ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 138 - Đại kết cục

andyh976

Thiếu niên hiếu thắng, tương lai vẫn đang chờ phía trước

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Những lúc Hầu Mạch ngồi học cùng Tùy Hầu Ngọc, hắn không hề làm phiền cậu, thậm chí còn cẩn trọng hơn gấp bội.

Hắn biết Tùy Hầu Ngọc học tập vất vả thế nào, cũng sẽ không vì việc đã được tuyển đi học trước mà mỗi ngày rảnh rỗi không có gì làm, kéo xa khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ.

Trong khoảng thời gian này, Hầu Mạch cũng nghiêm túc học hành chăm chỉ.

Tùy Hầu Ngọc giải đề, hắn cũng giải đề, sau đó cả hai cùng so sánh đáp án.

So sánh xong, Hầu Mạch sẽ giải cho Tùy Hầu Ngọc xem một số câu khó, nếu Tùy Hầu Ngọc có cách làm nhanh hơn, hắn sẽ nghiêm túc học hỏi.

Khi cần học văn và thuộc từ mới, hắn cũng sẽ ghi nhớ và kiểm tra cho Tùy Hầu Ngọc.

Nhiệm vụ hàng ngày còn có giám sát Tùy Hầu Ngọc ăn cơm, cân đối dinh dưỡng, còn phải trông Tùy Hầu Ngọc ngủ, không thể thức quá khuya.

Mức cực hạn mà Hầu Mạch có thể chấp nhận là 1h30 sáng, muộn hơn nữa thực sự không được, không đảm bảo sức khỏe.

Đã trải qua hai lần trị liệu, bây giờ lại còn có Hầu Mạch bên cạnh, Tùy Hầu Ngọc đã yên tĩnh trở lại, ngủ nghỉ đầy đủ, cảm xúc ngày càng ổn định, số lần tức giận giảm bớt nhiều.

Nhưng mà tâm hiếu thắng một chút cũng không giảm.

Mỗi lần tâm hiếu thắng kỳ quái kia đột ngột bốc lên là làm cho Hầu Mạch không kịp ứng phó.

Ví dụ như, Hầu Mạch giải đề nhanh hơn cậu, cậu sẽ khó chịu: "Giỏi gớm nhỉ!"

Hầu Mạch phải xin lỗi vì mình đã làm bài quá nhanh, lần sau giải đề cố ý làm chậm chờ Tùy Hầu Ngọc.

Lại ví dụ như, Hầu Mạch giảng giải cách làm cho Tang Hiến, Tang Hiến nghe một lần đã hiểu, Hầu Mạch nói: "Thông minh lắm, mới nghe một lần đã thông rồi."

Lúc về chỗ ngồi, Tùy Hầu Ngọc đột nhiên không thèm để ý tới hắn nữa, Hầu Mạch còn tưởng cậu ăn giấm, không hiểu nổi, kết quả nghe đối phương hỏi: "Làm sao? Tôi học chậm đúng không? Tôi dốt đúng không?"

"Tổ tông ơi..." Hầu Mạch bất lực cực độ, hắn thật sự chỉ khen bâng quơ vậy thôi chứ không có ý gì đâu, "Cậu là người thông minh nhất thế giới! Thật đó!"

"Hừ." Tùy Hầu Ngọc tự giải đề, giải suốt một buổi tối, không nói chuyện với Hầu Mạch câu nào.

Trong những trường hợp khác, Tùy Hầu Ngọc đặc biệt không dễ dụ.

Buổi tối vẫn dễ dỗ hơn, dù sao Tùy Hầu Ngọc cũng là người có ham muốn mạnh, nếu muốn, cậu còn làm nũng đòi hỏi Hầu Mạch.

Nhưng chuyện này phải kết thúc muộn nhất là nửa đêm.

Lần thứ nhất thi thử, thành tích của Tùy Hầu Ngọc đã tăng trở lại khá nhiều, xếp hạng thứ 24 toàn niên khóa.

Lần thứ hai thi thử, hạng 13 toàn niên khóa.

Đến lần ba thi thử, đạt được hạng 2 toàn niên khóa.

Hạng 1 chính là Hầu Mạch, người đi thi cùng cậu.

Lúc phát bài xuống, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cùng nhau nghiên cứu bài thi của Tùy Hầu Ngọc.

Hai người đã phân tích rất kỹ ba bài thi thử, cũng liên tục giải nhiều đề khác, trạng thái phần nào đã có thể thả lỏng.

Ít nhất thì thành tích và tình trạng sức khỏe của Tùy Hầu Ngọc hiện tại đều đã ổn định rồi, đi thi đại học sẽ không gặp phải vấn đề gì nữa.

Những ký ức bị phong ấn kia dần được tìm về, trí nhớ cũng khôi phục bình thường.

Vì vậy hai người bắt đầu luyện tập thêm những thứ khác, Hầu Mạch mua một quyển vở ô li cho Tùy Hầu Ngọc, để cậu luyện chữ.

Trong lúc Tùy Hầu Ngọc luyện chữ, Hầu Mạch ngồi bên cạnh xem, thỉnh thoảng sẽ cầm tay cậu dạy: "Lúc viết nét này đừng dùng quá nhiều sức, nên viết thế này..."

Dạy chưa được 5 phút đồng hồ, cơ thể Tùy Hầu Ngọc đột nhiên đổ ập xuống, đầu đập xuống bàn lại tỉnh vì đau, giật mình mở mắt ra.

Hầu Mạch vội vàng xoa đầu cho cậu: "Lần này sao lại ngủ nhanh thế? Luyện viết chữ làm cậu mệt à?"

Tùy Hầu Ngọc ngồi im để Hầu Mạch xoa cái trán đau nhức cho mình, nhìn lại quyển vở luyện viết, tuyệt vọng hỏi: "Chữ của tôi còn cứu được không?"

"Cứu được! Cậu nhìn lại mấy chữ ban đầu và chữ hiện tại mà xem, có phải là đẹp hơn rồi không? Cái này gọi là mưa dầm thấm lâu, chữ của chúng ta sẽ càng ngày càng giống nhau."

Tùy Hầu Ngọc lấy vở ghi bài lúc trước của mình ra, so sánh với chữ hiện tại, rồi lại nhìn vở ghi của Hầu Mạch, đúng là chữ của cậu càng ngày càng giống chữ Hầu Mạch.

Hai người bọn họ sống cùng nhau, thói quen sinh hoạt giống nhau, bây giờ đến chữ viết cũng tiệm cận giống nhau.

Hầu Mạch đã âm thầm sáp nhập vào cuộc sống của cậu, đã hòa nhập hoàn toàn rồi, rất khó tách ra được nữa.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Đột nhiên xuất hiện một người, chân thành đối xử tốt với cậu, cùng buồn cùng vui. Ước mơ của người đó giống cậu, cậu cũng khát khao đuổi kịp người đó.

Bọn họ có một giấc mơ giống nhau, mục tiêu giống nhau.

Bọn họ cùng nhau nỗ lực.

Thế giới của cậu rơi xuống một trận tuyết, người này có thể nhìn thấy được sự trong sáng nhất trong thế giới của cậu. Thế giới của người này đổ mưa, cậu có thể cảm nhận được sự ẩm ướt và dịu dàng nhất trong thế giới của người này.

Đối phương hiểu cậu, cậu cũng yêu thích đối phương.

Tùy Hầu Ngọc nở nụ cười, bỏ vở tập viết chữ ra, chui vào ngực Hầu Mạch: "Học mệt rồi, muốn ngủ một lát."

"Ừ." Hầu Mạch cẩn thận ôm lấy Tùy Hầu Ngọc, đưa tay kéo kín màn giường, ngả người dựa vào vách tường phía sau, dỗ Tùy Hầu Ngọc đi ngủ.

*

Ngày Tùy Hầu Ngọc đi thi đại học, Hầu Mạch cũng đi theo.

Hầu Mạch không cần thi. Công ty mẹ Hầu rất bận, không có cách nào phân thân đi cùng được.

Cha mẹ Tùy Hầu Ngọc đến sẽ làm cậu không thoải mái nên Hầu Mạch đóng vai một người thân trong gia đình, đi cùng cậu tới khách sạn gần địa điểm thi ở.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc vào phòng thi, Hầu Mạch và đông đảo cư dân mạng đều giống nhau, quan tâm nhất chình là đề Ngữ Văn thi đại học.

Cũng không phải là hắn không quan tâm những cái khác, chỉ là hắn biết nhược điểm của Tùy Hầu Ngọc là gì, viết văn là một mối uy hiếp với cả hắn và Tùy Hầu Ngọc, tài nghệ của cả hai đều không ổn ở mảng này, nếu không làm văn thể hiện tình cảm may ra còn tạm được.

Đề văn chỉ cần hơi hơi có chút nhân tố tình cảm thôi là Tùy Hầu Ngọc có thể bị lật xe ngay tại chỗ.

Một người từ nhỏ đã không có chút tình cảm gì, giờ phải viết một vài văn dồi dào tình cảm, đúng là hơi khó.

Hầu Mạch nhìn thấy đề văn, lập tức lâm vào hoang mang.

Đề văn là: Quay đầu lại nhìn.

Cái đề này thật thần kỳ, hàm ý sâu sắc, không cẩn thận có khi còn bị lạc đề xa ngàn dặm...

Hầu Mạch tuyệt vọng.

Hắn lang thang bên ngoài khu vực thi một vòng, mua một bó hương, lên mạng tìm một bức ảnh của Văn Khúc Tinh quân*, cung kính đốt cho Văn Khúc Tinh quân hai nén nhang, cầu nguyện Văn Khúc Tinh quân phù hộ cho Tùy Hầu Ngọc.

(*Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người trên thế gian)

"Mình không nên quá keo kiệt..." Hầu Mạch bỏ thêm lên bàn hai cái bánh bao, "Cái này cũng là một phần thành ý, con không cầu kết quả rực rỡ, chỉ cầu Ngọc ca viết không lạc đề là được."

Chờ Tùy Hầu Ngọc thi xong, Hầu Mạch hận không thể giục cậu viết lại bài văn ra cho hắn xem, để tính thử sẽ được khoảng bao nhiêu điểm.

Nhưng mà hắn thấy Tùy Hầu Ngọc đang tập trung ôn cho môn thi tiếp theo nên không thể nhắc tới chuyện kia được, chỉ sợ mình làm phiền Tùy Hầu Ngọc.

Thôi, thi xong là qua, không nhắc tới nữa.

Ngày mùng 8 tháng 6.

Tùy Hầu Ngọc đang ăn sáng, nhìn thấy Hầu Mạch, cậu cười hỏi: "Miệng cậu làm sao thế?"

"Nhiệt miệng. Ngày hôm qua lúc nhìn thấy đề văn nóng ruột quá mức, bị phát ra ngoài luôn, lát nữa tớ mua ít vitamin B2 uống là khỏi."

"À, không cần lo lắng, tôi cảm thấy tôi viết vẫn ổn."

"Thật à?"

"Chắc... là vậy... dù sao thì cũng không ý thức được rõ lắm... chỉ cảm thấy mình viết rất trôi chảy liền mạch."

Lửa nóng trong người Hầu Mạch lại bốc lên.

Buổi chiều nay nữa là thi xong, Hầu Mạch đứng ở bên ngoài cổng trường chờ Tùy Hầu Ngọc.

Người đứng chờ đông nghịt, chủ yếu là phụ huynh học sinh, cộng thêm một số phóng viên, Hầu Mạch đứng trong đám người nhìn khá nổi bật, một phần vì không lớn tuổi lắm, đã cao lại trắng, liếc mắt qua cũng đủ nhìn thấy hắn.

Trong lúc chờ đợi, có một vị phụ huynh hỏi: "Cháu đang chờ ai vậy? Em trai hay em gái đi thi?"

"Cháu chờ người yêu." Hầu Mạch thản nhiên trả lời.

Người chú kia quan sát Hầu Mạch một lúc, hỏi: "Mới lớp 12 đã yêu đương rồi à? Cháu học đại học rồi hả?"

"Không, năm nay cháu cũng lớp 12."

"Không đi thi đại học sao?" Ông chú 'chậc chậc' hai tiếng, "Vẫn phải thi đại học chứ, không có bằng đại học rất khó tìm được việc làm tốt, không sợ người yêu bỏ đi mất à?"

Hầu Mạch vẫn trả lời rất lễ phép và khách sáo: "Dạ không, cháu được tuyển thẳng rồi nên không cần đi thi nữa."

"Hóa ra là vậy! Tuyển vào trường nào?"

"Thanh Hoa ạ."

"..." Các vị phụ huynh xung quanh cũng vô thức nghe hai người nói chuyện, tất cả đồng loạt quay sang nhìn Hầu Mạch. Ông chú hỏi cậu thì im lặng hồi lâu mới hỏi tiếp: "Vậy... rất tốt. Người yêu cháu thi trường gì? Cô bé cũng tới Bắc Kinh học hả?"

"Vâng, cũng thi vào Thanh Hoa."

"Có nhắm đậu được không?"

"Hẳn là được ạ. Lần thi thử cuối cùng xếp hạng 5 toàn tỉnh."

"Ừm, giỏi lắm." Ông chú kia không nói gì nữa.

Hết giờ thi, cổng trường bật mở, các thí sinh dồn dập đi ra. Từ xa Hầu Mạch đã nhìn thấy dáng người cao gầy đầu tóc xoăn tít, hắn lập tức nở nụ cười nghênh đón.

Những phụ huynh xung quanh nhìn thấy một cậu bé ngoại hình đẹp trai đi tới trước mặt Hầu Mạch, bởi vì Tùy Hầu Ngọc thuộc nhóm những người đầu tiên đi ra, phụ huynh xung quanh vẫn đang chờ con mình.

"Thi thế nào rồi?" Hầu Mạch cầm lấy tay Tùy Hầu Ngọc.

"Vật Lý và Tiếng Anh chắc là được điểm tối đa hoặc tiệm cận tối đa. Hôm nay cha mẹ của Tô An Di tới nên cậu ấy không đi cùng chúng ta được, chúng ta tự đi ăn cơm thôi."

"Cậu muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

Vừa nói, hai người vừa sóng vai rời đi.

*

Buổi trưa ngày có kết quả thi đại học, Tùy Hầu Ngọc nhận được một cú điện thoại, bị một thầy giáo gọi tới trường Thanh Dữ.

Hầu Mạch đương nhiên cũng đi theo, kết quả không qua được cổng trường, bọn họ chỉ cho một mình Tùy Hầu Ngọc đi vào.

Hầu Mạch đứng ở bên ngoài cổng trường, Tùy Hầu Ngọc đứng ở bên trong cổng trường, cả hai lâm vào hoang mang.

Thầy giáo ra dẫn Tùy Hầu Ngọc vào trong, tranh thủ quay lại nói với Hầu Mạch: "Chuyện thi đại học em không tham gia thì đừng có xen vào, đi dạo lung tung xung quanh đi, buổi chiều hẵng quay lại."

"Sao em lại không được vào?" Hầu Mạch đứng bên ngoài, vịn chấn song hỏi.

"Hầy, hỏi nhiều vậy làm gì?" Thầy giáo không muốn trả lời.

Tùy Hầu Ngọc được dẫn tới một văn phòng giáo viên, bên trong có một vị thầy giáo khác đang ngồi chờ, sau đó đối phương cười ha ha tán gẫu với Tùy Hầu Ngọc.

Nghe ý của thầy giáo này thì là thành tích thi thử của Tùy Hầu Ngọc rất tốt, vậy nên thành tích thi thực cũng sẽ rất tốt. Bọn họ muốn ký một thỏa thuận nhập học với Tùy Hầu Ngọc, khi nào có điểm thi chính thức, cho dù không đủ vẫn có thể nhập học Bắc Đại.

Hàn huyên một lúc, Tùy Hầu Ngọc mới biết vị thầy giáo này là giảng viên của đại học Bắc Kinh.

Cậu hơi khó hiểu, do dự một chút rồi nói: "Em nghĩ là phải xem kết quả điểm thi của em thế nào đã."

Vị thầy giáo kia không thèm để ý, thái độ cực kỳ thân thiện, vừa khuyên nhủ, vừa quan tâm hỏi cậu ăn cơm chưa, còn chủ động đặt bữa trưa cho bọn họ.

Tùy Hầu Ngọc vội vàng từ chối: "Em còn phải tham gia giải đấu, không ăn cơm ngoài được ạ."

"À... thầy có nghe nói, thành tích thể dục của em cũng không tồi, cho nên mới muốn ký sớm với em."

"Cảm ơn ý tốt của thầy, nhưng em muốn học cùng trường với bạn em..."

"Ây da, tiền đồ của bản thân mình quan trọng hơn chứ! Bắc Đại có rất nhiều học bổng, trường cũng cung cấp được cho em những tài nguyên học tập tốt nhất."

Vị thầy giáo này nhiệt tình hàn huyên với Tùy Hầu Ngọc hơn hai giờ, từ đầu đến cuối chỉ một mực khuyên cậu đồng ý ký kết, làm cho cậu có hơi căng thẳng.

Tùy Hầu Ngọc muốn đi nhưng người ta cũng không cho đi, nằng nặc giữ cậu lại, cậu dần dần nhận ra có gì đó không đúng.

"Em đi vệ sinh một lúc ạ." Tùy Hầu Ngọc nói xong vội vội vàng vàng đứng dậy, cuối cùng cũng thoát được khỏi tầm mắt của vị thầy giáo kia.

Cậu định chờ một lúc rồi bỏ trốn, không ngờ vị thầy giáo kia lại ra đứng ở hành lang chờ cậu.

Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể chui vào WC gọi điện thoại cho Hầu Mạch: "Chuyện này là thế nào vậy?! Có cảm giác đã chọc trúng ai đó?"

"Ha ha..." Hầu Mạch nghe xong bật cười, "Mẹ tớ năm đó cũng gặp chuyện này, người ta sợ cậu bị người bên Thanh Hoa tới trước đoạt đi mất."

"Có ý gì?"

"Đại chiến cướp sinh viên của Thanh Hoa và Bắc Đại, diễn ra hằng năm. Mấy cái tên có thành tích đứng đầu tỉnh sẽ được gọi điện liên hệ trước, hoặc là gặp mặt trực tiếp... kết quả thi của cậu chắc chắn rất tốt."

"Điểm còn chưa có mà..."

"Bọn họ biết tin sớm hơn chăng?"

"Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"

"Để tớ đi cứu cậu, tớ có kinh nghiệm leo tường phong phú lắm."

Tùy Hầu Ngọc ở trong WC đợi một lúc, bỗng nghe thấy động tĩnh, cậu mở cánh cửa sổ nhỏ trong nhà vệ sinh, nhìn thấy Hầu Mạch đứng ở dưới dùng khẩu hình miệng nói: Tớ đón cậu.

Đây là tầng ba đó cha nội!

Tùy Hầu Ngọc chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định trèo ra ngoài cửa sổ, từng ít từng tí leo xuống, gần xuống tới nơi thì Hầu Mạch đỡ được cậu, hắn ôm ngang thắt lưng đặt cậu xuống đất rồi kéo tay cậu chạy về phía cổng trường.

Thầy giáo đang chờ tầng trên nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc chạy trốn cùng Hầu Mạch, vội vã mở cửa sổ hô lên: "Nhóc con! Cân nhắc đi mà!! Ôi!"

"Em cảm ơn thầy ạ!" Tùy Hầu Ngọc lễ phép hô lại, chân vẫn không ngừng chạy đi.

Hai người chạy ra khỏi trường, dừng lại một nơi yên tĩnh, Tùy Hầu Ngọc tò mò điểm của mình nên rút điện thoại ra xem thời gian.

Thực ra từ khi biết Tùy Hầu Ngọc được giảng viên trường đại học tìm tới, Hầu Mạch đã yên tâm rồi. Hắn ngồi lên bờ tường, nhàn nhã lắc chân chờ cậu.

Tùy Hầu Ngọc lẩm bẩm: "Không biết Tô An Di thi thế nào..."

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đã được tuyển vào Đông Thể.

Tang Hiến khó khăn hơn một chút, vì thành tích tennis không bằng Hầu Mạch, sau khi trải qua quá trình phê duyệt gian nan, may mắn là cũng được Bắc Đại nhận.

Nhiễm Thuật đã quyết định học lại một năm.

Trong những người còn lại, chỉ có Tô An Di, Ngải Mộng Điềm và Tùy Hầu Ngọc là tham gia thi đại học bình thường.

Ngải Mộng Điềm cũng là một mọt sách, không cần quá lo lắng, Tùy Hầu Ngọc quan tâm Tô An Di hơn, Tô An Di hình như muốn học cùng trường với cậu.

Hầu Mạch cũng lấy điện thoại của mình ra, nói: "Lát nữa cậu tra điểm của cậu, tớ tra của Tô An Di."

"Ừm." Tùy Hầu Ngọc căng thẳng tới mức giọng run lên.

Chờ hệ thống chạy xong, Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng nhập thông tin vào, trong lúc chờ hệ thống chạy tiếp, cậu nóng ruột đến mức sợ rằng hệ thống đã gặp vấn đề rồi thì điểm đột nhiên hiện ra: 724 điểm.

Hầu Mạch ngó đầu sang nhìn, khen: "Không tồi, phải là rất tốt mới đúng!"

"Ừm!" Tùy Hầu Ngọc gật đầu, trái tim nhảy nhót. Điểm này chắc là đủ đậu rồi nhỉ?

Đợi thêm một lúc, Hầu Mạch nói: "Tô An Di 701 điểm."

Tùy Hầu Ngọc yên tâm rồi.

Hầu Mạch nói: "Ngải Mộng Điềm phát huy không tồi, tận 687 điểm này!"

"Cậu ấy học lớp 11-10 mà, thành tích học tập đương nhiên cũng tốt."

Sau khi biết điểm của cả đám, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Trong nhóm chat có tin nhắn mới...

Đặng Diệc Hành: Ngọc ca hình như là thủ khoa thành phố.

Đặng Diệc Hành: Để tao xem lại...

Đặng Diệc Hành: Tỉnh! Tỉnh!

Nhiễm Thuật: Mấy cậu lấy tin ở đâu thế? Tớ có thấy gì đâu!"

Đặng Diệc Hành: Tôi tham gia nhiều nhóm lắm!

Nhiễm Thuật: Tin tức ngầm hả?

Thẩm Quân Cảnh: Hiệu trưởng đăng trên vòng bạn bè, Cách Cách chia sẻ, chúc mừng bạn học Tùy Hầu Ngọc của Phong Dữ đạt được thành tích thủ khoa toàn tỉnh.

Nhiễm Thuật: Đệt! Đệt! Ngọc ca của tớ siêu đỉnh!

Ngải Mộng Điềm: A a a a!

Tô An Di: ! ! !

Thẩm Quân Cảnh: Ngọc ca của tôi là ai chứ!!

Lữ Ngạn Hâm: Quá mạnh rồi!

Hầu Mạch: Hi hi!

Tùy Hầu Ngọc đọc hết tin nhắn, bỗng ngẩng đầu lên nói với Hầu Mạch: "Nếu như cậu tham gia thi đại học, thủ khoa của tỉnh có lẽ sẽ là cậu nhỉ?"

Hầu Mạch lắc đầu liên tục: "Trước kia tớ dựa vào chữ đẹp để kiếm thêm điểm, bây giờ chữ cậu cũng đẹp lên, tớ tuyệt đối không thể vượt qua được cậu."

"Xì..."

"Ngọc ca của tớ là giỏi nhất!" Hầu Mạch ôm Tùy Hầu Ngọc vào lòng.

"Tôi cảm thấy tôi đủ khả năng được học cùng trường với cậu rồi."

"Chắc chắn rồi, nhất định là được, lát nữa kiểu gì cũng có điện thoại của Thanh Hoa gọi tới."

"Ừm, vậy lúc nhận điện thoại nên nói thế nào?"

"Nói là cậu đang cân nhắc vào Bắc Đại, xem họ nói tiếp thế nào."

Tùy Hầu Ngọc bật cười.

Đáng tiếc, hai người ôm nhau quá lâu, Tùy Hầu Ngọc ngủ mất, cuối cùng vẫn là Hầu Mạch thay cậu nhận cuộc gọi của Thanh Hoa, quyết định trường Tùy Hầu Ngọc sẽ theo học.

*

Giải tennis thanh thiếu niên toàn quốc năm nay là giải cuối cùng mà những người vừa thi đại học xong được tham gia.

Tô An Di lần cuối cùng tới làm trợ lý của đội tennis.

Bởi vì Tùy Hầu Ngọc đã bỏ tập luyện gần một năm, trình độ có chút không theo kịp, xếp hạng không được tốt lắm, tổ hợp đánh đôi cậu và Hầu Mạch dừng chân ở hạng bảy.

Thành tích đánh đơn của Hầu Mạch vẫn xuất sắc như cũ, một lần nữa ôm cúp quán quân.

Sau khi cuộc tranh tài này kết thúc, nhóm học sinh thể dục coi như giải tán, về sau đường ai nấy đi.

Nhóm Phong Dữ rủ nhau đi ăn liên hoan, không ngờ bọn Lưu Mặc nghe tin nên cũng theo tới.

Lưu Mặc dõng dạc nói: "Nghe nói bọn mày ăn liên hoan chi phí trường bỏ ra, bọn tao đương nhiên phải có mặt!"

Dương Hồng gật đầu phụ họa: "Bọn tôi muốn ăn cùng thủ khoa tỉnh và sinh viên tuyển thẳng một bữa, tăng thêm chút đẳng cấp của bản thân."

Hầu Mạch hiếm thấy không cợt nhả, dẫn cả đám ra quán ăn, dù sao cũng là đối thủ cũ, thường gặp nhau trên sân thi đấu, đánh qua đánh lại ít nhiều cũng đánh ra tí tẹo tình cảm.

Tốt nghiệp, mùa giải cũng qua, mọi người phá giới, gọi cả bia ra uống.

Lưu Mặc cầm cốc bia lên, cao giọng nói: "Nào, những người được vào Đông Thể cạn một chén!"

Lữ Ngạn Hâm, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh tự nhiên nâng cốc, Thẩm Quân Cảnh còn bổ sung: "Bạn gái tôi cũng là người Đông Thể, nhưng mà cậu ấy về trước mất rồi."

Hầu Mạch không tham gia, nhìn thấy Dương Hồng cũng nâng cốc, lập tức kiếm chuyện: "Trình độ của Đông Thể không được rồi! Ai cũng nhận hết à?"

Dương Hồng nổi giận: "Tôi được mà! Trình độ của tôi không tồi đâu!"

Tùy Hầu Ngọc nâng cằm lạnh nhạt lắc đầu: "Không cảm giác được."

Dương Hồng tức đỏ cả mặt, một hơi uống cạn cốc của mình.

Uống được một lúc, bọn họ phát hiện Hầu Mạch lén lút đổi bia trong cốc thành trà đen, Lưu Mặc phàn nàn: "Khỉ Hèn, mày không uống nổi à? Hả? Mất mặt thế? Định dùng trà đen lừa tên ngốc nào thế?"

"Lừa mày đó!" Hầu Mạch cây ngay không sợ chết đứng trả lời, rồi chỉ tay về phía Tùy Hầu Ngọc, "Vị này nhà tao đang muốn uống, nếu tao mà say thì bọn mày không ai cản được cậu ấy đâu."

Nhiễm Thuật đã uống hai chai rồi, trạng thái vẫn bình thường, nhướng mày hỏi: "Thật hay giả vậy?"

Hầu Mạch nghiêm túc gật đầu.

"Không tin!!" Nhiễm Thuật bĩu môi, cảm thấy Hầu Mạch đang khoe khoang Tùy Hầu Ngọc uống được nhiều hơn mình, càng muốn Tùy Hầu Ngọc uống.

Tùy Hầu Ngọc khó xử, thầm nghĩ chắc là độ cồn của bia không bằng rượu trái cây, nên cũng liều luôn.

Hầu Mạch không uống bia nữa, chỉ ngồi nói chuyện với mọi người.

Nói được một lúc, Tang Hiến ngã úp mặt xuống bàn, ngủ như mất hết tri giác, hành động đột ngột đến nỗi làm những người xung quanh giật bắn mình, Hầu Mạch còn thò tay dò xét thử có còn thở không.

Mọi người vây quanh Tang Hiến nghiên cứu, phát hiện Tang Hiến chỉ uống được một chai, còn một chai mới được hai phần ba.

Cái tửu lượng này... thật .

Nhiễm Thuật đắc ý đứng bên cạnh Tang Hiến, vỗ vỗ đầu đối phương: "Tiểu Tang... Tửu lượng kém quá! Lần này cậu để tớ bắt được nhược điểm rồi!"

Đáng tiếc, rất nhanh Nhiễm Thuật đã không còn sức chê bai Tang Hiến nữa, bởi vì Tùy Hầu Ngọc thực sự rất phiền.

"Nhiễm Thuật!" Tùy Hầu Ngọc đứng trước mặt Nhiễm Thuật, nghiêm túc nói: "Cậu nhảy cho tôi xem nào!"

"Ngọc ca, tạm biệt..."

"Không nhảy được thì để tôi dạy cậu!"

"Ăn cơm đã! Ăn xong rồi tính tiếp được không?"

"Để tôi dạy cho cậu! Vẫn còn nhiều cái chưa học lắm, cậu không vội à? Nào, qua đây!"

Nhiễm Thuật bị Tùy Hầu Ngọc kéo sang một góc học nhảy, Tùy Hầu Ngọc còn nhiệt tình giúp Nhiễm Thuật tách chân ra.

Nhiễm Thuật nhìn Hầu Mạch cầu cứu, Hầu Mạch nhún vai: "Người xưa có câu... À... Không nghe lời anh rể, nỗi khổ ngay trước mắt."

Nhiễm Thuật muốn khóc. Tùy Hầu Ngọc tách chân xong còn muốn thi chạy với Nhiễm Thuật, rồi lại chuyển sang chơi đá gà, nhất định không chịu buông tha.

Ở một bên khác, Lưu Mặc ngồi xuống cạnh Hầu Mạch, khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nói: "Bốn năm!! Đúng bốn năm!! Tao bị mày ngược tròn bốn năm!! Chỉ cần có mày tham gia thi đấu là tao không biết mùi quán quân là gì!! Mỗi lần tao tham gia thi đấu đều phải xem danh sách thử có tên mày hay không!! Tên khốn, mày đúng là súc sinh, tại sao mày lại không có nhược điểm vậy hả?!"

Hầu Mạch cười ha ha trả lời: "Tao có nhược điểm mà, nhược điểm của tao là bạn trai của tao."

"Có tác dụng không? Hả? Có tác dụng không?! Lúc đánh đơn với mày tao còn phải đánh cậu ta nữa à? Tao không thể! Con mẹ nó mày còn có bạn trai cổ vũ cho mày! Tao không có ai hết! Tao chỉ có lão nhị, lão tam, lão tứ,... không hiểu sao tao lại gặp phải mày, cuộc đời tao khổ quá!"

"Ha ha ha!" Hầu Mạch cười mãi không dừng được.

Lưu Mặc còn chưa mắng đủ đã bị người khác cắt ngang.

Nhiễm Thuật kéo cánh tay Hầu Mạch: "Hầu Mạch, tớ không được nữa rồi, tớ sắp bị Ngọc ca chơi chết rồi! Tớ... tớ bây giờ không phải nói lắp... là thở không nổi... Ngọc ca điên rồi! Cậu ấy điên thật rồi!"

"Vậy cậu ngồi đây nghe vị này khóc đi, để tôi trông Ngọc ca cho." Hầu Mạch giao Lưu Mặc lại cho Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật nhìn Lưu Mặc, không biết phải làm sao, chỉ có thể rút giấy ăn đưa cho Lưu Mặc. Đưa xong quay đầu thì nhìn thấy Tang Hiến không biết đã tỉnh từ khi nào, sắc mặt âm trầm nhìn cả hai, trong nháy mắt Nhiễm Thuật có cảm giác mông mình đau đau.

Cuối cùng, vẫn là Hầu Mạch cõng Tùy Hầu Ngọc về.

Trên đường quay về khách sạn, Tùy Hầu Ngọc hàm hồ nói: "An Nam Tích, chúng ta cùng đi chơi đi..."

"Ừ, được, chơi với cậu."

"Không được không để ý tới tôi..."

"Ừ, cũng sẽ không bao giờ không để ý tới cậu nữa, cả đời sẽ không rời khỏi cậu."

"Ừm... tôi thích cậu lắm."

"Tớ cũng thích cậu lắm."

*

Sau khi giải đấu kết thúc, trường học sắp xếp xe đưa bọn họ về trường, tới cổng trường, cả đám dần dần tản ra.

Lần tạm biệt này, thật sự là lần cuối cùng.

Đặng Diệc Hành trước đây rất tích cực tan học đột nhiên không muốn đi, nhìn đám đồng đội, nghẹn ngào nói: "Lúc gặp lại, chúng ta sẽ không còn là đồng đội nữa mà sẽ là đối thủ, nhưng mà... tất cả cố lên!"

Mỗi người tới một trường khác nhau, nếu có cơ hội gặp lại, chắc chắn sẽ làm đối thủ.

Một câu này làm cho bọn họ bùi ngùi.

Nhiễm Thuật trầm mặc, sau đó không hiểu sao lại khóc um lên: "Trước đây tớ cảm thấy cậu rất buồn cười, không ngờ cậu cũng dễ làm người ta khóc... mắc gì tớ phải khóc nhỉ... tớ có đánh tennis đâu..."

Tùy Hầu Ngọc đột nhiên nắm tay thành đấm, giơ thẳng lên trời hô: "Cố lên!"

Hầu Mạch cũng yên lặng giơ tay lên, đặt tay mình sát bên cạnh tay Tùy Hầu Ngọc.

Những người khác cũng đi tới, đứng thành một vòng tròn, nắm tay giơ lên trời, đồng thời hô: "Cố lên!"

Tuổi trẻ, thoải mái và tùy ý.

Bọn họ chiến đấu vì chính bản thân, vì tương lai, vì người mình quan tâm.

Nắm trong tay không phải là vợt tennis, mà là giấc mơ của bọn họ.

Vĩnh viễn không chịu thua, vĩnh viễn không đầu hàng.

Thiếu niên hiếu thắng, không bao giờ nói bỏ cuộc.

*** Hết chương 138 [Hoàn chính văn]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com