ZingTruyen.Info

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 106 - Năm mới

andyh976

Đừng bắt nạt cậu ấy, tao thích cậu ấy

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Sáng ngày đầu năm mới.

Lúc Tùy Hầu Ngọc tỉnh dậy, Hầu Mạch vẫn chưa nhận ra.

Hầu Mạch đang bày sẵn tư thế quỳ, nhưng vẫn miễn cưỡng được coi là "ngồi nghiêm chỉnh", trong tay là điện thoại di động, chơi quả game thi đấu "cấp toàn quốc" - cờ tỷ phú.

Tùy Hầu Ngọc nhìn mà khó chịu, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi ngủ dậy là thẳng chân đá tên kia xuống giường.

Hầu Mạch giật mình, trong thời khắc khẩn cấp vẫn không quên xuất cờ.

Tiếp đó hắn chật vật bò dậy, vịn lấy thành giường nhìn Tùy Hầu Ngọc, hỏi: "Ngọc ca, cậu dậy rồi à? Có muốn ăn Cornetto không?"

Tùy Hầu Ngọc: "..."

Nếu không nhắc tới Tùy Hầu Ngọc còn định bỏ qua...

Thế nhưng bây giờ thì không...

Ngày đầu tiên của năm mới, Hầu Mạch thua một "trận đấu toàn quốc", lại còn phải đánh nhau với Tùy Hầu Ngọc.

Hắn không dám đánh lại, đơn phương một bên tấn công, và Tùy Hầu Ngọc vẫn bị tên khỉ đê tiện kia tranh thủ hôn lên má hai cái.

Đánh chán chê, Tùy Hầu Ngọc dừng tay, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hầu Mạch thôi không chơi điện thoại nữa, xuống bếp làm bữa sáng cho Tùy Hầu Ngọc.

Cháo đã nấu xong từ nãy, bây giờ vẫn còn ấm, làm thêm một ít đồ ăn kèm là được rồi, bữa sáng không cần phải quá cầu kỳ.

Đang nấu thì có tin nhắn của Đặng Diệc Hành gửi đến: Đại sư huynh, kì thi lần này mày không lấy được học bổng hạng nhất rồi.

Nhận được tin tức này, tim Hầu Mạch hẫng một cái, nhưng không hỏi người vượt qua mình là ai, chỉ hỏi: Kém bao nhiêu điểm?

Đặng Diệc Hành: 2 điểm.

"Đệch..." Hầu Mạch ném điện thoại qua một bên, biết ngay 2 điểm này chắc chắc nằm ở môn Văn hoặc tiếng Anh.

Chữ của hắn đẹp, lại có ưu thế được cộng điểm, lần này không được cộng nữa, coi như xuất phát ngang hàng.

Không ngờ lần này Tùy Hầu Ngọc viết văn phát huy tốt ngoài dự kiến.

Cũng đúng, kì thi lần này làm văn nghị luận, không cần bỏ tình cảm vào. Chỉ cần không dính dáng tới tình cảm thì Tùy Hầu Ngọc đều làm rất tốt.

Tuy rằng đã từng nghĩ có thể sẽ bị vượt qua, nhưng hắn vẫn khá thờ ơ, đến lúc thực sự bị vượt qua rồi mới bắt đầu lo lắng.

Học bổng hạng nhất của trường hơn học bổng hạng nhì khá nhiều, mục đích là để cổ vũ học sinh phấn đấu lên hạng cao hơn. Thành tích học sinh càng tốt thì các nguồn đầu tư vào sẽ càng nhiều.

Học bổng hạng nhất chỉ có một người duy nhất được nhận, thưởng 8 vạn tệ.

Học bổng hạng nhì ba người được nhận, thưởng 3 vạn tệ.

Đến hạng ba thì tận 10 người được nhận, thưởng mỗi người 5000 tệ.

Hầu Mạch tính toán, nếu cầm được học bổng hạng nhất thì món nợ trả được một chút, bây giờ ít đi hẳn 5 vạn tệ, tâm lý không thể không chênh lệch.

Nhưng mà nghĩ một lúc lại thấy bình thường trở lại, đúng là hắn đã quá tự tin, không ôn bài nghiêm túc. Tùy Hầu Ngọc đã trị cái thói thiếu niên ngông cuồng của hắn, để hắn cảm thụ được cái gì gọi là "Ngọc ca dạy cưng cách làm người".

Hắn bị Tùy Hầu Ngọc vượt qua, tâm phục khẩu phục.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, Hầu Mạch vui cười hớn hở gõ chữ trả lời: Ngọc ca nhà chúng ta giỏi quá!

Đặng Diệc Hành: Tao cũng thấy vậy, mày phải xốc lại tinh thần đi, nguy hiểm lắm đấy.

Tiền Vào Như Nước: OK.

Đặng Diệc Hành: Ánh mắt Ngọc ca chỉ tập trung vào người ưu tú hơn mình, mày có thành tích học tập và thể dục, bây giờ học hành không bằng Ngọc ca, thể dục Ngọc ca cũng tiến bộ nhanh, càng ngày càng khó theo đuổi rồi. Muốn làm bạn trai Ngọc ca phải cực kỳ toàn năng, áp lực lớn vl, vậy mà mày cũng dám theo đuổi, không hổ là hán tử.

Hầu Mạch đọc tin nhắn này, đột nhiên tỉnh ngộ.

Ban đầu hắn gây chú ý được với Tùy Hầu Ngọc chắc chắn là vì có hai thứ vượt qua cậu, đốt lên tâm hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc, khiến cậu muốn đối đầu với hắn.

Nếu hai thứ này không còn nữa, hình tượng của hắn trong mắt Tùy Hầu Ngọc chắc chắn sẽ phai nhạt đi nhiều.

Cảm giác nguy cơ khắp nơi đột nhiên xuất hiện.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc đi từ nhà vệ sinh ra, đang trả lời tin nhắn thoại: "Không sao ạ, em hiểu."

Hầu Mạch bưng bữa sáng ra bàn, hỏi: "Nhiễm Thuật à?"

"Không, Cách Cách." Tùy Hầu Ngọc trả lời, ngồi xuống bàn, tâm tình vui vẻ ra mặt, cười híp mắt với Hầu Mạch.

Hầu Mạch biết, nhất định là Tùy Hầu Ngọc đã biết kết quả thành tích rồi.

"Cách Cách tìm cậu có chuyện gì?"

"Cách Cách nói thành tích học tập chúng ta luân phiên nhau được hạng một, xem như là ngang hàng. Nhưng mà thành tích thi đấu của cậu tốt hơn, được thêm điểm làm vẻ vang cho trường, cho nên học bổng hạng nhất vẫn là của cậu, tôi hạng hai."

Hầu Mạch rất bất ngờ, dù sao thì trường bọn họ nhân tài cũng rất nhiều, không ngờ còn đến được lượt hắn.

Hắn chưa nói gì Tùy Hầu Ngọc đã nói trước: "Cậu không cần để ý, tôi chẳng thèm chút tiền này, hạng một hay hạng hai không quan trọng, tôi chỉ cần điểm thi của tôi vượt cậu là được. Hơn nữa, người được học bổng hạng nhất thường phải phát biểu trong mấy dịp lễ khai giảng bế giảng gì đó, tôi không muốn dây vào."

Kỳ thực dựa theo tâm hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc, cậu đương nhiên muốn lấy hạng nhất.

Nhưng Hầu Mạch cần học bổng hơn, trường học cũng tổng kết đủ mọi phương diện, thành tích thi đấu của Hầu Mạch rất tốt, không thể cãi được.

Cậu chỉ cần biết sau khi nỗ lực học tập, thành tích thi của mình vượt qua Hầu Mạch là đủ rồi.

Vượt qua được Hầu Mạch là vui rồi.

"Lát nữa tôi phải đi chúc Tết, tối hôm qua tôi rời đi đột ngột đã làm bà ngoại lo lắng." Hầu Mạch bưng bát nói sang chuyện khác, không nhắc lại chuyện học bổng nữa.

"Ừ, cậu đi đi."

"Nhiễm Thuật có đến chơi với cậu không?"

"Cậu ấy nói đang bị cảm, tôi nghe giọng bị khàn rồi."

"Người đã gầy còm còn thích mặc đồ đẹp, tôi chưa thấy Nhiễm Thuật mặc quần giữ ấm bao giờ luôn. Rõ ràng chân không khác gì hai cái que, vậy mà còn không biết tự chăm lo cho sức khỏe."

Tùy Hầu Ngọc thở dài trả lời: "Giấc mơ của cậu ấy là muốn làm thần tượng, vì nói lắp mà không thành hiện thực. Nhưng mà bây giờ cũng đang ở trường, vẫn phải giữ vững hình tượng, kiên trì đi con đường làm thần tượng, cậu ấy nói những người "hot" đi thảm đỏ phải chịu được lạnh."

Hầu Mạch nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Thực ra cậu ấy rất thích hợp đi con đường đó, mắt to miệng rộng, ăn ảnh, nhan sắc cấp cao trong truyền thuyết! Người bình thường chụp ảnh chỉnh 7749 lần mới được như mặt cậu ấy, cằm đâm chết người."

"Nghe cậu nói cứ như mặt xà tinh thế?"

"Mặt Nhiễm Thuật thực sự rất nhỏ, ngũ quan lại rất sắc nét."

"Mặt cậu ấy đâu có giống mặt phẫu thuật thẩm mĩ."

"Đúng đúng đúng, Nhiễm Thuật siêu soái!" Hầu Mạch không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Cơm nước xong, Hầu Mạch ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.

Tùy Hầu Ngọc ôm Đại Ca mặt không đổi sắc đứng nhìn hắn ra cửa, rõ ràng đã nhìn thấy cửa đóng lại rồi không hiểu sao lại mở ra, Hầu Mạch đi vào hôn phớt lên môi Tùy Hầu Ngọc một cái, dặn: "Buổi tối tôi sẽ quay lại, cơm tối cậu sang nhà tôi ăn nhé, bữa trưa cậu tự giải quyết một chút."

"Ò..." Tùy Hầu Ngọc nhìn đối phương lần thứ hai đi ra ngoài.

Cửa lại khép lại, cậu vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn thêm một chốc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bệnh thần kinh."

Nhưng mà khóe miệng lại vô thức cong lên.

*

Buổi tối, Tùy Hầu Ngọc ôm Đại Ca đi sang nhà họ Hầu.

Hai mẹ con đang bận rộn trong bếp, một mình cậu ngồi ở phòng khách, không biết nên làm gì.

Một lúc sau, Hầu Mạch đi ra ngồi đối diện với Tùy Hầu Ngọc, tiện tay bóc quýt, nói: "Tôi đã cố gắng hết sức mua đồ ăn dựa theo khẩu vị của cậu rồi, mẹ tôi nấu rất ngon."

"Ừm."

Hầu Mạch đưa quýt tới bên miệng Tùy Hầu Ngọc nhưng bị đối phương đoạt đi, nhỏ giọng mắng: "Lát nữa cậu đừng có đút đồ ăn cho tôi, nhỡ đâu bị cô thấy được còn tưởng tôi bắt nạt cậu."

"Mẹ tôi biết rồi mà!"

"Làm sao mà biết được?!"

"Ngày đầu tiên tôi theo đuổi cậu đã kể với mẹ rồi."

Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc mở to mắt, chuyện này phụ huynh thường rất khó chấp nhận mà đúng không?

Hầu Mạch còn trực tiếp nói ra luôn?

Hầu Mạch nhìn bộ dạng của đối phương, không nhịn được cười, nói: "Mẹ tôi rất thích cậu, cũng tin tưởng mắt nhìn người của tôi, yên tâm đi, không sao đâu."

"Không phải... cái kia..." Vậy bây giờ có được tính là mình đang đi gặp mặt phụ huynh không?

"Đừng lo lắng, cậu còn chưa đồng ý mà, cho nên bây giờ vẫn chưa tính là bạn trai của tôi."

"Nhưng tôi..." Tùy Hầu Ngọc vẫn không nhịn được lo lắng.

Nhưng cậu thích Hầu Mạch mà.

Sau đó ba người ngồi ăn cùng bàn, có mẹ Hầu ở đó, Tùy Hầu Ngọc không thể không hồi hộp.

Cứ coi như cậu tự tin có thừa đi nữa thì vị này vẫn là mẹ của bạn trai tương lai của cậu.

Bữa cơm rất hài hòa.

Tùy Hầu Ngọc ăn rất đàng hoàng, không muốn để mẹ Hầu thấy mình kén ăn.

Mẹ Hầu luôn dịu dàng, không nói gì đến mối quan hệ của hai đứa nhỏ, chỉ hỏi thăm Tùy Hầu Ngọc vài vấn đề linh tinh, hỏi về khẩu vị của Tùy Hầu Ngọc để lần sau còn điều chỉnh.

Lúc Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch chuẩn bị về bên nhà Tùy Hầu Ngọc thì mẹ Hầu rút một phong bao lì xì đưa cho cậu: "Năm nay là năm đầu tiên cháu tới nhà ăn tết, cháu nhận cái này trước đi, đừng từ chối."

Tùy Hầu Ngọc không ngờ còn có tiền lì xì, vội vàng từ chối: "Cháu chỉ đến ăn chực một bữa thôi ạ!"

"Cứ nhận đi, đang là tết mà." Mẹ Hầu nói xong, Hầu Mạch đứng bên cạnh đã nhận thay Tùy Hầu Ngọc.

"Cháu cảm ơn cô ạ."

Trở về nhà, Tùy Hầu Ngọc kiểm tra bao lì xì, bên trong có hai nghìn tệ, trong mắt cậu thì từng này không được gọi là nhiều.

Ban sáng ba cậu trực tiếp chuyển khoản cho cậu hơn 50 vạn, là tiền mừng tuổi cộng sinh hoạt phí, bảo cậu thích làm gì thì làm, nhưng không cần qua nhà ăn tết vì có họ hàng nhà mẹ kế tới.

Người nhà mẹ kế không thích Tùy Hầu Ngọc, đặc biệt là sau khi trong nhà có thêm một đứa em trai, người nhà kia chỉ sợ Tùy Hầu Ngọc lên cơn đánh đập trẻ nhỏ.

Nhà Hầu Mạch chỉ cho 2000 tệ tiền lì xì, mà cậu và Hầu Mạch còn chưa có quan hệ yêu đương đã là rất có thành ý rồi.

Bao lì xì này khiến Tùy Hầu Ngọc có một cảm giác đau lòng kì lạ.

Hầu Mạch đi một vòng quanh nhà, đột nhiên nói: "Ngọc ca, cái app học bài kia của cậu cho tôi mượn xem một chút được không?"

"Ừ, cậu cứ mở app ra, đang ở trạng thái đăng nhập sẵn rồi." Tùy Hầu Ngọc trả lời, rồi nở nụ cười hỏi: "Sao thế? Sốt ruột rồi à?"

"Đúng, không thể bị cậu vượt qua một lần nữa, đây là mục tiêu của tôi khi muốn trở thành chồng cậu."

"Cái gì? Chồng?" Tùy Hầu Ngọc cười lạnh.

"Chẳng lẽ không phải? Cậu nỡ để tôi chỉ sướng được trong năm phút thôi à?"

Tùy Hầu Ngọc á khẩu không trả lời được, ngón tay bực bội cào lên mặt bàn, nhưng Hầu Mạch đang mải xem video nên không để ý thấy.

Hầu Mạch vừa xem bài giảng vừa hỏi: "Ngọc ca, tết này cậu làm gì?"

"Có thể sẽ tới trung tâm luyện tập."

"Ngày tết mà không nghỉ à?"

"Ừ, có một vị thầy giáo thời gian tết nhất mới rảnh rỗi trở về, mỗi năm chỉ mở mấy buổi dạy, bình thường đều ở thành phố khác. Lớp học thêm chỉ mở lâm thời, ai cũng có thể đăng ký theo học, tôi đã đăng ký rồi."

Hầu Mạch kinh ngạc hỏi: "Nghe có vẻ rất nổi tiếng?"

"Ừ, cậu có biết Đỗ Kính Chi không?" Tùy Hầu Ngọc nói ra tên thầy giáo của mình.

"Không, tôi chỉ biết Vương Hi Chi, hoặc là tên các vận động viên thôi."

"Thầy ấy rất nổi danh, tranh vẽ toàn có giá năm con số trở lên, nhiều cái chỉ mất hai giờ là vẽ xong, không phải ai cũng đạt được tới trình độ đó, không phải ai cũng mua được những bức tranh đó."

Hầu Mạch thở dài: "Tôi học tennis làm quái gì nhỉ? Lẽ ra từ đầu nên học mỹ thuật."

Một năm hắn huấn luyện mệt gần chết, tham gia thi đấu, dãi nắng dầm mưa, còn chưa bằng thu nhập của một người ngồi ở nhà trong một tháng!

"Cậu á..." Tùy Hầu Ngọc lắc đầu cười, "Không có thiên phú."

"Có nhiều họa sĩ theo trường phái vẽ tranh trừu tượng lắm mà?"

"Ờ, nếu cậu trở thành họa sĩ tranh trừu tượng thì có lẽ người nào muốn chết mới cần mua tranh của cậu để tìm cảm giác, người nào muốn sống lo chạy lẹ."

Hầu Mạch ngậm miệng, tiếp tục xem video dạy học, không nói chuyện nữa.

Đại Ca đi lòng vòng xung quanh hai người, cuối cùng dừng lại sau lưng Hầu Mạch, chốc chốc lại dùng đuôi phất vào người hắn một cái.

Chắc chắn là cố ý!

Đối với vị ông lớn này, Hầu Mạch chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Tùy Hầu Ngọc sờ đầu Đại Ca, dùng khẩu hình miệng nói với nó: Đừng bắt nạt cậu ấy, tao thích cậu ấy.

Hầu Mạch quay lưng về phía Tùy Hầu Ngọc nên không hề hay biết.

Lát sau, Hầu Mạch lại hỏi: "Vậy cậu còn đi học lớp nào nữa không?"

"Cũng có mấy lớp đã lâu không đi, ví dụ như lớp vũ đạo hoặc là kiếm thuật."

"Cậu còn biết dùng kiếm cơ á?!" Hầu Mạch kinh hãi.

"Ừ, kiếm thái cực, hoặc đấu kiếm đều được." Tùy Hầu Ngọc bình tĩnh trả lời, thái độ như thể chỉ là chuyện bình thường, chẳng có gì to tát.

Hầu Mạch run rẩy móc điện thoại trong túi quần ra, tìm wechat của Âu Dương Cách, gõ chữ gửi tin nhắn.

Tiền Vào Như Nước: Cách Cách, bây giờ em theo thầy học Tán Đả còn kịp không? Môn này luyện thành có thể dùng tay không bắt kiếm không?

Cách Cách: Bắt được, còn có thể tay không bắt đạn, nhưng mà chỉ bắt được một lần, bắt đạn xong người cũng đi luôn.

Tiền Vào Như Nước: Đúng rồi, dù Ngọc ca có lợi hại đến đâu thì đời này cậu ấy cũng chỉ đánh chết em được một lần duy nhất.

Cách Cách: [Thông tin liên lạc]

Cách Cách: Huấn luyện viên đội điền kinh trường chúng ta, em có thể hỏi thăm bên đó, đánh không lại thì chạy trốn thật nhanh cũng được.

Tiền Vào Như Nước: Cảm ơn thầy, chúc thầy năm mới cung hỉ phát tài.

Cách Cách: Cùng một thế giới, cùng một ước mơ, chúng ta cùng nhau cố gắng.

*** Hết chương 106

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info