ZingTruyen.Info

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Phiên Ngoại 3 - Lái xe trong tốc độ cho phép (2)

andyh976

Bạn trai tôi ngày hôm nay lại muốn chia tay

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Sau khi kết giao với Nhiễm Thuật, Tang Hiến đã từng hỏi Nhiễm Thuật, lúc đó đến tột cùng là nghĩ thế nào mà khi bị hắn hôn cũng không né tránh, sau đó thản nhiên đồng ý hẹn hò với hắn.

Dường như tất cả mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên, không có bất kì thắc mắc gì.

Nhiễm Thuật nghe xong câu hỏi, lâm vào mông lung, hỏi ngược lại: "Cậu biết hiện nay có bao nhiêu phần mềm hẹn hò không?"

Tang Hiến khó hiểu: "Thì liên quan gì đến chuyện chúng ta yêu đương?"

"Đều, đều là người trưởng thành hết rồi mà, đúng không? Đột nhiên bị hôn một cái, tớ cảm thấy rất phấn khích, cực kỳ kích thích, sau đó thấy dáng người của cậu không tồi, thử một lần cũng không hề gì, vậy thì thử xem sao!"

"Nếu là người khác thì sao?"

"Để, để xem là ai đã."

Người Tang Hiến quen cũng không nhiều lắm, tùy tiện nêu ra một cái tên: "Nếu là Đặng Diệc Hành thì sao?"

"Không, không chịu, đối phương đến gần sẽ đẩy ra."

"Tùy Hầu Ngọc thì sao?"

"Ngọc ca ấy hả..." Nhiễm Thuật đột nhiên do dự rồi cười nham nhở, "Vậy thì tớ, tớ nằm sẵn trên giường luôn."

Tang Hiến bỗng cảm thấy khó chịu.

Nhiễm Thuật không thèm để ý, dựa vào ngực Tang Hiến, tiếp tục ăn đồ ăn vặt, nói: "Cậu, cậu nên cảm thấy may mắn vì Ngọc ca không thích tớ đi, nếu không thì hai chúng tớ đã sớm thành đôi rồi."

"Cậu thích Tùy Hầu Ngọc à?"

"Ài, cũng không, không hẳn, nhưng mà là bạn thân, nếu Ngọc ca thích tớ, tớ có thể tự bẻ cong mình thành nhang muỗi." Nhiễm Thuật vừa nói vừa cười, "Nếu tớ, tớ thích Ngọc ca, Ngọc ca cũng có thể ném luôn Hầu Mạch đi."

Trong thế giới của Nhiễm Thuật, Tùy Hầu Ngọc không giống những người khác, là một sự tồn tại đặc biệt mà không phải là tình yêu.

Tang Hiến vẫn luôn biết điều đó.

Nhưng mà, chuyện này luôn làm hắn không vui.

Hắn biết cái này không có cách nào tranh được, làm bạn tâm giao nhiều năm, không có mối quan hệ nào khác có thể so sánh được.

Tang Hiến rất ít khi chủ động tâm sự, việc kể cho Nhiễm Thuật biết chuyện trước kia cũng là do Nhiễm Thuật ép hỏi mới nói.

Nhiễm Thuật từ lâu đã tò mò mối quan hệ kỳ quái của hắn là Hầu Mạch. Tất cả mọi người xung quanh đều biết, chỉ có mình cậu không biết nên càng vòi vĩnh gay gắt. Hắn hết cách, chỉ có thể kể cho Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật nghe xong, không thể hiểu nổi.

Cậu ngồi khoanh chân trước mặt Tang Hiến, nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: "Tớ, tớ thật sự không hiểu cậu nghĩ gì, vì sao cậu lại muốn đi tìm chết?"

"Bởi vì tôi cảm thấy, tôi gián tiếp hại chết cha của Hầu Mạch."

"Nhưng mà, cha, cha Hầu Mạch đã cứu được ba người đó! Cứu được ba mạng người! Cậu không cảm thấy cha cậu ấy siêu giỏi sao?"

"Tôi biết chú ấy rất vĩ đại, nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy áy náy, không có mặt mũi nào để sống tiếp."

"Tớ, tớ không đồng ý với góc nhìn của cậu."

"Suy nghĩ của tôi hẳn là rất kỳ lạ..."

Nhiễm Thuật gật đầu: "Đúng, đâu chỉ kỳ lạ, là không thể hiểu nổi. Nếu là tớ, nếu có một người nguyện ý hi sinh tính mạng để cứu tớ, tức là cái mạng này của tớ đã trở nên cực kỳ quan trọng, vì vậy tớ sẽ không phí hoài cái mạng này, phải cố gắng sống thật tốt."

Tang Hiến ngơ ngác nhìn Nhiễm Thuật, hồi lâu không nói nên lời.

Nhiễm Thuật tiếp tục nói, có vẻ hôm nay đã chuẩn bị xong một khóa khai thông tâm lý, "Tự cậu nghĩ, nghĩ kỹ lại đi. Người ta cứu cậu, cậu báo đáp thì còn có thể hiểu, nhưng cậu cố chấp đi theo con trai người ta làm cái gì? Hầu Mạch tính tình tốt, nếu là tớ, tớ phiền chết mất."

"Nhưng cậu ta có việc gì cũng không chịu nói với tôi, lúc tôi biết thì muộn rồi, cảm thấy cực kỳ khó chịu."

"Cậu bị ngốc à? Hỏi thăm, quan sát, đâu thiếu cách đối xử tốt với người ta, đâu có nhất thiết phải kè kè bên cạnh! Cậu đây là đang lấy ơn báo oán! Ầy, không đúng, hình như sai thành ngữ rồi..."

"Lấy oán trả ơn."

"Ờm, thành, thành ngữ này của cậu chuẩn rồi đấy."

Tang Hiến nhìn Nhiễm Thuật hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Tôi rất thích sự lạc quan này của cậu."

"Còn tớ rất ghét sự ngu ngốc này của cậu."

Tang Hiến thở dài một hơi.

Nhiễm Thuật ôm lấy hắn, xoa đầu hắn, "Nhưng mà tớ, tớ có thể nhìn ra, cậu là một người tốt, cậu biết nhớ ơn, tốt hơn những kẻ vô ơn nhiều rồi."

Trong lòng Tang Hiến ấm ấp.

Rất nhiều người tới khuyên nhủ hắn, nhưng ít ai đứng ở góc độ của hắn để lý giải.

Hắn rất dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt, bẩm sinh đã bi quan.

Nhiễm Thuật trời sinh lạc quan, có một sự tự tin mù quáng, ánh sáng trên cậu dường như đã chiếu vào hắn.

Vì vậy hắn thích Nhiễm Thuật.

Đấy chính là thứ hấp dẫn hắn nhất, là sự khát cầu thật sự mà hắn muốn có, là thứ mà hắn luôn muốn hướng tới.

Trên người Nhiễm Thuật có kiểu tính cách mà hắn cần nhất.

Ở bên Nhiễm Thuật, hắn cảm nhận được thêm chút ấm áp và thú vị của cuộc sống này.

*

Rất nhiều lần, Tang Hiến không hiểu nổi tại sao Nhiễm Thuật cứ hở ra là muốn chia tay.

Ví dụ như bây giờ, hắn tình cờ nói cảm thấy Nhiễm Thuật giống một con cún mình từng nuôi. Con cún đó có khuôn mặt nhỏ nhưng đôi mắt rất to, tên là Lãng Lãng.

Lãng Lãng là một con chó hoang, lúc hắn nhặt được Lãng Lãng, nó gầy trơ xương, bị bệnh ngoài da nghiêm trọng, không nhìn ra được là giống chó gì.

Hắn cảm thấy rất tội nghiệp nên đưa Lãng Lãng tới thú y, điều trị bệnh cho nó và giữ lại nuôi bên người.

Lúc đó sức khỏe của Lãng Lãng đã không còn quá tốt, tuổi cũng cao, nuôi chưa được hai năm đã qua đời.

Ngoại hình của Nhiễm Thuật, đúng là có vài phần giống Lãng Lãng, thỉnh thoảng hắn nhìn Nhiễm Thuật lại nhớ tới Lãng Lãng.

Kết quả sau khi kể cho Nhiễm Thuật nghe, Nhiễm Thuật đột nhiên nổi giận, hét lên thật to đòi chia tay, nói hắn coi cậu là thế thân.

Hắn trợn mắt há mồm nhìn Nhiễm Thuật làm loạn, lâm vào hoang mang cực độ.

Kết luận kia từ đâu mà có?

Cho dù hắn thích chó đi chăng nữa, thì cũng không đến nỗi tìm một người tới làm bạn trai của mình để làm thế thân cho một con chó chứ?

Nhiễm Thuật lại cực kỳ nghiêm túc, không đồng ý không buông tha, một hai đòi chia tay, trở về phòng mình thu dọn đồ đạc, nói hôm nay phải dọn đi luôn.

Tang Hiến thật sự bất lực, không biết phải dỗ thế nào, dứt khoát đi sang thư phòng đọc sách.

Khoảng một giờ sau, hắn gọi quản gia tới hỏi: "Dọn đi chưa?"

Quản gia trả lời: "Chưa ạ, có mở cửa ra bên ngoài nhìn vài lần, không nhìn thấy thiếu gia nên lại về phòng đóng cửa."

Tang Hiến xoa bóp cái trán đau nhức của mình, không biết Nhiễm Thuật lại đang làm trò gì, hỏi: "Có phải cậu ấy muốn tôi xin lỗi không?"

"Thiếu gia có thể thử tâm sự với cậu ấy." Quản gia uyển chuyển trả lời.

Hắn không phải người dễ xuống nước trước, cuối cùng chỉ kiên định nói: "Thôi, chờ khi nào cậu ấy đi thì tôi ra tiễn, làm vậy là cực hạn rồi."

Nhưng mà hắn chưa chờ được tới lúc Nhiễm Thuật rời đi, lại nhìn thấy quản gia bưng tới một ly hồng trà.

Hắn nhìn hồng trà trước mặt, khuấy một vòng màu nước vẩn đục, khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn quản gia.

Quản gia ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bình tĩnh, coi như mình chưa nói gì.

Hắn không uống, đoán là Nhiễm Thuật đã bỏ cái gì đó vào, thứ đồ đó làm cho màu nước hồng trà hơi đục, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói với quản gia: "Vắt thêm chút chanh vào rồi đưa ly này sang cho Nhiễm Thuật, nói là mới pha, cũng nói là tôi uống một ly rồi."

"Vâng." Quản gia bưng ly hồng trà ra ngoài.

Tang Hiến ngồi ở bàn tiếp tục đọc sách, đọc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã qua thêm một tiếng nữa, hắn đứng dậy đi sang phòng Nhiễm Thuật.

Đẩy cửa phòng, phát hiện cửa đã bị khóa trái, gõ mấy cái mà không thấy Nhiễm Thuật ra mở cửa, Tang Hiến gọi quản gia tới lấy chìa khóa dự phòng.

Sau khi đi vào, hắn nhìn thấy Nhiễm Thuật đang hoang mang hỗn loạn ở trong phòng tắm. Đối phương thấy hắn đi vào, ồn ào nói: "Cậu, cậu vào đây làm gì?"

"Xem cậu đang làm gì."

"Không, không cần cậu xem! Tớ tắm rửa xong rồi đi ngay!" Nhiễm Thuật nói xong lại đi về phía phòng tắm.

Hắn đi theo tới cửa phòng tắm. Nhiễm Thuật có vẻ như vừa tắm xong, gương mặt ửng đỏ, toàn thân phiếm hồng, đặc biệt là hai đầu vai, mắt thường cũng nhìn thấy màu hồng phấn xinh đẹp đó.

Nhiễm Thuật đi tới bồn rửa mặt vốc nước lên, vẫn cảm thấy không khá hơn tí nào, đổi sang mở máy sấy để chế độ sấy lạnh tự thổi vào người mình.

Tang Hiến hỏi: "Có cần đổ thêm đá lạnh vào bồn tắm không?"

"......" Nhiễm Thuật không nói gì, lưng thẳng tắp ra vẻ bình tĩnh.

Tang Hiến đi ra ngoài, nhìn thấy cốc hồng trà trên bàn đã bị uống một nửa, xác định là Nhiễm Thuật đã tự trúng bẫy của mình.

Nhiễm Thuật đi theo, hỏi: "Cậu, cậu đổi hồng trà à?"

"Cậu bỏ cái gì vào bên trong?"

Nhiễm Thuật nhắm mắt tuyệt vọng, trong nháy mắt nổi khùng lên, ra sức đẩy hắn ra ngoài.

Hắn không đi, đứng im tại chỗ hứng thú nhìn Nhiễm Thuật, bộ dạng hiện tại của cậu thật thú vị.

Tang Hiến vươn tay chạm vào mặt Nhiễm Thuật: "Cậu đang bị nóng à?"

Nhiễm Thuật bị hắn chạm vào ngoan ngoãn thuận theo, thậm chí còn chủ động cọ mặt vào bàn tay hắn, khiến hắn nở nụ cười.

"Cậu, cậu đoán ra rồi, còn hỏi tớ?!" Nhiễm Thuật nhìn ánh mắt ngậm ý cười của đối phương, thẹn quá hóa giận.

"Cậu bỏ thuốc này cho tôi làm gì?"

"Cậu không, không chịu tới dỗ tớ, tớ muốn cậu không nhịn được, tới tìm tớ trước..." Nhiễm Thuật nói rõ xong, tức giận dậm chân, "Con mẹ nó khó chịu quá, nóng phát điên."

"À..." Tang Hiến làm bộ bình tĩnh, đi sâu vào phòng tìm kiếm gì đó, cuối cùng lấy ra một cái jj giả, ném lên giường, "Tự mình giải quyết đi, cố lên."

Nhiễm Thuật khiếp sợ hóa đá: "Sao cậu lại, lại có thứ đồ này?"

Tang Hiến cười giảo hoạt: "Muốn để cậu dùng."

"Cậu, cậu còn thích cả cái này?!"

"Tôi mua nhiều lắm, gửi qua chuyển phát nhanh."

Cảm giác này thật là... Nhiễm Thuật tức giận, chỉ muốn ném cái món đồ kia vào mặt Tang Hiến.

Nhưng mà trong người vẫn khó chịu, Nhiễm Thuật nhào tới ôm lấy Tang Hiến, nhón chân định hôn hắn, nhưng lại bị đối phương lùi ra né tránh: "Chúng ta hiện tại đang chia tay."

"Cậu, cậu có ý gì?"

"Cậu tự dùng cái này giải quyết cho tôi xem."

Tang Hiến nói rõ không muốn giúp, lại còn mang dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Nhiễm Thuật tức giận thở dốc, tìm vali hành lý, muốn đi ngay bây giờ luôn.

Tang Hiến nhướng mày hỏi: "Đi ra ngoài với cái trạng thái này ấy hả?"

Nhiễm Thuật chần chừ một lúc rồi quay lại, ném món đồ trên giường kia đi, "Ông đây không, không cần cái thứ này của cậu, ông đây tự giải quyết, cho cậu xem không có cậu ông đây vẫn sướng tận trời!"

Nhiễm Thuật bình tĩnh leo lên giường, thật sự tự giải quyết trước mặt Tang Hiến.

Tang Hiến tự dưng vớ được món ngon, hận không thể vỗ tay khen Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật tự giải quyết một lần, nằm trên giường dùng khăn giấy lau sạch, nghỉ được một lát thì đợt sóng khác lại tới, cậu bất lực bật khóc.

Tang Hiến vẫn đứng nhìn Nhiễm Thuật.

Lúc hắn tới Nhiễm Thuật chỉ mặc áo choàng tắm mà thôi, sau một lần tự giải quyết, áo choàng tắm chỉ còn vắt vẻo trên người.

Bây giờ lại vừa tủi thân vừa bực, cậu dùng mu bàn tay chật vật lau nước mắt, khóc như hoa lê đái vũ.

Tang Hiến "tốt bụng" ném điện thoại cho Nhiễm Thuật: "Gọi điện cho Ngọc ca của cậu, bảo cậu ấy tới đón cậu đi."

Nhiễm Thuật nghe xong bắt đầu mắng người, mắng cực kỳ hăng say.

Súc sinh vô liêm sỉ!

Đồ vô lại!

Lòng dạ hiểm độc!

"Cậu nhìn lại dáng vẻ xảo trá của mình đi, con tằm còn to hơn mắt của cậu! Trước kia không cảm thấy, bây giờ mới phát hiện, trong mắt toàn những thứ đáng khinh! Bá đạo tổng tài cái rắm! Nhiều lắm chỉ là một tên, dâm, tặc mà thôi!" Nhiễm Thuật mắng hăng say.

Tang Hiến chẳng thèm để ý, chỉ mỉm cười nhìn Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật có vẻ chịu không nổi nữa, lại muốn tự giải quyết, lúc này hắn mới đi qua, ngồi bên cạnh Nhiễm Thuật, thấp giọng hỏi: "Có muốn làm lành với tên râm tặc này không?"

"Biến!"

"Có muốn làm bạn trai của dâm tặc, để dâm tặc đáng khinh nhìn không?"

"Biến đi!" Nhiễm Thuật dùng sức đẩy hắn.

Hắn cúi xuống hôn lên trán Nhiễm Thuật, tiếp đó hôn xuống môi.

Nhiễm Thuật không đẩy hắn ra nữa, còn ôm cổ hắn, gấp gáp không chờ nổi mà đáp lại.

Trước giờ mỗi lần lâm trận, bộ dạng Nhiễm Thuật lúc nào cũng thảm thiết, sung sướng trong đau đớn.

Lần này lại chủ động hơn hẳn, còn không cần phải kiềm chế số lần.

Hắn rất hài lòng với loại thuốc này, cho hắn hưởng một buổi tối sảng khoái.

*

Đêm khuya, Tang Hiến mở đèn nhỏ đầu giường, lau nước mắt giúp Nhiễm Thuật đang ngủ say.

Hắn tìm một cái bấm móng tay trong hộc tủ, cắt móng tay cho Nhiễm Thuật.

Móng tay dài quá, cào đau hết lưng.

*** Hết PN 3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info