ZingTruyen.Info

Dam My Vi Thien Su Dai Nhan Cong Hien Bat Gian Bat Gioi

Âm hôn 1

“Á.” Lệ Nam rất lúng túng đối diện với ánh mắt của y, “Buổi sáng tốt lành…”

“Cậu đã làm gì tôi?” Khi Ngôn Hành Yến nói chuyện hàm răng còn đang run rẩy, Lệ Nam vô thức lên tiếng đáp lại: “Tôi không làm gì cả.” Lúc này, hắn lại thấy không chỉ răng mà cả người Ngôn Hành Yến đều đang run rẩy kịch liệt, bờ môi tím tái cứ như đang ở chốn băng thiên tuyết địa, co ro ôm lấy vai.

“Cậu làm sao thế!” Lệ Nam vội vàng dùng đệm chăn bọc Ngôn Hành Yến lại, “Bị dâm quỷ hôm qua đả thương sao? Hay là tại tôi… Tôi thật sự không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì…” Hắn còn đang ảo não Ngôn Hành Yến lại bỗng nhiên trợn tròn mắt khi đầu ngón tay chạm lên da thịt, ngay sau đó y lập tức chui ra khỏi chăn rồi quấn lấy cánh tay Lệ Nam như con rắn, hai chân quàng lên hông hắn, nhưng thấy tư thế này khó chịu nên y uốn éo nửa ngày cuối cùng dưới sự phối hợp của Lệ Nam cũng an ổn vùi trong ngực hắn.

Lệ Nam: “…”

Lệ Nam ôm tâm tình phức tạp với người đang nằm trong lòng mình.

Nhưng cũng may Ngôn Hành Yến run rẩy rất nhanh thì bình phục lại, đôi môi xanh tím cũng dần lấy lại màu hồng tươi, nhiệt độ cơ thể cũng từ lạnh như băng chuyển thành hơi lạnh.

“Có thể giải thích tình huống của cậu đến cùng là như thế nào được không?” Lượng tin tức thực sự quá lớn, Lệ Nam không phân tích được. Sau khi Ngôn Hành Yến sống lại thì tính tình cũng nổi lên, y nằm trong lòng Lệ Nam lườm hắn, “Tôi còn đang muốn hỏi cậu tình huống gì đây này, tại sao nước Mạnh Bà lại không có tác dụng với cậu, vì sao lại thơm như vậy…” Thiên sư đại nhân đang chất vấn còn không quên tranh thủ hít một hơi chiếm tiện nghi của Lệ Nam, “Vì sao… Phách của tôi đâu?!”

“Phách? Phách gì, phách trong ba hồn bảy phách?”

Ngôn Hành Yến sắc mặt nặng nề gật đầu, “Cơ thể tôi yếu như vậy cũng là vì thiếu một phách, sau này tuy rằng đã tìm ra biện pháp bổ sung một phách này nhưng vẫn rất không ổn định, cứ đến trời tối là phải ở yên trong trận pháp ổn định hồn phách ở nhà. Hôm qua tôi không về nhà, chẳng lẽ…”

Hôm qua y vì mình nên mới không về nhà được… Lệ Nam lập tức áy náy, đôi tay đang ôm ấp Ngôn Hành Yến của hắn lại càng thêm chặt, cố gắng truyền thêm nhiệt độ của bản thân cho y, “Vậy phách bị mất của cậu –”

“Không đúng!” Ngôn Hành Yến hồi phục lại ngẩng đầu, “Tôi bị thiếu một phách… nhưng vì sao khi dựa vào cậu lại không có việc gì?”

Lệ Nam chớp mắt mấy cái, nói theo ý hiểu của bản thân: “Không phải vì tôi khá là ấm áp à?”

“Lạnh thấu xương vì thiếu một phách là nhiệt độ mà con người bình thường có thể sưởi ấm sao?” Ngôn Hành Yến thật sự muốn bóp chết cái tên thiếu thường thức này, sau đó y nói một cách chắc chắn: “Phách của tôi ở trong cơ thể cậu, hoặc là trên người cậu có pháp khí có thể ổn định hồn phách của tôi.”

Lệ Nam viết rõ ràng ba chữ ‘Nghe không hiểu’ lên mặt, Ngôn Hành Yến cũng không nói nhiều với hắn nữa, y nói thẳng: “Hẳn là điện thoại của tôi rơi ở trên giường, ôm tôi đi tìm xem.”

“Nắm tay được không?”

“ÔM TÔI!”

Sau ba phút Ngôn Hành Yến thành công kết thúc cuộc nói chuyện, Lệ Nam nghe được sẽ có người tới đón y, do dự một hồi lại hỏi: “Dưới tình huống nào phách của cậu lại ở trong người tôi? Hôn có tính là một cách không?”

“Coi như vậy.” Ngôn Hành Yến một tay vòng ra sau lưng Lệ Nam, y ngồi trên đùi hắn, dùng tay kia cài lại cúc áo của cả hai đỡ cho tí nữa có người tới lại nghĩ rằng họ thế nọ thế kia, “… Tối hôm qua chúng ta đã hôn nhau?”

“Là cậu chủ động hôn tôi.” Lệ Nam nhanh chóng phủi sạch quan hệ mặc dù lúc đó hắn không phản kháng. Ngôn Hành Yến cũng không phản bác mà nhớ lại rồi nói: “… Khi đó ý thức của tôi đã không rõ lắm, chỉ một lòng nghĩ muốn tới gần cậu thêm chút nữa… Quá kỳ lạ, cậu rốt cuộc là thứ gì?”

Bị dùng từ “cái thứ gì” để hình dung khiến Lệ Nam mím môi, chỉ ra chỗ sai: “Tôi là người.” “Cậu là quỷ, hiện tại đã chết.” Ngôn Hành Yến lơ đãng liếc nhìn hắn, như còn muốn nói gì đó nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên ngay lúc này, y đẩy chân, giật dây nói: “Đi mở cửa.”

“Cậu muốn tôi ôm cậu đi mở cửa?”

“Không thì… sao?”

“…”

“Nhanh lên một chút, ta cũng đâu có nặng.”

Đúng là không nặng, lại còn nhẹ đến quá đáng, nhưng mà…

Lệ Nam thở dài, nhận mệnh một tay đã lưng một tay đỡ chân ôm Ngôn Hành Yến lên, hai người đi tới trước cửa, Ngôn Hành Yến tự tay vặn nắm cửa.

Thấy rõ tư thế mờ ám của Lệ Nam và Ngôn Hành Yến sau cánh cửa, sắc mặt của người bên ngoài không thể gọi là tốt, “Cái bộ dạng này của hai đứa là đang làm gì? Chơi gay à?”

“Bị anh phát hiện rồi.” Hai tay của Ngôn Hành Yến ôm lấy cổ Lệ Nam, rặt một vẻ tinh tẫn nhân vong bị người ta vắt kho, nói họ điên loan đảo phượng cả đêm có khi ai cũng tin ấy. “Giới thiệu một chút, đây là anh họ của tôi Ngôn Hành Thiện, đây là bạn học, Lệ Nam.”

Lệ Nam hết sức khó xử gật đầu với Ngôn Hành Thiện, “Xin hãy nghe tôi giải thích, tối hôm qua…”

“Lên xe giải thích sau.” Ngôn Hành Yến đạp rồi duỗi chân, “Cậu cũng theo tôi về nhà.”

Ngôn Hành Thiện giả vờ khoa trương ôi chao ôi chao hai tiếng, “Đã đi gặp gia trưởng luôn rồi? Không tốt lắm đâu…” Ngoài miệng thì thế nhưng anh cũng đã đi đầu qoay người dẫn đường. Lệ Nam và Ngôn Hành Yến không định giải thích, nhanh tay đóng cửa lại rồi đi theo Ngôn Hành Thiện lên chiếc xe đỗ ngoài cửa khách sạn.

Trải qua mười phút giải thích đầy lười biếng của Ngôn Hành Yến, anh họ gật đầu tỏ ý biết rồi nhưng ngay cả nguyên nhân và đối sách cũng hoàn toàn không biết gì cả, “Cho tới bây giờ anh cũng chưa gặp trường hợp uống canh Mạnh Bà xong lại không có việc gì, bao quát trong nghề thiên sư của chúng ta… Chú thật sự không phải quỷ à?”

“Anh thấy cậu ta giống à?”

“Có thể trên người cậu ta có pháp bảo hộ thể, chú mày lục soát xem nào? À mà đêm qua hai đứa gặp nhau đã thẳng thắn thành khẩn hết rồi, theo lý thuyết mỗi tấc da thịt, bao quát hơn dặm người đều đã kiểm tra rất nhiều lần.”

Lệ Nam: “…”

Hắn cắt ngang cái miệng toàn lời dâm đãng của Ngôn Hành Thiện: “Anh Ngôn, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”

Ngôn Hành Thiện tặng cho Lệ Nam một nụ cười tươi rói qua kính chiếu hậu: “Cậu hỏi đi, hỏi đi.”

“Anh thấy trên người tối có mùi thơm không?”

Vấn đề của hắn kéo tới sự quan tâm của Ngôn Hành Yến, hai người cùng giương mắt chờ anh họ trả lời.

“Cái giề???” Ngôn Hành Thiện một cước phanh dừng lại trước đèn đỏ, anh khó hiểu quay đầu xuống từ trên ghế lái, dùng sức hít hà mấy lần, “Không có, chú bôi cái gì? Cuộc sống ngày thường của đám gay các chú đều tinh tế vậy sao?”

“… Chỉ có em ngửi được.” Ngôn Hành Yến nhíu mày, “Không đúng, trước đó con dâm quỷ kia cũng nói cậu ta rất thơm, chẳng lẽ là tùy người?”

Ngôn Hành Thiện ồ một tiếng, “Mùi như thế nào?”

“Mùi, thơm, thơm ngào ngạt, thấm vào ruột gan, giống bạc hà mèo, chỉ hận không thể chết trên người hắn…” Ngôn Hành Yến ngay nghĩ cũng không cần đã trực tiếp thốt ra, nếu không phải Lệ Nam đỏ mặt che lại cái miệng của y thì sợ là y còn phải tuôn ra thêm vài từ hình dung xấu hổ nào nữa.

“Chậc.” Anh họ bị dọa không nhẹ, khi đèn xanh sáng lên đạp ga rất mạnh bạo, chỉ hận xe không thể bay để về nhà nhanh chút còn thoát khỏi bể khổ. Ngôn Hành Yến xóc đến hoa mắt chóng mặt, tức giận nói: “Chậm một chút! Đi nhanh nữa tôi vặt đầu anh xuống bây giờ!”

Ngôn Hành Thiện lái chậm lại, nói một cách khó hiểu: “Còn không phải anh đây lo chú thiếu phách sẽ gặp nguy hiểm sao! Phách của chú thật sự không có à? Anh nhìn sắc mặt chú mày còn tốt hơn lúc trước, nói cũng là trung khí mười phần, chú mày có để ý không, từ khi lên xe đến giờ chú mày chưa ho khan lần nào.”

Nghe anh họ nhắc Lệ Nam mới nhận ra đúng là lâu rồi Ngôn Hành Yến không ho, thời gian có thể tính từ lúc tỉnh dậy vào sáng nay.

Ngôn Hành Yến chợt quay đầu nhìn về phía Lệ Nam, ánh mắt sáng quắc mang theo hàm ý cậu nhất định có vấn đề. Lệ Nam rất chi là vô tội quay mặt ra nhìn cửa sổ, cái ô tô càng đi càng lệch, theo con đường vắng tanh phù hợp với việc lừa bán, giết người diệt khẩu cuối cùng quẹo vào một tòa nhà vô cùng xa hoa, thậm chí có thể được xưng là trang viên tư nhân.

Lệ Nam: “…”

Rõ ràng trước lúc xe vào cửa còn nghe được một tiếng: Hoan nghênh Ngôn Hành Thiện tiên sinh về nhà, Lệ Nam lắc lư trong xe thêm năm sáu phút thì thấy khung cảnh bên ngoài đã chuyển từ cây cối sang tòa nhà.

Trước cửa biệt thự ba tầng đứng một đống người, ai nấy đều là vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào chiếc xe chở ba người. Ngôn Hành Thiện vừa mới dừng hẳn đã có rất nhiều người không kịp chờ đợi xông lên, người dẫn đầu mở cửa xe kêu lên: “Hành Yến, nhanh, cố hồn… Thủy…”

Ngôn Hành Yến trong xe chẳng những không hề lạnh run như trong tưởng tượng của mọi người mà ngược lại sắc mặt hồng nhuận, vô cùng thoải mái nằm trong lòng một tên đàn ông lạ.

Lệ Nam thực sự là dùng hết xấu hổ của cả đời gộp lại vào hôm nay, hắn tinh tường cảm thụ được lời chưa ra khỏi miệng của người kia: Chết đến đít rồi vẫn không quên liếc mắt đưa tình với đàn ông?

“Không cần sợ, chắc lát nữa sẽ lấy ít máu của cậu nhưng cũng không làm cậu bị thương đâu, cũng không biết sẽ dùng quyền thế ép cậu làm cái gì nữa nhưng chuyện liên quan đến một phách của tôi nên hi vọng cậu có thể tận lực giúp đỡ.” Ngôn Hành Yến nhận lấy cốc thủy tinh rồi một hơi uống hết Cố Hồn Thủy bên trong, Lệ Nam nghe được sự thoải mái và ôn hòa trong giọng nói của y cũng rất hưởng thụ gật đầu.

Ban đầu hắn mất mặt nghĩ mình và Ngôn Hành Yến ôm ấp nhau trước mặt mọi người đúng là không trong sáng, nhưng trước khi xuống xe Ngôn Hành Yến lại từ chối hắn ôm, cuối cùng còn hít một hơi trên vai hắn, nín thở một mình xuống xe.

Lệ Nam thấy Ngôn Hành Yến vừa rời khỏi mình vẻ hồng hào trên mặt cũng biến mất ngay tức khắc, mười đầu ngón tay cũng từ tái nhợt chuyển thành tím tái, cả người khẽ run rẩy.

Tôi tớ ở nhà họ Ngôn rất nhiều, một trang viên lớn như vậy quả thực cần rất nhiều nhân lực xử lý. Chủ nhà có sáu người, không ai giới thiệu với Lệ Nam nhưng hắn liếc mắt vẫn nhận ra chủ nhà thật sự chính là ông lão ngồi trên vị trí cao nhất.

Người nọ thấy vẻ khó chịu của Ngôn Hành Yến thì trong mắt đượm vẻ quan tâm, Ngôn Hành Yến từ chối mọi người nâng đỡ, một mình y đi tới trước mặt ông lão cất tiếng gọi: “Ông ơi.”

Ông lão nắm lấy bàn tay lạnh chẳng khác gì tảng băng của Ngôn Hành Yến rồi nhỏ giọng hỏi mấy câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề lớn tiếng nói: “Về thân phận vị bạn học của con ông đã có phỏng đoán nhưng vẫn còn cần nó trả lời vài vế đề, nhóc kia, tên gì?”

Đứng bên cạnh Lệ Nam chính là anh họ Ngôn Hành Thiện lập tức lén lút đẩy hắn một cái, lúc này Lệ Nam mới hiểu ý nhanh chóng tiến lên.

“Chào ngài, cháu tên là Lệ Nam.” Trong lúc nó chuyện hắn còn liếc mắt nhìn Ngôn Hành Yến, ngập ngừng chạm vào sau lưng y. Người bị hắn chạm vào bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ngay lúc Lệ Nam rời đi thì bất chấp tất cả mà ôm lấy cánh tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info