ZingTruyen.Info

[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 55

LinhNguyen2128


Gói kẹo cưới xong, mọi người ngồi nói chuyện phiếm một hồi, người phải đi làm chịu đựng không được, ngáp liên tục cùng Chu công ước hẹn. Đường Mộ đưa bà nội Thẩm gia về phòng, đỡ bà lên giường nằm, giám sát bà uống thuốc, mới cùng Thẩm Lãng trở về phòng.

Tắm rửa xong, Đường Mộ nằm ở trên giường nhìn ảnh trong phòng, nhìn một chút liền cảm thấy lạnh lẽo! Mẹ nó! Tên này rốt cuộc làm sao mà ngủ được vậy? Y không cảm thấy lạnh đấy à?

Hắn không thích vũ khí lạnh, nhìn một món có lẽ cũng không có gì, thế nhưng một phòng đồ như vậy, thật sự có chút chịu không nổi.

"Thẩm Lãng..." Đường Mộ dùng khuỷu tay đánh đánh vào nam nhân đang ôm hắn từ phía sau.

"Thế nào? Ngủ không được sao?" Thẩm Lãng biết tổ tông này có chút không quen chỗ, ngủ không được.

"Anh có thể gom lại những thứ lạnh lẽo này được không, sao anh lại có thể ngủ được khi mặt đối mặt với mấy thứ đạn dược súng ống này thế?"

Hắn không muốn hơn nửa đêm vừa mở mắt thức dậy, chào đón hắn chính là một phòng đầy ảnh tạp chí vũ khí lạnh đâu!

"Không thích sao?" Thẩm Lãng chống người dậy, cũng nhìn thứ trên tường một chút.

"Quá lạnh!" 

Hắn thật sự muốn hỏi người này một chút, làm sao đối diện một phòng ngủ đều là ảnh vũ khí lạnh mà vẫn có thể ngủ ngon được vậy?

Thẩm Lãng gật đầu một cái: "Vậy anh đi bóc chúng xuống." Đứng lên vén chăn xuống giường, lần lượt lần lượt, động tác cẩn thận đem tạp chí ảnh và tranh vẽ tay trên tường bóc xuống, bóc xong xếp hoàn chỉnh lại.

"Tôi tới giúp anh nhé?"

"Không cần, em ngủ đi, trên đất lạnh, tự anh bóc là được rồi." 

Thẩm Lãng quay đầu lại nhắc nhở người nhìn thoáng qua muốn xuống giường, cản người nào đó lại.

Đường Mộ nhún nhún vai, nằm xuống lại kéo chăn về đắp kín nhìn nam nhân giống như đối đãi tình nhân, cẩn thận bóc những bức họa này xuống từng tấm từng tấm một.

"Sau này anh sẽ không cùng những thứ này chung một chỗ nữa à?" Đường Mộ nhìn động tác của Thẩm Lãng, nhịn không được châm chọc.

"Sẽ không! Em là vợ của anh, chúng nó xem như là chiến hữu của anh, cái này không thể so sánh được." Thẩm Lãng thuận miệng nói được rất lưu loát.

Đường Mộ hơi hơi híp mắt: "Anh lặp lại lần nữa, ai là vợ của anh?" Lời kia nhàn nhạt, nhưng nhàn nhạt kia, khiến cho sau gáy Thẩm Lãng nổi lên một trận lạnh lẽo...

"Anh là vợ của em! Chúng ta là vợ chồng, anh là vợ của em! Là anh!" Giây phút này ai cần thể diện! Bảo mệnh mới là vương đạo! Phu nhân nhà mình hận nhất nghe thấy từ này!

"Vậy chúng ta sẽ làm chút việc thực tế, thế nào?" Đường Mộ mặc áo choàng tắm chuẩn bị riêng, ngồi dậy tựa vào đầu giường, lành lạnh kiến nghị.

Thẩm Lãng hiện tại thật sự cảm thấy mình chính là một kẻ ngốc tìm đánh. Tự mình tìm hố cho mình nhảy, y không phải là ngốc, chính là thiếu đầu óc!

"Cái này miễn đi! Tổ tông, trễ rồi, anh không làm, ngày mai còn phải đi quân đội phát kẹo cưới. Lăn qua lăn lại trễ, ngày mai không dậy nổi thì làm quá trớn rồi á!" Thẩm Lãng cười bất đắc dĩ, y thật sự không phải cố ý, chỉ là sẵn miệng nói!

"Tôi sẽ cẩn thận! Chỉ một lần, ngày mai sẽ dậy được." Hai tay Đường Mộ vòng trước ngực, tựa vào đầu giường, toàn lực ứng phó! Trực tiếp lấy lời tối hôm qua y nói chặn y.

"Tổ tông! Anh sai rồi! Anh sai rồi, còn không được sao? Anh là vợ của em mà! Chúng ta không nháo được không? Cách âm phòng này của nhà chúng ta không tốt, chẳng lẽ em muốn để cho người trong nhà tập thể thức dậy nghe chân tường sao?" Thẩm Lãng lắc lắc khuôn mặt.

Đường Mộ nhìn tường, trên đó vừa bóc hết tranh, bị tranh giấy phân chia thành từng mảnh từng mảnh, có chút loang lổ...

"Không quan hệ, bọn họ muốn nghe cứ nghe, tôi không quan tâm." Khiêu khiêu mi, bộ dáng mãn bất tại ý.

"Nhưng anh quan tâm." Vứt bỏ đống tranh trong tay, y dồn sức nhào tới gói Đường Mộ vào trong chăn.

"Chúng ta đừng nháo nữa! Tổ tông, anh là vợ của em! Anh chỉ là sẵn miệng, lần sau không dám! Ngủ đi! Ngủ đi! Em tối hôm qua cũng ngủ không được mấy giờ, nghỉ ngơi thật tốt, qua hai ba ngày nữa chính là hôn lễ rồi. Sắc mặt của em không phải là tốt lắm, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để kết hôn ngày đó khí sắc khó coi sẽ không tốt."

"Tranh của anh rơi xuống đất rồi kìa." Đường Mộ nhìn thoáng qua tranh trên mặt đất, không nóng không lạnh nhắc nhở.

"Ai quản đám đồ chơi kia! Chúng ta ngủ, không còn sớm nữa rồi, ngủ đi!" Thẩm Lãng nhân cơ hội trở mình qua, đem tổ tông này ôm vào trong ngực, tắt đèn, kéo chăn lên, dùng không tới ba mươi giây.

"Có lạnh không? Tổ tông, lạnh thì nói, anh ủ cho em."

Đường Mộ liếc mắt xem thường nam nhân làm trò chơi xấu này, một lần nữa khinh bỉ từ đầu tới chân. Cho rằng lần này tránh thoát, là y có thể coi như xong chuyện sao? Hôm nay nhớ kỹ đi! Đợi đến đêm hôn lễ, bọn họ từ từ thanh toán!

Đường Mộ cuộn tròn vào trong ngực Thẩm Lãng không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, dường như đã ngủ. Một hồi thật lâu, Thẩm Lãng mới dám cúi đầu nhìn người trong ngực, phát hiện người đã ngủ, mới dám thả ra một hơi. Ông trời, tổ tông này thật sự là dễ nổi giận! Sau này nhất định phải quản tốt cái miệng! Vợ và tức phụ, mấy từ này nhất định không thể nói! Chết cũng không thể nói! Nếu không thì hạnh phúc nửa đời sau của y, từ trên đổi xuống dưới! 

Lúc đó Thẩm Lãng còn chưa biết, phu nhân nhà mình chính là loại người một khi đã mang thù thì sẽ nhớ tới đến khi người kia chết cũng còn nhớ. Không có việc gì có thể may mắn. Bởi vì nhất định chạy không thoát. Chỉ có thể nói, Thẩm Lãng chưa hiểu rõ hết cái nết của tiểu tổ tông này. Bằng không, y nhất định sẽ biết, không nên để cho tổ tông này nhớ thương.

Lần đầu tiên, qua đêm ở Thẩm gia, Đường Mộ ngủ được tương đối tốt.

Lần đầu tiên, người Thẩm gia sâu sắc hiểu được vị trí của Đường Mộ ở trong lòng Thẩm Lãng là loại vị trí gì.

Ngày hôn lễ càng ngày càng gần, người hai nhà bước vào kiểm nghiệm sau cùng.

"Nhất định không thể có phóng viên trà trộn vào khán đài, nhớ kỹ, mỗi một vị khách vào đều phải tỉ mỉ kiểm tra thân phận."

Đường Ngạo và Đường Bác đối với yêu cầu duy nhất của tiểu đệ cố gắng thực hiện sao cho hoàn mỹ nhất. Thẩm Mặc và Thẩm Ngôn cũng tham gia chuyện này, theo hai nam nhân của Đường gia cùng nhau cố đạt được kết quả tốt nhất.

"Đến lúc đó, em tới phụ trách trông coi chỗ này đi! Đường Ngạo, các cậu cũng đưa ra một người có thể biết mặt toàn bộ khách của Đường gia! Như vậy tương đối tốt để kiểm tra thân phận." Thẩm Mặc suy nghĩ một chút vẫn là tự thân mình ra trận còn hơn! Nếu không xảy ra chuyện gì đó, hắn thật sợ phần tử khủng bố kia cho KO! 

"Ừ, tôi cũng định như vậy." 

Đường Mộ tiểu tử kia trở mặt một cái chính là lục thân không nhận. Hắn hận nhất chính là đội chó săn muốn làm cho hôn lễ này lên đầu trang bát quái. Vậy chính hắn liền rửa sạch cái cổ đợi Đường Mộ tổ tông kia tới chém đi. Tiểu tử bốc đồng kia, tự tư tự lợi, cũng sẽ không nhìn mình là tam ca của hắn mà thủ hạ lưu tình.

"Ô sờ kê."

"Đúng rồi, lúc hôn lễ diễn ra cũng không cho phép khách mời dùng điện thoại cá nhân quay phim chụp ảnh nữa!"

"Cái này sẽ không có biện pháp nào ngăn cản đi?"

Ông trời ạ, cái này thật sự là một vấn đề khó khăn mà! Máy chụp hình gì đó có thể ngăn cản đem vào, thế nhưng điện thoại di động là công cụ truyền tin của người ta, cũng không biết nên lấy lý  do nào mà ngăn cản người ta đem theo điện thoại.

"Miễn là không lên đầu trang giải trí bát quái là được rồi."

Những thứ khác bọn họ thật sự không thể giải quyết. Biện pháp có thể giải quyết quá mức, bọn họ không thể làm cho hôn lễ này làm quá mức không khí ngột ngạt phải không? Người ta là tới tham dự đám cưới, cũng không phải là tới tham dự hội nghị tuyệt mật cấp quốc gia.

"Không sao, cứ giao chuyện này cho tên miệng thép lưu manh kia đi!" 

"Có thể chứ?"

"Cứ như vậy đi! Chỉ cần ngăn cản ký giả là được."

"Được thôi! Cứ như vậy."

Khi Thẩm Lãng lần đầu tiên trông thấy căn hộ này của Đường Mộ. Thật sự cảm thán mình tìm được một người đối với tiền tài không có chút khái niệm nào. Tiền đối với hắn mà nói, chính là con số mà thôi, không có ý nghĩa gì! Đường Mộ là như vậy, người nhà của hắn cũng là như vậy! Nhìn vào phòng tân hôn thì sẽ biết!

Căn hộ là một tòa nhà đôi hai tầng, một tầng diện tích chỉ có 170 mét vuông, cũng chỉ có hai người bọn họ ở trong ngôi nhà 340 mét vuông rộng lớn, còn kèm theo hoa viên trên sân thượng. Trước đó nói là sửa chữa lại một chút nho nhỏ, nhưng khi nhìn vào kiểu dáng như vậy chắc là đại động một phen, gia cụ đồ điện, dụng cụ bếp toàn bộ đều là mới tinh. Trong trong ngoài ngoài, tất cả đồ đạc đều là mới! Các vật nhỏ như bóng đèn, tới gia cụ, không có chỗ nào không phải là hàng  tinh phẩm. Thẩm Lãng đại khái dự đoán một chút, chỉ là tu sửa nhà ít nhất không dưới bảy con số, chớ đừng nói chi vị trí nhà ở đoạn đường hoàng kim. Phòng tân hôn này, thật sự là có chút xa hoa.

"Thế nào, có cái gì không hài lòng không, chỗ nào cảm thấy không hợp, nói cho bá mẫu, bá mẫu lập tức liên hệ người tới sửa."

"Không cần! Bá mẫu, tốt lắm! Con rất hài lòng! Chỉ là có thể quá xa hoa hay không?" Ở đây quá xa hoa, y trái lại có chút không thích ứng.

"Bá mẫu không biết con thích cái gì, trước đó hỏi con, con nói theo yêu cầu của Tiểu Mộ là được. Nên ta cứ dựa theo sở thích của Tiểu Mộ tới sắp xếp sửa chữa, không thích sao?" Bạch Vũ có chút khó hiểu, người này là không thích như vậy sao?

"Không có ạ, chỉ là cảm thấy tinh xảo có chút không chân thật, những thứ khác khá tốt."

Thật sự phải ở nơi này, y có thể thật đúng là có chút không quen! Y ở quân đội ngẩn ngơ đã lâu, đối với đồ vật càng đơn giản càng có thể tiếp thu một chút. Nhà này sửa sang theo kiểu Tây, đường nét thấy mười phần, ưu nhã lại sạch sẽ chỉnh tề, rất là đẹp, nhưng mà không chân thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info