ZingTruyen.Com

[Đam Mỹ - Khoái Xuyên] Kí Chủ Nhà Tui Mắc Bệnh Thần Kinh «Song Long Nhập Động»

1.1

thien_phong_2711

Tịch

Chắc chả còn ai nhớ :v

"Kha Duật?" Khiêm Vệ Ẩn điệu bộ thay vì đây là câu hỏi lại giống lời khẳng định hơn, hắn tin chắc giọng nói này đã khắc sâu vào tâm trí hắn, có thông chết hắn hắn cũng không nhầm lẫn được.

Ờm...ban nãy cũng biết rồi, giờ hỏi lại cho có việc nói thôi.

"Tui đây? Sao thế?" Kha Duật dĩ nhiên làm sao cảm nhận được mấy kiểu nói chuyện phức tạp của con người, nghĩ kí chủ gọi bản thân nhờ việc, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn Khiêm Vệ Ẩn, may mắn bắt trúng cái nhếch mép kia, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hắn, lại đột ngột bị người ta lật ngược lại kéo vào lòng ngồi xuống giường, lưng chạm vào lồng ngực ấm áp.

Kha Duật vốn dĩ từ khi có ý thức đã là một linh hồn mang danh hệ thống sơ cấp, thực tập một trăm năm mới có thể tìm hiểu thêm về loài người về cuộc sống của họ, khổ nỗi chỉ có thể xem và học hỏi qua tư liệu nên có rất nhiều thứ cậu vẫn chưa ý thức được, vì vậy khi bị Khiêm Vệ Ẩn bất thình lình ôm cậu không nhận ra, đó chính là tư thế rất "ám muội", chính xác là tư thế...thượng đế bế phật tổ...

Haha, vấn đề đi hơi xã rồi, thuần khiết lên nào.

Lại còn cảm thấy cực kì thoải mái mà dán sát vào, thật ra không biết cũng không phải một cái tội đúng không? ╮(╯▽╰)╭

Cảm thấy bị ôm có chút khó thở, Kha Duật vỗ vỗ bàn tay quấn eo mình của kí chủ nhà cậu, nhỏ giọng nói: "Kí chủ thân mến, tui cam đoan, nếu anh còn ôm tui như thế này trong vài phút nữa, tui không chết vì ngạt thở cũng chết vì đau eo." Kha Duật bình thản nhả một quả bom làm không khí đang bạo khởi sắc hường phấn ngọt ngào bị dập tắt không thương tiếc. "Anh ôm như muốn bẻ gãy eo thân thể này vậy."

Kha Duật: Tui rất vô tội, thiệt mà.  ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄

Khiêm Vệ Ẩn âm thầm cảm thấy may mắn vì cơ mặt hắn bị liệt, nếu không hiện tại không biết biểu cảm của hắn khó đỡ đến mức nào. Bất quá hắn rất nhanh đã phản ứng lại, buông lỏng vòng tay, đẩy Kha Duật xuống giường.

Hắn thề là hắn không có ý định gì kỳ quặc hết.

Kha Duật cả thân đáp giường, chợt nhớ đến một chuyện, kéo luôn Khiêm Vệ Ẩn nằm úp lên người cậu, chính xác là tư thế hắn bị cậu ôm vào lòng.

Khiêm Vệ Ẩn bị lôi xuống có phần không thích ứng kịp, lông mày khẽ nhíu lại, nghe xong lời tiểu hệ thống thốt ra, từ tận đáy lòng ồ ạt trào ra cơn sóng ngọt lịm tê tái, lỗ hổng trong linh hồn hắn như được chắp vá lại một tầng mỏng manh.

"Kí chủ, anh nghỉ ngơi đi, anh mệt lắm có đúng không? Tui có biết sơ những chuyện anh từng trải qua, thật lòng là tui không biết nói an ủi anh ra sao đâu, tui không có đủ cảm xúc và ngôn từ như loài người, rất khó học. Anh cứ yên tâm ngủ trong lòng tui, thời gian còn rất nhiều, nghỉ đủ rồi sẽ làm, không cần gấp gáp."

Kha Duật học được cái này khi nhìn thấy người mẹ an ủi con trai mình bằng cách ôm đứa trẻ vào lòng vỗ về, cậu nghĩ mãi không ra từ nào để an ủi Khiêm Vệ Ẩn nên đành phải thế này, chắc hắn sẽ bớt buồn phiền đúng không? _(:з」∠)_

Khiêm Vệ Ẩn không đáp, nhưng đầu hắn vô thức vùi sâu vào lồng ngực Kha Duật, cảm nhận nhịp đập xa lạ, khóe mắt cảm thấy hơi nóng. Sau vài phút hắn mới chậm rãi mở miệng.

"Cậu có thể gọi tôi là Ẩn."

Nghe được tiếng ừm nho nhỏ, Khiêm Vệ Ẩn bất giác cảm thấy mệt mỏi thống khổ cùng thù hận chết chóc trong lòng hắn tiêu tan bớt đi phần nào, từ lúc nghe được lời nói của Kha Duật khi lần đầu tiên họ gặp, sâu trong tâm hắn đã gào thét nhất định đây là chấp niệm của hắn, chỉ của riêng hắn, hắn không muốn ai chạm vào cậu, trừ hắn.

Thứ chấp niệm vặn vẹo này cư nhiên hắn lại tiếp thu như một chuyện bình thường, không hề có mặc cảm về tâm lí, dù chỉ cần nghe giọng liền biết Kha Duật là nam, và trước đó hắn không phải đồng tính luyến ái, vốn dĩ đây cũng chỉ là tâm lí chiếm hữu đồ vật, không phải là thứ tình cảm kia. 

Thật ra, thời điểm hắn đã lâm vào tuyệt vọng cùng cực, Kha Duật lại đến đúng lúc nội tâm hắn trong giai đoạn yếu ớt nhất, xé rách rào cản mỏng manh, để hắn thức tỉnh. Vì vậy nên hắn mới sinh ra sự chiếm hữu đáng sợ kia với Kha Duật. 

Vực sâu đã vào không còn cách nào quay lại, Khiêm Vệ Ẩn chỉ có thể tiếp tục tiến tới, cũng không thể nào gột bỏ sạch sẽ những ý niệm tàn nhẫn đã cắm rễ chặt chẽ trong tâm trí. Tổn thương để lại đã khắc sâu trong tận tâm hồn hắn rồi. Còn gì đau đớn hơn người thân mình, người yêu mình, bạn bè mình phản bội? Hắn thống hận, cũng cảm thấy bi ai.

Hắn không quá cần lời nói an ủi hoa mĩ, một chút hơi ấm và bàn tay vụng về đã là quá xa xỉ. Chưa từng nghĩ đến vẫn sẽ được cảm nhận trong cuộc đời.

Xung quanh chóp mũi là mùi hương thơm mát của Kha Duật, Khiêm Vệ Ẩn siết chặt vòng tay một chút, tham lam hít mùi vị của người làm hắn yên lòng này.

"Kha Duật...đừng rời bỏ ta..."

Nếu chỉ là giấc mộng, Khiêm Vệ Ẩn nguyện mãi mãi không tỉnh lại.

Nhìn bộ dáng Khiêm Vệ Ẩn ngủ say trong lòng như con cún lớn đang tìm cảm giác an toàn, toát ra sự đáng yêu khó cưỡng, Kha Duật cảm thấy hình tượng khốc soái ban đầu đã bị sụp đổ hoàn toàn, nhưng sống mũi lại bất chợt thấy cay cay. Kí chủ nhà cậu đã phải chịu bao nhiêu hành hạ về cả thể xác và tinh thần rồi chứ?

Xoa mái tóc đen mượt, Kha Duật nhớ đến màu tóc vốn có của Khiêm Vệ Ẩn.

Tóc bạch kim nhìn soái lắm, nhưng đằng sau sự đẹp đẽ này lại chính là bằng chứng rõ ràng cho việc Khiêm Vệ Ẩn bị vắt kiệt sức lực thế nào, cũng là một dấu ấn tàn nhẫn in đậm cuộc đời hắn.

"Anh xứng đáng được sống hạnh phúc..." Càng nói càng nhỏ, về sau chỉ còn thoáng qua lời mấp máy đầu môi. Không ai biết Kha Duật nói tiếp cái gì, xung quanh cũng chỉ còn luẩn quẩn câu nói đang dở kia...

---

Có ai thấu hiểu được nỗi tuyệt vọng của hắn? Có ai nắm rõ chuyện đã trải qua hơn bản thân hắn?

Hắn không đòi hỏi có người hiểu, hắn chỉ cần có người đưa hắn chút niềm hy vọng nhỏ bé trong cuộc đời...

---

Kha Duật dỗ kí chủ ngủ say, thân thể chống đỡ trọng lượng người có chút khó chịu, lâu lâu hơi của quậy một chút, tận lực giữ cho Khiêm Vệ Ẩn được ngủ ngon.

Rảnh rỗi nghiền ngẫm nhiệm vụ, trước mắt phải lo về vấn đề nội bộ, thời gian một tuần có gấp rút nhưng cậu chợt thấy không lo lắng mấy. Nghe kì quặc nhưng Kha Duật cực kì có niềm tin tuyệt đối siêu to khổng lồ vào kí chủ nhà mình.

Cùng lắm thì cậu gánh trách nhiệm cho hắn, để hắn nghỉ ngơi thật tốt có lẽ trọng yếu hơn. Tùy tiện vậy.

Kha Duật nhắm mắt, cùng kí chủ thân yêu đi đánh cờ với Chu Công.

x x x x x x

Vài dòng chữ làm sao có thể kể hết được cuộc đời. Qua loa vài câu từ để đọc hiểu chứ nào ai thấu được mọi chuyện.

Sẽ có riêng một chương nào đấy để nói về chuyện quá khứ của Khiêm Vệ Ẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com