ZingTruyen.Asia

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 105 - Hạn tốc giao du

andyh976

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Hầu Mạch phóng xe đạp trở về.

Lúc đi vội quá nên hắn quên mang theo bao tay, đi xe dưới thời tiết này thật sự có hơi lạnh.

Gió lạnh như mang theo ngàn lưỡi dao, cứa lên da thịt. Đang từ một nơi ẩm ướt trở về nơi khô ráo, hắn thậm chí còn cảm nhận được lỗ mũi mình khô khốc, thở thôi cũng khó chịu.

Hầu Mạch thụt tay vào trong tay áo khoác, vùi cằm vào cổ áo, kiên cường chống đỡ tới khi về đến nhà, nhanh chóng khóa xe rồi chạy lên tầng.

Bấm mở mật khẩu, nhìn thấy giày của Tùy Hầu Ngọc vẫn ở nhà.

Hầu Mạch sợ Tùy Hầu Ngọc ra ngoài chạy loạn, trời lạnh thế này, sợ con ma men kia ngủ quên bên ngoài thì hắn nhất định sẽ phát điên.

Người vẫn còn ở nhà, yên lòng được một nửa.

Đi vào bên trong, hắn nghe thấy tiếng gầm gừ của Đại Ca.

Sau đó nhìn thấy cảnh Tùy Hầu Ngọc đang vươn "móng vuốt" làm phiền Đại Ca liên tục, Hầu Mạch không nhịn được bật cười thành tiếng.

Khi Tùy Hầu Ngọc dỡ xuống toàn bộ phòng bị, trở về dáng vẻ nguyên bản nhất thì chính là kiểu trẻ trâu chính hiệu, là kiểu chủ nhân mà lũ mèo ghét nhất.

Hầu Mạch cởi áo khoác, nói: "Ngọc ca, tôi về rồi."

Áo khoác của hắn vẫn còn vương khí lạnh, nếu đến gần ngay sẽ làm cho Tùy Hầu Ngọc - người luôn ở trong nhà - bị lạnh. Hầu Mạch vắt áo lên sô pha, tiện tay dọn dẹp một số đồ vật vứt lung tung trên ghế.

Trên bàn trong phòng ngủ vẫn còn chiếc máy tính bảng chưa tắt, đang tự động phát video bài giảng, bên cạnh là một ít mứt khô và bốn chai nước ép quả lên men.

Hầu Mạch cầm từng chai lên lắc thử, đều trống rỗng.

Tùy Hầu Ngọc uống hết bốn chai, còn nhiều hơn lần trước.

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng chịu thôi, không chọc Đại Ca nữa, đứng dậy đi tới trước mặt Hầu Mạch, hung dữ hỏi: "Cậu đi đâu thế?!"

"Tôi nói với cậu rồi mà, tôi sang nhà bà ngoại."

"Sao không dẫn tôi theo?"

"Bọn họ vẫn chưa chấp nhận được chuyện tôi là gay. Hơn nữa, mấy ngày Tết họ hàng thân thích tụ tập nhiều, hay cằn nhằn lải nhải mấy thứ linh tinh, cậu nghe chắc chắn sẽ tức giận, đã thế lại còn không được cãi, để trong bụng lại khó chịu cho mà xem."

Tùy Hầu Ngọc nhìn chằm chằm Hầu Mạch, từng bước áp sát.

Hầu Mạch chỉ có thể mỉm cười, hiền lành nhận sai.

Cho dù đã báo trước, Tùy Hầu Ngọc đã đồng ý, nhưng bây giờ Tùy Hầu Ngọc lại không vui rồi, cũng là lỗi của hắn.

Là do hắn không xử lý chu toàn.

Bị Tùy Hầu Ngọc tiếp cận, Hầu Mạch chỉ có thể lùi dần ra sau, cuối cùng lưng dựa hẳn vào cửa phòng mới dừng.

Hắn chắp tay xin tha: "Ngọc ca, tôi sai rồi."

Tùy Hầu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt dạo một vòng trên mặt Hầu Mạch, cuối cùng khóa được mục tiêu, nói: "Tôi muốn cắn cậu một cái."

"Được..."

Lời còn chưa xong, Tùy Hầu Ngọc đã hôn lên.

Nụ hôn này mang ý định trả thù, khẽ day cắn, không nặng không nhẹ làm cho Hầu Mạch càng kích động.

Ngọc ca chủ động hôn mình rồi!

Tim như bị nổ tung, chim bay tứ tán, thỏ rừng nhảy nhót.

Hầu Mạch kinh hỷ đến mức từng đầu ngón tay run lên, vốn tố chất cơ thể và tinh thần của hắn rất tốt, giờ phút này bỗng bị ngưng trệ toàn bộ.

Hắn sợ tay mình sẽ bị tê cứng nên quyết định ôm lấy Tùy Hầu Ngọc, một tay giữ sau gáy Tùy Hầu Ngọc, chủ động đáp lại.

Rõ ràng là Tùy Hầu Ngọc chủ động, bây giờ cậu lại bị Hầu Mạch hôn ngửa đầu ra sau, theo phản xạ túm lấy Hầu Mạch để đứng vững.

Sau đó tay Tùy Hầu Ngọc bắt đầu lần mò vạt áo đối phương.

Nhận ra ý đồ của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch tạm dừng nụ hôn, hơi dịch cơ thể ra sau.

Tùy Hầu Ngọc thuận thế tiếp tục động tác...

Hắn cúi đầu xem thử Tùy Hầu Ngọc định làm gì.

Thật không ngờ là Tùy Hầu Ngọc có vẻ rất thích cái thứ "màu phấn hồng" kia của hắn. Cắn không nhẹ chút nào, thực sự có hơi đau.

Hầu Mạch để im cho Tùy Hầu Ngọc nghịch một lúc rồi nói: "Ngọc ca, nếu cậu còn tiếp tục như vậy, tôi biết làm thế nào..."

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Hầu Mạch, cười hỏi: "Dựa vào cậu thôi á?"

"Ha!" Hầu Mạch hăng hái hẳn lên, khiêng Tùy Hầu Ngọc lên giường, "Để xem!"

Tùy Hầu Ngọc ngồi dậy cởi áo len bên ngoài, thần sắc cực kỳ bình tĩnh.

Hầu Mạch hỏi: "Có phải là cậu đánh giá tôi quá cao rồi không?"

"Đánh giá cao cái gì?" Tùy Hầu Ngọc cong khóe môi cười hỏi lại.

"Tôi thật sự không phải chính nhân quân tử gì cả."

Tùy Hầu Ngọc không hề tỏ ra sợ sệt, còn cười tươi hơn, làm cho Hầu Mạch tức giận.

Hắn nhẫn nhịn dễ dàng lắm sao?

Nhẫn đến lúc này còn bị cười nhạo?

Hầu Mạch nhắc nhở: "Ngọc ca, ngày mai tỉnh rượu đừng có xấu hổ nhé."

"Lúc xấu hổ lá gan của cậu nhỏ đi à?"

"..." Hầu Mạch nhìn đối phương nửa ngày rồi mới động đậy.

Những việc ban nãy Tùy Hầu Ngọc làm với hắn, bây giờ hắn làm lại với Tùy Hầu Ngọc.

Sau đó không nhịn được, cái gì Tùy Hầu Ngọc chưa làm với hắn hắn cũng làm luôn, Tùy Hầu Ngọc hơi cự tuyệt nhưng hắn vẫn mặc kệ, tiếp tục làm.

Tùy Hầu Ngọc cho dù đang say rượu nhưng vẫn còn tồn tại một tia ý thức, cậu lật người đè Hầu Mạch xuống, hỏi: "Tôi biết cậu là gay, nhưng cậu là 0 hay là 1?"

Hầu Mạch ngẩn người, khiếp sợ hỏi: "Cậu cảm thấy tôi trông giống 0 lắm à?"

"Cậu vừa trắng vừa hồng, mông còn cong, bây giờ cậu lại nói với tôi cậu là 1?!"

"Không phải..." Lúc này Hầu Mạch mới phản ứng kịp, "Chẳng lẽ... cậu cảm thấy cậu là 1?"

"Tại sao không phải?"

"Cậu xem, nhìn cậu gầy thế này..."

"Gầy thì làm sao? Tinh lực của tôi dồi dào, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể làm cho chân cậu không khép lại được!"

Hầu Mạch bật cười, đứng dậy đi tìm đồ ngủ của mình trong tủ quần áo nhà Tùy Hầu Ngọc.

Lúc bước xuống giường hắn đã tỉnh táo lại rồi, không có ý định tiếp tục nữa, hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp.

Tùy Hầu Ngọc bị Hầu Mạch cười nên rất khó chịu, chân trần nhảy xuống giường, bám theo hỏi: "Cậu cười cái gì?! Không phục à?!"

"Nếu như cậu ở cùng người khác... thì cũng còn được, nhưng đây là ở cạnh tôi, cậu chỉ kiên trì được năm phút đồng hồ thôi, không hơn."

Nghe xong, mặt Tùy Hầu Ngọc đỏ bừng.

Việc có bị ngủ thiếp đi hay không hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu!

Hơn nữa, cậu chỉ đi ngủ thôi, đâu có nghĩa là không được! Cậu nhất định làm được! Có thể được!

Nhưng nhìn thấy nụ cười của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc nháy mắt nổ tung.

Mấy phút trước, củi khô lửa bốc.

Mấy phút sau, gà bay chó chạy.

Tùy Hầu Ngọc tức nổ phổi đuổi theo Hầu Mạch muốn đánh một trận, tuyệt đối không chịu bỏ qua.

Hầu Mạch không thể xuống tay với Tùy Hầu Ngọc, chỉ có thể tận lực trốn. Hai người đuổi bắt trong phòng nửa ngày, cuối cùng Hầu Mạch vẫn phải đè Tùy Hầu Ngọc lại.

"Ngọc ca, cậu tỉnh táo chút, chuyện này về sau chúng ta bàn tiếp được không? Cậu đừng tức giận." Hầu Mạch khóa hai tay Tùy Hầu Ngọc, ôm chặt lấy người, khống chế hết mức có thể, làm cho Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể giãy giụa.

"Vậy cậu phải để tôi..."

"Chuyện này không thương lượng được."

Tùy Hầu Ngọc lại nổi giận, tiếp tục giãy.

Nhưng cũng chẳng hăng hái được bao lâu, năm phút sau đã ngủ thiếp đi rồi.

Hầu Mạch chống đầu nằm bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, đột nhiên cảm thấy thật mơ hồ.

Tại sao hắn và Tùy Hầu Ngọc lại đến mức phải đánh nhau vì chuyện này?

Phải giải quyết vấn đề này thế nào đây... nghĩ thôi cũng đau hết cả đầu.

*

Cùng lúc đó.

Tang Hiến xuống máy bay, xe trong nhà đã đợi sẵn.

Hắn lên xe, không nhìn thấy Nhiễm Thuật, lơ đãng hỏi tài xế: "Nhiễm Thuật vẫn đang ở nhà à?"

"Vâng, vẫn ở nhà."

"Sao cậu ấy không tới?"

"Buổi sáng cậu ấy thường tới phòng tập nhảy."

Tang Hiến rút điện thoại ra kiểm tra, im lìm không có một dòng tin mới.

Về đến tầng hầm đỗ xe, Tang Hiến một mình đi trước, để lại hành lý cho quản gia và tài xế tự xử lý.

Biệt thự của hắn là kiểu kiến trúc khép kín, ba tầng dưới mặt đất, năm tầng trên mặt đất, có phòng ngủ chính, phòng ngủ của khách, thư phòng, vườn hoa, phòng tập gym, phòng trà...

Có một tầng ở dưới lòng đất là gara.

Nhà họ Tang cứ nghĩ Tang Hiến là bé trai, sẽ thích mua xe thể thao các thứ nên thiết kế gara rất lớn, nguyên một tầng, kết quả Tang Hiến chẳng có hứng thú gì với xe cộ, tầng đó vẫn luôn bỏ trống.

Trong biệt thự có thang máy, nhưng chỉ có hắn và quản gia có thể dùng, những người giúp việc trong nhà phải đi cầu thang bộ.

Vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy bóng Nhiễm Thuật đang bưng đồ ăn, Nhiễm Thuật cũng nhìn thấy Tang Hiến, chủ động chào hỏi: "Cậu, cậu về rồi à? Tớ đang chuẩn bị cơm cho cậu."

Biểu cảm của Tang Hiến cuối cùng cũng bớt đen, hỏi: "Cậu tự làm hả?"

"Tớ tự, tự tay chọn món, cô nấu."

"Hờ, cậu vất vả rồi." Tang Hiến đi tới ngồi xuống bàn, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Nhiễm Thuật, cảm thấy sau khi mình đi một thời gian rồi trở về, Nhiễm Thuật chẳng có gì thay đổi, vẫn là bộ dạng ngây thơ hồn nhiên cà lơ phất phơ như cũ.

Nhiễm Thuật bưng đồ lên xong cũng ngồi xuống, "Chúng ta bắt đầu ăn được chưa?"

"Có cả gà rán?" Tang Hiến liếc mắt nhìn mâm cơm một lượt, hỏi.

"Ừ, tớ không, không biết cậu thích ăn cái gì, cứ chọn dựa theo khẩu vị của tớ."

"..." Tang Hiến cúi đầu trầm mặc ba mươi giây.

Không biết có thể hỏi cô mà!

Một chút thành ý cũng không có.

Cuối cùng Tang Hiến cũng chịu động đũa, ở trường huấn luyện chung cùng đội tennis, căng tin có gì ăn nấy nên hắn không kén ăn. Mấy món này chung quy hắn đều ăn được, chỉ là có hơi thất vọng một chút.

Hình như, đối phương không hề đặt hắn trong lòng.

Thôi... dù sao Nhiễm Thuật cũng không giống người có tâm.

Tang Hiến tránh mấy món chiên rán có dầu mỡ, ăn được một lúc thì nhận được điện thoại của mẹ Tang, vừa ấn chấp nhận lập tức nghe thấy giọng nói vui vẻ của bà: "Hiến Hiến à, con về nhà rồi đúng không?"

"Vâng."

"Con sang chỗ ba mẹ ở mấy ngày không? Dù sao cũng đang là Tết, cả nhà ở cùng nhau sẽ náo nhiệt hơn."

Đây chính là phong cách của nhà họ Tang, muốn gọi ai phải dùng điện thoại, gia đình bình thường chỉ cần hô một tiếng là gọi được đông đủ cả nhà tập trung lại rồi.

Tang Hiến từ chối: "Con không sang, bên đó ầm ĩ quá, hơn nữa Nhiễm Thuật vẫn đang ở chỗ con."

Trong thời gian tết nhất, nhà bọn họ người tới người lui rất nhiều, đều là đồng nghiệp đối tác trong kinh doanh, thỉnh thoảng ba mẹ hắn còn không ở nhà, hắn ngại phiền phức.

Mẹ Tang cười nói: "Vậy được, hai đứa ăn tết với nhau cũng được, lát nữa mẹ có việc ra ngoài, có việc gì thì liên lạc qua điện thoại nhé."

"Vâng."

Ngắt cuộc gọi, Nhiễm Thuật hỏi: "Cô không, không hỏi vì sao tớ không về nhà à?"

"Tại sao phải hỏi? Cậu không về nhà nhất định là có lý do riêng, cậu không chủ động nói chứng tỏ không muốn nói, đương nhiên bà ấy cũng sẽ không hỏi."

"Người nhà cậu thật tốt! Nếu là nhà tôi kiểu gì cũng phải moi tận gốc mới thôi."

Chuyện cần quan tâm thì không quan tâm, những chuyện không cần quan tâm lại quan tâm.

Cơm nước xong, Tang Hiến đi về phòng một mình.

Hắn sắp xếp đồ đạc trong vali một chút rồi xả nước đi tắm rửa ngâm mình.

Ở trong trại tập huấn thực sự rất lạnh, mỗi ngày chỉ có thể lau sơ mồ hôi rồi thôi, giờ về nhà rồi phải tắm kỹ từ đầu đến chân một lượt.

Tắm xong mặc áo tắm ra ngoài, Tang Hiến cầm điện thoại lên, nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Nhiễm Thuật gọi.

Hắn vừa định gọi lại cho Nhiễm Thuật thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa, Nhiễm Thuật vội vã nói: "Cậu có dây sạc điện thoại không? Loại đầu cắm này này."

Tang Hiến liếc mắt nhìn một cái rồi trả lời: "Tìm quản gia, kiểu gì ông ấy cũng có."

"Ò."

Nhiễm Thuật cũng vừa mới tắm xong, tóc vẫn chưa sấy khô, nước vẫn đang rỉ thành từng dòng.

Hôm nay cậu đi tới phòng tập nhảy rồi bỏ quên luôn sạc điện thoại ở đó, bây giờ điện thoại đã sập nguồn.

Trước khi đi tắm Nhiễm Thuật gọi cho Tang Hiến muốn mượn sạc điện thoại nhưng Tang Hiến lại không nghe máy. Tắm xong đi ra mở wechat nhìn thấy tin nhắn mới của Tùy Hầu Ngọc, chưa kịp trả lời thì điện thoại đã tự động hết pin tự động tắt nguồn rồi.

Nếu cậu không nhắn tin lại thì Tùy Hầu Ngọc sẽ lo lắng, chỉ có thể vội vàng sang phòng Tang Hiến mượn.

Tang Hiến nhìn Nhiễm Thuật muốn rời đi, trước khi cửa mở hắn đã vươn tay đè cửa lại.

Nhiễm Thuật ngẩn người. Trước mặt là cánh cửa, đằng sau là lồng ngực rắn chắc của Tang Hiến, không gian chật hẹp làm cho Nhiễm Thuật không biết phải làm sao, nhất thời không biết có nên quay lại đối mặt với Tang Hiến hay không.

"Cậu, cậu còn có việc à? Đợi tớ đi sạc điện thoại đã được không?" Nhiễm Thuật vẫn đưa lưng về phía Tang Hiến, chỉ ngửa đầu nhìn hắn, kết quả ngửa hơi quá nên dựa luôn ngực Tang Hiến.

"Gấp vậy?" Tang Hiến hỏi.

"Ừ, tớ phải, phải trả lời tin nhắn của Ngọc ca, nếu không trả lời thì cậu ấy sẽ xoắn xuýt lo lắng cả đêm."

"Có Hầu Mạch ở bên cạnh Tùy Hầu Ngọc rồi."

"Hôm nay Hầu Mạch về nhà bà ngoại ăn tết rồi, không có ở nhà, tớ còn phải nói chuyện phiếm với Ngọc ca."

"Vậy tôi thì sao?"

"Cậu làm sao?"

"Ngày hôm nay tôi mới về nhà..."

Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng xoay người lại, gật đầu: "Tôi biết."

"Hết rồi?"

"Không phải chứ... Ngày hôm nay cậu, đến cùng là muốn thế nào?" Nhiễm Thuật đã sớm phát hiện Tang Hiến có gì đó sai sai, không nói rõ được cũng không tả rõ được, không hiểu bá đạo tổng tài đang u oán chuyện gì, người không biết còn tưởng là oán phụ.

Tang Hiến chỉ nhìn, môi mím lại thành một đường thẳng tắp, cái gì cũng không nói.

Nhiễm Thuật bất đắc dĩ đảo mắt, hỏi: "Cậu đang âm thầm làm nũng đấy à?"

"..."

"Được rồi." Nhiễm Thuật nhón chân lên ôm lấy cổ Tang Hiến, môi chạm nhẹ vào môi hắn một cái, "Hài lòng chưa?"

Vừa mới chuẩn bị lùi ra thì Tang Hiến nghiêng người, tay giữ lấy cằm Nhiễm Thuật, cúi đầu hôn xuống.

Tang Hiến ngay từ lần đầu tiên hôn môi đã không biết cái gì gọi là chuồn chuồn lướt nước, cũng không biết cái gì gọi là lướt qua rồi thôi.

Nụ hôn của hắn luôn mạnh mẽ, giống như rượu nồng độ cao làm say lòng người.

Nụ hôn này như một loại độc dược, đủ khiến cá chết chìm trong nước, chim bay tán loạn.

Hoa văn trên cánh cửa phía sau lưng làm cho lưng Nhiễm Thuật hơi đau, nhưng cậu chỉ có thể dựa vào cửa để giữ cho bản thân đứng vững.

Hai tay không biết đặt ở đâu, chần chừ một hồi rồi níu lấy cánh tay Tang Hiến.

Cuối cùng Tang Hiến cũng chịu buông lỏng tay, Nhiễm Thuật thở ra một hơi, cố gắng hô hấp lại bình thường. Cứ tưởng đối phương đã thả mình đi rồi, không ngờ Tang Hiến lại bế Nhiễm Thuật lên, giống kiểu đang bế một đứa nhỏ, ở vị trí độ cao đầu tương đương nhau, hắn lần thứ hai hôn tới.

Hóa ra không phải hôn đủ rồi mà là cúi đầu mỏi quá.

Trước giờ Nhiễm Thuật chưa bao giờ nghĩ mình thấp, cậu luôn cảm thấy mình là một nam thần, soái ca trọn điểm.

Tới lúc đụng phải cái người thân cao một mét chín này mới phát hiện hóa ra một người còn có thể khổng lồ được như vậy.

Nhiễm Thuật chỉ có thể ôm lấy vai Tang Hiến để cố định cơ thể mình, tư thế này làm cậu cảm thấy rất an toàn.

Tới khi bị đặt lên giường, Nhiễm Thuật hoàn toàn không ngờ tốc độ của Tang Hiến so với tưởng tượng của mình còn nhanh hơn.

Nhìn thấy món đồ Tang Hiến lấy ra từ tủ đầu giường, Nhiễm Thuật kinh ngạc: "Cậu, cậu chuẩn bị mấy thứ này lúc nào thế? Cậu thường dẫn người về nhà à?"

"Chẳng phải cậu đã ở đây một thời gian rồi sao? Không nghe những người khác nói tôi chưa bao giờ dẫn người lạ về nhà à? Đến cả Hầu Mạch cũng chỉ mới tới nhà ba mẹ tôi."

"Vậy, vậy những thứ này..." Chuẩn bị lúc nào? Chẳng lẽ là có sẵn quanh năm?

"Mua sau khi cậu tới nhà tôi."

Nhiễm Thuật hơi hoảng loạn, cậu biết Tang Hiến nghiêm túc, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nên theo phản xạ muốn trốn ra ngoài.

Tang Hiến dùng một tay khống chế người lại, hỏi: "Cậu thành niên rồi đúng không?"

"Không!"

"Lễ thành niên của cậu tôi cũng có tham gia, lúc đó chưa quen biết nhau, về sau tôi bổ sung quà cho cậu."

Nhiễm Thuật không hiểu nổi bản thân mình, vốn dĩ đã có thể chạy, tự dưng lòng hiếu kỳ lại nổi lên, quay đầu lại hỏi: "Cho, cho tớ cái gì? Cái kiểu giày phiên bản giới hạn kia cậu kiếm cho tớ một đôi được không? Tớ không tranh được."

Nhiễm Thuật đã ghi nhớ chuyện này từ rất lâu, nhiều lần muốn hỏi Tang Hiến làm thế nào mà mua được nhưng ngại nên chưa mở miệng.

"Ừ, được." Tang Hiến lôi Nhiễm Thuật trở về giường, lần thứ hai hôn tới.

...

Nhiễm Thuật đã từng nghĩ có lẽ mình sẽ không hoàn toàn tiếp nhận được chuyện này.

Cũng nghĩ tới chuyện mình nên giãy giụa.

Chỉ là không ngờ cuối cùng mình lại thê thảm như vậy.

Tang Hiến bưng tới một cốc nước ấm, muốn dìu Nhiễm Thuật dậy uống nước.

Nhiễm Thuật khóc đến mức cả người vô lực, toàn thân đau nhức, cổ họng khàn khàn mắng người: "Cậu bây giờ bắt đầu giả trang làm người rồi hả? Vừa nãy là con gì thế? Có muốn chơi kích thích hơn không? Dùng loại camera chuyên dùng trong mấy chương trình thể thao cũng không theo kịp được cái tốc độ của cậu, chỉ còn vệt bóng mờ."

Tang Hiến bị mắng từ đầu đến chân, không hề có một lời nào quá thô tục nhưng lưu loát không hề giống một người bị nói lắp, quả thực là đang chửi như hát.

Tính cách của Tang Hiến cũng chẳng phải loại tốt lành gì, đối phương chửi bao nhiêu hắn trả lại bấy nhiêu.

Nhưng lúc này hắn đang là người đuối lý, chỉ có thể thấp giọng nói: "Cậu đừng nói nữa, giọng khàn lắm rồi."

"Vì sao tôi không được nói? Dựa vào cái gì mà tôi không được nói?! Cậu nhìn cả người tôi xem, kiếp sau cậu có muốn đầu thai làm một cái chày giã gạo, loại gắn mô tơ tự động không? Rất có đất dụng võ đấy! Cái thắt lưng này của cậu lẽ nên luyện nhảy latin, đánh tennis làm méo gì!"

"Ừm."

"Chỗ nào cũng cứng như đá." Nhiễm Thuật nhớ tới thứ đồ mình được cảm thụ đến tận xương tủy kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tang Hiến đỡ người dậy, nói: "Nếu cậu khó chịu thì để tôi gọi bác sĩ riêng tới."

Nhiễm Thuật nổi giận, tức đến nỗi sặc nước luôn.

"Gọi tới rồi tôi phải làm sao? Chổng mông lên cho người ta khám à?"

"Tôi có thể miêu tả."

"Dẹp đi! Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi thì có, muốn truyền đi lời đồn Nhiễm Thuật tôi vì trả nợ mà giữa đêm khuya khóc đến chết đi sống lại ở nhà bạn học à?"

Tang Hiến nhận ra có gì đó không đúng, hỏi: "Trong mắt cậu, tôi và cậu là bạn học?"

"Không thì sao? Tôi là baba cậu à? Tôi cũng không muốn có đứa con nào bất hiếu như cậu."

"Chúng ta hôn nhau, lên giường, mà quan hệ vẫn là bạn học?"

Nhiễm Thuật nghĩ, cũng đúng, vì vậy thăm dò hỏi lại: "Hay là... kim chủ?"

Tang Hiến tức đến nỗi đặt cạch cốc nước lên tủ đầu giường, nửa ngày không nói câu nào.

Nhiễm Thuật đột nhiên ngộ ra gì đó, hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu thích tớ?"

Tang Hiến chỉ lườm, trong lòng bực đến nỗi như có một thứ gì đó đang phồng lên, chỉ chực chờ nổ tung, và hắn hoàn toàn bất lực trước điều đó.

Nhiễm Thuật nở nụ cười, ngồi thẳng dậy, lộ ra tấm lưng trơn bóng, trên bả vai vẫn còn dấu răng rất rõ ràng.

Cậu cười hì hì nói: "Vậy thì cậu hãy theo đuổi tớ đi!"

"Trả tiền đây." Tang Hiến chỉ nói ba chữ.

Sắc mặt Nhiễm Thuật thay đổi trong tích tắc: "Làm, làm sao? Nếu như tớ đã sống cùng cậu ở đây thì chỗ tiền đó không thể coi như là tiền tiêu vặt của tớ được à?"

"Ừm."

"Thật hay giả thế?"

"Không muốn nữa à?"

"Muốn!"

Cuối cùng Tang Hiến cũng nở nụ cười, rõ ràng chỉ là mỉm cười bình thường nhưng Nhiễm Thuật lại cảm thấy không khác gì nụ cười của một bá đạo tổng tài.

*

Sau đó, bác sĩ riêng của nhà Tang Hiến vẫn phải tới.

Nhiễm Thuật khó hiểu hỏi: "Làm sao? Sợ tôi có bệnh à?"

Tang Hiến trả lời: "Chỉ là kiểm tra đơn giản thôi."

Bốn mươi phút sau có kết quả, Nhiễm Thuật nằm trên giường Tang Hiến treo bình truyền nước.

Bị làm đến mức phải truyền nước...

Viết hoa mỹ là: giảm sốt.

Tang Hiến không dám xuất hiện bên cạnh Nhiễm Thuật nữa, chủ yếu là vì Nhiễm Thuật không hiểu kiểu gì, cứ nhìn thấy hắn là tức giận hồi máu sống dậy mắng người.

Giọng Nhiễm Thuật hiện tại đã khàn đến không thể khàn hơn, lạo xạo giống tiếng bước chân trên đất sỏi, nhưng vẫn rất hung dữ.

Tang Hiến khổ không thể tả, chỉ có thể trốn tránh để cho Nhiễm Thuật nghỉ ngơi một lát. Thỉnh thoảng hắn nhòm qua khe cửa nhìn Nhiễm Thuật, xem thử nước đã truyền hết chưa.

Ở trong nhà mình mà không khác gì kẻ trộm, quá oan ức.

Quản gia quan tâm hỏi Tang Hiến: "Thiếu gia, có cần tôi chuyển một cái ghế dựa tới không, cậu ngồi tạm ở cửa nhé?"

Tang Hiến lúng túng trả lời: "Ầy... Không cần đâu."

*** Hết chương 105

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia