ZingTruyen.Info

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 108 - Yêu đương

andyh976

Thì ra vẫn luôn thích

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Hầu Mạch khóc một lúc, chóp mũi bắt đầu đỏ ửng lên, dưới nền da màu trắng trông càng thêm rõ ràng.

Lông mi hắn vẫn còn vương vài vệt nước lấp lánh, con ngươi như phủ một tầng hơi nước, ánh mắt nhìn Tùy Hầu Ngọc có hơi dại ra.

Hình như... toàn bộ những lời thoại đã chuẩn bị hôm qua không cần dùng tới nữa.

Hắn và Tùy Hầu Ngọc đã về bên nhau rồi.

Buổi trưa ngày mùng 3 tháng Giêng, hắn và Tùy Hầu Ngọc đồng thời thoát kiếp độc thân.

Bọn họ yêu nhau.

Hầu Mạch dùng mu bàn tay dụi mắt một cái, hỏi bằng giọng mũi: "Vậy từ bây giờ tớ là bạn trai của cậu rồi phải không?"

"Ừ." Tùy Hầu Ngọc cho Hầu Mạch một đáp án khẳng định.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu không nói gì.

Hình như chẳng có ai ngờ cả hai lại xác nhận quan hệ nhanh như vậy, chỉ có thể trầm mặc.

Không biết nên nói cái gì.

Lần đầu tiên yêu đương, không có kinh nghiệm, cũng không biết nên nói chuyện yêu đương như thế nào.

Một lúc sau, Hầu Mạch rút điện thoại trong túi ra, hỏi Tùy Hầu Ngọc: "Tớ có thể đăng bài trong vòng bạn bè không?"

"Cậu muốn làm gì?"

"Tuyên bố quyền sở hữu."

"À..."

Hầu Mạch không dám công khai trong vòng bạn bè là mình đã tìm được bạn trai, sợ phải nhận mấy lời đàm tiếu, chỉ đăng một câu: tôi yêu đương rồi.

Những người quen biết hắn đều biết hắn yêu ai.

Rất nhanh, điện thoại của Hầu Mạch bị tiếng thông báo oanh tạc, có người bình luận, có người khen ngơi, có người gửi tin nhắn dò hỏi.

Trong lúc Hầu Mạch bận rộn trả lời tin nhắn, Tùy Hầu Ngọc cũng lấy điện thoại của mình ra xem bình luận.

Đặng Diệc Hành: Chúc mừng đại sư huynh thành công làm mù mắt vị kia.

Thẩm Quân Cảnh: Đệt mợ đệt mợ đệt mợ!!! Đại sư huynh, cống hiến của mày xứng đáng lưu danh sử sách.

Tang Hiến: Không tồi.

Lữ Ngạn Hâm: Ngao ngao ngao! Là cái người mà tôi đang nghĩ đến hả?

Dì Tô: Theo đuổi được rồi?

Cách Cách: Các bạn nhỏ chú ý, công khai yêu sớm nhớ phải giấu giáo viên chủ nhiệm. Hầu Mạch, thầy sẽ để mắt đến em.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch kết giao chưa tới mười phút, đọc bình luận của Âu Dương Cách, cậu đột nhiên cảm thấy tên bạn trai mới của mình không thông minh cho lắm.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không có mấy người có đủ tư cách nói Hầu Mạch không thông minh.

Tùy Hầu Ngọc bỏ điện thoại sang một bên, định quay sang xem thử Hầu Mạch đang làm gì thì bị đối phương ôm lấy hai bên vai.

Tiếp theo là một nụ hôn đầy thận trọng.

Tùy Hầu Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được sự cẩn thận từng li từng tí của Hầu Mạch.

Cậu không từ chối, còn ra sức phối hợp.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Hầu Mạch nín khóc, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Nếu đã ở bên nhau rồi thì sẽ không tách nhau ra nữa, được không?"

"Ừm."

"Tớ rất thích cậu." Hầu Mạch vừa nói vừa nhìn chăm chú vào mắt Tùy Hầu Ngọc.

Hốc mắt của Hầu Mạch rất sâu, đôi con ngươi trong suốt, ngập tràn sự trẻ trung, tinh khiết tốt đẹp.

Lúc này trong mắt toàn là sự chân thành, nghiêm túc, như thể lời vừa rồi là câu nghiêm túc nhất hắn từng nói cho đến bây giờ.

Tùy Hầu Ngọc cong khóe môi, dùng ngón cái và ngón trỏ miêu tả, trả lời: "Tôi cũng có chút thích cậu."

Hầu Mạch vui vẻ đến mức suýt chút nữa đứng lên biểu diễn một màn nhảy nhào lộn.

Một người trước nay không hề thể hiện ra là mình thích cái gì, bây giờ đột nhiên nói thích, đủ để cho đối phương niềm vui lớn nhất.

Tùy Hầu Ngọc đứng dậy khởi động lại cơ thể, nói: "Tôi nhảy cho cậu xem nhé, cậu thích xem cái gì?"

Hầu Mạch suy nghĩ một chút nhưng đành bó tay, đáp: "Cậu thích cái gì thì nhảy cái đó đi."

Tùy Hầu Ngọc gật đầu, đi tới chỗ đặt thiết bị âm thanh, mở lên.

Hầu Mạch tranh thủ kiểm tra thông báo trên điện thoại, vừa mở vòng bạn bè ra thì thấy ban nãy Tùy Hầu Ngọc cũng đăng một trạng thái.

Hạt Đậu Nhỏ Hung Thần Ác Sát: Tôi yêu đương rồi.

Giống hệt câu của hắn, cũng không nói thêm gì, người nào biết tự nhiên sẽ hiểu.

Hầu Mạch thậm chí còn nhìn thấy bình luận của Âu Dương Cách dưới bài đăng của Tùy Hầu Ngọc giống hệt như bên bài của hắn.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm tình của vị giáo viên chủ nhiệm này đang phức tạp thế nào.

Hầu Mạch vui vẻ vô cùng, nhào tới ôm lấy Tùy Hầu Ngọc làm nũng: "Ngọc ca, sao cậu lại tốt như vậy?"

Tùy Hầu Ngọc vốn đang ngồi xổm điều chỉnh thiết bị âm thanh, đột nhiên bị Hầu Mạch đè lên lưng, cơ thể lập tức chúi về phía trước, cậu phải chống cả hai tay xuống đất mới giữ được cho cả hai không ngã ra.

"Đứng dậy!" Tùy Hầu Ngọc chật vật rống lên.

"Không! Tớ muốn ôm cậu!" Hầu Mạch tiếp tục biểu diễn một màn mãnh nam làm nũng.

Trên lưng gánh một thằng con trai nặng 144 cân (72kg), cứ coi như Tùy Hầu Ngọc rất khỏe đi chăng nữa thì cũng không thể không thấy nặng.

Cậu chỉ có thể tiếp tục mở nhạc lên, tiếng nhạc đột ngột phát ra dọa Hầu Mạch giật mình, nhanh chóng đứng thẳng người dậy.

Phòng tập nhảy của trung tâm nhảy này không phải kiểu chuyên nghiệp, đèn trong phòng không quá sáng, quá nửa là đèn huỳnh quang bình thường, gắn thêm một ít đèn màu, vách tường còn có mấy hình vẽ linh tinh.

Bốn mặt tường đều có gắn gương để người tập có thể nhìn được hết mọi góc độ động tác của mình.

Tùy Hầu Ngọc chọn bài hát mà cậu tập cuối cùng trước khi dừng việc tập nhảy, động tác vẫn còn nhớ khá rõ vì đã tập khá nhiều lần, bây giờ nghe nhạc cơ thể theo bản năng hồi tưởng lại.

Tùy Hầu Ngọc đã học nhảy được một thời gian rất dài, chương trình học có đủ các loại, street dance, locking, popping đều đã từng học qua.

Ưu thế của việc tập nhảy từ nhỏ chính là cơ thể được khai thác một cách toàn diện, dù chỉ là những động tác bình thường không có độ khó cao vẫn có thể làm đến mức độ chuẩn chỉnh hoàn mỹ nhất.

Sự cân bằng của cơ thể được kiểm soát tốt, biên độ động tác chính xác gọn gàng, sẽ khiến người xem cảm thấy như thể âm nhạc đang điều khiển tứ chi của cậu.

Nhìn Tùy Hầu Ngọc nhảy sẽ nhận ra ngay là cậu đang hưởng thụ.

Lần trước cậu nhảy ở trường trong lúc huấn luyện quân sự có chút cảm giác bị ép buộc phải nhảy nên chỉ nhảy bình thường chứ không để ý kỹ chi tiết, đủ để người xem nhìn ra có nền tảng vũ đạo rất tốt.

Lần này nhảy ở địa điểm quen thuộc, âm thanh quen thuộc, khiến cơ thể cậu hoàn toàn thả lỏng, nhảy tốt hơn cả lần trước.

Hầu Mạch đứng ở một bên nhìn, miệng vẫn luôn cười.

Ngọc ca của hắn sao lại giỏi vậy nhỉ?

Cuối cùng Hầu Mạch ngồi bệt xuống sàn, khoanh chân ngẩng đầu tiếp tục nhìn Tùy Hầu Ngọc, cười như một tên ngốc si tình.

Nhảy mệt rồi Tùy Hầu Ngọc trực tiếp đi tới ngồi đối diện với Hầu Mạch, hỏi: "Trưa nay ăn gì?"

"Không biết."

"Thực ra tôi có hơi buồn ngủ..."

Hầu Mạch dang hai tay ra, Tùy Hầu Ngọc liền hiểu, lập tức ngả người sang. Hầu Mạch đỡ lấy người ôm vào ngực mình, để Tùy Hầu Ngọc dựa vào mình, tìm một tư thế thoải mái cho cậu nghỉ ngơi.

Hầu Mạch phủ thêm áo khoác lên người Tùy Hầu Ngọc, hôn lên trán cậu một cái: "Chờ cậu dậy rồi chúng ta đi ăn."

"Ừa."

Trong phòng tập nhảy không còn tiếng nhạc nữa, chỉ còn tiếng gió của máy điều hòa đang chầm chập thổi.

Chỉ cần tới gần Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc có thể tìm lại được cảm giác an toàn mà cậu thiếu hụt nhiều năm, rất nhanh đã ngủ say, không cựa không ngáy, chỉ cần được chạm vào Hầu Mạch.

Hầu Mạch không buồn ngủ, ngồi yên lặng ôm đối phương, vừa trả lời tin nhắn trên điện thoại vừa chơi game.

Lúc tỉnh lại, Tùy Hầu Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn năm giờ." Hầu Mạch trả lời.

"Qua giờ chiếu phim mất rồi!"

"Không nỡ gọi cậu dậy..."

Tùy Hầu Ngọc đứng dậy hoạt động tay chân, quay sang mắng Hầu Mạch: "Phá gia chi tử!"

Hầu Mạch bị mắng nhưng vẫn nở nụ cười: "Cậu còn không biết ngại mà mắng tớ à?"

"Vậy chúng ta đổi sang xem khung giờ khác?"

"Đi ăn cơm thôi, tớ đói rồi, ăn xong thì về, về muộn mẹ tớ lại lo lắng."

Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch hồi lâu, cuối cùng không thể làm gì khác, đành lấy áo khoác của mình mặc vào, chuẩn bị đeo balo lên thì lại bị Hầu Mạch giành trước một bước.

Tùy Hầu Ngọc nhỏ giọng nói: "Lần sau nhớ phải gọi tôi dậy."

"Ừ, biết rồi."

"Để tôi đặt vé xem phim ngày mai, mai chúng ta lại đi xem." Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại ra tìm kiếm, nhìn một lượt danh sách phim đang chiếu, liếc qua thôi đủ đoán được Nhiễm Thuật đã đề cử bộ nào.

"Được."

Ra khỏi trung tâm huấn luyện, trong lúc đứng ở bên đường chờ xe tới, Hầu Mạch kéo tay Tùy Hầu Ngọc bỏ vào túi áo khoác của mình.

Tùy Hầu Ngọc muốn rút tay về, nhắc nhở: "Đang ở trên đường, ngủ mất thì phải làm sao?!"

"Trời lạnh cậu ít bị ngủ hơn, xe chỉ còn khoảng 7 phút nữa là tới thôi." Hầu Mạch đã thử nghiệm, lần trước lúc nằm hôn trong tuyết, thời gian khá lâu mà Tùy Hầu Ngọc vẫn không hề buồn ngủ.

"Ò." Tùy Hầu Ngọc không kiên trì nữa, đan mười ngón tay với Hầu Mạch trong túi áo khoác của hắn.

"Lúc hưng phấn cũng không bị, ví dụ như lúc tớ giúp cậu..."

"Cậu ngậm miệng lại đi."

Dọc đường đi, hai người đều yên lặng, bộ dạng trông giống người xa lạ mới quen biết nhau.

Về tới tầng trệt khu nhà, Hầu Mạch chỉ lên lầu nói: "Tớ về chào mẹ một tiếng, lát nữa lại xuống tầng với cậu."

"Ừ."

Tùy Hầu Ngọc vào nhà, đóng cửa lại rồi đứng nghe tiếng bước chân lên cầu thang, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở trên tầng mới cởi giày ra thay.

Cảm giác này thực sự rất kì diệu.

Cậu và người cậu thích yêu nhau rồi.

Bắt đầu là người đó, hiện tại vẫn là người đó, một sự tồn tại khác biệt duy nhất trong cuộc sống của cậu, bây giờ đã trở thành người cậu thích nhất. Cậu ỷ lại vào đối phương, tình cảm hoàn toàn tự nhiên, không hề chịu sự khống chế.

Là một người luôn bị người khác chán ghét, không ngờ lại có người thích mình, chuyện này thật thần kỳ.

Sau khi về nhà, Tùy Hầu Ngọc dọn cát cho Đại Ca, sắp xếp lại một số đồ vật, lúc rảnh tay liền ra cửa nghe ngóng thử, lẩm bẩm: "Sao mãi mà vẫn chưa xuống?"

Đứng ở cửa thêm mười phút nữa thì nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa ở tầng trên, Tùy Hầu Ngọc lập tức giả vờ bình tĩnh đi lấy ấm đun nước.

Hầu Mạch đi vào, tay xách theo một cái túi nhỏ, đặt lên bàn ăn: "Mẹ tớ xem bài đăng trên vòng bạn bè rồi, đã biết chúng ta yêu nhau. Buổi chiều bà ấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên bóc hạt thông cho cậu, cậu ăn thử đi."

Tùy Hầu Ngọc khiếp sợ nói: "Nhiều thế?! Vậy thì đầu ngón tay sẽ đau lắm đó!"

"Mẹ tớ vừa xem ti vi vừa bóc, ăn đi, tớ thấy hạt thông trong nhà bị mẹ bóc sạch cả rồi."

"Ò..." Tùy Hầu Ngọc bốc lấy mấy hạt, trong lòng ấm áp lan tràn.

Lần trước tới nhà họ Hầu ăn Tết, trước mặt Tùy Hầu Ngọc đặt một cái khay đựng các loại hạt quả khô, cậu ăn nhiều hạt thông nhất, không ngờ mẹ Hầu đã ghi nhớ.

Bây giờ lại bóc cho cậu nhiều như vậy.

Kỳ thực Tùy Hầu Ngọc rất dễ bị cảm động, có thể là do ít được trải nghiệm, hiếm hoi lắm mới có một người thành tâm đối xử tốt với mình, đương nhiên cậu sẽ bị làm cho cảm động đến rối tinh rối mù.

Ăn được một lúc, Tùy Hầu Ngọc hỏi Hầu Mạch: "Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?"

Hầu Mạch không nói gì, động thủ kéo đối phương vào phòng tắm: "Cùng nhau tắm."

Tùy Hầu Ngọc chưa kịp phản ứng thì Hầu Mạch đã đóng cửa phòng tắm lại.

Sau khi hiểu rõ tâm tư nhỏ của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc cũng không hề tức giận, còn nở nụ cười. Quả nhiên, đã chính thức kết giao, con hàng này bắt đầu không nhịn được, hành động càn rỡ.

Tùy Hầu Ngọc bỏ nốt mấy hạt thông cuối cùng trong tay vào miệng rồi giơ hai tay lên, Hầu Mạch hiểu ý, cởi áo ra giúp cậu.

Cậu có tay có chân, nhưng vẫn muốn bạn trai của mình giúp.

Mà vừa may, bạn trai của cậu cũng rất nguyện ý làm.

Bạn trai của cậu không bao giờ muốn cởi quần áo trước mặt người khác, chỉ một mình cậu là ngoại lệ.

Trong phòng tắm chỉ có một cái vòi hoa sen, hai tên nam sinh nhét chung vào có hơi chật chội.

Nhưng bởi vậy họ mới có thể ôm lấy đối phương.

Dưới trạng thái này, sự chênh lệch của vóc người thể hiện càng rõ ràng, thân hình Tùy Hầu Ngọc mỏng manh đơn bạc, nhìn có vẻ ốm yếu, nếu không biết rõ còn tưởng cậu bị suy dinh dưỡng.

Hơi nước nóng bỏng phủ kín phòng tắm, vô thanh vô tức lượn lờ, len lỏi giữa những nụ hôn rải rác.

Da thịt cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của một cơ thể khác, đầu ngón tay nhẹ nhàng làm càn.

Ái muội kiều diễm, đủ để xua đi ngày đông giá lạnh.

Hai con nhím tựa sát vào nhau.

Bọn họ vốn là hai cá thể xung đột, lại như hai hành tinh khác nhau va vào nhau, ầm ầm nổ tung.

Đến khi tất cả trở về thời khắc yên tĩnh mới phát hiện, thì ra vẫn luôn thích...

Thì ra, vẫn luôn thích nhau.

*** Hết chương 108

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info