ZingTruyen.Com

[Đam mỹ] Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Mặc Tây Kha

Chương 100 - Đêm đầu tiên

andyh976

Vượt qua những rặng núi cheo leo để dỗ cậu ngủ

(Edit: Mèo Bay/Do not reup)

-

Tới tận tối muộn huấn luyện viên vẫn bận xử lý mấy chuyện của đội, không đếm xỉa gì đến bọn Hầu Mạch, Hầu Mạch đành để Tùy Hầu Ngọc về phòng ngủ trước, còn hắn thì lên lầu bốn.

Tối nay ngủ không yên nổi, hơn nữa Hầu Mạch không ở bên cạnh, lại còn không được chơi điện thoại, Tùy Hầu Ngọc lại bắt đầu khó ở.

Cậu ngồi trên giường một lát sau đó đứng dậy đi tìm khăn lau bàn.

Lúc Tùy Hầu Ngọc rời khỏi phòng ngủ trên mặt bàn còn có một cái túi đựng cơm hộp, đến khi cậu về phòng thì nó đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bàn không hẳn quá bẩn, chỉ là rảnh rỗi quá mức.

Nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc dọn dẹp phòng ốc đồ đạc như vậy, Hà Thị Bích vốn đang nằm nghỉ trên giường cũng bị thu hút sự chú ý. Hà Thị Bích nhìn Tùy Hầu Ngọc một lát rồi cũng đứng dậy giúp cậu dọn dẹp.

Ví dụ như, khi Tùy Hầu Ngọc lau bàn, Hà Thị Bích giúp cầm đồ trên mặt bàn lên; cậu lau ghế tựa, Hà Thị Bích lấy quần áo vắt trên ghế ra.

Tùy Hầu Ngọc lấy chổi quét nhà, Hà Thị Bích lại xếp gọn hết đồ đạc trong phòng vào một góc để cậu quét cho dễ.

Chờ Tùy Hầu Ngọc quét xong xuôi, Hà Thị Bích lại dịch đồ đạc về chỗ cũ.

Hai tên nhìn qua có vẻ vừa gặp đã choảng nhau, ở phòng ngủ cũng không nói chuyện câu nào, thế mà lại phối hợp với nhau dọn dẹp cả phòng ngủ sạch bong sáng bóng.

Không hề nói câu gì, hoàn toàn là hiểu ngầm.

Không lẽ đây chính là ý thức phối hợp mà những cộng sự đánh đôi tennis với nhau cần có?

Dọn xong, Tùy Hầu Ngọc chống nạnh nhìn khắp phòng một lượt, sau đó rơi vào trầm tư: Bây giờ làm gì tiếp nhỉ?

Hà Thị Bích cũng trầm mặc nhìn cậu, hình như đang chờ đợi, chỉ khi nào Tùy Hầu Ngọc ngủ, Hà Thị Bích mới có thể yên tâm ngủ được.

Chờ nửa ngày, Tùy Hầu Ngọc mới nói với Hà Thị Bích: "Cậu đi nghỉ trước đi, tôi không ngủ được."

"Ò..." Hà Thị Bích không nhiều lời quay về giường của mình, vừa mới định ngồi xuống thì thấy Tùy Hầu Ngọc trải một tờ giấy ra mặt đất, sau đó bắt đầu trồng cây chuối, động tác ngồi khựng lại một chút, khiến cho Hà Thị Bích trông như đứng tấn 3 giây rồi mới ngồi xuống.

Lúc này có huấn luyện viên đến kiểm tra phòng, trên danh sách của họ đều có ảnh chụp để tránh việc tìm người mạo danh thế thân.

Sau khi đi vào huấn luyện viên thông báo một số điều cần chú ý, ông quét mắt nhìn quanh phòng rồi nói: "Tôi đã vào rất nhiều phòng ngủ, chỉ có phòng ngủ của hai em là chỉnh tề sạch sẽ nhất. Mấy đứa kia vẫn chưa rèn luyện được tính ngăn nắp, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thu xếp xong hành lý, có đứa ngay cả vỏ chăn cũng không thèm bọc. Quanh năm phải đi đây đi đó để thi đấu, đáng ra phải luyện được khả năng tự lập từ sớm rồi chứ..."

Huấn luyện viên nói xong, Hà Thị Bích không tiếp lời, Tùy Hầu Ngọc còn đang bận trồng cây chuối, không ai nói gì nên huấn luyện viên cũng không nán lại nữa, xác nhận đúng người xong liền rời đi.

Lịch trình tập huấn của họ một tháng sau đó là --

6:10 - 7:10: Tập thể dục buổi sáng

7:30: ăn sáng

8:30 - 11:30: huấn luyện buổi sáng

14:30 - 17:30: huấn luyện buổi chiều

19:30 - 21:00: huấn luyện buổi tối

Lịch trình huấn luyện này gần như giống nhau kể cả ở đội tuyển của tỉnh hay học sinh thể dục bình thường, thời gian nghỉ trưa khá dài, ăn trưa xong có thể về ký túc xá ngủ một giấc.

Lịch từ sáng tới tối là như vậy, qua 22:30 phòng ngủ sẽ tắt đèn.

Sau khi bị thu mất điện thoại, bây giờ là mấy giờ Tùy Hầu Ngọc cũng không biết, dù sao lúc đánh tennis cậu cũng có thói quen không nhìn thời gian, bây giờ trong phòng ngủ chẳng có đồng hồ hay cái gì để xem giờ.

Mãi đến tận khi phòng ngủ tắt đèn cậu mới biết đã mười rưỡi tối, không biết trước khi trời sáng có ngủ được không nữa.

Tùy Hầu Ngọc đột nhiên lĩnh ngộ một câu thành ngữ: Cô chẩm nan miên (một mình khó ngủ).

Cậu không trồng cây chuối nữa, trèo lên giường chống đẩy, chưa tới mười phút sau đột nhiên có người gõ cửa.

Tùy Hầu Ngọc ngạc nhiên đi ra mở cửa, không ngờ lại là Hầu Mạch. Đối phương nhanh chóng chui vào phòng đóng cửa lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm vươn tay ôm Tùy Hầu Ngọc: "Hu hu hu, tôi sợ bóng tối lắm..."

"Sao cậu lại sang đây?" Tùy Hầu Ngọc vỗ về lưng Hầu Mạch, hỏi.

"Bên ngoài có cầu thang cứu hỏa, ở giữa bị mấy miếng gỗ ngăn lại, tôi phải đứng ở phía ngoài đạp mấy cái để mở rộng khe hở. Thế nhưng lúc trèo qua vẫn bị vướng, còn bị dằm đâm vào tay."

Thực ra chặn cầu thang cứu hỏa như vậy là hành động không phù hợp với nguyên tắc cứu hỏa.

Nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ, dù sao đám nam sinh này ai cũng tinh lực dư thừa, làm như vậy để phòng ngừa bọn họ chạy loạn.

Hơn nữa, có những lúc phòng ngủ không đủ, nam nữ sẽ phải dùng chung một tầng, làm như vậy cũng có thể phòng ngừa sự cố.

Mỗi tầng ký túc xá của bọn họ đều có cánh cửa chống trộm, có huấn luyện viên trông coi, nếu muốn đi qua thì chỉ có thể leo cửa sổ hoặc là đi bằng lối thoát hiểm.

Tùy Hầu Ngọc khiếp sợ không thôi: "Cậu điên à? Đây là tầng ba đấy, còn cậu ở tầng bốn, cậu tưởng đây là tầng một tầng hai à?"

"Thì tại tôi sợ cậu không ngủ được hoặc là đánh nhau với bạn cùng phòng mà..."

Tùy Hầu Ngọc còn chưa trả lời, Hà Thị Bích đã hỏi trước: "Sao lại sợ đánh nhau?"

Hà Thị Bich hỏi câu này rất nghiêm túc, chân thành đến mức khiến Hầu Mạch tắt tiếng không trả lời được.

Chẳng lẽ trả lời là: Vì trông cậu ngứa mắt?

Tùy Hầu Ngọc thay Hầu Mạch trả lời: "Tính khí tôi không tốt lắm."

Hà Thị Bích lần thứ hai nghiêm túc nói: "Ừ, tôi cũng nhìn ra rồi."

Tùy Hầu Ngọc kéo Hầu Mạch đến bên giường ngồi xuống, nhấc tay Hầu Mạch lên nỗ lực nhìn trong bóng tối: "Dằm đâm chỗ nào?"

"Mé ngoài bàn tay trái, bây giờ cũng không có đèn, thôi để mai rồi xem." Hầu Mạch nói.

Hà Thị Bích lại mở miệng: "Tôi có." Nói xong nghiêng người lấy một cái đèn tích điện nho nhỏ từ vali mình đưa cho bọn họ.

Hầu Mạch kinh ngạc nhận lấy: "Cảm ơn cậu."

Sau khi bật đèn, Tùy Hầu Ngọc nâng tay Hầu Mạch nhìn cái dằm gỗ, lẩm bẩm: "Tôi dùng móng tay cậy ra được không? Ở đây cũng không có nhíp..."

Giọng của Hà Thị Bích lại truyền đến: "Tôi có."

Vừa nói vừa lấy một hộp dụng cụ trong vali ra đưa cho bọn họ.

Hầu Mạch nhận lấy, không nhịn được cảm thán: "Cậu là Doremon à?"

Hà Thị Bích nằm trên giường lười biếng trả lời: "Lúc bọn tôi kiểm tra hành lý nghe nói có một tên còn kỳ quái hơn, mang cả cuộn len đi, hình như muốn đan áo len, rồi mang cả đồ rửa mắt."

Tùy Hầu Ngọc ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Tên lập dị kia chắc là tôi rồi, nhưng rõ ràng tôi đựng lông cừu trong túi mà, sao lại bị đồn thành len sợi rồi?"

Hà Thị Bích khó hiểu: "Tại sao lại mang nhiều đồ kỳ lạ như vậy?"

Tùy Hầu Ngọc nhỏ giọng trả lời: "Để chơi lúc buồn chán thôi."

Hà Thị Bích không nói nữa, chỉ nằm ngửa trên giường chuẩn bị ngủ, trong phòng ngủ đột nhiên nhiều thêm một người cũng không có ý kiến gì.

Tùy Hầu Ngọc thật thà giúp Hầu Mạch lấy dằm, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.

Cậu biết Hầu Mạch nhát gan, cái loại lá gan bé tí này ban đêm phải một mình leo cầu thang ngoài, đủ thấy hắn bất chấp cỡ nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tùy Hầu Ngọc vẫn muốn mắng Hầu Mạch thêm hai câu, lại sợ quấy rối giấc ngủ của Hà Thị Bích nên chỉ có thể nhịn xuống.

Sau khi nghiêm túc lấy dằm ra cho Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc soi lại hai tay của hắn một lượt xem còn sót chỗ nào không, vừa soi vừa ngáp một cái.

"Chắc là hết..." Tùy Hầu Ngọc chưa kịp nói nốt câu đã ngã vào ngực Hầu Mạch.

Hà Thị Bích nằm bên kia bị Tùy Hầu Ngọc dọa cho sợ hết hồn, ngồi bật dậy hỏi: "Douma, cậu ta ngất luôn rồi?!"

Hầu Mạch đỡ Tùy Hầu Ngọc, lúng túng trả lời: "Cậu ấy chỉ ngủ thôi."

Xem ra, trong mắt người khác, tình huống của Tùy Hầu Ngọc thực sự rất đáng sợ.

Hà Thị Bích chấn kinh trợn mắt hồi lâu mới bình tĩnh lại được: "Đỉnh vl..."

Cảm thán xong rồi mới nằm xuống.

Hầu Mạch cẩn thận đỡ Tùy Hầu Ngọc nằm xuống giường, thu dọn hộp dụng cụ và đèn trả lại cho Hà Thị Bích rồi mới đến nằm bên cạnh Tùy Hầu Ngọc.

Trong phòng ngủ không ấm cho lắm, cũng không điều hòa, muốn ngủ trong cái lạnh này chỉ đành dựa vào thân nhiệt của chính mình.

Hầu Mạch vừa chui vào chăn thì Tùy Hầu Ngọc lập tức dúi vào ngực hắn, tay cũng ôm hắn chặt hơn so với bình thường, chắc là thấy lạnh nên ôm hắn để sưởi ấm đây mà.

Ghém chăn xong xuôi, Hầu Mạch lại lần mò cái chân của Tùy Hầu Ngọc đang gác trên người hắn, dùng tay ủ ấm bàn chân lạnh ngắt của đối phương.

Thấy chân ấm lên rồi hắn mới ôm Tùy Hầu Ngọc chìm vào giấc ngủ.

*

Buổi sáng sau khi tỉnh lại Hà Thị Bích ngồi dậy nhìn sang giường bên kia.

Chỉ nhìn phần chăn nhô lên thì trông như chỉ có một người nằm, nếu không phải có hai cái đầu thò ra trên gối, Hà Thị Bích còn tưởng tối qua Hầu Mạch chỉ tới một lúc rồi đi.

Hai tên này ôm chặt gớm?

Không lẽ đêm nào cũng nằm ngủ cạnh nhau thế này?

Hình như nghe thấy tiếng động, Hầu Mạch mở mắt nhìn sang chỗ Hà Thị Bích, sau đó cũng ngồi dậy.

Không lâu sau khi hắn dậy, chuông báo thức trong tòa nhà vang lên, đã sáu giờ sáng rồi.

Hà Thị Bích hỏi Hầu Mạch: "Từ trước đến giờ hai người hợp tác đánh đôi đều ở với nhau kiểu này à?"

Hà Thị Bích nhìn bầu không khí giữa Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc mà muốn cảm thán, so ra thì quan hệ giữa cậu ta với cộng sự đúng là khác một trời một vực.

Hà Thị Bích với cộng sự chỉ cần ngồi trên cùng một cái ghế thôi cũng có thể dễ dàng đạp lên chân nhau.

Nghĩ đến cảnh cùng nằm trên một cái giường, thôi thôi không dám nghĩ nữa.

Hầu Mạch cười đáp: "Chẳng qua do mọi người không biết thôi, bọn tôi thân nhau từ nhỏ rồi."

"Ò..."

Hầu Mạch nhanh chóng đánh thức Tùy Hầu Ngọc: "Ngọc ca, dậy đi tập thể dục buổi sáng." Vừa nói vừa tự thay quần áo.

Tùy Hầu Ngọc nằm trong chăn nhíu mày, trong phòng lạnh ghê gớm, cậu không muốn chui ra thay quần áo mà chỉ muốn nằm mãi trong chăn.

Hầu Mạch chỉ đành nhanh nhanh thay đồ xong rồi thò tay vào chăn mặc quần áo giúp Tùy Hầu Ngọc.

Sau khi ăn mặc tử tế, hai người vội vàng vọt sang phòng tắm, gặp một hàng người đang xếp hàng trước vòi nước.

Cả hai dùng chung một cái vòi nước, chỉ trong vòng năm phút đã đánh răng rửa mặt xong rồi nhanh chóng xuống lầu xếp hàng.

Thể dục buổi sáng ngày đầu tiên, các thành viên nằm rải rác ở khắp nơi tụ về đây.

Huấn luyện viên xếp đội hình từng nhóm dựa theo chiều cao.

Nhân số của mỗi tỉnh không đều, tỉnh của bọn họ đông hơn một chút, tổng số người đứng khoảng hạng ba.

Lần này Tùy Hầu Ngọc bị xếp khá xa Hầu Mạch, đứng gần bọn Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh.

Trong đội tennis chỉ cần chiều cao thấp hơn một centimet thôi cũng đã có rất nhiều người ở giữa. Huấn luyện viên ưu ái nhóm nam sinh cao từ 1m85 - 1m90, Tùy Hầu Ngọc cao 1m83, nếu đánh tennis thì cũng chỉ ở mức khá chứ chưa thuộc diện chiều cao lý tưởng.

Chạy xong, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch định về phòng ngủ gội đầu, Lữ Ngạn Hâm chạy theo nói: "Ngọc ca! Lúc tôi ở đội nữ chạy bộ, từ đầu đến cuối đều nhìn thấy tóc của cậu lay động trong gió, cả đội chỉ có cậu là bắt mắt nhất, trông như một mớ râu ngô di động."

Hầu Mạch nghe xong cười vui vẻ : "Phép so sánh liên tưởng này chuẩn không lệch đi đâu được."

Lữ Ngạn Hâm hưng phấn tiếp tục chỉ: "Chứ sao nữa! Nhưng mà đừng có cười sau lưng Ngọc ca, muốn tìm cậu cũng đơn giản vô cùng, ai trắng nhất thì chính là cậu."

Hầu Mạch nín ngay lập tức.

Đặng Diệc Hành gần đây rất chú ý bề ngoài, dậy gội đầu từ sớm để bày ra dáng vẻ đẹp trai trước mặt Lữ Ngạn Hâm.

Lúc mọi người lũ lượt kéo nhau về phòng ngủ, Đặng Diệc Hành lại hỏi Lữ Ngạn Hâm: "Có cần tôi lấy cơm giúp cậu không?"

"Không cần, tôi cũng đi nhà ăn bây giờ." Lữ Ngạn Hâm trả lời xong, nhón chân nhìn gần vào mắt Đặng Diệc Hành, "Tiêu sưng hết rồi nhỉ, điều chỉnh xong đẹp trai ra phết."

Đột nhiên bị dí sát vào, mặt Đặng Diệc Hành đỏ hết cả lên.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch như hai người cha già hiền lành, nhìn dáng vẻ của Đặng Diệc Hành mà buồn cười.

Hầu Mạch nói với Đặng Diệc Hành: "Mang ít đồ ăn sáng cho tao với Ngọc ca đi, bọn tao đi gội đầu."

"Ừ, để tao lấy cho." Đặng Diệc Hành cũng biết khẩu vị của hai người, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên được nhờ lấy hộ cơm, "Nhưng tao thấy chắc hai đứa mày sẽ xuống nhanh thôi, sáng nay tao đã phải cố gội đầu bằng tốc độ bàn thờ, lúc lau tóc răng còn đánh vào nhau cầm cập."

Hầu Mạch liếc nhìn mớ tóc dày của Tùy Hầu Ngọc với ánh mắt thông cảm.

Tùy Hầu Ngọc thì thở dài.

Lúc lên tầng, Hầu Mạch và Tang Hiến lên tầng bốn còn Tùy Hầu Ngọc ở tầng ba.

Hầu Mạch cảm thán với Tang Hiến: "Đặng Diệc Hành đã theo đuổi được người ta rồi, tao còn chưa đuổi kịp. May mà còn mày với Thẩm Quân Cảnh vẫn làm chó độc thân giống tao."

Nghe thấy câu này, Tang Hiến liếc Hầu Mạch, ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa, nhưng lại chẳng nói gì mà chỉ nhếch miệng cười cười.

Hầu Mạch vỗ đầu Tang Hiến: "Thằng con cả này, mày đúng là con ngoan của baba!"

"Cút."

*** Hết chương 100

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com