ZingTruyen.Info

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 120 - Bám dính

andyh976

Large size

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Huấn luyện viên Vương và toàn bộ thành viên trong đội nhảy cẫng lên sung sướng, hoan hô nhiệt liệt như thể "Bắc Kinh 2008" diễn ra lần hai.

Nhiễm Thuật kích động đến mức hoa tay múa chân, nhảy nhót bung xòe làm Tang Hiến cười mãi không dừng được.

Lữ Ngạn Hâm thì như một con chuột chũi, ôm vai Tô An Di rung lắc gào thét, mất hoàn toàn năng lực ngôn ngữ. Rõ ràng cô cũng vừa thắng một trận nhưng nhìn thấy người khác thắng lại vui sướng hơn hẳn, còn quên luôn cả Khương Duy và Lục Thanh Huy mới là người cùng trường với mình.

Tô An Di là cô gái lạnh lùng, cấu hình tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, lúc này cũng cười rộ lên, thậm chí còn có xúc động muốn khóc.

Vui cùng với niềm vui của Tùy Hầu Ngọc. Vì cậu vui nên Tô An Di cũng vui.

Chưa hết, Ngải Mộng Điềm và nhóm nữ cổ vũ trên khán đài cũng đã đứng hết lên, giơ cao banner, biến thành một đám "fan cuồng" mất trí.

Các cô xem không hiểu, nhưng vẫn biết là đã thắng rồi.

Chiến thắng này vất vả thế nào các cô vẫn nhận biết được.

Lục Thanh Huy nhìn hai người đối diện ăn mừng chiến thắng, đột nhiên trở nên hoảng hốt, được Khương Duy vỗ vỗ lưng mới tỉnh táo lại.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đi qua, Lục Thanh Huy bắt tay với hai người bọn họ: "Hai cậu đúng là đối thủ xuất sắc, gặp hai cậu, ý chí chiến đấu của tôi cũng được kích lên cao nhất, lần sau nếu còn có cơ hội gặp lại ở giải đấu cao hơn, chúng ta lại tiếp tục phân cao thấp."

Hầu Mạch mỉm cười, hiếm lắm mới có lúc miệng không tiện, đáp: "Hai cậu cũng là mục tiêu cố gắng của bọn tôi."

Khương Duy tán dương Tùy Hầu Ngọc: "Nhóc, không tồi nha."

Tùy Hầu Ngọc trả lời: "Hai cậu đúng là đã không làm tôi thất vọng."

Cả hai bên đều thừa nhận đây là đối thủ chân chính của mình.

Trong lúc rời sân, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch gặp phải Cố Lê Bạc và Đường Diệu.

Cố Lê Bạc vẫn cảm thấy rất khó hiểu, mở lời hỏi Tùy Hầu Ngọc: "Tại sao trong lúc thi đấu hai người không có bất kỳ tiếp xúc nào, bày ra bộ dạng quan hệ rất kém, sau khi kết thúc mới chạm vào nhau? Là muốn giả vờ để đối thủ hiểu nhầm sao? Nhưng làm vậy đâu thể che giấu được lâu, chỉ cần thi đấu mấy lần là mọi người sẽ nhận ra."

Tùy Hầu Ngọc nhếch môi cười, đáp: "Mắc gì tôi phải nói cho cậu biết?"

Trả lời xong, cậu kéo cánh tay Hầu Mạch lôi đi, đi thẳng một mạch.

Đi xa rồi Tùy Hầu Ngọc mới lén lút quay đầu lại nhìn, cười nói: "Cho con hàng kia nghẹn chết luôn! Cậu cũng không được nói đâu đó!"

"OK, coi như là báo thù, để bọn họ nếm thử cảm giác của cậu." Hầu Mạch phụ họa, biểu cảm nghiêm túc, cứ như Tùy Hầu Ngọc đang làm chuyện tốt, thay công lý trừng phạt kẻ xấu vậy.

Hai người đạt thành sự nhất trí, bốn mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười.

Kiểm tra nước tiểu xong, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch tới chỗ huấn luyện viên Vương, huấn luyện viên Vương rất quan tâm tới tình hình thể lực của bọn họ, "Ngày đầu tiên đã đánh hai trận, lại còn thi đấu trong thời gian dài, hai đứa vẫn ổn chứ? Lát nữa tới chỗ đội y tế xoa bóp đi."

Hầu Mạch trả lời: "Em sẽ tới, còn Ngọc ca thì để em xoa bóp cho cậu ấy sau cũng được."

"Ừ, ngày mai Tùy Hầu Ngọc được nghỉ rồi, còn em có một trận đơn đấy."

"Vâng."

Hai người đi dội qua người một lượt rồi thay đồ.

Trong lúc thay quần áo, Hầu Mạch nói: "Ban nãy tớ thấy Hà Thị Bích và Sở Hựu tới xem chúng ta thi đấu."

"Bọn họ cũng coi như là ngư ông đắc lợi, hai đội hôm nay đều là đối thủ mạnh của bọn họ, một đội thua cũng đồng nghĩa với việc đội còn lại loại giúp họ một đối thủ rồi."

"Ừm, đúng vậy, chưa kể qua trận vừa rồi, bọn họ ít nhiều cũng sẽ nhìn ra được một số chiến thuật của chúng ta." Hầu Mạch mặc xong quần áo, bỗng nhận thấy khí sắc của Tùy Hầu Ngọc không tốt lắm, hỏi: "Cậu sao thế? Môi trắng bệch rồi này?"

Tùy Hầu Ngọc cũng bất ngờ, đi ra chỗ gương soi, nói: "Ban nãy tôi muốn tập trung cao độ nên hơi mất sức một chút, bây giờ đầu vẫn còn hơi ong ong."

Hầu Mạch sốt sắng hỏi: "Có nghiêm trọng không? Qua phòng y tế kiểm tra thử nhé?"

"Không sao, có cậu ở bên cạnh là tốt rồi."

Đây chỉ là một câu tùy ý nói đúng sự thật, nhưng vẫn khiến Hầu Mạch dâng tràn cảm giác ngọt ngào.

Hầu Mạch ôm Tùy Hầu Ngọc vào lòng, hôn lên trán cậu, "Lát nữa tớ dỗ cậu ngủ rồi đi xoa bóp. Nếu cậu ngủ ít thì buổi tối tớ xoa bóp cho cậu, còn không dậy thì để mai."

"Ừm, được."

Trên đường đi về, hai người gặp Nhiễm Thuật ra đón, Nhiễm Thuật hưng phấn nói: "Ngọc ca! Lúc, lúc thi đấu cực kỳ đẹp trai, xứng đáng phong thần!"

"Tôi cũng nghe thấy tiếng cổ vũ của cậu."

"Lúc này nhất, nhất định phải quay video, lưu giữ làm kỷ niệm, qua bên này đi." Nhiễm Thuật kéo tay Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc không thích làm mấy trò này nên tìm cách tránh khỏi tay Nhiễm Thuật: "Tôi không muốn quay."

"Chỉ, chỉ quay bóng thôi, được không?"

Nhiễm Thuật kéo Tùy Hầu Ngọc vào đại sảnh khách sạn, tìm một chỗ bức tường trống có ánh sáng đầy đủ, còn có vài ánh đèn tạo hiệu ứng kéo bóng dài ra.

Nhiễm Thuật vẫy tay với Tang Hiến, Tang Hiến yên lặng đi sang cúi đầu xuống, Nhiễm Thuật quen thuộc treo balo của mình lên cổ Tang Hiến, Tang Hiến còn phải nhận chai nước Nhiễm Thuật đang cầm.

Sau khi nhận hết đồ, Tang Hiến tự giác đi ra chỗ khác, đứng bên cạnh Hầu Mạch, bất đắc dĩ nhìn hai người kia quay video.

Hầu Mạch bật nhẹ một cái ngồi lên lan can, trên người hắn cũng đang đeo hai cái balo của hai người, tay còn phải cầm cả túi đựng vợt.

"Mày đúng là không biết giác ngộ gì cả, mấy thứ đồ này tao toàn trực tiếp cầm luôn, mày còn để người ta cầm rồi chờ người ta đưa?" Hầu Mạch thấp giọng phê bình.

Tang Hiến cũng là một đại thiếu gia, lại chưa từng yêu đương bao giờ, thật thà hỏi lại: "Yêu đương còn phải làm thế nữa cơ à?"

"Đương nhiên, Ngọc ca nhường cho tao làm 1, tao hận không thể mỗi ngày cõng cậu ấy đi, không muốn để cậu ấy tự bước, có điều... nhìn thấy mày thành ra bộ dạng như ngày hôm nay, tao cũng rất muốn cười."

"Hừ."

Hầu Mạch và Tang Hiến, mỗi người ôm một đống đồ, đứng chờ đợi.

Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật bàn nhau quay một đoạn video ngắn, dùng điện thoại của Nhiễm Thuật quay, hai người cùng nhảy một đoạn nhạc, vũ đạo giống nhau, còn video quay lại cái bóng ở trên tường.

Hai người học nhảy với nhau từ nhỏ, độ ăn ý rất cao, cùng là kiểu người có vóc dáng mảnh khảnh, hình ảnh quay được cực kỳ đẹp mắt.

Có người qua đường nhìn thấy bọn họ, khe khẽ bàn luận: "Là người nổi tiếng đang quay douyin à?"

"Hai người kia nhìn là biết có học chuyên môn, không giống mấy blogger chỉ biết huơ huơ vài động tác cơ bản."

"Hình như là tuyển thủ tham gia thi đấu tennis."

Một lúc sau, có vài nữ sinh tới xin bọn họ ID wechat.

Hầu Mạch không lo lắng chút nào, Tùy Hầu Ngọc xưa nay không bao giờ để ý tới những chuyện này.

Nhưng Nhiễm Thuật thì khác, thản nhiên cho các cô gái kia wechat của mình, còn vẫy tay nói bye bye.

Hầu Mạch theo phản xạ nhìn qua chỗ Tang Hiến, thấy vẻ mặt đối phương không có thay đổi gì quá lớn, chỉ xoay vai mấy cái mà thôi.

Quả nhiên... chỉ có mình thích ăn giấm chua, nhìn người ta đi, một cái nhăn mày cũng không có.

Bốn người chia nhau về phòng khách sạn, chuyện đầu tiên Tùy Hầu Ngọc làm sau khi vào phòng là đổ ập người xuống giường.

Hầu Mạch bận rộn sắp xếp lại đồ của cả hai, còn chuẩn bị đồ cho trận đấu ngày mai của mình, ngày mai tới giờ chỉ cần xách balo đi là được.

Dọn dẹp xong nhìn lại phát hiện Tùy Hầu Ngọc ngủ mất rồi, Hầu Mạch không khỏi kinh ngạc. Hắn giúp cậu đắp chăn, tắt đèn, còn mình đi sang chỗ đội y tế.

Sau khi xoa bóp xong, huấn luyện viên Vương gọi Hầu Mạch sang phòng mình, dặn dò một số điều cho trận đấu ngày mai, lúc về phòng đã là gần 11 giờ.

Cho dù không tham gia thi đấu thì giờ này cũng tới giờ ngủ rồi.

Quay về phòng, Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa dậy. Hầu Mạch nằm xuống bên cạnh, ôm cậu đi ngủ. Có lẽ Tùy Hầu Ngọc cảm nhận được Hầu Mạch đã trở lại nên vô thức lăn vào ngực Hầu Mạch, một tay đặt lên thắt lưng hắn, tiếp tục ngủ say.

Gian phòng này có hai chiếc giường đơn, nhưng một giường luôn không cần dùng đến, chỉ dùng để đồ linh tinh, còn bọn họ ngủ chung ở giường còn lại.

Cho dù yêu nhau cũng không thể đặt phòng chỉ có một giường lớn được.

*

Ngày hôm sau.

Tùy Hầu Ngọc dậy cùng Hầu Mạch, định đi làm nóng người cùng hắn.

Trong lúc Hầu Mạch rửa mặt, Tùy Hầu Ngọc sáp tới ôm hắn từ sau lưng, chôn mặt vào lưng đối phương, muốn tranh thủ ngủ thêm một lúc.

Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, mắt không mở nổi.

Ôm được một lúc, Hầu Mạch cảm giác cơ thể Tùy Hầu Ngọc đang có xu hướng trượt xuống, hắn vội vàng cầm tay cậu giữ lại, chuyển Tùy Hầu Ngọc ra đằng trước, ôm cậu bằng một tay, một tay vẫn tiếp tục rửa mặt.

Hầu Mạch rửa mặt xong xuôi, xốc Tùy Hầu Ngọc đặt lên bồn rửa, để cậu ngồi đàng hoàng rồi đi lấy bàn chải và kem đánh răng cho cậu. Hắn bóp kem ra, bỏ bàn chải vào miệng Tùy Hầu Ngọc, chăm chỉ giúp cậu đánh răng.

Tiếp đó còn đưa cốc tới bên miệng Tùy Hầu Ngọc, nói: "Súc miệng đi."

Tùy Hầu Ngọc mơ màng mở mắt, hớp một ngụm nước rồi quay sang phun vào bồn rửa.

Hầu Mạch quan sát Tùy Hầu Ngọc một chốc, chỉ có thể tiếp tục tìm khăn lông rửa mặt cho cậu.

Cơ thể Tùy Hầu Ngọc nghiêng về phía Hầu Mạch, hắn hỏi mấy câu để giúp cậu tỉnh táo lại: "Có đói bụng không?"

"Hơi hơi..."

"Để tớ gửi tin nhắn cho Tô An Di."

"Ừ."

Hầu Mạch muốn đi lấy điện thoại nhưng Tùy Hầu Ngọc không cho đi, cậu ôm lấy cổ hắn rồi rướn người hôn lên.

Hầu Mạch cũng chẳng phải người hay ngại, lập tức đáp lại Tùy Hầu Ngọc, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả người khởi xướng.

Hai người bám dính lấy nhau thêm một lúc nữa mới buông ra, Hầu Mạch ra ngoài tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Tô An Di.

Chưa đến một phút, Tô An Di đã hồi âm, nói là không đưa bữa sáng tới được.

Tùy Hầu Ngọc tìm điện thoại của mình, nhìn thấy tin nhắn mới của Tô An Di: Nhiễm Thuật và Tang Hiến đang náo loạn đòi chia tay, tôi sang đó xem thử, cậu và Hầu Mạch xuống căng tin ăn sáng đi.

Tùy Hầu Ngọc cau mày gửi tin nhắn voice cho Tô An Di: "Sao lại đòi chia tay? Hôm qua bọn họ vẫn rất tốt mà?"

Tô An Di: "Không biết nữa."

Tùy Hầu Ngọc: "Nhiễm Thuật chưa nói à?"

Tô An Di: "Cổ họng quá khàn, tôi không cho cậu ấy nói chuyện nữa, nhưng vẫn cứ khóc mãi."

Tình hình thế này Tùy Hầu Ngọc nhất định phải đi xem rồi, cậu ra ngoài mới biết tối hôm qua Tang Hiến và Nhiễm Thuật đã đổi phòng khách sạn.

Hầu Mạch xách balo và vợt tennis của mình, nói: "Tớ đi cùng cậu."

Hai người đi lên tầng cao nhất, cửa tháng máy mở ra có nhân viên khách sạn nghênh đón, hỏi bọn họ muốn tới phòng nào.

Tùy Hầu Ngọc báo số phòng, nhân viên tự mình dẫn bọn họ tới tận cửa, còn giúp nhấn chuông.

Phục vụ của phòng tổng thống đúng là rất tốt...

Người mở cửa là Tô An Di, cô nhìn thấy Hầu Mạch đi cùng tới, kinh ngạc hỏi: "Cậu chưa chuẩn bị đi thi đấu đi à?"

"Tôi tới xem thử một chút." Hầu Mạch trả lời.

Đi vào, Tang Hiến đã thay sang đồ thể dục, bình thản đứng uống nước trong phòng, có lẽ cũng đang chuẩn bị đi tranh tài.

Tùy Hầu Ngọc liếc Tang Hiến một cái, tiếp tục đi vào phòng trong.

Hầu Mạch thì ở lại bên ngoài lén lút nói chuyện với Tang Hiến.

Nhiễm Thuật nghe tiếng Tùy Hầu Ngọc vào phòng, lập tức kéo chăn che kín đầu, trốn tiệt không ra.

Biết ngay mà! Nói cho Tô An Di kiểu gì Tô An Di cũng nói lại với Tùy Hầu Ngọc!

Tô An Di còn có thể bình tĩnh tìm cách giải quyết vấn đề, nhưng Tùy Hầu Ngọc thì không, chỉ biết bao che khuyết điểm và đánh nhau thôi.

Nếu như Nhiễm Thuật làm loạn quá có khi còn bị Tùy Hầu Ngọc đánh chung luôn, lúc điên lên rồi thì không phân biệt được địch hay ta nữa.

Tô An Di đứng bên cạnh giường, nói: "Như cậu thấy đó, chắc là làm việc cả một đêm nên cổ họng không nói được nữa. Cậu ấy nói không ra nên gửi tin nhắn mắng người, Tang Hiến không thèm nhìn điện thoại, cậu ấy lại gửi tin nhắn cho tôi, nhờ tôi chuyển lời với Tang Hiến là muốn chia tay."

Tùy Hầu Ngọc khoanh tay trước ngực, nhìn đống chăn cuộn tròn như cái bánh màn thầu trên giường, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Nhiễm Thuật đâu, chỉ có thể thở dài hỏi Tô An Di: "Cậu chuyển lời chưa?"

"Tang Hiến nói..." Tô An Di quay đầu nhìn ra bên ngoài một cái, hạ thấp âm lượng, "Cậu ấy nói, nếu dám chia tay thì từ nay về sau sẽ làm cho Nhiễm Thuật không nói được một câu nào nữa."

Phản ứng của Tùy Hầu Ngọc xem ra khá bình tĩnh, chỉ là nhìn xung quanh một lượt.

Đúng lúc này Hầu Mạch đi vào, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đang nhìn ngó khắp nơi, hắn cũng nhìn theo rồi nói: "Căn phòng này trang trí đẹp ghê."

Tô An Di thầm thì nhắc: "Ngọc ca đang tìm vũ khí vừa tay đó."

Hầu Mạch: "..."

Hầu Mạch vội vã giữ Tùy Hầu Ngọc lại, "Trong thời gian thi đấu mà đánh nhau thì sẽ bị cấm thi đấu đó, cậu tha cho nó lần này đi."

Lúc này Tang Hiến cũng vào phòng, chỉ tay vào Hầu Mạch: "Mày, đi ra ngoài."

Trong khái niệm của Tang Hiến, Tùy Hầu Ngọc và Tô An Di là "chị em bạn dì" của Nhiễm Thuật, hai người họ được phép nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Nhiễm Thuật, không sao hết.

Nhưng Hầu Mạch thì không được.

Hầu Mạch cũng không nán lại, lúc đi ra còn lẩm bẩm dặn: "Lát nữa mà đánh nhau mày nhớ hô to lên nhá, tao sẽ tới cứu giá."

Tang Hiến không đáp lại Hầu Mạch mà nói với Tùy Hầu Ngọc: "Cậu hỏi cậu ấy đi, hỏi xem vì sao lại cãi nhau."

Tùy Hầu Ngọc khó chịu trả lời: "Hai cậu đang cãi nhau ấy hả? Đây là đang đánh nhau!"

Tang Hiến giải thích: "Tôi không phải người dễ đánh nhau."

Tùy Hầu Ngọc coi như đã rõ, đoán chừng lần này lại là Nhiễm Thuật gây sự trước, vì vậy cậu gật đầu, đồng ý không làm loạn thêm nữa.

Tang Hiến nói với Nhiễm Thuật: "Hôm nay tôi có trận đấu nên đi trước, đánh xong sẽ trở lại."

Nhiễm Thuật không lên tiếng, chỉ thò tay ra dựng một ngón giữa hướng về phía Tang Hiến.

Tang Hiến nhìn thấy ngón tay kia lại bật cười, đeo balo lên lưng, nói: "Tôi đi ăn sáng rồi làm nóng người, có Hầu Mạch đi cùng là được rồi, hai cậu giúp tôi để ý cậu ấy, tôi đã tắm rửa và mặc quần áo tử tế cho cậu ấy rồi."

Chờ Tang Hiến và Hầu Mạch đi khuất Tùy Hầu Ngọc mới kéo chăn của Nhiễm Thuật, nhưng bị Nhiễm Thuật sống chết giữ lại.

Đáng tiếc, sức Nhiễm Thuật không khỏe bằng nên vẫn bị Tùy Hầu Ngọc rút hết chăn đi.

Nhiễm Thuật ngồi co ro trên giường, mắt sưng to như hai quả hạch đào, mếu máo nhìn hai người đứng bên giường, bỗng cậu ta khóc lên, nước mắt rơi như mưa.

Tô An Di khó hiểu hỏi: "Bình thường Tang Hiến đối xử với cậu tốt lắm mà, lần này cãi nhau là vì sao thế?"

Nhiễm Thuật rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô An Di: Hôm qua tớ có cho mấy nữ sinh ID wechat...

Nhiễm Thuật đang cực kỳ cực kỳ khó chịu.

Cậu ta chỉ cho mấy cô gái wechat mà thôi, bị làm cả đêm, cầu xin thế nào cũng vô dụng.

Đổi phòng là do sợ kêu quá to, những phòng khác lại tưởng có hiện trường vụ án nào đó, đổi sang một căn phòng cách âm tốt hơn, giường cũng to hơn.

Tùy Hầu Ngọc hỏi: "Cậu đã có bạn trai, tại sao vẫn muốn cho mấy nữ sinh kia wechat của mình?"

Nhiễm Thuật gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Cậu đã từ chối rồi, nếu tớ cũng từ chối nữa thì sẽ khiến các cậu ấy mất mặt, cứ cho rồi phớt lờ không để ý là được mà.

Tùy Hầu Ngọc hỏi lại: "Có nhất thiết phải thế không?"

Nhiễm Thuật hoang mang nhìn Tùy Hầu Ngọc.

"Về phần bị làm thảm như vậy? Còn không phải là... cũng thoải mái sao?"

Nhiễm Thuật đã hiểu, tức tối đánh chữ: Cậu thử mà xem!!!

Tùy Hầu Ngọc mặc kệ Nhiễm Thuật, giao Nhiễm Thuật lại cho Tô An Di, còn mình đi xuống tầng ăn sáng, cậu còn phải đi xem Hầu Mạch thi đấu nữa.

Tùy Hầu Ngọc phục rồi, trước đây luôn cảm thấy Nhiễm Thuật gầy gò, chuyện giữa tình nhân với nhau, không ngờ là có thể làm tới mức này.

Tùy Hầu Ngọc rẽ về phòng lấy vợt tennis, thầm nghĩ biết đâu sẽ cùng Hầu Mạch làm nóng người được một lúc.

Cậu phát hiện vali hành lý đã bị di chuyển, bình thường cậu hay mở sẵn nhét vào tủ, để tiện lấy đồ bất lúc nào, bây giờ lại bị đóng kín đặt ở bên cạnh.

Cậu đột nhiên nhớ ra ban nãy lúc ở trên tầng, mình đi vào phòng trong rồi, còn Hầu Mạch và Tang Hiến ở ngoài lén lút nói chuyện một lúc, không biết đã nói cái gì.

Tùy Hầu Ngọc mở vali ra, không thấy có gì bất thường nhưng vẫn theo phản xạ lật đồ lên thử, phát hiện bên trong hộp đựng đồ lót có một cái túi bóng màu đen.

Cậu rút túi ra xem thử, bên trong túi là một hộp bao cao su, xung quanh in một loạt chữ: Large Size.

Nhìn thấy chiều rộng là XXL, cậu lấy điện thoại ra kiểm tra bảng số đo size XXL của hàng trong nước, nhưng giá trị không hề giống.

Có lẽ là hàng trong nước ít có tới cỡ này nên Hầu Mạch đã nhờ vả Tang Hiến. Lúc cầm về Hầu Mạch còn muốn giấu đồ đi, có tật giật mình lấy vali ra sửa sang lại gọn gàng mà không cất lại vào tủ.

Nếu như vali ở nguyên chỗ cũ thì cậu sẽ không biết đến sự tồn tại của món đồ này.

Tùy Hầu Ngọc nhìn con số kích cỡ, rơi vào trầm tư trong đúng ba phút.

*** Hết chương 120

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info