ZingTruyen.Info

[ Đam Mỹ ] Ma Sư Xuống Núi.

Ngoại Truyện : Bắt Cóc. (2)

Tieukhaaiii

Ngay khi bọn họ vẫn còn đang tranh cãi, thì đúng lúc này, một âm thanh nãi thanh nãi khí liền đã vang lên, khiến bọn họ không khỏi đồng loạt nhìn sang :"Mọi người đang đứng đây làm gì? Trông rất đông vui a."

A Kỳ híp mắt cười hỏi, đồng thời lại nâng chân nhỏ đi tới. Trên vai còn vác theo một tay nải nhỏ.

"Ba ba xinh đẹp đâu rồi? Ta có rất nhiều thứ muốn tặng cho ngài..."

"Y hạ sơn rồi."

"À, vậy cũng không sao..." Nghe Lục Dạ nói, mặc dù có chút hụt hẫng, nhưng A Kỳ rất nhanh liền đánh lên tinh thần, đem tay nải bày ra trước mặt mình :"Vậy thì trước chia đồ cho mọi người đi."

Nói xong, A Kỳ cũng bắt đầu lục lọi, đem đồ vật chứa bên trong tay nải lấy ra. Ngay tức khắc liền khiến những người khác nghẹn lời đứng nhìn.

"Đây là đường cao mà Hoa muội muội vừa trộm từ trong nhà đưa cho ta. Ân, Hoa muội muội chính là tiểu nữ nhi của tam trưởng lão Ngự Kiếm Thần Tông..."

"Đây là Linh Lung Thảo, có công hiệu dưỡng nhan, làm đẹp mà tiên nữ tỷ tỷ của Hoan Hỉ Thánh Tông tặng cho ta. Nàng còn hôn mặt của ta mấy cái, hỏi ta có chịu lấy thê tử lớn tuổi hay không..."

"Còn có đây, là pháp bào..."

"..........................."

A Kỳ chính thức cho bọn họ mở mang tầm mắt, biết được cái gì gọi là dùng mặt cũng có thể sống được.

Lúc này, Độc Cô Vô Song lại nhíu mày, nghiêm mặt răn dạy :"Về sau ít nhận đồ lung tung. Cẩn thận chuốc họa vào thân."

"Ai, không phải vẫn còn ba ba cùng bốn vị phụ thân đại nhân chống đỡ hay sao?" A Kỳ nhún vai, thè lưỡi nói, một chút cũng không sợ hãi.

Đêm đến, Kỉ Tình đi mua đồ ăn sáng suốt một ngày cuối cùng cũng đã trở về. Lâu lâu mới chủ động đến giúp đỡ mọi người, cuối cùng lại bị bệnh mù đường hại thảm, Kỉ Tình nếu nói không xấu hổ thì chính là nói dối.

Cho nên, đến khi bốn nam nhân cùng chui vào trong chăn của mình, y cũng chỉ ỡm ờ mắng vài tiếng liền đã cho qua.

"Sư tôn, mấy ngày nay ngài cứ lo dỗ bốn tiểu tử đó đi ngủ, không chịu để ý bọn ta. Ngài xem đi, chúng ta đều nhịn đến sắp hỏng luôn rồi." Lục Dạ đáng thương nói, đồng thời, nơi cứng rắn cũng khẽ cọ sát lên đùi Kỉ Tình, phối hợp với chủ nhân của nó.

Chỉ là, chưa đợi bốn người bọn họ làm thêm chút gì. Cửa phòng đã không chút lưu tình bị người đẩy ra :"Ba ba, chúng ta muốn cùng ngài ngủ."

"Bảo bối ngoan, mau về phòng ngủ đi. Hôm nay chúng phụ thân phải ngủ cùng ba ba rồi." Cố Thừa Trạch cố câu lên nụ cười dỗ dành. Chỉ là, đám tiểu thí hài này rõ ràng là không biết nể mặt chút nào.

"Không muốn. Muốn ngủ cùng ba ba." Vận Thư nghiêm nghị lắc đầu, giọng điệu cũng vô cùng chắc nịch.

Lúc này, A Họa cũng lập tức chạy tới, đem Lục Dạ đẩy ra một bên, chui vào lòng Kỉ Tình, bắt đầu làm nũng :"Ba ba xinh đẹp, ta muốn ngủ cùng ngài..."

"Ba ba..."

Liếc nhìn bốn gương mặt nhỏ nhắn đang dùng đôi mắt long lanh nhìn mình. Tâm tư dù có sắc lạnh thế nào, thời khắc này cũng không khỏi giống như một khối băng, chậm rãi tan rã.

Không khống chế được, Kỉ Tình vẫn là gật đầu ưng thuận :"Được rồi."

"Ba ba là tốt nhất!"

"Sư tôn!" Bốn tiểu hài tử kia có bao nhiêu vui vẻ, thì bốn người bọn họ liền có bấy nhiêu nghẹn khuất, ngay lập tức liền mở miệng gọi.

Chỉ là, lại bị Kỉ Tình không chút lưu tình trừng trở về :"Lớn từng tuổi này còn cùng hài tử tranh giành, còn ra thể thống gì nữa chứ? Quay về phòng ngủ đi, hôm khác lại đền bù các ngươi."

Bốn nam nhân bị xua đuổi :....................

"Ta bắt đầu có chút hối hận khi chế ra loại thuốc quỷ quái đó rồi." Cùng ba người khác ngồi trên nóc nhà, Lục Dạ liền ngẩng đầu nhìn trời nói.

Lúc này, Độc Cô Duy Ngã cũng gật đầu, đáp :"Ngươi giống như hối hận có chút muộn a."

"Ài..." Bốn tiếng thở dài đồng loạt vang lên.

Bất chợt, giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, Cố Thừa Trạch liền nhướng mày, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu những người khác tới gần :"Ta bỗng dưng lại nghĩ tới một cách, có thể đoạt lại sư tôn từ tay đám tiểu thí hài đó."

"Cách gì nói đi." Độc Cô Vô Song lập tức lạnh giọng hối thúc.

Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng không giấu giếm nữa, lập tức đem suy nghĩ của mình nói ra.

Đợi khi Cố Thừa Trạch trình bày xong, ba người khác mới đồng loạt gật đầu tán đồng, quyết định làm theo lời hắn nói. Sau đó, cũng không chậm trễ, ngay tức khắc liền bắt tay thực thi.

Lục Dạ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng lách người tiến vào trong. Ánh mắt hắn lướt qua bóng tối, vô cùng chuẩn xác rơi vào trên người Kỉ Tình cùng bốn tiểu hài tử đang co người lại cùng một chỗ với nhau kia.

Quen đường quen nẻo đi tới, Lục Dạ liền từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc áo choàng đem Kỉ Tình bọc lại.

Dù cho sớm buông lỏng cảnh giác, nhưng Kỉ Tình vẫn như cũ bị động tĩnh này làm giật mình, mơ mơ màng màng chuyển tỉnh.

Đã chuẩn bị sẵn từ trước, Lục Dạ ngay lập tức liền thì thầm vào bên tai y :"Sư tôn, là ta. Ngài cứ tiếp tục ngủ đi."

"Ân..." Hừ hừ vài tiếng, Kỉ Tình liền ở trong lòng hắn tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.

Lúc này, liếc mắt nhìn bốn bóng đèn cản trở bản thân mười năm kia, Lục Dạ liền đắc ý cười, khinh bỉ nói :"Muốn đấu với bọn ta? Các ngươi còn kém rất xa."

Nói xong, Lục Dạ liền ngẩng cao đầu, ôm lấy chiến lợi phẩm cùng những người khác ngay trong đêm rời khỏi Vọng Minh Cư.

"Oáp..." Sáng hôm sau, canh năm vừa đến, đám hài tử liền như thường ngày từ trong mộng tỉnh dậy. Bọn chúng theo bản năng muốn rúc vào trong lòng Kỉ Tình. Nhưng nào ngờ, thứ chạm tới lại chỉ là một khoảng giường trống lạnh buốt.

"Ba ba..."

Mở to mắt ngồi dậy, Lục Cầm liền dụi mắt gọi. Lúc này, tai mắt tinh ý, Vận Thư ngay tức khắc liền chú ý tới bức thư nằm gọn trên bàn gỗ ở bên cạnh :"Đó là gì?"

"Để ta xem thử." A Kỳ xỏ giày vào, ngay tức thì liền chạy đi cầm lấy bức thư. Lại nhanh chóng quay trở về bên giường, đưa cho ba người khác cùng xem.

Bốn người bọn họ đều đã biết chữ, cho nên rất dễ dàng liền đem nội dung bức thư đọc xong.

Nội dung trong đó, đại khái chính là :"Tiên lộ hiểm nguy, muốn thành đại nghiệp liền phải tự đứng trên đôi chân của mình. Tài nguyên tu luyện đều để trong giới chỉ ở bên cạnh. Bọn ta chỉ giúp các con được đến đây. Còn lại, thỉnh các con tự bảo trọng. Không hẹn ngày tái ngộ."

Nét chữ này dùng đầu gối để đoán, cũng biết được nhất định là chữ của Cố Thừa Trạch.

Lúc này, đem chữ đọc xong, tựa như chịu phải đả kích quá lớn, A Họa liền lập tức ngã ngửa ra giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, ai oán hô to.

"Đám phụ thân vô sỉ đó cư nhiên lại bắt cóc ba ba của chúng ta rồi!!!"

-----------------Toàn Văn Hoàn----------------
**Truyện đã end hoàn toàn rồi.
**Nếu yêu thích tác giả và văn phong thì hãy bấm theo dõi, đọc và ủng hộ những tác phẩm khác nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info