ZingTruyen.Info

| Đam Mỹ | XUYÊN VIỆT CHI BỒI THỰC SƯ ( EDIT)

Chương 158: Tâm sự của Tống Cát

luutinhvu251297

Đại lục Hằng Võ.

Tạ Tuân mời mọi người vào cung nói chuyện.

Nhờ chuyện của Cố Diễn trước đó nên Cố Tinh Lam không hề chối từ. Hắn có tự tin cho dù tu vi hắn đã chịu áp chế nhưng những người khác cũng không thể ám hại được hắn. Huống hồ, đế vương Hoa quốc quả thật đã bày ra rất nhiều thành ý.

Đi vào chính điện, Tạ Tuân liền truyền lệnh bãi yến.

Trong yến hội, một đám người bắt đầu cò kè mặc cả. Đây là sân nhà của Tạ Tuân, Tạ Uẩn không có nói xen vào. Tứ ca đã là một quốc chủ, cần phải lấy ra uy nghiêm của một đế vương. Hắn sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định gì của tứ ca. Nếu không, thượng giới sẽ coi khinh đế vương. Sau này tứ ca còn phải cùng thượng giới giao tiếp trong một thời gian dài, Tạ Uẩn không muốn tứ ca phải chịu đựng bị thượng giới đè ép. Hắn hi vọng, tứ ca có thể làm một vị đế vương danh xứng với thực, cho dù đối mặt với đại lục Huyền Nguyên, cũng cần phải khống chế được quyền chủ động. Bởi vậy, thời điểm nên che giấu, Tạ Uẩn luôn làm ra tư thái cung kính, nơi nơi chốn chốn đều lấy tứ ca làm đầu.

Tạ Tuân biết tâm tư của thất đệ nên tất nhiên sẽ không cô phụ hảo ý của hắn. Lấy ra khí thế của đế vương một nước, sau khi trải qua vài phen tranh luận. Chìa khóa bí cảnh Nguyên Không có thể chia cho thượng giới là 30 chiếc, lại đòi nhiều hơn thì không còn nữa.

Bản thân Hoa quốc cũng chỉ có thể lấy được 50 chiếc chìa khóa, 50 chiếc còn lại thì đang rơi rụng ở khắp nơi trên đại lục. Ai có thể thu hoạch được thì dựa vào cơ duyên.

Lại nói, đây là lần đầu tiên liên lạc cùng thượng giới, không chỉ đám người Cố Tinh Lam cẩn thận mà ngay cả Tạ Tuân cũng vô cùng cẩn thận.

Hai bên tạm thời đạt thành hiệp nghị, bữa yến hội này cũng coi như cả khách lẫn chủ đều hài lòng.

Cố Tinh Lam thân là Võ Thánh, xuất thân Bạch Vân Cố gia, lời hắn nói cũng rất có phân lượng.

Hầu Quân Dục tuy chỉ có tu vi Võ Đế, nhưng xuất thân của hắn lại đến từ đại tông môn đệ nhất ở thượng giới, thân phận cũng rất quý trọng. Hứa hẹn của hắn không có tác dụng nhưng nếu có Huyền Thiên Thần Tông ủng hộ, lại có mấy tên con cháu thế gia phía sau hắn, sự tình này cơ bản liền có thể xác định ra, sự phản kháng của năm thế lực lớn đã không còn hiệu quả.

Mặt khác, Tạ Tuân cũng nói rõ trước, bất luận tài nguyên gì của đại lục Hằng Võ đều sẽ không cung cấp cho năm thế lực lớn, điểm này yêu cầu người của đại lục Huyền Nguyên phải đáp ứng.

Cố Tinh Lam đối với chuyện này thấy không sao cả, các thế lực phân bổ khắp nơi ở thượng giới vốn tồn tại quan hệ cạnh tranh, thiếu đi phần của mấy phương thế lực này, rất nhiều người còn mừng thầm trong bụng, có điên đâu mà đi ý kiến ý cò.

Hầu Quân Dục oán hận người nhà họ Hàn sâu sắc, vì bị tính kế nên tất nhiên cũng sẽ không dị nghị.

Hàn gia phải cõng lấy cái nồi* đen thui này, có muốn rửa cũng không sạch.

*bối nồi: là từ lóng trong tiếng TQ dùng để chỉ sự oan ức, oan uổng khi phải gánh lấy tội lỗi không phải do mình gây ra từ người khác.

Truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.com

Hầu Quân Dục não bổ một phen, hắn cho rằng Cố Tinh Lam cũng bị tính kế, càng đối với mấy lời phân tích của Tạ Uẩn tin tưởng không nghi ngờ. Cố Tinh Lam là Võ Thánh, Hầu Quân Dục tất nhiên không dám dò hỏi sự tình hắn đã trải qua kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng qua lời của con cháu Cố gia, lại làm cho bọn họ cảm thấy, Cố Tinh Lam sẽ đến hạ giới là bởi vì bị người nhà họ Hàn xui khiến.

Trên thực tế, Cố Tinh Lam đại náo Hàn gia một trận, người nhà họ Hàn sao có thể không tức giận. Nhưng Hàn gia quả thực vô tội, bọn họ căn bản không hề biết tin tức của Cố Diễn, Khánh Vân Tông cũng đâu dám đem sự tình này truyền ra ngoài.

Cho dù năm thế lực cùng bắt tay thông đồng với nhau nhưng dù sao cũng có cách biệt. Nhà ai mà chẳng có bí mật riêng tư, còn có át chủ bài của chính mình. Không có khả năng cứ coi nhau là người một nhà thì cái gì cũng phải huỵch toẹt cả ra mà không chút giấu giếm.

Cố Tinh Lam tự dưng đâu ra quậy phá một trận, người nhà họ Hàn vô cùng tức giận, chỉ cho rằng hắn là cố ý đến tìm tra. Từ khi thần tích xuất hiện, Hàn gia luôn gặp chuyện phiền toái không ngừng, người đến tìm tra cũng không phải ít.

Sau, vẫn là Võ Thánh Hàn gia bước lên sân khấu, lúc này mới làm Cố Tinh Lam tạm thời đánh lui.

Người nhà họ Hàn căn bản không hề có cơ hội để xúi giục hắn đến hạ giới, thậm chí người nhà họ Hàn còn không hi vọng hắn tới hạ giới nhất. Bởi vì Cố Tinh Lam thân là Võ Thánh, nếu hắn chết ở hạ giới là tốt nhất. Nếu không chết, vậy thì Cố Tinh Lam tuyệt đối sẽ lại mang đến phiền toái.

Ở hạ giới giết chết một vị Võ Thánh rất dễ dàng nhưng thật đáng tiếc, hạ giới cùng Hàn gia là tử địch, xác định là con đường này không thể thực hiện được.

Muốn ở thượng giới giết chết một vị Võ Thánh thì sẽ khó khăn hơn gấp bội, chỉ cần Cố Tinh Lam bình an trở về, hết thảy sự tình ở đại lục Hằng Võ đều sẽ không giấu giếm được.

Sắc mặt người nhà họ Hàn khó coi tới cực điểm, bọn họ cũng không nghĩ tới, Cố Tinh Lam thế nhưng sẽ phát hiện ra lối vào thông đạo hạ giới, phát hiện ra vết máu của Cố Diễn. Nói như thế lần trước trong đám người xâm nhập vào thượng giới, chắc chắn cũng có Cố Diễn.

Người nhà họ Hàn lúc này liền hiểu được, kế hoạch của bọn họ không thể thực hiện được.

Cố Diễn không chết, Cố Tinh Lam đến hạ giới tất nhiên cũng sẽ không chết. Còn có mệnh bài của các đệ tử cùng mấy người liên quan đến mấy nhà như Tống gia, Hàn gia linh tinh toàn bộ đều bị vỡ vụn. Nhưng mệnh bài của đám người Hầu Quân Dục thì vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

Có lẽ, từ khi thần tích hiển lộ ở Hàn gia, hết thảy đều đã nằm trong kế hoạch của thằng nhãi ranh Tạ gia kia. Thái độ gặp người liền giết của mấy quốc gia dưới hạ giới nói không chừng cũng là vì đánh lạc hướng bọn họ.

Gia chủ Hàn gia quyết đoán gọi con cháu mình trở về, toàn bộ mọi người đều rút khỏi phạm vi thông đạo, ngay cả toàn bộ phía sau núi Hàn gia, Hàn gia chủ cũng tuyên bố từ bỏ. Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, loại tình huống trước mắt này, thông đạo hạ giới của Hàn gia chắc chắn không giữ nổi nữa. Nếu thông đạo vẫn cứ thành lập ở phía sau núi Hàn gia, như vậy bọn họ sẽ trở thành địch của toàn bộ đại lục Huyền Nguyên.

" Gia chủ!"

Hạ giới có vô số tài nguyên, trong lòng con cháu Hàn gia quả thực như đang bị lấy máu.

Hàn gia chủ xua tay, trầm giọng nói: " Không cần nhiều lời, rút đi."

Cục diện hiện tại đã không còn nằm trong khả năng khống chế của bọn họ, ngoại trừ lui lại Hàn gia không còn cách nào có thể xoay chuyển được nữa. Về phần tin tức bọn họ khống chế đại lục Hằng Võ mấy vạn năm bị truyền ra, Hàn gia chủ không chút nào để ý.

Cũng giống như Huyền Thiên Thần Tông khống chế bí cảnh Huyền Thiên, loại việc nhỏ này, đổi lại là nhà ai thì cũng sẽ độc chiếm cho riêng mình. Bọn họ chỉ là vô ý bị bại lộ mà thôi, nhiều lắm là chọc người đỏ mắt chứ sẽ không đưa tới thù địch.

Nếu không phải do đại lục Hằng Võ quá lớn, đổi lại là một tiểu bí cảnh khác, dựa vào thế lực của năm nhà bọn họ, hoàn toàn có thể nuốt trọn khối bánh này.

" Người hạ giới đáng chết."

" Lúc trước đáng lẽ không nên lưu lại bọn chúng."

Người nhà họ Hàn hận cực, đay nghiến nói: " Muốn đến thượng giới phát triển cũng phải nhìn xem chúng ta có đáp ứng hay không."

Hàn gia chủ nói: " Lúc này nhiều lời cũng vô ích, toàn bộ các ngươi đều phải chú ý hướng đi của các thế lực lớn. Thông đạo hạ giới đã bị phát hiện, Hàn gia chúng ta cần phải phân một ly canh, có chút ít còn hơn không."

Đám người nhà họ Hàn ai ai cũng đều tâm trạng nặng nề. Phải biết rằng, tổn thất tài nguyên của cả một cái đại lục đối với bọn họ mà nói chính là tổn thất không thể đo lường, thậm chí còn bị tổn hại tới căn cơ.

Người năm thế lực lớn đều không muốn buông tha người hạ giới.

Lại không biết rằng, tất cả con dân ở đại lục Hằng Võ cũng thề không đội trời chung với bọn họ, đây chính là tử thù.

.....

Tạ Tuân giao lưu với Cố Tinh Lam rất thuận lợi, thương định xong hết thảy chi tiết, hắn liền mang theo nhi tử trở về thượng giới. Ước định xong thời gian 10 ngày sau sẽ tụ tập lần nữa để bàn chuyện kỹ càng.

Đám người Hầu Quân Dục cũng cáo từ, bọn họ cũng muốn trở về bẩm báo với trưởng bối. Lần này bọn họ cũng coi như lập được công lớn, đạt được nhiều chìa khóa nhất. Mười chiếc chìa khóa đều bị bọn họ chia cắt, còn dư lại mới là của mọi người ở đại lục Huyền Nguyên.

Cảm xúc của Tống Cát rất mất mát, trơ mắt nhìn Cố Diễn rời đi, hắn cảm thấy tâm hoảng ý loạn.

Hắn là con trai độc nhất của phụ thân, phụ thân lại không hề tới cứu hắn, vì sao chứ?

Tạ Uẩn thấy hắn đáng thương, suy nghĩ một chút rồi giải trừ cấm chế cho hắn. Tình huống hiện giờ cho dù bọn họ có cho Tống Cát rời đi, chỉ sợ Tống Cát cũng sẽ không chịu đi.

Kỳ thật, Tống Cát đã oan uổng cha hắn. Tống Nguyên làm người tuy rằng tùy tiện nhưng lại vô cùng yêu thương đứa con trai này.

Từ sau khi hắn cảm ứng được nhi tử xảy ra chuyện liền lập tức chạy ngay tới Hàn gia để dò hỏi.

Nhưng việc Tống Cát bị rơi vào trong tay Tạ Uẩn, có thể nói tất cả đều là do một tay con cháu Tống gia thúc đẩy. Chuyện như vậy bọn họ nào dám để Tống Nguyên biết, nên tất nhiên phải dùng trăm phương nghìn kế để ngăn trở, thậm chí không tiếc cầu cứu với trưởng bối.

So với một vãn bối không nên thân, Tống gia càng coi trọng con cháu có tiền đồ hơn. Lại nói tu vi Tống Nguyên cao như vậy, bá chiếm không ít tài nguyên, lại còn thương yêu đối đãi với thằng con phế vật như trân bảo, trong lòng bọn họ đã sớm bất mãn.

Kết quả là, Tống Nguyên bị người lừa gạt.

Tống Nguyên coi trọng nhi tử nhưng hắn cũng coi trọng gia tộc. Gia tộc tận tâm bồi dưỡng hắn, hắn tất nhiên sẽ không bao giờ ngờ tới được, gia tộc đối tốt với hắn, là chỉ riêng một mình hắn mà thôi. Tống Cát lại không bao gồm ở bên trong.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng phải trách hắn không biết dạy dỗ nhi tử, ngoại trừ sủng ra thì chính là sủng. Tống Cát bị dưỡng thành tính tình người gặp người hận kia kỳ thật không thể không kể công của hắn. Tống Cát ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, đôi mắt hướng lên trời, chắc chắn thường xuyên khi dễ người khác, người ta không hận hắn thì hận ai.

Tóm lại, người Tống gia sống không được yên ổn, Tạ Uẩn liền cao hứng.

Đương nhiên, những việc này hắn hiện giờ còn chưa biết. Trong lòng Tạ Uẩn chỉ cảm thấy, Tống Cát tuy rất phiền toái, nhưng bọn họ dù sao cũng ở chung một thời gian dài. Cho dù không có cảm tình quá thâm hậu nhưng cũng có một ít tình nghĩa.

Tống Cát lấy lòng Phương lão gia tử, lấy lòng Cảnh Lan, làm ra không ít chuyện chê cười. Cho dù bị Đoạn Chính Hào đánh khóc, xong việc cũng không ghi hận. Chỉ dựa vào điểm này, bọn họ cũng không đành lòng hạ sát thủ.

Bởi vậy, sau khi Tạ Uẩn dứt khoát cởi bỏ cấm chế cho Tống Cát cũng lười đi quản hắn.

Dù sao chuyện thượng giới, bọn họ đã liên lạc với Cố Tinh Lam. Tác dụng của Tống Cát lại không còn nhiều, lại cùng Tống gia trở mặt thành thù, bọn họ không cần thiết phải khi dễ một tiểu đáng thương nữa.

Ba ngày liên tiếp, Tống Cát canh giữ ở lối vào thông đạo thượng giới, hi vọng nhìn đến thân ảnh của cha hắn.

Đáng tiếc, thông đạo thượng giới vô cùng an tĩnh, đừng nói cha hắn, ngay cả một bóng người cũng không có. Tống Cát dưới sự thương tâm thất vọng, nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà lại được người khác an ủi.

Cảnh Lan cũng là thấy đứa nhỏ này đáng thương, xúc cảnh sinh tình, nghĩ đến mình cùng nhi tử chia lìa, mềm lòng an ủi hắn vài câu. Lại không nghĩ rằng, Tống Cát tự dưng bởi vì vậy mà khăng khăng một mực với bọn họ. Hoàn toàn trở thành một người Tống gia bị tẩy não.

Tống Cát vẫn luôn cho rằng mình là tù binh, hành sự nói năng thật cẩn thận rồi lại cẩn thận, chịu ủy khuất cũng phải nuốt vào trong bụng. Hắn vẫn luôn rất sợ hãi, lo lắng mình sẽ chết, lo lắng Đoạn Chính Hào nhìn hắn không vừa mắt, nói không chừng một hôm nào đó liền một đao làm thịt hắn luôn.

Chút an ủi này của Cảnh Lan đối với Tống Cát mà nói là rất đáng quý. Trong lòng đột nhiên liền kiên định. Cảnh Lan thân phận cao, địa vị cao, Tạ Uẩn lại nghe lời Cảnh Lan nói. Bởi vậy, Cảnh Lan an ủi làm hắn cảm thấy, bọn họ cũng là một đám. Bằng không Tạ Uẩn làm gì phải chữa thương cho hắn, giải trừ cấm chế cho hắn.

Tống Cát cũng là một người vô tư vô lo, rất nhanh liền vui vẻ trở lại. Cho dù Đoạn Chính Hào phát giận, hắn cũng có thể nhanh chóng đi tìm Dương Thanh Miểu để tìm kiếm che chở. Nhìn Đoạn Chính Hào tức đến mức đầu bốc khói, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui sướng. Quả thực so với lúc hắn còn tác oai tác phúc trước đây còn sung sướng hơn. Hóa ra Đoạn Chính Hào cũng không đáng sợ như vậy.

Tâm thái thay đổi, thái độ đối đãi với người và chuyện xung quanh tất nhiên cũng sẽ thay đổi. Tống Cát không cần lo lắng mạng nhỏ mình khó giữ được, thần thái cả người phi dương. Thỉnh thoảng còn thích tìm đường chết như bứt lông ngoài miệng lão hổ, tức giận đến mức Đoạn Chính Hào thật sự muốn đem người ra làm thịt.

Nhưng Đoạn Chính Hào càng tức giận, Dương Thanh Miểu càng vui vẻ. Tống Cát nhờ vậy mà may mắn có được che chở.

Trong lòng Tạ Uẩn cảm thấy, Tống Cát thật không hổ là ăn chơi trác táng. Chỉ cho hắn vài phần nhan sắc, hắn liền dám mở cả phường nhuộm.

Trong lòng Cảnh Lan cũng hiểu, Tống Cát bị con cháu trong gia tộc ám hại, lại bị Tạ Uẩn bắt rồi trở thành tù binh, mà nay phụ thân mà hắn luôn luôn mong ngóng lại không hề xuất hiện. Hắn cảm thấy mình đã lâm vào tuyệt cảnh, hắn sợ chính mình không có giá trị lợi dụng sẽ bị giết chết. Ngay trong cơn tuyệt cảnh, Cảnh Lan lại đột nhiên cho hắn sự an ủi, điều này khiến cho Tống Cát thấy được ánh rạng đông, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao túm lấy không muốn buông tay. Bởi vậy, hắn mới có thể trở nên khăng khăng một mực, tâm thái cũng vậy mà thay đổi. Chọc Đoạn Chính Hào tức điên máu, hắn lại không chết, cái này làm cho hắn càng thêm có loại cảm giác thật an toàn, trong lòng cũng càng thêm xác định, bọn họ là chung một đám.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info