ZingTruyen.Info

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 97 - Đổ giấm

andyh976

Cậu theo đuổi kiểu đó à?

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch bị cảm mất khoảng ba ngày thì khỏi.

Nói cụ thể hơn thì chỉ có ngày đầu tiên là chảy nước mũi, ngày thứ hai cổ họng hơi đau, sang ngày thứ ba thì không còn biểu hiện gì rõ rệt nữa.

Dù gì cả hai cũng đương tuổi thiếu niên mười bảy, lại còn được huấn luyện trường kỳ, sức khỏe tốt, bình phục nhanh cũng dễ hiểu.

Nhưng mà Hầu Mạch vẫn quấn lấy đòi "giải độc", còn nói thường xuyên làm sẽ thanh lọc cơ thể, rời xa ung thư, sống lâu trăm tuổi.

Cuối cùng bị Tùy Hầu Ngọc mạnh mẽ dạy dỗ một trận mới chịu an phận.

Kỳ nghỉ tết dương kết thúc, dựa theo lịch học của Phong Dữ, cả trường bước vào kỳ thi cuối kỳ, từng môn nhỏ thi riêng, những môn lớn thi chung.

Trong thời gian này, lịch huấn luyện của học sinh thể dục cũng giảm bớt, dù sao lúc nghỉ đông bọn họ cũng phải ở lại trường luyện tập, tới lúc đó luyện cũng không muộn, bây giờ cần tập trung cho kỳ thi trước đã.

Giờ tự học, Âu Dương Cách cố tình tới lớp, đứng trước mặt Hầu Mạch nói: "Thầy và một vài giáo viên khác đã cược với nhau, lần này điểm của em không tăng được nữa."

Hầu Mạch ngẩng lên thờ ơ nhìn Âu Dương Cách một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc sách.

Âu Dương Cách quay sang hỏi Tùy Hầu Ngọc: "Tùy Hầu Ngọc, điểm văn của em nhắm tăng được nhiều không? Có chiếm được hạng nhất không?"

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu trả lời: "Em sẽ cố gắng."

"Học bổng của hạng nhất hơn hạng nhì không ít đâu, em phải cố gắng lên."

"Học bổng không quan trọng." Tùy Hầu Ngọc lật sang trang sách mới, vừa đọc vừa nói: "Em chỉ không muốn thua thôi."

Đặc biệt là thua kẻ ngồi bên cạnh mình, giờ học trên lớp lúc nào cũng ngủ, cay cú không thể cam lòng nổi.

Âu Dương Cách rất hài lòng với phản ứng của Tùy Hầu Ngọc, gật gù, nói thêm mấy câu cổ vũ cậu: "Tiếp tục nỗ lực, thầy rất có niềm tin vào em."

"Vâng."

Hầu Mạch nhìn Âu Dương Cách, biết ông đang nhắm vào mình, không thể không âm thầm tức giận.

Hắn nhìn theo bóng lưng Âu Dương Cách rời khỏi lớp, biết rõ Âu Dương Cách mấy lần bắt được bộ dạng ngủ trong giờ học của hắn nên ghim thù, bởi vậy mới cố ý tới đây kích thích vài câu.

Mấu chốt là Hầu Mạch cũng thật sự bắt đầu lo lắng.

Bỗng dưng hắn cũng bị bốc lên tâm hiếu thắng quỷ dị, luôn cảm thấy mình chẳng có gì so được với Tùy Hầu Ngọc, càng không biết có theo đuổi được Tùy Hầu Ngọc hay không, dù sao thì Tùy Hầu Ngọc cũng rất ưu tú.

Hầu Mạch chỉ tìm ra được hai khía cạnh mình vượt trội hơn: học tập và thể dục.

Miễn cưỡng lấy thêm một cái nữa: chữ viết khá đẹp.

Nhờ thể lực tốt hơn mà hắn thành công hấp dẫn được sự chú ý của Tùy Hầu Ngọc, nếu như không có cái này thì Tùy Hầu Ngọc chắc chắn chẳng thèm liếc hắn một cái.

Còn Tùy Hầu Ngọc, biết nhảy múa, hát hay, còn tinh thông tám, chín loại nhạc cũ, vẽ vời cũng rất đẹp.

Thật - toàn - năng.

Vì vậy điểm thi không thể thua được.Hầu Mạch âm thầm hạ quyết tâm.

Hầu Mạch không có thói quen chép bài nên chẳng có quyển vở nào để xem lại cả, vì vậy hắn chạy đi mượn vở ghi bài của Tang Hiến.

Mở vở ghi bài của Tang Hiến ra, Hầu Mạch kinh ngạc, con hàng này tuyệt ghê, chép bài đầy đủ, chữ cũng đẹp, đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng, nói với Tang Hiến: "Vở này của mày cho tao mượn đi photo nhá."

Tang Hiến chỉ tùy tiện ừm một câu rồi tiếp tục đọc sách.

Buổi chiều sau khi tan học, Hầu Mạch cầm mấy quyển vở của Tang Hiến đi photo, mỗi quyển sao chép ra hai mươi bản, đóng chung lại thành các bộ, tiếp đó ngồi trong căng tin bày ra một hàng, còn dựng một tấm bảng: ở đây có bán vở chép bài của học thần.

Mới đầu không ai để ý đến Hầu Mạch, Hầu Mạch cũng không vội, ngồi một bên tự mình ôn tập, có người tới hỏi thì trả lời vài câu.

Dần dần, người quan tâm càng ngày càng nhiều, thi nhau hỏi: "Mấy cái này là của cậu soạn à?"

"Đúng! Rồi photo ra!"

"Bán thế nào?"

"Một môn 10 tệ, không dối trên lừa dưới, lên lớp 12 vẫn có thể dùng để ôn tập tiếp."

Cửa hàng photo ở gần trường rất có lương tâm, nếu photo bài vở thì chỉ mất tổng cộng khoảng 2, 3 tệ là cùng.

Hầu Mạch bán thế này, mỗi bản có thể kiếm được 7, 8 tệ.

Hầu Mạch là ai chứ? Người có điểm thi hạng nhất toàn trường, bài vở của học thần tổng kết tất nhiên sẽ có chỗ tinh diệu hơn người thường, người kéo đến mua ngày càng đông, môn vật lý hết hàng đầu tiên.

Năm bọn họ học ít ra còn chia ban riêng, còn khối 10 vẫn chưa chia, nghe nói thành tích môn vật lý là thảm nhất.

Có thể thấy, vật lý chính là môn ác mộng của học sinh trường này.

Tùy Hầu Ngọc xuống căng tin, ban đầu không thèm để ý tới, còn lấy điện thoại ra tranh thủ xem bài giảng, ngồi thêm một lúc đột nhiên thấy trong lòng rất khó chịu.

Người tới mua hoặc trả bằng tiền mặt hoặc trả bằng quét mã, kể ra cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

Nhưng cậu lại nhìn thấy một vài nữ sinh không mua được nên muốn đặt hàng với Hầu Mạch, hai bên thêm wechat của nhau. Nhìn thấy cảnh này, Tùy Hầu Ngọc tức đến khí huyết cuồn cuộn, hận không thể quét bay cái sạp hàng kia đi!

Cậu nhìn thêm một phút rồi cầm chai nước đi thẳng ra ngoài.

Hầu Mạch để ý, gọi với theo: "Ngọc ca, đi đâu thế?"

"Về lớp đọc sách."

"Vậy tôi bán nốt chỗ này rồi về."

Tùy Hầu Ngọc quay về phòng học, đọc sách đến khá muộn, mãi đến mười giờ mới thấy Hầu Mạch lề mề đi vào, có lẽ căng tin cũng đã đóng cửa.

Sau khi ngồi xuống ghế Hầu Mạch vẫn tập trung nói chuyện trên wechat, hình như là đang trao đổi về chuyện kinh doanh kia.

Tóc Hầu Mạch hơi ẩm, hiển nhiên đã tắm xong, mùi thơm của dầu gội phảng phất trong không khí.

Tùy Hầu Ngọc tùy tiện liếc mắt về phía Hầu Mạch một cái, tiếp tục đọc sách, tâm trạng bỗng dưng nôn nóng, thò tay vào hộc bàn tìm tòi, tìm được một hộp kẹo cao su, đổ hai viên ra bỏ vào miệng nhai.

Hầu Mạch hỏi: "Lâu rồi không thấy cậu ăn cái này, sao hôm nay lại ăn?"

Tùy Hầu Ngọc không trả lời.

Hầu Mạch còn tưởng mình là thủ phạm làm phiền Tùy Hầu Ngọc, khiến cậu không tập trung học được nên ngoan ngoãn bỏ điện thoại qua một bên, mở vở ghi bài ra ngồi xem.

Hầu Mạch đọc sách nhanh hơn người bình thường, cộng thêm trí nhớ tốt nên trước khi thi đọc hết một lượt là đủ nhớ được toàn bộ kiến thức, bây giờ hắn lại dùng trạng thái tập trung tinh thần cao độ để học nên hiệu suất càng cao.

Nội dung học tập người khác mất mấy ngày trời mới nhớ được, hắn chỉ cần mười mấy phút là xong.

Cộng thêm đầu óc thông minh, biết liên hệ vận dụng lý thuyết, kiến thức rắc rối mấy hắn cũng có thể tự mình tổng kết được.

Hầu Mạch chính là loại người có thiên phú dị bẩm, sở hữu khả năng mà nhiều người ước ao muốn có.

Hai người đọc sách tới tận khuya, gần 12 giờ Tùy Hầu Ngọc mới thu dọn đồ đạc, trở về phòng kí túc xá.

Nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc thu dọn, Hầu Mạch cũng dọn theo, đi cùng cậu trở về.

Hầu Mạch muốn đi song song nhưng Tùy Hầu Ngọc lại cố ý bước nhanh chân, không muốn Hầu Mạch đuổi kịp mình.

Đoạn đường cuối cùng hai người gần như chạy về phòng kí túc, người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ tưởng hai người đang sợ lạnh nên mới chạy cho nhanh.

Vừa vào phòng, Hầu Mạch sờ lên cổ áo Tùy Hầu Ngọc, nói: "Đưa quần áo bẩn cho tôi, tôi giặt xong rồi đi ngủ."

"Không cần."

Hầu Mạch không nghe, trực tiếp lấy đi balo của Tùy Hầu Ngọc, rút cái túi đựng đồ bẩn bên trong ra, cầm sang phòng vệ sinh.

Tùy Hầu Ngọc khó chịu, thay đồ ngủ rồi nằm lên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.

Qua 15 phút sau Hầu Mạch mới trở về, đầu tiên là phơi quần áo, sau đó xốc màn giường lên định chui vào giường của Tùy Hầu Ngọc thì bị cậu đá một cước lùi ra ngoài.

Cơ thể Hầu Mạch vừa mới nghiêng vào đã bị đạp ra, một mình đứng lóng ngóng giữa phòng, ít nhiều cũng có chút lúng túng.

Cuối cùng Hầu Mạch mới ý thức được, Tùy Hầu Ngọc đang mất hứng, hắn suy nghĩ một lúc rồi lại xốc màn giường lên muốn chui vào.

Đúng như dự đoán, Tùy Hầu Ngọc lại đẩy ra, không cho hắn lên giường. Hầu Mạch vẫn kiên trì, tìm cách chen lên giường, dùng sức khống chế Tùy Hầu Ngọc, muốn đè tên nhóc này lại để hỏi lý do.

Hai người chiến qua chiến lại nửa ngày, Nhiễm Thuật ở giường trên là người không chịu nổi đầu tiên, nhỏ giọng nói: "Ngọc ca, tớ, tớ ở trên này có cảm giác như đang bị say sóng ấy..."

Nhiễm Thuật nói xong, những người khác trong phòng đều phì cười, hiển nhiên là chưa ai ngủ cả.

Tùy Hầu Ngọc đỏ bừng mặt, không nháo nữa, lật người nằm quay lưng về phía Hầu Mạch.

Hầu Mạch nằm xuống giường, an ủi Nhiễm Thuật: "Thuyền cập bờ rồi, cậu ngủ đi."

Chờ đến khi phòng kí túc yên tĩnh trở lại Hầu Mạch mới ôm phía sau Tùy Hầu Ngọc, nhẹ giọng hỏi thầm thì bên tai cậu: "Làm sao vậy?"

Tùy Hầu Ngọc buồn bực không nói gì.

Hầu Mạch lại hỏi: "Sợ thi không bằng điểm tôi à? Tôi còn đang sợ thua cậu đây."

Tùy Hầu Ngọc vẫn không nói gì.

Hầu Mạch thật sự không đoán được rốt cuộc là đối phương bị làm sao, chỉ có thể ôm lấy người rồi nói: "Ngọc ca, tớ thích cậu lắm."

"..."

"Cực kỳ cực kỳ thích, thích đến không thể thích hơn được nữa, cậu đừng nổi giận với tớ được không? Cậu giận tớ lại lo lắng."

"Ngủ đi." Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng mở miệng.

"Vậy thì đừng tức giận nữa!"

"Ừ."

Hầu Mạch tưởng Tùy Hầu Ngọc đã hết giận rồi, đắc ý ôm chặt người trong lòng, đi ngủ.

Tùy Hầu Ngọc quay lại nhìn Hầu Mạch, con hàng này ngủ còn nhanh hơn cả cậu, lại tức đến ê cả não.

*

Ngày hôm sau, trong giờ đọc sách buổi sáng, Hầu Mạch ngồi khoanh tròn những kiến thức trọng điểm trong vở ghi photo, sau đó chụp ảnh lại gửi cho những người hôm qua muốn hỏi.

Hầu Mạch đang rất vui, mỗi phần kiến thức trọng điểm gửi đi lại kiếm được thêm ít tiền, vừa ôn bài vừa kiếm được tiền, điều này khiến hắn cực kỳ vui vẻ.

Mỗi lần có người hỏi hắn lại phải mở ra xem lại một lần, tự mình cũng học thêm một lần, nhất cử lưỡng tiện, cớ gì không làm?

Tùy Hầu Ngọc ngồi bên cạnh nhìn một lúc rồi tức giận, ném bút đứng dậy đi ra ngoài.

"Đi đâu thế?" Hầu Mạch kinh ngạc hỏi.

"Đi vệ sinh!" Tùy Hầu Ngọc khó chịu trả lời.

"Hả? Tôi đi cùng cậu nhé?"

"Không cần! Tôi là con gái à!?"

"Ò..."

Chờ Tùy Hầu Ngọc ra ngoài, Hầu Mạch thò người lên bàn trước hỏi Nhiễm Thuật: "Gần đây Ngọc ca làm sao vậy?"

Nhiễm Thuật cũng không biết đầu cua tai nheo ra sao, chỉ có thể trả lời: "Áp lực của thi cuối kỳ lớn quá chăng? Nhưng mà nói thật, mỗi ngày nhìn thấy cậu nếu là tôi thì tôi cũng tức giận, tính tình của tôi còn bao dung hơn cậu ấy chán."

"Lẽ ra tôi không nên hỏi cậu."

"Hờ hờ..." Nhiễm Thuật cười nhếch mép.

Trong giờ nghỉ trưa, Hầu Mạch vẫn chăm chú nhắn tin trên điện thoại, Tùy Hầu Ngọc không chịu nổi nữa, giật điện thoại của hắn, hỏi: "Cậu theo đuổi tôi kiểu đó à?"

Lúc này chỉ có nhóm học sinh thể dục tụ tập ăn cơm, những học sinh khác đã xuống căng tin hết rồi.

Tùy Hầu Ngọc nói xong, cả phòng yên tĩnh, tất cả cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía hai nhân vật chính.

Hầu Mạch khó hiểu hỏi: "Cậu sao vậy?"

"Thêm bạn với nhiều người như vậy, còn chat chit rất vui vẻ, cậu chán sống rồi đúng không?"

"Hả..." Cuối cùng Hầu Mạch cũng thông, biết Tùy Hầu Ngọc đang đổ giấm, hắn mở cờ trong bụng, chỉ cười mãi không ngừng, chẳng đáp lại được câu nào.

Hầu Mạch càng cười, Tùy Hầu Ngọc càng bực mình.

Đặng Diệc Hành chấn kinh đến nỗi làm rơi đũa xuống bàn, chật vật đứng dậy chạy ra cửa sau, hướng về phía lớp 16 hô hoán: "Thẩm Quân Cảnh! Cảnh ơi!! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Thẩm Quân Cảnh bưng hộp cơm bước ra, hỏi: "Sao thế?"

"Đại sư huynh trưởng thành rồi..." (cũng là "đại sư huynh lớn rồi...")

"Cao thêm mấy phân nữa à?"

"Không phải!"

"Vậy thì... lớn cái gì?"

Đặng Diệc Hành nhanh chóng ghé sát lại kể chuyện mình biết cho Thẩm Quân Cảnh nghe.

Một lúc sau, tiếng Thẩm Quân Cảnh rống lên: "Đệt mợ! Chuyện khi nào thế? Sao tao chẳng biết gì hết?! Tao thi vào lớp 16 nên bị cô lập rồi đúng không?!"

"Không phải, tao cũng vừa mới biết mà!"

Sau đó, cặp đánh đôi kia đứng ngoài cửa lén lút thò đầu ra nhìn Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, trong mắt toàn là kinh ngạc.

Tùy Hầu Ngọc quẫn bách không thôi, ban nãy vì tức quá nên lỡ lời.

Hầu Mạch chỉ có thể đứng ra điều đình: "Tôi còn chưa (theo) đuổi được cậu đâu! Đừng nóng!"

Tang Hiến cười mãi không ngừng, thằng ngốc này, còn đuổi cái gì nữa không biết? Rõ ràng là song phương mà.

Nhìn thấy bộ dạng đổ giấm của Tùy Hầu Ngọc, Nhiễm Thuật thở dài: "Đúng là mở mang tầm mắt..."

Không ngờ Ngọc ca của mình cũng có lúc như thế này?

Ngẫm lại càng thấy buồn cười.

*** Hết chương 97

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info