ZingTruyen.Com

[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 27

LinhNguyen2128


Người Thẩm gia rốt cuộc bị những những đứa trẻ hư hỏng không chịu kết hôn này làm tức giận đến trình độ nào? Ngay cả chính Thẩm Mặc cũng nói những trưởng bối trong nhà kia đã gấp đến đỏ mắt. Đó là loại tình huống gì?

"Thẩm gia cũng không có phản ứng gì sao?" 

Đường Mộ thật sự ngạc nhiên, đây đều là những dạng người gì a? Quân nhân thế gia còn không làm gì được những đứa trẻ hư hỏng không chịu kết hôn? Đám người kia của Đường gia bọn họ cũng có thể quả quyết đến mức đó, những người ở chiến trường quân đội lăn lộn hơn nửa đời người còn cam chịu? Những người chân chính cầm súng còn không sánh bằng những người Đường gia cầm bút?

"Làm sao không có? Anh từ lúc hai mươi lăm tuổi đã bị thúc giục, đến năm nay đã tròn bảy năm." Thẩm Lãng cười cười, tổ tông này thật coi những người kia của Thẩm gia đều là bất tài?

"Ha ha, thủ đoạn của đại ca cao thâm, anh ấy ở quân đội thi hành nghĩa vụ quân sự, quân lệnh như núi, vấn đề cá nhân với việc quân việc nước không đáng để so sánh. Anh ấy dốc sức bò đi lên, bây giờ có thể làm đến chức quân trưởng, cũng phải cảm ơn người nhà thúc giục kết hôn!" Thẩm Mặc nói bản thân cũng không nhịn được cười.

Đường Mộ suýt chút nữa bị sặc cà phê.

Hóa ra hắn đã đoán sai rồi, chức quân trưởng của Thẩm Lãng là thế này có được. Là do bị thúc hôn thúc ra.

"Vậy bảy năm này bọn họ mặc kệ anh ở quân đội không quản?"

"Cũng không phải! Chỉ có ở quân đội bọn họ mới không tiện tìm tới quân khu nói về vấn đề cá nhân của anh. Dù sao ông nội nói đây là chuyện mất mặt. Anh ngay cả nghỉ phép cũng không dám nghỉ, một năm thời gian ở nhà đếm trên năm đầu ngón tay. Năm trước anh nói nghỉ không tới một tuần không phải là thuận miệng nói với em. Anh thật sự là nghỉ không tới một tuần." Thẩm Lãng bất đắc dĩ buông tay, y cũng là bị ép buộc.

"Chẳng qua, năm nay cái này cũng không có tác dụng."

"Bọn họ không tức giận à?" 

Người Thẩm gia chắc là phát hỏa rồi. Bởi vì chuyện này quả là đủ mất mặt. Nhà trưởng quan đến quân đội tìm tôn tử bất hiếu không muốn kết hôn giải quyết vấn đề cá nhân. Đây tuyệt đối là đề tài làm trò cười cho toàn quân.

Chẳng qua là lúc đó người Thẩm gia không biết vấn đề tính hướng đặc thù của Thẩm Lãng, một lòng chỉ muốn để y tìm vợ. Kết quả y lảng tránh chính là y căn bản không có đối tượng, càng không tiện trực tiếp làm rõ với cả nhà là mình thích đàn ông. Cứ như vậy kéo dài, kéo dài một cái chính là bảy năm, năm nay lão gia tử mới làm lộ chân tướng chuyện này. Mới có chuyện như bây giờ.

"Hiện tại tốt quá! Đại ca, anh được giải phóng rồi!" Bọn họ bây giờ cũng chỉ là muốn gặp mặt Đường Mộ, thuận tiện chứng thực sự tình.

Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười, 'ngoại địch' là giải phóng rồi, 'nội chiến' vẫn còn đang kéo dài! Hy vọng không phải là đại chiến kháng Nhật còn phải mấy năm nội chiến. Tổ tông này có thể còn cường hãn hơn Quốc Dân Đảng nhiều. Y lo lắng!

"Vậy so với anh nhỏ hơn bao nhiêu tuổi?" Đường Mộ tò mò tiểu đoàn tăng cường Thẩm gia kia rốt cuộc có những dạng cường nhân gì!

"So với anh nhỏ hơn gần hai tuổi, là Thẩm Ly con gái của nhị thúc, năm nay ba mươi tuổi, chưa có đối tượng, không có bạn nam khả nghi, người trong nhà đã gấp đến độ sắp phát hỏa." 

Thẩm Lãng nói không có một chút cảm giác áy náy, y cho rằng xã hội ngày nay còn phải bị bức hôn, thật là một loại bi ai.

Đường Mộ đối với người này là một trăm lần kinh bỉ. Mình không giải quyết vấn đề cá nhân còn muốn kéo theo anh chị em, người này ở trong mắt trưởng bối chính là một cái tai họa đi!

"Đường Mộ, anh hẳn là còn chưa biết kết cấu nhà bọn em đi?" 

Thẩm Mặc cười cười, bỗng nhiên nhớ tới trận doanh khổng lồ kia của bọn họ, ở trong mắt người ngoài, đó là một thế mạnh của Thẩm gia.

"Cái gì?"

Đường Mộ khó hiểu, kết cấu? Kết cấu của nhà bọn họ?

"Nhà bọn em nhân khẩu rất nhiều."

"Cái này hắn đã nói qua cho tôi nghe rồi." Hắn chỉ biết Thẩm gia nhân khẩu rất nhiều, cho nên mới không muốn đến thăm.

"Anh biết nhà bọn em nhân khẩu nhiều đến mức nào?" Thẩm Nhất che miệng cười, nàng thật muốn thấy Đường Mộ khi nghe tình trạng thành viên gia đình Thẩm gia sẽ có biểu tình gì đây.

"Ông bà nội nhà bọn em yêu nước, vì báo quốc tăng gia sinh sản, hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, sinh chín người con, nuôi dưỡng tám người."

Đường Mộ gật đầu, ừm, không hiếm lạ, khi đó chính sách quốc gia là như vậy, hiểu! Nhưng nhân khẩu trong nhà lại nhiều hơn nữa, phân tán ra, cũng không nhiều, hơn nữa hầu như còn là thuộc loại vĩnh viễn cũng không tập hợp cùng một chỗ.

"Nói đúng ra trưởng bối trực hệ của bọn em chỉ có mười sáu người. Ngoại trừ nhị bá và ba em, bọn họ đều ở đây, ba em sang năm cũng sẽ bị điều động về, nhị bá năm nay sẽ điều về. Thế hệ bọn em cộng chung lại thêm mười ba người, lớn nhất chính là đại ca năm nay ba mươi hai tuổi, nhỏ nhất là Tiểu Di, năm nay mười một tuổi. Ừm, đây là chưa tính cái thai trong bụng lục thẩm, đều ở thành phố này, hôm nào chúng ta cùng nhau tụ họp đi!"

Đường Mộ rối loạn rồi! Ông trời, tất cả ở chỗ này? Mười sáu cộng với mười ba? Một cái bàn vẫn ngồi không đủ! Còn tụ họp? Thôi đi!

Đường Mộ vẫn cho là nhà hắn đã coi như là quái thai, hóa ra còn có tồn tại thần kỳ hơn. Một đại gia đình như thế không xảy ra tranh chấp gia đình, không đấu trí, không sinh sự, không đánh nhau, đây là cái loại chuyện thần kỳ gì vậy?

Thẩm Mặc và Thẩm Nhất nhận được điện thoại, chuyện cấp bách, vội vàng cùng đi, dặn Thẩm Lãng rãnh rỗi đi lấy báo cáo kiểm tra một chút. Đường Mộ vốn là cùng ở lại, nhưng đến khi nhận được một fax văn kiện quan trọng quốc tế đường dài phải đi về lấy, cũng vội vã đi, Thẩm Lãng đành phải một mình đợi lấy báo cáo.

Thẩm Lãng rời khỏi quán cà phê, dứt khoát chờ ở trong bệnh viện lấy báo cáo.

"Thẩm Lãng, sao con lại ngồi một mình ở chỗ này?" 

Lâm Mạt Tuyết ra cửa chạm mặt Thẩm Lãng sớm đã đi rồi, có chút bất ngờ, hai người này hiện tại dính chặt nhau, thấy Thẩm Lãng ngồi một mình, bà có chút khó hiểu.

"Bá mẫu, con đang đợi báo cáo kiểm tra của bà nội con, Đường Mộ có chút chuyện đi về trước, thúc thúc còn phải ở lại hai ngày ạ?" Thẩm Lãng đứng dậy cười nhìn mẹ vợ tương lai.

"Không." Lâm Mạt Tuyết phất tay một cái, vẻ mặt thất bại.

"Ta đã báo với bệnh viện xuất viện, đều đã bại lộ, không cần thiết, thúc thúc con sớm đã phiền chán. Nếu không phải là để lừa tổ tông kia, thì đã về nhà từ lâu. Đúng rồi, con lấy báo cáo sao không nói một tiếng, đứa nhỏ ngốc, đi tới chỗ của nhà mình còn ngốc nghếch đợi. Chờ, bá mẫu đi lấy cho con, bà nội con tên là gì?"

"Không sao, bá mẫu, con đợi một chút là được."

"Hôm nay trời đông lạnh giá con cứ đợi như vậy? Đường Mộ xú tiểu tử kia đi làm gì? Con không vội đi xem nó à?" Tiểu hỗn đản không để cho người ta bớt lo.

"Mộ đi về nhà lấy một bản fax quốc tế, con lấy báo cáo rồi trở về với em ấy." 

Biết tổ tông kia hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lạnh nhạt, có trời mới biết hắn đi lấy lại thu xếp chuyện quái gì. Nhưng chuyện này y không thấy kết quả là lo lắng, đành phải xử lý chuyện ở đây trước hãy nói, dù sao thì tổ tông kia, tức giận tiết ra một nửa, sẽ không phát điên nữa.

"Đợi, bá mẫu đi lấy cho con, đứa nhỏ ngốc, đây là chỗ nhà mình, khách sáo cái gì."

Thẩm Lãng cũng không kiểu cách nữa: "Vậy cám ơn bá mẫu." 

Thì ra nơi này là sản nghiệp của Đường gia, hèn gì bọn họ có thể làm ra chuyện lừa dối thế này!

"Không có gì, chút chuyện này có đáng gì!" Lâm Mạt Tuyết khoát khoát tay, cười cười đi tới văn phòng bác sĩ.

Chỉ chốc lát sau thì đi ra: "Này, đây là báo cáo."

Thẩm Lãng chìa tay tiếp nhận, vẫn là nhà mình thuận tiện làm việc.

"Đi thôi, con hẳn là muốn đi tìm bác sĩ xem một chút. Dù sao ta không có việc gì, dẫn con đi nhé! Đây là lấy từ khoa chỉnh hình, đi theo ta đi."

Thẩm Lãng cười cười đuổi theo bước chân của mẹ vợ tương lai: "Bá mẫu, con có thể hỏi một chuyện không?" Y thực sự tò mò.

"Cái gì?" Lâm Mạt Tuyết khó hiểu.

"Mọi người... vì sao phải dung túng Đường Mộ như thế?"

Hắn vừa nói ra, Lâm Mạt Tuyết hơi sững sờ, ngay sau đó cười khổ: "Rất rõ ràng sao?"

"Rất rõ ràng." Không phải là một chút rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được, người Đường gia đây là triệt triệt để để dung túng.

Lâm Mạt Tuyết dừng bước lại, có chút vô lực cười.

Thẩm Lãng cả kinh, đây là...

"Thẩm Lãng, con có yêu Đường Mộ không?" Lâm Mạt Tuyết nhìn nam nhân trẻ tuổi ổn trọng này, hỏi có chút nghiêm túc.

Thẩm Lãng mặc dù không hiểu ý tứ của Lâm Mạt Tuyết, vẫn kiên định gật đầu.

"Con yêu Đường Mộ, rất yêu. Em ấy sẽ là người yêu duy nhất của con trong kiếp này, con sẽ đặt em ấy ở tận đáy lòng thương yêu cả đời!" Đây là y lấy tư cách là một nam nhân phát ra lời thề. Kiếp này không phụ!

Lâm Mạt Tuyết nghe vậy, cười khẽ, chỉ biết người này nghiêm túc. Một quân nhân dám phát ra lời thề như vậy, bà tin tưởng y sẽ như y nói đem con trai của bà đặt ở tận đáy lòng mà thương yêu.

"Ta kể cho con nghe một câu chuyện, con có thời gian rãnh không?"

"Có ạ, ngài kể đi."

"Trước đây có một đôi vợ chồng, bọn họ rất yêu nhau, bọn họ có một đứa con trai rất đáng yêu, còn có một gia đình người trong nhà đều dễ thương. Bọn họ sống trong một đại gia đình, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. Có một ngày, hai vợ chồng này ngồi thuyền đi xa. Đứa trẻ đang đi học không cùng đi theo bọn họ, nhưng bọn họ hứa về nhà sẽ đem về cho nó một mô hình thuyền lớn. Thế nhưng bọn họ không giữ lời hứa, bởi vì thuyền của bọn họ gặp bão xảy ra chuyện. Khi tin tức truyền về nhà, người lớn trong nhà đều giấu đứa nhỏ, đứa trẻ lại về nhà sớm nghe được người lớn đang thảo luận, sau đó ôm món đồ chơi ba mẹ mua cho nó bò lên tầng thượng. Chờ tới khi người trong nhà phát hiện, nó đã đứng ở mép sân thượng lung lay sắp ngã, khóc nói muốn tìm ba mẹ. Người lớn dỗ nó đi xuống nói bên kia không có ba mẹ, nhưng đứa nhỏ kia nói, ba mẹ ở trên thiên đường, nó muốn đi tìm bọn họ. Nó nghe người ta nói từ nơi đó nhảy xuống cũng có thể đi đến thiên đường tìm được ba mẹ... Sau đó... Nó nhảy xuống, tầng thượng không cao, nó nhảy xuống không có chết, chỉ là gãy chân và cánh tay. Sau khi tỉnh lại, đứa trẻ kia mỗi ngày đều co rúc ở trong góc phòng bệnh khóc, ai khuyên cũng vô ích. Nó khóc muốn tìm ba tìm mẹ, nó nói nó hận ba mẹ vứt bỏ nó. Nó không thích ngã bệnh, không thích thiên đường, nó khóc suốt một tháng. Cho đến khi đôi vợ chồng kia trong cơn bão đại nạn không chết trở về, năm ấy nó bảy tuổi. Từ đó về sau, đứa trẻ kia không có cảm giác an toàn, an tĩnh khó chịu cuộn mình ở trong thế giới của mình. Cho dù hắn chưa bao giờ mở miệng nhắc đến sự kiện kia nữa, ba mẹ hắn cũng biết hắn căm ghét sinh ly tử biệt." 

Lâm Mạt Tuyết nói một hơi, sắc mặt nhàn nhạt đau buồn.

Thẩm Lãng lộp bộp không nói nên lời, y nghe hiểu câu chuyện này, trong lòng chỉ có chua xót.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com