ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 124 - Thi đấu kết thúc

andyh976

Ông xã cố lên

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Sau khi sửa lại kết quả, Tùy Hầu Ngọc nói với Hà Thị Bích: "Cảm ơn cậu."

Hà Thị Bích nhàn nhạt đáp: "Vốn là trong sân." Nói xong quay đầu đi luôn, ra chỗ Sở Hựu ngồi nghỉ ngơi.

Set thứ hai dần trở nên gay cấn.

Sau khi bị Sở Hựu khắc chế trong một thời gian dài, cuối cùng Hầu Mạch cũng tỉnh táo lại.

Hắn không từ bỏ cách chơi quen thuộc của bản thân như dự đoán của mọi người mà vẫn tiếp tục sử dụng phong cách của mình.

Tất cả mọi người đều không biết là, Hầu Mạch đổi thành dự đoán nhiều trường hợp trong tích tắc, dựa theo thói quen của Sở Hựu để tính xác suất cho dự đoán nào dễ xảy ra nhất, và tập trung ứng phó với dự đoán đó.

Một bóng này, nếu là người khác, cơ bản sẽ dùng cách đánh trả thuận tay, nhưng Sở Hựu sẽ chọn đánh trái tay, vừa chạy lên trước vừa vung vợt, đánh một đường bóng chếch nghiêng xảo quyệt.

Bóng của Sở Hựu thường tiếp đất rất gần lưới, cộng thêm độ xoáy khiến quả bóng có khi lại nảy ngược về phía lưới, biến thành bóng chết không thể đánh trả được.

Hầu Mạch đã dự đoán được, lên lưới đánh trả bóng.

Sở Hựu cũng lên lưới phản công.

Hầu Mạch nhảy lên, đánh trả bằng một đường bóng cao áp.

Hà Thị Bích ở phía đối diện chạy tới đánh trả đường bóng này, lại thấy Hầu Mạch lần thứ hai nhảy lên, lại là một đường bóng cao áp đầy sức mạnh khác.

Hầu Mạch sử dụng liên tục bốn đường bóng cao áp, hai người đối diện cuối cùng cũng không đuổi kịp bóng được nữa, Hầu Mạch ghi điểm.

Dùng liên tục bốn đường bóng cao áp để phá bóng, cách chơi này đã thực sự gây chấn động, thuộc vào những trường hợp tấn công kinh điển, người hiểu tennis trên khán đài hưng phấn đứng lên vỗ tay hoan hô khen ngợi.

Một giải đấu thanh thiếu niên mà cũng được xem một màn như vậy, đúng là hiếm thấy.

Trên khán đài, Lục Thanh Huy cũng đang vỗ tay: "Không dễ dàng gì, Hầu Mạch giãy giụa hết set đầu, sang set hai cuối cùng cũng bộc phát."

"Vốn là thiên chi kiêu tử, bị áp chế lâu như vậy, còn nhìn cộng sự của mình chật vật chạy khắp sân, nhất định cũng bực mình lắm. Hầu Mạch chơi kiểu này coi như cũng là đánh để hả giận."

"Ừ, rất đàn ông."

"Hầu Mạch bảo vệ cộng sự của mình kỹ thật."

"Nhìn ra rồi."

Hai người tiếp tục xem, trên sân, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đang phối hợp phản kích, nắm quyền khống chế set thứ hai.

Lục Thanh Huy đột nhiên có cảm giác gì đó, "Nhóc con hình như bị làm sao thì phải? Tinh thần có vẻ không ổn lắm."

Khương Duy nhìn không ra, hỏi ngược lại: "Không ổn chỗ nào?"

"Hình như... không nhảy nhót tưng bừng như trước."

"..." Khương Duy không biết nên đáp lại thế nào.

Lúc này, Tùy Hầu Ngọc đứng ở đường biên ngang dụi mắt, bị Hầu Mạch dẫn ra ngoài nghỉ ngơi.

"Tôi muốn rửa mắt..." Mắt Tùy Hầu Ngọc không mở ra được, hơi xót xót, thậm chí còn có hiện tượng khó chịu khi nhìn thấy ánh sáng.

"Mắt không phải là vấn đề." Hầu Mạch uống một hớp nước, dùng khăn lông lau bớt mồ hôi cho Tùy Hầu Ngọc, "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi, dựa vào người tớ này."

"Ngủ mất thì phải làm sao bây giờ?"

"Ngủ thì tớ gọi dậy, không thể để cái đầu nhỏ cháy hỏng được."

Chỉ là tập trung quá mức mà thôi, người khác tập trung sẽ không bị như Tùy Hầu Ngọc. Cách chơi thay đổi chóng mặt của Sở Hựu đã tiêu hao không ít tinh lực của cậu.

Nửa sau set Hầu Mạch cũng đã phát hiện ra môi Tùy Hầu Ngọc bắt đầu ngả trắng, hắn cuống lên đánh tiếp mấy đường bóng cao áp, chia sẻ bớt gánh nặng cho Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc dùng khăn che mặt, dựa vào ngực Hầu Mạch tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngửi.

Xung quanh có tiếng hét, còn có tiếng huấn luyện viên Vương hỏi thăm, nhưng cậu đều không nghe thấy, chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.

120 giây, bọn họ chỉ có từng đó thời gian mà thôi.

Hầu Mạch nhất định phải lợi dụng triệt để khoảng thời gian này, giúp Tùy Hầu Ngọc ổn định lại.

Huấn luyện viên Vương hỏi: "Làm sao thế?"

"Tập trung quá mức, đau đầu."

"Có kiên trì được không?"

Hầu Mạch trả lời thay Tùy Hầu Ngọc: "Được ạ."

Tùy Hầu Ngọc tuyệt đối không thể vì đau đầu mà từ bỏ thi đấu được, bọn họ chỉ còn một set nữa thôi.

Trận tranh tài tiếp tục, Hầu Mạch gọi Tùy Hầu Ngọc dậy.

Cậu vỗ vỗ hai má của mình, đứng ở đường biên ngang bình tĩnh lại.

Bước vào set thi đấu mới, Tùy Hầu Ngọc dần dần không theo kịp tiết tấu của Sở Hựu nữa.

Sở Hựu xoay vợt, đánh một quả bóng nhẹ rơi gần lưới. Bóng kiểu này lần đầu tiên xuất hiện, Tùy Hầu Ngọc lại đang đứng cách lưới quá xa, muốn cứu bóng nhưng lại không đến kịp, bóng chạm nhẹ vào vợt cậu rồi rơi xuống.

Tùy Hầu Ngọc đơ người trong vài giây, cuối cùng xoay người đi về vị trí của mình, chuẩn bị nghênh đón lượt bóng tiếp theo.

Vẫn là Sở Hựu phát bóng.

Tùy Hầu Ngọc lên lưới đánh volley, Hà Thị Bích đánh trả về một đường bóng ngắn, tốc độ cũng bị làm chậm lại.

Tùy Hầu Ngọc đập mạnh vợt đánh trả, lại nhìn thấy Sở Hựu đang đứng gần lưới, chuẩn bị nhảy lên đánh một đường bóng cao áp.

Bóng cao áp của Sở Hựu gần như đúng y một kiểu, điểm rơi cách lưới rất gần, độ xoáy cao, góc độ nảy lên không thể dự đoán được, muốn cứu nhưng không phải lúc nào cũng cứu được.

Tùy Hầu Ngọc cắn răng đuổi theo, đánh trả bóng nhưng lại bị dính vợt vào lưới.

Cậu hoảng hốt trong giây lát, nhìn thấy Hầu Mạch đi về phía mình. Hắn nâng mặt cậu lên, cụng trán mình vào trán cậu, "Đừng nóng vội, bĩnh tĩnh lại nào."

"Ừ." Tùy Hầu Ngọc hoàn hồn, gật đầu đáp.

Lại một lượt khác, Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy Hầu Mạch giơ ngón tay sau lưng kí hiệu, là nhiều loại dự đoán khác nhau.

Hầu Mạch muốn báo cho Tùy Hầu Ngọc biết những con đường dự đoán của mình, giúp Tùy Hầu Ngọc đỡ vất vả hơn một chút.

Dự đoán của Hầu Mạch bắt đầu từ lúc Sở Hựu và Hà Thị Bích trao đổi ánh mắt với nhau rồi vào vị trí, một ít khả năng đọc biểu cảm trong tâm lý học đã phát huy được tác dụng trong tình huống này.

Sau khi Sở Hựu phát bóng, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đồng thời di chuyển, dựa vào vị trí mà Hầu Mạch đã đoán từ trước, phối hợp hoàn hảo.

Có vẻ như Sở Hựu vẫn muốn dùng lại đường bóng thành công vừa rồi của mình, tiếp tục đánh đường bóng xảo quyệt kia, bóng rơi xuống gần lưới rồi nảy lên.

Lần này Tùy Hầu Ngọc đuổi kịp bóng, cơ thể hơi nhoài ra vung vợt, đánh trả. Bóng bay một đường bán vòng cung qua lưới, đáp xuống trong sân rồi nảy tiếp ra ngoài.

Sở Hựu không đuổi kịp quả bóng vừa rồi.

Tùy Hầu Ngọc quả thật có hơi uể oải, nhưng sự uể oải của cậu chỉ duy trì trong khoảng gần 10 phút.

Từ lúc nghỉ ngơi đến giờ cũng đã điều chỉnh xong, tốc độ khôi phục đáng kinh ngạc.

Người đã bình tĩnh lại, chỉ là vẫn hơi rã rời một chút mà thôi.

Hầu Mạch lại bắt đầu trò cũ, hô lên: "A a a a! Ngọc ca!"

"Câm miệng!" Tùy Hầu Ngọc giơ vợt về phía Hầu Mạch cảnh cáo.

Hầu Mạch lập tức ngoan ngoãn nghe lời.

Tùy Hầu Ngọc mỉm cười, tự nhảy cao tại chỗ mấy lần, xoay xoay cơ vai để khôi phục lại trạng thái cơ bắp.

Trình phát bóng của Hà Thị Bích gần như được tính là nhược điểm của đội.

Hà Thị Bích phát bóng không quá xuất sắc, chỉ cố gắng làm sao để Sở Hựu đánh trả được thoải mái nhất mà thôi.

Năng lực dự đoán của Hầu Mạch chính là khắc tinh của Hà Thị Bích. Hầu Mạch có thể dự đoán được phương hướng phát bóng và con đường di chuyển của cậu ta, nếu như không có Sở Hựu nhảy ra làm loạn thì Hầu Mạch sẽ hoàn toàn kiểm soát được lượt bóng, và kiếm thêm điểm.

Đánh tới set thứ ba rồi , Sở Hựu cũng nhận ra điều này, cho nên mỗi lần như vậy cậu ta sẽ xuất hiện gần lưới, chặn ngang tiếp lấy một đường bóng của Hầu Mạch.

Trình đánh volley của Sở Hựu cũng rất mạnh, có thể quyết định trong nháy mắt, ra tay bất ngờ, không hề có một chút gì gọi là "theo lý thuyết".

Người khác thường sẽ để ý đội hình, chỗ đứng của đồng đội như thế nào, Sở Hựu thì chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề này. Cái này cũng là nguyên nhân vì sao Hầu Mạch không dự đoán được đường bóng của Sở Hựu, cậu ta đánh rất không theo lý thuyết, không phải kiểu của đánh đôi, chủ nghĩa cá nhân rất mạnh.

Nhưng cộng sự lại là Hà Thị Bích, chủ nghĩa cá nhân kia vừa vặn được dịp trở thành ưu điểm.

Hầu Mạch và Sở Hựu lên lưới so trình đánh volley, tốc độ của bóng càng ngày càng nhanh, bước chân cũng dần di chuyển về phía gần nhau hơn.

Khán giả trên khán đài không kịp nhìn theo, ánh mắt không đuổi kịp nổi quả bóng, vậy mà tuyển thủ dưới sân vẫn có thể đón được bóng và đánh trả một cách chuẩn xác.

Qua vô số lượt qua lại, ở hàng ghế khán giả vang lên một đợt vỗ tay rào rào.

Khán giả tới xem thi đấu hôm nay còn đông hơn cả những ngày trước, dù sao thì hai nhóm tuyển thủ được đưa tin đã cùng nhau tiến vào chung kết, ai cũng muốn tới xem thử kết quả cuối cùng như thế nào.

Đi xem rồi mới cảm thán quả thật không hề uổng công, cuộc tranh tài này đã khiến họ mở mang tầm mắt, không ngờ một giải đấu thanh thiếu niên mà vẫn đặc sắc được như vậy.

Cả hai đội đều không tầm thường, nói đúng hơn là rất mạnh, bọn họ đang so xem phong độ của bên nào vững vàng hơn, bên nào khắc chế được đối phương tốt hơn.

Đương nhiên, trong số này cũng có những khán giả đơn thuần chỉ là đến xem náo nhiệt, xem thử có tuyển thủ nào đẹp trai hay không.

Sau khi đến rồi mới phát hiện hóa ra không chỉ đẹp trai trên ảnh, người thật thậm chí còn đẹp hơn, tới ngắm bốn vị tuyển thủ này thôi cũng đủ bổ mắt rồi.

Chỗ chết người chính là hai đứa nhỏ này sao lại phát đường liên tục thế nhỉ?

Hóa ra đánh đôi tennis ngọt ngào như vậy ư?

Set thứ ba, hai bên đều có một lần phá bóng thành công, lần thứ hai bước vào thế cục game thứ bảy.

Sở Hựu vỗ bóng vào mặt vợt, nhìn đối thủ ở bên phía đối diện, có cảm giác mình và cộng sự hình như chẳng giao lưu gì mấy, không khích lệ nhau, vì vậy quay sang nhìn Hà Thị Bích, muốn nói gì đó.

Vừa quay đầu thì nhìn thấy Hà Thị Bích đang trưng ra khuôn mặt nguy hiểm "hận không thể giết người diệt khẩu", cậu ta chần chừ một chút rồi lại cứng ngắc quay đi, chuẩn bị cho lượt đánh mới.

Không ngờ Hà Thị Bích lại đi tới gần hỏi: "Cậu cũng muốn cụng trán à?"

Sở Hựu tưởng tượng một chút khuôn mặt của hung thần ác sát kia ghé sát vào mình, lắc đầu cự tuyệt: "Thôi, không cần đâu."

"Ò..." Hà Thị Bích trở về vị trí của mình.

Lần này Sở Hựu đánh vẫn khó chơi như những lần trước, Hầu Mạch chạy bước nhỏ lùi về sau nhưng không kịp, cuối cùng biến thành ngồi thẳng xuống đất vung vợt đánh trả.

Cơ hội đã đến, đương nhiên Sở Hựu sẽ tập trung tấn công vào Hầu Mạch.

Hầu Mạch chống tay xuống đất, chưa kịp ngồi dậy thì một bóng khác lại đến, hắn tiếp tục ngồi dưới đất vung vợt đánh trả.

Hầu Mạch ngồi đánh ba lần như vậy rồi mới đứng dậy được, tình cảnh gian nan nhưng lại khiến cho khán giả bật cười.

Nhiễm Thuật vốn đang căng thẳng, nãy giờ chỉ nghiêm mặt xem thi đấu, lúc này cũng không nhịn được nở nụ cười: "Mông sắp mài ra lửa rồi."

"May mà không phải sân đất nện, nếu không thì Hầu Mạch biến thành khỉ đít đỏ rồi."

Nhiễm Thuật tưởng tượng thử, cảm thấy buồn cười quá thể, cười mãi không dừng được.

Tie-break, đổi sân.

Nhiễm Thuật bắt đầu nôn nóng, oán giận với Tô An Di: "Trận này quá vất vả rồi, tớ sợ Ngọc ca không kiên trì được nữa!"

"Ừm, thời gian đánh dài như vậy, thật sự là rất khó khăn với cậu ấy." Tô An Di cũng đau lòng.

Tùy Hầu Ngọc là người lên lớp ngồi học rất dễ mất tập trung, chơi hết cái này chuyển sang nghịch cái kia, nếu liên tục chỉ làm một việc dần dần sẽ trở nên nóng nảy bất an, việc cậu quyết định đi đánh tennis đã đủ khiến bọn họ kinh ngạc lắm rồi.

Sở Hựu đánh bóng vào một vị trí trống giữa Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, hai người đồng thời chạy theo bóng, giữa đường đột nhiên Tùy Hầu Ngọc rút về vị trí cũ của mình, nhường bóng cho Hầu Mạch.

Hầu Mạch vung vợt đánh trả, Hà Thị Bích theo phản xạ nhận bóng, trùng hợp đánh đường bóng này vào vị trí Tùy Hầu Ngọc dễ nhận nhất.

Hầu Mạch đang mô phỏng lại cách chơi phụ trợ của Hà Thị Bích.

Hắn đang tạo cơ hội cho Tùy Hầu Ngọc.

Sau vài nhịp qua lại, Tùy Hầu Ngọc đứng gần lưới đánh nhẹ một cái, bóng qua lưới nhưng không hề nảy lên.

Được điểm.

Đặng Diệc Hành nhìn thấy, đột nhiên hô lên: "Bóng này!!"

"Sao thế?" Nhiễm Thuật không hiểu, hỏi.

"Lần đầu tiên đại sư huynh và Ngọc ca đối chiến đánh đơn, đại sư huynh đã dùng đường bóng này, hại Ngọc ca phải xoạc ngang trên sân, bây giờ Ngọc ca đã học được rồi."

"Không phải chỉ là đánh nhẹ một cái thôi sao?" Nhiễm Thuật đã hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy bóng này không có gì đặc biệt.

"Nhưng vẫn xoáy! Bóng không hề nảy lên, đây là bóng bỏ nhỏ mà đại sư huynh thường dùng."

"À..."

Hầu Mạch nhảy nhót tới bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, nói: "Ngọc ca, có phải cậu luôn đặt tớ trong lòng? Nhớ kỹ tư thế oai hùng của tớ..."

"Con người tôi giỏi nhất là hai chữ thù dai."

Hầu Mạch lập tức không nhảy nữa, "Chúng ta tiếp tục thi đấu đi."

"Ờ."

Đã tới thời điểm mấu chốt rồi, hai bên đều đánh rất quyết liệt.

Vô số đường bóng khó được sử dụng, nhiều cái còn rất hiếm khi xuất hiện trong một trận có nhịp độ nhanh như đánh đôi nam.

Cho dù đến lần đánh cuối cùng, tốc độ và sức mạnh của bóng vẫn không hề yếu đi.

Trong lúc Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đều bị giữ lại ở trước lưới, Sở Hựu chọn đúng thời cơ, đánh một đường bóng cao về phía cuối sân để hai người không kịp lùi về sau.

Tùy Hầu Ngọc chạy ra sau rồi nhảy bật cao lên, lưng quay về phía lưới, vung vợt đánh trả, lúc nhảy lên rồi đáp xuống, áo cậu bị tốc lên, trong khoảnh khắc gần như có thể nhìn được rất rõ vòng eo mảnh mai trắng bóc.

Động tác tiếp đất của cậu cực kỳ nhẹ nhàng, giống một động tác vũ đạo, cơ thể hơi chùng xuống, tay vẫn cầm chắc vợt.

Vừa đứng vững thì thấy Hầu Mạch chạy về phía mình, có lẽ là đang đuổi theo bóng, còn giơ một kí hiệu hình cái kéo với cậu.

Tùy Hầu Ngọc rất nhanh đã hiểu ý Hầu Mạch, trong lúc Hầu Mạch giơ vợt lên, cậu đánh một đường bóng cao về phía cuối sân.

Hầu Mạch làm động tác giả, nhìn thì có vẻ hắn mới là người đánh trả bóng nhưng thực chất lại là Tùy Hầu Ngọc, nếu như không hiểu rõ chiến thuật hoặc không đủ ăn ý thì một màn vừa rồi rất dễ bị rối tung lên.

Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, Tùy Hầu Ngọc đã hiểu.

Đường bóng cao này đánh rất sâu, về tận vị trí đường biên ngang, cuối cùng nảy trên sân rồi văng ra ngoài.

Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, nhìn về phía màn hình chờ xem chiếu lại.

Người nhìn được rõ nhất bóng là Tùy Hầu Ngọc, cậu gần như là người đầu tiên hét lên.

Vào lúc này, dường như chẳng còn ngôn ngữ nào khác nữa.

Lần này không phải Hầu Mạch chạy về phía cậu ôm chúc mừng mà cậu chủ động chạy về phía Hầu Mạch, đu cả cơ thể lên người hắn, ôm chặt lấy và đặt một cái hôn lên trán đối phương.

Vừa rồi Hầu Mạch vẫn đang nhìn lên màn hình, Tùy Hầu Ngọc đột nhiên nhào tới, hắn cũng đón lấy cậu theo bản năng.

Sau đó là bị hôn.

Thắng rồi.

Hà Thị Bích và Sở Hựu làm được, bọn họ cũng có thể làm được.

Bọn họ còn là đội hình toàn năng, tích lũy nhiều chiến thuật hơn đối thủ.

Tiếng hoan hô vang vọng khắp nhà thi đấu, như thể đang muốn thổi bay nóc nhà đi.

Đồng đội và huấn luyện viên gào thét, khán giả vỗ tay, những nhóm tuyển thủ đã từng là đối thủ cũng khen ngợi, âm thanh hỗn loạn.

Tùy Hầu Ngọc vui sướng như muốn bay lên, nhảy nhót như một con chim nhỏ.

Hầu Mạch lý trí hơn, trực tiếp ôm cậu đi về phía lưới để bắt tay với Hà Thị Bích và Sở Hựu.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc mới bình tĩnh lại, đứng xuống đất, bắt tay với hai người đối diện.

Hà Thị Bích nói rất có thành ý: "Hai cậu đánh giỏi lắm."

"Hai cậu cũng rất giỏi." Đây là lời tán dương thật tâm của Tùy Hầu Ngọc.

Bắt tay xong xuôi, bọn họ đi về phía đồng đội.

Tô An Di luôn bình tĩnh bây giờ đang khóc như mưa, liên tục dùng mu bàn tay lau nước mắt nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, đưa khăn và nước cho bọn họ.

Hầu Mạch nói: "Bọn tôi đi kiểm tra nước tiểu trước đây."

"Ừm."

Tùy Hầu Ngọc hỏi: "Sao cậu lại khóc thế?"

"Không biết, không nhịn được..." Tô An Di trả lời rồi ngẩng lên, nước mắt vẫn chưa ngừng được, chuyển sang lấy tay quạt quạt.

Nhiễm Thuật sáp tới bên cạnh Tùy Hầu Ngọc nhảy một đoạn vũ đạo hot trend, dạo này rất nổi tiếng trên douyin, trước giờ Tùy Hầu Ngọc luôn không thích mấy trò đó.

Nhưng lần này cậu lại phối hợp với Nhiễm Thuật, hai người nhảy một lúc rồi Tùy Hầu Ngọc mới đi kiểm tra nước tiểu cùng Hầu Mạch.

Giữa đường, Tùy Hầu Ngọc hỏi Hầu Mạch: "Môi tôi có trắng không?"

Tùy Hầu Ngọc là người bẩm sinh có môi màu hồng, nếu như môi biến thành màu trắng nhìn sẽ rất rõ ràng.

Hầu Mạch gật đầu: "Trắng lắm."

"Hơi nhức đầu, nhưng không có gì đáng lo."

"Nếu mệt quá thì buổi chiều không cần tới xem tớ thi đấu cũng được, đối thủ kia tớ gặp mấy lần rồi, không mạnh."

"Phải đến chứ!" Tùy Hầu Ngọc vẫn mỉm cười, "Chồng tôi thi đấu, tôi đương nhiên phải đi xem."

Ban đầu Hầu Mạch không để ý, đi được hai bước mới giật mình phản ứng lại, tra hỏi: "Cậu vừa gọi tớ là gì?"

Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: "Có vài lời chỉ hay khi không nói lại lần hai."

"Đệch mợ! Tổ tông, cậu gọi lại một lần nữa đi, tớ còn vui hơn cả đoạt cúp quán quân đó!"

Tùy Hầu Ngọc vẫn lắc đầu, không chịu là không chịu.

Hầu Mạch chỉ có thể tiếc nuối thở dài, ban nãy sao lại không ghi âm lại chứ?!

*

Trận chung kết đơn nam của Hầu Mạch diễn ra vào buổi chiều cùng ngày, một ngày đánh liên tục hai trận, cũng may thời gian đánh trận buổi chiều cũng khá muộn nên hắn có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Một phần Hầu Mạch cũng là tuyển thủ trẻ có thể lực ưu tú, nếu chỉ là người bình thường nhất định sẽ không trụ nổi.

Lần này, Tùy Hầu Ngọc ngồi ở ghế sô pha cùng với đồng đội xem tranh tài, buổi trưa cậu đã được Hầu Mạch dỗ ngủ một lúc rồi, bây giờ đã ổn hơn, không còn bị nhức đầu nữa.

Tùy Hầu Ngọc nhìn theo bóng dáng Hầu Mạch bước vào sân thi đấu, dáng người cao ráo, màu da trắng bóc phát sáng dưới ánh đèn, khóe mắt hơi cong, là người sở hữu mắt cười bẩm sinh, nhìn ai cũng có cảm giác đang ngậm ý cười.

Thực ra hắn rất ít khi chân thành mỉm cười với mọi người, nhưng thái độ vẫn thân thiện, giờ phút này cũng đang cười xán lạn.

Lưng đeo balo, trong tay cầm vợt, lúc bước đi khí thế ngập trời, vĩnh viễn là ngôi sao sáng nhất sân đấu.

Tùy Hầu Ngọc phát hiện, chỉ tùy tiện nhìn như vậy thôi mà trái tim cậu đã nhảy nhót không yên.

Đây chính là rất thích rồi.

Hầu Mạch đi về phía huấn luyện viên Vương nghe dặn dò mấy điều trước khi thi đấu.

Cuối cùng Hầu Mạch đến nói riêng với Tùy Hầu Ngọc: "Tớ đi thi đấu đây."

"Ừ, ông xã cố lên."

"Ôi..." Hầu Mạch cầm vợt và bóng bước lùi về phía sân, trên mặt vẫn đang treo nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

*** Hết chương 124

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com