ZingTruyen.Info

Dam My Edit Truyen Thuyet Chi Chu Dich Phu Nhan Quyen 1

Sau khi rời khỏi Hòa Bình Trấn, Du Tiểu Mặc lập tức bị Lăng Tiêu mắng cho một trận.

Tùy tùy tiện tiện đi tin tưởng một người xa lạ, nếu kẻ đó có mục đích xấu thì phải làm sao bây giờ? Người ta bán đứt ngươi đi, ngươi còn đếm tiền cho người ta hả?

Cho nên Lăng Tiêu phải mượn cơ hội lần này mà dạy cho Du Tiểu Mặc một bài học.

Nội dung chính là không nên tin bất cứ kẻ nào đột nhiên vô duyên vô cớ đối tốt với mình, bởi vì chắc chắc chúng đang có mưu đồ.

Du Tiểu Mặc đối với cái này vẫn chứng tỏ sự hiểu biết lơ mơ của mình, nhưng hắn cũng biết có thể do hai thế giới khác nhau, chỉ là hắn không hiểu, tại sao là đề phòng một người đối tốt với mình cơ chứ, trong nhận thức của hắn, không phải tất cả đều là người xấu, cho nên hắn lập tức ném sự nghi vấn này cho Lăng Tiêu,

"Tiểu sư đệ, mặc dù tu luyện giả có thể một tay che trời, nhưng có được năng lực ấy cũng là do họ làm trái ý trời, bởi vậy con đường nghịch thiên này vô cùng hung hiểm, cho nên cách tốt nhất đó là không ngừng nâng cao thực lực của bản thân, và ngươi cũng nên biết, không phải muốn tăng thực lực là tăng được, mỗi tu luyện giả đều khác nhau, tư chất kém, điều kiện kém, bọn họ chỉ có thể dùng cách không ngừng cướp đoạt các loại tài nguyên để củng cố cho bản thân, ngươi hiểu chưa."

Lăng Tiêu không thích lằng nhằng, bởi vậy trong mắt y, nắm đấm chính là đạo lý, nhưng nếu có thể làm cho Du Tiểu Mặc hiểu ra, y không ngại mà giảng giải một lần.

Đã nói tới như vậy rồi, Du Tiểu Mặc cũng hiểu được đại ý.

Nói ngắn gọn chính là cách sinh tồn ở hai thế giới khác nhau, cho nên quy tắc cũng khác nhau.

Thế giới mà hắn đã sống trước kia là một nơi rất bình thường, loài người chỉ theo đuổi ấm no, dù có vài người cá biệt coi trọng quyền lực và tiền tài, nhưng do thế giới có sự hạn chế, cho nên cũng chỉ có loài người là đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp mà thôi.

Nói cách khác, nếu như Kim Tự Tháp ở Trái Đất chỉ cao một mét, thì Kim Tự Tháp ở mảnh không gian gọi là đại lục Long Tường này có thể cao tới ngàn mét vạn mét, căn bản là hai thế giới có bản chất khác nhau hoàn toàn.

Cho nên, ham muốn của con người ở đây cũng khác nhau, nếu như thế giới càng ngày càng trở nên phức tạp, tự nhiên nhân tính cũng sẽ dần dần mà biến mất.

Nhưng mà...

"Lăng Tiêu sư huynh, nói tới nói lui, ngươi đừng có thò tay vào trong y phục của ta được không?" Du Tiểu Mặc cắn răng nghiến lợi rít lên.

Rõ ràng bọn họ đang nói tới đạo lý về thế giới quan đó, không khí nghiêm túc như vậy, tên này lại có thể vô sỉ tới mức thò tay vào sờ ngực hắn, vào giây phút này hắn rất muốn dùng vài phút mặc niệm cho thế giới quan bị phá vỡ của mình, vậy mà Lăng Tiêu không hề cho hắn cơ hội, hắn đang chuẩn bị đau thương cơ mà.

"Không thể." Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng đọng một nụ cười vui vẻ, mặc kệ cho Du Tiểu Mặc kéo thế nào, giãy dụa ra sao, hai cái tay xấu xa luồn vào y phục hắn nhất quyết không chịu đi ra, còn ác ý mà sờ sờ vài cái, rồi nhéo nhéo hai cái nụ hoa hồng hồng kia.

Du Tiểu Mặc hít vào một hơi, hung dữ lườm y, lại cảm thấy vậy vẫn chưa đủ hả giận, giơ chân lên mà tàn bạo đạp cho y một cái, kết quả, Du Tiểu Mặc hét thêm một tiếng 'Ối' thảm thiết, khuôn mặt đều đau tới vặn vẹo luôn, vội vàng ôm cái chân đáng thương của mình, còn thiếu đúng hai giọt nước mắt cá sấu nữa là đủ bộ rồi.

"Ngươi ngươi ngươi... Chân ngươi làm bằng cái thứ gì vậy?"

Thậm chí hắn còn có cảm giác đá vào tường đồng vách sắt luôn ấy, tên xấu xa này, không chỉ có miệng và tay đang khi dễ hắn, thậm chí tới cả cái chân của y cũng muốn khi dễ hắn luôn.

Lăng Tiêu bị Du Tiểu Mặc chọc cho cười tới mức muốn đau sốc hông luôn, ôm chặt hắn, vui vẻ nói: "Thật ra là làm từ thịt đó."

Du Tiểu Mặc lập tức đảo mắt, ra vẻ 'Ta không thèm tin'.

"Vậy sư huynh giúp ngươi xoa xoa nha." Lăng Tiêu cười híp mắt.

Sắc mặt của Du Tiểu Mặc lập tức đen thui, sau đó càng ngày càng đen hơn, cuối cùng không nhịn nổi mà gào, "Ngươi là tên khốn kiếp, rõ ràng ta bị thương ở chân, sao ngươi lại sờ ngực ta? Ngực ta đâu có bị thương."

Lăng Tiêu lập tức làm bộ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn chân thành xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta quên mất, lần sau nhất định không thế nữa đâu."

Còn có lần sau? Không có cửa đâu! Nhìn cái nụ cười đáng giận trên mặt y, nhìn sao cũng thấy khó ưa, Du Tiểu Mặc quyết định không thèm tin tưởng bất cứ lời nào của y nữa.

Theo từng trận nhỏ giọng mắng mỏ, xe ngựa rất vui vẻ chạy về phía Thanh Thành, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không phát hiện ra, lần này hắn không hề say xe nữa rồi.

Thanh Thành là thành thị phát triển nhất của phái Thanh Thành, cũng là một trong ba thành trấn đứng đầu ở vùng phía nam. Xe ngựa lắc lư cả buổi, rốt cục Du Tiểu Mặc cũng không chịu nổi. Lăng Tiêu cũng không có ý định cứ ngồi xe ngựa mãi, cho nên chạy tới nửa đường đã đuổi Liệt Hỏa mã đi chỗ khác, sau đó gọi một con dực điểu tới chở hai người bay thẳng tới Thanh Thành.

Tốc độ của dực điểu nhanh hơn xe ngựa rất nhiều, không đến nửa ngày bọn họ đã tới bên ngoài Thanh Thành, từ xa nhìn lại, diện tích của Thanh Thành còn lớn hơn cả thành Hồn Cực, cực kì đồ sộ hùng sĩ, chỉ nhìn cũng làm người ta rung động, dù đứng ở trên cao cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của Thanh Thành, khó trách phái Thanh Thành có thể ngang hàng với phái Thiên Tâm, đúng là trận chiến của những môn phái mạnh mẽ.

Bởi vì đã tới khá vội, cho nên hai người cũng chẳng có thời gian đi dạo phố, Lăng Tiêu để dực điểu dừng ở một cánh rừng bên ngoài thành, sau đó mới ôm Du Tiểu Mặc vẫn còn đau đến đi cà nhắc vào thành, nhưng trước khi vào thành, y cũng đã thay đổi khuôn mặt của mình và Du Tiểu Mặc rồi.

Thời điểm tới thành Hồn Cực có lẽ không cần thiết phải dịch dung, bởi vì thành Hồn Cực ở rất xa phái Thiên Tâm, dù có tin tức gì cũng chưa chắc đã tới tay phái Thiên Tâm được, nhưng Thanh Thành thì khác.

Thanh Thành là địa bàn của phái Thanh Thành, trong thành thậm chí còn có người của phái Thanh Thành đóng quân ở đó, mỗi ngày cũng có hộ vệ tuần tra, có thể nói là phòng thủ cực kì nghiêm ngặt, nhưng dù sao thì nơi này có quá nhiều người qua lại, một khi có tin tức gì bị truyền ra, rất dễ dàng rơi vào tay phái Thiên Tâm, cho nên làm việc tốt nhất là phải cẩn thận.

Nơi nổi danh nhất Thanh Thành chính là Vạn Bảo Các, mỗi tháng Vạn Bảo Các đều tổ chức một lần đấu giá.

Mà tình cờ là đấu giá hội của tháng này chính là đợt đấu giá tinh phẩm ba tháng mới có một lần.

Chỉ là nó không giống với phòng đấu giá Thất Tinh, Thất Tinh là một phòng đấu giá chính quy, mở cửa chào đón tất cả mọi người vào, mà Vạn Bảo Các lại mang tính tư nhân hơn, nếu không có thiếp mời đặc biệt của phái Thanh Thành thì không thể vào."Lăng sư huynh, chúng ta không có thiếp mời thì phải làm sao mới vào được?"

Du Tiểu Mặc nghe tới cần thiếp mời thì vội vàng hỏi, hắn lo lắng nhưng đồng thời cũng quên mất một việc, nếu Lăng Tiêu không có thiếp mời thì còn dẫn hắn tới đây làm gì, hơn nữa cho dù không có thiếp mời thì y cũng sẽ tìm cách lấy được một tấm.

Lăng Tiêu nói, "Tuy thế lực của Đường Hồn không thể coi là thế lực hàng đầu, nhưng cũng có thể nói là đứng hạng hai rồi, hơn nữa sản nghiệp của hắn có phạm vị khá rộng, quan trọng nhất là hắn có tiền, đương nhiên phái Thanh Thành sẽ phát thiếp mời cho hắn rồi."

Tề quản sự biết rõ Lăng Tiêu muốn tham gia đấu giá hội của Vạn Bảo Các, cho nên sau khi tra được tin tức vội vàng báo lên, còn ân cần đưa thêm một tấm thiếp mời, không dài dòng chút nào, thái độ gọn gàng linh hoạt này làm cho Lăng Tiêu rất hài lòng.

Tuy là dịch dung nhưng hai người vẫn trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Nguyên nhân chính là Du Tiểu Mặc đang bị Lăng Tiêu ôm vào lòng, nếu như Lăng Tiêu ôm một phụ nữ thì đã chẳng gây sự chú ý tới vậy, nhưng quan trọng là người trong ngực y lại là một thiếu niên.

Da mặt Du Tiểu Mặc nào có dày tới vậy, cả một đường bị nhìn chằm chằm rốt cục cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu giãy dụa đòi xuống, thực ra chân của hắn vốn cũng hết đau rồi.

Lăng Tiêu biết rõ da mặt hắn khá mỏng, cũng không ép hắn, sau khi buông Du Tiểu Mặc ra liền cầm tay hắn kéo tới Vạn Bảo Các, không ngờ Du Tiểu Mặc như bị đóng đinh tại chỗ, Lăng Tiêu quay đầu lại đã thấy hắn mừng rỡ nhìn vào một cửa hàng ven đường, đó là một đan phố.

"Lăng sư huynh, ta muốn đi vào bán chút linh đan đã, hay là ngươi đứng ở đây chờ ta một lát?"

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nói với Lăng Tiêu, nếu không phải tình cờ nhìn thấy cửa hàng này chắc hắn đã quên mất tiêu, nếu như đợi đấu giá hội bắt đầu mà không đủ tiền thì bọn họ đi một chuyến uổng công rồi.

Lăng Tiêu nhíu mày, cũng biết đại khái hắn đang nghĩ gì, trực tiếp lôi hắn đi, vừa giải thích: "Không cần bán linh đan, ta có kim tệ."

Du Tiểu Mặc sững sờ, vội hỏi: "Làm sao ngươi lại có?"

Trong nhận thức của hắn thì Lăng Tiêu còn nghèo hơn cả hắn nữa, cho nên mỗi lần gặp được nơi phải dùng tiền, hắn chưa bao giờ trông cậy vào Lăng Tiêu, bởi vậy cũng rất tự giác mà bỏ tiền ra.

"Đường Hồn." Lăng Tiêu cũng không quay đầu lại, thoải mái ném cho hắn hai chữ.

Nghe được cái tên này, Du Tiểu Mặc hết sức ghen tị, người nào đó chỉ cần ra tay một lần là vớ được một mỏ vàng to tướng (tài sản của Đường Hồn ấy mà), còn hắn thì sao, mỗi lần bán linh đan cũng chẳng được nổi một vạn kim tệ nữa, giờ nhiều nhất tài sản cũng chỉ có hai ngàn vạn, sau đấy lại bỏ gần ngàn vạn để mua sắm, thật là làm cho người ta tức chết mà!

Chỉ là, cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn đem đám linh đan hắn đã chuẩn bị sẵn để đổi được kim tệ từ tay Lăng Tiêu, một cái túi trữ vật không lớn lắm lúc này đã đựng tràn đầy kim tệ, hắn chỉ đếm sơ sơ thôi, gần như gấp bội tài sản của hắn rồi...

Nhìn cái đống kim tệ này, trong đầu Du Tiểu Mặc chỉ còn năm chữ hâm mộ, đố kị, hận!

Sau nửa canh giờ, bọn họ cũng tới trước cửa Vạn Bảo Các.

Ngoài dự liệu, Vạn Bảo Các không hề đồ sộ như phòng đấu giá Thất Tinh, cửa ra vào của nó nằm ở một nơi hẻo lánh, nếu ai không để ý chắc chắn sẽ bỏ qua nó, mà người qua lại trên con đường này cũng khá ít.

Cửa vào Vạn Bảo Các cũng không có thủ vệ, chỉ có một mảnh vải màu đen treo ở nơi đó, Lăng Tiêu không hề do dự, dẫn Du Tiểu Mặc đi thẳng vào trong.

Trong phòng không tối như Du Tiểu Mặc tưởng tượng, ngược lại còn rất sáng sủa, hơn nữa rốt cục cũng thấy thủ vệ rồi, có mấy người canh giữ ở hai bên lối vào, lúc hai người đi tới, một tên thủ vệ bắt họ trình thiếp mời.

Lăng Tiêu đưa tờ thiếp mời kia ra.

Thủ vệ chỉ nhìn thoáng qua đã trả lại cho y, sau đó còn hỏi hai người có muốn dùng áo choàng hay không.

Lăng Tiêu lấy hai chiếc áo choàng màu đen, choàng một cái cho Du Tiểu Mặc rồi tự choàng cho mình, bởi vì đấu giá hội của Vạn Bảo Các tổ chức trong một đại sảnh lớn, cho nên chỉ cần đi vào cũng quan sát trọn vẹn cảnh tượng bên trong, nếu như lúc này không muốn bị mọi người biết mình là ai, vậy thì áo choàng là vật không thể thiếu được rồi.

Sau khi mặc áo choàng xong, Lăng Tiêu dắt Du Tiểu Mặc đi vào đại sảnh.

Hai người tới khá trễ, đại sảnh giờ phút này đã kín người, chỉ là vì chỗ dựa của Vạn Bảo Các là phái Thanh Thành, cho nên không ai dám diễu võ giương oai ở đây, không khí cũng không ồn ào như ở phòng đấu giá Thất Tinh, đa số người ở đây đều ngồi bình thản trên ghế, nhẹ nhàng trò chuyện với nhau.

Hai người vừa đi vào, Lăng Tiêu đã phát hiện có mấy đạo thần niệm đang quét qua người họ, thần niệm tới từ vài hướng, một hướng chính là chỗ mấy thủ vệ của Vạn Bảo Các đang đứng, còn một chỗ chính là phía sau bàn đấu giá, người có đạo thần niệm này có thực lực mạnh hơn những người khác.

Dù sao thì, Lăng Tiêu còn chẳng thèm nhăn mày, có mạnh đến mấy cũng chỉ là mấy con muỗi vo ve trước mặt y, muốn nhìn thấu y và Du Tiểu Mặc đã được y bảo vệ kỹ càng là chuyện không thể nào.

Bình thường những thế lực khá mạnh sẽ chọn ngồi ở những ghế đầu tiên, nhưng Lăng Tiêu thì khác, tìm đại một chỗ trống ở phía sau rồi ngồi xuống, đương nhiên Du Tiểu Mặc cũng ngồi bên cạnh.

Du Tiểu Mặc đã được tham gia đấu giá hội một lần rồi nên cũng không còn háo hức ngó quanh như lần trước nữa, trên thực tế, hắn cũng chẳng có điều kiện để mà ngó quanh, bởi vì cái áo choàng khổng lồ gần như đã che chắn hết tầm nhìn của hắn rồi, ngay cả đi đường cũng khá vất vả.

Hai người có vẻ như tới gần sát giờ, vừa ngồi xuống không bao lâu, đấu giá hội đã bắt đầu rồi.

Đại sảnh vốn rất yên lặng lúc này càng thêm an tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào bàn đấu giá.

Chỉ thấy sau bàn đấu giá có một lão giả mặc áo xanh đang bình tình đi tới, cũng không nói nhiều, rất nhanh đã nói tới vấn đề chính, vật phẩm đấu giá đầu tiên chính là thứ mọi người tất cả mong đợi, thịt Vạn Linh Địa dương, chỉ là không giống với tin tình báo mà Lăng Tiêu nhận được, có vẻ như chỗ thịt này chỉ có một con Vạn Linh Địa dương mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info