ZingTruyen.Com

| Đam Mỹ | XUYÊN VIỆT CHI BỒI THỰC SƯ ( EDIT)

Chương 152: Chuyện ở Hàn quốc

luutinhvu251297

Mấy ngày liên tiếp Tạ Uẩn không hề có động tĩnh gì.

Đám người Phương Thiên Hóa vẫn bình chân như vại, đám người còn lại thì có chút ngồi không yên.

" Tạ công tử, khi nào thì chúng ta mới triển khai hành động, phía dưới lại có người chuẩn bị rời đi, ta hiện tại ngăn trở không được." Chu Công Đào lo lắng sốt ruột tiến đến bẩm báo, hắn phát hiện ra tu vi của Tạ công tử dường như lại tăng, hiện giờ ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra sâu cạn thế nào.

Tạ Uẩn nhướng mày, nhàn nhạt nói: " Ai bảo ngươi ngăn."

" Nhưng mà..." Chu Công Đào lo lắng không thôi, Hàn quốc người đông thế mạnh, hai ngày này bọn họ đã bị tập kích ba lần. Tuy rằng không có thương vong nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, liên minh sẽ tan rã mất.

Tạ Uẩn bất mãn nói: " Nếu như ngươi lo lắng thì cũng có thể theo bọn họ rời đi."

Chu Công Đào vội vàng nói: " Tại hạ không dám."

Tạ Uẩn cũng lười đáp trả lại, hắn phiền nhất là những người như vậy. Thích nhận việc nhưng cố tình năng lực lại không đủ, lại không có ánh mắt nhìn người, thật không hiểu nổi hắn tu luyện lên đến Võ Vương bằng cách nào.

Chu Công Đào ủ rũ cụp đuôi lui xuống.

Một lát sau, Liễu Tam Nương hấp tấp tiến vào.

" Tạ công tử, đây là một chút tâm ý của bọn ta." Liễu Tam Nương móc ra một cái túi trữ vật trực tiếp đưa cho Tạ Uẩn, cười nói: " Cũng xin Tạ công tử đừng nên chối từ, mấy thứ này bọn ta cầm cũng vô dụng còn không bằng lấy ra làm vật tư."

Tạ Uẩn dùng tinh thần lực dò xét, trong túi đều là độc vật.

Tạ Uẩn cười nói: " Được, ta nhận lấy."

Liễu Tam Nương nói: " Tạ công tử, Chu Công Đào người này ngài cũng đừng phản ứng hắn, người Chu gia nuông chiều hắn quá mức, lại có Chu Duyên chuyên thu thập cục diện rối rắm cho hắn. Hắn chỉ là một người hiền lành không có ý gì xấu nhưng cũng đừng tin hắn quá, miễn cho bị người lợi dụng mà không tự biết. Hắn ở Chu gia có bối phận cao, tu vi lại cao, thích thờ phụng người đức cao vọng trọng, làm người có chút cổ hủ. Ngày thường khi nào có việc bọn ta mới tìm đến hắn, không có việc thì cứ coi hắn như không tồn tại."

Tạ Uẩn gật đầu trong lòng cũng hiểu, đừng nhìn Liễu Tam Nương cứ luôn miệng trách cứ, trên thực tế vẫn luôn xem Chu Công Đào là bằng hữu. Hắn nhàn nhạt cười nói: " Ta đã biết."

Tuy Tạ Uẩn không thích tính cách do dự không quyết đoán của Chu Công Đào nhưng hắn cũng phải thừa nhận. Chu Công Đào có mị lực riêng của chính hắn, kết bạn khắp thiên hạ, thích giúp đỡ mọi người, tâm tính đôn hậu. Người nguyện ý vì hắn vượt lửa lội sông kỳ thật cũng có rất nhiều. Đổi một hoàn cảnh khác mà nói hắn thật đúng là có thể .

Đăng cao nhất hô*: thành ngữ TQ dùng để chỉ một người có tầm ảnh hưởng, có thể kêu gọi mọi người.

Liễu Tam Nương đi rồi Tạ Uẩn liền kiểm kê độc vật trong túi, trong lòng rất nhanh liền định ra chủ ý.

Hắn không lo lắng chuyện diệt trừ Hàn quốc, mấy ngày gần đây hắn đã xúi giục không ít hoàng vệ. Chờ đến khi toàn bộ hoàng vệ phản loạn, chắc chắn có thể một lần là chiếm được hoàng cung Hàn quốc.

Điều hắn lo lắng chính là thiên la địa võng ở thượng giới.

Giống như ở Đường quốc và Hồng quốc đã mai phục, người thượng giới chỉ cần vừa từ thông đạo đi xuống dưới chỉ có cầm chắc cái chết. Đám Võ Vương bọn họ nếu đi đến thượng giới đồng dạng cũng là tặng đồ ăn cho người ta mà thôi. Đã không còn thiên đạo áp chế, tu vi của bọn họ ở thượng giới căn bản không đáng nhắc tới.

Tạ Uẩn cho rằng chỉ có bom thịt người thì làm sao mà đủ, còn phải thêm kịch độc nữa mới được, chỉ cần gây ra động tĩnh thật lớn chắc chắn có thể hấp dẫn được sự chú ý của một ít người.

Năm thế lực lớn nếu muốn độc chiếm đại lục Hằng Võ, hành sự chắc chắn sẽ có điều cố kỵ, động tĩnh càng lớn, bọn họ sẽ càng sợ bị bại lộ.

Trong lòng Tạ Uẩn có một cảm giác, có lẽ sự tồn tại của Lý Nhược Hư chính là thiên chi kiêu tử được sinh ra ở thời kỳ này, thượng thiên yêu cầu hắn phải đánh vỡ lá chắn của đại lục Hằng Võ.

Đáng tiếc hiện giờ lại có Tạ Uẩn chặn một tay, cũng coi như là đoạt công đức.

Lý Nhược Hư là người có thù tất báo, ngày nào hắn còn ở thượng giới thì năm thế lực lớn sớm muộn gì cũng bị hắn quấy đến long trời lở đất. Đại lục Hằng Võ một ngày nào đó cũng sẽ có được đãi ngộ công bằng. Nhưng Tạ Uẩn lại không muốn chờ.

Khi vai chính muốn hoàn thành một việc gì đó sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, nhận hết mài giũa, ít nhất cũng phải mất vài chục năm. Nhưng hắn không có vài chục năm để lãng phí, Tạ Uẩn từ trước đến giờ luôn là người thích dùng tá lực đả lực ( dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện).

Bọn họ cùng thượng giới không phải là tử địch, kẻ thù cũng chỉ có năm thế lực lớn mà thôi, hoàn toàn có thể hình thành nên cục diện song thắng.

Hơn nữa, Tống Cát và Cố Diễn có lẽ cũng có chút tác dụng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, lại là mấy ngày nữa trôi qua.

Dưới tình huống mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, Tạ Uẩn đột nhiên ra lệnh tiến công vào hoàng cung Hàn quốc.

Mọi người chấn động, có người xoa tay hầm hè, có người lo lắng không thôi, bọn họ còn chưa chuẩn bị gì, cũng không có bất cứ kế hoạch tác chiến nào, vì sao lại đột nhiên khai chiến.

Tạ Uẩn nói: " Tận lực bắt sống tù binh".

" Được!" Thanh âm của Phương lão gia tử thật to lớn và vang dội.

" Bắt sống tù binh...." Có người kinh hô, với tình hình địch mạnh ta yếu thực lực cách xa nhau, chiến đấu thôi đã khó khăn lắm rồi, phải làm sao mới bắt sống được.

Có người sinh ra ý nghĩ lùi bước.

Có người thì không trâu bắt chó đi cày, căng da đầu gia nhập vào đội ngũ tiến công, trong lòng lại âm thầm suy tư, chờ lát nữa nên chạy trốn như thế nào.

Đương nhiên, cũng có người ý chí chiến đấu dâng cao.

Những người này phần lớn là người ủng hộ Phương Thiên Hóa, đồng thời cũng là người quen cũ của Tạ Uẩn. Bọn họ tin tưởng Tạ Uẩn không chút nghi ngờ. Thật sự là khi Tạ Uẩn công kích hoàng cung Tống quốc đã làm cho bọn họ khắc sâu ký ức.

Tạ Uẩn còn không đợi mọi người kịp phản ứng đã điều khiển Xuyên Tinh Toa, đầu tàu gương mẫu xông ra ngoài.

....

Màn đêm buông xuống, hoàng cung Hàn quốc loạn thành một đoàn, dĩ nhiên cũng đã đi lên vết xe đổ của Khánh quốc và Hồng quốc.

Sắc mặt Tạ Uẩn có chút khó coi, đoàn người đi vào mật địa hoàng thất, Đạo Ấn Thạch quả nhiên không thấy bóng dáng đâu. Tuy hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này vẫn cứ thất vọng không thôi.

Đương nhiên càng khiến cho hắn cảm thấy không vui một phần cũng do những người đó ăn tương quá khó coi.

Hắn đã phát mệnh lệnh bắt sống tù binh nhưng chỉ có đám người Phương Thiên Hóa bắt được 33 người sống. Toàn bộ đám người còn lại thì ngươi tranh ta đoạt bảo bối, hận không thể cướp sạch hoàng cung, đúng là xấu xí bôi bác. Về phần nhiệm vụ bắt người sống, bọn họ quả thực cũng bắt được 7 người hơi thở thoi thóp. Nhưng người sắp chết căn bản không có bất cứ tác dụng gì cả.

Sắc mặt Phương Thiên Hóa đen thui, ông là minh chủ trên danh nghĩa, những người này ăn tương khó coi như vậy mặt mũi của ông cũng mất hết.

Chu Công Đào hổ thẹn đến mức mặt mày đỏ bừng.

Trong lòng Tạ Uẩn không vui, nhịn không được thở dài một tiếng. Sau khi Khánh quốc và Hồng quốc bị diệt, quốc gia còn có thể duy trì vận chuyển, Hàn quốc thì chỉ sợ có chút khó khăn....

Hàn quốc cùng liên minh chiến đấu đã giằng co mấy tháng, tổn thất vốn nghiêm trọng hiện giờ còn hoàn toàn bị cướp sạch, muốn quốc gia khôi phục lại vận chuyển không phải là chuyện dễ.

Tạ Uẩn rất biết tự mình hiểu lấy, đồ vật đã bị người ta nuốt vào bụng rồi hắn sẽ không vọng tưởng người ta còn lấy ra để trả.

Ánh mắt Cảnh Nhiên lóe lóe, lặng lẽ nói: " Hàn quốc cũng cần hoàng đế."

Tạ Uẩn chợt giật mình: " Ý của ngươi là...."

Cảnh Nhiên liếc mắt nhìn vị Võ Vương ăn tương khó xem nhất, nói: " Hắn không tệ." Dù sao hắn cũng là người nuốt nhiều đồ nhất, tu vi trong đám người cũng là cao nhất, phía sau còn có không ít người ủng hộ. Hắn rõ ràng không hề một lòng với Phương vương, giao ngôi vị hoàng đế cho hắn, Hàn quốc rồi sẽ trở thành trách nhiệm của hắn. Đồ người khác lấy cũng là đồ của hắn, để xem coi hắn làm sao bây giờ.

Tạ Uẩn buồn cười, tiến đến bên tai Cảnh Nhiên: " Vẫn là phu nhân thông tuệ." Này quả đúng là một chủ ý hư hỏng.

Cảnh Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái: " Buổi tối đừng quên chính sự."

Tinh thần Tạ Uẩn chấn động, hắn cùng Cảnh Nhiên đã thật lâu rồi chưa làm cái kia, hai mắt phát sáng nói: " Không quên được."

Cảnh Nhiên nói: " Ta là nói linh mạch."

Tạ Uẩn lập tức mất đi hứng thú: " Nga."

Khóe môi Cảnh Lan mỉm cười nhìn vợ chồng son hai người hỗ động trong lòng bỗng dưng được an ủi. Nhi tử cũng coi như là nhờ họa đắc phúc. Tạ Uẩn quả thật rất đáng giá dựa vào.

Khi y biết được tao ngộ của nhi tử, dung nhan bị hủy, kinh mạch bị phế, trong lòng y hận không thể xoay người về Khánh quốc, giết sạch toàn bộ đám người Cảnh gia đó.

Chỉ là, nếu nhi tử đã gạt y chắc là không muốn y lo lắng. Nếu không từ những lời nói khách sáo từ miệng ngũ ca của Tạ Uẩn, y vẫn còn không biết nhi tử đã từng chịu nhiều khổ cực như vậy.

Hiện giờ thấy nhi tử hạnh phúc trong lòng y mới dần thoải mái. Y chỉ đau lòng nhi tử y coi như trân bảo mà đối đãi lại bởi vì sự ngu xuẩn của mình, ngu xuẩn tin vào cái gọi thân nhân. Không chỉ hại chính mình, còn làm hại hài tử trải qua trắc trở suýt chút nữa mất mạng.

Hiện tại y ngay cả muốn đền bù cũng không biết nên xuống tay từ đâu. Nhi tế thật sự quá lợi hại, làm nhạc phụ như y không có nơi dụng võ.

Vào ban đêm, Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên lặng lẽ thu linh mạch vào trong túi.

Sáng sớm hôm sau Tạ Uẩn gọi tất cả hoàng vệ tới, bảo bọn họ đi tới hai nước Tống, Triệu trước để giải cứu những người bị giam cầm khác.

Trải qua mấy tháng nghiên cứu lại có Cảnh Nhiên giúp đỡ, bọn họ đã tìm ra một cái trận pháp phản giam cầm. Tạ Uẩn phóng thích lực khế ước, Cảnh Nhiên thì khắc trận văn, hai người hợp bích thành công luyện chế ra một loại pháp khí chuyên môn nhằm vào giam cầm của thượng giới.

Có loại pháp khí này Tạ Uẩn không cần sử dụng dược viên không gian, những người khác cầm vũ khí cũng có thể giải trừ được giam cầm. Kể từ đó, dược viên không gian không những có thể càng dễ che giấu mà người hai nước Tống, Triệu cũng có thể được cứu viện.

Tạ Uẩn không tính lại đi đến hai nước Tống, Triệu nữa. Không có Đạo Ấn Thạch, hai quốc gia này đối với hắn không hề có chút lực hấp dẫn nào. Chỉ là, chuyện tốt đều đã làm đến 99 bước nếu lúc này lại từ bỏ cứu viện, danh dự của hắn tuy không bị hao tổn nhưng rốt cuộc cũng sẽ bịt kín tì vết.

Kỳ thật, Tạ Uẩn thật sự cảm thấy người nhiều chính là tới để thêm phiền, cũng theo như lời Đoạn Chính Hào đã nói, đúng là phiền toái.

Lần này tập kích hoàng cung Hàn quốc nhiều người nhiều miệng, chuyện hoàng vệ phản loạn chắc chắn không giấu giếm được. Hoàng vệ hai nước Tống, Triệu chắc chắn sẽ bị thượng giới đả kích. Bởi vậy, Tạ Uẩn với Cảnh Nhiên mới nghĩ ra biện pháp luyện chế loại pháp khí này.

Người tốt làm tới cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên.

Những hoàng vệ đó không chỉ là cao thủ mà tâm tính sau khi trải qua thượng giới khống chế, trở nên vô cùng kiên cố. Tương lai chỉ cần bọn họ vượt qua đạo khảm này, chú định sẽ một bước lên trời.

Đại nhân tình như vậy, Tạ Uẩn cho rằng ngu gì mà không cần. Dù sao cũng không phí bao nhiêu công sức, thuận tay mà làm liền có thể thay đổi quỹ đạo nhân sinh của một người, đạt được đại lượng nhân tình, hắn vì sao mà không làm.

Xử lý xong chuyện của hoàng vệ, Tạ Uẩn liền tuyên bố, quốc gia không thể không có chủ.

Thuận lý thành chương đưa vị Võ Vương ăn tương khó coi nhất lên hoàng vị, về phần hắn muốn làm thế nào để giữ được ngôi vị hoàng đế của mình, quản lý quốc gia như thế nào, mời chào thủ hạ như thế nào thì không liên quan gì đến chuyện của đám Tạ Uẩn nữa.

Tạ Uẩn hiểu rất rõ, sau khi lên làm hoàng đế, đồng minh của những người này sẽ tan, lẫn nhau có tranh đấu ích lợi, hoàng đế thì bất mãn người dưới đoạt mất ích lợi của hắn. Người phía dưới đồng dạng cũng bất mãn, dựa vào cái gì hắn có thể làm hoàng đế.

Đối mặt với ích lợi dụ hoặc, những người này đã hoàn toàn quên mất ước nguyện ban đầu của họ là đi đến thượng giới.

Tạ Uẩn thật tình hi vọng gã có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế này càng lâu một chút, như vậy thì Hàn quốc mới có thể đạt được thời gian tu thân dưỡng tức. Kỳ thật, không có những nghĩa sĩ anh dũng, tổn thất của Hàn quốc nói không chừng còn không có nghiêm trọng như vậy.

Đương nhiên, Tạ Uẩn chỉ thoáng nghĩ vậy thôi rất nhanh liền vứt ra sau đầu. Với bản tính của hắn, hắn không có ưu quốc ưu dân như vậy trừ phi có ích lợi liên quan đến hắn.

Tạ Uẩn nói chuyện cũng không nuốt lời.

Khi đi đến lối vào thông đạo thượng giới, Khánh hoàng còn có chút khó có thể tin, Tạ Uẩn thật sự đưa bọn họ trở về.

Lúc này đây, có tất cả mười người thượng giới.

Tạ Uẩn không chỉ đưa bọn họ trở về, còn giải trừ cấm chế trên người bọn họ, khôi phục tu vi cho họ.

Tống Cát dùng ánh mắt trông mong nhìn, rõ ràng đang ngo ngoe rục rịch.

Tạ Uẩn liếc nhìn hắn một cái, hỏi: " Ngươi cũng muốn chạy?"

Tống Cát rùng mình, vội lắc đầu: " Ta đi cùng Cố đại ca." Tạ Uẩn rất tâm hắc, hắn sợ bị mắc mưu, trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm bất hảo, Tạ Uẩn sẽ không có hảo tâm như vậy đâu.

Tạ Uẩn quay đầu nhìn về phía Cố Diễn.

Cố Diễn nói: " Ta nghe các ngươi an bài."

Tạ Uẩn gật đầu, cuối cùng vẫn còn hai người hiểu chuyện. Đương nhiên, nếu bọn họ thật sự cầu xin lúc này muốn trở về, Tạ Uẩn cũng sẽ không cự tuyệt, hậu quả thì bọn họ cứ tự mình gánh vác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com