ZingTruyen.Info

[ Đam mỹ, Edit ] Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phủ Nhân [ Quyển 1 ]

Chap 68: Giúp đỡ nhau

VyAn1311

Du Tiểu Mặc ngồi xổm trong góc ánh mắt lấp lóe không yên, "Lăng sư huynh, có thể đổi điều kiện được không?"

"Ai nói với ngươi đây là điều kiện, ngươi làm hại nó đứng lên, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm làm nó mềm lại, đây là trách nhiệm của ngươi." Lăng Tiêu trả lời một cách hời hợt, nét mặt kia thật giống như chuyện này chả liên quan gì tới y.

Du Tiểu Mặc mém chút nữa đã bị nghẹn nước miếng mà chết, tại sao thần bột lại là lỗi của hắn, nhưng mà... hình như cũng là lỗi của hắn thật.

"Nhưng, nhưng mà... một lát nữa là tới trận đấu rồi, ta sợ không kịp mất." Du Tiểu Mặc đành phải ra sức kiếm cớ.

Lăng Tiêu ngồi thẳng lên, dựa lưng vào thành giường, thoải mái nhàn nhã nhìn hắn: "Chuyện thi đấu thì ngươi cứ yên tâm, cho dù tới muộn ta cũng có cách không làm cho người khác nghi ngờ, huống hồ, bị hủy tư cách thi đấu không phải là chuyện tốt sao, miễn cho lão hồ ly Thang Phàm kia lại sinh nghi."

Lý do này thật là hợp tình hợp lý, Du Tiểu Mặc nghĩ mãi cũng không tìm được điểm nào có thể bắt bẻ, đành phải vắt óc tìm cớ khác.

"Nói nhiều như vậy, cuối cùng ngươi có làm hay không?" Lăng Tiêu tức giận, y cũng không muốn dong dài với hắn nữa, đến lúc có người tới gõ cửa thì chẳng phải kế hoạch y đã tính toán tỉ mỉ sẽ thất bại trong gang tấc sao?

Du Tiểu Mặc bị y hù cho hoảng sợ, lắp bắp: "Ta ta ta... ta không biết..."

Lời này hoàn toàn không phải bịa đặt, tuy nhiên kiếp trước Du Tiểu Mặc đã sống đến mười tám tuổi, nhưng hắn vẫn là một bé xử nam ngây thơ, mấy chuyện mà nam sinh bình thường hay làm, ví dụ như xem phim người lớn này kia, tất cả hắn đều chưa từng thử, chuyện này liên quan tới việc hắn được dạy bảo ở nhà, cho nên rất nhiều chuyện đối với hắn vẫn là lần đầu tiên.

Nghe hắn nói vậy, Lăng Tiêu nhàn nhạt nheo mắt lại, "Chẳng lẽ ngươi chưa từng tự an ủi hả?"

"Tự, tự an ủi?" Du Tiểu Mặc lè lưỡi, từ này nghe rất quen thuộc nha, giống như mấy nam sinh trong lớp có từng lén lút nói với nhau rồi.

Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên kéo hắn về phía mình.

Du Tiểu Mặc không ngờ y lại đột nhiên động thủ như vậy, không kịp trở tay đã bị ôm trọn vào lòng, không đợi hắn giãy dụa, Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay ra, vô cùng chính xác mà bắt lấy tiểu đệ đệ giữa hai chân hắn.

Tiểu xử nam ngây thơ lập tức hóa đá!

Dường như Lăng Tiêu không phát giác được biến hóa của hắn, chỉ cảm thấy tay mình đang nắm lấy một thứ vô cùng mềm mại, không nhịn được nhéo tiểu đệ đệ của hắn một cái, lần đầu tiên của xử nam luôn rất nhạy cảm, vì vậy dưới sự vuốt ve của y, tiểu đệ đệ bắt đầu vùng lên, cảm giác được sự thay đổi hắn, Lăng Tiêu rốt cục cũng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang đỏ tưng bừng của Du Tiểu Mặc, đùa giỡn: "Chỗ này của ngươi... thật nhỏ!"

Du Tiểu Mặc thở hổn hển, mặt đỏ bừng, có thẹn thùng nhưng đa phần là tức giận, còn dám nói chỗ đó của hắn nhỏ, được rồi, tuy nhiên có nhỏ thật, nhưng đó là bởi vì hắn vẫn còn bé, nếu như hắn trưởng thành rồi khẳng định không thể nhỏ hơn y, chỉ là bây giờ không phải lúc nghĩ tới mấy thứ này, mệnh căn của hắn còn đang nằm trong tay người khác kia kìa.

"Ngươi, ngươi mau buông ra..."

Lăng Tiêu cười ám muội, một tay ôm hắn vào ngực, "Nếu như ngươi không biết, vậy thì để ta dạy cho ngươi đi, tin tưởng ta, chỉ cần một lần ngươi sẽ hiểu ngay, đây chính là bản năng của mỗi người đàn ông, không khó học."

Dứt lời, Lăng Tiêu liền ném cái áo bào xanh của hắn qua một bên, lộ ra cái quần dài màu trắng bên dưới áo, hoàn toàn không cho hắn cơ hội cự tuyệt đã cởi quần của hắn ra, tiểu đệ đệ mới cứng được một nửa không kịp chờ đợi để nhảy ra ngoài.

Nhìn thấy một màn như vậy, Du Tiểu Mặc nóng nảy tới mức mắt đỏ ngầu.

Hắn vội vàng cựa quậy hy vọng có thể thoát khỏi vòng tay của Lăng Tiêu, nhưng mà thể lực của tên kia không phải là thứ hắn có thể rung chuyển nổi.

Phải biết, bộ dạng quần áo lộn xộn nửa thân trần của hắn ở trong mắt Lăng Tiêu là một sự quyến rũ khó hình dung được, đặc biệt là thứ đồ nho nhỏ bị y nắm trong tay, bởi vì vẫn chưa trưởng thành cho nên vẫn còn hơi nhỏ, nhưng hình dạng lại rất đẹp, non nớt trắng trẻo như một thanh ngọc, lúc nhếch lên cực kỳ đáng yêu, hiện tại y đã tin tiểu gia hỏa thật sự không có tí tẹo kinh nghiệm nào về việc này rồi. [ Chi tiết a~~ ]

Không hiểu vì sao chỉ cần nghĩ tới việc này y đã cảm thấy vui vẻ.

Dưới kỹ xảo cao siêu của y, chưa tới hai cái tiểu gia hỏa đã tiết ra, tiểu xử nam ngây thơ đã mất lần đầu tiên trong tay của y, chất lỏng màu trắng đục nồng nặc mùi xạ hương ấy ở trong mắt Lăng Tiêu cũng trở nên mê người vô cùng.

Bị ép phát tiết một lần, kỳ thật Du Tiểu Mặc cũng chẳng cảm nhận được bao nhiêu khoái cảm.

Bởi vì đây là lần đầu tiên của hắn, cho nên khả năng chống cự rất kém, chỉ cần Lăng Tiêu đụng vài cái hắn đã không chịu nổi, cả người tựa như kiệt sức mà ngã vào lồng ngực của y.

Hai gò má đỏ ửng, đối với một tiểu xử nam mà nói, loại khoái cảm lúc nãy khiến hắn thoải mái tới mức thiếu chút nữa đã kêu lên, hắn chưa bao giờ biết được, chỉ cần cầm chặt nơi đó của mình có thể cho cảm giác mãnh liệt như vậy, hại hắn toàn thân nóng bừng như bị đặt trên đám lửa."Sao nào, có phải rất thoải mái đúng không?" Lăng Tiêu mãn nguyện xoa đầu hắn, cười híp mắt.

Du Tiểu Mặc vùi đầu vào ngực y, sau nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau, hắn mới phát ra một âm thanh yếu như tiếng muỗi bay, "Ừm..."

"Như vậy, hiện tại tới lượt ta đi!" Lăng Tiêu thì thầm vào tai hắn, giọng cười đầy ám muội, đồng thời kéo tay hắn xuống phía dưới, cái thứ cứng rắn như cây gậy sắt kia cũng không vì thời gian mà mềm đi chút nào, thậm chí nhiệt độ và độ cứng còn hơn lúc trước, dù đã được cách một lớp vải cũng khiến hắn cảm giác muốn bỏng tay, huống chi là trực tiếp sờ lên.

Nhiệt độ nóng tới mức Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa đã giật tay về, nếu không phải bàn tay hắn vẫn bị Lăng Tiêu cầm chặt.

Nhưng Du Tiểu Mặc cũng phát hiện ra một sự thật, một tay của hắn vậy mà không cầm nổi cây gậy của Lăng Tiêu, kinh ngạc tới nỗi làm hắn mở mắt nhìn sang, mới nhìn một cái đã khiến hắn thở dốc vì sợ hãi, cái này cũng quá lớn rồi đó, sau đó hắn so sánh với thứ đó của mình, tự ti vô cùng, khó khách tên kia nói hắn nhỏ, vừa so sánh một cái đã thấy thứ kia của mình chính là một cọng giá mà!

Du Tiểu Mặc đang bận tự ti cho nên hắn cũng không biết nhận thức của mình có chút khuyết thiếu, bởi vì nếu hắn có cơ hội nhìn thấy chỗ đó của người khác thì sẽ hiểu ngay, thực ra cây gậy của Lăng Tiêu lớn hơn bất cứ người thường nào, người khác cho dù có lớn cũng không thể lớn tới như vậy.

"Nhanh lên!" Lăng Tiêu thở dốc một tiếng, thúc giục Du Tiểu Mặc còn đang bận ngu ngơ.

Du Tiểu Mặc bị giật mình, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn cây gậy trong tay mình, tuy rằng Lăng Tiêu đã giúp hắn, nhưng thời gian lúc đó quá ngắn, hắn căn bản không cảm nhận được chút xíu tinh túy nào trong đó, đành phải dùng hai tay nắm chặt cây gậy kia, nhắm mắt lại nhớ mấy bước lúc Lăng Tiêu giúp hắn.

Quả nhiên, khả năng học tập của nam nhân ở phương diện này rất mạnh.

Vì vậy, học trò tốt Du Tiểu Mặc đang ra sức cúi vào giữa hai chân Lăng Tiêu, phấn đấu tới mức đầu đầy mồ hôi, nhưng thời gian trôi qua, càng lúc càng gần giờ thi đấu, tay Du Tiểu Mặc cũng mỏi nhừ rồi, vậy mà Lăng Tiêu vẫn chưa chịu phát tiết, cây gậy kia vẫn to lớn dũng mãnh, không hề có dấu hiệu muốn bùng nổ.

Du Tiểu Mặc vốn định dừng lại, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt ẩn nhẫn thở gấp của Lăng Tiêu, hắn lại nghĩ hiện tại mà dừng thì không tốt lắm, đành phải cố chịu đựng rồi tăng thêm tốc độ.

Đúng lúc này, Lăng Tiêu mở mắt, căng thẳng nói: "Làm ở phía trên ấy."

Phía trên? Du Tiểu Mặc mờ mịt nhìn xuống, ánh mắt dời tới giữa hai tay mình, rốt cục phát hiện ở trên chóp cây gậy kia đang nhỏ giọt ra một loại dịch, lập tức lúng túng, đây không phải là chỗ để đi tiểu sao?

Giương mắt lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lăng Tiêu, tất cả cơ bắp trên người y đều căng lên, Du Tiểu Mặc lại do dự một lát, cuối cùng đành phải đè xuống cảm giác khó chịu này, dùng một tay vuốt ve đỉnh, kết quả là thứ chất lỏng kia càng ngày càng nhiều, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bản tính tò mò của Du Tiểu Mặc bộc phát, lại chọc chọc vài cái, thậm thí còn dùng móng tay miết nhẹ một cái, không ngờ tới...

Lăng Tiêu đột nhiên gầm lên một tiếng, cây gậy kia cũng run rẩy không ngừng, tinh hoa đậm đặc đã rất nhiều năm chưa được phát tiết bây giờ đang phun trào ra ngoài, số lượng rất nhiều...

Du Tiểu Mặc hoàn toàn bị cảnh tượng này dọa tới ngốc luôn, chẳng kịp trốn, sau đó thì hắn bị đám tinh hoa này phun ra đầy người, ngay cả mặt cũng dính chưởng.

Chờ tới lúc Lăng Tiêu bình phục lại, liền thấy bộ dạng Du Tiểu Mặc bị phun cả người toàn tinh hoa mà ngu người luôn, không khỏi mỉm cười, tâm trạng của y sau khi phát tiết đang rất sung sướng [à..hừm..ok! Fine ! ] , trực tiếp dùng tay áo để lau mặt cho hắn, thậm chí còn tự mình cởi hết mấy thứ đồ không thể mặc trên người hắn, cũng may chỉ bẩn áo choàng bên ngoài.

"Ê, ngươi còn quần áo không?" Buổi sáng Lăng Tiêu đã tận mắt thấy hắn lấy quần áo ra, nhưng mà chỉ có mỗi một bộ.

Du Tiểu Mặc sững sờ lắc lắc đầu, hắn còn chưa thể bình phục lại sau đả kích lúc nãy.

Lăng Tiêu nhíu này, có chút mất hứng: "Chẳng lẽ ngươi chỉ có mỗi hai bộ y phục thôi hả?"

Du Tiểu Mặc tiếp tục gật gật đầu, lúc hắn xuống núi cũng không mua quần áo, không phải không có tiền mà là hắn cảm thấy hai bộ cũng đủ mặc rồi, cho nên cả hai lần xuống núi đều không có ý định đi mua quần áo.

Biểu lộ của Lăng Tiêu lúc này có thể dùng hai chữ phức tạp để miêu tả, nhìn Du Tiểu Mặc một cái rồi mới xuống giường cầm một cái áo bào màu trắng trong tủ ra, "Vậy mặc tạm bộ này của ta đi, lần sau xuống núi chúng ta sẽ mua thêm vài bộ." Dứt lời liền ném cho hắn.

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng tỉnh táo lại, chỉ là hắn chưa kịp xoắn xuýt cái việc mình bị tên kia làm dơ cả người đã bị cái áo choàng mà Lăng Tiêu ném tới tròng lên đầu, kéo xuống ấp úng nói: "Y phục này... có phải quá lớn không?"

"Quá lớn cũng phải mặc chứ sao, chẳng lẽ ngươi muốn mặc mỗi áo trong đi ra ngoài hả?" Lăng Tiêu vừa nói vừa cởi y phục trên người, lấy một bộ ngoại bào trong tủ rồi mặc vào.

"Vậy... vậy ta mặc thì hơn." Du Tiểu Mặc gục đầu xuống.

Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ hậu quả của việc mặc quần áo của Lăng Tiêu ra ngoài, lúc ấy hắn sẽ thà không mặc cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info