ZingTruyen.Info

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 86 - Cưỡng hôn

andyh976

Kể chuyện quá khứ & Có phải cậu thích tôi không?

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Vào thời điểm không thích hợp nhất, ở nơi không thích hợp nhất, gặp phải người không muốn gặp nhất.

Hầu Mạch nuốt nước bọt, ngước đầu ngẩn ngơ nhìn Tùy Hầu Ngọc dùng điện thoại quay video mặt mình, hắn hoảng hốt né tránh, lau nước mắt hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Tùy Hầu Ngọc hỏi ngược lại: "Tôi không thể tới đây à?"

Hầu Mạch hoang mang: "Chẳng phải cậu rời đội rồi sao?"

Tùy Hầu Ngọc còn hoang mang hơn: "Tôi đâu có rời."

Hầu Mạch kinh ngạc nhìn Tùy Hầu Ngọc, lông mi vẫn còn ướt, cuống cuồng hỏi: "Vậy tại sao cậu lại mặc bộ đồng phục này?"

"Đồ thể thao lúc sáng bị đổ sữa đậu nành lên, mang đi giặt rồi."

"Tôi thấy Nhiễm Thuật cũng không mặc."

"Bọn tôi tông vào nhau nên cùng bị bẩn đồ."

"Cậu cũng không tập thể dục buổi sáng."

"Đêm qua mất ngủ, ở lại phòng thử ngủ bù, nhưng mà không thành công."

Hầu Mạch dụi mặt, hỏi tiếp: "Vậy sao buổi chiều cậu cũng không tới?"

"Buổi chiều tim vẫn còn đập nhanh, không chịu nổi nên Nhiễm Thuật đi cùng tôi tới phòng y tế, tôi ngủ ở đó một lúc."

"Ò..." Hầu Mạch không còn lời nào để nói.

"Cậu khóc vì mấy chuyện này?"

"Cũng không hẳn..." Hầu Mạch trả lời rồi hỏi: "Tôi lẩm bẩm nãy giờ cậu có nghe được không?"

"Không." Sau khi ngủ dậy Tùy Hầu Ngọc hỏi thăm mới biết Hầu Mạch ở đây nên đi thẳng tới đây luôn, vừa mở cửa thì Hầu Mạch im bặt.

Hầu Mạch cảm thấy bây giờ mình đã còn hi vọng sống tiếp, không muốn lao đi tìm Âu Dương Cách oánh nhau nữa, đầu xuôi đuôi lọt rồi.

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng chịu thu điện thoại, không quay video nữa, hỏi: "Có cần khăn giấy không?"

"Cho tôi một tờ đi."

Hầu Mạch nhận khăn giấy, trốn qua một góc lúng túng xì mũi, không ngờ Tùy Hầu Ngọc lại đi theo, nhìn hắn một chặp rồi hỏi: "Cậu khóc vì tôi à?"

Tùy Hầu Ngọc ảm đạm giải thích: "Tôi đâu có muốn rời đội, hơn nữa, sang năm nhất định sẽ tham gia thi đấu toàn quốc, chuyện thi đại học vẫn còn xa lắm, trước mắt tạm thời chưa nghĩ tới."

Hầu Mạch gật đầu: "Ò..."

"Ừm."

Cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc.

Hầu Mạch cố gắng hóa giải sự lúng túng vì bộ dạng mãnh nam khóc lóc của mình, nói với Tùy Hầu Ngọc: "Ngày hôm qua tôi không kiềm chế được tâm tình của mình, chuyện bé xé ra to, rõ ràng là không phải chuyện gì lớn, lại làm cho hai người chúng ta đều không vui, là tại tôi mất não."

"Thực ra cậu nói cũng đúng." Tùy Hầu Ngọc suy nghĩ một chút rồi bổ sung, "Nhưng mấy lời ở sau thì lại không thông cảm được."

"Ừ, tôi sai rồi, tôi cho cậu đánh, tôi không đánh lại đâu." Hầu Mạch chủ động đưa tay ra.

"Lười đánh."

Tùy Hầu Ngọc nhún chân ngồi lên bục nhảy ngựa, hỏi Hầu Mạch: "Ngày hôm qua cậu đến chỗ Tang Hiến à?"

"Ừ, trạng thái của Tang Hiến không tốt, tôi đưa cậu ấy về nhà, đi vội quá nên để quên di động ở phòng thay quần áo, không báo cho cậu được."

Tùy Hầu Ngọc thăm dò hỏi: "Ồ... Cậu ấy làm sao vậy?"

Đối với câu hỏi này, Hầu Mạch lại lảng tránh như cũ: "Không sao."

Tùy Hầu Ngọc bĩu môi, không vui nói: "Cứ như là cả thế giới ai cũng biết chuyện của hai người, chỉ có mình tôi không biết, tôi là cộng sự đánh đôi của cậu đó! Hay tôi chỉ là hàng thay thế, hợp tác đánh đôi với tôi cậu có thể rũ sạch mối quan hệ với Tang Hiến nên mới chọn tôi?"

"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Hầu Mạch cảm thấy rất kỳ lạ, đi qua muốn quan sát biểu cảm của Tùy Hầu Ngọc, muốn tìm ra được điều gì đó.

Nhắc đến chuyện này, Tùy Hầu Ngọc càng khó chịu: "Cậu ấy đối xử với cậu rất tốt, quan hệ của hai người có vẻ rất đặc biệt, cậu cũng tiếp nhận lòng tốt của cậu ấy. Độ ăn ý của hai người rõ ràng là cao hơn tôi và cậu, nếu cậu và cậu ấy vẫn còn dây dưa không rõ thì sao lại muốn làm cộng sự của tôi?"

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc hồi lâu, những lời Tang Hiến nói ngày hôm qua vang vọng bên tai, làm hắn kìm lòng không được mà rung động, vất vả lắm mới nhịn được xuống.

Hầu Mạch cố gắng bình tĩnh hỏi: "Hình như cậu rất để ý mối quan hệ của tôi và Tang Hiến?"

"Chỉ là cảm thấy..." Tùy Hầu Ngọc không biết phải giải thích thế nào mới không bị Hầu Mạch phát hiện đầu mối, im lặng suy nghĩ một hồi mới nói: "Hai người rất kỳ lạ, cậu ta... cậu ta là gay à? Thích thầm cậu?"

"Hả?!"

"Giữa hai người có gì đó ám muội không rõ, có lúc ánh mắt nhìn nhau... rất lưu luyến!"

Tùy Hầu Ngọc để ý nên rất mẫn cảm.

Cậu luôn cảm thấy ánh mắt Tang Hiến nhìn Hầu Mạch rất khác khi nhìn những người khác, không thể không để ý.

Hầu Mạch không trả lời ngay mà nhảy lên ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, nói: "Quan hệ của tôi và Tang Hiến không có gì ám muội hết, thực ra nếu có thể lựa chọn thì tôi thà không quen biết cậu ấy."

Tùy Hầu Ngọc quay sang nhìn Hầu Mạch, có chút mông lung, là vì không muốn bị nam sinh theo đuổi sao?

Hầu Mạch thản nhiên đón nhận ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc, nói: "Tôi vẫn chưa nói cho cậu biết ba tôi qua đời như thế nào, ông ấy... là vì cứu Tang Hiến mà qua đời."

Đây tuyệt đối là đáp án làm cho Tùy Hầu Ngọc bất ngờ nhất, cậu vô thức mở to hai mắt.

Hầu Mạch vẫn đang cười, muốn dùng nụ cười này để làm cho mình trông có vẻ kiên cường hơn. Nhưng nụ cười lại chất chứa quá nhiều bi thương, nhìn còn đau lòng hơn cả khóc.

"Năm ấy ba tôi tổ chức sinh nhật cho tôi, cố ý xin nghỉ, một nhà ba người chúng tôi đi chơi du thuyền. Buổi chiều ngày 30 tháng 8 hôm đó trời đổ mưa, có người nói ở gần đó có một du thuyền nhỏ xảy ra vấn đề, du thuyền của bọn tôi đổi hướng đi, sang đó trợ giúp, du thuyền gặp chuyện chính là du thuyền nhà Tang Hiến."

"Chú An đi cứu người?" Tùy Hầu Ngọc hỏi, ngữ khí gấp gáp, căng thẳng đến mức hỏi ra một câu hơi thừa thãi.

Hầu Mạch gật đầu: "Ừ, ba tôi là quân nhân, nhất định sẽ đi hỗ trợ. Trên chiếc du thuyền kia có tổng cộng sáu người, nói là đi tới một hòn đảo chơi mấy ngày, đột nhiên thấy chán nên trở về, không ngờ gặp phải sóng lớn, thuyền đi vào một vũng xoáy nên mất bánh lái, không khống chế được. Ba tôi và vài người dùng thuyền cứu hộ trên du thuyền đi cứu người, có một vị hơi lớn tuổi nên chỉ có thể ở lại giữ dây thừng, ba tôi và một người nữa đi xuống cứu."

Hầu Mạch nói tới đây dừng lại, dường như chỉ cần nhắc lại chuyện này thôi cũng đủ rút hết sức lực trong người hắn.

Một lát sau mới nói tiếp: "Thời tiết hôm đó rất tệ, người kia cứu được hai người thì kiệt sức, còn lại một mình ba tôi. Tang Hiến là người ba tôi cứu được cuối cùng, người thứ sáu và ba tôi cùng được vớt lên. Khi được xác nhận là qua đời, cách lúc sinh nhật tôi chỉ còn một tiếng..."

Tùy Hầu Ngọc theo bản năng cầm tay Hầu Mạch, lại bị hắn rút tay ra: "Đừng cầm, nhỡ đâu cậu ngủ mất, tôi còn chưa nói hết."

Lần này đổi thành Hầu Mạch nói, Tùy Hầu Ngọc ở bên cạnh lẳng lặng nghe.

Tùy Hầu Ngọc hiểu, gật đầu.

Hầu Mạch tiếp tục nói: "Có lẽ là vì Tang Hiến tận mắt nhìn thấy tôi và mẹ tôi suy sụp nên áy náy thành bệnh. Cậu ấy rất hối hận, bởi vì khi ba tôi hỏi cậu ấy có còn ai không, cậu ấy thấy ba tôi đã rất mệt rồi, nhưng vẫn trả lời là còn một người. Nếu như lúc đó cậu ấy không trả lời như vậy thì có lẽ ba tôi đã không xảy ra chuyện."

Hầu Mạch hơi cúi đầu, hai tay vò vạt áo thể thao, dĩ nhiên là tâm trạng cũng không bình thường, muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý, giảm bớt cảm xúc chỉ chực chờ bùng nổ trong lòng mình.

Bởi vì đây là chuyện hắn không muốn nhắc lại nhất.

Tùy Hầu Ngọc hỏi: "Vì vậy sau đó cậu ấy luôn ở bên cạnh cậu là muốn bồi thường cho cậu?"

"Đúng, cậu ấy mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, cứ luôn đi theo bên cạnh tôi, dùng hết khả năng để giúp đỡ tôi, bù đắp cho tôi, để cho sự hổ thẹn trong lòng dễ chịu hơn một ít. Nhưng mà mới đầu tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu ấy! Cứu người là ba tôi tự nguyện, sự bồi thường này đâu phải thứ tôi muốn, tôi luôn cảm thấy những thứ này đều là nhờ ba tôi quên mình đổi lấy, nếu như ba tôi không gặp chuyện thì cuộc sống của tôi vẫn hạnh phúc như trước, gia đình không tính là giàu sang nhưng cũng đủ ăn no mặc ấm cả đời."

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng hiểu vướng mắc giữa Hầu Mạch và Tang Hiến.

Cậu không biết nên nói gì, suy tư một chốc rồi hỏi: "Cậu có nói rõ ràng với cậu ấy không? Sao không trực tiếp nói cho cậu ấy biết là cậu không thích?"

"Tôi đã làm vậy, cậu ấy cũng biến mất một thời gian. Đoạn thời gian đó mẹ tôi vì bi thương quá độ mà bệnh tim tái phát, phải vào phòng ICU, thân thích của ba tôi nói là vì tôi còn nhỏ nên sang hỗ trợ tôi và mẹ quản lý công ty, kết quả phá thành rối tinh rối mù rồi bặt vô âm tín, bên phía đầu tư rút hết tiền, công ty phá sản. Người đứng tên đại diện quản lý công ty là mẹ tôi, cuối cùng tòa án đã bán đấu giá ngôi nhà của chúng tôi."

"Những chuyện này cũng bị Tang Hiến biết, cậu ấy cảm thấy vì mình mà tôi rơi vào hoàn cảnh nhà tan cửa nát, lúc khó khăn cũng không nhờ cậu ấy hỗ trợ là vì hận cậu ấy, Tang Hiến áy náy đến mức tự mình hại mình, thậm chí còn cắt cổ tay tự sát. Cha mẹ Tang Hiến khóc lóc cầu xin tôi tới bệnh viện gặp Tang Hiến, nếu không Tang Hiến chỉ chực chờ tìm cơ hội rút ống thở oxi đi."

"Lúc ấy mẹ tôi đang bệnh nặng, tài sản trong nhà bị bán đấu giá hết, họ hàng của ba còn tìm cách moi tiền, với tình trạng này, tôi còn phải tới bệnh viện gặp cậu ấy. Nếu như tôi không đi thì rất không có tình người... lúc đó tôi rất tức giận, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tại sao người phải chịu đựng luôn là tôi? Tại sao tôi còn phải quan tâm cậu ta?"

"Cậu vẫn đi, đúng không?"

Hầu Mạch cười khổ: "Ừ, tôi mềm lòng, đó là sinh mạng mà ba tôi đã cứu về, nếu chết rồi thì ba tôi đã hi sinh vô ích. Nhưng đi rồi lại bị Tang Hiến quấn lấy. Tôi vì tiền thưởng mà tập tennis, Tang Hiến cũng học theo, thậm chí còn bỏ chương trình học ở nước ngoài, lùi lại một năm để đi học cùng tôi, còn vào cùng lớp. Nói là sợ rằng tôi gặp khó khăn lại không chịu nói với cậu ấy nên lúc nào cũng phải ở bên cạnh tôi."

Tùy Hầu Ngọc nhíu mày: "Có lẽ là cậu đã rất ngột ngạt..."

"Ừ, tôi bị quấn lấy vài năm, dần dần cũng thành quen, bệnh tình của Tang Hiến cũng khá hơn, tôi lại bắt đầu thử trốn cậu ấy. Đầu năm tôi cố ý tới lớp 17 vì né tránh cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại đoán được kế hoạch của tôi, cũng bỏ thi để tới lớp 17."

Tùy Hầu Ngọc thông suốt, những điều kỳ lạ lúc trước đã trở nên rõ ràng, "Tôi hiểu rồi."

Nhắc lại những chuyện này, tâm tình của Hầu Mạch xuống dốc không phanh, cười khổ nói: "Mọi người đều khuyên tôi cố gắng thoát ra, thực ra không phải tôi không thể thoát, cuộc sống của tôi và mẹ cũng đã bình yên hơn nhiều, nhưng Tang Hiến vẫn cứ luôn ở bên cạnh tôi, tôi không thoát ra được, cậu ấy là bóng ma của tôi, cậu ấy còn ở đây ngày nào tôi vẫn còn cảm thấy nghẹt thở ngày ấy."

"Không thể hoàn toàn trị khỏi bệnh sao?"

Hầu Mạch lắc đầu: "Gia đình cậu ấy đã thử đủ các cách rồi, còn tìm rất nhiều danh y nhưng đều không thành công."

Tùy Hầu Ngọc lại hỏi: "Vậy cậu có hận Tang Hiến không?"

"Thực ra tôi biết, lúc đó câu trả lời của Tang Hiến không phải là vấn đề, bọn họ cũng không muốn gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng tôi không thể không oán! Oán bọn họ biết rõ thời tiết không tốt còn đi du thuyền ra biển, oán bọn họ một đám nhà giàu rảnh rỗi không có chuyện gì làm chỉ biết chạy lung tung khắp nơi! Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể tìm cách dẹp tan cảm xúc đó đi cho nhẹ lòng, không hận không oán nữa. Tự an ủi mình rằng ba tôi rất giỏi, ông ấy đã cứu được ba mạng người."

Tùy Hầu Ngọc nhìn vành mắt Hầu Mạch ửng đỏ, trên mặt toàn là cảm xúc bi thương, không khỏi nóng ruột, vội vàng an ủi: "Không sao, chú An không còn, về sau cậu có thể coi tôi là baba của cậu!"

Hầu Mạch vốn đang sắp khóc, nghe được câu này lại nín trở về, quay sang khiếp sợ nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Điều chết người nhất chính là Tùy Hầu Ngọc rất nghiêm túc khi nói câu này, thái độ cực kỳ chân thành.

Hầu Mạch nhìn cậu, bật cười.

Lần này không còn là cười khổ nữa.

"Cậu không cần để ý Tang Hiến, cậu ấy ở bên tôi chỉ muốn tìm chút cảm giác cứu rỗi, đối xử tốt với tôi sẽ làm cho cậu ấy bớt cảm thấy tội lỗi, không phải do thích tôi. Bây giờ tôi cũng đã coi Tang Hiến là bạn, dù sao con người cậu ấy cũng tốt. Tôi cũng hi vọng Tang Hiến tốt dần lên, cách xa tôi ra mà sống, cậu ấy đâu thể sống vì tôi cả đời."

"Ừ, tình bạn duy trì vì bệnh tình sẽ làm cho cả hai cảm thấy mệt mỏi."

"Đúng vậy..."

Nói chuyện xong, hai người lại có thể tiếp xúc thân thể.

Hầu Mạch dựa đầu lên vai Tùy Hầu Ngọc, làm nũng nói: "Ngọc ca, cầu an ủi."

Tùy Hầu Ngọc lập tức vươn tay xoa đầu Hầu Mạch.

Lòng bàn tay cậu rất ấm, động tác nhẹ nhàng có chút vụng về, đủ để động viên.

Người được xoa đầu cũng rất thỏa mãn.

Hai người trầm mặc một lát, Hầu Mạch đột nhiên mở miệng: "Ngày hôm qua Tang Hiến có tán gẫu với tôi một vài chuyện, lúc đó tôi phủ nhận. Hôm nay mới phát hiện, hóa ra cậu thật sự để ý tự tồn tại của Tang Hiến."

Tùy Hầu Ngọc vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là cảm thấy quan hệ của hai người rất kỳ quái, tôi và cậu lại là cộng sự, rất không hợp lý."

Hầu Mạch cố ý kéo dài giọng hỏi: "Ầuuuuu.... Tức là đổ giấm rồi?"

Bất ngờ bị hỏi câu này, Tùy Hầu Ngọc căng thẳng đến mức ngồi thẳng lưng lên.

Cậu đẩy Hầu Mạch ra, nói: "Ghen cái gì chứ? Buồn cười!"

Ánh mắt Hầu Mạch như một cái móc câu, chăm chú nhìn cậu, khiến cậu rất khó chịu.

Lúc này Hầu Mạch bỗng giơ tay sờ lên vành tay đỏ chót của Tùy Hầu Ngọc, làm Tùy Hầu Ngọc giật mình vội vã phẩy tay hắn ra, cũng không dám đối diện với Hầu Mạch nữa.

Mắt Hầu Mạch sáng lên, cả người hưng phấn, trong mắt như bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

Tùy Hầu Ngọc giả vờ bình tĩnh chuẩn bị đi ra ngoài, nói: "Được rồi, nếu đã nói xong thì tôi đi đây."

Hầu Mạch ngả ngớn hỏi: "Cậu đến đây không phải vì tìm tôi à? Không muốn tôi đi cùng sao?"

"Tôi nhớ ra hôm nay đến lượt tôi trực nhật nên tới nhìn một chút xem đã dọn dẹp xong hết chưa!" Tùy Hầu Ngọc phủ nhận, nhìn thấy sọt bóng tennis, định đi tới cất gọn đi.

Hầu Mạch không buông tha, đuổi theo Tùy Hầu Ngọc, muốn túm tay cậu, Tùy Hầu Ngọc như bị điện giật hất tay hắn ra.

Động tác quá lớn đụng phải sọt bóng tennis, sọt đổ xuống làm bóng bên trong lăn lung tung đi khắp nơi, Tùy Hầu Ngọc bất cẩn đạp phải một quả bóng, lòng bàn chân trươn trượt, ngả ngửa về phía sau.

Chỗ Tùy Hầu Ngọc đứng cách vách tường khá gần, đầu và vai đụng phải vách tường, ngồi xuống ngay cạnh tường.

Hầu Mạch không phản ứng kịp, hốt hoảng lao tới, lo lắng hỏi; "Cậu không sao chứ?!"

"Không sao..." Tùy Hầu Ngọc xoa chỗ sau gáy, trả lời.

"Để tôi kiểm tra xem." Hầu Mạch sốt sắng muốn nhìn thử sau đầu Tùy Hầu Ngọc có bị thương không, nhưng Tùy Hầu Ngọc lại giãy giụa liên tục, không cho Hầu Mạch xem, chỉ muốn Hầu Mạch cách xa mình ra.

Hầu Mạch nóng ruột cực độ, mạnh mẽ đè tay Tùy Hầu Ngọc lại, vội nói: "Nghe lời nào, để tôi kiểm tra xem cậu có bị thương không!"

Đột nhiên bị quát, cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng ngoan ngoãn, run rẩy bốn mắt nhìn nhau với Hầu Mạch.

Hầu Mạch vốn đang lo lắng cho vết thương sau đầu Tùy Hầu Ngọc, sau khi mắt đối mắt với cậu lại ma xui quỷ khiến sững người, không dời tầm mắt đi được.

Trong mắt đối phương như có một ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ, bọn họ bị cái nóng đó làm cho hoang mang.

Tùy Hầu Ngọc lần thứ hai né tránh ánh mắt của Hầu Mạch, sợ bị Hầu Mạch nhìn ra kẽ hở, nhưng tim như một đứa trẻ ngỗ nghịch, xấu xa đập loạn theo bản năng, làm cho hai hàng lông mi của cậu run rẩy theo.

Sau đó nghe thấy Hầu Mạch truy hỏi: "Vậy là... cậu thực sự ăn giấm rồi, đúng không?"

"Không!" Tùy Hầu Ngọc cấp thiết phủ nhận, âm thanh bị mất khống chế, gần như là đang hét lên.

"Ngọc ca, cậu nhìn tôi đi, cậu không phải trai thẳng, đúng không? Cậu cũng có cảm giác với tôi đúng không?"

"..." Vì đang căng thẳng nên đầu óc Tùy Hầu Ngọc sập nguồn, không nghe ra được chữ "cũng" kia có gì sai.

Tùy Hầu Ngọc chỉ muốn phủ nhận, há miệng định nói gì đó nhưng không thốt ra được tiếng nào, vô thức nuốt một ngụm nước miếng, biểu cảm hoảng sợ lộ rõ.

Sợ bị Hầu Mạch tiếp tục tra hỏi nên Tùy Hầu Ngọc chỉ muốn thoát ra khỏi gọng kìm của Hầu Mạch, thoát khỏi nơi làm cho mình căng thẳng này.

Cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ nhanh như vậy đã bị Hầu Mạch phát hiện tâm ý, hóa ra là mình đã không cẩn thận để lộ tình cảm quá nhiều.

Nếu không buông ra, cậu phải đánh người!

Tôi đánh người rất ác đó!

Đương nhiên Hầu Mạch không buông tha cho Tùy Hầu Ngọc, kéo cà vạt trên âu phục, làm cho Tùy Hầu Ngọc càng gần hắn hơn.

Tiếp đó đột nhiên bị hôn.

Phòng thiết bị rộng rãi, bởi vì phải chất đống quá nhiều dụng cụ mà trở nên chật chội.

Bên trong không mở đèn, mùa đông trời tối sớm, màu đỏ sậm của hoàng hôn phủ kín, chẳng bao lâu nữa cả không gian sẽ rơi vào bóng tối.

Ban đầu truyền ra tiếng sột soạt cọ xát từ chối của quần áo, một lát sau đã yên tĩnh trở lại.

Chủ nhân của quần áo không giãy giụa nữa.

Môi của Hầu Mạch so với ánh mắt của hắn càng nóng bỏng hơn, mạnh mẽ hôn như muốn thiêu đốt cả người Tùy Hầu Ngọc, cơ thể cậu như bị biển lửa nuốt chửng.

Một dòng dung nham trôi vào cổ họng, khoang miệng và yết hầu nóng bức, lại trộn lẫn vị ngọt kỳ lạ.

Hô hấp đan xen, hỗn loạn và gấp gáp.

Tùy Hầu Ngọc không ngờ, giai đoạn đốt cháy kia qua đi sẽ có vị ngọt xộc vào cánh mũi, làm cho cậu càng muốn nếm thử nhiều hơn mùi vị thuộc về một người khác.

*** Hết chương 86

Tranh vẽ cảnh hôn đăng ở weibo của tác giả (ID: 睡不醒的墨西柯)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info