ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Phiên Ngoại 1 - Cuộc sống của chị Tô

andyh976

Một ngày của Tô An Di

(Edit: Andy/Do not reup)

-

[Mốc thời gian vào khoảng học kỳ 2 lớp 11, lúc Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc bắt đầu hẹn hò, Tùy Hầu Ngọc chưa thành niên.]

Tô An Di được bạn cùng phòng gọi dậy, cô mở mắt thất thần nhìn ván giường tầng trên hồi lâu mới tỉnh táo lại.

Cô không xuống giường ngay mà lật người tìm điện thoại, mở ra xem thử.

Đêm qua Nhiễm Thuật gửi một tin nhắn thoại dài, sau khi chuyển sang dạng văn bản, nội dung đại khái là: Nhiễm Thuật muốn chia tay với Tang Hiến.

Hai người kia lần đầu láo nháo đòi chia tay, Tô An Di rất lo lắng, còn gọi điện thoại an ủi và khuyên nhủ Nhiễm Thuật hồi lâu.

Lần thứ hai đã bình tĩnh hơn, nhưng mà vẫn sẽ khuyên vài câu.

Lần thứ ba... Tô An Di tắt giao diện wechat, không trả lời mà chuyển sang mở weibo đọc tin tức của idol nhà mình, lướt một lượt rồi mới rời giường đi rửa mặt.

Đeo balo vào lớp, vừa vào đã thấy hai người ngồi bàn sau đang tú ân ái rồi, Tô An Di thở dài, bật chế độ giả mù.

Trong tay Hầu Mạch cầm một quả trứng gà luộc, dỗ Tùy Hầu Ngọc ăn thêm một miếng nữa, một miếng nữa thôi.

"Quá nghẹn, đã thế còn nhạt nhẽo chẳng có vị gì, tôi không thích ăn." Tùy Hầu Ngọc khó chịu trả lời.

"Tớ chuẩn bị nước ấm cho cậu rồi, ngoan, ăn thêm miếng nữa đi."

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc vẫn phải cắn một miếng, uống thêm hai ngụm nước, lại nghe Hầu Mạch nói tiếp: "Còn thừa một ít, ăn nốt luôn đi."

"Ban nãy nói miếng cuối cùng rồi mà?" Tùy Hầu Ngọc cau mày.

"Thì thừa có một ít thôi mà..."

Tùy Hầu Ngọc nghe xong, lập tức phóng con dao khắc đang cầm trong tay xuống bàn, mũi dao găm vào mặt bàn, giữ nguyên tư thế cắm nghiêng.

Hầu Mạch giật mình, không dám nói gì nữa, vội vã nhét nốt miếng trứng gà vào miệng mình.

Tô An Di ngồi vào vị trí của mình, lấy bài tập về nhà ra kiểm tra, phát hiện còn một phần nhỏ chưa làm xong, cô lấy bút ra làm nốt, hai người ngồi bàn sau lại bắt đầu.

Hầu Mạch dỗ Tùy Hầu Ngọc, bảo cậu đừng nóng giận, nhưng Tùy Hầu Ngọc lại càng bực mình.

Bàn phía sau cứ động đậy nhích lên nhích xuống, Tô An Di chỉ có thể kéo ghế của mình lên trước tránh va chạm, không ngờ hai người kia vẫn không chịu ngồi yên, bàn vẫn nhích liên hồi, đuổi theo cái ghế của cô.

Tô An Di nhịn không nổi nữa, quay ra sau đè cái bàn lại, đá thêm một cái vào chân bàn cảnh cáo: "Yên tĩnh chút!"

Hầu Mạch vẫn đang duy trì tư thế ôm Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc vẫn đang duy trì tư thế đẩy Hầu Mạch ra, hai người đồng thời nhìn Tô An Di, cùng gật đầu.

Tô An Di quay lên tiếp tục làm bài tập, chưa được một phút lại nghe một tiếng "bép", cảm thấy âm thanh này thật chói tai.

Bây giờ chắc ngồi yên được rồi nhỉ?

Nhưng không.

Hầu Mạch nằm úp sấp trên bàn, gọi: "Ngọc ca... Ngọc ca... Ngọc ca!"

"Ờm." Tùy Hầu Ngọc thờ ơ đáp lại.

"Ngọc ca, cậu đẹp trai lắm."

Tô An Di hít sâu một hơi, nỗ lực giảm bớt cảm giác rùng mình cùng đám da gà đang nổi rần rần, tiếp tục ngồi làm bài tập.

Cuối cùng Hầu Mạch cũng chịu ngồi yên một lúc, lúc này, Tô An Di quay xuống hỏi hai người: "Tối qua Nhiễm Thuật và Tang Hiến lại làm sao vậy? Làm hòa chưa?"

Tùy Hầu Ngọc ngạc nhiên, hỏi lại: "Bọn họ lại làm sao nữa?"

Hầu Mạch hỏi: "Lại đòi chia tay à?"

Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: "Ngày hôm qua tôi đi ngủ sớm, hai người bọn họ cả tối không cãi nhau, hóa ra là đang đòi chia tay."

Hầu Mạch tán thành: "Bọn họ không cãi nhau mới xảy ra chuyện."

Ba người nghĩ cũng không thèm nghĩ, cuối cùng coi như không biết gì, ánh mắt vô tình chết lặng rồi.

Tô An Di tổng kết: "Mặc kệ à?"

Tùy Hầu Ngọc lười biếng đáp: "Nếu cậu rảnh thì khuyên vài câu cũng được."

"Vậy tôi học thêm từ mới đây."

Chẳng ai buồn quản nữa.

*

Giữa trưa, Tô An Di xách đống hộp cơm của học sinh thể dục đi vứt, mấy con người này chẳng bao giờ biết phân loại rác, toàn cô phải tự tay làm.

Rõ ràng chỉ là mấy suất cơm trưa mà thôi.

Đang làm thì đột nhiên nhận được điện thoại của Đặng Diệc Hành: "Em gái Tô, bốn người nhóm Ngọc ca đang đánh nhau rồi!"

"Tôi lập tức về ngay!" Tô An Di ngắt điện thoại, vội vã chạy lên tầng, về tới phòng học của lớp 17, quả nhiên nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch Tang Hiến và Nhiễm Thuật, bốn người quấn thành một cục.

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cũng đang nỗ lực can ngăn nhưng không có tác dụng gì, mấy vị này đang đỏ mắt đánh nhau, không ai chen vào nổi.

Tô An Di phải tự mình ra tay, bất kể là ai, trực tiếp cưỡng chế kéo ra ngoài.

Nếu ai còn muốn tiếp tục đánh, cô dứt khoát tung chân đá bay trở ra, cuối cùng đá được bốn người về bốn hướng khác nhau, tách được cái tổ hợp đang lên cơn này.

Nhiễm Thuật bị đạp một phát, lảo đảo ngã ngồi lên bục giảng, khóc lóc oán giận: "Cậu đá, đá tớ làm gì? Tớ là người can ngăn mà!"

Ai ngờ được vết thương nặng nhất lại là do Tô An Di xông vào can ngăn tạo thành chứ?

Tô An Di nói: "Tư thế vừa rồi của cậu nhìn không giống can ngăn."

Nhiễm Thuật ấm ức bĩu môi phụng phịu.

Lúc này, hiệu trưởng đột nhiên đi vào lớp, chỉ tay ra lệnh: "Mấy cô mấy cậu, đi cùng tôi lên văn phòng!"

Nếu là Âu Dương Cách tới kiểm tra thì có lẽ sẽ không sao, bốn người cùng lắm bị nắn xương một lần, xui xẻo thế nào hôm nay lại đụng phải hiệu trưởng ăn trưa xong đi dạo quanh, nghe được động tĩnh nên chạy tới, chứng kiến một màn cuối cùng.

Mấy người đánh nhau bị gọi đi thì thôi, đến Tô An Di cũng bị gọi đi.

Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng giải thích: "Hiệu trưởng, cậu ấy chỉ tới can ngăn."

"Tôi thấy cô này đánh hăng nhất thì có!" Hiệu trưởng tức giận dậm chân, giờ phút này căn bản không thể nói lý được nữa.

Tô An Di chỉ có thể đi cùng bốn người kia lên văn phòng của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng hỏi lý do bọn họ đánh nhau, kết quả cả năm người cùng im lặng.

Chủ yếu là bốn người đánh nhau không mở miệng, người can ngăn là Tô An Di càng không biết gì, nên đương nhiên cũng không mở miệng.

Hiệu trưởng nổi cơn tam bành, mắng sa sả năm người một lúc lâu, cuối cùng nói với Hầu Mạch: "Em là học sinh tốt, mỗi năm còn nhận học bổng, bây giờ lại đi đánh nhau?"

Hầu Mạch cúi đầu không trả lời.

"Viết kiểm điểm! Gọi phụ huynh! Âu Dương Cách đâu? Sao bây giờ vẫn chưa có mặt?" Hiệu trưởng hung hăng gào thét.

Nhiễm Thuật bị mắng đến khó chịu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Hiệu, hiệu trưởng, thầy có bán trường này không?"

"Cái gì?" Hiệu trưởng không hiểu.

Những người khác trong văn phòng cũng đồng loạt nhìn Nhiễm Thuật, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

"Thầy bán, bán đi, em tới làm cổ đông, như thế thì thầy sẽ không mắng em nữa phải không?"

Hiệu trưởng bị câu này làm cho nghẹn họng, hồi lâu không thốt nên lời.

Cuối cùng, hiệu trưởng xua tay với những người khác: "Được rồi, mấy trò đi trước đi, viết bản kiểm điểm nộp cho Âu Dương Cách."

Tiếp đó chỉ tay vào Nhiễm Thuật: "Trò, ở lại."

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch liếc nhìn nhau một cái, đi ra ngoài.

Tang Hiến ung dung nhìn Nhiễm Thuật một cái rồi đi ra ngoài.

Tô An Di cũng đi luôn.

Lúc này đổi thành Nhiễm Thuật trợn mắt há mồm.

Trong lúc bị Âu Dương Cách giáo huấn, bọn họ hàm hồ tiết lộ một ít nguyên nhân đánh nhau.

Âu Dương Cách nghe xong xoa huyệt thái dương, nói: "Mấy đứa tự bịa một lý do được không? Bản kiểm điểm phải nộp lại cho hiệu trưởng, thầy sợ mấy đứa dọa người ta sợ chết khiếp mất."

Bốn người đồng loạt gật đầu.

Chờ Âu Dương Cách đi rồi, cả đám ngồi viết bản kiểm điểm, Tô An Di mới hỏi Tùy Hầu Ngọc một số nội dung bị giấu.

Hóa ra, giữa trưa Nhiễm Thuật bám dính lấy Tùy Hầu Ngọc, làm nũng nói Tùy Hầu Ngọc tốt nhất trên đời bla bla, rõ ràng là đang muốn nói cho Tang Hiến nghe.

Đúng lúc Tùy Hầu Ngọc cũng đang chán, ra tay đè Nhiễm Thuật xuống ghế để đối phương không làm loạn nữa, thuận tiện vỗ mông vài cái. Nhiễm Thuật lăn lộn xin tha nhưng Tùy Hầu Ngọc không thèm nghe.

Chỗ đó của Nhiễm Thuật đang bị đau, bị đánh vài cái càng đau hơn, vì thế vô thức nhỏ giọng rên rỉ oán giận.

Tang Hiến đang bực mình, nhìn thấy "địa bàn" của mình bị người khác động vào, không nói nhiều, đi qua định xách Nhiễm Thuật đi.

Tùy Hầu Ngọc không chịu buông tay, trong lúc gầm ghè tranh nhau, lửa nóng được đốt lên.

Hầu Mạch ở bên cạnh lập tức xen vào, nói giúp Tùy Hầu Ngọc.

Ồn ào một lúc, bắt đầu không khống chế được nữa.

Tang Hiến mỉa mai hỏi: "Hầu Mạch, mày nhìn lại cách mày đối xử với người của mày đi, có nguyên tắc không hả?"

Tùy Hầu Ngọc đốp lại: "Cậu có nguyên tắc à? Có nguyên tắc mà mỗi ngày làm Nhiễm Thuật khóc?"

Nhiễm Thuật cũng mắng: "Tang Hiến, cậu nói chuyện với Ngọc ca kiểu gì thế?"

Trọng điểm của Hầu Mạch lại lệch hẳn đi: "Nhiễm Thuật, cậu có thể đừng ôm bạn trai của tôi nữa được không hả?!"

Chiến tranh, chạm phát là nổ, không biết là ai ra tay trước.

Lúc này chiến tranh chỉ mới bắt đầu thôi.

Chiến tranh thăng cấp là khi xuất hiện tình huống can ngăn. Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy Nhiễm Thuật đang che chở Tang Hiến, ngay cả Hầu Mạch cũng đang muốn chặn mình. Cậu cảm thấy cả hai người kia đều đang đứng về phía Tang Hiến, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, bắt đầu thật sự động thủ.

Hầu Mạch ban đầu chỉ là can ngăn, phản ứng đầu tiên là muốn kéo bạn trai mình ra, không ngờ Tang Hiến thật sự ra tay, nhìn thấy Tang Hiến và Tùy Hầu Ngọc qua lại một quyền rồi, hắn đổi sang cùng Tùy Hầu Ngọc đánh Tang Hiến.

Vị bạn trai hắn không dám sờ mạnh thế mà lại bị Tang Hiến đánh cho một đấm?

Hầu Mạch đánh một lúc, bỗng phát hiện Tùy Hầu Ngọc đang đánh mình, quay đầu xác nhận thì đúng là đang đánh mình thật, nhìn bộ dạng cũng không giống đánh sai người.

Tang Hiến vốn dĩ đã chuyển sang đánh Hầu Mạch rồi, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đánh Hầu Mạch, lại đổi về công kích Tùy Hầu Ngọc.

Nhiễm Thuật nhìn thấy Tang Hiến đánh Tùy Hầu Ngọc, vội vàng bịt mắt Tang Hiến lại, một màu tối đen, Tang Hiến không còn rõ rốt cuộc là mình đang đánh ai, ai đánh mình nữa.

Bốn người cứ vậy mà quấn thành một cục.

Tùy Hầu Ngọc kể xong, hỏi: "Cậu nghe có hiểu không?"

Tô An Di yên lặng hồi lâu: "Tức là mấy cậu đánh một vòng tròn, không phân biệt địch ta, chỉ dựa vào tâm trạng mà đánh?"

"Ừm." Tùy Hầu Ngọc gật đầu.

Tô An Di nhìn tờ giấy viết bản kiểm điểm lâm vào trầm tư, lại hỏi: "Tôi viết bản kiểm điểm thế nào bây giờ?"

Hầu Mạch đang nghiêm túc viết kiểm điểm, tranh thủ trả lời: "Lý do là đá cả bốn người chúng tôi, mỗi người một phát."

Bốn người viết xong bản kiểm điểm, cùng nhau đi tới văn phòng hiệu trường xem tình hình của Nhiễm Thuật.

Hầu Mạch khoanh tay trước ngực nói: "Nhiễm ca thật mạnh mẽ, một mình gánh hết toàn bộ giá trị thù hận, xứng đáng làm Tank của phó bản này."

Tùy Hầu Ngọc bật cười, không bênh câu nào.

Nhiễm Thuật bị hiệu trưởng mắng suốt một buổi trưa, bây giờ đang nước mắt lưng tròng lau mấy cái bình thủy tinh trang trí, nhìn thấy bọn họ đang ở bên ngoài, cậu ta đáng thương vươn tay cầu cứu.

Mấy người kia lại đồng loạt lắc đầu.

Giọng hiệu trường từ trong văn phòng truyền ra: "Làm gì thế? Lau hết chưa?"

Nhiễm Thuật đáng thương lắc đầu, tiếp tục lau bình, khóc thút thít, bả vai run rẩy.

Hầu Mạch hỏi Tang Hiến: "Không đau lòng à?"

Tang Hiến cười nói: "Tao rất thích nhìn cậu ấy khóc, bọn mày về trước đi, tao ở lại xem thêm một lúc."

Tô An Di không nói gì, quay đầu rời đi. Một ngày bận rộn hôm nay của cô cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lúc rồi.

*

Giờ tự học buổi tối.

Học sinh thể dục đã đi huấn luyện hết, trong phòng học vắng hết hai phần ba lớp, Tô An Di cuối cùng cũng được yên tĩnh ngồi học.

Cô viết danh sách bài tập cần làm trên bảng, đọc một ít sách, giải đề.

Viết được một lúc, đột nhiên nhớ ra gì đó, Tô An Di tìm một quyển vở mở ra, cười ngây ngô nhìn tấm hình được ký tên.

Nhiễm Thuật có cửa sau, xin được một chữ ký idol của Tô An Di. Cô cất giữ tấm card như báu vật, định cuối tuần này đem đi ép plastic.

Cửa phòng học đột nhiên mở ra, gió mạnh mẽ lùa vào, thổi tấm card có chữ ký bay đi.

Tô An Di vội vàng cúi xuống tìm kiếm, tìm một lát mới nhìn thấy tấm card, lại nhìn thấy một bàn chân to đang dẫm lên.

Chủ nhân của bàn thân hình như cũng nhận ra, dừng bước, cúi xuống nhặt lên cho Tô An Di: "Em gái tóc vàng này là ai? Minh tinh nổi tiếng à?"

Tô An Di nhận lại tấm card, nhìn thấy dấu giày in rõ ràng trên đó, ngẩng lên nhìn Hầu Mạch, thấy Hầu Mạch đang lục tìm gì đó trong hộc bàn, sau cùng lấy ra một chai nước rồi định rời đi, Tô An Di hét lên: "Hầu Mạch!"

"Hả?" Hầu Mạch bị tiếng hét này làm cho hoảng sợ, quần chúng vô tội trong lớp cũng giật mình.

Tô An Di nghiến răng nói: "Tôi có thể cho cậu chạy trước 300m."

"Khinh thường ai thế? Tôi ít nhất phải chạy được 500m!" Hầu Mạch nhận ra có gì đó không đúng rồi, vội vàng cầm chai nước chạy thẳng.

Tô An Di cất tấm card kỹ lưỡng xong, rút từ trong hộc bàn ra một cây gậy bóng chày màu hồng nhạt, đuổi theo Hầu Mạch.

Hình thức tàn sát đã được mở ra.

Hầu Mạch hoảng loạn chạy tới sân tennis, tìm Tùy Hầu Ngọc cầu cứu: "Ngọc ca! Ngọc ca! Tớ chọc phải Tô An Di rồi!"

Tùy Hầu Ngọc cũng bị câu này làm cho hoảng sợ, hỏi: "Cậu làm gì mà chọc cậu ấy thế?"

"Tớ không cẩn thận dẫm phải tấm card của cậu ấy..."

Tùy Hầu Ngọc không nghĩ nhiều, kéo tay Hầu Mạch cùng nhau chạy tiếp.

Hầu Mạch khó hiểu, vừa chạy vừa hỏi: "Sao cậu cũng chạy vậy?"

"Tô An Di rất ít khi tức giận, nhưng nếu thực sự tức giận thì khỏi nói lý được luôn, cứ chạy là được, ít nhất có thể bảo toàn mạng sống."

"Cậu ấy sẽ không vì nể mặt cậu mà tha cho tớ sao?"

"Đương nhiên không, cậu ấy sẽ vì tôi là bạn trai cậu mà đánh cả tôi."

Trung học Thanh Dữ và trung học Phong Hoa sáp nhập.

Giáo bá hai trường cực kỳ nổi danh, một là "kẻ điên" có tiếng, một là người có nhân duyên cực kỳ tốt, một tiếng hô vạn người hưởng ứng.

Mọi người đều cảm thấy sau khi hai trường sáp nhận, bọn họ sẽ đại chiến 300 hiệp, không ngờ hai người lại ở bên nhau, mỗi ngày ân ân ái ái, tình chàng ý thiếp.

Và những người này càng không ngờ rằng, một ngày kia, hai vị giáo bá nghe tên thôi cũng có thể khiến nhiều người sợ mất mật, lại bị một nữ sinh đuổi chạy khắp trường, chật vật không tả nổi.

Cuối cùng, Hầu Mạch yếu đuối kéo ống tay áo Tùy Hầu Ngọc, khóc rưng rức nói: "Đáng sợ quá... hu hu... Ngọc ca ơi..."

"Đừng có động vào tôi, lỡ xóa phải chữ ký là chúng ta đi đời đó." Tùy Hầu Ngọc nhíu mày, cẩn thận cầm miếng tẩy chùi dấu giày của Hầu Mạch, còn không được để ảnh hưởng tới những thứ khác trên tấm card.

Cậu cố ý dùng dao khắc vót cục tẩy thành một đầu nhọn, mỗi một động tác cực kỳ cẩn thận, đây thực sự là một công việc có độ khó cao...

*

Sau khi hết giờ học buổi tối, Tô An Di một mình cầm danh sách đi về phía phòng thiết bị, kiểm tra dụng cụ thể dục và tình trạng vệ sinh.

Nếu không được sạch sẽ, cô còn phải gọi học sinh trực hôm đó ra dọn lại.

Sau khi kiểm tra xong, Tô An Di đi ra, đóng cửa kho thiết bị, nhìn thấy cửa phòng thay đồ chưa đóng, đi qua định đóng lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ở bên trong.

Nhờ ánh đèn của sân tập chiếu vào phòng thay quần áo, Tô An Di nhìn thấy hình bóng của hai người. Một nam sinh cao lớn bế một nam sinh gầy gò lên hôn, lưng nam sinh gầy gò dựa vào ngăn tủ, cánh tay quàng lên cổ nam sinh cao lớn.

Tô An Di trầm mặc lùi ra, tắt đèn chiếu sáng sân tập, không khóa cửa.

Rồi cô rút điện thoại ra, nhìn một đống tin nhắn spam Nhiễm Thuật gửi đến, hồi âm đúng một dòng: Khi nào đi nhớ đóng cửa lại.

*** Hết PN 1

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com