ZingTruyen.Info

[Đam mỹ - Edited] Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 70

neihades

Từ cái nhìn đầu tiên Đỗ Cửu đã xác định ngay kỵ sĩ trưởng là Tần Cửu Chiêu, mà trong lúc tiếp xúc ngắn ngủi khi nãy càng khiến y nhận ra một sự thật khó chấp nhận.

Y xác nhận với hệ thống: "Đừng nói là như ta nghĩ nhé..." Y cảm giác được ảnh hưởng đặc biệt bởi vì có hồn phách của Tần Cửu Chiêu đã không còn, kỵ sĩ trưởng không vì sự xuất hiện của y mà nhìn y với ánh mắt khác.

Trước kia lúc tiếp nhận ký ức của Alsace y đã có cảm giác này, nếu ảnh hưởng của Tần Cửu Chiêu vẫn còn thì khi kỵ sĩ trưởng tỉnh lại sẽ không dễ dàng bỏ mặc Alsace, hoặc là có khi còn sẽ bị thuốc ảnh hưởng nữa, chút tự tin này với Tần Cửu Chiêu y vẫn có.

Nhưng mà chả có gì xảy ra hết, dù y đã xác định hắn thật sự là Tần Cửu Chiêu.

"Đúng là như ngươi nghĩ đấy." hệ thống nhún vai, "Đây là trừng phạt vì ngươi đầu cơ trục lợi ở thế giới trước đấy, ngươi làm trái quy tắc nên không chỉ riêng thế giới này mà bốn thế giới sau tác đụng kia đều sẽ bị chắn lại, hơn nữa còn kéo theo chuyện Trường Xuân Ti trong cơ thể ngươi sẽ từ mười ngày giảm xuống còn bảy ngày một lần, cố mà tận hưởng con đường phía trước đi nhé, không cần cảm ơn, lão đại thương gửi!"

Đỗ Cửu: "... Ta #$%"

"Ta có thể khiếu nại không?" May mà hiện giờ y là Alsace, nếu đổi lại làm người khác thì y không biết sẽ ra sao nữa.

Hệ thống: "Gửi cho ai, lão đại à?"

Đỗ Cửu cứng họng cạn lời, nếu biết trước có ngày này thì lúc trước làm chi không biết, y sai rồi, y không nên bởi vì Trì Quy không phải gu của mình mà không chịu cố gắng, không nên khôn vặt múa lửa trên lỗ hổng của quy tắc, hiển nhiên là Trì Quy dễ cưa đổ hơn kỵ sĩ trưởng nhiều lần rồi, ít nhất thì hắn có thêm buff của Tần Cửu Chiêu vào.

Mà kỵ sĩ trưởng bên này thì với cái giả thiết của Alsace bảo hắn tán kiểu gì đây?! Nếu tới sớm hai ngày thì tốt rồi, không bỏ thuốc người ta nói sao cũng dễ.

Đỗ Cửu đau đầu thật sự.

Hệ thống tốt bụng đề nghị: "Ngươi có thể sắc dụ hắn mà, hiện giờ mặt ngươi đẹp lắm lắm đấy!" Nó đặc biệt nhấn mạnh, "Thiệt đó, đẹp xuất sắc!"

Đỗ Cửu nhướng mày, khoác bừa cái áo lên rồi xuống giường đi tới trước tấm gương lớn, tuy rằng đã xem qua ký ức Alsace trước nhưng vẫn bị chấn động một trận.

Trong gương là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi có mái tóc màu trắng bạc, đôi mắt còn xinh đẹp hơn cả pha lê tím cực phẩm, mặt mày tinh xảo diễm lệ tới tận cùng, bất kể ai nhìn thấy đều sẽ không quên được. Bởi vì thể chất yếu ớt nên thấp hơn so với bạn cùng lứa, nhưng bù lại tỷ lệ cơ thể cực tốt, đôi chân thẳng tắp thon dài, vòng eo mảnh khảnh, hoàn mỹ đại diện cho cái gọi là thiếu niên xinh đẹp ốm yếu.

Đỗ Cửu nhẹ tháo đai lưng khiến vạt áo xõa tung, thân thể vừa mới trải qua tình dục hoàn toàn bị phô bày, khí chất thiếu niên trong gương bỗng chốc thay đổi, xinh đẹp mị hoặc, yêu dị nóng bỏng, đôi mắt như pha lê tím vốn trong veo giờ đây tựa như được phủ lên một tầng ánh sáng xinh đẹp lưu luyến không nói nên lời, một nụ cười một ánh mắt đã có thể khiến trái tim người ta tê dại.

Nước miếng hệ thống sắp trào cả ra ngoài: "Áu áu áu, cho miếng i! Cho miếng i!"

Bỗng dưng Đỗ Cửu có lòng tin với giá trị nhan sắc của thân thể này thì đúng là vẫn còn hy vọng! Y nên tính toán đàng hoàng lại đã, lần này không lén dùng mánh lới lười biếng nữa, Cửu Từ Lương nói đúng, tình cảm quả nhiên nên nghiêm túc mà đối với nhau, không thể qua loa được. Nhưng mà bây giờ phải...

Y khẽ khụ một tiếng, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của bản thân rồi đưa tay lần mò xuống phía dưới.

Phải tự tuốt một phát trước đã!

Có thể là vì được dùng các loại thuốc của thế giới huyền ảo không khoa học mà sáng hôm sau tỉnh lại cơ thể Đỗ Cửu đã khỏe hẳn, chỉ là do vấn đề thể chất nên thoạt nhìn dáng vẻ vẫn tái nhợt yếu ớt.

"Gọi kỵ sĩ trưởng vào."

Sau khi được hầu gái hầu hạ rửa mặt xong, y không cho hầu gái giúp mình thay quần áo mà khoác áo ngủ ngồi tựa bên mép giường.

"Dạ." Hầu gái thưa vâng rời đi, một lát sau kỵ sĩ trưởng nhíu mày bước vào.

"Cậu chủ có gì cần sai bảo?" Hắn dừng lại cách giường 2 mét.

Đỗ Cửu thấy vậy mặt thoáng sa sầm, sau đó lại giương mắt mỉm cười ôn hòa, dịu giọng nói: "Sao kỵ sĩ trưởng cách ta xa vậy, chẳng lẽ ta là nước dữ mãnh thú à? Hay là kỵ sĩ trưởng ghét ta tới vậy sao?"

Kỵ sĩ trưởng vẫn đứng tại chỗ không động đậy: "Cậu chủ cần gì cứ việc sai bảo, tôi vẫn nghe rõ."

"Được rồi." Đỗ Cửu ra vẻ không sao cả, "Ta tìm ngươi tới muốn nói cho ngươi hay ta định đi Onekri thăm ông nội, phiền kỵ sĩ trưởng sắp xếp trước."

Viêm Thần không ở lại thủ đô mà ở trên một ngọn núi lửa tên Onekri, nơi đó có nguyên tố hệ hỏa nồng đậm, rất có ích cho việc nghiên cứu ma pháp hệ hỏa của ông.

"Cậu chủ định khi nào lên đường?" Kỵ sĩ trưởng hỏi xong lại chần chừ một chốc, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

"Ngay ngày mai." Đỗ Cửu đột nhiên đứng dậy, nhân lúc hắn ngây người bước tới trước mặt hắn, "Kỵ sĩ trưởng đang lo lắng chuyện gì sao?"

Y đưa tay vịn lên cánh tay rắn chắc của kỵ sĩ trưởng rồi say mê vuốt ve cơ bắp trên đó, hoàn toàn tương phản với thân thể mảnh mai khiến người khác phiền chán của bản thân y.

"Là lo lắng làm sao để sắp xếp người đi theo hay là... Lo ta sẽ lỡ miệng nói gì đó với ông nội?"

Kỵ sĩ trưởng nhíu chặt mày, giơ tay lên muốn đẩy y ra, nhưng trước khi hắn ra tay Đỗ Cửu đã nhanh chóng buông ra, nhẹ nhàng bước ra sau lưng hắn vòng sang bên kia, rồi lại vịn lên cánh tay khác của hắn: "Ví dụ như nói rằng ta thật sự vừa lòng với kỵ sĩ trưởng mới tới, kẻ đứng đầu trong kỵ sĩ hoàng kim quả nhiên là rất mạnh."

Y khẽ nhấn mạnh từ "mạnh", ánh mắt sâu xa đảo xuống phía dưới.

Đường cong trên chiếc cằm cương nghị của kỵ sĩ trưởng căng chặt, trong lòng không biết phải làm sao, đây đúng là điều hắn lo lắng, hắn đến gia tộc Hollins này chỉ vì đền ơn, năm đó trong trận đại chiến giữa người với ma, Viên Thần và cha Alsace đã cứu cha mẹ cùng với hắn khi đó vẫn còn trong bụng mẹ, còn sắp xếp chức vụ trong đoàn kỵ sĩ hoàng gia cho cha hắn, sau khi hắn bộc lộ thiên phú lại nhận hắn vào học viện Ma Võ Hoàng Gia thủ đô, cho nên sau khi hắn trải qua rèn luyện trở thành kỵ sĩ hoàng kim đã tới tìm Viêm Thần với ý muốn trả lại phần ân tình này.

Ban đầu khi nghe Viêm Thần để hắn đi bảo vệ cháu nội hắn còn khẽ thở phào một hơi, tuy rằng hắn tin tưởng con người Viêm Thần, nhưng nếu ông đưa ra yêu cầu khó xử nào đó thì hắn cũng không biết bản thân có thể đồng ý hay không nữa.

Đối với cậu chủ Alsace này hắn đã cố tình đi tìm hiểu thử, cha mẹ mất sớm, trời sinh yếu ớt nên không thể có được thiên phú khiến người ta cảm thấy tiếc nuối cùng đồng cảm.

Thậm chí trước khi chuyện kia xảy ra chính hắn cũng nghĩ vậy, nhưng đến giờ hắn mới biết được ôn hòa yếu ớt kia chỉ là y làm ra vẻ, khó trách kỵ sĩ cũ trước khi rời đi lại ẩn ý sâu xa bảo hắn cẩn thận.

Hắn tới đền ơn nhưng lại vấy bẩn con trai của ân nhân, cho dù là Alsace chuốc thuốc hắn thì hắn phải làm sao để giải thích với Viêm Thần đây, hơn nữa với tính tình của Alsace rất có khả năng sẽ đổi trắng thay đen, có lẽ Viêm Thần nể mặt cha hắn mà không làm gì hắn nhưng phần ơn nghĩa này e là không thể trả được rồi.

Trên đời này thứ hắn không muốn thiếu nhất chính là nhân tình, nhân tình là gông cùm xiềng xích, mà hắn thì không thích bị người khác khống chế, khiến hắn phải làm ra chuyện trái với lòng mình.

Đỗ Cửu đúng là chấm hắn ở điểm này, kỵ sĩ trưởng chính trực đáng tin, công chính và bao dung được khắc sâu trong xương cốt, trừ khi là do y nói ra trước nếu không tuyệt đối hắn sẽ không vi phạm lời hứa của bản thân mình.

Hắn đã hứa với Viêm Thần sẽ bảo vệ thiếu niên thì trừ khi chính miệng y đuổi hắn đi giống như trong nguyên tác, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không vi phạm lời hứa.

Không biết vì sao tưởng tượng tới chuyện đè được người đàn ông nghiêm túc chính trực như vậy, nhìn hắn vì mình mà mất khống chế, vì mình mà rơi vào tình dục khiến lòng Đỗ Cửu bỗng dưng nổi lên ham muốn chinh phục tới lại kì, máu cả người đều sôi trào cả lên.

Kỵ sĩ trưởng rút tay về, ra vẻ chịu thua: "Cậu chủ muốn làm gì?"

Đỗ Cửu xòe bàn tay bị hất ra của mình chỉ vào hắn: "Không phải quá rõ sao, ta muốn ngươi đó." Tầm mắt đảo đảo trên người kỵ sĩ trưởng, từ khuôn ngực rắn chắc cho tới cánh tay, eo hông của hắn, trên mặt toát ra vẻ si mê bệnh hoạn, "Thân thể hoàn mỹ thế này..."

Vì sao không phải là của y, thật muốn có nó, thật muốn khiến cho nó thuộc về mình, muốn tới cả người tê dại run rẩy.

Y càng nghĩ như vậy thì ngứa ngáy trong xương lại càng dữ dội.

Đỗ Cửu: "Đệch thằng nhãi này chơi đồ à!!!"

Hệ thống: "Không, đây rõ ràng là tâm lý có vấn đề."

Lúc trước Đỗ Cửu tiếp nhận ký ức Alsace đã nhìn ra được tính tình y có chỗ nào đó sai sai, bệnh kiều cộng với hội chứng tuổi dậy thì, hiện giờ coi ra còn có thêm một cái đam mê bệnh hoạn nữa.

Y có đam mê lạ kì với cơ thể cường tráng của đàn ông, loại đam mê này trừ chuyện muốn người kia phịch mình ra thì phần nhiều chính là muốn chiếm làm của riêng, ước gì có thể xẻo ra mà đắp lên người mình.

Đỗ Cửu: "Ta cảm thấy đứa nhỏ này rõ ràng là cần một huấn luyện viên thể hình."

Muốn luyện ra cơ bắp khó bao nhiêu, ở xã hội hiện đại chỉ cần có nghị lực, chịu xì tiền ra thì tập ra cơ bắp đầy người cơ bản không thành vấn đề.

Nếu nam chính thụ Luther hiểu được ý nghĩ thật sự của Alsace thì nói không chừng những mâu thuẫn trong cốt truyện sẽ không xảy ra ấy, suy cho cùng thì cậu ta cũng tới từ thời đại bùng nổ công nghệ thông tin, dù có trông mèo vẽ hổ đi nữa cũng có thể chỉ được đúng đường cho Alsace, không tới mức khiến y bước tới đường cùng hoàn toàn hắc hóa.

Tiếc rằng trên đời không có nếu như, huống hồ gì người bình thường nào sẽ dễ dàng hiểu được suy nghĩ của "biến thái" chứ.

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Đỗ Cửu nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ mê muội, thậm chí không nhịn được vươn tay ra, lại không sờ lên người kỵ sĩ trưởng mà sờ lên người mình.

Y vốn chỉ khoác hờ một cái áo ngủ, sau khi cởi bỏ đai lưng thân thể trần trụi trắng nõn bên trong lập tức lộ ra ngoài.

"Cậu..." Kỵ sĩ trưởng vẫn còn kinh sợ vì biểu cảm bệnh hoạn kia của y, thấy vậy bỗng giật mình lùi về sau một bước, rồi lại nhanh chóng bước tới muốn kéo quần áo vào giúp y.

Đỗ Cửu cong môi thuận đà ôm lấy hắn, cánh tay mảnh khảnh vòng lên cổ, nhanh chuẩn cắn lấy hầu kết hắn.

Cả người kỵ sĩ trưởng căng cứng, theo phản xạ đẩy y ra, hắn tự biết không dùng sức nhưng đối với đồ bỏ như Đỗ Cửu thì đây lại là một đòn thật mạnh, cả người y gần như muốn bay ra ngoài, may mà phía sau là giường lớn mềm mại nhưng vẫn ngã mạnh xuống đó.

"Khụ khụ..." Đỗ Cửu ôm ngực cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên đã xuất hiện vết bầm thật đậm.

Y chống tay đứng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo: "Kỵ sĩ trưởng muốn giết ta sao?"

Kỵ sĩ trưởng thật sự không cố ý, chính bản thân hắn cũng hốt hoảng, bước nhanh lại kiểm tra vết thương trên người Đỗ Cửu lại bị y hất tay ra, chỉ đành quỳ một gối xuống trước mặt y.

"Xin lỗi, là do tôi vô ý, xin cậu chủ trách phạt."

"Trách phạt?" Đỗ Cửu cười lạnh, giơ bàn chân trần trụi tái nhợt giẫm lên vai hắn nhẹ nhàng vân vê, "Ngươi nói ta phải trách phạt ngươi thế nào mới được đây?"

Kỵ sĩ trưởng ngước mắt lên rồi lại mau chóng cụp xuống, thiếu niên nửa nằm, vạt áo mở rộng, hơn nữa vì đang giẫm lên vai hắn mà cả người hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, tư thế kia, vẻ mặt kia khiến hầu kết hắn khẽ trượt, bỗng dưng có cảm giác không thể kìm chế nổi.

Rõ ràng trước đó lúc thuốc hết hiệu lực hắn chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét nhưng hiện giờ lại đột nhiên có cảm giác, hắn bắt đầu sinh ra nghi ngờ với sự tự chủ của bản thân mình.

Đỗ Cửu khẽ cúi người, dùng mũi chân nâng cằm hắn lên ép hắn nhìn mình, nở nụ cười ác ý: "Ngươi nói xem nếu bây giờ ta bảo ngươi tiến vào thì sao nhỉ?"

Ngón chân y cố ý trêu chọc hầu kết kỵ sĩ trưởng, nhẹ nâng cằm, vênh váo tự đắc rồi lại lộ ra ác ý thật sâu: "Ôm ta, nếu không muốn ta bảo ngươi tiến vào, không muốn ta tố cáo với ông nội thì ôm ta!"

Ánh mắt kỵ sĩ trưởng sầm xuống, màu lục nhạt vốn có gần như muốn hóa thành màu đen, hắn nhìn Đỗ Cửu chăm chú một lát, sau đó dường như hạ quyết tâm gì đó bắt lấy mắt cá chân y, mặt không cảm xúc mà đè y xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info