ZingTruyen.Com

[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Phiên ngoại

LinhNguyen2128

Hello mọi người, toi đã comback rùi đây, nhưng mà chap này không phải phiên ngoại, mà là tui muốn thông báo với mọi người 1 tin ^^

Mọi người nhìn ảnh cũng thấy rồi đó, ngày nay tui đi tìm tên tác giả vì đột nhiên không nhớ ra tên tác giả, với lại đi tra từ thì thấy tấm ảnh này đây, tui lười nói luôn rồi. Xong tui đọc cmt, tự nhiên thấy buồn buồn sao á. Nên tui quyết định không edit phiên ngoại nữa, vì tui rất thích bộ này nên mới tập tành edit, mặc dù trình edit không tới đâu cũng ráng đi mò từng tab dịch, đi tra nghĩa của từng từ từng từ mà tui không biết, cũng đọc đi đọc lại qt. Bộ này lại được mn đón đọc và quan tâm như thế tui rất vui, cũng định là edit phiên ngoại xong rồi sẽ đánh úp mn một trận và beta lại toàn bộ bộ truyện. Nhưng cho tui xin lỗi, có lẽ phải đành thất hứa với mn rồi, cám ơn mn thời gian qua đã động viên tui hoàn thành nốt bộ truyện. Có 2 pn thôi à, mn đọc đỡ hen. Tạm biệt mn, chúc mn sức khỏe <3

_________________________

Phiên ngoại 1: Tiểu tổ tông sống của Đường gia

Bảy năm sau...

Một chiếc xe LV sang trọng ngừng lại trước tập đoàn Đường Thị, sau khi xe đã dừng hẳn, tài xế lon ton chạy ra mở cửa.

"Tiểu thiếu gia! Tiểu tiểu thư, đã tới nơi rồi ạ!"

Sau khi cửa xe được mở ra, một bàn chân nhỏ duỗi ra trước, sau đó thân hình nhỏ bé nhẹ nhàng nhảy ra khỏi xe. Đầu tóc gọn gàng, quần đùi sơ mi, bốt ngắn cổ rỗng, làn da trắng noãn, cái miệng nhỏ xíu xinh xinh, hai bàn tay thì bỏ vào trong túi quần. Một cô nhóc vừa xinh xắn lại vừa ngầu!

"Nóng quá!"

Câu đầu tiên mà cô nhóc sau khi bước từ trên xe xuống là than nóng.

"Ai bảo em tới? Còn than nữa?"

Trong xe lập tức vang lên một câu không chút lưu tình nào.

"Anh!!!"

Cô bé chỉ hơi chớp chớp mắt, nhìn qua khuôn mặt trẻ con của ông anh vừa mới lên tiếng của mình.

"Đường! Em đừng có mà không biết xấu hổ!"

Cậu nhóc vừa nói vừa xong thì nghiêng người đi xuống xe, mái tóc gọn gàng, trên mặt mang theo một đôi kính râm. Cậu nhóc mặc một cái áo thun là một chiếc quần jean ôm, lộ ra một đôi gót chân nhỏ đang mang một đôi giày xăng đan màu nâu. Vừa nhìn vào đã biết là từ một xưởng đúc ra với cô nhóc vừa rồi!

"Đường Khản! Anh còn dám nói em câu nào nữa, có tin là anh sẽ bị cả nhà đánh cho, anh có tin không?"

Cô nhóc lạnh lùng nhìn cậu nhóc, không chút sợ hãi nào uy hiếp!

"Em còn dám uy hiếp anh? Đường, sao em lại cùng họ được với anh hay vậy nhỉ?! Thật là không biết xấu hổ!"

"Như nhau, như nhau thôi! Anh hãy cảm thấy may mắn vì không phải cùng một mẹ với em, bằng không em nhất định sẽ diệt anh! Lãng phí lương thực, lãng phí không khí, lãng phí tài nguyên! Hừ!"

Cô bé lắc đầu, cũng không thèm nhìn ông anh nhỏ của mình mà nói móc.

"Ai lãng phí tài nguyên?"

"Chắc chắn là không phải tứ thúc rồi!"

"Đường! Đừng có lấy tứ thúc ra làm chỗ dựa! Con gái cũng phải có phong thái và khí chất!

"Có ai nói con gái không cần mấy thứ này đâu!"

"Hai đứa nói xong chưa?"

Rốt cuộc cũng có người chịu không nổi mà lên tiếng chấm dứt trận cãi vã không hồi kết này lại rồi !

"Lão đại! Một màn náo nhiệt như thế sao anh không có phản ứng nào hết vậy?"

Cậu bé đang cãi nhau thì bị lão đại nhà mình ngắt lời, lập tức chất vấn người đang xuống xe.

Áo thun trắng phối với quần jean đơn giản, nhưng lại làm cho người nhìn cảm thấy đây mới là tuyệt phối! Cái loại khí chất trời sinh khó có thể che giấu được!

"Đường Tư Hoàn! Anh xem náo thiệt rất vui có đúng không?"

Không giống với cậu bé vừa rồi, cô bé trực tiếp gọi thẳng tên của lão đại nhà mình.

"Vui? Hai đứa một ngày trình diễn cái màn này mười tám lần, em cảm thấy anh còn cảm giác gì sao?"

Tiểu gia hỏa vừa xuống xe liếc cô nhóc một cái, lại chuyển sang nói với tài xế:

"Chú Lâm! Chú trở về đi, chút nữa bọn con sẽ nhờ ba báo cho chú tới đón bọn con!"

"Vâng! Tư thiếu gia!"

Tài xế nghe được người có địa vị lớn nhất trong đám thiếu gia tiểu thư của mình phát lệnh đại xá thì nhanh như chớp chạy trốn.

"Hai đứa cứ tiếp tục!"

Người được gọi là Tư thiếu gia nhún nhún vai, trực tiếp bước vào tòa nhà trước mặt.

Cô nhóc hừ lạnh một tiếng, đi theo Đường Tư Hoàn vào sảnh chính. Cô bé cũng không phải là đồ ngốc mà đứng ở ngoài đường tranh cãi trong cái thời tiết nóng nảy như thế này!

"Đường! Cái con nhóc này!"

Đường Khản tuy tức giận bất bình nhưng cũng đi theo cô nhóc vào tòa nhà.

Ba bóng dáng nho nhỏ vừa mới tiến vào đại sảnh, nhân viên lễ tân đã tinh mắt nhìn thấy ba vị tôn đại phật khó hầu hạ này. Cô nhân viên lê tân nọ dùng hai giây để câu lên nụ cười thương nghiệp.

"Tư thiếu gia! Tiểu thư! Khản thiếu gia!"

Ông trời ơi! Lại tới nữa? Không phải là mấy vị này đã đi nước ngoài nghỉ mát rồi hay sao? Mới có một tuần đã quay về rồi???

"Thiếu chút nữa! Khóe miệng lại nhếch thêm hai milimet nữa!"

Cô nhóc được gọi là Đường khoanh tay trước ngực nhìn nụ cười của nhân viên lễ tân trước mặt mình. Bắt bẻ chỉ ra chỗ sai cho nhân viên nọ.

"Vâng! Tiểu thư!"

Cô nhân viên lễ tân không dám chậm trễ, khóe miệng chầm chậm nhếch lên hai milimet nữa!

"Vai chưa thẳng! Mời cô thẳng vai ra phía trước thêm ba centimet nữa!"

"Vâng!"

Cô nhân viên lễ tân trong lòng khóc ròng, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười thực hiện theo yêu cầu của các vị tổ tông trước mặt...

"Lần sau đừng dùng màu son này nữa! Màu này nhìn quá già! Không hợp với cô đâu!"

"Vâng!"

"Cô nói cô lễ tân xinh đẹp đằng kia đứng dựa vô tường hai phút đi!"

Đường Tư Hoàn trước khi rời khỏi đại sảnh đột nhiên xoay người lại cười nói với cô nhân viên lễ tân vừa rồi.

"A... Vâng!"

Cô nhân viên lễ tân kia vừa nghe được thì lập tức chạy về phía bức tường đứng thẳng.

"Thiếu gia, tiểu thư, xin mời đi hướng này!"

Cô nhân viên lễ tân cúi người làm ra một động tác mời cực kỳ tiêu chuẩn mời các vị tiểu tổ tông sống về phía thang máy.

"Nhấn thang máy, thang máy mở cửa, thang máy đóng cửa, khi xác định thang máy đã chầm chậm đi lên tầng thì cô nhân viên mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay thật là may mắn, mấy tiểu tổ tông này không bắt bẻ quá nhiều!!!

"Đường Tổng! Hôm nay 10 giờ anh có một cuộc họp quốc tế, 12 giờ trưa có một bữa tiệc của Chủ tịch Trương, 2 giờ chiều anh và Tam thiếu còn có một bữa tiệc khai trương phải tham gia, 4 giờ chiều có một hợp đồng gia hạn thêm năm nay với Giám đốc điều hành người Pháp - David, 7 giờ tối anh còn phải tham gia tiệc sinh nhật của Lâm lão tiên sinh nữa ạ!"

Cô thư ký bình tĩnh báo cáo với sếp lịch trình của ngày hôm nay.

Đường Mộ nhíu nhíu mi, bà nó, hôm nay sao lại nhiều việc thế này!!!

"Đã biết!"

Quăng tập tài liệu đã duyệt trong tay sang một bên, Đường Mộ trả lời xong cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục cầm lấy một tập tài liệu khác.

"Vâng!"

Thư ký đi theo vị Chủ tịch này hai năm, thư ký đã sớm nhìn thấu được tính tình của Đường Mộ. Điều tối kỵ nhất của hắn chính là: trong lúc hắn đang làm việc không cho phép ai được lải nhải quấy rầy bên cạnh!

"Lão tứ! Phần tử khủng bố tới! Cho anh trốn một chút!"

Cô thư ký vừa mới mở cửa đi ra chưa tới hai phút, Đường Ngạo mang theo bộ dáng giống như người ngoài hành tinh sắp bắt mình đi chạy vọt vào. Lưu loát đóng cửa, khóa lại...

Đường Mộ nghe tiếng động nhưng vẫn không ngẩng đầu lên: "Chỗ này của em trở thành chỗ lánh nạn từ khi nào thế?"

Đường Ngạo khóa cửa xong vỗ vỗ ngực, chậm rãi đi tới sofa ngồi xuống.

"Em cũng không phải không biết, mấy tiểu ma đầu nhà chúng ta chỉ sợ một mình em! Ba cái văn phòng của bọn anh tụi nó đều đã đi nát cả rồi! Chỉ có phòng của em bọn nó mới không dám vào thôi! Một... Hai... Ba..."

Đường Ngạo vừa bắt đầu đếm số, đằng sau cửa phòng đột nhiên bị gõ...

"Mở cửa! Mở cửa ra, lão tam! Trường hợp khẩn cấp! Nhanh lên! Mau ra mở cửa!"

Ngoài cửa phát ra âm thanh gấp gáp của Đường Bác và Đường Qua.

Đường Ngạo vừa nghe thấy tiếng của hai ông anh nhà mình thì nhanh chóng chạy ra mở cửa, cửa vừa mới hé mở, hai người liền lách người vào, Đường Ngạo lại nhanh tay khóa cửa lại.

"Lão tam! Em biết bọn nó tới mà không báo cho anh một tiếng?!"

Mông còn chưa dính vào sofa, Đường lão nhị đã bắt đầu mắng vốn.

"Em mới thấy bọn nó từ thang máy đi ra đã vội vàng chạy qua đây, thời gian đâu mà đi báo cho các anh?!"

Tuy bọn họ là anh em, nhưng mà thân ai nấy lo chứ!

Cửa vừa được khóa, Đường Qua và Đường Bác cùng nhau thở ra một hơi, tập văn kiện đang cầm trên tay cũng thuận thế vứt trên bàn, hai người nằm xoài ra trên sofa thở hổn hển.

"Các anh nếu đã thích chỗ của em như thế thì chúng ta bàn bạc một số việc, em trao lại cái ghế này cho các anh nhé!"

Thấy mấy ông anh nhà mình chạy vô như dân tị nạn, Đường Mộ đột nhiên nói một câu, nhưng vẫn chuyên chú phê duyệt tập văn kiện trong tay, hơn nữa còn không ảnh hưởng đến tốc độ phê duyệt của hắn.

"Em trao cái ghế này cho bọn anh làm cái gì? Có ích lợi gì sao? Bọn nó chỉ sợ em chứ không sợ cái phòng này có được không!?"

Đường Bác lắc đầu, cái tình trạng nước sôi lửa bỏng này của hắn khi nào mới có thể kết thúc được đây?! Ít nhất tới khi mấy tiểu tổ tông kia mười lăm tuổi thì ba anh em bọn họ mới có những tháng ngày yên bình đi?

Mười lăm tuổi?! Còn bao nhiêu năm nữa? Nhanh lắm cũng phải mười năm, trong mười năm này bọn họ có thể dọn tới nhà lão tứ tị nạn hay không?! Nhà lớn Đường gia bây giờ như là đầm rồng hang hổ, bọn họ thật không dám về!

"Lão tứ, anh chi tiền, chúng ta ra ngoài mua một căn biệt thự sống với nhau đi! Thế nào?"

"Tính cả em một phần!"

Đường lão nhị và Đường lão tam nghe lão đại đề nghị, không chút nghĩ ngợi nào liền phụ họa theo.

"Các anh muốn chung phòng ngủ luôn không?"

Đường Mộ ngẩng đầu lên nhìn mấy ông anh nhà mình, hừ lạnh.

"Cầu mà không được! Nếu nam nhân nhà em không ngại!"

Ba người đồng thanh trả lời Đường tiểu tứ.

Đừng chê bọn họ không có tiền đồ, thật sự là bọn họ cũng không còn cách nào khác! Mấy năm nay bọn tiểu quỷ kia ở nhà lộng hành quá, bọn họ không thu phục được đám nhóc kia!!!

"Lão đại, anh nói xem gen nhà chúng ta hiền lành ngoan ngoãn như vậy sao lại có thể sinh ra một đám phần tử khủng bố như thế chứ?!!"

"Năm đó đầu chúng ta bị kẹp cửa rồi! Tự dưng lại đi sinh mấy đứa nhóc này ra!!!"

Đường Qua vừa nói tới chủ đề này, trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ: biết vậy chẳng làm!

"Nếu lúc đó em mà biết tụi nó đáng sợ thế này thì nhất định em sẽ không để bà xã nhà em mang thai!"

"Nói tới nói lui, lão tứ! Xét đến cùng thì chuyện này vẫn là do nam nhân nhà em gây ra!"

"Đúng vậy!"

"Lão tứ! Tại sao nam nhân nhà em lại giày vò mấy đứa nhóc đáng yêu trở thành mấy tiểu tổ tông sống như vậy chứ! Hiện tại người chịu tội lại là bọn anh!!!"

Phiên ngoại 2: Cục diện rối rắm của Đường gia

Đường Mộ không nóng không lạnh nhìn lướt qua mấy ông anh nhà mình.

"Thật ngại quá, người chế tạo ra đám phiền toái kia lại là các anh!"

Nếu không phải do bọn họ tạo đám nhóc khủng bố này, nam nhân nhà hắn cho dù có trâu bò đến cỡ nào thì cũng không đào tạo ra được mà, không phải sao?

"Lão nhị! Vì sao năm đó em lại mê hoặc bọn anh chế tạo đời sau với em?"

"Em mê hoặc? Các anh bị ngốc à? Em thổi một tiếng gió các anh liền nghe? Hừ! Chứ không phải các anh muốn kích thích lão tứ mới đồng lòng đi tạo người như thế à?"

Đường Bác cũng không ngại đương sự vẫn còn ở đây, trực tiếp nói toẹt ra. Lúc đó Đường Mộ và Thẩm Lãng chỉ tùy tiện đề cập qua vấn đề này, cho nên ba vị công tử của Đường gia quyết định cùng nhau tạo người để chọc tức Đường Mộ. Kết quả bây giờ người bị chọc tức chính là bọn họ!

"Cho nên, lão tứ! Nam nhân nhà em có phải là đang trả thù bọn anh khi đó hùa nhau chọc tức hai người hay không?"

Lúc đó trong lòng bọn họ vô cùng hả hê vì đã kích thích được hai người kia, hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, người ta trực tiếp thu phục ba tiểu ma đầu kia! Khi đó người ta nhiều lắm chỉ khó chịu, bây giờ tới lượt mình khóc không ra nước mắt!

"Từ trước tới nay em chưa hề nói Thẩm Lãng là người tốt!"

Đường Mộ nhún nhún vai trả lời lại, hoàn toàn không để ý tới việc nam nhân nhà mình bị nói xấu. Huống chi lời của bọn họ cũng không sai! Thẩm Lãng đúng thật là đang trả thù mấy ông anh nhà mình! Đến hắn cũng đã thỉnh giáo qua độ nhỏ nhen của y rồi, huống chi là người khác.

"Em nói xem em đi đâu mới tìm được một 'người tốt' như vậy thế?"

"Là hắn tự quấn lấy em đó chứ! Em không có cái khả năng đó!"

Đường Mộ cười lạnh, lúc trước hắn không hề nghĩ tới sẽ có ngày mình và một nam nhân nào đó sống với nhau cả đời.

"Aiya! Thật tốt nha! Sớm biết vậy em cũng tìm một người đàn ông để kết hôn! Như vậy thì sẽ không có bi kịch của ngày hôm nay!"

Đường Ngạo nằm xuống sofa than ngắn thở dài.

"Được! Tối nay về nhà anh sẽ méc Tề Mẫn."

Đường lão đại cười cười. Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc quá nên muốn đổi gió đúng không?

"Lão tam, em bây giờ mới phát hiện ra xu hướng tính dục của mình hả?"

"Đáng tiếc là muộn rồi! Bây giờ em đã là người có gia đình rồi, nếu muốn đổi giữa chừng thì chuẩn bị tinh thần bị ông nội đập chết đi!"

Đường Ngạo câm nín lời, hắn chỉ vừa mới cảm thán một câu mà đám anh em này đã vội vã muốn xem náo nhiệt rồi ư?

Đường Mộ cuối cùng cũng phê xong tập văn kiện trên tay, ngước mắt lên lạnh lùng nhìn mấy ông anh nhà mình. Tiện tay ném cây bút xuống bàn, đứng dậy tiện tay túm lấy áo khoác tây trang đang khoác ở trên ghế xuống.

"Các anh cứ tiếp tục!"

Hôm nay hắn hơi bận, thứ lỗi không phụng bồi!

"Em muốn đi đâu?"

Ba anh em đồng thanh hỏi khi thấy chỗ dựa duy nhất là Đường Mộ chuẩn bị rời đi.

"Các anh tưởng em rảnh giống các anh hay sao?"

Hắn thật sự rất bận có được không? Hắn hận không thể phân thân ra làm hai người để giải quyết công việc của ngày hôm nay đây này!

"Lão tứ, mấy hôm nay em bận quá vậy! Em đi đâu đó?"

Đường tứ thiếu nhà bọn họ sao đột nhiên lại siêng năng chăm chỉ đột xuất thế kia?! Mấy chuyện công việc này có thể lười tuyệt đối hắn sẽ không cần mẫn làm việc cơ mà!!!

"Em muốn ra ngoài!"

"Em muốn đi đâu?"

"Đi cùng ai?"

"Đi bao lâu? Lúc nào về?"

Đường Mộ sửng sốt, mấy người này hình như bị tiêm máu gà có phải không? Sao mà hăng hái thế?!!

"Em không được tự do đi lại à?"

Mấy người này tưởng hắn là giáo viên mầm non đấy hở? Đã trông chừng một đám nhóc ba bốn tuổi rồi thì thôi đi, đằng này lại còn muốn hắn trông chừng một đám người ba bốn chục tuổi nữa?

"Em đi rồi thì bọn anh phải làm sao đây?"

"Chuyện nay thì có liên quan gì tới em? Mấy đứa nhóc này là sản phẩm của các anh còn gì? Em không có thói quen đi lo chuyện bao đồng!"

"Nhưng mà chuyện này bắt nguồn từ nam nhân nhà em mà ra! Em lo lắng cho an nguy của bọn anh một chút có được không?"

Bọn họ mới là người bị hại mà!!!

"Chuyện này cũng không liên quan tới em! Các anh đi mà tìm Thẩm Lãng ấy!"

"Hai đứa là người một nhà!"

"Người một nhà thì sao? Các anh nên nhớ các anh là cha của mấy đứa nhóc kia đó!" Đường Mộ cười nhạo.

"Cốc cốc! Cốc cốc!"

Trong lúc bốn anh em đang cãi nhau hăng say đến sắp quên cả giờ giấc, một tiếng đập cửa thanh thúy đáng yêu vang lên làm cuộc cãi lộn đi đến hồi cuối.

"Tứ thúc! Tứ thúc! Thúc có ở đây không ạ?"

Đi cùng với tiếng đập cửa đáng yêu đó còn có âm thanh lễ phép mười phân vẹn mười của cậu nhóc Đường Tư Hoàn.

Trong phòng trừ Đường Mộ ra thì phản ứng của ba vị thiếu gia giống nhau như đúc - sởn hết da gà da vịt lên. Bọn họ có nghe lầm không thế? Mấy đứa nhóc này đi chơi chưa tới năm ngày mà đã thật sự trở về rồi! Hơn nữa vừa trở về đã đánh chiếm tới đây!

Thẩm trung tướng! Thật đáng khen nha Thẩm trung tướng! Dám huấn luyện mấy đứa nhóc này trở nên đáng sợ ra thế này! Thật là bội phục!

Đường Mộ nhún nhún vai, tỏ vẻ yếu đuối bất lực. Ồ thật tiếc vì không giúp gì được cho mấy anh!

Đường Mộ vươn tay ra mở cửa phòng của mình.

"Mấy đứa về khi nào?"

Đám tiểu quỷ này đứa nào đứa nấy nhìn cũng ngoan ngoãn đáng yêu mà, nhỉ! Nguyên nhân cái đám nhóc này chỉ thuận theo là bọn nó đã được thỉnh giáo qua sự tàn nhẫn của Đường Mộ rồi. Tất cả mọi người trong nhà đã sớm cảnh báo bọn nhóc trước rồi, vị này mới là lão tổ tông của Đường gia, không được phép trêu chọc!

Lúc đó đám nhóc còn quá non, tụi nó cứ nghĩ mình là trời là đất, đi trêu ghẹo hết người này đến người khác. Không cam lòng chịu thua vị tứ thúc này, cuối cùng lại bị tứ thúc dạy cho cả chục bài học nhớ đời. Chưa kể vị tứ thẩm hung hãn kia đã huấn luyện bọn họ từ nhỏ, bọn học không dám không khuất phục!

Vì thế đám tiểu tổ tông này đã rút ra được kinh nghiệm xương máu cho bản thân: Đường gia ai bọn họ cũng có thể đè dưới chân, chỉ có duy nhất vợ chồng nhà tứ thúc là không.nên.động.vào!!!

"Hai tiếng trước ạ! Bọn cháu đã báo cho tứ thẩm rồi ạ! Tứ thẩm nói bọn cháu không cần tới quân bộ báo cáo! Buổi chiều tứ thẩm sẽ trực tiếp chạy tới công ty, bọn cháu ở đây chờ tứ thẩm là được ạ!"

Cô nhóc được gọi là Đường lúc nãy tủm tỉm cười báo cáo cho Đường Mộ, bọn họ cũng không phải tự nhiên mà chạy tới đây.

Bọn họ thật sự là bị Thẩm trung tướng nhắm tới, sau đó là dấn thân vào con đường bị bóc lột đầy đau thương! Ngoại trừ thời gian học tập bình thường, tất cả thời gian rảnh rỗi còn lại hoàn toàn bị tứ thẩm trưng dụng. Hoàn toàn không cho bọn họ phản kháng một chút nào cả! Thật đáng buồn là bọn họ không những không được từ chối mà còn phải mỉm cười mà chấp nhận!

Đứng tấn, chạy thao, huấn luyện, việt dã, chơi súng ống,... còn phải học thêm mấy thứ lễ nghi xã giao của người lớn nữa chứ! Ông trời ơi, số tuổi của bọn nó chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đó! Tứ thẩm có phải muốn đào tạo bọn họ thành siêu nhân hay không?!!

Kết quả bây giờ đám người Đường gia lại bó tay với đám nhóc này, này có được xem là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia hay không?

Đường Mộ nhìn nhìn đồng hồ, hắn sắp bị muộn rồi. Lại nhìn nhìn sáu con mắt ba cái miệng đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Đường Mộ vẫn không kìm lòng được mà nói giúp cho ba ông anh nhà mình.

"Thúc sắp có một cuộc họp quan trọng, mấy đứa tự lên lầu đợi đi! Ba mấy đứa hôm nay có hội nghị quan trọng cần bàn, đừng có phá ba của mấy đứa!"

Đường Mộ nói xong thì dứt áo ra đi, cũng không quay đầu lại để nhìn xem phản ứng của ba ông anh không có tiền đồ nhà mình.

Aiya! Vẫn là lão tứ nhà mình tốt bụng! Đâu giống cái người xưng anh gọi em kia! Cư nhiên vì trả thù bọn họ mà đào tạo ra mấy đứa nhóc đáng sợ như vậy!

Ba đứa nhóc vừa nghe Đường Mộ nói xong cũng theo bản năng nhìn lại ba gương mặt thân quen còn lại trong phòng.

"Bảo bối, các con về rồi sao? Các con tự chơi với nhau nhé, ba có cuộc họp quan trọng phải bàn rồi!"

Ba anh em đang ngồi ở một góc ngay lập tức phản ứng lại đám nhóc, vội vàng chào hỏi mấy tiểu quỷ nhà mình, sau đó lại làm ra bộ dạng hôm nay mình bận lắm!

"Lão đại, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi! Ngày mai em sẽ nói bộ phận kế hoạch gửi tư liệu cho anh trước để anh đọc nhé!"

"Được rồi, lão nhị! Chờ tư liệu đưa tới rồi mình bàn tiếp bước tiếp theo! Em cứ nói bộ phận tài chính lập bảng kinh phí dự trù ra trước cho anh xem! Để anh xem lại xem nó có khả thi hay không!"

"Vâng! Em biết rồi! Đúng rồi, lão tam, hôm qua em nói gửi bản thiết kế cho em anh đã gửi nó xuống phòng nghiên cứu cho em rồi nhé! Có rảnh thì em đi xem qua một chút!"

"Ok, em biết rồi. Cơ mà lão đại, chiều nay em đi qua công ty hàng không kia xử lý một chút chuyện, có khả năng là về muộn chút! Có khi là không về công ty được, bên này anh giúp em nhìn một chút nhé!"

"Để lão nhị nhìn giúp em đi! Chiều nay anh cũng có một cuộc họp quan trọng rồi!"

"Vậy để anh giúp em!"

"Vậy cũng được!"

Vốn dĩ ba người chỉ muốn giả vờ bận rộn một chút để qua mặt mấy đứa nhóc, nhưng giả vờ giả vịt một hồi cũng chuyển sang bàn chuyện thật từ lúc nào không hay...

Phiên ngoại 3:

Đường Mộ bỏ anh em chạy lấy người, trong phòng còn lại ba cặp cha con nhìn nhau cười...

"Ba ba, hôm nay ba rất bận sao?"

Đường Khản nhìn ba mình, nghi hoặc hỏi.

"Bảo bối, con nói xem!"

Đường Bác giơ tập tài liệu trong tay lên, lắc lắc hai cái coi như câu trả lời cho câu hỏi của con trai mình. Hắn thật sự rất yêu tiểu tử này, thế nhưng với điều kiện là nó không đi hành hạ ba nó!

"Con gái rượu của ba! Lại đây cho ba ôm một cái để xua tan mệt mỏi đi nào!"

Đường Ngạo nhìn cô con gái bé nhỏ của mình, lúc mới sinh sao mà đáng yêu thế. Nhớ lúc con nhóc còn bi bô tập nói, lúc con nhóc còn lắc lư tập đi, lại nghĩ tới bây giờ, hắn hận không thể nhét con nhỏ này vô lại trong bụng mẹ nó rồi sinh ra đứa khác!

"Tư Hoàn, lại đây cho ba ba ôm một cái!" Đường Qua thấy vậy cũng vẫy vẫy tay với tiểu tử nhà mình.

Ba ông ba "nhị thập tứ hiếu", rõ ràng là đều rất yêu thương ba đứa nhóc bảo bối của mình, nhưng mà mỗi khi nhớ tới mấy hành động của mấy đứa nhóc lại không tự chủ mà rùng mình một cái.

(Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong kể lại sự tích của 24 tấm gương do (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Ba ông ba nhị thập tứ hiếu aka ba ông ba hai mươi bốn chữ hiếu ><)

Đường Tư Hoàn nhún nhún vai, nhẹ nhàng đi lại ôm ôm ông ba nhà mình một chút.

"Lão ba, ba làm việc đi! Bọn con lên lầu đây! Buổi chiều tứ thẩm sẽ qua đây kiểm tra bọn con có lười biếng hay không. Con trai thân ái của ba không muốn lười biếng, con phải đi luyện tập đây!"

"Tứ thẩm các con lại áp bức các con?!?"

Vừa nhắc tới Thẩm trung tướng, Đường Qua lại nghiến răng nghiến lợi phun tào. Cái tên hẹp hòi này, đã giày vò hắn thì thôi đi, lại còn giày vò luôn con của hắn!!!

Má!!! Cái tên nhóc Đường Mộ này! Nó đi đâu tìm được một tên lòng dạ hẹp hòi khốn khiếp như vậy thế!!!!!!!!!!!!

"Bọn con vui là được rồi! Đi thôi!"

Đường Khản vỗ vỗ Đường Bối trong ngực Đường lão tam, ý bảo nên đi rồi! Mấy ngày nay bọn họ lười biếng như thế là đủ rồi, nếu giờ mà không bù lại kịp lúc thì hậu quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Tuy vậy nhưng mấy đứa nhóc này tụi nó rất vui lòng mà chấp nhận á! Cái người nam thẩm thẩm kia làm cho bọn nó thật sự tâm phục khẩu phục, thật sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Cho nên mấy đứa nó mới có thể cam tâm tình nguyện bị nam thẩm thẩm này quản lý.

"Ba, bọn con đi đây! Hôm nay tạm tha cho ba đó! Bái bai ba~"

Nhìn ba đứa tiểu quỷ đi khỏi văn phòng, ba vị thiếu gia hô phong hoán vũ của Đường gia mới nằm ườn ra ghế sofa thở ra.

"Em hận lão tứ!!! Nó chính là cái đồ khốn nạn!!!!!"

Không biết cái đồ khốn nạn này tìm đâu ra cái đồ khốn nạn kia còn khốn nạn hơn hắn vậy không biết! Đừng có tới đây cướp đoạt hạnh phúc của gia đình nhà người ta nữa!!!!!!

"Em cũng hận nó!"

"Anh càng hận hai đứa bây hơn!!!! Cái chủ ý chết tiệt này là do đứa nào nghĩ ra????"

Đường Qua nhảy dựng lên chỉ chỉ vào hai thằng em nhà mình, bắt đầu một công cuộc chiến tranh nội bộ mới.

"Anh muốn hận thì hận lão tam ý! Chủ ý này là nó nghĩ ra! Hừ hừ! Cứ tưởng là kích thích được hai đứa kia không sinh được, hiện tại hai đứa nó thu thập sạch sẽ không để cho mình một đứa!"

Đúng vậy, vợ chồng người ta đúng là không thể sinh ra đứa nhỏ của hai người bọn họ, nhưng mà bây giờ thì tình hình lại...

"Gì? Hận em á? Em nói các anh còn gật đầu phụ họa theo không phải à? Các anh là não tàn hay sao mà em nói gì thì nghe cái nấy? Nếu các anh không khích hai đứa nó không sinh con được, bây giờ lại còn đổ lỗi cho một mình em! Giờ thì tốt rồi, hai đứa nó một gậy thu thập hết đám nhóc nhà mình đi!"

Đúng vậy, Thẩm Lãng và Đường Mộ đúng thật là không thể sinh con được, nhưng mà bây giờ thì sao? Chẳng phải là đã thu phục xong mấy cậu ấm cô chiêu nhà bọn họ rồi hay sao...

"Hử? Các anh hận gì em? Em nói các anh còn không phải phụ họa theo? Các anh là não tàn đấy à? Không phải do các anh hùa theo, em sẽ dụ vợ em tạo người ư?"

Đường Ngạo cười lạnh phản bác.

"Nếu em không nói ra cái chủ ý này, bọn anh sao có thể não tàn theo em?"

"Lão tam! Xong việc rồi còn muốn phủi sạch quan hệ?"

"Phủi sạch quan hệ cái gì chứ! Các anh làm thì các anh chịu, không có quan hệ gì với em cả!"

"Đường! Ngạo! Em! Chết! Chắc! Rồi!"

"Tới đây, coi ai sợ ai?"

"Lão nhị, báo trước với thư ký của em nhà chúng ta hôm nay có gia bạo, để bọn họ đừng làm ầm ĩ lên!"

"Bạo trước rồi tính sau!"

"Cũng được..."

Chiến tranh nội bộ của Đường gia bắt đầu hai câu nói bâng quơ của hai vị đại lão trước mặt, không gian xảy ra là ở văn phòng của Đường lão tứ. Nhân viên Đường thị đã quá hiểu tính nết của ba vị đại gia này rồi, cho nên lúc văn phòng của Đường Mộ vang lên vài tiếng kêu gào thảm thiết, mấy cô thư ký xinh đẹp ngoài cửa cũng không hề cảm thấy có bất ngờ một chút nào, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả. Anh em người ta đang giao lưu tình cảm, mình xen vào làm gì!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com