ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Vì thiên sư đại nhân cống hiến - Bất Gian Bất Giới (Hoàn)

Chương 64

toamcuagin

Quỷ thị 4

"Lệ Nam!!!"

Tất cả phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức Lệ Nam cũng không kịp phản ứng, Phong Ly gào lên thảm thiết còn Lệ Nam giương mắt nhìn chính mình trong đôi mắt của Phong Ly, cũng nhìn thấy gai nhọn cách đỉnh đầu mình chưa đến một gang.

Trong nháy mắt đó Lệ Nam suy nghĩ rất nhiều, thì ra cái chết và tai họa sẽ đến một cách đột ngột và kỳ lạ như vậy, khiến người ta vừa tiếc nuối vừa không cam lòng, rõ ràng hắn vẫn còn trẻ như vậy, rõ ràng một tiếng trước vẫn đang vô tư chơi đùa.

Khuôn mặt cha mẹ hắn hiện lên thoáng qua trong đầu, một giây sau hắn dùng sức đẩy Ngôn Hành Yến sang bên cạnh rồi nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn và máu tươi rơi xuống.

Thời gian như ngừng lại, một cơn gió lớn chợt lấy thế lôi đình cuốn tới, những gai nhọn đang nhanh chóng rơi xuống như những con rối bị sợi dây vô hình điều khiển đột nhiên dừng lại nửa giây ngay khi chạm vào tóc Lệ Nam.

Trong khoảnh khác một phần nghìn giây đó một bóng người màu đen nhanh chóng đánh văng toàn bộ gai nhọn, tốc độ của hắn quá nhanh chỉ còn lại tàn ảnh trong mắt người khác. Bên tai vang lên tiếng kim loại va vào nhau, tia lửa văng gắp nơi, từng mảnh gai nhọn bị đánh rơi trên mặt đất cắm vào trong cát trắng.

Đợi trận gió lớn biến mất Hắc Vô Thường cầm lưỡi hái đen dài ba mét, vạt áo tung bay, vững vàng chắc phía trước Lệ Nam.

Người đàn ông tóc dài lộ ra vẻ kinh ngạc khi Hắc Vô Thường xuất hiện, nhưng chút kinh ngạc này biến mất trong chớp mắt thay vào đó là hứng thú dạt dào. Như con mèo trêu đùa con chuột trong lòng bàn tay.

"Ta còn tưởng là ai cơ đấy, đến đúng lúc lắm..."

"Chậm một bước." Hắc Vô Thường sắc mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông tóc dài, dư quang nhìn về phía Phong Ly đã kiệt sức ngất xỉu trong lồng, "Nếu không có trận gió kia."

Sau đó hắn mặc kệ người đàn ông kia nhìn về phía Lệ Nam đang quỳ một chân trên đất muốn ôm Ngôn Hành Yến vào lòng, "Sao lại xuất hiện ở nơi này?" Hắc Vô Thường không định tiến lên giúp đỡ, giọng nói rất không vui. Lệ Nam lập tức giải thích: "Không phải chúng tôi chủ động muốn tới, là bỗng nhiên xuất hiện trên thuyền ma... Người chèo thuyền nói là do "nó" mời chúng tôi tới, còn nói chúng tôi là khách."

Nghe vậy vẻ mặt Hắc Vô Thường mới có chút dịu đi, chuyển từ Lệ Nam nợ hắn năm triệu thành chỉ nợ một triệu, "Vậy thì tại sao lại chọc phải người này?"

"Y á..." Lệ Nam bị Ngôn Hành Yến cắn một phát lên xương quai xanh, lực mạnh không chút lưu tình, cắn chảy máu luôn. Người sau đã đau đến mất lý trí, chỉ cảm thấy tới gần Lệ Nam sẽ khiến y thoải mái nên theo bản năng muốn ăn luôn cái thứ làm mình thấy thư thái này.

Lệ Nam chỉ có thể vừa dùng sức gỡ cằm Ngôn Hành Yến vừa nhanh chóng giải thích: "Y chủ động tới khiêu khích, còn cướp Phong Ly."

"Cái gì? Ngươi ỷ có chỗ dựa tới lại dám kẻ ác cáo trạng trước à?" Người đàn ông tóc dài buông lỏng cái lồng đang nhốt Phong Ly nhưng cái lồng vàng này lại không rơi xuống đất mà trôi bồng bềnh giữa không trung, "Ngươi cũng yên tâm quá sớm rồi đấy, dù Hắc Vô Thường ở đây thì sao? Nếu ta muốn giết ngươi lẽ nào hắn..."

"Tùng Quân, trên mặt đất là hậu nhân của Ngôn quỷ sư." Hắc Vô Thường hời hợt nói, hắn chống lưỡi hái to lớn lên đất giương mắt nhìn người đàn ông tóc dài tên Tùng Quân, "Một người khác là người cộng phách của y."

Tùng Quân nhướn lông mày, khinh thường hỏi: "Ngôn quỷ sư? Ai chứ?"

"Chứ không phải vì ngươi đánh hơi được mùi của Ngôn quỷ sư nên mới vội vã chạy tới đây à?"

"..." Cuối cùng trên khuôn mặt thản nhiên của Tùng Quân cũng bộc lộ ra cảm xúc thật sự, y bị một câu của Hắc Vô Thường đốt lên lửa giận, trong chớp mắt trăm nghìn chiếc gai nhọn chắn trước mặt Hắc Vô Thường, chỉ cách nửa ngón tay, mang theo cơn giận không lưu tình.

Hắc Vô Thường mặt không đổi sắc, một làn khói đen từ sớm đã hình thành một vòng bảo hộ vững chắc ngăn cản toàn bộ gai nhọn ở bên ngoài. Lệ Nam cúi đầu nhìn gai nhọn chằng chịt dưới đất, thì ra tất cả đều là những mảnh lá thông màu xanh đậm.

Trong lúc tranh đấu Ngôn Hành Yến khẽ nhíu mày chậm rãi mở mắt, trong miệng y đều là mùi máu tươi, y giương mắt lên, lọt vào mắt chính là xương quai xanh chảy máu đầm đìa của Lệ Nam.

"Y khụ khụ, dám làm cậu bị thương..."

"... Đây là cậu cắn." Lệ Nam vừa trải qua sống chết dạo một vòng quanh quỷ môn quan cũng không thể ngờ vết thương duy nhất trên người mình lại do người nhà cắn.

"Khụ khụ khụ..." Toàn thân Ngôn Hành Yến đều không có sức, tiếng nói cũng rất khàn, "Phong Ly đâu rồi, lão tóc bạc kia đâu?"

"Phong Ly ở chỗ lão tóc bạc, tóc bạc đanh đánh nhau với Hắc Vô Thường." Lệ Nam ngẩng đầu thấy Tùng Quân một tay cầm quạt phóng ra mấy chục cây kim độc mảnh dài, còn Hắc Vô Thường mặt không đổi sắc, lưỡi hái to lớn trong tay hắn nhẹ như lông hồng lại nhanh nhẹn như đao kiếm dễ dàng hóa giải thế tiến công của Tùng Quân.

Ngôn Hành Yến như thể vừa nhắm mắt lại mở mắt ra đã bỏ lỡ hai mươi tập phim truyền hình, khó hiểu hỏi: "Hắc Vô Thường?"

"Cậu quên Hắc Vô Thường cho tôi lưỡi hái à?" Khi Lệ Nam cúi đầu nói những lời mềm mỏng đã lặng yên thúc giục lưỡi hái đeo trước ngực, may sao người đàn ông tóc dài không phát hiện ra, cũng may mà Hắc Vô Thường xuất hiện trong nháy mắt đúng như hắn đã nói.

Ngôn Hành Yến lại khó khăn hé miệng muốn nói cái gì đó nhưng Lệ Nam lập tức cắt đứt y: "Khó chịu thì đừng nói gì cả."

"... Thật ra vẫn ổn, khụ khụ, mắt hết đau rồi."

"Nhưng cơ thể cậu vẫn lạnh như băng."

"Ừm... Cậu ôm chặt một chút sẽ tôi sẽ dễ chịu hơn." Ngôn Hành Yến nhắm mắt lại, cảm nhận Lệ Nam kéo mình sang một bên rồi ôm chặt lấy.

Ngôn Hành Yến cảm thấy hắn thơm là do dòng máu Đằng Căn, Ngôn Hành Yến ở gần hắn sẽ thoải mái vì trong cơ thể hắn có một phách của Ngôn Hành Yến. Lệ Nam cảm nhận nhiệt độ cơ thể gần như bằng không của người trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến những lời Hắc Vô Thường vừa nói, Tùng Quân đánh hơi được mùi của Ngôn quỷ sư, mà thứ có liên quan đến Ngôn quỷ sư cũng chỉ có một phách được nuôi trong cơ thể Lệ Nam, đó là phách Ngôn quỷ sư tặng cho Ngôn Hành Yến.

Nghĩ tới đây trong đầu Lệ Nam nổ tung một tiếng, lý trí tan biến khiến hắn mặc kệ kết giới lớn tiếng quát lên một cách giận giữ: "Tùng Quân! Ông đã làm gì một phách của tôi?"

"Hả?" Tùng Quân thản nhiên đáp xuống một gian hàng ở chỗ cao, mũi chân y nhẹ chạm lên cán gỗ, chủ hàng bên dưới giận mà không dám nói gì, ôm hộp tiền lông gà rớt đầy đất bịch bịch chạy mất.

Người đàn ông vung vẩy quạt đen tạo ra một đám sương khói màu đen, ngả ngớn nói: "Ai bảo là của ngươi, trên phách đó viết tên của ngươi chắc?"

"Tùng Quân." Hắc Vô Thường thu hồi lưỡi hái, đứng trước mặt Lệ Nam nói, "Hôm nay Ngôn quỷ sư theo Chung Quỳ đại nhân đi tuần tra ở tù thú trong lòng đất, nơi đây là Quỷ thị tin tức truyền đi hắn cũng không tới kịp. Nhưng phách này là của hắn dùng để cứu mạng con cháu, nếu ngươi khiến đứa trẻ này chết thật vậy sau này ngươi và Ngôn quỷ sư thật sự không còn khả năng quay lại như trước."

"Ha." Người đàn ông không bị đả động cười lạnh một tiếng, "Ta đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn rồi, nào còn quay lại như trước? Hôm nay ta còn tưởng hắn tự mình đến, đang muốn giết hắn để giải nỗi hận trong lòng, không ngờ lại là hai nhóc con còn chưa mọc hết lông.

Nhưng cũng không sao cả, giết hai hậu sinh này mà khiến hắn đau lòng thì ta cũng có lời. Ha ha, ai bảo số mệnh hai đứa con nít này không tốt chứ."

Tùng Quân biến mất khỏi chỗ cao trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lệ Nam, Hắc Vô Thường nhanh chóng xoay người nhưng động tác của hắn quá chậm so với người tóc dài, nếu Tùng Quân muốn giết Lệ Nam và Ngôn Hành Yến thì trong khoảnh khắc Hắc Vô Thường không thấy Tùng Quân mà quay người lại, hắn có thể trực tiếp đưa hồn phách hai người kia về Địa Phủ.

Nhưng may sao Tùng Quân còn nói ra suy nghĩ của mình, hắn dùng cây quạt nâng cằm Lệ Nam, bên môi là nụ cười ác ý, "Người cộng phách, ngươi có tin vào mệnh không?"

Lệ Nam cũng cười theo, nếu thỏa hiệp vô dụng vậy hắn cũng không cần phải nhân nhượng cầu toàn nữa, "Sao, muốn nói mệnh tôi xui xẻo nên đụng phải ông, vậy nên chết là đáng đời?"

Tùng Quân oán trách cầm cây quạt vỗ vỗ lên mặt Lệ Nam, dù rất nhẹ nhưng Lệ Nam không thể tránh, "Ai bảo ngươi nói nhảm, chỉ cần trả lời tin hay không tin."

"... Bên trong có câu trả lời chính xác không, hay là chỉ để cho tôi chọn cách chết? Tin thì sẽ chết nhanh, không tin sẽ được chết chậm lại một chút."

"Tin hay không tin?"

"... Ông không biết phản diện chết vì nói nhiều à?"

"Biết chứ, nhưng ta cũng đâu phải nhân vật phản diện."

"..." Lệ Nam liếc mắt nhìn Hắc Vô Thường, chỉ thấy anh đẹp trai lạnh lùng mặc áo da màu đen ôm lưỡi hái đứng đần ra một chỗ, không hề có ý thức phải tranh thủ thời gian làm chính sự.

Ngôn Hành Yến khó khăn nghiêng mặt sang bên lườm Tùng Quân, "Tóc bạc đáng ghét, tôi tin mệnh, khụ khụ khụ... Tôi đúng là trong mệnh có huyết tinh, bị các người giận chó đánh mèo... Chờ sau khi tôi chết..."

"Trả lời chính xác!" Tùng Quân bỗng nhiên cong mắt nâng cao giọng, "Ngươi không phải chết."

Ngôn Hành Yến: "..."

Y yên lặng nuốt lại nửa câu sau: Chờ ông đây chết rồi, chuyện đầu tiên ông làm chính là méc Ngôn quỷ sư, giết chết ông.

"Còn ngươi?" Tùng Quân hỉ nộ vô thường nhìn về phía Lệ Nam, "Ngươi có tin mệnh không?"

Ai biết câu trả lời chính xác của Ngôn Hành Yến có phải là câu trả lời đúng với hắn không, Lệ Nam tính xin giúp đỡ mà nhìn về phía Hắc Vô Thường biết nhiều uẩn khúc, lại thấy đối phương lắc đầu, nói: "Ta không đánh lại y, ngươi cũng đã nhìn ra lúc trước là y nhường ta."

"..." Chủ nghĩa duy vật đã phổ biến mấy trăm năm rồi,, hiện tại chuyện gì cũng chú trọng khoa học, mê tín dị đoan tào lao mệnh miếc gì chứ? Lệ Nam quyết đoán nói: "Tôi cũng tin."

"Lý do?"

Lệ Nam: "... Ông là thầy giáo ra đề văn à?"

Tùng Quân không nhịn được thu lại cây quạt rồi lại mở ra trước mặt mình, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh như sông băng, "Nhanh lên một chút."

"..." Chẳng biết tại sao vào giờ khắc này Lệ Nam bỗng nhiên thông mình đột xuất, loáng thoáng nhận ra vài điểm đáng ngờ, sau tiếng thúc giục nhanh lên hắn thế mà lại dịch ra được: Mau bịa đi, không thì... ta làm sao tìm được bậc thang để thả các ngươi.

Tuy Tùng Quân không ăn dầu muối, lãnh khốc vô tình nhưng Hắc Vô Thường nói quả thật đã chọc trúng nhược điểm của y, chỉ là ngại mặt mũi không chịu nói rõ mà thôi.

"Tôi tin mệnh vì..." Lệ Nam vắt hết óc nghĩ lý do, "Nếu không phải số mệnh an bài thì hai nơi cách xa nhau như nhân gian và Quỷ thị, tỷ lệ gặp nhau rất nhỏ, song phương cũng đều là vô tình thì sao lại có thể trùng hợp như vậy, để cho ông gặp được con cháu của Ngôn quỷ sư?"

Từ độ cong của cặp lông mày lá liễu phía sau cây quạt có thể thấy làm bài thi được điểm tối đa cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com