ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 121 - Chương chuyển tiếp

andyh976

Cậu có được không đó?

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Tùy Hầu Ngọc xuống căng tin, đúng lúc gặp Hầu Mạch và Tang Hiến đang sóng vai nhau đi ra, chuẩn bị đi làm nóng người.

Hai người nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc lập tức đồng thời ngậm miệng, khiến cậu không thể không nghi ngờ.

Đang thảo luận cái gì mà trông có vẻ tâm đắc thế?

Bây giờ Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy hai người này chỉ cảm thấy thật dị hợm, hai tên lưu manh biến thái tụ lại với nhau.

Hầu Mạch nói với Tùy Hầu Ngọc: "Tớ đi làm nóng người đây, cậu ăn sáng xong trực tiếp lên khán đài ngồi xem là được."

"Ờ, cậu cố lên nhá."

"Vâng! Nhất định sẽ cố gắng hết sức!" Hầu Mạch vừa trả lời vừa sờ tai Tùy Hầu Ngọc, tiếp đó cùng Tang Hiến rời đi.

Tùy Hầu Ngọc dõi mắt nhìn theo, chẳng biết vì sao, cảm thấy kia là hai con sói đuôi bự đang nghiên cứu cách ăn một con thỏ nhỏ.

Cậu không để ý tới nữa, vào căng tin lấy bữa sáng, nhìn thấy bọn Đặng Diệc Hành cũng đang ở đây, cả hai đôi tình nhân đều có mặt.

Tùy Hầu Ngọc bưng khay đồ ăn tới chỗ bọn họ ngồi xuống, vừa ăn được hai miếng thì nghe Lữ Ngạn Hâm an ủi: "Ngọc ca, cậu đừng để ý tới đám người kia, bọn họ rặt một đống chanh chua, không chịu nổi việc bị một người mới như cậu đánh thắng mà thôi."

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Lữ Ngạn Hâm, viết đầy chữ hoang mang trên mặt.

Đặng Diệc Hành vội vàng huých cùi chỏ vào Lữ Ngạn Hâm: "Cậu đừng nói, cậu ấy chưa biết chuyện."

"Hả?!" Lữ Ngạn Hâm chỉ muốn an ủi Tùy Hầu Ngọc mà thôi, không ngờ lại thành phản tác dụng rồi.

Tùy Hầu Ngọc nhướng mày hỏi: "Chuyện gì thế?"

Nếu đã biết chuyện gì thì đừng hòng nghĩ tới việc giấu giếm cậu.

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh nhăn nhó vì bị rơi vào đề khó.

Bạn gái của Thẩm Quân Cảnh, Mạc Nam, cũng chưa thân với bọn họ lắm, hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Quân Cảnh nhỏ giọng trả lời: "Nếu Ngọc ca biết có ai đó nói xấu mình thì sẽ xông lên đánh nhau với người đó, còn nếu không đánh được thì sẽ nhớ kỹ thù này."

Mạc Nam kinh ngạc mở to mắt: "Đến mức đó luôn hả?"

Thẩm Quân Cảnh gật đầu: "Ừ, cực kỳ thù dai, nhưng chỉ cần đánh hả giận rồi thì sẽ không so đo nữa."

Đặng Diệc Hành: "Đúng thế."

Cuối cùng, bọn họ vẫn phải nói.

Tất cả học sinh thể dục đều biết một cái APP (ứng dụng), trên đó có đủ loại tin tức. Trong đó có một chuyên mục là tin tức thể dục thể thao, trong đó có một chuyên mục nhỏ nữa là tin tức các giải đấu thanh thiếu niên, thỉnh thoảng tên của bọn họ sẽ xuất hiện ở nơi này.

Có vài cái tên khá thường xuyên xuất hiện, Hầu Mạch gần như là cái tên thường trú nhất, dù sao thì hắn cũng là một tuyển thủ đẹp trai, thành tích thi đấu tốt, kể cả những người không theo dõi tennis ít nhiều cũng biết đến Hầu Mạch.

Giải đấu toàn quốc lần này, mỗi trận đều được đưa tin, nhóm học sinh thể dục rất để ý.

Trận đấu ngày hôm qua của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cũng được đưa tin, không biết có phải vì ngoại hình quá tốt hay không mà độ hot cao ngoài dự kiến, đêm hôm qua bỗng vọt lên đứng đầu bảng trong nhóm tin tức về thể dục thể thao.

Sáng sớm hôm nay xem lại thì tất cả các ảnh bìa trang đầu của APP đều đưa tin về cuộc tranh tài này.

Đáng tiếc... trọng điểm không phải là thành tích thi đấu, mà là: một tuyển thủ mới nhan sắc nghịch thiên.

Nhóm tin tức thể dục thể thao ít được chú ý + giải thi đấu thanh thiếu niên càng ít được chú ý + hạng mục thi đấu đánh đôi càng ít được chú ý hơn nữa.

Ba lý do ít được chú ý cũng không cản được hai chữ "nhan sắc".

Bên ban tổ chức cũng không ngờ lượng vé bán ra đột ngột tăng cao, bằng một cách thức kỳ lạ như vậy.

Tùy Hầu Ngọc tải APP về, vừa húp cháo vừa mở tin ra đọc thử.

Thực ra phần nội dung viết cũng rất bình thường, chỉ có điều sau khi hot lên, tiêu đề được sửa lại, biến thành một bữa tiệc giật tít.

Nội dung bên trong chủ yếu giới thiệu đội của bọn họ lần này tham gia giải đấu thanh thiếu niên là một con hắc mã, đánh bại được đội hạt giống số hai. Cuối bài còn lập bảng bỏ phiếu, hỏi mọi người dự doán đội nào sẽ giành chức vô địch, là hắc mã hay đội hạt giống số một, Hà Thị Bích và Sở Hựu.

Khu bình luận vô cùng náo nhiệt --

[Hoa Anh Đào Màu Đen]: A a a a a a, đội hắc mã đẹp trai quá, âm thầm bỏ cho hắc mã một phiếu quán quân nè.

[Tiểu Vương Tiểu Vương Tiểu Nguyệt]: Nhìn ảnh bìa tôi còn tưởng là giới thiệu một bộ phim mới, nhìn lại mới phát hiện hóa ra là tin tức thể thao?

[Gaosubaru]: Mấy bạn nhỏ dạo này đẹp trai thế nhở? Các chị có thể chờ các em thêm 10 năm nữa!

[Call Dật by Giápna]: Thi đấu ở thành phố nào thế? Đột nhiên muốn đi xem quá.

[Chắc tau care mài]: Ai bị ảnh bìa thu hút mà bấm vào giơ tay.

[Phiên Tiên]: Tôi không có ý kiến gì với đội hạt giống số một đâu, chỉ là cảm thấy nếu đội hắc mã thắng thì tôi sẽ vui hơn một chút.

[Đồ Háo Sắc]: Thật không hiểu nổi gu thẩm mỹ của mấy người, đội hạt giống số một cũng men lỳ phết, mấy người lại thích kiểu tiểu thịt tươi kia? Được rồi, nếu là tôi thì... tôi cũng vậy.

[Hunhan]: Ví dụ điển hình của việc có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm nhưng vẫn muốn dựa vào thực lực.

Sau đó xuất hiện một nhóm người khác --

[Nó Và Ảnh Lưu Đều Là Cướp]: Tennis không phải môn nhìn mặt, xét về thực lực thì tổ hợp của trường Nam Vân vẫn giỏi hơn.

[Thỏ Lông Xù]: Tôi bỏ phiếu cho đội trường Nam Vân, ở phương diện đánh đôi bọn họ mới là đội có thiên phú. Hơn nữa, trong giải đấu lần trước, bọn họ gần như dễ dàng thắng thẳng một đường, còn đội hắc mã này mỗi trận thắng rất gian nan.

[Nhóc Con Nghịch Ngợm]: Một đám mù tịt về tennis nhảy vào làm gì thế? Bỏ phiếu toàn nước, đội phương bắc kia còn chẳng được tính là hạt giống cho cúp quán quân, cái đứa tóc xoăn kia đánh rõ lung ta lung tung, toàn dựa vào cộng sự là tuyển thủ giỏi mà ôm đùi thôi.

[Kiên Trì Đào Vàng]: Thể dục nói không với nhan sắc, nói chuyện bằng thực lực, mấy người càng tăng độ hot cho bọn họ thì chỉ càng làm bọn họ mất mặt hơn mà thôi.

[Ngưu Ngưu]: Nếu đội Phong Dữ thắng được đội Nam Vân, tôi livestream nuốt bóng tennis cho mấy người xem.

[Sói Xám Đội Mũ Đỏ]: Nhìn khẩu hình của tau nè, ẻo lả!! Kia là bộ dạng mà đàn ông nên có hả? Lớn lên trong nghĩa trang hay sao mà nhìn "âm" thế?

Tùy Hầu Ngọc xem qua một lượt rồi bỏ điện thoại xuống, "So đo với mấy người này chẳng có nghĩa lý gì."

Trái tim bị treo lơ lửng vì lo lắng của Đặng Diệc Hành cuối cùng cũng được hạ xuống, vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, một lũ gato mà thôi, ngoại hình đẹp đâu đồng nghĩa với việc đánh tennis không giỏi, ai nói cậu không có thực lực chứ? Cậu rõ ràng là thực lực và mỹ... sắc đẹp cùng nhau song hành!"

"Gì cơ?? Ẻo lả?" Tùy Hầu Ngọc cười lạnh, "Ông đây cắt bỏ mẹ hai hòn của mày đi bây giờ."

Lữ Ngạn Hâm phun cháo cái phụt.

Mạc Nam không hiểu, mông lung nhìn Thẩm Quân Cảnh, Thẩm Quân Cảnh nuốt một miếng cơm rồi hô lên: "Là đàn ông phải có khí phách! Có khí phách! Ờm!"

Tùy Hầu Ngọc nhìn lướt qua Mạc Nam, thực sự không quen với việc bên cạnh xuất hiện thêm một cô gái đơn thuần, nói chuyện cần phải thu liễm.

Trước giờ bên cạnh cậu chỉ có Tô An Di và Lữ Ngạn Hâm, lúc nói chuyện chẳng cần chú ý gì, mọi người đều hiểu.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho cậu và Từ Dữu Nhất không thể thân thiết được.

Tùy Hầu Ngọc húp thêm vài hớp cháo, hỏi: "Nhìn tôi giống đang ôm đùi lớn lắm hả?"

Đặng Diệc Hành thật thà nói: "Ngọc ca, cậu không dở, cậu chơi mà dở thì tôi và Thẩm Quân Cảnh không còn mặt mũi nhìn người nữa luôn. Chỉ có điều Hầu Mạch rất nổi danh trong nhóm thanh thiếu niên, đây là hào quang nhân vật chính, lớp đàn em mới chơi tennis thiếu điều lập cho Hầu Mạch một cái miếu để thờ. Cậu là người mới, phối hợp với một người đang đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, người ngoài nhìn vào đương nhiên sẽ hiểu thành như vậy. Cậu không thua kém ở điểm nào cả, chỉ kém ở danh khí và thành tích mà thôi."

Tùy Hầu Ngọc nói không thèm để ý nhưng trong lòng vẫn không bỏ qua được.

Không có Hầu Mạch ở đây, bữa sáng chẳng ăn được nhiều, Tùy Hầu Ngọc đeo balo lên hỏi bọn họ: "Hôm nay mấy cậu có thi đấu không?"

Đặng Diệc Hành trả lời: "Tôi và Cảnh có một trận thứ hai buổi sáng, Ngạn Hâm trận đầu buổi chiều, Mạc Nam hôm nay không có trận."

Tùy Hầu Ngọc hỏi tiếp: "Nhóm Hà Thị Bích có đánh không?"

Đặng Diệc Hành lắc đầu: "Không biết... cái này phải hỏi em gái Tô."

Tùy Hầu Ngọc đeo balo đi trước để xem trận của Hầu Mạch, đi được một đoạn cậu quay đầu lại hỏi: "Có điều tra được cái người tên Sói Xám Đội Mũ Đỏ là ai không? Người của trung học Nam Vân à?"

Bốn người đồng loạt lắc đầu.

Tâm trạng bực bội kéo dài cho tới tận trưa. Hầu Mạch đánh xong trận của mình, đi tắm qua rồi cùng Tùy Hầu Ngọc xem tiếp trận của Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, cậu vẫn rầu rĩ không vui.

Hầu Mạch không hiểu tại sao, hỏi: "Cậu vẫn muốn đánh Tang Hiến à?"

Tùy Hầu Ngọc lắc đầu.

Lữ Ngạn Hâm ở gần đó đưa điện thoại cho Hầu Mạch, Hầu Mạch dùng tay che màn hình, cố gắng nhìn chữ trên đó, vừa nhìn lập tức hiểu ngay.

Hầu Mạch cười nói: "Cậu đừng để ý tới bọn họ, chờ đến lúc chúng ta giành chiến thắng thì người mất mặt sẽ là bọn họ."

"Ừm."

"Đạo lý này cậu hiểu mà, sao lại không vui?"

"Dưới cái nhìn của bọn họ, tôi không xứng với cậu."

"Hả?" Hầu Mạch ngẩn ra, "Góc nhìn của cậu thật kỳ lạ."

Tùy Hầu Ngọc mất hứng ngồi xem thi đấu, Hầu Mạch ghé sát vào tai cậu nói: "Cậu là gả cho tớ."

"Gả?"

"Ừ, tớ biết mà, là tớ trèo cao."

Tùy Hầu Ngọc thở dài: "Tôi gửi link tin tức cho Nhiễm Thuật, bây giờ chắc là Nhiễm Thuật đã đọc được và bất bình thay tôi, cậu ấy sẽ đi lập n cái acc phụ để chửi nhau với mấy người kia. Tôi cảm thấy sức chiến đấu của Nhiễm Thuật và Tô An Di đủ để cân hết rồi."

Hầu Mạch tưởng tượng tới cảnh Nhiễm Thuật và Tô An Di lập team đi chửi người, bỗng cảm thấy thật kinh tâm động phách, mí mắt nhảy liên tục, đoán chừng một lát nữa thôi sẽ có gió tanh mưa máu dấy lên.

"Vậy sao cậu vẫn không vui?" Hầu Mạch lại hỏi.

"Vẫn không đúng phong cách của tôi, tôi muốn mắng thẳng mặt cơ!"

"À... cách màn hình nên vẫn chưa đủ nguôi giận đúng không?"

"Ò."

"Bọn họ cũng chỉ dám núp sau lưng mắng người, một đám ô hợp!"

Tùy Hầu Ngọc tiếp tục xem thi đấu, không tiếp tục tán gẫu chủ đề kia nữa, mà nói: "Nhóm Đặng Diệc Hành tiến bộ nhiều phết."

Hầu Mạch đồng ý: "Sức mạnh của tình yêu đó."

*

Buổi chiều quay về phòng khách sạn, Hầu Mạch liên tục nhìn điện thoại cau mày, cầm lên bỏ xuống mấy lần.

Ban nãy có một cái thông báo khiến hắn đau đầu được gửi đến.

Khai giảng năm sau, nhóm học sinh tham gia thi đại học bình thường sẽ chuyển sang học ở trường Thanh Dữ cũ, hưởng thụ cuộc sống lớp 12 hoàn toàn tách biệt với thế gian. Không có hội thao, không có liên hoan Song Đán, mỗi ngày ba điểm thẳng hàng.

Bởi vì Thanh Dữ không có sân tập, huấn luyện viên cũng không thể chạy qua chạy lại hai trường nên nhóm học sinh thể dục phải ở lại học ở trường Phong Hoa.

Nói cách khác, nếu như Tùy Hầu Ngọc tham gia thi đại học bình thường, sang lớp 12 cậu sẽ về trường cũ học.

Còn Hầu Mạch phải ở lại hẻm Tương Gia.

Lúc trước trường học có nói chia lớp rồi lên 12 sẽ không đổi, kết quả vẫn không thể giữ được vì lớp 16.

(*Lớp 16 có học sinh bình thường và học sinh thể dục trộn lẫn nên phải tách ra, xếp lại lớp)

Điều này khiến cho Hầu Mạch rất khó xử.

Đầu tiên, chưa nói đến chuyện hắn và Tùy Hầu Ngọc mới bắt đầu yêu đương đã phải tách ra, chỉ nói chuyện ngủ nghỉ của Tùy Hầu Ngọc đã đủ đau hết cả đầu rồi.

Cuộc sống lớp 12 rất cực khổ, nếu không ngủ đủ, thật sự không biết Tùy Hầu Ngọc có trụ được hay không.

Chưa kể nếu không được ở cạnh Tùy Hầu Ngọc, hắn sẽ chết sớm vì nhớ nhung mất.

Sau khi về khách sạn, Tùy Hầu Ngọc lên tầng thăm Nhiễm Thuật, lúc trở về nhìn thấy bộ dạng sầu lo của Hầu Mạch, hỏi: "Cậu thấy thông báo chưa?"

"Ừm, thấy rồi."

Hai người rơi vào trầm mặc, Tùy Hầu Ngọc mở nắp chai nước, tiếng uống nước nghe cực kỳ rõ ràng.

Dĩ nhiên, gặp tin tức này, tâm tình tốt được mới lạ.

Uống xong, Tùy Hầu Ngọc đặt chai nước xuống bàn, nói: "Mấy năm trước tôi cũng đâu có gặp cậu, vẫn sống tốt mà, cậu không cần lo lắng."

"Hay là tớ xin học ngoại trú, mỗi ngày tan học sẽ qua bên cậu, sáng sớm hôm sau lại về."

"Cậu rảnh quá à?" Tùy Hầu Ngọc nhíu mày.

"Tớ là học sinh thể dục mà, cũng phải rèn luyện, cậu nói đúng không? Thực sự không được nữa thì tớ bảo Tang Hiến sắp xếp cho một cái xe đưa đón, mỗi ngày qua đó với cậu, vấn đề ngủ nghỉ của cậu được đảm bảo, tớ cũng đỡ phải nhớ cậu, mọi chuyện đều được giải quyết!"

"Không cần!"

Hầu Mạch nóng ruột không thôi, đứng lên nói: "Năm ngày đó! Đúng năm ngày không được gặp cậu, tớ phát điên mất!"

"Mùa giải vẫn chưa kết thúc, tôi vẫn còn hai tháng nữa ở lại hẻm Tương Gia."

"Nhưng mà kết thúc rồi cậu vẫn đi mất! Hay là tớ bỏ tư cách học sinh thể dục, thi đại học bình thường tớ vẫn thi được..."

"Sang năm cậu vẫn còn phải thi đấu đấy!! Chuyện trong nhà cậu vừa mới khá lên một chút, đừng có chủ quan!" Tùy Hầu Ngọc ngắt lời.

"Tớ tự tập là được rồi, bây giờ huấn luyện viên Vương cũng chẳng còn gì để dạy tớ."

"Không được..." Tùy Hầu Ngọc nói, cởi áo thay sang đồ ngủ.

Hầu Mạch lập tức sấn qua, ôm Tùy Hầu Ngọc chặt cứng, chơi xấu làm nũng: "Ngọc ca... tớ không thể, không thể không có cậu... tớ sẽ mắc bệnh tương tư mất."

"Bỏ tay ra."

"Không bỏ!! Không bỏ!! Sao cậu lại vô tình quá vậy? Có phải là cậu hết thích tớ rồi không!?"

"Buông ra."

"Ngọc ca, tớ sắp khóc rồi, sao cậu lại có thể như vậy?"

Tùy Hầu Ngọc đẩy Hầu Mạch ra, tiếp tục thay đồ, vừa làm vừa nói: "Không một ai đáng để cậu phải từ bỏ tiền đồ của mình cả, hoặc là vì người đó mà thay đổi một đời. Bất kỳ ai trong chúng ta, nếu phải hi sinh vì người còn lại như vậy thì sự bình đẳng giữa hai bên sẽ không còn nữa, một người hi sinh vì một người, người còn lại chỉ cảm thấy áy náy mà thôi. Thực sự không cần thiết phải làm vậy, dù có yêu thì hai chúng ta vẫn là hai cá thể riêng biệt."

"Không phải cậu đã liều mạng học tập vì Nhiễm Thuật, đánh tennis vì tớ sao?"

"Làm hai việc này thì tôi bị thay đổi thứ gì? Rõ là càng được lợi. Tôi cố gắng học tập là không nên, chăm chỉ chơi một môn thể thao là không nên à? Thế nhưng nếu cậu vì tôi mà thay đổi con đường sau này của mình, thì cậu chính là một tên ngốc."

Hầu Mạch mím môi, không làm phiền Tùy Hầu Ngọc nữa.

Tùy Hầu Ngọc cũng không nói thêm với Hầu Mạch nữa, tự đi tắm rửa.

Tùy Hầu Ngọc không quan tâm sao?

Lúc lên thăm Nhiễm Thuật, cậu đã phải lấy lại tinh thần rồi mới đi xuống.

Cậu biết Hầu Mạch thật sự sẽ làm được như vậy, đạp xe đạp, thậm chí là chạy bộ, mỗi ngày đều có thể xuyên qua nửa thành phố đi tìm cậu.

Nhưng cậu không thể để Hầu Mạch làm như thế.

Mỗi ngày huấn luyện ở trường vất vả thế nào cậu thừa biết, nhiều hôm mệt đến mức chỉ muốn tắm nhanh rồi đi ngủ.

Còn buổi sáng, nếu Hầu Mạch về sớm, đi cũng phải mất gần một tiếng, chưa tính kẹt xe tắc đường.

Làm vậy chỉ khiến Hầu Mạch đi gặp cậu trong mệt mỏi mà thôi, cứ coi như tố chất thân thể tốt đi chăng nữa, thì rồi cũng sẽ có một ngày không thể kiên trì nổi.

Cho nên lúc xuống tầng, Tùy Hầu Ngọc đã chuẩn bị rất kỹ, phải thuyết phục được Hầu Mạch.

Mềm nhất định không được, chỉ có thể dùng cứng.

Hầu Mạch ngồi một mình trên giường, nghĩ đến việc sắp phải xa Tùy Hầu Ngọc, vành mắt đỏ hết cả lên.

Mới vừa yêu đương chưa được bao lâu đã lâm vào cảnh yêu xa, hắn thật sự không chịu nổi đả kích này.

Tùy Hầu Ngọc tắm xong đi ra, nhìn thấy bộ dạng của Hầu Mạch, kinh ngạc rồi thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Cuối tuần tôi vẫn sẽ về hẻm Tương Gia."

"Ò..." Hầu Mạch tủi thân trả lời.

"Mỗi ngày chúng ta có thể gọi video."

"Ò..."

"Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cũng thế mà, bọn họ cũng yêu xa đấy thôi."

"Ò..."

Tùy Hầu Ngọc hôn một cái lên khóe miệng Hầu Mạch, "Ngoan nào."

Hầu Mạch gật gật đầu, với tay lấy cái túi nhỏ đặt ở đầu giường, định lấy dây sạc điện thoại, kết quả vừa mới móc dây sạc ra thì một cái hộp nhỏ rơi theo, xuất hiện cực kỳ nổi bật ở giữa hai người.

Hầu Mạch nhìn cái hộp, tiếp đó ngẩng đầu lên nhìn Tùy Hầu Ngọc, rồi lại nhìn cái hộp: "WTF!?"

Má nó sao cái này lại chạy ra đây?

"Tôi bỏ đấy." Tùy Hầu Ngọc thản nhiên nói.

"Hả?" Hầu Mạch khiếp sợ đến lạc giọng.

"Bỏ ở đây lấy tiện hơn mà?"

"À..."

"Nhưng mà tôi cảm thấy số lượng này hơi ít, có phải là cậu không được không?"

"Được! Tớ được!!" Hầu Mạch vội vã muốn tự chứng minh bản thân, "Tiểu tử Tang Hiến kia đi mua cái này nhưng sống chết không chịu đưa cho tớ, nói tớ chưa cần đến vội, lần sau mang sang, tớ phải bảo nó để lại, phòng ngừa vạn nhất."

"Thế à?" Tùy Hầu Ngọc dài giọng trả lời, "Tạm thời tin."

Hầu Mạch nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ, sáp tới gần cậu nói: "Ngọc ca, tớ được mà, tuyệt lắm đó, không tin cậu sờ thử xem." Vừa nói tay chân vừa lộn xộn.

"Ngày mai có thi đấu đấy." Tùy Hầu Ngọc nhắc nhở.

"Vậy cậu kẹp... chân thôi cũng được?"

"Đệt! Con mẹ nó cậu..."

Chăn rơi xuống giường, bị Hầu Mạch kéo lên lại, còn tiện tay tắt nốt đèn trong phòng.

Ban đêm yên tĩnh.

Tiếng quần áo ma sát, cùng với tiếng hít thở run rẩy của Tùy Hầu Ngọc càng thêm rõ ràng.

"Ngọc ca..." Hầu Mạch bỗng gọi.

"Hửm?"

"Chỉ muốn gọi vậy thôi." Sợ cậu ngủ mất.

*** Hết chương 121

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com