ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Phiên Ngoại 4 - Lái xe trong tốc độ cho phép (3)

andyh976

Bạn trai của tôi siêu giàu

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Nhiễm Thuật ngồi trong xe bảo mẫu của mình, trên cổ đeo cái gối hình chữ U, uể oải dựa vào ghế nghỉ ngơi, cố thế nào cũng không ngủ được.

Cậu kéo rèm xe ra một khe hở nhỏ, nhìn bên ngoài, dòng xe vẫn chật như nêm cối ở trên đường.

Cậu rút điện thoại ra, quay một đoạn video, gửi cho người có tên ghi chú wechat là "Tiền Nhiệm Chưa Chết, Hậu Hoạn Khôn Lường".

R.S: Nhìn đi, tắc đường, không phải là tôi không muốn qua.

Năm phút sau bên kia mới hồi âm --

Tiền Nhiệm Chưa Chết, Hậu Hoạn Khôn Lường: Gửi vị trí cho tôi.

Nhiễm Thuật nhìn dòng chữ tin nhắn, cười lạnh, gửi vị trí rồi thế nào, cậu bay đây gặp ông à?

Nhiễm Thuật bấm vài cái lên màn hình, gửi vị trí của mình qua.

Mười phút sau.

Tiền Nhiệm Chưa Chết, Hậu Hoạn Khôn Lường: Xuống xe, đi về phía bắc 700m, lên sân thượng tòa cao ốc Thế Mậu chờ.

Nhiễm Thuật nhìn màn hình, đảo mắt xem thường.

Nhưng mà vị này chính là "kim chủ baba" của cậu, không hầu hạ tốt sẽ bị rút vốn, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu quay sang nói với trợ lý của mình: "Thu dọn đồ đi, chúng ta xuống xe."

"Dạ? Vâng vâng." Trợ lý hơi hoang mang nhưng vẫn nhanh chóng làm việc, giúp Nhiễm Thuật chỉnh trang lại quần áo.

Đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, khẩu trang, Nhiễm Thuật còn mặc thêm một cái áo khoác to.

Trợ lý cầm theo những đồ vật thường dùng của cậu, lưng đeo một cái balo, vai đeo một cái túi nữa, xuống xe theo, hai cái túi to nhìn căn bản không giống như chỉ đi ra ngoài một ngày.

Hai người xác định phương hướng, cúi đầu đi về phía cao ốc Thế Mậu.

Nhiễm Thuật bọc kín mít, bước chân cũng nhanh, dọc đường đi không gặp phải vấn đề gì.

Nhưng lúc đứng chờ thang máy trong tòa cao ốc Thế Mậu thì bị nhận ra: "Hình như hơi giống Nhiễm Thuật..."

Nhiễm Thuật nhìn số tầng đang thay đổi, giả vờ như không nghe thấy gì, thật không hiểu tại sao bọn họ lại nhận ra được, là sự đẹp đẽ xuất phát từ tận linh hồn của cậu sao?

Sau khi cùng nhau vào thang máy, người nhận ra cậu cẩn thận hỏi: "Em chụp ảnh được không ạ?"

Nhiễm Thuật chần chừ một lát rồi bỏ khẩu trang và kính râm ra, mỉm cười nhìn vào điện thoại, dù sao cậu cũng nổi tiếng với việc "làm gì cũng không được, nhưng chiều fan hạng nhất".

Chụp xong, Nhiễm Thuật nhắc nhở: "Nhớ chỉnh sửa thật đẹp nhé."

"Vâng vâng." Mấy cô gái kia vui mừng, nhịn lại xúc động muốn hét lên.

Nhiễm Thuật trang bị lại chỉnh tề, lên tới sân thượng, đứng sau cánh cửa chờ đợi, lúc nhìn thấy tin nhắn cậu cũng đoán được ra vị bạn trai cũ này đúng là sẽ "bay" tới.

Nghe được tiếng động ầm ầm, Nhiễm Thuật đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy trực thăng đỗ ở đấy cũng không ngạc nhiên, lập tức đi qua, leo lên trực thăng.

Trợ lý hoảng hồn, cậu ta mới làm trợ lý cho Nhiễm Thuật được khoảng nửa năm, lần đầu được thấy một màn thế này, khiếp sợ không thôi.

Sau khi vào trực thăng, trợ lý nơm nớp lo sợ nói: "Nhiễm ca, đai an toàn của em không gắn vào được."

Nhiễm Thuật nghiêng người sang thắt đai an toàn giúp trợ lý.

Trực thăng cất cánh, bay về phía tòa nhà Tang Hiến đang làm việc, toàn bộ quá trình mấy chưa đến 15 phút, bao gồm cả thời gian chờ đợi.

Nhiễm Thuật xuống trực thăng, ngựa quen đường cũ đi xuống, hướng về phía văn phòng của Tang Hiến.

Nhiễm Thuật đẩy cửa văn phòng, vừa vào thì thấy vài người vây xung quanh Tang Hiến, những người ở đó đều giật mình nhìn về phía người mới vào mà không thèm gõ cửa. Nhận ra người tới là Nhiễm Thuật, bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi quay về nhìn Tang Hiến.

Tang Hiến nói: "Tiếp tục báo cáo đi."

Nhiễm Thuật không ngờ trong văn phòng còn có người, cậu không muốn quấy rầy, tự ra chỗ sô pha ngồi xuống.

Trợ lý đi theo cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy Nhiễm Thuật giơ tay ra liền tự giác lấy kịch bản trong túi đưa cho cậu.

Tang Hiến ở bên kia vẫn miệt mài làm việc, người bên cạnh tới lui không ngừng, trống ra được một chút thời gian thì lại tham gia một cuộc họp qua video.

Nhiễm Thuật và trợ lý chỉ có thể ngồi ở sô pha chờ đợi, chờ hết một ngày.

Tới chiều tối, Nhiễm Thuật cuối cùng cũng không ngồi được nữa, dạo quanh bàn làm việc của Tang Hiến một vòng.

Tang Hiến ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi vẫy tay với thư ký của mình, thư ký lập tức đi tới nói với Nhiễm Thuật: "Thầy Nhiễm, mời sang bên này, để tôi dẫn anh xuống căng tin công ty ăn cơm."

"Ăn cơm cùng nhân viên ấy à?" Nhiễm Thuật hỏi.

"Ăn ở một phòng riêng ạ."

"Vậy anh ta thì sao?"

"Tang tổng vẫn còn đang bận."

Thư ký của Tang Hiến tốt nghiệp Bắc Đại, ngoại hình xinh đẹp, cao khoảng 175cm, đi giày cao gót vào thành ra hơn 180cm, thoạt nhìn chiều cao hai người không chênh lệch mấy.

Nghe nói tiền lương một năm của vị thư ký này ngang với một tổng giám đốc của một công ty quy mô vừa.

Vừa xinh đẹp vừa có năng lực, quan trọng nhất là khí chất phù hợp khi đứng bên cạnh Tang Hiến, nhìn cả hai cứ như người khổng lồ.

Nhiễm Thuật có ấn tượng khá tốt với cô gái này, chủ yếu là vì ngoại hình rất xinh đẹp.

Ai xinh đẹp cậu cũng có ấn tượng tốt.

Nhiễm Thuật chỉ có thể dẫn theo trợ lý xuống căng tin, cơm ước xong xuôi vẫn không biết hôm Tang Hiến định làm gì.

Ngồi đợi một lúc, thư ký tới mời cậu về văn phòng.

Trên đường trở về, cậu hỏi: "Tang tổng của mấy cô bận xong rồi à?"

"Vẫn chưa ạ."

"Thế bảo tôi tới làm gì?"

Tang Hiến gọi cậu qua, cậu nhận được tin nhắn thì không thể không tới, bởi vì Tang Hiến chính là kim chủ baba của cậu.

Thực ra Nhiễm Thuật không quan tâm lắm, sau khi chia tay với Tang Hiến cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý cho những chuyện này rồi.

Về sau sẽ không thiếu những lần bị người cũ này gây khó dễ.

"Chuyện này phải để Tang tổng tự nói với anh rồi." Thư ký mỉm cười trả lời, mở cửa văn phòng, nhường đường cho Nhiễm Thuật đi vào.

Trợ lý định đi theo thì bị thư ký ngăn lại: "Chào cậu, mời đi cùng tôi một chuyến, chúng tôi có một hợp đồng đại ngôn muốn nhờ cậu chuyển tới cho người đại diện của thầy Nhiễm."

"À, được." Trợ lý gật đầu, tiếp đó quay sang nói với Nhiễm Thuật, "Nhiễm ca, em đi trước đây."

"Ừ."

Lại vào văn phòng ngồi đợi, Nhiễm Thuật nhìn thấy Tang Hiến và một vị giám đốc ngồi đối diện nhau, cả hai đang bàn một hạng mục mới. Vị giám đốc kia hình như có hơi tức giận, vẫn luôn nói phía hợp tác không đáng tin cậy.

Nhiễm Thuật nhìn thoáng qua đủ biết mình phải tiếp tục chờ, đành ngồi lại trên ghế sô pha.

Trợ lý của cậu bị thư ký gọi đi mất, tên ngốc Tang Hiến kia nhất định lại muốn làm mấy chuyện không biết xấu hổ, Nhiễm Thuật tự hỏi mình có nên cự tuyệt không, hay là nên phối hợp, kết quả chỉ có ngồi chờ.

Đợi nửa tiếng, không thấy trợ lý về mà thấy mẹ Hầu tới, vừa vào đã hỏi: "Nhiễm Thuật, có muốn ăn bánh quy không?"

Hiện tại mẹ Hầu đang là một đại cổ đông của công ty nhà họ Tang, mọi người đều gọi là phó tổng Hầu.

Bà rất lợi hại, chỉ dùng có mấy năm thôi mà đã chỉnh đốn xong xuôi công ty và trở thành người có thể hô mưa gọi gió, được tự do ra vào văn phòng của Tang Hiến.

"Vâng ạ, cảm ơn cô." Nhiễm Thuật đưa hai tay nhận lấy.

"Cô bận chút việc, nghe cháu ghé qua nên tranh thủ sang đây một chuyến, giờ cô đi trước nhé."

"Dạ vâng ạ."

Mẹ Hầu đến và đi như một cơn gió.

Nhiễm Thuật đọc kịch bản một lúc, chờ tới hơn 11 giờ tối rồi mà Tang Hiến và vị giám đốc kia vẫn chưa họp xong.

Trợ lý cũng đã quay về, ngồi bên cạnh cậu ngủ không khác gì đồng hồ quả lắc, cơ thể nghiêng trái nghiêng phải.

Lúc này, Tang Hiến mới có chút thời gian rảnh, nói với thư ký: "Sắp xếp xe đưa thầy Nhiễm trở về đi."

Nhiễm Thuật nghe xong lập tức lên tinh thần, đi qua hỏi Tang Hiến: "Anh làm gì thế? Chưa nói gì đã đưa tôi về?"

"Ừ, gọi em qua đây mục đích chính là để em nhìn xem một ngày tôi bận rộn thế nào."

Một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, Nhiễm Thuật nổi giận đến mức muốn mắng người: "Phái trực thăng tới đón tôi qua đây chỉ để tôi nhìn xem anh bận rộn thế nào?"

"Ừ."

"Anh bị thần kinh à?"

"Tôi là nhà đầu tư."

"......"

Nhiễm Thuật mím môi gật đầu, xoay người rời đi, vừa đi vừa mắng: "Xe bảo mẫu của ông đây chờ sẵn bên dưới rồi, khỏi cần ai đưa đón, biến mẹ đi cho đỡ bẩn mắt!" Nói xong cậu dẫn theo trợ lý, bực bội đi xuống tầng.

*

Trước khi tham gia buổi họp báo tuyên truyền phim mới, Nhiễm Thuật vẫn khó chịu như cũ, cầm điện thoại soạn một đoạn tin nhắn mắng Tang Hiến, nhưng cuối cùng vẫn phải xóa đi.

Cậu và Tang Hiến đã chia tay, thời gian chia lần này khá lâu, tính tới nay đã là bảy tháng rồi.

Nói thật, chính cậu cũng không rõ rốt cuộc mình đã kết giao với Tang Hiến trong thời gian bao lâu. Cái này đại loại là một phép trừ, dùng tổng thời gian hẹn hò, trừ đi thời gian chia tay, ngắn nhất là chia tay mười lăm phút, dài nhất đang là bảy tháng.

Nguyên nhân chia tay lần này Nhiễm Thuật không nhớ rõ, hình như là cậu không vui vì Tang Hiến không dành thời gian cho mình, đề nghị chia tay.

Sau khi chia tay cậu lên núi quay một bộ phim cổ trang, phong cảnh không tồi, chẳng qua là không có tí tín hiệu nào. Quay liên tục trong mấy tháng, tới lúc xuống núi, phát hiện wechat không có tin nhắn nào của Tang Hiến.

Bất tri bất giác đã qua mấy tháng mà bọn họ vẫn chưa làm lành.

Sau đó, cậu tạo vài tình huống tình cờ gặp được Tang Hiến, hoặc tìm Hầu Mạch nhờ truyền lời tới Tang Hiến, nhưng đối phương không hề có phản ứng gì.

Nhiễm Thuật đột nhiên nhận ra, lần này có thể sẽ là chia tay thật sự.

Hiện tại, Tang Hiến đột nhiên xuất hiện, khiến cậu cảm thấy thật phiền, không hiểu hắn đang nghĩ cái gì.

"Nhiễm ca, sắp phải ra ngoài rồi." Trợ lý thò đầu vào nhắc.

"Ừ, biết rồi."

Trước khi đi Nhiễm Thuật nhìn gương một cái, sau đó mới bước ra ngoài.

Địa điểm họp báo lần này ở trong một trường đại học, những người có mặt đa số là sinh viên, bầu không khí rất năng động.

Có người đề nghị Nhiễm Thuật gọi điện thoại cho Tùy Hầu Ngọc, hỏi về bộ phim mới.

Đây là cảnh rất hay gặp sau khi Nhiễm Thuật nổi tiếng.

Nhóm bọn họ sau khi tốt nghiệp, sự nghiệp và thành tích gặt hái được đều không tồi.

Tổ hợp đánh đôi Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh nâng cao được thứ hạng của mình, Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm còn tạo thành một tổ hợp hỗn hợp, những giải đấu cấp thế giới đều có tên của bọn họ.

Hầu Mạch thành công vươn ra khỏi châu Á, hướng ra thế giới, quả thực là niềm tự hào của nền tennis trong nước, tiền thưởng thi đấu mỗi năm cầm mỏi tay. Nghe nói năm ngoái, thu nhập của Hầu Mạch đã đạt tới mốc 200 triệu, mà cái này vẫn chưa phải mốc cao nhất, tiềm năng phát triển vô hạn.

Tùy Hầu Ngọc vẫn tập trung luyện đánh đôi, thường đi theo Hầu Mạch thi đấu hoặc đi xem Hầu Mạch thi đấu.

Bởi vì cậu có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn Hầu Mạch nên thỉnh thoảng sẽ đồng ý tham gia vài chương trình gameshow, hoặc là nhận đại ngôn quảng cáo, mở thêm mấy cửa hàng của riêng mình, lợi nhuận thu được không ít.

Bọn họ đều là bạn học cũ của nhau, sau khi nổi danh ai cũng biết điều đó, chẳng phải điều gì cần giữ bí mật.

Tùy Hầu Ngọc tới tham gia một vài gameshow có Nhiễm Thuật là thành viên cố định, trong chương trình Nhiễm Thuật một hai quấn lấy Tùy Hầu Ngọc, phong thái "bạn trai" của Tùy Hầu Ngọc bùng nổ, kéo theo một nhóm fan cp chèo thuyền "Ngọc Thụ Lâm Phong". Sự xuất hiện của CP này làm Hầu Mạch tức điên, sáng sớm gọi điện thoại mắng Nhiễm Thuật, còn bắt Nhiễm Thuật cách xa Tùy Hầu Ngọc một chút.

Mỗi người đều có chút tiếng tăm, thỉnh thoảng tương tác là điều không thể thiếu. Liên lạc với Tùy Hầu Ngọc cũng có thể góp phần tuyên truyền, biết đâu ngày mai cuộc họp báo lại được lên no.1 hotsearch.

Nhiễm Thuật lấy điện thoại, bấm số của Tùy Hầu Ngọc, kết quả nghe được giọng nói của Hầu Mạch: "Alo? Ngọc ca đang ngủ, có việc gì không?"

Nhiễm Thuật nghe được câu đầu tiên là biết ngay no.1 hotsearch sắp tới sẽ có tên mình rồi.

Nhiễm Thuật thản nhiên hỏi: "À, không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi một chút phim mới của tớ hai cậu đã xem chưa?"

Hầu Mạch ở bên kia lười biếng trả lời: "À, mấy cái phim cậu đóng tôi không xem, nhưng Ngọc ca thích xem, lần trước xem còn khóc."

"Không hay à?"

"Tôi có xem đâu, nào biết hay hay không."

"Cũng có lý." Nhiễm Thuật cười nói, "Tớ đang ở hiện trường phát sóng trực tiếp."

Hầu Mạch không tin: "Mấy cậu muốn dùng câu phát sóng trực tiếp này chơi tôi thêm mấy năm nữa hả?"

Nhiễm Thuật chỉ có thể bảo mọi người tạo tiếng động đi, người bên dưới cũng rất phối hợp, vỗ tay hoan hô rung trời.

Hầu Mạch ở đầu dây bên kia sụp đổ: "Nhiễm Thuật! Cậu! Cậu!"

Trước đó Nhiễm Thuật còn đang bực mình, bây giờ đỡ hơn hẳn.

Hầu Mạch gặp nạn, Nhiễm Thuật có thể cười cả năm.

Hầu Mạch điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Câu vừa rồi cậu hỏi, hỏi lại lần nữa đi."

"Cậu xem phim mới của tớ chưa?" Nhiễm Thuật hỏi.

"Xem rồi! Hay lắm! Xúc động rơi lệ, ngây ngất lòng người, diễn xuất xuất thần, kỹ xảo bắt mắt, có thể nói là hàng kinh điển, nhất định sẽ giành được giải thưởng!"

"Ngọc ca nhận xét thế nào?"

"Ngọc ca của cậu rất thích, rất đồng cảm với nhân vật của cậu, Ngọc ca cảm thấy nữ chính từ chối cậu như vậy là không được."

Lời vừa nói dứt, nữ diễn viên đóng vai nữ chính ngồi bên cạnh bật cười.

Trong bộ phim này, Nhiễm Thuật đóng vai nam phụ, yêu nữ chính sâu đậm nhưng cầu mà không được, chỉ có thể làm kỵ sĩ bảo hộ cô.

Đệt... Bộ phim này của Tang Hiến đầu tư nhỉ?

Nhiễm Thuật đóng phim không được diễn cảnh hôn, không được diễn cảnh thân mật, vậy nên chỉ có thể nhận kịch bản nam phụ.

Khen một hồi, cuối cùng Nhiễm Thuật hỏi Hầu Mạch: "Cậu còn muốn nói gì với mọi người nữa không?"

"Điều tôi muốn nói là, Ngọc Thụ Lâm Phong là giả, Mạc Ngư* mới là thật, xé cp là hành động tuyệt đối không nên làm."

(*Mạc Ngư chính là chơi chữ đồng âm của Mạch Ngọc, dịch ra là sờ cá, bắt cá đó =))))

"Được rồi, tạm biệt." Nhiễm Thuật cúp máy.

Nhiễm Thuật cầm mic lên giải thích với các fans ngồi dưới: "Là thế này, dạo này Tùy Hầu Ngọc đang đi thi đấu giải Grand Slam cùng Hầu Mạch. Các tuyển thủ thường được xếp ở chung phòng với nhau, cho nên hai người bọn họ mới đang ở chung, mọi người hiểu ý tôi không?"

Các fan đồng loạt trả lời: "Hiểu rồi! Ngọc Thụ Lâm Phong là thật!"

Nhiễm Thuật cười nghiêng ngả.

Các fan bắt trọng điểm lúc nào cũng tốt.

*

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch xuống máy bay, trở về nhà Hầu Mạch, đi tới cửa thì nhìn thấy có một người đã đứng chờ sẵn ở đó.

Tùy Hầu Ngọc thờ ơ nhìn Tang Hiến.

Hầu Mạch cười hỏi: "Tới chúc mừng tao giành được Grand Slam à?"

"Mày giành được Grand Slam? Mấy tuyển thủ cũ giải nghệ hết rồi à?" Tang Hiến kinh ngạc.

Hầu Mạch lại hỏi: "Tới ăn chực hả?"

"Cũng được."

"Cũng được?"

"Ờ."

Hầu Mạch mở cửa, đẩy hành lý của hai người bọn họ vào nhà, Tang Hiến cũng theo vào sau.

Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, ngồi máy bay đường dài làm cậu đau hết cả đầu.

Hầu Mạch đi xuống bếp, rót ba cốc nước lọc mang lên, dừng lại trước mặt Tang Hiến: "Mày không đánh tennis nữa nên được uống thứ khác nhỉ?"

Tang Hiến gật đầu: "Ừ."

Hầu Mạch đặt cốc nước xuống trước mặt Tang Hiến, "Nhưng nhà tao không còn nước nào khác cả."

"Thế thì mày còn hỏi làm quần gì?"

"Hỏi khách sáo thôi."

Tùy Hầu Ngọc uống một hớp nước, cảm thấy trong người đã khá hơn, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"

Tang Hiến đáp: "Tôi và Nhiễm Thuật chia tay 8 tháng 9 ngày rồi."

"Rồi sao?"

"Một tháng trước tôi chọc cậu ấy tức giận, hình như cậu ấy không muốn quay lại với tôi nữa, lần trước hôn cậu ấy còn cắn tôi, trước kia cậu ấy chưa bao giờ cự tuyệt tôi như vậy."

Tùy Hầu Ngọc khó hiểu: "Bạn trai cũ đột nhiên đòi hôn, cắn lại là bình thường mà?" Nói xong cậu nhìn về phía Hầu Mạch.

Hầu Mạch bị nhìn, không thể hiểu nổi: "Em nhìn anh thì có tác dụng gì? Anh chưa từng có bạn trai cũ."

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc chưa từng chia tay, dù sao thì với tính cách của Hầu Mạch, tuyệt đối sẽ không đồng ý chia tay, mà Tùy Hầu Ngọc cũng không phải người hở ra là đòi chia tay.

Đàn ông con trai, có vấn đề gì lên giường giải quyết.

Tùy Hầu Ngọc không rõ, dù sao cậu cũng chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ có thể nói: "Vậy cậu nói nghe thử xem, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

"Mấy ngày trước có một bữa tiệc tối, tôi tranh thủ tìm cơ hội gọi riêng cậu ấy vào phòng tôi, muốn cho cậu ấy biết tôi vất vả thế nào, cũng muốn cùng cậu thân mật một chút, nhưng lại bị cậu ấy cự tuyệt, còn mắng một hồi lâu."

"Từ từ, làm thế nào cậu cho cậu ấy biết được là cậu vất vả?" Tùy Hầu Ngọc bắt được trọng điểm.

Tang Hiến kể tiếp từ đầu đến cuối những việc mình làm.

Tùy Hầu Ngọc nghe xong vuốt mặt, còn Hầu Mạch thì cười như điên.

Chuyện này đúng là chỉ có Tang Hiến mới làm được.

Tùy Hầu Ngọc rút điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Nhiễm Thuật: "Tôi về nước rồi."

Nhiễm Thuật hồi âm rất nhanh, hẳn là cũng đang chơi di động: "Aaaaa, vậy hai ngày nữa tớ tới chỗ cậu chơi."

"Cậu đang làm gì thế?"

Nhiễm Thuật hồi âm bằng tin nhắn thoại: "Chửi nhau với anti-fan. Không dạy tên khốn này cách làm người thì tớ không tên là Nhiễm Thuật!"

Tùy Hầu Ngọc vào vấn đề chính, hỏi: "Cậu và Tang Hiến thế nào rồi?"

Nhiễm Thuật: "Chia tay rồi, còn thế nào được nữa? Lần này là chia tay thật sự rồi."

Giọng nói thản nhiên, Tang Hiến nghe xong mặt mày tái mét.

Tùy Hầu Ngọc hỏi tiếp: "Nguyên nhân chia tay lần này là gì?"

Nhiễm Thuật: "Còn có thể là gì? Cũng chỉ loanh quanh mấy lý do đó thôi, hoặc là cậu ta không thèm để ý tới tớ, hoặc là tớ cảm thấy cậu ta không thích tớ như lúc trước nữa. Tớ là người thế nào cậu biết mà, tớ thích được người khác cưng chiều trong lòng bàn tay, nhưng cậu ta thì không, chỉ thích bắt nạt tớ, dây dưa nhiều năm như vậy đúng là chẳng dễ dàng."

Tang Hiến -- một tên râm tặc, cộng thêm vài sở thích kỳ lạ, rất thích nhìn bộ dạng tức hộc máu hoặc khóc hu hu của Nhiễm Thuật, đây là cũng là nguyên nhân chia tay thường gặp nhất của hai người.

Tùy Hầu Ngọc: "Vậy sau này cậu tính thế nào?"

Nhiễm Thuật: "Sau này... không biết nữa..."

Một lát sau, Nhiễm Thuật lại gửi tin nhắn thoại đến: "Vừa rồi tớ nghĩ, đột nhiên phát hiện đã quên rất nhiều thứ, chia tay rồi thì còn để ý đến suy nghĩ của Tang Hiến làm gì, tuyệt đối không nên! Tớ nên nhận kịch bản nam chính, tốt nhất là có cảnh hôn cảnh thân mật, tưởng tượng thôi cũng đã thấy kích thích rồi."

Hầu Mạch đột nhiên đứng dậy định rời đi, "Đây là chuyện của khuê mật với nhau, anh không nên nghe, anh đi trước đây."

Đi hai bước rồi mới phát hiện Tang Hiến không đi, hắn lại ngồi xuống: "Sao vậy? Mày định ngồi riêng với Ngọc ca của tao trong phòng à?"

Tang Hiến không thèm để ý Hầu Mạch, nói với Tùy Hầu Ngọc: "Cậu hỏi xem cậu ấy có định quay về với tôi không, có còn thích tôi không."

Hầu Mạch "chậc chậc" hai tiếng, bá đạo tổng tài bị vứt bỏ biến thành oán phụ, thật thú vị.

Tùy Hầu Ngọc hỏi Nhiễm Thuật theo yêu cầu của Tang Hiến.

Nhiễm Thuật: "Tớ biết, tớ có thể làm được. Náo loạn chia tay nhiều lần như vậy, lần này chia tay thật cũng là điều tớ đáng phải nhận. Bây giờ ngẫm lại thì, đúng là tớ có phần không đúng..."

Nghe Nhiễm Thuật nói vậy, biểu cảm của Tang Hiến cuối cùng cũng bớt đen được một chút, không ngờ Tùy Hầu Ngọc lại bấm vào tin nhắn thoại tiếp theo...

Nhiễm Thuật: "Nhưng mà tớ với Tang Hiến đã thành ra thế này, không thể cứu vãn được nữa rồi, lần sau yêu đương tớ không làm vậy nữa là được, dù sao thì người sau cũng đâu có biết tớ đối xử với người trước như thế nào."

Nhiễm Thuật: "Quay lại cái rắm! Còn muốn tớ quay về hầu hạ nữa à!? Tớ mới nhớ ra lần trước có người xin ID wechat mà tớ không cho! Tớ từ chối làm quái gì nhỉ? Tớ độc thân rồi mà! Tớ bị làm sao thế này? Đối phương còn rõ đẹp trai chứ! Không biết là còn cách nào cứu vãn không..."

Nhiễm Thuật: "Haiz, ở bên Tang Hiến nhiều năm như vậy, khẩu vị có phần kén chọn hơn, cũng không biết là những 1 khác có còn thỏa mãn được tớ hay không, tớ cũng sợ bọn họ chê mình."

Mắt Tang Hiến tròn xoe vì kinh ngạc.

Hầu Mạch nhìn vẻ mặt của Tang Hiến, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ai ngờ, Tùy Hầu Ngọc còn giậu đổ bìm leo: "Sao cậu lại muốn tìm đàn ông? Ban đầu chẳng phải cậu thích người khác giới à?"

Nhiễm Thuật: "Đệt! Tớ quên béng mất lúc trước tớ thích phụ nữ! Tớ có thể tìm bạn gái mà! Tớ có wechat của nhiều nữ minh tinh lắm, ngoại hình đều rất xinh đẹp! Lúc trước tớ chưa nói chuyện được với ai, bây giờ có thể thử xem."

Tang Hiến sốt ruột đến mức bật dậy, nói với Tùy Hầu Ngọc: "Cậu hỏi xem cậu ấy đang ở đâu."

Bây giờ, vì tính chất công việc của Nhiễm Thuật, gần như bay qua bay lại khắp nơi, mỗi ngày ở một chỗ khác nhau, vị bạn trai cũ Tang Hiến này căn bản không nắm được hành tung của Nhiễm Thuật nữa.

Tùy Hầu Ngọc hỏi.

Nhiễm Thuật: "Tớ đang ở Hoành Điếm, làm sao thế? Cậu muốn tới chơi với tớ à?"

Tang Hiến nghe xong trực tiếp rời đi.

Tang Hiến đi rồi Hầu Mạch ngã lăn ra sô pha cười lăn lộn: "Buồn cười chết mất, lúc Tang Hiến tròn mắt nhìn đáng yêu thực sự, tràn đầy sức sống tuổi trẻ."

"Anh có cảm thấy bọn họ chia tay cũng là một điều tốt không? Bọn họ dây dưa với nhau lâu như vậy rồi, có phải là đang tra tấn nhau?" Tùy Hầu Ngọc nghiêm túc hỏi.

Hầu Mạch thu lại nụ cười, nói: "Đầu tiên anh nói trước, anh không hề bênh vực Tang Hiến, chỉ có gì nói đấy. Anh cảm thấy hai người bọn họ nên quay về bên nhau."

"Vì sao?"

"Tục ngữ có câu, chó quen ăn phân, à không... giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nhiễm Thuật dù có yêu đương với người khác thì vẫn sẽ làm loạn, vẫn phải cần người kia chạy theo mình. Tang Hiến chạy theo Nhiễm Thuật nhiều năm rồi, bây giờ nói không chừng vẫn chạy theo được, không nhất thiết sẽ chia tay. Còn nữa, Tang Hiến nhìn có vẻ đang giày vò Nhiễm Thuật, nhưng đâu có nghĩa là Nhiễm Thuật không thích."

Tùy Hầu Ngọc vẫn cảm thấy hai người kia không hợp nhau lắm, "Nhưng mà... ở bên cạnh Tang Hiến, hình như Nhiễm Thuật không vui vẻ cho lắm."

"Nói cho cùng thì cả hai người bọn họ đều có vấn đề. Mỗi lần Nhiễm Thuật đòi chia tay là một lần đòi hỏi sự chú ý từ phía Tang Hiến, vì Tang Hiến quá tẻ nhạt, chỉ có lúc chia tay Tang Hiến mới tập trung vào Nhiễm Thuật, chia chia hợp hợp sớm thành thói quen. Nhiễm Thuật dám làm, Tang Hiến cũng không đủ tư cách làm một bạn trai tốt. Hai người cần phải đuổi qua đuổi lại như vậy, làm lành rồi tự khắc sẽ yên ổn thôi."

"Nhưng mà..."

"Nhiễm Thuật quậy trời quậy đất, chỉ có ở trước mặt em mới ngoan ngoãn." Hầu Mạch nói xong bỗng nhận ra có gì đó không đúng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, kéo đối phương vào lòng mình, "Tuy nhiên, em đừng có nghĩ tới mấy cái Ngọc Thụ Lâm Phong này kia, em là của anh."

Tùy Hầu Ngọc quyết định mặc kệ, vươn tay ôm cổ Hầu Mạch, chủ động hôn hắn.

Hầu Mạch bế cậu vào phòng ngủ, hỏi: "Có còn mệt không?"

"Trong lúc thi đấu không được làm, bây giờ muốn..."

Cửa phòng ngủ đóng lại, chặn hết mọi âm thanh ở bên trong.

*

Nhiễm Thuật trở về xe bảo mẫu của mình, vừa đi vào đã thấy bên trong ngồi sẵn một người.

Quay qua quay lại mới thấy trợ lý không đi cùng mình lên xe.

Nhiễm Thuật ngồi trước mặt Tang Hiến, mở bình nước cẩu kỷ ra uống một ngụm, hỏi: "Anh tới làm gì?"

Hồi trước Nhiễm Thuật thích uống trà sữa, coca, ăn kem, bây giờ công việc bôn ba, không để ý chút thôi là bị lên mụn nên phải sửa lại sở thích của mình.

Đến mức tình yêu vô bờ bến với vị cay của cậu cũng bị vứt bỏ sau khi làm 0.

"Nhớ em..." Tang Hiến nhỏ giọng nói.

"Hờ, tôi cần anh nhớ à?" Nhiễm Thuật cười lạnh, "Lại thiếu chửi rồi đúng không?"

"Anh chuẩn bị cho em một kịch bản mới, vai nam chính."

Mắt Nhiễm Thuật sáng lên, cầm kịch bản đọc phần tóm tắt nhân vật, biểu cảm dần trở nên nhăn nhó: "Diễn vai hòa thượng?! Chẳng lẽ lại muốn tôi cạo đầu?!"

"Cũng đâu phải em chưa từng cạo đầu."

Nhiễm Thuật tiếp tục đọc tóm tắt nhân vật, lẩm bẩm: "Anh bảo tôi diễn Pháp Hải cũng được, ít nhất còn có Tiểu Thanh nhớ thương tôi. Diễn Đường Tam Tạng cũng được, ít nhất còn được đi tới Nữ Nhi Quốc. Kết quả chỉ là diễn một vai hòa thượng đơn thuần?!"

"Vẫn có một vị đệ tử đối xử rất tốt với nam chính."

Nhiễm Thuật lật sang trang sau, hét lên: "Về sau đệ tử hoàn tục, còn tôi vẫn là hòa thượng?!"

Tang Hiến gật đầu thừa nhận: "Ừm."

Nhiễm Thuật ném kịch bản lên bàn, tức giận đến đau đầu, vừa xoa huyệt thái dương vừa nói: "Anh đừng có tới đây chọc tức tôi nữa, tôi già rồi, không chịu nổi cái trò này."

"Mới 28 tuổi thôi mà?"

"Đúng! Tôi 28 tuổi rồi! Không một lần nào được diễn vai nam chính! Một vai nam chính khó lắm mới có được thì lại là vai hòa thượng! Tôi làm tiểu sinh lưu lượng không nổi nữa rồi! Tôi không còn trẻ nữa rồi!"

"Vậy còn cái này thì sao?" Tang Hiến đưa tới một quyển kịch bản khác.

Nhiễm Thuật hỏi: "Tới vai đạo sĩ à?"

"Không phải."

Nhiễm Thuật đọc sơ qua, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Tôi chỉ cao có 178cm, gầy như thế này, anh bảo tôi diễn vai Quan Vân Trường?!"

"Chỉ cần có tiền thì nhân vật nào cũng lấy được."

"Cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân, giờ thành cứu chị dâu?!"

"Vẫn có tóc đầy đủ mà!"

"Tôi phải liều mạng với anh!"

Nhiễm Thuật xắn ống tay áo lên, nhào về phía Tang Hiến.

Hành động này của Nhiễm Thuật cơ bản chính là dùng bánh bao thịt ném chó, chỉ có thể bị Tang Hiến ôm vào lòng.

Sau đó bị Tang Hiến hôn, tất cả diễn ra trong vòng chưa đầy ba phút, Nhiễm Thuật ra sức giãy giụa, lại bị khóa càng chặt hơn.

Cậu chỉ có thể ngồi trên đùi Tang Hiến, bị hôn đến thất điên bát đảo.

Vai Tang Hiến rất rộng, ôm rất kín, cho Nhiễm Thuật đầy đủ cảm giác an toàn.

Cậu vốn định cắn Tang Hiến một cái, nhưng nhớ lại lần trước lỡ cắn mạnh quá làm Tang Hiến đau suýt khóc, lần này không đành lòng cắn nữa.

Hôn một hồi lâu mới tách ra, Tang Hiến cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi đối phương, thấp giọng nói: "Anh thực sự rất nhớ em."

Thanh âm trầm thấp, ngứa ngáy tim gan.

"Ò..."

"Em cũng biết anh bận rộn thế nào, về sau anh sẽ cố gắng giành thêm thời gian cho em, nếu đã vậy, liệu em có thể cảm thông, đừng nhắc chuyện chia tay với anh nữa được không?"

"Nói cứ như chúng ta quay lại rồi ấy."

Tang Hiến ôm Nhiễm Thuật càng chặt hơn, chôn mặt vào hõm vai Nhiễm Thuật, ỉ ôi làm nũng: "Anh rất thích em, không có em không được... thật đó. Em càng làm loạn anh càng thích, từ khi sinh ra anh đã không giống người bình thường rồi."

"Anh hà tất phải dây dưa với một hòa thượng, à... với một phiên bản suy dinh dưỡng của Quan Vân Trường làm gì?"

Tang Hiến bật cười, lấy tiếp một kịch bản khác đưa cho Nhiễm Thuật: "Đây, tuổi của em nên bắt đầu khiêu chiến với phim chính kịch đi."

Nhiễm Thuật nhận kịch bản, ngồi trong lòng Tang Hiến mở ra xem.

Kịch bản này thực sự không tồi, Nhiễm Thuật vẫn làm nam chính, còn có nữ chính.

Nhiễm Thuật xem đến mê mẩn, không để ý hai bàn tay của Tang Hiến bắt đầu ngọ nguậy làm bậy.

Phim cung đấu cổ trang, nội dung là về sự hưng suy của một vương triều. Nhiễm Thuật diễn vai một hoàng đế thiếu niên, có rất nhiều phi tần, phần tình yêu có nhưng không quá nhiều, cốt truyện tập trung vào quyền mưu nhiều hơn.

Có một cảnh hôn, nhưng cũng thể dùng góc máy.

Nhiễm Thuật xem qua một lượt xong, hưng phấn không thôi, quay người lại hôn lên má Tang Hiến một cái: "Em thích kịch bản này lắm!"

"Vậy em dỗ anh vui vẻ đi, anh giúp em lấy kịch bản về."

"Ông xã ~ Về sau anh bận quá không có thời gian cho em cũng được, em sẽ không làm loạn nữa."

Điều hòa trong xe bảo mẫu thổi ra từng cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ.

Nhiễm Thuật vẫn còn đang đóng phim, phần hóa trang tương đối phiền phức, cậu liên tục dặn dò Tang Hiến đừng làm hỏng lớp trang điểm trên mặt mình.

Nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị nhòe.

Lâu rồi không thân mật, Nhiễm Thuật vô cùng đau đớn, tự mình khóc lóc làm nhòe lớp trang điểm.

Xong việc, Nhiễm Thuật nằm trong lòng Tang Hiến nghỉ ngơi, Tang Hiến rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho thư ký.

Thư ký nhanh chóng giải quyết, nói nhà đầu tư mời một diễn viên đi ăn cơm, lịch diễn chiều nay tạm hoãn.

Sau khi xin nghỉ, xe bảo mẫu trực tiếp chạy về địa điểm thuê phòng nghỉ ngơi của Nhiễm Thuật.

*

Nghe nói, mấy ngày quay phim sau đó, giọng Nhiễm Thuật khản đặc, chỉ có thể dựa vào lồng tiếng hậu kỳ để cứu vớt.

Trong quá trình đóng phim bị cảm mà vẫn kiên trì, thật quá vất vả.

*** Hết PN 4

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com