ZingTruyen.Asia

Dam My Hoan Nghi Ngo Co Ly

Chương 1

Tôi rất xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ...

Bây giờ tôi đang ôn bài trong phòng đọc sách ở tầng trệt của thư viện trường, chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

Vốn dĩ học hành là một chuyện tốt, nhưng cái cặp chim cu nhỏ ngồi đối diện tôi kia, cái cặp chim cu mà có lẽ đang trong giai đoạn yêu đương nóng bỏng đang cực kỳ ảnh hưởng tới con chó độc thân là tôi đây này.

Vì thế tôi ngồi học bài trong sự xấu hổ, bấm tay nhẩm tính, cứ năm phút họ lại hôn lưỡi một lần, mười phút hôn theo kiểu triền miên quấn quýt. Tôi...

Haizzz, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mình không cần thức dậy sớm cũng có chỗ ngồi. Tất cả đều bởi tôi quá ngây thơ.

Bạn nói đi, tôi cảm thấy người nên đi là bọn họ chứ không phải là tôi. Thôi vậy, tôi thực sự bị họ làm cho xấu hổ túng quẫn đến cùng cực.

Cuộc đời khốn khó quá.

Điện thoại trên bàn rung lên, tôi vội vàng dựng cuốn toán cao cấp trước mặt, cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn.

Người gửi tin nhắn là bạn cùng phòng của tôi, một anh chàng đẹp trai nhưng có chút lạnh lùng xa cách. Đừng hỏi tôi tên đó đẹp trai cỡ nào, khụ, câu trả lời của tôi là, có lẽ cũng đẹp trai hơn tôi một chút. Chủ yếu vẫn là bởi vì khí chất của cậu ta, chỉ cần đứng một chỗ thôi, không nói quá đâu, luôn có nữ sinh lén nhìn cậu ấy đấy.

Bạn cùng phòng hỏi tôi có muốn đi ăn trưa hay không, thuận đường về kí túc xá nghỉ ngơi một chút.

Tôi lập tức đồng ý ngay.

Chúng tôi vẫn luôn cùng nhau đi ăn cơm sau giờ học, nhưng kỳ lạ là, ngoại trừ học kỳ một của của năm nhất thì đến mãi bây giờ là kỳ một năm ba mà chúng tôi chưa cùng đi tắm ở nhà tắm công cộng với nhau lần nào. Tôi từng hẹn cậu ấy mấy lần, nhưng lần nào cậu ấy cũng tìm một cái cớ để từ chối.

Tôi buồn lắm.

Bạn cùng phòng lại hỏi tôi ôn tập thế nào, tôi dừng chân đứng tại chỗ nhắn trả lời. Cậu ấy lại hỏi sao bảo ở ký túc xá không học được nên chạy sang thư viện, thế nào lại bỏ cuộc giữa chừng rồi?

Tôi thầm thở dài trong lòng, vừa buồn cười lại vừa hơi xấu hổ kể nguyên nhân.

Không biết có phải bạn cùng phòng cũng giống như tôi cảm thấy đôi chim cu kia quá ảnh hưởng tới người xung quanh không, hồi lâu vẫn chưa thấy cậu ấy trả lời. Tôi cất mấy thứ quan trọng vào ba lô, hỏi cậu ấy là tôi về phòng tìm hay gặp cậu ấy ở trong căng tin luôn. Không ngờ bạn cùng phòng lại bảo tôi đứng đợi cậu ấy, cậu ấy sẽ đến thư viện tìm tôi.

Tôi sững người một lúc, có chút kinh ngạc. Bạn cùng phòng không thích đến thư viện, bởi vì năm nhất bị một đám con gái nhét giấy, còn có lần một cô gái còn lén chụp cậu ấy mà quên tắt đèn flash. Sau đó, bạn cùng phòng chưa từng đến nữa.

Không ngờ lần này cậu ấy lại muốn tới đây, tôi đoán là muốn mượn sách. Tôi vùi đầu ôm balo nghịch điện thoại chờ cậu, không dám ngẩng đầu, đôi chim cu ngồi phía đối diện lại hôn, quá đỉnh.

Nghịch điện thoại giúp tôi phân tán một chút xấu hổ, đúng lúc lướt phải bộ phim tôi chờ suốt hai năm trời sắp được ra mắt, khiến tôi hưng phấn đến độ lướt tay gõ phím ghi bình luận khen ngợi.

Nhưng mà ngay lúc tôi đang thể hiện lòng say mê nhiệt tình thì bỗng nhiên trước mặt bị một cái bóng che khuất.

Một người từ sau vươn tay che kín mắt tôi, bàn tay lạnh lẽo khiến tôi giật mình, song lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Tình huống xảy ra quá đỗi bất ngờ làm tôi sợ hãi duỗi tay nắm lấy cổ tay của người đằng sau, tuy nhiên sau khi ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc thì tôi lập tức thả lỏng.

Không ngờ cậu bạn cùng phòng lạnh lùng của tôi lại có lúc nghịch ngợm thế này.

Tôi nhịn không được cười hềnh hệch, nhéo cổ tay bạn cùng phòng ý bảo cậu ấy buông ta, song cậu ấy vẫn không buông ra luôn.

Tôi nghi ngờ hơi ngửa đầu về phía sau, bỗng cảm thấy đỉnh đầu như đụng phải thứ gì đó... Được rồi, tôi nghi ngờ đó là đôi môi của bạn cùng phòng. Khụ, bởi vì không cứng, ắt hẳn là không phải đụng vào cằm.

Đầu óc tôi đình trệ một lúc, trước mắt chợt sáng lên. Tôi chớp chớp mắt, đợi đến khi thấy rõ mới phát hiện đôi chim cu trước mặt đang nhìn tôi với vẻ mặt hết sức quái dị. Không chỉ có đôi chim cu mà những người ngồi cạnh bàn tôi cũng vậy.

Xoa xoa chiếc cằm, tôi càng thêm bối rối... Phản ứng của những người này khiến tôi cực kỳ nghi ngờ nghi ngờ của mình có phải là nghi ngờ?

"Đi thôi."

Trái tim tôi đập thình thịch, nhịn không được bị ảo tưởng của bản thân làm cho đỏ mặt, nhưng trái lại bạn cùng phòng của tôi vẫn giống như bình thường, không chút kỳ lạ nào.

Tôi ho khan một tiếng rồi vội vàng đứng lên, cúi đầu vung vẩy đôi chân tê rần, thuận tiện đè xuống xao động trong lòng, nhỏ giọng hỏi bạn cùng phòng: "Cậu muốn đi mượn sách à?"

"Không." Bạn cùng phòng nói xong thì lấy ba lô của tôi khoác lên vai, dường như khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mì bò yêu thích của cậu đi."

Bước ra khỏi chỗ ngồi, tôi ngoảnh đầu nhìn cậu ấy, không thể nhìn thấy dấu vết của nụ cười trên khuôn mặt kia. Bạn cùng phòng chú ý tới ánh mắt của tôi, cũng ngước mắt nhìn.

Tôi...

Thôi được rồi, mặc dù sớm chiều ở chung cũng gần ba năm, nhưng tôi vẫn bị ánh mắt sắc bén lại không thiếu chút dịu dàng kia giết chết.

Thấy tôi đứng im một chỗ, bạn cùng phòng khẽ nhướng mày, "Cậu làm sao vậy?"

"Khụ khụ... Khụ khụ... Không... Không có gì..."

Tôi gãi đầu, đẩy nhanh bước chân đi ra ngoài. Đi ngang qua mấy kệ sách, tôi quay đầu nhìn bước chân thong thả của bạn cùng phòng, nhịn không được che mặt, cũng không dám lên tiếng gọi, chỉ đành giơ tay vẫy gọi.

Bạn cùng phòng hơi sửng sốt, tiếp đó thế mà lại nở nụ cười, nụ cười mang theo chút cưng chiều cũng bất lực, sau đó bước nhanh về phía tôi.

Nhìn bạn cùng phòng như vậy, lại nhìn những người khác trong phòng đọc sách, tôi... Được rồi, lúc ấy não tôi như kéo căng, thế mà... thế mà lại hiện lên một suy nghĩ tuyệt đối không có khả năng, hoặc có thể nói là nghi ngờ.

Haizz, trí tưởng tượng của tôi đúng thật là quá phong phú, làm sao bạn cùng phòng có thể thích tôi được. Tuy rằng vẻ ngoài của tôi cũng không tồi, tính cách cũng miễn cưỡng ok... Nhưng, bạn cùng phòng chắc chắn không thể là cong, chứ càng đừng nói là thích tôi.

"Đúng, không sai, nhất định là ảo giác rồi."

Bạn cùng phòng đi ngang qua giường, nghe thấy tiếng tôi bèn ngẩng đầu nhìn, khẽ hỏi: "Ảo giác gì?"

Tôi lắc đầu, khoa tay múa chân bảo cậu ấy nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.

Đèn tắt, tôi tắt điện thoại, vừa ngả đầu nhắm mắt đã bắt đầu nằm mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia