ZingTruyen.Info

[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Ting Ting Ting, bạn lại lại có thông báo nèeeee

LinhNguyen2128

Phiên ngoại 6: Đi dạo Châu Phi?

Sau khi kết hôn, việc duy nhất mà Thẩm Lãng bám riết không tha chính là việc dưỡng lại chiếc dạ dày nhỏ và rèn luyện thân thể cho tiểu tổ tông nhà mình. Sự thật chứng minh, Thẩm trung tướng không gì không làm được cũng phải cúi đầu trước dâm uy của Đường tiểu tổ tông.

Trừ việc rèn luyện thân thể cho Đường Mộ thì trên sinh hoạt của hai người họ không có gì biến đổi cả. Thẩm Lãng vẫn tiếp tục sự nghiệp làm chồng hoàn mỹ của mình, còn có thể thuận tiện lấy tròn điểm nữa kìa. Tuy nhiên, tính lười biếng của tổ tông kia vẫn làm cho y thở dài không thôi.

Đường Mộ lười biếng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mới xảy ra, đó là chuyện mà ai cũng biết cả. Hai mươi năm trước bị Đường gia chiều như vậy, hai mươi năm sau kết hôn với Thẩm Lãng lại được chiều chuộng, thói lười biếng của tổ tông kia chỉ có tăng chứ không có giảm...

Thẩm trung tướng suốt ngày than bà xã mình thể lực không được, một bên huấn luyện cho binh lính một bên rèn bé tổ tông nhà mình. Nhưng mà, nếu thể năng của Đường Mộ thật sự tốt lên thì mới thật sự là mẹ nó kỳ quái!!!

Mấy năm trước, Thẩm trung tướng và Thẩm Tiêu còn lập kế hoạch nâng cao thể năng cho Đường tiểu tổ tông, nhưng mà cuối cùng lại không giải quyết được vấn đề gì cả. Nguyên nhân chính là Thẩm trung tướng đau lòng tiểu tổ tông, hoàn toàn không thể hạ thủ được, cũng không thể nhẫn tâm để cho người khác xuống tay với tiểu tổ tông nhà mình được. Mẹ nó! Đây là tiểu tổ tông mình thờ lên mà cúng đó! Đau sủng hắn còn không kịp, bảo mình ném cho người ta lăn qua lộn lại? Não úng nước hay gì?!! Cho nên Thẩm trung tướng chỉ than thở thế thôi, chứ có dám làm cái gì đâu...

*********
"Đậu má! Ông đây.........."

Chống gậy leo núi, Đường Mộ cong eo thở phì phò, nói không thành câu.

"Nghỉ ngơi một chút không? Đừng gấp, chúng ta đi chậm lại nhé!"

Trên người nam nhân còn đeo thêm một cái balo leo núi bự tổ chảng, bước chân thì đi như bay, cũng đang chậm rãi thả chậm tốc độ lại để phối hợp với thân kiều thịt quý của tổ tông nhà mình.

"Anh..."

Đường Mộ nhìn nam nhân đi bên người mình, hận không thể nhào tới cắn "trết" người này tại đây! Hừ hừ!!!

"Đi tìm chết!!!"

"Không đi, anh chết em lại phải thủ tiết cả đời."

Thẩm Lãng vừa lắc đầu vừa nói, y không thể thực hiện yêu cầu này của tiểu tổ tông được! Cái gì cũng đều có thể, duy chỉ điều này đúng thật là y liều chết cũng không làm. Cuộc sống đang tốt đẹp như thế, tiểu tổ tông lại còn trẻ như thế, y đi tìm chết làm cái quỷ gì?!?

"Anh không đi thì để ông đi..."

Đã nhiều năm như vậy rồi, chuyện xấu xa gì nam nhân cũng đã từng làm, nhưng chưa bao giờ Đường Mộ lại có xúc động muốn giết người diệt khẩu như bây giờ.

Nam nhân kia nghĩ với thân thể này của hắn còn có thể leo lên được cao nguyên Tây Tạng ư? Mẹ nó, rốt cuộc là cái vũ trụ nào đưa cái thông điệp này cho nam nhân kia vậy??? Này chắc là phương thức mưu sát thân phu mới có phải hay không?

"Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Có chết thì cũng phải chết cùng nhau."

Thẩm Lãng một tay duỗi tới ôm lấy eo Đường Mộ, một tay nhẹ nhàng nhấc cái ba lô mà Đường Mộ đang đeo ra, để hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một tí.

"Ông đây tuyệt đối sẽ không chết với anh đâu!!!"

Đường Mộ vứt gậy leo núi trên tay xuống, vừa đặt mông xuống lập tức nằm thẳng xuống đất.

"Đừng nằm, tổ tông, trên mặt đất lạnh lắm!"

Thẩm Lãng cởi ba lô của mình xuống, chuẩn bị lấy nước cho tiểu tổ tông nhà mình uống thì thấy một màn như vậy, trực tiếp vứt ba lô qua một bên, đi lại kéo cục cưng bảo bối nhà mình dậy...

Chuyện này cũng chỉ xảy ra trên người Đường tiểu tổ tông mà thôi, nếu hiện tại người đang nằm trên đất là đám binh lính kia của Thẩm đại quân trưởng, cho dù là hố xi măng y cũng mặc kệ, nói không chừng còn tri kỉ giúp bọn họ đạp thêm một cái cho nhanh nữa kìa. Nhưng mà, đây lại là nóc nhà của Thẩm trung tướng, đương nhiên cho mười cái gan Thẩm Lãng cũng không dám mặc kệ.

"Fuck... Mấy lời này sao lại quen như thế..."

Đường Mộ bây giờ chỉ cảm thấy mấy lời nam nhân vừa nói nghe quen quen.

Thẩm Lãng chớp mắt, đột nhiên nhớ tới một năm nào đó, khi bà nội y mới qua đời, đám con cháu bọn họ cùng đi Thạch viện giải sầu với hai vị lão gia tử. Lúc đó Thẩm Lãng sống chết cũng phải kéo Đường Mộ theo leo núi ngắm cảnh, tiểu tổ tông leo một mạch lên tới đỉnh núi rồi lại ngồi phịch xuống đất. Hình như cũng không khác gì so với hiện tại.

"Anh nhớ ra rồi. Năm ấy đúng thật là có một lần đi leo núi..."

Thẩm trung tướng nhớ lại, Đường Mộ cũng nhớ ra rồi, hai người bọn họ ra cửa không quá hai lần, chuyện này muốn quên cũng không thể quên được.

"Là tám năm trước?"

Vừa nhớ tới chuyện này, Đường Mộ lại càng nổi điên, hắn hỏi xong cũng ngậm miệng lại không thèm nói chuyện với tên này nữa.

"Em còn giận à?"

Nhìn tiểu tổ tông hất mặt sang một bên, không thèm nói chuyện với mình nữa, Thẩm Lãng lại bắt đầu sử dụng ngón nghề cũ - mặt dày dán qua. Mỗi lần chọc tính đại thiếu gia của tiểu tổ tông lên là phải dùng chiêu này để dỗ người.

"Ngoan nào, tiểu tổ tông, đừng tức giận nữa có được không. Không khí trên cao nguyên vốn đã rất loãng rồi, nếu giận quá lâu sẽ không tốt cho em."

Đường Mộ vẫn còn đang giận nên hoàn toàn không muốn quay mặt qua nói chuyện với đồng chí trung tướng nào đó.

"Hơn nữa, tiểu tổ tông, anh cũng là vì muốn tốt cho em mà! Em nhìn xem, mấy năm nay thân thể của em còn không bằng mấy năm trước nữa, em nói qua vài năm nữa thân thể của em sẽ trở nên như thế nào?"

Thẩm Lãng buồn bực, tiểu tổ tông nhà mình năm nay lại lười hơn năm ngoái một bậc, làm y muốn nổ hết cả đầu!!!

"Tới người bận rộn như Thẩm Tiêu cũng đã bị giáo phụ lôi đi võ quán luyện tập rồi, chúng ta leo núi như thế này vẫn khá là nhẹ rồi đó tiểu tổ tông ơi..."

Em nhìn nhà người ta mà coi, giáo phụ yêu vợ như mạng cũng đã cứng rắn ép Thẩm Tiêu đi huấn luyện, anh chỉ mới cho em leo núi thôi mà em còn giận.

"Thế nào? Anh lại muốn học theo giáo phụ?"

Đường Mộ vừa nghe Thẩm Lãng biện hộ xong, đột nhiên quay phắt người lại, sắc mặt cũng đã thay đổi.

Thẩm Lãng cười cười lấy lòng nhìn Đường Mộ, đùa à, hậu quả của việc chọc giận tiểu tổ tông y không có gánh được đâu!

"Anh nào dám!"

"Hắn là xã hội đen nha, anh sao lại có thể học hắn được chứ! Anh mà dám học thì chắc chắn sẽ bị mấy vị đại phật ở nhà đập chết á!"

"Nhưng mà em thấy mấy năm nay anh học cũng không ít nha." Đường Mộ cười cười.

Đường lão gia tử luôn ghét bỏ nụ cười giả tạo của mấy đứa chắt nhỏ nhà mình, nếu bây giờ ông mà được nhìn thấy nụ cười này của Đường Mộ, nói không chừng lại cảm thấy mấy đứa nhỏ kia cười cực kỳ chân thành...

"Không, không, không. Tiểu tổ tông, hắn là giáo phụ! Anh là quân nhân ưu tú của đất nước! Hai bọn anh là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau được, sao có thể cùng nhau học hỏi cái gì đó được cơ chứ!"

"Hửm, anh lại khiêm tốn cái gì?"

Thẩm Lãng đầu lắc như trống bỏi:

"Không khiêm tốn không khiêm tốn không khiêm tốn!"

"Tiểu tổ tông, bọn anh không có liên quan gì tới nhau hết á! Thật đó!"

Đồng chí Thẩm Lãng - người chồng tốt hai mươi bốn chữ hiếu - nửa ngồi nửa xổm trước mặt Đường tiểu tổ tông nhà mình, cực kỳ nghiêm túc phủ nhận, chỉ còn thiếu nước cắn ngón tay thề độc nữa thôi.

"Không liên quan? Ồ? Vậy hôm qua là ai gọi tới Ý vậy nhỉ?"

Không có liên quan? Không có liên quan cái cục cớt! Một ngày gọi hai chục cuộc mà không có liên quan?

"Đó là anh gọi cho Thẩm Tiêu."

"Anh cứ bịa tiếp đi..."

"Anh thật sự là gọi cho Thẩm Tiêu mà! Anh tìm em trai đáng yêu của anh, không có tìm giáo phụ thông đồng làm chuyện xấu!"

"Được rồi, biết anh không tìm giáo phụ thông đồng với nhau làm chuyện xấu rồi. Anh có muốn mở một tuyến điện thoại vệ tinh để phát sóng trực tiếp cho giáo phụ không?"

"........"

Thẩm Lãng cảm thấy tác dụng của việc để tiểu tổ tông nhà mình lăn lộn trên thương trường hay năm nay đã khiến cuộc sống nửa đời sau của y không chừng lại càng thêm dầu sôi lửa bỏng hơn rồi...

Đường Mộ ngồi xuống nghỉ ngơi không muốn đứng lên, ước chừng đã nghỉ được hai tiếng đồng hồ, mặc cho Thẩm Lãng năn nỉ muốn khô cổ, Đường tiểu tổ tông tới lông mày cũng không thèm động. Nói ba chữ không đứng dậy thì chính là không đứng dậy, anh làm gì ông?!! Hắn đúng thật là bị điên rồi mới đi leo núi cùng với người này!

Thẩm Lãng biết quá rõ đức hạnh của Đường tiểu tổ tông nhà mình nên y mới thần không biết quỷ không hay hốt người tới Tây Tạng. Thẩm Lãng vốn cũng không trông mong gì vào việc tiểu tổ tông có thể vững bước lên núi như mình, nhưng xét thấy tình hình tiểu tổ tông chịu ấm ức đi theo mình mà vẫn không động chân đá mình xuống chân núi, đúng thật là một sự bất ngờ lớn so với tưởng tượng của Thẩm trung tướng.

"......"

"Họ Thẩm kia, lần sau ai mà lại đi với anh thì đúng là não cmn tàn!!!"

"....."

"Ông tình nguyên đi Châu Phi còn hơn là ở nơi khỉ ho cò gáy này..."

Đường Mộ càng nghĩ càng thấy tức, con bà nó! Cmn nó cái chuyện gì thế này!?!

"Được, em muốn khi nào thì đi? Bây giờ luôn hay sao?"

Chủ ý này cũng không tồi mà, nhỉ...

"Vừa lúc hai vợ chồng Lý Tư Đặc bây giờ cũng đang ở Châu Phi, em muốn rủ bọn họ tới không? Còn hai người Thẩm Tiêu và giáo phụ nữa chứ, dù sao chúng mình cũng không tụ tập lại được cũng phải 2 năm rồi..."

"..........."
___________
Có ai còn nhớ đồng chí Lý Tư Đặc khum tarrrrrrrrr

À mà toi lại lặn thêm 2 3 tháng nữa nhé, mụi ngừi nhớ lên Wattpad tui đọc, đừng đọc mấy web rì úp. Tui đao nòng áaaaaaaa

_______________________

Phiên ngoại 7: Ngắm phong cảnh

Sự thật chứng minh, Đường tiểu tổ tông không phải là người nắm quyền hành tối cao của nhà bọn họ. Chính xác là hắn chỉ làm chủ việc nhỏ, còn việc lớn... haha, đều do Thẩm Lãng phụ trách. Nhiều năm như vậy, những việc lớn thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng tương đương với những việc mà đồng chí Thẩm trung tướng của chúng ta làm chủ thật sự ít đến đáng thương. Nhưng mà đối với Thẩm trung tướng, những việc có liên quan đến Đường tiểu tổ tông nhà mình thì đó chính là chuyện lớn!

Thật ra cũng không phải là Thẩm Lãng không đi Châu Phi được, thế nhưng khi Đường Mộ vừa nghe Thẩm Lãng hứng thú bừng bừng nhắc tới, Đường Mộ đã cảm thấy da đầu tê dại. Nếu thật sự so sánh giữa Châu Phi và Tây Tạng thì hắn vẫn tạm chấp nhận ở đây với cái nóc nhà nhà mình.

Hai người kia ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bình thường nói chuyện trên điện thoại thôi đã làm cho người ta đau đầu không thôi, nếu như bây giờ gặp mặt nhau, sợ là hai người họ còn không biết bày ra bao nhiêu trò nữa đây. Ngay cả Thẩm Tiêu vì sợ có một ngày xảy ra tình huống đó nên đã trực tiếp dọn về cái hang ổ ở Ý của vị giáo phụ nọ. Thẩm Tiêu cũng không muốn bị hai nam nhân thúi này liên lụy đâu.

Hai người vừa đi vừa nghỉ, theo lời Thẩm Lãng thì bọn họ đang dùng một tốc độ có thể được ví như những loài bò sát nhỏ có lực lượng h. ồng hoang chống đỡ được cả tam giới để có thể bò lên tới đỉnh núi. Nhưng mà Đường tiểu tổ tông cũng không dừng lại cắm trại ở đây để ngắm phong cảnh, Thẩm Lãng đã cảm tạ thấu trời đất rồi, y lại đi chầm chậm mà đi theo pha trà cho Đường tiểu tổ tông vui.

Bởi vì tốc độ leo núi của Đường tiểu tổ tông tỷ lệ nghịch với tốc độ tiêu hao đồ ăn nên kế hoạch leo núi năm ngày bây giờ rút ngắn lại phân nửa, chỉ còn có hai ngày rưỡi.

(Ý là Đường tiểu tổ tông đi thì chậm nhưng mà ăn thì nhiều nên lượng thức ăn mà Thẩm Trung tướng mang theo thực tế không đủ cho 5 ngày. Vì thế mà thời gian leo núi cũng được rút lại.)

"Tiểu tổ tông, uống nước nào!"

Thẩm Lãng cầm ly nước đưa cho Đường Mộ, thuận thế ngồi xuống dựa vào người của Đường tiểu tổ tông, kéo cổ áo lên cho người trước mặt, rồi lại ôm người vào ngực.

"Lạnh không?"

Đường Mộ tay cầm ly nước, thân thể theo thói quen cọ cọ vào người Thẩm Lãng, tìm một vị trí thoải mái nhất trên người y. Khi đã được chia sẻ một chút hơi ấm từ thân thể người bên cạnh, Đường Mộ rất thỏa mãn mà hít sâu một hơi không khí loãng vào phổi. Hít đến khi cảm nhận được hơi thở của nam nhân bên cạnh mới không dấu vết dịch dịch chuyển vị trí tựa đầu, tựa vào ngực nam nhân, vừa lòng cười cười, ông đây bây giờ không muốn động đậy nữa đấy!

"Tiểu tổ tông, cảm giác cũng không tệ chứ?"

Thẩm Lãng cúi đầu hôn lên môi của Đường Mộ đang nửa ngồi nửa nằm trên người mình, chỉ vào một nơi xa xa trên bầu trời đêm. Nam nhân hơn bốn mươi tuổi cười đến giống một đứa trẻ, mi mắt cong cong, nở một nụ cười thập phần sung sướng ở khóe môi, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm một mạt ý cười.

Đường Mộ mắt trợn trắng, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng mà trong mắt cũng mang theo ý cười, xem như là đồng ý với Thẩm Lãng.

Bầu trời đêm ở cao nguyên đương nhiên sẽ không giống bất kỳ bầu trời đêm nào ở thành phố, bầu trời sâu kín thâm lam, sạch sẽ trong trẻo nhưng đầy ẩm ướt, bầu trời xanh thẫm được bao phủ bởi những vì sao dày đặc, không giống như những vì sao ở trên đồng bằng. Nếu như các ngôi sao ở thành phố đem lại cảm giác nó cách con người quá xa, không thể với tới được thì ở đây, các ngôi sao ngày lại gần gũi con người một cách kỳ lạ, như thể bạn chỉ cần đưa tay ra là có thể hái một vì sao xuống vậy.

Bởi vì sự vô cùng lười biếng của Đường Mộ, hầu hết những địa điểm du lịch của hắn đều chọn những thành phố, đây là lần đầu tiên hắn đến một nơi như vậy, thấy được khung cảnh này rất là chấn động. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao người này lại đi thích mấy vùng núi như vậy rồi.

Không nhận được câu trả lời từ người trong ngực, Thẩm Lãng thức thời chuyển đề tài ngay lập tức.

"Tiểu tổ tông à, chúng ta kết hôn cũng sắp được chín năm rồi!"

"Hở?"

Đường Mộ lười nhác đáp lời, sắp chín năm? Thật sự sắp được chín năm, cuộc sống này qua thật là nhanh, ông bà ta nói cấm có sai, thời gian như chó chạy ngoài đồng...

"Em có muốn chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút không?"

Cả hai đều không phải là những người thích làm màu làm này làm kia, nên những ngày kỷ niệm ở các năm trước cũng chỉ ở nhà ngủ, tám vài ba chuyện, làm một số việc mà nhi đồng không nên xem, cứ như vậy mà yên tĩnh cùng nhau trải qua ngày kỷ niệm, cũng chưa từng tổ chức tiệc tùng gì cả.

"Anh muốn chúc mừng như thế nào?"

Tên này lại muốn tự tìm phiền toái cho mình có đúng không?!???

"Làm một lễ kỷ niệm chín năm ngày kết hôn?"

"Anh muốn mời tất cả bạn bè của chúng ta tới à?"

"Em không muốn hửm?"

Vừa nghe cái giọng điệu này của Đường tiểu tổ tông, Thẩm Lãng đã biết tám phần là Đường Mộ sẽ không đồng ý.

Thẩm Lãng cụp mắt, gục đầu xuống nhìn người trong ngực mình, "Em không muốn thật à?" Biết đâu làm nũng vài phát thì tiểu tổ tông khó có được hào phóng một phen thì sao.

"Anh đoán xem."

Thế nào? Đã nhiều năm như vậy rồi mà nam nhân này vẫn chưa nhìn thấu hắn hay sao?

Thẩm Lãng một tay ấn bảo bối mình nâng như nâng trứng hứng như hứng bông vào trong ngực mình: "Anh đùa đấy, ngày này chỉ thuộc về riêng hai người chúng ta mà thôi, sao anh lại muốn chia sẻ với người khác được chứ!"

"Anh cút đi!"

Biết còn hỏi, cmn tên khốn nạn này rõ ràng là muốn trêu chọc hắn!

"Không cút, muốn cút thì anh cũng phải kéo theo em cút cùng mới được!"

Mặc kệ là đang thời gian không gian địa điểm nào đi chăng nữa, y chắc chắn phả trông chừng bảo bối này thật là kỹ mới được!

Thẩm Trung tướng bốn mươi tuổi đang cảm thấy mình càng ngày càng sầu phát điên với vị tiểu tổ tông nhà mình rồi! Mấy năm trước khi tổ tông này còn ở nhà thì không sao, bây giờ người này đã tiếp quản Đường thị, cho dù là một buổi tiệc xã giao bình thường, Thẩm Lãng cũng không nhịn được mà nghĩ đến ánh mắt của những nam nhân khác ngoài kia mơ ước đến tiểu tổ tông nhà mình.

Để người này ra ngoài, Thẩm Lãng lại sợ nghe được tin đồn gì đó, nào là sợ trên đầu mình có một bãi cỏ, sợ tùm lum tùm la. Con mẹ nó tiểu tổ tông nhà y thật sự quá gây chú ý!

"Ông đây... ưm..."

Đường Mộ giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động một cái, lời nói còn chưa được nói ra đã bị ai đó chặn lại, sau đó tước quyền lên tiếng của hắn.

Thẩm Lãng trực tiếp hôn xuống môi của Đường Mộ, y không muốn chia sẻ với bất cứ ai về bất cứ thứ gì của người trước mặt, bởi vì những thứ đó chỉ thuộc về một mình y mà thôi!

Nụ hôn của nam nhân không tính là nhẹ nhàng, nhưng Đường Mộ cũng đã quen với loại bá đạo mà hoang dã điên cuồng nhưng lại ẩn chứa sự ôn nhu này rồi.

Ly nước trên tay Đường Mộ đã bị ném qua một bên ngay sau khi Thẩm Lãng tiến quân công thành đoạt đất. Hai chiếc lưỡi quấn riết vào nhau, Đường Mộ cũng không chút ngượng ngùng nào, duỗi tay ôm lấy cố của nam nhân, làm nụ hôn này càng sâu hơn.

"Bây giờ có được không em?"

Giây phút tách ra, hai đôi môi mỏng dính vào nhau hé mở, hơi thở nóng rực của Thẩm Lãng phun lên má và cổ Đường Mộ, thấp giọng khó chịu hỏi.

Chứng say độ cao của thân thể nhỏ bé của Đường Mộ không tính là quá nghiêm trọng nhưng Thẩm Lãng vẫn không dám hành động bất cẩn. Lúc ở văn phòng, tuy rằng Đường Mộ bị làm đến ngất đi nhưng điều đó vẫn không có nghĩa là nam nhân nào đó đã được thỏa mãn, hiện tại đối với y không phải một lần hai lần là có thể rút khỏi trận địa.

"Hưm... Làm đi... Em cũng muốn anh..."

Đường Mộ thở dốc, có chút run rẩy hôn lên khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt.

Ở bên nhau đã lâu, nhất cử nhất động của người yêu, hoặc là chỉ với một ánh mắt nho nhỏ của người yêu thôi, bọn họ cũng đã hiểu được đối phương đang nghĩ gì rồi.

Bởi vì hai người ai cũng bận việc riêng của mình, nên họ nguyện ý chọn phương thức này để biểu đạt cảm xúc của mình cho đối phương hiểu.

______________

Phiên ngoại 8: Đừng có ôm bất cứ suy nghĩ nào với người đàn ông này!

Đường Mộ lại lần nữa bị làm đến ngất đi, hoàn toàn không biết nam nhân này kết lúc vào lúc nào. Khi Đường Mộ tỉnh dậy, đã thấy trên người mình một mảnh khô mát, đồ lót giữ ấm cũng đã được Thẩm trung tướng nào đó mặc cho. Đường Mộ xoay người ngồi dậy, với tay kéo khóa của chiếc lều xuất khẩu này ra, vươn đầu ra ngoài:

"Thẩm Lãng..."

Thanh âm vừa mới thốt ra bỗng dưng ngừng lại.

Nhưng mà nam nhân bên kia đã nghe thấy tiểu tổ tông nhà mình gọi, nhanh chóng quay đầu đứng dậy đi qua, thân mật lại xoa mặt Đường Mộ.

"Em dậy rồi hả? Có đói không?"

Đường Mộ liếc mắt nhìn Thẩm Lãng một cái, hơi hơi hếch cằm lên nhìn Thẩm Lãng chỉ vào một người xa lạ gần đó.

"Đó là ai đấy?"

"Người đi leo núi..."

"Con gái à?"

Đường Mộ nhướng mày, con gái mà cũng có thể leo lên mấy ngàn mét so với nóc nhà ư?

"Tiểu tổ tông, không ai quy định con gái không được leo núi cả! Em còn muốn ngủ nữa không? Không ngủ nữa thì dậy mặc quần áo vào. Ngoan, nếu không em sẽ cảm lạnh đấy!"

Đường Mộ lắc đầu, chui vô lều mặc quần áo? Để nam nhân nhà hắn ở cùng một người con gái khác ngồi một bên nói chuyện vui cười hớn hở, hắn còn có thể ngủ ngon được à? Tuy thần kinh hắn thô thật, nhưng cũng không thô tới mức hai tay dâng nam nhân nhà mình cho người khác. Hừ!!!

Rất nhiều năm trước Đường Mộ đã biết nam nhân nhà mình là một cái thứ chỉ đứng yên thôi cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được. Năm ấy Phong Khanh Dương làm ra những chuyện điên cuồng nào hắn còn nhớ rõ đây này. Hôm nay lại thêm một người nữa, hắn để yên mới là chuyện lạ!

Cô gái đang ngồi bên đống lửa nhìn thấy từ trong lều của Thẩm Lãng đột nhiên chui ra một người, có hơi kinh ngạc nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui trên người nam nhân kia, cô gái mỉm cười nói.

"Em còn tưởng anh đi một mình, không nghĩ tới anh còn có bạn đi cùng."

"Đi một mình? Nếu đi một mình thì tôi không có hứng thú."

Nếu không phải đi với tiểu tổ tông thì hắn chạy tới quân khu ngâm mình còn đáng giá hơn lên núi gấp trăm ngàn lần.

"Leo núi là một loại lạc thú, đi một mình lại càng thú vị hơn, không nhất thiết một hai phải có bạn đi cùng." Cô gái nói tiếp.

Thẩm Lãng cười cười, không trả lời, duỗi tay cầm lấy nồi áp suất mini đặt lên bếp lửa. Tiểu tổ tông nào đó hôm qua hoạt động quá công suất, hẳn là bây giờ rất đói rồi.

"Anh là dân leo núi hay là doanh nhân?"

"Chúng tôi là khách du lịch."

"Thật hiếm thấy, tình cảm anh em của các anh thật tốt."

Cô gái thấy hành động thân mật của Thẩm Lãng, nhưng lại không thấy vẻ mặt của y, nghĩ nghĩ chỉ có tình cảm anh em tốt mới có thể như vậy.

Thẩm Lãng cười cười, lắc đầu: "Chúng tôi không phải anh em."

Cô gái nhướng mày ngạc nhiên.

Đường Mộ thay đồ xong, vừa mới chui đầu ra khỏi lều đã bị tia nắng mặt trời chiếu thẳng xuống mặt, đưa tay lên che mắt thì thấy Thẩm Lãng vây vẫy bảo hắn lại đây. Đường Mộ thả tay đang che mắt mình xuống, chậm rãi đi về phía Thẩm Lãng, đặt bàn tay thon dài trắng nõn của mình vô bàn tay to lớn của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng lôi lôi kéo kéo cục cưng nhà mình ngồi xuống cạnh mình mới xoay người sang cô gái nói: "Đây là bạn đời của tôi."

Ý cười trên khóe môi cô gái lập tức bị vẻ kinh ngạc thay thế, kinh ngạc trong ánh mắt còn xen lẫn vài tia bài xích và khinh bỉ.

Đường Mộ cười lạnh nhếch môi, "Em đói rồi."

Thẩm Lãng xoa gáy Đường Mộ một cái, "Em chờ một chút, anh đã hâm nóng lại cho em rồi. Lúc nãy mẹ có gọi cho anh hỏi khi nào chúng ta về thì về thẳng đại viện ăn cơm. Ông nội cũng đã chạy nạn sang đại viện rồi, nói chúng ta mà còn không về thì ông ấy sẽ dọn đồ qua đại viện ở luôn. Đại viện Đường gia đã bị mấy đứa nhóc quậy cho tanh bành hết cả rồi."

"Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?"

Đường Mộ hoàn toàn không có một tia đồng tình nào nói. Chuyện này có liên quan gì tới hắn đâu?!?

"Anh biết em sẽ nói vậy mà."

Thẩm Lãng sủng nịnh chọc chọc cái trán nhỏ của tiểu tổ tông nhà mình.

"Không về đại viện, đại viện có sập thì cũng không liên quan gì tới em cả."

Thẩm Lãng lắc đầu: "Tiểu tổ tông, nhiều lúc anh hoài nghi Đường gia rốt cuộc là đời trước đã làm bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức với em vậy chứ!"

Sống hơn ba mươi tuổi đầu rồi còn ấu trĩ hơn mấy đứa nhóc ở nhà nữa! Tâm tình tốt thì giải quyết mà tâm tình không tốt thì mặc kệ sự đời...

"Anh tự đi mà hỏi, em làm sao mà biết được."

Thẩm Lãng lắc đầu, đứng dậy đi chuẩn bị chén bát, chuẩn bị bữa sáng tềnh êu cho tiểu tổ tông nhà mình.

Còn cô gái xa lạ ngồi bên kia từ lúc biết được quan hệ của hai người thì vẫn luôn im lặng, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người hai người. Lúc Thẩm Lãng đứng dậy thì ánh mắt cô hoàn toàn dừng lại trên người Đường Mộ, ánh mắt mang theo tò mò và đánh giá.

"Không ai nói cho cô biết hành vi vừa rồi của cô là rất không có giáo dưỡng à?"

Đường Mộ vừa nói vừa đưa tay vô túi, lấy điện thoại ra, chọt chọt trên màn hình, gọi một cuộc điện thoại, cũng mang theo giọng điệu không có lễ phép mở miệng.

Nam nhân đột nhiên mở miệng, làm cô gái đang nhìn chằm chằm giật mình, vừa định mở miệng giải thích thì Đường Mộ đã lên tiếng trước.

"Tôi là Đường Mộ... Ừ, đã biết. Tạm thời tôi không ở công ty, dự án đó cứ tạm thời giao cho Đường Bác xử lý, hai ngày nữa tôi về... Trương Hành Trường? Bảo cậu ta hoãn lại hai ngày, khi nào tôi về tôi sẽ liên hệ cậu ta. Ba ông lớn họ Đường còn không xử lý được? Đi Đường gia tìm Đường lão tổng, ừ, nói là tôi bảo cậu tìm..."

Đường Mộ cúp điện thoại, tay còn đang chọt chọt trên màn hình điện thoại, nghiêng đầu quát Thẩm Lãng.

"Thẩm Lãng, đem máy tính lại đây cho em!"

[Nội tâm Thẩm Lãng: "Gì, em quát anh á? Quát to thế áaaaaaaa??? Em chạ iu anh, em chạ thưn anhhhh."]

Thẩm Lãng đang làm công tác chuẩn bị đồ ăn ở bên kia, nghe thấy tiếng quát của bà xã nhà mình lập tức dừng tay, xoay người chạy về lều lấy chiếc máy tính tùy thân không bao giờ rời khỏi người bà xã mình, lại lục lọi trong ba lô lấy ra một đôi bao tay mỏng, đi qua ngồi xổm xuống cẩn thận mang vào tay cho Đường Mộ, rồi mới tiếp tục đi chuẩn bị đồ ăn cho hắn.

Cô gái vẫn ngồi bên cạnh nhìn, nhìn nam nhân một bên gõ gõ máy tính cực kỳ chuyên chú, ý vị trong mắt bắt đầu không rõ.

Đồng tính luyến ái là như vậy ư?

Cô chưa từng tiếp xúc qua những người yêu người cùng giới bao giờ. Chỉ vừa mới tưởng tượng hai ng/ười đàn ông có cái gì đó liền không nhịn được ghê tởm. Đồng tính là cái loại làm người ta khinh bỉ, là cái loại không được xã hội chấp nhận, là cái loại không thể ra ngoài gặp người khác, là loại người không bình thường, tâm lý vặn vẹo, lạm giao, HIV,...

Cô cũng từng gặp qua, nhưng chỉ ở góc độ nhìn thấy từ xa chỉ cảm thấy rất không thoải mái, nhưng mà hai người kia...

"Bọn tôi kết hôn hơn 8 năm rồi."

Ăn xong bữa sáng, nam nhân gõ máy tính còn đang bận gõ, hình như là vẫn còn rất bận, còn người kia thì quay qua cười cười, mang theo sự kiêu ngạo và thỏa mãn.

Cô gái lại bị làm cho kinh ngạc một lần nữa, trừng to mắt.

"Chúng tôi vừa quen chưa tới ba tháng liền kết hôn, người thân bạn bè đều đến chúc phúc. Hiện tại chúng tôi kết hôn cũng hơn tám năm rồi, tình cảm cũng như năm đó vậy."

"Cho nên cô đừng có ôm ấp ý nghĩ gì với người này."

Đường Mộ đang bận rộn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cười cười, nụ cười mang theo ý khiêu khích, và không quên lia cho cô nàng một ánh mắt phòng bị.

Thẩm Lãng ngồi bên cạnh nở nụ cười ba phần ôn nhu bảy phần cưng chiều nhìn tiểu tổ tông nhà mình.

Cô gái ấp úng mở miệng: "Tôi... Biết rồi."

#11/9/2022

_________________________

Bái bai mụi ngừi, còn 6 phiên ngoại còn lại khi nào full luôn thì toi sẽ đăng nha. Nhưng mà dự kiến thì sẽ lâu á. Còn lâu bao nhiu thì toi khum dám hứa trước đâu. Còn các chương về trước thì toi đang beta lại á. Chương nào trống thì là toi đang beta á nha, nên là mụi ngừi muốn đọc lại thì chịu khó mụt chút, tại dạo đây toi cũng hơi bận, ét ô ét @@

Chúc mọi người đọc truyện vui <3 love uuuuuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info