ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 77 - Lại ăn giấm

andyh976

Tùy Hầu Ngọc khiêu chiến Tang Hiến

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Mới vừa khôi phục huấn luyện, tinh thần của đội tennis có hơi ỉu xìu.

Đội tennis có yêu cầu và cũng được cung cấp số lượng dụng cụ nhiều nhất, chủ yếu là vợt và bóng.

Huấn luyện viên Vương tự mở một cửa hàng riêng nên được nhập hàng mới liên tục, nhà xưởng lại nằm ở nơi hơi hẻo lánh nên huấn luyện viên Vương bắt buộc phải tự mình đi lấy hàng.

Ngày hôm nay là ngày nhập hàng, huấn luyện viên Vương trực tiếp lái xe đến nhà xưởng.

Đội tennis thừa dịp huấn luyện viên Vương bận việc ra ngoài, không có mặt ở trường học nên đã lén lút dùng dây xích khóa cửa phòng tập lại.

Ở khu vực đông bắc, vào tháng này cơ bản đã lạnh rồi, bọn họ không thể tập ở ngoài trời nữa nên chuyển vào tập trong nhà.

Sân huấn luyện bên ngoài bị lá rụng phủ một lớp dày, nhìn như một con sông màu vàng cam, chiếm trọn một nửa sân tập.

Thu đi đông đến, gió lạnh buốt ùa về, một đám người co ro tụ tập ở cửa phòng tập, một vài người thì nghịch ngợm đùa nhau, hoặc là đứng im chờ Tô An Di tuyên bố cho nghỉ.

Tùy Hầu Ngọc nhấc dây xích khóa lên nhìn thử rồi quay sang nhìn Hầu Mạch, Hầu Mạch chỉ có thể hô lên hỏi: "Chìa khóa ai đang cầm thế?"

Không ai trả lời.

Hầu Mạch cũng không tức giận, đi tới đi lui trước mặt bọn họ, cười hỏi: "Mấy bữa nay tao dễ tính quá rồi nhỉ?"

Cuối cùng cũng có người nói chuyện: "Ở trong phòng học, chưa cầm qua đây, để tao đi lấy."

Hầu Mạch không quản thì thôi.

Một khi đã quản thì chẳng ai nguyện ý phân cao thấp với hắn cả, việc Tùy Hầu Ngọc làm đội trưởng đã làm cho cả đám đau đầu.

Hầu Mạch làm giáo bá không phải vì hắn thích gây sự, đánh nhau, mà ở trường Phong Hoa cũ trước kia hắn có thể nhất hô bá ứng, chỉ có một mình Hầu Mạch làm được như vậy.

Lâu dần, Hầu Mạch trở thành người có "địa vị trong giang hồ".

Tô An Di đi tới liếc sợi xích khóa, lạnh lùng nói: "Không cần."

Nói xong cô bước đến cầm xích bằng hai tay, siết thật chặt, rồi dùng sức kéo một cái.

Mọi người nghe được một tiếng vang giòn của cửa lớn lay động, có người còn nhìn thấy vách tường rũ ra ít bụi, vội vàng tránh đi.

Xong việc, Tô An Di nhấc đoạn dây xích đứt lên, ném cho nam sinh giấu chìa khóa, nói: "Xin lỗi, tôi lỡ làm đứt rồi, nhưng mà nếu có lần sau thì đây sẽ là chân của cậu."

Đám nam sinh đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.

Đặng Diệc Hành thừa dịp những người khác đang ảo não, vừa vào bên trong vừa nói với Tùy Hầu Ngọc: "Ngọc ca, tôi đột nhiên cảm thấy ngày đó tôi muốn xin ID wechat của em gái Tô, cậu ngăn tôi lại tức là đã cứu tôi một mạng."

Tùy Hầu Ngọc chỉ cười, không nói gì.

Lúc này, có một tên nam sinh gan lớn ngại mệnh mình quá dài đi tới nói với Tô An Di: "Em gái Tô, gần đây mình có hơi chán nản, có thể tư vấn tâm lý cho mình một lúc được không?"

"Chán cái con mịa cậu! Một bữa ăn năm suất cơm sao đéo thấy chán, lăn đi huấn luyện đi!" Tô An Di khó chịu trả lời.

"Câu tiếng Trung này thật xinh đẹp." Nhắm mắt nhắm mũi khen nốt một câu xong, nam sinh bỏ chạy trối chết.

Trước khi huấn luyện, huấn luyện viên đã trao quyền cho Tô An Di.

Lần huấn luyện này Tô An Di sẽ theo dõi toàn bộ quá trình, tuyệt đối không cần nể mặt nể mũi ai cả.

Đồng thời đặc biệt cho phép Tô An Di có thể mắng người, ai không ngoan cứ mắng, Tô An Di trở thành người không cần phải tuân thủ kỷ luật nào hết.

Tô An Di nói với Tùy Hầu Ngọc: "Ngọc ca, huấn luyện viên Vương đi lấy đồ tennis, có một ít áo khoác, cậu có muốn thống nhất ý kiến với mọi người chút không?"

Tùy Hầu Ngọc chưa trả lời thì Hầu Mạch đã trả lời trước: "Cậu và huấn luyện viên Vương tự làm là được rồi, cậu hỏi mười người đảm bảo sẽ nhận được mười tám ý kiến."

Quả nhiên Tùy Hầu Ngọc chỉ là đội trưởng trên danh nghĩa, chuyện gì cũng vứt hết cho Hầu Mạch an bài.

Tô An Di gật đầu đồng ý, còn dặn: "Ngày mai có một bài kiểm tra đánh giá, lịch tập hôm nay sắp xếp như thế nào?"

Hầu Mạch vừa cởi áo khoác vừa trả lời: "Cứ để tôi làm."

"Chỗ tôi có một bảng thống kê, hai người điền trước cho tôi một chút đi."

Hầu Mạch liếc nhìn tờ giấy, trên đó cần điền các thông tin của mội người như thời gian ngủ, chất lượng giấc ngủ, mức độ thèm ăn, mức độ mệt mỏi, độ thích nghi huấn luyện, những hạng mục muốn thi đấu, mỗi đề mục tương ứng với nhiều cấp độ khác nhau.

Hầu Mạch lấy bút ra, điền luôn cả cho Tùy Hầu Ngọc: "Để tôi điền của tôi và Ngọc ca, tôi còn hiểu cậu ấy hơn chính cậu ấy nữa, bình thường bọn tôi cũng ngủ chung giường, cùng ăn cơm."

Tùy Hầu Ngọc chỉ liếc nhìn một cái, không xen vào, mang áo khoác và balo của mình và Hầu Mạch vào phòng thay quần áo.

Lúc đi ra thấy Tô An Di đang đo nhịp tim cho từng người, động tác nhìn rất chuyên nghiệp.

Cậu tới bên cạnh Tô An Di hỏi: "Có mệt không?"

Tô An Di đang bận bịu, cũng không ngẩng đầu, trả lời: "Không mệt."

"Có ảnh hưởng tới việc học tập của cậu không?"

"Vẫn ổn, tôi rất thích công việc này, chờ lên 12 tôi sẽ rút, không lo ảnh hưởng."

Hầu Mạch coi như cũng là một học sinh thể dục kỳ cựu, đã quen và hiểu về hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp.

Thời gian huấn luyện bình thường không có chỉ có mỗi đánh tennis mà còn đan xen nhiều hoạt động khác, phát triển toàn diện các nhóm cơ bắp.

Huấn luyện tập trung một cái quá nhiều sẽ làm cho cơ vận động và cơ đối kháng mất cân bằng, lực kéo của cơ đối kháng quá mạnh dễ dẫn đến những tổn thương cho gân và các mô sợi cơ.

Việc đầu tiên cần làm đó là khởi động làm nóng người và giãn cơ.

Sau đó là một vài bài tập giữ thăng bằng, chơi một trò chơi tập thể, sương sương như vậy là xong buổi huấn luyện đầu tiên.

Sau khi kết thúc tập luyện sẽ tiến hành chia đội đánh tennis.

Lúc khởi động đã có người nhỏ giọng nói với Hầu Mạch: "Đại sư huynh, lát chơi bóng rổ đi."

"Đá bóng cũng được, hôm nay đủ người."

Lúc chơi trò chơi bọn họ có thể chơi bóng rổ, đá bóng hoặc một vài hoạt động tương tự, cũng có thể thi đấu tiếp sức. Tuy cả đội lựa chọn đánh tennis nhưng ai cũng có chấp niệm và niềm đam mê với bóng rổ, dù sao thì đám nam sinh này cũng đáp ứng được chiều cao và tràn đầy năng lượng.

Hầu Mạch quay lại cười: "Làm ngồi xổm đi."

Đề xuất này đã dẫn đến một trận khóc thét.

Nhiễm Thuật không hiểu, ngồi xổm thì có gì khó, tiếp đó một đám người thi nhau nháy mắt với Nhiễm Thuật, muốn tổ đội với Nhiễm Thuật.

"Cái gì đây? Có ý gì?" Nhiễm Thuật hoang mang hỏi.

Hầu Mạch chia đội, ai có cộng sự đánh đôi tự động thành một đội, không có cộng sự thì tự chọn đồng đội cho mình.

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh làm mẫu trước.

Thẩm Quân Cảnh ngồi xổm xuống, Đặng Diệc Hành leo lên bả vai của Thẩm Quân Cảnh, Thẩm Quân Cảnh phải khiêng Đặng Diệc Hành đứng lên rồi ngồi xổm xuống. Tô An Di ở bên cạnh bấm giờ, xem ai làm được đủ số lần yêu cầu trong thời gian ngắn nhất.

Nhiễm Thuật vẫn không thấy có gì khó.

Cậu ta ngầm thừa nhận Tang Hiến là cộng sự đánh đôi của mình, sẽ thành đội với Tang Hiến, Tang Hiến khiêng cậu ta dễ như bỡn ấy mà.

Nhưng tới khi nhìn thấy hai người kia đổi chỗ cho nhau, Nhiễm Thuật hoảng sợ rồi, vô thức quay sang nhìn Tang Hiến, má ơi cái body này làm sao mà tui khiêng được?

Tùy Hầu Ngọc quan sát rất nghiêm túc, hỏi Hầu Mạch: "Chúng ta không được níu tay vào cột à?"

Vì để bảo đảm cho người trên vai không bị rơi xuống, trước mặt bọn họ có đặt một cây cột, phía sau có một cái nệm, xung quanh có đồng đội có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào.

"Vẫn nên an toàn là trên hết nhỉ?" Hầu Mạch đột nhiên có chút bất an.

Tùy Hầu Ngọc không để ý, nói: "Tôi muốn thắng."

Phút chốc, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán Hầu Mạch, hai chữ kia tuy đơn giản nhưng ngập tràn tính uy hiếp.

Đến lượt Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch ngồi xuống trước, để Tùy Hầu Ngọc leo lên vai.

Hắn đỡ chân Tùy Hầu Ngọc, bắt đầu thực hiện động tác.

Hầu Mạch làm rất vững vàng, trên vai khiêng thêm một người cũng không thấy khó khăn gì, một phần là do Tùy Hầu Ngọc nhẹ, một phần là hắn đã quen chơi trò này rồi, động tác rất điêu luyện.

Tùy Hầu Ngọc chẳng cảm thấy sợ hãi gì cả, còn không hài lòng vì thấy Hầu Mạch làm hơi chậm.

Đến lượt đổi lại, phong cảnh thay đổi trong nháy mắt.

Hầu Mạch ngồi chưa vững Tùy Hầu Ngọc đã đứng dậy, Tang Hiến phải giơ tay đỡ sau lưng Hầu Mạch.

Sau đó là tiếng Hầu Mạch chật vật nhắc nhở: "Ngọc ca, Ngọc ca, đừng gấp, Ngọc ca, chậm một chút, tôi ngồi không vững."

Chưa kể vai Tùy Hầu Ngọc còn không có một chút thịt nào, ngồi rất cộm.

Nhưng Tùy Hầu Ngọc chẳng thèm để ý, chỉ yên lặng đếm, một lòng muốn thắng trò này.

Nhiễm Thuật cười trên nỗi đau của người khác: "Lấy, lấy đá đập chân mình là đây chứ đâu, này thì thích làm ơn mắc oán, ha ha ha..."

Tang Hiến đứng bên cạnh cúi đầu nhìn Nhiễm Thuật, không lên tiếng.

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng làm xong, Hầu Mạch không kiên trì được nữa, Tùy Hầu Ngọc chưa ngồi xổm xuống cả người hắn đã ngã ra sau rồi.

Đằng sau có đệm nên cũng không sao, Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại thì thấy Tang Hiến đang bước lên đệm, luồn tay dưới nách Hầu Mạch, xách đối phương lên.

Rõ ràng chiều cao của Hầu Mạch chỉ thua Tang Hiến có 2cm nhưng cảnh tượng này nhìn Hầu Mạch như một con gà con vậy.

Chờ Hầu Mạch đứng vững, Tang Hiến nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Hầu Mạch hàm hồ trả lời: "Không sao."

Tùy Hầu Ngọc đứng gần nhất nên nghe rõ đoạn đối thoại này, trong lòng đột nhiên rất khó chịu.

Cứ như cậu là người hại Hầu Mạch chật vật, Tang Hiến là "chúa cứu thế" giải cứu cho Hầu Mạch, chăm sóc cho Hầu Mạch vậy.

Tang Hiến tỉ mỉ chu đáo với Hầu Mạch, còn cậu chỉ là một đứa nhỏ quậy phá không hiểu chuyện.

Phép so sánh này làm cho Tùy Hầu Ngọc không vui.

Trong lòng cực kỳ khó chịu.

Thời gian gần đây cậu rất ngứa mắt bộ dạng quan hệ thân thiết của Tang Hiến và Hầu Mạch.

Quan hệ của hai người kia rất tốt, mình lại là cộng sự đánh đôi của Hầu Mạch, cứ như người thứ ba chia uyên rẽ thúy.

Tùy Hầu Ngọc tránh sang một bên, không hỏi kết quả thời gian của đội mình, trầm mặc không nói lời nào.

Hầu Mạch vẫn chưa phát hiện ra, vẫn mải mê cười hì hì nhìn tổ hợp Tang Hiến và Nhiễm Thuật bắt đầu thực hiện động tác.

Tang Hiến khiêng Nhiễm Thuật nhẹ nhàng như không, hệt như bố cõng con trai.

Đến lượt Nhiễm Thuật khiêng Tang Hiến, Nhiễm Thuật lấy hơi lấy sức mặt đỏ bừng vẫn không nhấc lên được.

Nhiễm Thuật tức giận mắng Tang Hiến: "Cậu, cậu có giảm béo cũng vô dụng, cái cân nặng này của cậu không ai cứu nổi đâu, lẽ ra tôi phải tổ đội với Ngọc ca!"

Tang Hiến đi ra, nói với Tô An Di: "Bọn tôi bỏ cuộc, đội tiếp theo đi."

Hai người đứng sang một bên, Nhiễm Thuật đột nhiện phát hiện Tang Hiến đang nhìn mình chằm chằm. Cậu ta nhớ ra Tang Hiến là chủ nợ của mình, cười khan: "Thực ra cậu rất đẹp, đẹp trai, dũng mãnh."

Tang Hiến chỉ cười không nói gì, thái độ thờ ơ không thèm chấp.

Nhiễm Thuật nhủ thầm, phải nhanh chóng trả nợ, nếu không thì không thể đứng ngang hàng nói chuyện với tên này được. Nhiễm Thuật và Tang Hiến là hai người không thể nói chuyện tán gẫu được với nhau, Nhiễm Thuật chỉ vừa mắt Tùy Hầu Ngọc và Tô An Di mà thôi.

Kết thúc thi đấu, tổ hợp Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch giành được hạng nhất.

Mọi người tản ra tự tập luyện, Tùy Hầu Ngọc đột nhiên lại gần đỡ tay Hầu Mạch, khiến Hầu Mạch kỳ quái nhìn cậu, hỏi: "Sao thế?"

Tùy Hầu Ngọc giả vờ bình tĩnh trả lời: "Đỡ cậu."

Hầu Mạch mông lung: "Hả? Tôi... lúc đi cần người đỡ à?"

"Tôi sợ cậu ngã sấp xuống."

"Ngọc ca, tôi lại làm sai chuyện gì sao? Tôi xin lỗi cậu nhé? Cậu tha thứ cho tôi đi." Hầu Mạch hoảng loạn.

Tùy Hầu Ngọc lập tức buông tay, lườm Hầu Mạch một cái, cầm vợt và bóng đi tập luyện.

Hầu Mạch vừa hoang mang nhìn khắp nơi vừa nhớ lại xem ban nãy mình đã làm gì, hắn đâu có trêu chọc gì Tùy Hầu Ngọc đâu!

Chẳng lẽ hắn nặng quá đè Tùy Hầu Ngọc khó chịu rồi?

Hầu Mạch vội vàng đuổi theo Tùy Hầu Ngọc, liên miệng xin lỗi: "Ngọc ca, tôi sai rồi, là tại tôi quá nặng, tôi sẽ giảm béo."

Tùy Hầu Ngọc: "..."

"Ngọc ca, nếu cậu không tha thứ cho tôi thì tôi có thể cắt tay chân đi, xẻ thịt cho bớt nặng, giảm cân cho đến khi nào cậu hài lòng mới thôi."

Tùy Hầu Ngọc tức giận uống nước, vặn chai nước thành một nhúm.

Tim Hầu Mạch đập bịch bịch, nhỏ giọng nói bên tai Tùy Hầu Ngọc: "Về phòng tôi sẽ quỳ, ở đây nhiều người, cậu chừa cho tôi chút mặt mũi với."

"Con mẹ nó cậu là một thằng ngốc!" Tùy Hầu Ngọc mắng, đột nhiên quay sang nói với Tang Hiến: "Chúng ta đánh đơn một trận đi."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Chưa xét đến việc Ngọc ca đã thông suốt hay chưa, giờ khắc này Ngọc ca muốn khiêu chiến là thật, trong khái niệm của Ngọc ca, cậu đang tranh giành "vợ" với Tang Hiến.

Chương này có tham khảo tư liệu trong quyển "Conditioning Young Athletes" của tác giả Tudor Bompa, PhD & Michael Carrera.

*** Hết chương 77

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com