ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Tù binh của Ông trùm Mafia

Chương 4

hoahongdaoktx

Fedro thấy thấp thoáng bóng của sếp trong gương WC thì biết phiền phức đến rồi.

Hắn xoay người, thừa dịp Lang Tư Lạc còn chưa mở lời, liền mau chóng giải thích:

"Sếp, tôi và Từ Hiển Đông không hề có một chút quan hệ nào, thật sự."

Lang Tư Lạc mặt không hề cảm xúc nhìn Fedro một hồi, khiến hắn vã mồ hôi lạnh.

"Tại sao?"

Fedro bị câu hỏi không đầu không đuôi làm cho đầu óc mơ hồ, có điều chỉ cần liên tưởng đến mối quan hệ giữa Từ Hiển Đông và thủ lĩnh, đại khái hắn có thể đoán ra.

"Có lẽ sếp nên thử tìm hiểu Từ Hiển Đông một chút."

Đại khái, thủ lĩnh thích anh ấy đi.

Có điều nếu cho Fedro một trăm lá gan, hắn cũng không dám nói ý nghĩ ra khỏi miệng.

"Sếp hiểu chứ?"

"Ừm..." Nhìn thủ lĩnh tựa hồ rơi vào trầm tư, Fedro mau mau lách người chạy mất hút.

Quái thú một khi đã rơi vào ái tình, thì người xung quanh không nên lại gần là tốt nhất.

Lang Tư Lạc trở lại thư phòng, lập tức gọi Sutherland mang báo cáo điều tra liên quan tới Từ Hiển Đông đến.

Từng tờ từng tờ - lật lên cuộc đời người đàn ông kia, Lang Tư Lạc càng xem càng nổi nóng.

"Giữa anh ta với Hứa Ngôn Tịch đã xảy ra chuyện gì?" Đem xấp tài liệu dày vứt trên bàn, hắn bỗng nhiên không còn tâm trạng tiếp tục xem nữa.

"Ông chủ, ngài cần biết, Từ Hiển Đông từng là lão đại Hồng Kông, vốn tranh cướp địa bàn đại lục Trung Quốc với Lôi Khiếu - người em cùng mẹ khác cha thất bại,  nên mới trốn tới nước Mỹ."

"Hứa Ngôn Tịch chính là người của Lôi Khiếu, hắn lợi dụng Từ Hiển Đông yêu thương hắn, ẩn núp cạnh anh ta mà trợ giúp Lôi Khiếu. Cuối cùng bởi vì sự phản bội của người này, Từ Hiển Đông mới thất bại."

"Tại sao Từ Hiển Đông không giết hắn?"

Sutherland cười cười: "Ông chủ, nếu như không ngại, tôi cũng muốn hỏi ngài một vấn đề."

"Từ Hiển Đông cũng là ba lần bốn lượt làm ngài tức giận, vậy tại sao ngài không giết anh ấy?"

Nghe xong, Lang Tư Lạc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tổng quản.

"Bây giờ đừng để ý quá khứ của Từ Hiển Đông, nếu như ông chủ muốn anh ấy quan tâm ngài hơn nữa, thì ngài nên tôn trọng người ta."

"Tôi không biết phải thế nào mới gọi là tôn trọng anh ta." Trong từ điển của Lang Tư Lạc, ngoại trừ mạnh mẽ cướp đoạt, thật sự không có từ "tôn trọng".

Sutherland có chút lúng túng ho khan: "Vậy thế này, nếu ngài muốn làm gì, trước tiên nên hỏi anh ấy có đồng ý không, như vậy sẽ tốt hơn nhiều."

"Thật sao?" Lang Tư Lạc đối với lời khuyên của lão quản gia vẫn ôm hoài nghi.

"Thật."

Nở nụ cười ấm áp, nhìn thủ lĩnh thiên tài của gia tộc Dias Arnold, quản gia cảm giác như nhìn đứa con của mình vậy.

Vừa ra khỏi thư phòng, Lang Tư Lạc liền nhận được món quà bất ngờ.

Fedro và Từ Hiển Đông đã hẹn buổi trưa đi bơi, nhưng sự việc xảy ra ở sân bắn lúc sáng sớm làm Fedro từ bỏ ý định, hắn cũng không có ngốc đến mức dám cùng sếp tranh cướp người tình.

Fedro đánh liều nói mình không khỏe, nhờ Lang Tư Lạc thay hắn đến điểm hẹn.

Đối với chuyện này dĩ nhiên hắn đặt cược đúng chỗ, Lang Tư Lạc vừa vặn thiếu cái cớ để gặp Từ Hiển Đông - mới sáng sớm nay đã bị hắn cho một quyền, liền vui vẻ đồng ý.

Lúc hắn đi tới bên cạnh hồ bơi thì Từ Hiển Đông đã vùng vẫy ở bên trong.

Dưới đáy bể Từ Hiển Đông mơ hồ nhìn thấy trên bờ có người tới gần, còn tưởng là Fedro, anh liền bất ngờ ló đầu ra túm lấy chân người phía trên kéo xuống nước.

Lang Tư Lạc không ngờ anh sẽ lớn mật như thế, không đề phòng liền bị kéo xuống.

Thời điểm hắn chìm xuống, rốt cuộc Từ Hiển Đông mới nhìn rõ người kia là ai.

Anh kinh ngạc buông tay ra, nhưng cơ thể lập tức bị Lang Tư Lạc ôm chặt.

Ở dưới nước không thể nói chuyện, đã qua lúc lâu chưa ngoi lên để thở, Từ Hiển Đông bắt đầu khó chịu, nhưng Lang Tư Lạc bướng bỉnh không chịu buông tay.

Hai người dây dưa một trận trong nước, Lang Tư Lạc nhận ra anh đúng là sắp không chịu nổi, mới vội vàng đẩy người nổi lên trên mặt nước.

Hít thở thật vất vả, Từ Hiển Đông ho một trận rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao cậu lại ở đây?"

Anh thấy lạ vì tự dưng người này lại xuất hiện ở hồ bơi.

"Fedro có việc không đến được." Lang Tư Lạc vừa nói vừa kéo chiếc áo ướt đẫm trên người quăng ra.

"Cậu không mặc gì?" Từ Hiển Đông có chút kinh ngạc, nhìn cơ thể trần truồng của đối phương.

"Có gì không đúng sao?" Trong nhà mình lõa thể, hắn không cảm thấy có gì không phải.

Nghĩ đến tác phong cởi mở của nước Mỹ, Từ Hiển Đông nghẹn lời, lập tức dời tầm mắt định leo lên bờ, anh không có hứng thú tiếp xúc nhiều với Lang Tư Lạc.

Chưa kịp lên bờ, cánh tay bị giữ chặt.

Quay đầu lại, Lang Tư Lạc đứng ngay phía sau.

Ánh đèn xuyên thấu qua làn nước phản xạ trên khuôn mặt Lang Tư Lạc, chiếu rọi ra từng đường ánh sáng trong trẻo, mái tóc dài trên ngực vừa mới thấm nước, từng sợi một tản ra. Từng viên ngọc nước óng ánh trượt qua gò má, có vài giọt men đang theo khóe môi khẽ nhếch.

Ánh mắt Lang Tư Lạc thường ngày tràn ngập nguy hiểm và cảnh giác, mà lúc này nhìn Từ Hiển Đông lại cực kỳ dịu dàng, đôi tròng mắt màu ngọc lục bảo tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

Từ Hiển Đông bỗng nhận ra, người trước mắt này, ngoại trừ thân phận bối cảnh doạ người thì kỳ thực so với mình còn kém hơn mấy tuổi.

Mà vẻ bề ngoài dễ làm người ta có cái nhìn khác, hẳn trước kia đã mang đến không ít phiền phức cho Lang Tư Lạc, cũng khó trách sẽ tạo nên tính tình lạnh nhạt xa cách của hắn.

Thấy Từ Hiển Đông đối diện đang ngẩn ngơ, Lang Tư Lạc kề sát lại, hơi thở ấm áp thổi bên cổ anh.

"Đông, tôi muốn hôn anh, có được không?"

Từ Hiển Đông kinh ngạc, trừng lớn hai mắt: "Cậu đang hỏi ý kiến tôi ư?"

Lang Tư Lạc không trả lời, dùng ngón tay cái khẽ cọ sát môi anh.

"Nếu tôi nói không được thì sao?" Từ Hiển Đông buồn cười hỏi ngược lại.

Lang Tư Lạc nhíu mày.

Mới vừa rồi Sutherland đã nói, tốt nhất trước khi làm gì nên hỏi Từ Hiển Đông có đồng ý hay không, thế nhưng Sutherland chưa nói cho hắn biết, nếu Từ Hiển Đông không đồng ý thì nên làm gì.

"Nếu anh nói không muốn, tôi vẫn sẽ hôn anh." Hắn nói xong, liền dán môi mình lên môi Từ Hiển Đông.

Không giống với dĩ vãng điên cuồng xâm lược, hắn nhẹ nhàng mút lấy đôi môi Từ Hiển Đông, dùng đầu lưỡi cứ một lần lại một lần - lướt qua hàm răng vẫn đang đóng chặt của đối phương.

Từ Hiển Đông cố ý không phối hợp, muốn xem dáng vẻ người này tức đến nổ phổi.

Lang Tư Lạc ở phương diện này xác thực rất thiếu kiên nhẫn, mấy lần không được đáp lại, hắn tựa như chơi xấu lẩm bẩm: "Tôi muốn đi vào."

Từ Hiển Đông thở dài, lúc này mới hé miệng ra.

Đầu lưỡi Lang Tư Lạc lập tức xâm nhập vào khoang miệng Từ Hiển Đông, hai tay gĩư chặt gáy đối phương, khiến anh hoàn toàn không thể tránh né nụ hôn của mình.

Cảm giác được ngón tay của hắn từ lưng mình di chuyển, lướt qua phần eo thon rồi chậm rãi mò xuống dưới, Từ Hiển Đông lập tức ngăn cản động tác của hắn.

"Nếu cậu còn muốn hỏi ý kiến tôi, thì hôm nay tôi thật sự không muốn làm." Thái độ rất nghiêm túc, nhưng anh cũng không biết lời từ chối có tác dụng với nam nhân này không.

Lang Tư Lạc im lặng nhìn anh, không lên tiếng, mấy chục giây sau liền xoay người lên bờ.

Cầm lấy áo tắm sạch sẽ mặc vào, bị từ chối, Lang Tư Lạc không quay đầu lại, rời khỏi bể bơi.

Sau đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được ông chủ đang tức giận.

Vệ sĩ đổi trạm gác sai người, cơm nước không hợp khẩu vị, quần áo là không đủ phẳng...

Toàn bộ chuyện vặt vãnh mà thường ngày Lang Tư Lạc không quản, cũng khiến hắn nổi giận, bữa ăn được một nửa liền vứt dao nĩa đi vào trong thư phòng không ra.

Đám người hầu ở nhà chính kêu khổ thấu trời, lúc xế chiều vẻ mặt Fedro căng thẳng đi tìm Từ Hiển Đông hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Từ Hiển Đông nhún nhún vai, không trả lời vấn đề của hắn.

Fedro hai tay tạo thành chữ thập, năn nỉ: "Bất luận làm sao, xin nhờ anh, nếu không chúng tôi đều không thể làm việc."

Cái nhìn ai oán của mọi người làm  toàn thân Từ Hiển Đông nổi da gà, thật không có cách nào, anh đành phải gõ cửa thư phòng.

"Ai?"

Giọng nói nam nhân rõ ràng mang theo khó chịu từ sau cửa truyền đến, Từ Hiển Đông phỏng chừng hắn đang bất mãn.

"Là tôi."

Nghe được giọng của Từ Hiển Đông, Lang Tư Lạc lập tức đứng dậy mở cửa.

"Không phải anh không muốn cho tôi làm sao? Tới đây làm gì?"

Từ Hiển Đông đối với Lang Tư Lạc "thẳng thắn chính trực" mà cảm thấy đau đầu: "Ngoại trừ việc làm tình, cậu không thể nghĩ tới những chuyện khác sao?"

"Tôi còn có thể nghĩ tới chuyện gì khác, bây giờ điều duy nhất tôi nghĩ tới, chính là muốn tiến vào trong cơ thể anh."

Cảm thấy cái đề tài này không thể tiếp tục, Từ Hiển Đông liếc nhìn tóc hắn vẫn đang cột lên, hình như còn đang ướt nhẹp: "Cậu từ hồ bơi lên còn chưa tắm rửa sao?"

"Không có tâm trạng." Thuận miệng trả lời một câu, Lang Tư Lạc ngồi trở lại trên ghế làm việc, mở hồ sơ trên bàn ra.

Nhưng Từ Hiển Đông không mắc bẫy, kéo hắn lên: "Theo tôi."

Bị anh kéo vào phòng ngủ, Lang Tư Lạc còn tưởng Từ Hiển Đông đổi ý, sau khi cửa đóng lại bèn vội vã ấn người lên cửa mà hôn.

Dùng tay chặn môi nam nhân lại, Từ Hiển Đông ra dáng chủ nhà: "Cậu động dục còn chưa đủ sao, mau theo tôi vào phòng tắm."

Lang Tư Lạc hiếm khi nghe lời mà ngồi vào bồn tắm lớn có hệ thống massage, Từ Hiển Đông đổ một chút dầu ra bàn tay, gội đầu cho hắn.

Được người nhẹ nhàng xoa đầu, Lang Tư Lạc tuy không nói gì, nhưng nét mặt cứng ngắc lập tức dịu đi mấy phần.

Chẳng biết vì sao, Từ Hiển Đông đột nhiên cảm giác nam nhân này vốn là ông trùm khét tiếng của nước Mỹ cứ như chưa trưởng thành, hơn nữa còn thích làm nũng như một đứa trẻ.

"Tại sao lại chán ghét người khác chạm vào cậu?" Rốt cuộc anh đem thắc mắc trong lòng hỏi ra.

Lang Tư Lạc im lặng một lúc mới mở miệng.

"Người phụ nữ sinh ra tôi là gái bán hoa người Nga."

"Hả?" Không biết vì sao Lang Tư Lạc  lại nhắc tới mẹ của hắn, Từ Hiển Đông thốt lên một tiếng rồi im lặng.

"Trước bảy tuổi, cái người được gọi là cha còn chưa biết đến sự tồn tại của tôi nên tôi sống cùng bà ấy."

"Có những người đàn ông theo bà ấy về nhà, có không ít kẻ đối với tôi cảm thấy hứng thú. Từ lúc ấy, tôi liền bắt đầu chán ghét người khác chạm vào mình."

Lang Tư Lạc bỗng xoay đầu lại nhìn Từ Hiển Đông, sau đó dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Nhưng mà, tôi không chán ghét anh đụng chạm."

Từ Hiển Đông không ngờ hắn bỗng xoay lại, không cẩn thận làm bọt trên tay dây vào mắt hắn. Lang Tư Lạc lập tức nhắm mắt lại, nhưng vẫn bị dính không ít, nước mắt lập tức chảy ra.

"Mau dùng nước rửa."

Từ Hiển Đông mở vòi hoa sen rửa đi bọt trắng xung quanh mắt hắn. Khi Lang Tư Lạc lần nữa mở mắt ra, anh phảng phất như bị chìm vào một đôi mắt xanh sẫm tựa viên đá quý dưới đáy hồ.

Đầu óc Từ Hiển Đông trống rỗng, nhẹ nhàng hôn lên mà không hề hay biết.

Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, ấm áp. Lang Tư Lạc đối với hành động đột ngột của Từ Hiển Đông mà cảm thấy kinh ngạc.

Từ Hiển Đông hôn Lang Tư Lạc một hồi, đối phương thế nhưng không phản ứng chút nào, anh bỗng phát hiện chính mình sơ suất, lập tức tránh ra.

Nhưng phản ứng của anh sao có thể nhanh hơn Lang Tư Lạc? Chưa kịp lui về phía sau nửa bước, anh liền bị hắn mạnh mẽ kéo vào bồn tắm rộng lớn.

"Này, cậu..."

"Gọi tên tôi."

Từ Hiển Đông cả người ướt nhẹp nhìn Lang Tư Lạc có chút điên cuồng, vẫn không mở miệng.

Hắn dùng hai tay nâng mặt Từ Hiển Đông lên: "Phía đông là hướng mặt trời mọc, còn Đông - anh giống như mặt trời của tôi vậy..."

"Nếu cậu đồng ý cho tôi ra vào nhà chính tự do, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu."

"Anh muốn chạy trốn sao?" Ánh mắt Lang Tư Lạc bỗng trở nên nguy hiểm.

"Không, tôi đáp ứng với cậu, tuyệt đối sẽ không chạy trốn."

"Được." Lang Tư Lạc không chút do dự liền đồng ý: "Nhớ kỹ đừng bao giờ có ý định phản bội tôi."

Đạt thành giao dịch, Từ Hiển Đông nâng khóe môi, thì thầm gọi tên hắn.

Lang Tư Lạc xưa nay chưa từng có kích động như thế, từ khi diệt hết kẻ thù rồi ngồi lên vị trí thủ lĩnh của gia tộc Dias Arnold, hắn cũng chưa từng có cái cảm giác này. Cả tâm hồn như bị âm thanh của người kia lấp kín, tế bào toàn thân đều sung sướng muốn reo lên.

Ngón tay Từ Hiển Đông xuyên qua mái tóc dài màu vàng óng nhạt, anh ân cần múc nước xối cho sạch hết bọt trắng còn lại.

Lang Tư Lạc bỗng nắm lấy tay Từ Hiển Đông, kéo anh về phía mình.

Từ Hiển Đông theo bản năng dùng tay chống đỡ cơ thể, nhưng gáy lại bị nam nhân giữ chặt, đôi môi liền bị đoạt đi.

Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, kỹ xảo hôn của Lang Tư Lạc tiến bộ thần tốc, đầu lưỡi dò tìm càn quét khắp mọi ngõ ngách trong khoang miệng Từ Hiển Đông.

Hơi thở nóng bỏng truyền qua nhau, khuôn mặt thiên sứ của Lang Tư Lạc ở trước mắt phóng đại, Từ Hiển Đông hơi mở mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt say mê của nam nhân.

"Ừm, đủ rồi, tiếp tục chơi nữa liền phát hỏa..."

Anh còn chưa nói xong thì cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, trong nháy mắt cả người bị xoay ngược lại, bị giam cầm trong góc bồn tắm. Từng giọt nước theo sợi tóc chảy xuống, có thể nghe rõ từng tiếng tí tách nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh.

Đôi môi kề sát bên tai Từ Hiển Đông, giọng Lang Tư Lạc khàn khàn lại tràn ngập bá đạo: "Tôi muốn anh, không cho từ chối."

Tay Từ Hiển Đông theo phần lưng uốn lượn của Lang Tư Lạc mà xoa xoa, nhẹ nhàng chạm vành tai hắn, ngón cái cùng ngón trỏ xoa bóp theo quy luật, anh bất đắc dĩ nói nhỏ: "Tốt nhất cậu nhẹ nhàng một chút cho tôi."

Nghe thấy lời này, Lang Tư Lạc hiếm thấy - có vẻ lắng nghe lời anh nói, nhưng đến khi vào trận thì hoàn toàn ngược lại.

Quần áo Từ Hiển Đông hầu như là ở giây tiếp theo bị xé rách, khác biệt với người da trắng, làn da màu lúa mạch mang theo ánh mặt trời thấm chút nước, như có như không - tỏa ra một loại mùi vị hấp dẫn.

Từ Hiển Đông dựa lưng vào thành bồn, hai tay khoát lên thành bồn, hơi thở bắt đầu gấp gáp, cơ bắp hoàn hảo trên lồng ngực phập phồng lên xuống.

Lang Tư Lạc cảm thấy hạ thân đã sưng đến phát đau, như sắp nổ tung vậy. Nhưng hắn vẫn cứ nắm lấy bàn tay Từ Hiển Đông, nằm sấp trên người anh, đôi môi hôn lên mu bàn tay anh.

Hai thân thể khác màu da ở trong bồn tắm điên cuồng quấn quýt dây dưa, mặt nước theo động tác của hai người mà không ngừng lan ra từng làn sóng to nhỏ.

Mượn sức nước, Lang Tư Lạc dễ dàng đem cơ thể Từ Hiển Đông nâng lên, cố định cái mông lại, đem bản thân mình chôn hoàn toàn vào trong cơ thể nóng rực kia.

Thân thể bị nước ấm áp bao trùm, lại có một con quái thú nóng bỏng khôngngừng tàn phá trong cơ thể, khoái cảm theo nhiệt độ bốc hơi mà nhanh chóng truyền tới về não bộ, trước mắt Từ Hiển Đông như có từng chùm ánh sáng trắng nổ tung, huyền ảo lộng lẫy.

Sau khi bắn chất lỏng vào cơ thể Từ Hiển Đông, tính khí Lang Tư Lạc hơi mềm nhũn lui ra, chất dịch màu trắng đục lập tức theo động tác của hắn tràn vào trong nước.

Từ Hiển Đông bụng không tự chủ hơi co giật, tựa hồ muốn đẩy vật lạ trong cơ thể ra.

Từ Hiển Đông đang nhắm chặt hai mắt thở dốc được Lang Tư Lạc ôm trong lồng ngực, bàn tay hắn từng chút từng chút - mô phỏng theo động tác vừa nãy của anh, nhẹ nhàng xoa xoa lưng anh.

Từ Hiển Đông tựa cằm lên vai Lang Tư Lạc, đối với động tác rõ ràng lấy lòng của nam nhân mà cảm thấy buồn cười.

Nếu để cho đối thủ trên bàn đàm phán nhìn thấy thủ lĩnh gia tộc Dias Arnold dĩ nhiên cũng có lúc làm ra chuyện như này, đại khái đều sẽ trợn mắt há mồm đi.

Dưới thân, đặc biệt là phần eo bủn rủn đến lợi hại, như thế nào đi nữa anh cũng hơn Lang Tư Lạc mấy tuổi, tuy rằng nói năm tháng không tha người nào nhưng dùng những lời như vậy hình dung Từ Hiển Đông thì tựa hồ không thỏa đáng. Ở phương diện thể lực, thực sự anh không cách nào so sánh với Lang Tư Lạc tuổi trẻ tráng niên. Huống chi Lang Tư Lạc vốn thường ngày sinh sống theo kiểu cấm dục nên hắn ở phương diện này cứ như mở cánh cửa ngăn sóng thần vậy, đã xảy ra thì không cách nào mà ngăn lại.

Ngâm mình trong nước ấm, Từ Hiển Đông có chút hỗn loạn, bỗng nhận ra mình được người ôm lên từ trong nước.

Đã có người hầu hạ, anh cũng lười cử động.

Cảm giác lưng dán lên chăn đơn mềm mại, ý thức Từ Hiển Đông hiếm hoi còn sót lại không nhiều, anh nghĩ: cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Ai biết vừa nghĩ vậy, anh liền thấy đầu gối của mình bị người mở ra, một bàn tay ở hạ thể của anh xoa nhẹ.

Giẫy giụa mở mí mắt nặng trĩu, liền nhìn thấy Lang Tư Lạc chen vào giữa hai chân mình, đồng thời ba ngón tay đã đi vào bên trong hậu huyệt còn chưa kịp khép lại.

"Cậu đừng tiếp tục, a..."

Chưa kịp nói xong, Lang Tư Lạc đã nhanh chóng rút ngón tay ra, tính khí đang dâng trào lần thứ hai đỉnh vào trong cơ thể anh.

"Cậu còn chưa xong hả..."

Không phóng đãng như trong phòng tắm, thái độ Lang Tư Lạc khác thường, ở trong cơ thể Từ Hiển Đông chậm rãi mà sâu xa - đưa đẩy.

"Cậu..." mới phun ra một từ, môi anh liền bị bao trùm. Hết thảy dây thần kinh đều tập trung vào những rung động trong cơ thể, tốc độ xuyên xỏ rất rõ ràng so với trước đây còn muốn kéo dài tới sáng.

"... Ưm... a... cậu, cậu có để cho người ta sống hay không?" Ngoài miệng oán giận, nhưng anh không thể không thừa nhận, cách đối xử dịu dàng này tựa như cơn gió xuân ấm áp, so với cướp đoạt thì được làm đến vô cùng thoải mái.

Cuối cùng, Từ Hiển Đông cũng không biết Lang Tư Lạc dằn vặt cơ thể mình trong bao lâu, cứ thế mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, Sutherland gõ nhẹ cửa, lúc bước vào gian phòng ông chủ, liền thấy trong lòng Lang Tư Lạc, giữa lớp chăn nhung trắng như tuyết lộ ra một mái tóc màu đen.

Trước giờ chưa từng thấy một ai có thể ở trong phòng ông chủ qua đêm, lão quản gia trợn to mắt, kinh ngạc vừa định thốt lên thì lại bị ánh mắt của Lang Tư Lạc ép xuống.

Quản gia già đời Sutherland nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, đè thấp âm lượng, cung kính nói: "Ông chủ, đã tới giờ ăn sáng."

Lang Tư Lạc xuống giường, không hề để tâm cơ thể mình đang trần truồng trước mặt quản gia, trái lại rất tỉ mỉ mà đắp kín chăn cho Từ Hiển Đông, bảo đảm thân thể của anh không lộ ra chút nào, sau đó mới khoác áo choàng vào.

"Đừng làm ầm ĩ, để anh ấy ngủ đủ giấc."

Lang Tư Lạc nói xong mới đi vào phòng tắm.

"À, đúng rồi, từ hôm nay trở đi, anh ấy có thể tự do ra vào nhà chính."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com