ZingTruyen.Com

[Đam] Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

C77

TvXoXphongluu

  Mã Cát nghe Địch Nãi nói mấy chuyện không đứng đắn kia liền đỏ bừng mặt. Trừng mắt lườm cậu, có chút ngượng ngùng nói: "Đó là vì ta với Hách Đạt chưa có đứa nhỏ mới có thể làm vậy. Thải Ni đã mang thai rồi, khẳng định không thể dùng hình thú giao phối."

Địch Nãi bị hai chữ 'giao phối' oanh tạc một trận, bất quá cũng hiểu được ý Mã Cát. Bọn họ dùng hình thú trong nghi thức bầu bạn chỉ vì sớm có thể mang thai sinh con. Xem ra, trong bộ lạc thú nhân, sinh sản hậu đại là chuyện rất quan trọng a!

Chính là, đối với chuyện sinh đứa nhỏ này, Địch Nãi vẫn không thể tiếp nhận. Tuy cậu thích Phất Lôi, cũng thích cùng y làm những chuyện thân mật, nhưng không hề có ý vì y sinh con. Dù sao, cậu cũng là một nam nhân bình thường.

Ai nói yêu một người thì nhất định nguyện ý vì đối phương sinh đứa nhỏ? Đó chỉ là suy nghĩ của một bộ phận nữ nhân mà thôi. Địch Nãi nhớ rõ, cho dù ở thế giới cũ, những gia đình tạo thành từ nam nữ bình thường cũng có không ít cặp không muốn có con. Huống chi, cậu vốn đâu phải trời sinh có thể sinh con như giống cái nơi này, chẳng qua vô tình bị cải tạo mà thôi.

Ở thế giới cũ, từ nhỏ đến lớn Địch Nãi chỉ thấy nữ nhân sinh con, nam nhân sinh con quả thực là chuyện viễn vông. Tuy nơi này nam nhân có thể sinh con, chính là tưởng tượng bộ dáng lớn bụng của mình, Địch Nãi vẫn rùng cả mình. Hoàn toàn không tưởng tượng được.

Đương nhiên, làm một nam nhân, Địch Nãi cũng muốn có hậu đại. Nhưng nếu hậu đại này phải tự mình thai nghén sinh nở thì cậu tình nguyện không cần. Chính là, trong một bộ lạc chú trùng sinh sản, một cặp thú nhân cùng phi thú nhân kết thành bầu bạn thế nhưng lại không cần đứa nhỏ thì nhất định sẽ làm người ta chú ý.

Sinh sản hậu đại đối với bọn họ chính là thiên tính. Địch Nãi nghĩ thầm, nếu Phất Lôi biết cậu hoàn toàn không muốn sinh đứa nhỏ, liệu y còn muốn kết bầu bạn nữa không? Tuy Phất Lôi thích cậu, chính là y có thể hiểu được tâm tình không muốn đứa nhỏ của cậu sao?

Nghĩ tới đây, Địch Nãi rối rắm.

Nhìn thấy Địch Nãi nghe mình nói xong thì ngẩn người, liền đá giò cậu một cái: "Phát ngốc cái gì đó? Ngươi định để ta lột bông một mình à?" Mã Cát ngừng một chút, đột nhiên phán ngược một câu: "Hay là, ngươi nghĩ tới chuyện cử hành nghi thức của mình với Phất Lôi?"

Địch Nãi thầm nghĩ, ta quả thực đang nghĩ chuyện này, bất quá hoàn toàn khác biệt với điều ngươi nghĩ. Da mặt cậu thực dầy, đối với loại trêu chọc này của Mã Cát hoàn toàn không cảm thấy gì, chỉ tùy tiện nói: "Ừ, đang nghĩ tới chuyện đấy đó. Hắc hắc, ngươi làm cũng làm rồi, còn không cho ta tưởng tượng à?"

Mã Cát bị Địch Nãi làm nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào mới tốt. Đỏ mặt nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu: "Không thèm nói với ngươi, da mặt dày."

Địch Nãi cười ha hả, bất quá tâm tình rối rắm cũng tốt hơn rất nhiều. Vừa lúc này Phất Lôi gọi bọn họ ra ăn cơm, đánh gãy câu chuyện. Buông bông trong tay xuống, Địch Nãi kéo Mã Cát đi ăn.

Mã Cát trong lòng tức giận, lúc ăn thịt nướng còn trừng mắt lườm Địch Nãi vài lần.

Tiểu Nhị ngửi thấy mùi thịt nướng, con sâu tham ăn trong bụng lập tức chui ra. Mấy ngày nay đều là nó tự tìm thức ăn, đã lâu không được ăn thịt nướng. Tuy lúc nhìn thấy nó, mọi người trong bộ lạc đều chủ động uy thịt, nhưng nó có nguyên tắc của riêng mình, không phải chủ nhân nó sẽ không ăn.

Cho nên, hiện giờ chủ nhân đã quay lại, Tiểu Nhị là người cao hứng nhất. Từ nay, nó lại có thể ăn thịt nướng mỹ vị cùng cá nướng thơm ngon.

Tiểu Nhị bất chấp né tránh tuyết linh, phóng tới bên người Địch Nãi, phe phẩy cái đuôi cọ cọ chân cậu. Tuyết linh cũng chậm rãi thong thả đi tới, không tới gần đống lửa mà ngồi xổm xuống bãi cỏ các đó không xa.

Con tuyết linh kia một thân da lông tuyết trắng không chút tạp chất, hành động nhanh nhẹn lưu loát, quả thực rất xinh đẹp uy phong. Địch Nãi vốn rất hảo cảm với con vật hình thù gần như Samoyed này, vì thế muốn biểu đạt chút thiện ý. Cậu ném vài miếng thịt nướng nhỏ cho Tiểu Nhị, thuận tiện cũng ném vài miếng qua cho tuyết linh.

Tuyết linh cảnh giác ngửi ngửi mấy miếng thịt nướng rơi xuống cỏ, không ăn, ngược lại ngẩng đầu lên nhìn Địch Nãi. Địch Nãi hướng nó cười cười, đưa tay xoa xoa Tiểu Nhị trong lòng. Tiểu Nhị vui vẻ phe phẩy cái đuôi, cắn một miếng thịt nướng ăn thực cao hứng, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Tuyết linh thấy vậy mới cúi đầu ngậm một miếng thịt nướng, chậm rãi cắn ăn.

Là một con thú quanh năm chỉ ăn thịt sống, tuyết linh không thể không thừa nhận, thịt được nướng chín bằng lửa quả thực có hương vị độc đáo. Đương nhiên, nó càng thích con mồi tươi sống hơn, đặc biệt là sau khi cắn đứt cổ con mồi, dòng máu ấm nóng chảy ra làm tinh thần nó phấn chấn không thôi. Chính là, Tiểu Nhị rõ ràng thích ăn loại thịt nướng chín này.

A, đúng rồi. Tiểu Nhị, đây là cái tên người kia đặt cho vật nhỏ. Ô, cái tên thật khó nghe. Đáng giận, vật nhỏ hẳn phải thuộc về nó mới đúng. Từ khi vật nhỏ ở trong rừng cứu nó, nó liền nhận định, vật nhỏ thuộc về mình.

Nhưng làm tuyết linh không ngờ chính là lúc vết thương của nó còn chưa khỏi hẳn thì vật nhỏ đã gấp gáp muốn đi. Cũng vì thế, nó không thể không theo vật nhỏ tới nơi xa lạ này. Tuy vóc dáng đám cánh dài kia rất lớn, thoạt nhìn cũng thực hung hãn, chính là nó không sợ. Tuyết linh tự nhận nó có thể bảo hộ vật nhỏ rất tốt, cũng sẽ chăm sóc nó đầy đủ.

Chỉ là, nó không có cách nào đi đứng nhóm lửa nướng thịt như nhóm động vật hai chân này. Tuyết linh cảm thấy thực bất đắc dĩ. Nó nghĩ, có lẽ mình nên sống cùng nhóm người này một thời gian. Bất quá, một ngày nào đó, nó sẽ làm vật nhỏ toàn tâm toàn ý hướng về mình. Nghĩ vậy, ánh mắt đen láy của tuyết linh lóe lên một tia kiên nghị.

Địch Nãi thực hứng thú với sự cảnh giác cùng thông minh của tuyết linh, ngồi bên kia vừa ăn vừa quan sát nửa ngày. Phất Lôi không khỏi có chút ghen tỵ. Y không ngừng mượn cơ hội đưa thịt nướng cho Địch Nãi mà chắn trước mặt, ngăn cản tầm mắt cậu.

Địch Nãi bất mãn nói: "Này, Phất Lôi, ngươi đừng lúc ẩn lúc hiện nữa a?" Phất Lôi nghe vậy thì không tiếp tục nữa, kéo Địch Nãi, bất chấp cậu đang ăn, hung hăng hôn xuống.

Nụ hôn này mang theo hương vị chiếm giữ cùng trừng phạt nồng đậm, quả thực làm Địch Nãi thất thần. Đầu lưỡi Phất Lôi cường thế chiếm đoạt khoang miệng, càng quét khắp nơi. Miếng thịt Địch Nãi còn ngậm trong miệng, vì quá bất ngờ mà 'ừng ực' nuốt xuống. Người này quả thực càng lúc càng bá đạo mà.

Địch Nãi rất nhanh phản ứng lại, Phát hiện Hách Đạt, Mã Cát, Tiểu Nhị cùng tuyết linh đều nhìn bọn họ chằm chằm. Tuy da mặt Địch Nãi rất dày, nhưng cũng không thích diễn phim hạn chế độ tuổi trước mặt mọi người. Đây còn là lần đầu tiên bọn họ quang minh chính đại hôn môi trước mặt bằng hữu, sắc mặt Địch Nãi không khỏi đỏ lên. Dùng sức đẩy Phất Lôi.

Địch Nãi thở hồng hộc lau miệng, có chút xấu hổ nói: "Phất Lôi, sao tự dưng tập kích như vậy? Muốn hôn ta cũng đừng làm trò trước mặt người khác như vậy a?" Phất Lôi chưa đã ghiền liếm liếm môi, phản bác: "Ai kêu ngươi vẫn không nhìn ta. Không nhìn, ta liền hôn ngươi."

Địch Nãi nghe vậy thì thực sự hết chỗ nói. Xem đi, đây mới thực sự là mặt dày. Này có thể xem là lần đầu tiên Địch Nãi kinh ngạc đến vậy, rất nhanh liền có người vui sướng cười ha hả khi người khác gặp họa.

Mã Cát đỏ mặt cười trộm, Hách Đạt tuy mặt đơ nhưng vẫn nhìn ra cơ mặt của y đang rung rung. Thậm chí ngay cả con ngươi đen láy của tuyết linh cũng lộ ra ý cười. Chỉ có Tiểu Nhị, ngơ ngác nhìn Địch Nãi một hồi, sau đó tiếp tục tác chiến với thịt nướng.

Khụ, lần này quả thực con mẹ nó mất mặt mà. Địch Nãi ho khan nói: "Tới tới tới, mau ăn mau ăn, thịt nướng sắp nguội cả rồi."

Cũng may mọi người đều thực hiểu ý, Mã Cát cùng Hách Đạt tiếp tục ăn thịt. Bất quá, ăn xong, Mã Cát liền bật dậy kéo Hách Đạt rời đi, nói có chuyện muốn làm. Địch Nãi sờ sờ mũi, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình cùng Phất Lôi biểu hiện quá thoáng, dọa hoảng Mã Cát rồi.

Hừ, nếu sợ thì cũng là lỗi của Phất Lôi. Sau khi nhóm Mã Cát đi rồi, Địch Nãi hung hăng nhéo tai Phất Lôi, biểu đạt sự phẫn nộ của mình. Sau đó liền vứt ra sau đầu, xách Tiểu Nhị lên đùa giỡn.

Tiểu Nhị ăn tới mức cái bụng căng lên tròn xoe, thỏa mãn 'càu nhàu càu nhàu' vài tiếng, ợ một cái rõ to. Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới, có lẽ nên làm một cái ổ cho Tiểu Nhị. Nếu đã có bằng hữu thì khẳng định nó không thể tiếp tục chen chúc trên giường cậu. Huống chi, Phất Lôi cũng không thích ngủ cùng Tiểu Nhị.

Nói liền làm. Địch Nãi thả Tiểu Nhị xuống, bắt đầu xem xem nên làm ổ ở đâu, nên làm thế nào. Phất Lôi vừa nghe nói làm ổ cho Tiểu Nhị thì đúng là cầu còn không được, vội vàng giúp Địch Nãi ra ý kiến khiêm khuân vác tảng đá.

Rất nhanh, Tiểu Nhị có một cái ổ nhỏ của riêng mình dựa sát vách sơn động. Cái ổ này một mặt dựa vào tường, hai mặt là đá, chỉ chừa một mặt để ra vào. Trên đỉnh ổ xếp đầy nhánh cây, bởi vì chuẩn bị cho Tiểu Nhị cùng tuyết linh nên cũng khá lớn. Cho dù Tiểu Nhị lăn lộn mấy vòng cũng không đụng vào tường.

Trong ổ Địch Nãi lót một tầng cỏ khô, tiếp đó trải lên hai miếng da thú. Như vậy Tiểu Nhị ngủ sẽ vừa êm vừa ấm.

Tiểu Nhị thấy cái ổ, quả nhiên vui sướng không thôi. Nó lập tức phóng vào trong, vui tươi hớn hở lăn lộn.

Bất quá, lúc nhìn thấy Địch Nãi ngoắc ngoắc tay bảo tuyết linh cùng vào trong thì niềm vui sướng của nó lập tức tan biến. Càu nhàu càu nhàu, chủ nhân, đây là địa bàn của ta, sao có thể để tên chán ghét này vào ở a? Còn nữa, chủ nhân vì cái lông gì lại tỏ ra nhiệt tình với cái kẻ ăn cọ cơm kia a? Ta kháng nghị. Ta mới không cần ngủ chung với nó.

Tiểu Nhị nhảy lên người Địch Nãi, bất mãn cọ cọ, không ngừng làm nũng. Đáng tiếc Tiểu Nhị kêu cỡ nào, Địch Nãi cũng chỉ nghĩ là nó cao hứng, hưng phấn mà thôi. Vì thế Tiểu Nhị đáng thương, từ đó bắt đầu kiếp sống chung bi thúc của mình cùng tuyết linh.

Địch Nãi thực hài lòng với thiết kế của mình. Không để ý Tiểu Nhị giãy dụa, ném nó vào trong ổ, sau đó cũng gọi tuyết linh vào. Nhìn hai cục nhỏ vui vẻ nháo loạn thành một đoàn ở trong cái ổ mới làm, mỹ mãn chuẩn bị đi ngủ.

Lúc Địch Nãi gọi, tuyết linh có chút do dự. Dù sao nó đã quen sống một mình. Muốn cùng đám động vật đi lại bằng hai chân này ở cùng một sơn động, quả thực có chút không quen. Chính là, nhìn bộ dáng tràn đầy tinh lực của Tiểu Nhị trong ổ, nó nghĩ, có lẽ bước vào cái ổ này chính là lựa chọn tốt nhất. Chỉ có vậy, vật nhỏ không còn cách nào trốn tránh, chỉ có thể tiếp nhận mình. Tên Địch Nãi này coi như tốt, thế nhưng tạo ra cơ hội để mình ở chung với vật nhỏ. Xem ra, về sau có thể cùng người này giao dịch một chút.

Tuyết linh vừa mới bước vào cái ổ Địch Nãi mới làm, Tiểu Nhị liền bổ nhào tới, bắt đầu công kích. Tuyết linh lắc mình né tránh, đồng thời nhấc chân sau đá vật nhỏ một cái lăn quay. Ngô, nhiệt tình thực không sai. Bất quá, quá nghịch ngợm là không tốt, nhất định phải hảo hảo dạy dỗ.

Tuyết linh giẫm một chân lên người Tiểu Nhị, bắt đầu nhiệt tình giúp nó liếm lông.

...

Hoàn Chương 77.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com