ZingTruyen.Info

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 131 - Cứu vãn

andyh976

Em đã bỏ lỡ cậu ấy một lần hồi còn nhỏ, em không thể bỏ lỡ cậu ấy lần thứ hai

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch chạy qua chạy lại liên tục, hầu như không có chút thời gian nghỉ nào, đường sá xa xôi nên đành chịu.

Vợt của Tùy Hầu Ngọc để ở bên Thanh Dữ, nhưng giày lại để dưới gầm giường của Hầu Mạch bên Phong Hoa. Lúc cậu chuyển đi, Hầu Mạch giữ giày của cậu lại định giặt qua một lượt, lúc đó căn bản không ngờ sẽ xảy ra chuyện.

Đi giày mới không quen chân, cuộc tranh tài này lại rất quan trọng, hai người vẫn phải chạy về Phong Hoa một chuyến.

Sau khi hai người đến Tỉnh Thể, Hầu Mạch cũng không dám nghỉ ngơi mà giúp Tùy Hầu Ngọc làm nóng người, dù sao cậu cũng đã ngừng huấn luyện một thời gian, cơ bắp cần thời gian mới trở về được trạng thái tốt nhất.

Huấn luyện viên Vương lại không có ở đây, tất cả chỉ trông cậy được vào Hầu Mạch.

Lưu Mặc cầm vợt tennis đi tới, hỏi Hầu Mạch: "Khỉ Hèn, chuyện là sao vậy? Đột nhiên có người gọi tao đi thi đấu, tao còn tưởng là ai trêu tao."

Hầu Mạch không muốn kể cụ thể ra, dù sao miệng Lưu Mặc cũng không được kín lắm, chỉ đáp: "Muốn khiêu chiến mày một trận."

"Hả? Bọn mày coi trọng tao à?" Lưu Mặc vui vẻ, "Chọn tao là đúng rồi, tao chính là đối thủ tốt nhất."

"Cái phòng tập này của bọn mày chẳng ấm gì cả." Hầu Mạch phát sầu.

Lúc tranh tài chỉ có thể mặc quần đùi áo ngắn tay, thi đấu ở nơi lạnh thế này chẳng khác gì chịu tội.

Lưu Mặc khó chịu: "Chưa đến lúc cần bật thiết bị làm ấm. Chỗ này dù sao cũng hơn 10 năm tuổi rồi, lọt gió khắp nơi, nào được như Phong Hoa của bọn mày, à không đúng, Phong Dữ, có tiền, có cả điều hòa hai chiều."

"Chua chết mày luôn. Bình thường bọn mày tập luyện kiểu gì?"

"Mặc quần áo dài, xắn ống tay áo lên, tập một lúc là nóng. Nói chung là không khác lúc ở trại tập huấn là mấy, dựa vào năng lượng dự trữ tự thân cả."

Tùy Hầu Ngọc ở bên cạnh nhảy qua nhảy lại, hoạt động hết các khớp xương. Trong lúc chuẩn bị cậu vẫn luôn im lặng, trở về dáng dấp thiếu niên lạnh lùng.

Hầu Mạch nhìn cậu, âm thầm lo lắng.

Lưu Mặc đang định tán gẫu mấy câu với Tùy Hầu Ngọc thì thấy Tùy Hầu Ngọc không thèm để ý tới mình, cậu ta nhỏ giọng hỏi Hầu Mạch: "Người nhà mày trước giờ toàn vậy đúng không?"

"Đúng, người theo đuổi cậu ấy quá nhiều, phải thường xuyên làm mặt lạnh để người ta không tới xin wechat nữa."

Lưu Mặc lắc đầu cười.

Tình yêu, là một thứ gì đó không nằm trong khái niệm của Lưu Mặc.

Lưu Mặc đi trên đường, chủ yếu toàn là đàn ông con trai hai mươi, ba mươi tuổi tới bắt chuyện, hỏi: "Người anh em, luyện cơ bắp kiểu gì thế?"

Nhiều học sinh thể dục khác của Tỉnh Thể không biết nghe ngóng được ở đâu, hú nhau tụ tập đi xem, nhưng đáng tiếc là không phải xem Lưu Mặc mà xem đối thủ của Lưu Mặc.

"Đệt! Đệt! Đẹp trai thế!"

"Còn đẹp hơn cả trên ảnh!"

"Mị không muốn luyện bóng chuyền nữa, mị muốn đánh tennis!"

Nam thần tennis trong truyền thuyết - Hầu Mạch, còn có cả cậu bạn đẹp trai được lên hẳn ảnh bìa -Tùy Hầu Ngọc - đều tới trường Tỉnh Thể, bọn họ đương nhiên phải tới tận nơi xem thử, bắn tới không ít ánh mắt thèm thuồng.

Trai đẹp là dùng để ngắm mà...

Cho nên Lưu Mặc không hề có một tí tẹo lợi thế sân nhà nào, những người ở đây đều đang chờ để cổ vũ cho Tùy Hầu Ngọc.

Ba người đứng đợi một lúc, Lưu Mặc nói: "Lát nữa bọn mày có ở lại đây ăn cơm không? Tao mời."

Hầu Mạch vui vẻ: "Hào phóng thế?"

"Thật mà, căng tin trường bọn tao toàn thực đơn của học sinh thể dục thôi, một bữa ba suất không tới 150 tệ."

"Được, lát nữa thử xem, nhưng nếu mày dám làm đứa nhỏ nhà tao không vui..."

"Nhất định là không vui rồi, đánh không lại tao thì vui thế nào được? Đây là địa bàn của tao, tao thua thì chẳng phải sẽ bị mất mặt à?"

"Mày có thể..."

"Không được!" Lưu Mặc thẳng thắn cự tuyệt, tựa hồ đã nén giận trong nhiều năm, đợi mãi mới có cơ hội trả đũa.

Hầu Mạch cũng không thể nói rõ đầu đuôi, đành im lặng gật đầu.

Đây vốn là báo ứng của hắn, thế mà lại đổ lên người Tùy Hầu Ngọc.

"Không cần nhường." Tùy Hầu Ngọc vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, "Cậu cứ dốc hết toàn lực, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, đây là sự tôn trọng của hai đối thủ dành cho nhau."

Lưu Mặc gật đầu: "Tôi rất thích kiểu tính cách này."

Hầu Mạch đấm Lưu Mặc một cái: "Có đến lượt mày thích không hả?"

"Trước đây tao chỉ cảm thấy mày không phải là người, giờ mới biết mày là một cái lu, bên trong đựng giấm chua." Lưu Mặc bực mình rống.

Vào trận, Tùy Hầu Ngọc đánh hổ báo ngay từ những đường bóng đầu tiên.

Lưu Mặc thuộc kiểu tuyển thủ sức mạnh, người có thể lực ngang Lưu Mặc rất ít. Hầu Mạch là kiểu toàn năng nghịch thiên được tính là một người, Tang Hiến cũng coi như là một người, trong toàn bộ nhóm thanh thiếu niên, người có thể lực và sức mạnh như vậy không vượt qua mười người.

Ngày hôm nay xem như Lưu Mặc được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên được diện kiến một cơ thể gầy gò mảnh khảnh mà đánh ra được một quả bóng đầy sức mạnh.

Trước đây cậu ta chỉ xem Tùy Hầu Ngọc là cộng sự đánh đôi của Hầu Mạch, chưa từng thử đánh đơn trận nào với cậu.

Trong ấn tượng của Lưu Mặc, Tùy Hầu Ngọc xem như chỉ là một người nhanh nhẹn, có tốc độ di chuyển nhanh, năng lực đánh volley khá tốt.

Ngày hôm nay đánh đơn mới phát hiện thể lực của Tùy Hầu Ngọc cũng rất tốt, phát được bóng tốc độ 220km/giờ, đánh cho ý chí chiến đấu của Lưu Mặc bốc lên luôn.

Tùy Hầu Ngọc đánh với Lưu Mặc cũng không đến nỗi quá sức, dù sao lúc trước cậu cũng đã từng đánh với Tang Hiến, đối thủ luyện tập hằng ngày của cậu cũng là Hầu Mạch.

Vì vậy hiện tại Tùy Hầu Ngọc thi đấu rất ổn, không đến nỗi thể hiện rõ sự nghiệp dư như lần đầu đối chiến với Hầu Mạch.

Một bóng phi tới, nhắm ngay vào đũng quần của Lưu Mặc.

Lưu Mặc chật vật né tránh, hết lượt bóng này cậu ta cũng không nói chuyện với Tùy Hầu Ngọc mà chạy đi cằn nhằn với Hầu Mạch: "Người nhà mày ra tay thật tàn nhẫn, suýt chút nữa đánh trúng túi hành lý năm cân của tao rồi!"

"Mày ngậm miệng vào đi, nói nhiều quá thể!" Hầu Mạch hết cách.

"Cũng có phải thi đấu chính thức đâu, luận bàn thôi mà! Cứ làm như đấu tranh giải không bằng."

Lưu Mặc về lại vị trí cũ, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy trên lan can tầng hai đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người từ bao giờ.

Có nhân viên công tác bên ban tổ chức giải, còn có cả hiệu trưởng và huấn luyện viên, Lưu Mặc bỗng hoảng sợ. Nhóm người này không khác gì giáo viên chủ nhiệm lén đứng ngoài kiểm tra lớp học qua cửa sổ, làm cho Lưu Mặc mất tự nhiên hẳn.

Đây là sao?

Sao mà nhân viên công tác cũng tới?

Nhìn lại Hầu Mạch, cũng đang nghiêm mặt, thỉnh thoảng còn chỉ điểm một hai câu cho Tùy Hầu Ngọc.

Nhìn cách đánh của Tùy Hầu Ngọc, chắc chắn là Hầu Mạch sớm đã nói cho cậu biết thói quen và phương thức Lưu Mặc thường dùng, cho nên Tùy Hầu Ngọc mới liên tục tấn công và tìm cách khắc chế Lưu Mặc.

Ai cũng nghiêm túc, có mỗi mình mình cợt nhả, hoàn toàn không thích hợp.

Lưu Mặc thừa dịp hai bên đổi sân, tìm Hầu Mạch nói chuyện: "Tao không biết đến cùng là bọn mày bị làm sao, nhưng tao nhất định không thể để bị đánh bại, hiệu trường trường tao cũng tới luôn rồi kìa!"

"Ừ, mày cứ đánh hết sức, dù sao thì mày cũng đâu nhất định sẽ thắng."

"Hờ, mày lại chọc giận tao rồi..." Lưu Mặc hùng hổ đi về vị trí, về tới nơi mới phát hiện ban nãy đổi sân, giờ cậu ta lại về đứng cùng một bên với Tùy Hầu Ngọc, lại vội vã chạy sang sân bên kia.

Hầu Mạch buồn cười nhìn bộ dạng của Lưu Mặc.

Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy Hầu Mạch dùng khẩu hình miệng nói với mình: Đừng hấp tấp.

Cậu gật đầu đáp lại.

Thực ra hiệu trưởng của Tỉnh Thể cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ là nhìn thấy nhân viên công tác đến nên cũng đi theo, thậm chí cũng chẳng buồn hỏi những người kia rốt cuộc tại sao lại đến đây.

Nhân viên công tác không dám lội vào vũng bùn này.

Bọn họ sợ nhất là có chuyện xảy ra, đặc biệt là tình huống của Tùy Hầu Ngọc, không khác gì một quả bom hẹn giờ. Nếu chuyện bị làm lớn lên thì chính là một tin tức tiêu cực, bọn họ sẽ phải gánh trách nhiệm, chỉ cần một quyết định tạm thời cách thức điều tra là coi như xong đời.

Hậu quả của cấm thi đấu ba năm là gì bọn họ cũng hiểu rõ, gần như là bỏ đi một tuyển thủ trẻ có tương lai.

Nhưng suy đi tính lại thì, bọn họ vẫn lựa chọn sự an toàn cho bản thân, hi sinh một đứa trẻ để bảo toàn đại cục.

Thế nhưng huấn luyện viên Vương không chịu bỏ qua, dây dưa đến cùng, hiển nhiên là ông rất coi trọng tuyển thủ trẻ này.

Đến ngay cả huấn luyện viên Hoàng cũng gọi điện đến, còn nói là muốn liên hệ với nhiều người khác nữa, nói bọn họ muốn phế một hạt giống tốt, muốn hủy diệt hi vọng của nền tennis quốc nội. Cái nồi này cũng lớn không kém, khiến bọn họ bối rối không thôi.

Dưới góc nhìn của bọn họ, người chỉ biết đánh đôi giá trị không cao, từ bỏ thì từ bỏ, chẳng có gì ghê gớm, không hiểu đám người kia tại sao lại quan tâm như thế.

Đặc biệt là sau khi trực tiếp gặp mặt Tùy Hầu Ngọc càng thấy, ngoại hình này có phải là một tuyển thủ chuyên nghiệp đâu, giỡn hả?

Tùy Hầu Ngọc chỉ dựa vào đồng đội của mình mà thôi, không có Hầu Mạch thì cậu ta chẳng là cái gì cả.

Nhưng hai vị huấn luyện viên kia vẫn kiên trì, bọn họ cũng dần dao động, cho Tùy Hầu Ngọc thêm một cơ hội nữa.

Nếu như Tùy Hầu Ngọc có thể đánh thắng Lưu Mặc, kiểm tra lại sức khỏe, các chỉ số đều bình thường thì án phạt sẽ được thu hồi.

Tìm đối thủ là Lưu Mặc, lựa chọn này có thể nói là khó khăn và tàn nhẫn nhất. Lưu Mặc không phải là người có thể dễ dàng đánh thắng. Để một người chuyên tập đánh đôi làm đối thủ của một người đánh đơn có trình độ cao quả thực chính là đang làm khó.

Kết quả, set đầu tiên của Tùy Hầu Ngọc và Lưu Mặc bước vào cục diện đánh tie-break.

Người hiểu về tennis dư sức nhìn được ra, Tùy Hầu Ngọc chẳng những không bị nghiền nát mà còn đủ sức đánh ngang tay với Lưu Mặc.

Đương nhiên, lúc đầu Lưu Mặc có hơi khinh địch, để cho Tùy Hầu Ngọc tận dụng một ít cơ hội.

Lại có Hầu Mạch là đối thủ cũ của Lưu Mặc, bóc được hết ưu nhược điểm của Lưu Mặc. Bản thân Tùy Hầu Ngọc cũng là học bá, không ngại lợi dụng thêm điểm này để tranh tài.

Thế nhưng, nếu không có thực lực thì cũng không thể kiên trì được tới tie-break.

Không phải bất kỳ ai cũng biết tận dụng cơ hội như vậy.

Lưu Mặc đương nhiên không có ý định nhường, dốc sức đánh, đặc biệt là khi còn có cả hiệu trưởng và huấn luyện viên ở đây, trạng thái gần như tiến vào lúc thi đấu thực sự.

Tùy Hầu Ngọc nắm chặt vợt tennis, hít sâu một hơi.

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra cậu đang căng thẳng.

Lúc thi đấu áp lực còn chẳng lớn được bằng lúc này.

Cậu biết, mình phải cố gắng hết sức một lần, cũng là để không phụ kỳ vọng của mọi người.

Quan trọng nhất là, nếu cậu có thể thay đổi án phạt, sự hổ thẹn trong lòng Nhiễm Thuật sẽ giảm đi một ít.

Chiến đấu vì chính bản thân mình, cũng vì người quan trọng của mình, ý nghĩa không hề tầm thường chút nào.

Mở mắt ra, Tùy Hầu Ngọc dựa vào một phương pháp mà Hầu Mạch đã từng dạy mình, tưởng tượng toàn bộ sân tennis thành một không gian ba chiều, mỗi vị trí trong không gian này đều có thể lợi dụng.

Còn Lưu Mặc chính là người cậu phải đối phó trong không gian này.

Mỗi một lần Lưu Mặc vung vợt, có thể phân tích phương hướng dựa trên hành động chạy không bóng để làm dự đoán.

Dự đoán đến một trình độ nào đó, những động tác của Lưu Mặc dường như chậm lại, cậu có thể nhìn ra vị trí Lưu Mặc muốn di chuyển tới, sau đó có thể đánh bóng về hướng ngược lại, hoặc là tìm sơ hở trong động tác, đánh thẳng vào đó.

Góc độ phải hiểm, ra tay phải ác.

Đánh đôi thành quen, tới lúc đánh đơn sẽ cảm thấy trên sân có rất nhiều khoảng trống.

Lúc đánh đôi sân đối diện có hai người, cả sân dường như bị lấp kín, đánh đôi đạt tới một trình độ nhất định, khi quay về đánh đơn sẽ cảm thấy khắp sân chỗ nào cũng tồn tại sơ hở, một mình Lưu Mặc căn bản không thể ứng phó được với cách chơi điều động trái phải liên tục, dễ mất điểm.

Dùng đầu óc chơi bóng.

Đây là phong cách mà Tùy Hầu Ngọc hình thành được sau một khoảng thời gian ở chung với Hầu Mạch, không còn đơn thuần chỉ dựa vào trực giác nữa.

Trong vòng hai phút, Tùy Hầu Ngọc bảo vệ thành công một cú giao bóng, và phát được một bóng ACE.

Set đầu tiên Tùy Hầu Ngọc thắng, tiếng vỗ tay của khán giả xung quanh vang lên ầm ầm.

Lưu Mặc nổi giận, rõ ràng game trước đó cậu ta thắng mà cũng chỉ được mấy người anh em thân thiết vỗ tay khen hay, đến lượt Tùy Hầu Ngọc ghi điểm, toàn bộ những người ở đây cứ như được bật công tắc điện lên vậy, hưng phấn hò hét.

Đến lượt Lưu Mặc giao bóng.

Thỉnh thoảng Lưu Mặc sẽ dùng tay trái phát bóng, sử dụng chiến thuật áp sát.

Mọi người đều biết, trong thi đấu gặp phải người thuận tay trái, nhiều lúc sẽ lâm vào hoang mang, chính là không biết nên tiếp bóng thuận tay hay trái tay, dễ lộ ra sai lầm.

Tùy Hầu Ngọc dần dần thích nghi được với cách chơi này, chạy bước nhỏ di chuyển, chọn góc độ thích hợp nhất đánh trả.

Một bóng này, mạnh đến mức làm cho vợt của cậu rung lên, bàn tay nắm vợt tê rần, mới chỉ đón bóng có một lần mà đã bị cái sức mạnh này làm cho lảo đảo.

Không hổ là đối thủ cũ thực lực ngang hàng với Hầu Mạch.

Hầu Mạch đang ngồi nghiêm túc xem so tài, đột nhiên nhận được điện thoại của Tang Hiến.

Hắn biết Tùy Hầu Ngọc dễ bị mất tập trung nên cố ý trốn sau đám người, mắt vẫn nhìn về phía sân thi đấu, đồng thời bấm nhận điện thoại: "Alo, làm sao thế?"

"Nhiễm Thuật bị cha mang đi rồi."

Hầu Mạch chưa bao giờ nghe Tang Hiến nói chuyện với giọng điệu như lúc này, căng thẳng đến gần mất giọng, có cảm giác một giây sau sẽ khóc lên nhưng vẫn đang kiên cường chịu đựng.

Đây không phải lúc thích hợp để khóc.

Hầu Mạch bất ngờ: "Xảy ra chuyện gì? Không phải mày vẫn luôn ở trong bệnh viện canh sao?"

"Cậu ấy kêu đói bụng, muốn ăn cháo, tao xuống lầu mua, một mình cậu ấy ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi. Lúc trở về thì không thấy người đâu nữa, tao đi hỏi y tá, y tá nói là cha dẫn đi rồi, chưa truyền dịch xong đã trực tiếp rút kim ra."

Hầu Mạch nhắm chặt mắt, chịu đựng cảm giác khó chịu đang bốc lên.

Cha Nhiễm là người có thù tất báo, coi như hôm nay bọn họ mới ngộ ra.

Hắn và Tang Hiến động thủ đánh ông ta, ông ta đương nhiên sẽ nhớ kỹ thù này, đã thế Tang Hiến còn là bạn trai của Nhiễm Thuật. Muốn làm cho bọn họ khó chịu, chỉ cần mang Nhiễm Thuật đi, để Tang Hiến không được gặp lại Nhiễm Thuật nữa, đây chính là chuyện khiến bọn họ khó chịu nhất.

Cha Nhiễm mỗi một lần tấn công, sẽ nhắm ngay vào điểm đau nhất của bọn họ.

Trong tình huống này, Hầu Mạch chỉ có thể giúp Tang Hiến bình tĩnh lại trước đã, "Mày đừng gấp, bên Nhiễm Thuật không có thiết bị liên lạc nào à?"

"Tao mua cho cậu ấy điện thoại mới, nhưng lúc tao về thì thấy điện thoại vẫn ở đây, đang cắm sạc. Bây giờ tao không biết phải đi đâu tìm cậu ấy nữa, tao đã phái người tới sân bay và ga tàu hỏa trông chừng, nhưng mà... nhỡ bọn họ lái xe đi thì phải làm sao bây giờ?"

"Nhà mày có một đoạn đường cao tốc mà?"

"Không ở trong thành phố này."

"..."

Hầu Mạch ở bên này còn phải xem Tùy Hầu Ngọc thi đấu, cuộc tranh tài này thực sự rất quan trọng, gần như là đang quyết định tương lai của Tùy Hầu Ngọc.

Thế nhưng bên kia Nhiễm Thuật mất tích, hắn cũng sốt ruột không kém, nếu như để Tùy Hầu Ngọc biết được, sợ rằng cậu sẽ không thể khống chế được bản thân nữa.

Hầu Mạch quyết định trước tiên cứ phải thi đấu xong đã, dù sao cứ coi như bây giờ Tùy Hầu Ngọc ngừng đánh thì cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cùng lo lắng.

Nhưng nếu thi đấu thắng về sau Tùy Hầu Ngọc vẫn tiếp tục được chơi tennis.

Hầu Mạch nói: "Thời đại này mạng thông tin rất phát triển, Nhiễm Thuật cũng không ngốc, nhất định cậu ấy sẽ tìm cơ hội liên lạc với chúng ta. Cha cậu ấy dù sao cũng là cha ruột, sẽ không bạc đãi cậu ấy, nhiều lắm cũng chỉ nhốt cậu ấy ở một chỗ mà thôi."

"Cha ruột..." Tang Hiến cười lạnh, "Tự tay ông ta đánh Nhiễm Thuật, vừa mới khâu xong, chưa truyền dịch xong đã tháo ra, chỉ vì phát tiết tâm trạng của mình, mang con đi chỉ vì trả thù tao, tới mức này mà vẫn tính là cha ruột được sao?"

"....." Hầu Mạch á khẩu không trả lời được, đến cả lời an ủi cũng không nói ra được.

"Tùy Hầu Ngọc vẫn đang thi đấu à?"

"Ừm."

"Bọn mày tạm thời cứ tiếp tục đi, tao gọi cho Tô An Di."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Hầu Mạch về lại vị trí ban nãy đứng xem thi đấu, lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy khó chịu như lúc này.

Rốt cuộc là ông cha cặn bã này bị làm sao vậy? Không ngồi yên một lúc được à?!

Set này Tùy Hầu Ngọc đánh rất tập trung nên không chú ý thấy Hầu Mạch đã lùi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại.

Toàn bộ quá trình đều không lơ là, chăm chú từng đường bóng một.

Muốn thắng set thứ hai rất gian nan, nhưng điều này đối với Tùy Hầu Ngọc chính là hi vọng, củng cố lại niềm tin của chính bản thân, cậu cũng không muốn bị cấm thi đấu.

Ở bên ngoài, huấn luyện viên của Tỉnh Thể không nhịn được hỏi: "Nhóc con này đánh đơn không tồi, sao ông không cho nó tham gia thi đấu đánh đơn?"

Huấn luyện viên của Tỉnh Thể cũng không biết đầu đuôi câu chuyện, còn tưởng là muốn tìm hiểu tiêu chuẩn tuyển sinh gì đó nên đến trường bọn họ giao lưu, nên đã vô tình nói giúp cho Tùy Hầu Ngọc.

Câu này nhìn như đang hỏi, nhưng thực chất là đang khen Tùy Hầu Ngọc, cố ý khen cho nhân viên công tác nghe, cũng coi như là đang gián tiếp hỗ trợ.

Huấn luyện viên Vương trả lời: "Nó tập đánh đôi là chính, tập được một thời gian ngắn rồi, thu được chút thành quả, còn đánh đơn thì để sau này hẵng tính."

"Mới tập một thời gian ngắn mà đã đánh được như vậy là rất không tệ rồi, khả năng học hỏi cao, có thiên phú, nhóc con này và Hầu Mạch thông minh giống nhau, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ rất rực rỡ."

Huấn luyện viên Vương gật đầu: "Đúng, là một hạt giống tốt."

"Chậc chậc, sao hạt giống này lại chạy được tới chỗ ông hay vậy?"

"Nhờ tôi tích đức đổi được đấy."

Huấn luyện viên Tỉnh Thể nghe xong liền nổi giận, "Tôi không tích đức à?!"

"Ông suốt ngày nghĩ tới đám nhóc nhà tôi, người tôi kiếm được đã ít rồi, ông lại còn cứ ba ngày là hai ngày gọi điện dụ khị bọn nó, đấy mà gọi là tích đức hả?"

Huấn luyện viên của Tỉnh Thể nghe xong, biết là huấn luyện viên Vương biết rõ hết rồi, nên chỉ cười ha ha.

Nhân viên công tác nhìn hai vị huấn luyện viên một chút, lại nhìn hai người đang nghiêm túc thi đấu dưới sân, nói với huấn luyện viên Vương: "Nếu như các chỉ số kiểm tra sức khỏe không đủ tiêu chuẩn, tôi cũng không thể giúp các ông thay đổi quyết định."

Huấn luyện viên Vương sáng mắt lên, gật đầu liên tục: "Chắc chắn rồi!"

Nhân viên nhìn xuống nơi so tài lần nữa, cuối cùng quay đầu rời đi, không ở lại đợi đến khi trận đấu kết thúc.

Dáng vẻ nỗ lực của Tùy Hầu Ngọc, còn có thực lực rất mạnh kia nữa, cuối cùng cũng đã khiến đối phương dao động.

Chờ nhân viên công tác đi rồi, huấn luyện viên Tỉnh Thể mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là một kiếp nạn mà đứa nhỏ đó phải trải qua, may mà nó đã dùng thực lực độ kiếp thành công." Huấn luyện viên Vương trả lời rồi đi xuống chỗ Hầu Mạch, "Bên kia đã đổi ý, nhưng vẫn còn một điều kiện nữa."

Hầu Mạch mừng như điên: "Điều kiện gì ạ!?"

"Các chỉ số kiểm tra sức khỏe phải nằm trong phạm vi bình thường."

Sự vui mừng của Hầu Mạch lại biến mất, "Cái này... có hơi khó đi?"

Thực ra chính người bình thường cũng có lúc không đạt được chỉ số "bình thường".

Bình thường là một trạng thái, nhưng đến lúc kiểm tra nếu xuất hiện sự căng thẳng, hoặc là dạo gần đây gặp chuyện không vui, đều có khả năng xuất hiện chỉ số "không bình thường".

Gần đây Tùy Hầu Ngọc phải trải qua quá nhiều chuyện, muốn khôi phục trạng thái "bình thường" rất khó khăn, chưa kể bản thân Tùy Hầu Ngọc đúng là mắc chứng hưng cảm, khả năng kiểm tra ra được chỉ số bình thường càng thấp.

"Cái này làm sao mà thực hiện được?" Bây giờ Hầu Mạch không biết nên vui hay nên buồn nữa.

"Có cơ hội là tốt rồi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

"Nếu như cậu ấy biết Nhiễm Thuật lại bị cha mình mang đi, chỉ cần một ngày Nhiễm Thuật không trở về thì chỉ số của cậu ấy không thể bình thường được."

"Nhiễm Thuật lại làm sao nữa!?" Huấn luyện viên Vương sụp đổ.

Hầu Mạch kể toàn bộ cuộc gọi ban nãy cho huấn luyện viên Vương nghe, nghe xong huấn luyện viên Vương phải đặt tay lên bụng ngăn cơn đau của dạ dày.

Bệnh đau dạ dày tái phát.

Hầu Mạch chỉ có thể đỡ huấn luyện viên Vương qua một bên ngồi xuống, nghe ông hỏi: "Có tìm được người về không?"

"Tang Hiến đang cố gắng, nhất định sẽ dùng mọi cách."

Huấn luyện viên Vương thở dài, nói tiếp: "Thầy nhớ ban nãy nói chuyện với bác sĩ qua điện thoại, lúc các em đi lấy vợt thầy có gọi hỏi, nếu như muốn trong thời gian ngắn gấp rút khôi phục lại trạng thái bình thường thì phương pháp hữu hiệu nhất chính là trị liệu sốc điện."

"Truyền điện vào đầu?!" Hầu Mạch chỉ nghe tên thôi đã khiếp sợ rồi, đau lòng đến nỗi vành mắt đỏ bừng, giọng run rẩy.

"Đúng, dùng thuốc mê, không quá đau đớn, hai ngày làm một lần, làm khoảng tám đến mười hai lần coi như xong một đợt trị liệu. Nếu như trạng thái khôi phục nhanh thì chỉ làm khoảng năm lần là có kết quả rồi. Còn nếu hiệu quả không tốt, tự bản thân cũng không điều chỉnh được thì phải làm mười hai lần."

Hầu Mạch nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc vẫn đang nghiêm túc thi đấu trên sân.

Set thứ ba sắp kết thúc, Tùy Hầu Ngọc dần dần không chống cự được, chỉ còn đang cắn răng kiên trì.

Không bỏ cuộc chính là sự tôn trọng của Tùy Hầu Ngọc dành cho trận tranh tài này, cũng là sự tôn trọng dành cho đối thủ Lưu Mặc.

Hầu Mạch hỏi: "Có tác dụng phụ gì không ạ?"

"Ừm, có, sau trị liệu có thể sẽ xuất hiện tình trạng buồn nôn, còn ảnh hưởng đến trí nhớ, khoảng một tuần đến một tháng mới khôi phục lại được. Nhưng mà... em ấy đang học 12, mất một thời gian trị liệu, cộng thêm thời gian khôi phục, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc học, cũng đồng nghĩa với việc không thể tham gia giải thanh thiếu niên thế giới."

"Vậy em cũng không tham gia." Hầu Mạch đột nhiên mở miệng.

"Em điên rồi?! Em đi thi đấu xong, được tuyển đi học luôn là chuyện đã định! Em có biết trong nước coi trọng giải đấu này thế nào không hả?"

"Em phải ở bên cạnh cậu ấy... huấn luyện viên, những điều thầy nói em đều hiểu, nhưng em thật sự phải ở bên cạnh cậu ấy. Khi còn nhỏ em đã bỏ lỡ cậu ấy một lần, không thể bỏ lỡ lần thứ hai, lúc cậu ấy không vui không thể không có em ở bên cạnh."

Huấn luyện viên Vương ôm bụng, cơn đau lại đến.

Hầu Mạch muốn kiếm cho ông một cốc nước ấm, chỉ có thể nhờ học sinh của Tỉnh Thể làm giúp.

Cuối cùng, huấn luyện viên Vương chỉ nói một câu: "Để Tùy Hầu Ngọc tự mình quyết định đi."

*** Hết chương 131

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info