ZingTruyen.Info

Dam My Xuyen Viet Chi Boi Thuc Su Edit

Tạ Uẩn vừa bế quan ra.

" Công tử..." Tạ An vội tới bẩm báo: " Hoàng thành phái người tới mời chào, đã ở hầu phủ chờ ba ngày."

Tạ Uẩn nhướng mày, bừng tỉnh phát hiện mình thế mà đã bế quan hơn một tháng. Chủ yếu là do hắn thấy cái mình thích là thèm, Phương Hằng đưa cho quá nhiều linh dược tốt, hơn nữa lúc ở trong bí cảnh còn đạt được không ít linh thực loại hình công kích. Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, tốn thời gian suốt một tháng, cuối cùng đào tạo ra được bảy hạt thực sủng biến dị.

Loại thực sủng này, thuộc tính chủ là thôn phệ ( cắn nuốt), phụ là chữa trị. Trước mắt chúng chỉ là hạt giống, tương lai trưởng thành ra cái dạng gì, còn phải xem coi chủ nhân nuôi nấng thế nào.

Thuộc tính thôn phệ có thể cắn nuốt bất cứ loại năng lượng nào đã dùng, thậm chí khi nó cắn nuốt đến một mức độ nhất định, thực sủng có thể sinh ra công năng thứ hai thậm chí là thứ ba để phụ trợ.

Thuộc tính chữa trị, trước mắt chỉ có thể chữa khỏi những thương thế đơn giản. Đương nhiên, khi nó cắn nuốt đủ linh dược cao cấp, tương lai nó có thể phát triển thành một loại thần dược cũng không biết chừng.

Vì bảy hạt giống thực sủng này, hắn đã tiêu hao hết thực vật thị huyết lấy được trong bí cảnh, còn thêm vào tám hạt Tố Thủy Tịnh Liên, còn có hai gốc linh dược cấp mười ba. Có thể thấy lần này tiêu phí phải nói là quá lớn, thậm chí hắn còn lấy toàn bộ linh dược trữ trong không gian cùng với linh dược cao cấp mà Phương Hằng đã đưa đem dung nhập hết vào thực sủng, để bảo đảm tiềm lực thiên phú của đám thực sủng sẽ thật cường đại.

Chỉ khi tiềm lực thiên phú của thực sủng mạnh mẽ, tương lai chúng mới có không gian để tấn chức cao hơn nữa, nuôi nấng đến trình độ nhất định, thực sủng sẽ không chỉ là một bảo tiêu tốt mà còn là đồng bọn cùng chiến đấu vô cùng cường đại.

Chỉ là, Tạ Uẩn không nghĩ tới, mình vậy mà bận rộn đến độ quên mất thời gian, trong lòng không khỏi bối rối. Đương nhiên, điều khiến hắn sốt ruột không phải vì lo sợ hoàng thất, mà là lo cho Cảnh Nhiên. Cảnh Nhiên hiện giờ đã mang thai được tám tháng, thai nhi cần rất nhiều linh lực, hắn lo lắng cho thân thể của Cảnh Nhiên.

Thân ảnh Tạ Uẩn chạy nhanh như gió, Tạ An chớp chớp mắt, nên làm gì thì tiếp tục làm đó. Dù sao người hoàng thất đã đợi ba ngày rồi, vậy chờ thêm chút chắc cũng không sao.

Sắc mặt của Cảnh Nhiên cũng tàm tạm, ít nhiều gì của cải của hầu phủ cũng rất phong phú. Hơn nữa, trong không gian của y có không ít linh quả cao cấp, tẩm bổ cho thai nhi tham ăn trong bụng không thành vấn đề. Bằng không, tu vi của y ít nhất sẽ bị lùi lại hai cấp bậc.

" Ngươi xuất quan rồi?" Cảnh Nhiên vui sướng vẫy vẫy tay, vội nói: " Ngươi mau đến xem nè, này có phải là tài liệu để chữa trị xuyên tinh toa không?"

Tạ Uẩn đầu đầy hắc tuyến, bất mãn nói: " Ngươi lại không màng thân thể."

Cảnh Nhiên vội vàng vuốt lông cho hắn, vẻ mặt hạnh phúc cười nói: " Sao có thể chứ, ta rất yêu quý thân thể, thiên phú của tiểu nhi tử chúng ta sau này chắc chắn rất tốt, ta không nỡ tổn thương nó, cũng không nỡ để ngươi lo lắng. Ta chỉ là thử phỏng đoán tài liệu luyện chế xuyên tinh toa mà thôi, nếu muốn hoàn thiện toàn bộ bán thần khí này, năng lực hiện giờ của ta e là không đủ, ngươi yên tâm, ta biết tự lượng sức mình."

Sắc mặt Tạ Uẩn hơi hòa hoãn bớt, hiển nhiên là đã được vuốt lông thành công, hắn nhẹ ôm lấy Cảnh Nhiên, đặt tay lên bụng y, cảm thụ được thai nhi mạnh khỏe đang chuyển động, áy náy nói: " Xin lỗi, lần này ta bế quan hơi lâu, quên mất thời gian."

Cảnh Nhiên bật cười: " Ta cũng đâu phải nữ nhân, nào có yếu ớt như vậy, chúng ta là phu phu nhất thể, vĩnh viễn không cần phải nói xin lỗi. Đúng rồi, hoàng thất phái người tới, ngươi có biết chưa?"

Tạ Uẩn gật đầu: " Tạ An đã báo cho ta biết rồi."

Cảnh Nhiên nói: " Thế gia vân châu chưa từng ngừng nghỉ, hiện giờ còn đang đứng bên ngoài quan sát tình hình. Người hoàng thất phái tới, nghe nói có chút giao tình với Bạch gia. Bạch Loan Phượng là đích nữ của Bạch gia."

Tạ Uẩn nhíu mày: " Sao ở đâu cũng đụng phải người Bạch gia vậy, quá trùng hợp."

Cảnh Nhiên cười nói: " Cũng không phải là trùng hợp, Trần gia cùng Bạch gia đều là thế gia vân châu, hai bên còn có quan hệ liên hôn. Lần trước ngươi phế Bạch Loan Phượng, ả ở nhà chồng ngày ngày bị người người khinh rẻ, chỉ trích. Bạch gia có chút cố kỵ, không tiện giúp đỡ quá mức. Chỉ là, chất nữ ( cháu gái) trước giờ ở ả yêu thương nhất, cũng chính là Bạch Tĩnh Như."

Tạ Uẩn suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới nhớ tới Bạch Tĩnh Như là ai, ánh mắt hắn chợt lóe, hỏi: " Người hoàng thành lần này tới là muốn xả giận giúp ả?"

Cảnh Nhiên lắc đầu, cười lạnh, nói: " Trên danh nghĩa là tới mời chào, trước tiên họ sẽ mời ngươi tới mật địa hoàng gia với thái độ kiêu căng ngạo mạn, nếu ngươi không đáp ứng, e là bọn họ sẽ thay trời hành đạo. Lần này ngươi quá nổi bật, dùng tu vi nhất tinh Võ Tướng, phế đi lục tinh Võ Tướng, thanh danh đã sắp vượt qua cả Lý Nhược Hư, lại có thêm thế gia vân châu thêm mắm dặm muối, người hoàng thất sao có thể buông tha cho một nhân tố bất ổn, không nằm trong tầm khống chế như ngươi." Có điều, nếu thật sự đi đến mật địa hoàng gia, bị hoàng thất đánh dấu, kia mới chân chính là mặc người xâu xé.

Tạ Uẩn cười nhạo, lấy ra một lọ đan dược, khoe khoang nói: " Ngươi nhìn xem đây là gì?"

Cảnh Nhiên vừa mừng vừa sợ: " Võ Vương Đan, ngươi thật sự luyện chế ra được sao."

Tạ Uẩn đắc ý nhướng mày, hôn Cảnh Nhiên một cái, nói: " Còn không nhìn xem ta là ai?"

Cảnh Nhiên mỉm cười: " Chỉ cần Phương hầu tấn giai Võ Vương, hoàng thất chắc chắn sẽ không dám làm gì ông ta. Nhưng mà, chúng ta cũng cần phải nhanh chóng tấn giai mới được, không thể cứ mãi dựa vào người khác che chở."

Tạ Uẩn bất mãn: " Ta là dựa vào thực lực nói chuyện." Nếu thực lực của hắn không cao, không đủ giá trị lợi dụng, bất luận là ai cũng sẽ không thèm che chở một phế vật.

" Được, được, được." Cảnh Nhiên vội cười nói: " Phu quân của ta lợi hại nhất."

Tạ Uẩn trừng mắt liếc y một cái, nếu khẩu khí nói chuyện của y chân thành hơn một chút, đừng giống như đang dỗ hài tử, thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Khi phu phu hai người đang hàn huyên với nhau, Phương Hằng chợt phái người tới thỉnh.

Thị vệ nói chuyện rất có kỹ xảo, cung kính hành lễ nói: " Tạ công tử, Cảnh công tử, Địch đại nhân biết được Tạ công tử xuất quan, liền đến đại sảnh hầu phủ vấn tội."

Tạ Uẩn nhướng mày, tin tức của hầu phủ cũng thật là linh thông.

Cảnh Nhiên cười lạnh, nói: " Gã có thiết trí trận pháp bên ngoài phòng của ngươi, chỉ cần ngươi vừa bước ra, gã nhất định là người biết đầu tiên."

Tạ Uẩn nghe vậy liền hiểu rõ, khóe môi cong cong, nói: " Để ta qua đó nhìn xem thử, chốc nữa lại đến bồi ngươi."

Cảnh Nhiên gật đầu, nhắc nhở: " Hắn là cửu tinh Võ Tướng, ngươi cẩn thận chút. Mặt khác, ta hoài nghi đây là hoàng thất muốn ra oai phủ đầu, họ Địch kia từ lời nói đến việc làm đều rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì, hai thuộc hạ gã mang đến cũng là dạng kiêu căng ngạo mạn. Phương hầu chưa xuất quan, mấy người này liền tự cao tự đại, không coi hầu phủ ra gì. Hiện giờ có không ít người bên ngoài đang chờ tin tức, ta sợ Địch Thành Long nhìn ra manh mối, nên mới không cản trở hắn thiết trí trận pháp."

Tạ Uẩn nói: " Ngươi làm đúng lắm, chúng ta hiện giờ không nên bại lộ quá nhiều át chủ bài, đặc biệt là...." Tạ Uẩn dừng một chút, đem lời nói nuốt vào bụng.

Trong lòng Cảnh Nhiên cũng biết, có người khác ở đây nên hắn không tiện nói, hạt Tố Thủy Tịnh Liên lấy được trong bí cảnh, bọn họ cần phải che giấu cho thật cẩn thận. Người có thể thiết trí ra trận pháp lợi hại như vậy, thân phận chắc chắn không tầm thường, không có nội tình thâm hậu, chắc chắn sẽ không học được tri thức thâm ảo như vậy. Chuyện y tinh thông trận pháp mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người hoài nghi.

Đương nhiên, trong vòng mười năm, cho dù có hoài nghi hay vu khống thì sau mười năm rồi sẽ khác.

Tạ Uẩn suy nghĩ một chút, đi vào phòng lấy hạt giống thực sủng ra, ủ chín cho nó ra chồi non, chồi non to chừng hạt mè đáng yêu cực kỳ, không chút nào nhìn ra nó là một loại thực vật hung tàn đến cực điểm.

Trong lòng Tạ Uẩn thầm nghĩ, tu vi của cửu tinh Võ Tướng chắc chắn là vật đại bổ.

...

Sắc mặt Phương Hằng có chút tái nhợt, cố gắng ngồi vững dưới uy áp của cửu tinh Võ Tướng, ngồi ngay ngắn ngay chủ vị chính đường. Tổ phụ hơn ba mươi năm chưa liên lạc cùng hoàng thất, không chỉ những thế gia kia ngo ngoe rục rịch mà chỉ sợ ngay cả hoàng thất cũng sắp hao hết kiên nhẫn.

Phương Hằng cau mày, sắc mặt có chút thận trọng, luôn cảm thấy trước mặt tựa hồ như có tầng sương mù bao phủ lấy nàng. Việc Tạ Uẩn ra tay trừng trị Trần gia giống như một lời dẫn, đem tầng sương mù kia xốc lên một góc nho nhỏ. Đáng tiếc, nó vẫn cứ mông lung không rõ lắm.

Phương Hằng ẩn ẩn phát hiện, từ khi nàng hòa li trở về nhà. Tâm trạng của tổ phụ dường như có chút nặng nề, sau đó ông liền dứt khoát tuyên bố bế quan, vài chục năm không thấy bóng dáng đâu. Nếu không phải nàng đã từng đến cấm địa để cầu kiến, nàng thật sự sẽ cho là tổ phụ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

" Hừ..." Sắc mặt của Địch Thành Long không vui.

Thần sắc Phương Hằng lãnh đạm, cố đè ép huyết khí đang quay cuồng trong ngực, nhàn nhạt nói: " Địch đại nhân nếu đã chờ sốt ruột, có thể rời đi trước. Hầu phủ ta chính là do hoàng thất sắc phong, tổ phụ hằng năm bế quan, chưa tận trách nhiệm bề tôi, nếu hoàng thất có bất mãn, có thể thu hồi lại tước vị này."

Địch Thành Long vẫn ngồi bất động ở đó, vẻ mặt thập phần ngạo mạn, khinh thường không thèm đáp lời Phương Hằng.

Phương Hằng dằn cơn tức giận xuống, sắc mặt âm trầm. Hiện giờ còn chưa đến thời điểm xé rách mặt, nàng biết bên ngoài có không ít thế gia đang chờ kết quả lần này, giờ này khắc này nàng nhất định phải thu xếp chuyện này thật ổn thỏa.

Địch Thành Long không coi ai ra gì, thái độ phi thường kiêu ngạo, bất quá, có người so với gã còn kiêu ngạo hơn....

Sau một lát...

Tạ Uẩn dùng một tư thái vênh váo đi vào đại sảnh, chắp tay hành lễ, nói: " Ngũ tẩu."

Phương Hằng gật đầu, liếc mắt nhìn Địch Thành Long một cái, khẽ cười nói: " Thất đệ tới rồi, người này chính là sứ giả hoàng thành phái tới."

Tạ Uẩn ngang ngược, không coi ai ra gì, nói: " Sao chỉ có một người thôi vậy, hoàng thất quá không đem ta để vào mắt."

Trong lòng Phương Hằng căng thẳng, nàng biết thất đệ không phải là người không có đầu óc, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định phối hợp, hảo tâm nói: " Thất đệ, hắn là cửu tinh Võ Tướng, những đệ tử ưu tú do hoàng thất tuyển chọn cũng chỉ phái tam tinh Võ Tướng đến mà thôi."

Tạ Uẩn cả giận nói: " Mấy tên phế vật đó, sao có thể đánh đồng với ta được."

Địch Thành Long không hề tức giận, trái lại nở nụ cười, hiển nhiên gã đã xem Tạ Uẩn thành một tên tiểu nhân bừa bãi chỉ vừa mới có chút thành tựu đã bắt đầu đắc chí. Nếu không, sao hắn lại ra tay tàn nhẫn, không chút cố kỵ muốn kết thù với Trần gia chứ.

Địch Thành Long tươi cười nồng hậu, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra sự khinh thường trong đôi mắt gã, gã không chút để ý nói: " Tạ công tử là nhân trung long phượng, hoàng gia phái ta đến đây cũng là vì coi trọng ngươi. Nếu ngươi đã là nhân tài như vậy, sao có thể ở lại Vân Châu rồi mai một, chẳng lẽ ngươi không muốn đến mật địa xem thử sao. Nơi đó có vô số kỳ trân dị bảo, còn có Đạo Ấn Tuyền giúp tăng trưởng tu vi, còn có Võ Vương Đan mà võ tướng nào cũng thèm khát, còn được đến thượng giới, nhìm ngắm thượng giới rộng lớn biết nhường nào."

Ánh mắt Tạ Uẩn sáng lên, những lời này nếu là bất cứ Võ Tướng nào nghe thấy đều sẽ động tâm, đáng tiếc ngoại trừ hắn, hắn do dự nói: " Muốn thì cũng muốn đó, nhưng mà..." Tạ Uẩn chẳng hề để ý mà cự tuyệt: " Ta bây giờ vẫn còn trẻ, không cần gấp gáp, cứ đợi tới hai mươi năm nữa rồi lại nói."

Địch Thành Long nhíu mày, trong lòng đã bùng lên giận dữ, cảm thấy Tạ Uẩn này thật không biết điều, gã không vui nói: " Làm càn, lệnh của hoàng thất bộ ngươi muốn trì hoãn là trì hoãn sao."

Thần sắc Địch Thành Long rất nghiêm khắc, không cho phép người khác ngỗ nghịch trước mặt gã, gã đặt chính mình ở một vị trí cao cao tại thượng. Phương thức xuất đầu của Tạ Uẩn khiến gã vô cùng khinh thường, căn bản không đem tên tiểu nhân đắc chí này để trong lòng. Bởi vậy, hắn mới không hề cố kỵ gì mà phát giận.

Đáng tiếc, tính tình của Tạ Uẩn so với hắn còn lớn hơn.

" Phanh..." Tạ Uẩn giơ tay hất bàn, phất tay ném ra vài món ám khí, giận tím mặt nói: " May mà ta không nghe ngươi nói sảng, hóa ra ngươi là một tên âm hiểm xảo trá, thì ra đây chính là thành ý của hoàng thất."

Địch Thành Long lửa giận ngập trời, cảm thấy uy nghiêm của mình đã bị mạo phạm, phất tay chặn ám khí lại, lại xem nhẹ vài phiến lá xanh nhỏ chừng hạt mè bám trên người. Một chút lá cây của thực vật mà thôi, không đáng để cho một cửu tinh Võ Tướng như gã phải chú ý.

" Tạ Uẩn, ngươi dám kháng mệnh..."

" Ầm..." Một tiếng, Địch Thành Long liền phóng xuất chưởng phong, muốn giáo huấn Tạ Uẩn cho biết mặt. Cho dù có lỡ tay hủy hoại hắn thì đã sao, nhìn chung từ cổ chí kim, thiên tài bị hủy hoại có bao nhiêu đếm cũng không hết.

" Phóng con chó mẹ nhà ngươi chứ phóng, tức phụ của lão tử sắp sinh hài tử, ngươi bảo lão tử phải đi đâu.." Tạ Uẩn buột miệng mắng, thanh âm đinh tai nhức óc. Đó là hắn cố ý muốn chọc giận Địch Thành Long, dù sao hắn vốn là một tên ngang ngược ương ngạnh, cho dù hắn có hủy hoại Địch Thành Long, hoàng thất có lẽ sẽ rất tức giận, nhưng sẽ không hoài nghi hắn. Bằng không, nếu hoàng thất đã ra nhiều điện kiện tốt như vậy, bất luận hắn lấy cớ gì, chỉ cần hắn không đi mật địa hoàng thất, đều sẽ khiến người khác phỏng đoán.

" Rầm rầm..."

Tạ Uẩn vừa ra tay liền ra sát chiêu, hắn biết lần này đến phủ Phương hầu, trừ Địch Thành Long ra, còn có hai tên Võ Tướng đi theo, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng, không thể để người khác ngăn trở trận chiến này.

" Nhãi ranh, ngươi dám..." Địch Thành Long lửa giận công tâm, rốt cuộc cũng biết vì sao Trần gia lại tức giận như vậy. Tạ Uẩn này không chỉ kiêu ngạo ương ngạnh, còn là một tên điên cuồng bất chấp.

Tạ Uẩn dẫn động dị năng, thao túng thực vật cắn nuốt tu vi của Địch Thành Long; thừa dịp khoảnh khắc gã phân tâm, vội vàng dùng tinh thần lực công kích, kích thích thần thức của gã.

Dù sao gã cũng là cửu tinh Võ Tướng, muốn tấn công thẳng vào đan điền là không có khả năng. Bất quá, chỉ cần thần thức của gã bị thương, quấy nhiễu đến cảm giác của gã, đến lúc đó thực sủng liền có thể thuận lợi cắn nuốt tu vi của gã. Khi đó chỉ cần đúng lúc hủy hoại đan điền của gã, bảo đảm sẽ không lưu lại chút dấu vết nào.

Tạ Uẩn đã quyết định, lần này hắn tuyệt đối sẽ không để Địch Thành Long toàn thân trở ra.

" Ầm..."

Chính đường hầu phủ bắt đầu lay động, trận pháp dần dần vỡ vụn. Vào lúc bọn họ bắt đầu đấu võ, Phương Hằng đã sớm chạy trốn ra bên ngoài.

Tạ Uẩn dùng Thanh Linh Chiết Vũ Phiến " Xoẹt Xoẹt Xoẹt Xoẹt...." Đánh ra lông chim mảnh như sợi tóc, lóe lên lục quang dày đặc, giống như một cơn mưa ánh sáng lấy thế che trời lấp đấp bắn về phía Địch Thành Long.

" Ầm..."

Địch Thành Long lập tức bắn ra một lá chắn, Tạ Uẩn tươi cười quỷ dị, đòn công kích thật sự mới chính là Phá Hồn Châm. Phá Hồn Châm được Cảnh Nhiên cải tiến từ Ngự Hồn Châm. Cảnh Nhiên vốn là cao thủ trận pháp, luyện chế ra Phá Hồn Châm có thể đột phá đại đa số kết giới phòng ngự, chuyên sử dụng để đánh lén hoặc ám sát.

" Nhãi ranh, đê tiện..." Địch Thành Long vừa sợ vừa giận, phát hiện mình bị trúng kịch độc.

Tạ Uẩn lại lần nữa dùng tinh thần lực công kích, Địch Thành Long có cảnh giác, đã sớm phòng bị sẵn, nhưng không hề nghĩ, Tạ Uẩn chính là dùng chiêu dương đông kích tây.

Một sợi tơ mảnh khảnh xuất quỷ nhập thần thâm nhập vào đan điền gã. Khi đối chiến với cửu tinh Võ Tướng, Tạ Uẩn chỉ có cách dùng âm mưu quỷ kế, hắn sẽ không thật sự đánh nhau. Bằng không, quá hao tâm tổn sức sẽ không có lời.

" Xoẹt..." Một tiếng, Địch Thành Long cắt đứt thiên ti, giận dữ hét: " Tiểu nhi cuồng vọng, để mạng lại...."

Tạ Uẩn khinh miệt nói: " Bằng ngươi, cũng xứng?"

Trong khoảnh khắc thiên ti bị cắt đứt, đan điền của Địch Thành Long bị rạn nứt ra một khe hở, linh khí trong cơ thể như bị xì hơi, đua nhau trút ra ngoài. Tạ Uẩn phất tay thu hồi thực sủng, ý cười bên môi nhàn nhạt. Thực sủng này của hắn, có một đứa vô cùng tham lam nghịch ngợm, cư nhiên to gan lớn mật chui vào trong đan điền của Địch Thành Long, đúng là vô tri giả vô vị*.

( câu này search nghĩa mà không ra, cầu cao nhân chỉ điểm)

Nhưng Tạ Uẩn không thể không khen một tiếng, làm tốt lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info