ZingTruyen.Com

[ĐAM MỸ/HOÀN] [ABO] Phục Hôn

Chương 17

DevilsNTT


Lúc này, câu "lớp trưởng môn hóa của anh" của nữ giáo viên không chỉ đơn giản là chói tai nữa. Từ "của anh" hai chữ này mang một ý nghĩa độc quyền mạnh mẽ. Đối với Hạ Phỉ, nó gần như tương đương với câu "người yêu" vừa rồi.

Hạ Phỉ đột nhiên càng thêm ỉu xìu như khí cầu xì hơi, hắn dựa vào trên ghế, vẻ mặt u oán mà nhìn Tạ Thư Diễn.

Người vẫn đang xì xào bàn tán với anh đột nhiên không còn thanh âm, Tạ Thư Diễn vô thức nhìn sang Hạ Phỉ, vẻ mặt của Hạ Phỉ khiến anh có chút không rõ ràng lắm.

Chính mình không vui đều hiện rõ lên mặt, Hạ Phỉ hắn không tin là Tạ Thư Diễn nhìn không ra, nếu như đã nhìn ra, tại sao lại không hỏi hắn có chuyện gì? Hắn không đáng để Tạ Thư Diễn quan tâm một câu? Đã ly hôn, không quan tâm đến chế độ ăn uống và sinh hoạt của hắn thì vậy đi, tâm linh tương thông cũng không còn nữa?

Tạ Thư Diễn bị nhìn toàn thân đều không được tự nhiên, ánh mắt của Hạ Phỉ như đang nói với anh, 'Tôi có tâm sự, em nên nhanh chóng hỏi tôi'.

Với biểu hiện thẳng thắn như vậy, Tạ Thư Diễn không thể giả vờ như không hiểu, "Anh ... anh làm sao vậy?"

"Nguyên lai Tiểu Quý đồng học là lớp trưởng của thầy Tạ a"

Hạ Phỉ đọc hai chữ " thầy Tạ" mà chua xót, như đổ một hũ dấm chua, nhưng Tạ Thư Diễn hoàn toàn không hiểu, ai làm giáo viên thì cũng phải có lớp trưởng, anh dạy lớp nào cũng đều có lớp trưởng, Quý Kiếm Vũ cũng không phải trường hợp đặc biệt.

"Ừ, làm sao vậy?"

Hạ Phỉ khẽ hừ một tiếng, còn "Ừ, làm sao vậy?" Tạ Thư Diễn còn rất chính trực, hắn không thể làm như không thấy được,Quý Kiếm Vũ đã đưa em ấy về nhà vào buổi tối đó.

Đêm hôm đó cảnh tối lửa tắt đèn, Hạ Phỉ cách rất xa, không nhìn thấy rõ ràng là cuối cùng thằng nhóc con kia đã hôn Tạ Thư Diễn hay chưa, hắn tin vào pheromone của mình, nhưng rõ ràng đó là bản lĩnh của một alpha .

Hắn thật sự muốn đè lại Tạ Thư Diễn hảo hảo hỏi một chút, mưu tính của thằng nhóc kia có thực hiện được hay không, thật là một sự xúc phạm khi nghĩ về omega của hắn với bất kỳ alpha nào! Hắn máu ghen lớn, tham muốn giữ lấy càng lớn.

Sau khi ly hôn, không biết Tạ Thư Diễn em ấy có biết, hắn giống như băng thanh ngọc khiết và hoàng hoa khuê nữ, chính mình trong đêm hận không thể vì em ấy mà rơi lệ, nhưng em thì lại chế giễu, em lang tâm cẩu phế, cùng "hắn" lớp trưởng lớp mình sớm chiều ở chung, hắn đây là vì ai a? Trái tim Hạ Phỉ quả thực rét lạnh, quả nhiên là từ trước đến nay chỉ nghe nhân vật mới cười, có ai nghe được người cũ khóc.

Tạ Thư Diễn không có kỹ năng đọc suy nghĩ, đọc không ra nội tâm viết tiểu thuyết của Hạ Phỉ, Hạ Phỉ lúng túng không được tự nhiên, có giáo viên khác trong văn phòng, để họ nghe được thì không tốt lắm.

Anh giật giật góc áo Hạ Phỉ, cau mày nhìn hắn, "Anh đến cùng là làm sao vậy?"

Đến cùng? Nếu Hạ Phỉ không thấy sự hiện diện của người ngoài, hắn thật muốn lớn tiếng hỏi em ấy, không muốn dỗ dành thì thôi đi, không kiên nhẫn cho ai xem a?

Hạ Phỉ cũng tự lẩm bẩm trong lòng, vừa mở miệng liền giả bộ có chút keo kiệt quay đầu đi, "Tôi không sao."

Vẻ mặt mâu thuẫn với lời nói trong miệng, Tạ Thư Diễn không biết có nên tin lời nói của Hạ Phỉ hay không.

Tự hắn nói là không sao, cái kia có thực sự không có chuyện gì không? Tạ Thư Diễn một câu giải thích dư thừa cũng không hỏi? Em ấy không thể quan tâm hơn một chút sao? Tạ Thư Diễn đối với hắn bây giờ cũng quá chiếu lệ rồi.

Mất hứng cũng phải có người dụ dỗ thì mới tiếp tục mất hứng được, Hạ Phỉ hướng tới gần bên người Tạ Thư Diễn, pheromone xâm lược cũng theo đó đi qua.

"Thầy Tạ, lớp trưởng của em, ngày thường rất thân thiết với em?"

Dù thế nào đi nữa thì tất cả đều là học sinh, lớp trưởng chỉ có thêm một nhiệm vụ là thu và phát bài tập về nhà, cũng không hẳn là thân thiết.

Mùi pheromone của Hạ Phỉ có chút xông khi người khác ngửi thấy. Tạ Thư Diễn lại thấy an tâm không thể giải thích được, lại thêm giọng nói thì thầm của Hạ Phỉ khiến mi mắt anh như dính vào nhau. Hạ Phỉ tốt nhất đừng có đi, ở lại nghỉ trưa với anh thì thật tốt.

Do đôi mắt khô khốc và mí mắt nặng trĩu, Tạ Thư Diễn liên tục chớp chớp hai mắt, Hạ Phỉ tiến lại gần hơn, đầu ngón tay chạm vào lông mi Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nước mắt gần như rơi xuống.

Hốc mắt Tạ Thư Diễn hiện ra tia máu đỏ hoe, đại khái là quá mệt mỏi không ngủ ngon được, Hạ Phỉ không rõ tư vị, tức thì thu hồi ghen tuông, ngọn nguồn muốn truy vấn cũng biến mất không còn tăm hơi.

Hắn áp mu bàn tay vào má Tạ Thư Diễn, "Em buồn ngủ à?"

Tạ Thư Diễn một bộ dạng bối rối liên tục, nói không phải Hạ Phỉ cũng không tin.

Hạ Phỉ đứng dậy thu thập hộp cơm trên bàn, một lần nữa ngồi vào bên cạnh Tạ Thư Diễn, "Em ngủ một lát đi, khi nào tỉnh lại tôi sẽ đi sau."

Tạ Thư Diễn nhắm mắt không quá hai phút, điện thoại di động của Hạ Phỉ vang lên, người buồn ngủ gục trên bàn ngước lên nhìn Hạ Phỉ, Hạ Phỉ theo bản năng đưa tay ra che mắt Tạ Thư Diễn.

Vừa nhìn màn hình thấy là mẹ gọi, Hạ Phỉ còn chưa mở miệng, giọng nói bên trong hận không thể phá tan cái điện thoại.

"Anh lại chạy đi đâu rồi! Anh đưa người đến Nam Thiên Môn* luôn rồi đúng không? Trong quán cũng không có, nhà cũng không trở về, anh đến cùng là muốn làm gì!"

(*) Đại khái là trên trời =)))

Hạ Phỉ hừ một tiếng, "Con đang ở trường Diễn Diễn, có chuyện gì sao?"

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh lại, mẹ Hạ đang định chửi bới, nhất thời không có tiết tấu, bà không tin lắm, "Anh đang ở trường Diễn Diễn?"

"Đúng vậy a, con đến đưa bữa trưa cho em ấy, không có việc gì khác con cúp máy." Hạ Phỉ cầm điện thoại, lấy tay phủ lên tay Tạ Thư Diễn, phát hiện Tạ Thư Diễn vẫn đang mở to mắt nhìn mình, "Cái này, bà già càng ngày càng nóng tính, suốt ngày tìm cơ hội mắng tôi".

Tạ Thư Diễn rũ mắt xuống, không nói gì, hóa ra Hạ Phỉ đến trường học, chẳng qua là sợ mẹ Hạ mắng hắn.

Kỳ thật anh hiểu được thái độ của Hạ Phỉ đối với mình, mọi trưởng lão đều cho rằng Hạ Phỉ vô tâm vô phế, nhưng trái tim Hạ Phỉ có lớn cỡ nào cũng sẽ có ngày khó chịu, chẳng qua là hắn không muốn biểu hiện ra ngoài.

Nhìn thấy đôi mắt của Tạ Thư Diễn vẫn mở, Hạ Phỉ lại thúc giục một câu: "Ngủ đi, em đừng quan tâm."

Cuộc điện thoại giống như một trò đùa, sau khi máy Hạ Phỉ đổ chuông, điện thoại Tạ Thư Diễn lại vang lên, Hạ Phỉ cầm lấy điện thoại trên bàn, đây không phải là gọi điện thoại bình thường mà là video call của một ai đó.

Như thế nào mà ai cũng thích call video với Tạ Thư Diễn, cũng không phải TV nhà người đó, thích xem là xem.

Tạ Thư Diễn liếc mắt nhìn tên, ánh mắt lóe lên một cái, muốn cầm điện thoại từ tay Hạ Phỉ, Hạ Phỉ hơi trốn, "Tôi giúp em nghe."

Tạ Thư Diễn vậy mà không có từ chối, thời điểm video được bật lên, trong màn hình là một nam nhân với khuôn mặt trẻ con, nhìn thấy bên này Tạ Thư Diễn có hai người, người này đầu tiên là sửng sốt, sau đó bắt đầu náo loạn.

"Diễn Diễn! Đây là Hạ Phỉ a!"

Hạ Phỉ có chút xấu hổ, người khác biết hắn, nhưng hắn lại không nhớ rõ người bên kia là ai.

Tạ Thư Diễn gục xuống bàn, giấu nửa mặt trong khuỷu tay, "Ừ."

"Cái này, hắn ở trường học với cậu a." Mặt trẻ con rất nhiệt tình, "Nhìn bộ dạng này của Hạ Phỉ, đoán chừng không nhớ rõ tôi rồi, tôi là Tôn Cần, bạn cùng phòng đại học của Diễn Diễn, thời điểm hai người kết hôn, người trong ký túc của chúng tôi đều đến. "

Nói như vậy thì Hạ Phỉ có chút ấn tượng, nhưng Hạ Phỉ lại càng ấn tượng hơn là Tạ Thư Diễn học tại trường địa phương và em ấy là người địa phương trong ký túc xá, những người bạn cùng phòng khác sau khi tốt nghiệp đều trở về quê với ông bà già, Tạ Thư Diễn tính cách cô độc nội liễm, ngoài dự đoán là mối quan hệ với mọi người trong ký túc đều rất tốt, có thể làm cho mọi người gác lại công việc và ngàn dặm xa xôi đến dự hôn lễ.

Điều này làm cho Hạ Phỉ càng thêm lúng túng, chỉ có thể giả vờ rằng mình vẫn còn nhớ, "A... Chào cậu, chào cậu"

Tôn Cần không so đo, sau vài câu hàn huyên liền hỏi "Tớ đã bàn bạc với bọn nha đầu và những người khác, vẫn là đến tỉnh các cậu chơi một chuyến, còn có thể đi xem trường học, vừa vặn bình thường cậu phải đi dạy, cậu đi xa nhà cũng không quá thuận tiện."

Cuối cùng, Tôn Cần lại nói thêm một câu, "Đến lúc đó Hạ Phỉ cũng sẽ tới chứ?"

Hạ Phỉ thật sự là không khách khí, "Nhất định nhất định."

Sau một vài cuộc điện thoại, Tạ Thư Diễn đang gù gật triệt để tỉnh, tỉnh táo lại một hồi thì lại thấy xấu hổ, một ngày nào đó anh và Hạ Phỉ công khai tin tức ly hôn, ngày mai sẽ không có quá nhiều điều đề nghị, và Hạ Phỉ không nhất thiết phải đồng ý với những yêu cầu này.

"Anh không muốn đi thì không cần gượng ép, tôi sẽ giải thích cho đám người Tôn Cần."

Hạ Phỉ đem điện thoại gác sang một bên, "Người ta đặc biệt mời tôi, vì vậy không có lý do gì để tôi không đi."

Hắn dùng khớp ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Em còn muốn ngủ không?"

Tạ Thư Diễn không ngủ được, Hạ Phỉ không có lý do ở lại, "Vậy buổi tối tôi lại đi đón em."

Hạ Phỉ giống như đột ngột đổi tính, Khôn Tử gọi điện hắn cũng không rảnh, ngày nào hắn cũng bảo có việc, "việc" của hắn là Tạ Thư Diễn.

Con người không chịu được ôn nhu, rất dễ rơi vào ảo tưởng ấm áp đó.

Hạ Phỉ buổi sáng tiễn đưa người, buổi tối tiếp người về, buổi trưa mang cơm đến, buổi tối tan làm thì chuẩn bị đồ ăn khuya, ngay cả bảo mẫu cũng không thể làm được việc như này.

Có thể Tạ Thư Diễn khẩu vị vẫn như trước không tốt, hôm nay về đến nhà, ăn không được mấy ngụm liền buồn ngủ, rửa mặt một phen liền nằm chết dí trên giường.

Hạ Phỉ nhìn thấy điều này, trái tim hắn như treo lên, hắn biết giáo viên cấp ba mệt mỏi, nhưng đây cũng là quá khổ cực rồi, tâm hắn cũng phiền theo, khuôn mặt còn vặn căng hơn cây lau nhà.

Hắn không thể làm gì được, hắn chỉ có thể nằm xuống cùng Tạ Thư Diễn.

Tạ Thư Diễn ngửi thấy mùi pheromone liền chui vào lòng hắn, Hạ Phỉ chạm vào trán của Tạ Thư Diễn lẩm bẩm, "Không có sốt ..."

Hai người bọn họ đã ly hôn, còn làm như vậy thật khó hiểu, Tạ Thư Diễn cũng không biết nói như thế nào với chính mình, thái độ khác thường không có cự tuyệt, ngược lại có chút tham lam cố níu lấy cảm giác an toàn từ Hạ Phỉ.

Nửa đêm, Hạ Phỉ lo lắng cho Tạ Thư Diễn, hắn căn bản ngủ không yên, trong ngực trống rỗng, suýt chút nữa làm hắn giật mình toát mồ hôi lạnh, vừa mở mắt ra, liền thấy Tạ Thư Diễn ngồi ở bên cạnh hắn.

Hạ Phỉ vội vàng đứng dậy, "Em thức dậy làm gì?"

Trong phòng đen kịt, chỉ có thể mượn ánh trăng mơ hồ mới nhìn rõ bộ dáng, Tạ Thư Diễn đành phải nuốt nuốt nước bọt, nhanh chóng lắc đầu.

"Em không ngủ được à? Hay là muốn đi vệ sinh?" Tạ Thư Diễn cũng không có tật xấu mộng du ... trận chiến này cũng quá dọa người đi.

Trong phòng quá tối, Hạ Phỉ không nhìn thấy đôi má hơi ửng hồng của Tạ Thư Diễn, chỉ nghe được bụng "ọt" một tiếng, thanh âm rất lớn, ngay cả Hạ Phỉ cũng trầm mặc trong hai giây.

"Đói bụng?" Hạ Phỉ lau lau mặt, "Em ăn như vậy mà không thấy đói mới lạ, bị đói tỉnh? ... Em đều đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể đói đến tỉnh."

Mấy ngày nay, Hạ Phỉ đã quen với việc bưng trà rót nước cho Tạ Thư Diễn, lúc này liền nhanh nhẹn đứng dậy.

"Để xem trong tủ lạnh có cái gì ăn sẵn, hâm nóng cho em ăn, được không?"

Tạ Thư Diễn vẫn là trạng thái ngây thơ, bụng rỗng đến nỗi anh có chút buồn nôn, anh trả lời Hạ Phỉ bằng giọng không quá rõ ràng, "Ừm..."

Nghe thấy giọng nói của Tạ Thư Diễn không đúng lắm, Hạ Phỉ quỳ trên giường, tiến đến gần sờ sờ gương mặt Tạ Thư Diễn, "Tôi thực sự sợ em bị sốt ... gần đây em xảy chuyện gì sao?
...

Từ ngày mai chắc sẽ 2 ngày 1 chương đó... Bắt đầu bận rộn rồi :(((

19/10/2020

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com