ZingTruyen.Info

[Đam mỹ Edit Hoàn] Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Phiên ngoại 2: Đại nam thần và tiểu nam thần (2)

diepchieunhi

Vì ở thế giới hiện đại nên tui để xưng hô là tôi em nhé.

Phiên ngoại 2: Đại nam thần và tiểu nam thần (2)

Diễn đàn R đại tinh phong huyết vũ, bài viết cuối cùng thành trận war, bị người quản lý khóa bài mới yên tĩnh.

Nhưng hai người ở trung tâm câu chuyện, sau khi rời khỏi R đại, lại ngọt ngào nắm tay nhau đi mua sắm và xem phim.

Sự thật là thế này, sau khi sinh viên không biết tên quay lại lớp học rời đi, Ôn Thanh Lan trở về phòng làm việc, hắn là giáo sư R đại, tất nhiên có phòng làm việc riêng của mình, để giáo trình xuống, rồi định rời khỏi R đại.

Tiêu Cảnh cũng theo Ôn Thanh Lan tới phòng làm việc.

Tiêu Cảnh tới cửa phòng làm việc thấy Ôn Thanh Lan thu dọn bàn học, cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, lập tức không vui nói: "Sư tôn, đã quên đáp ứng Tiểu Cảnh chuyện gì sao?"

Ôn Thanh Lan giương mắt nhìn tiểu đồ đệ vẻ mặt không vui, nghi hoặc nói: "Sao vậy, không phải em nói muốn ở chỗ này làm đồ đệ duy nhất của vi sư sao, vi sư đã đồng ý rồi, lại sao thế?"

Tiêu Cảnh tức giận trừng mắt với Ôn Thanh Lan, kéo dài giọng gọi: "Sư tôn...."

Bị đồ đệ gọi như thế, Ôn Thanh Lan bất đắc dĩ thả chìa khóa xe xuống nhìn đối phương: "Đã làm theo yêu cầu của em, giờ còn muốn gì nữa?"

Tiêu Cảnh đi tới, kéo tay Ôn Thanh Lan, cúi đầu thấp giọng nói: "Không chỉ như thế, đồ nhi còn muốn hẹn hò với sư tôn, giống như người yêu ở thế giới này, sư tôn đã đồng ý, đi tới nơi này, phải cùng Tiểu Cảnh du lịch."

Lúc này mới nghĩ ra Tiêu Cảnh rốt cuộc đang mong đợi cái gì, Ôn Thanh Lan bất đắc dĩ vỗ khuôn mặt tươi cười của tiểu đồ đệ: "Em yên tâm, bản tôn đã đồng ý, tuyệt không nuốt lời."

Đôi mắt Tiêu Cảnh nháy mắt sáng lên, làm nũng nói: "Sư tôn, chúng ta đi xem phim đi."

Trên thực tế Ôn Thanh Lan đối với khoa học kỹ thuật của phàm thế cũng vô cùng có hứng thú, tuy giữ lại ký ức của giáo sư Ôn, nhưng sau khi thần hồn trở về vị trí cũ, những ký ức này giống như là video hình ảnh được lưu trữ, thiếu thiếu chút gì đó, cho nên khi Tiêu Cảnh đề nghị, Ôn Thanh Lan không nói thêm gì, đã trực tiếp đồng ý rồi.

Hai người lấy xe, lái khỏi R đại đến trung tâm thương mại lớn nhất.

Nơi này là nơi tiêu phí nổi tiếng nhất của R thị, từ tầng một đến tầng hai mươi các loại mua sắm tiêu dùng vui chơi, cái gì cần đều có.

Tiêu Cảnh kéo tay Ôn Thanh Lan đến thẳng khu quần áo nam: "Sư tôn, chúng ta mua một bộ tình nhân đi, như vậy đi xem phim mới có ý nghĩa."

Ôn Thanh Lan đồng ý đi chơi với Tiêu Cảnh, chỉ cần yêu cầu của Tiêu Cảnh không quá phận, hắn đều không có ý kiến gì, bởi vậy gật đầu đồng ý, nhìn Tiêu Cảnh hăng hái bừng bừng chọn tới chọn lui.

Tiêu Cảnh ở bên cạnh chọn quần áo, Ôn Thanh Lan nhàm chán quan sát trung tâm thương mại, náo nhiệt và có trật tự, trên mặt mỗi người đều có vẻ hài lòng, xem ra thoát khỏi thế giới tu sĩ, con người phát triển khoa học kỹ thuật sống tốt hơn.

Ôn Thanh Lan chưa suy nghĩ được bao lâu, Tiêu cảnh đã chọn xong quần áo, kêu hắn lại đây.

Tiêu Cảnh chọn hai bộ quần áo thời trang đặc biệt, kiểu áo len, hoa văn ở giữa là hai chữ cái in hoa.

Cũng không biết Tiêu Cảnh tìm thế nào, hai chữ này là họ viết tắt của hai người.

Tiêu Cảnh mặc chiếc áo len màu đen, đổi quần dài màu sáng và đôi giày kiểu mới, trông vừa khốc vừa soái, cười rộ lên còn có vẻ tà tà quyến rũ, làm cô nhân viên nhịn không được đỏ mặt.

Thấy sư tôn đi tới, Tiêu Cảnh đem áo len in chữ 'X' đưa cho Ôn Thanh Lan, con ngươi lóe sáng nhìn chằm chằm Ôn Thanh Lan: "Sư tôn, thay đi."

(*) Họ của Tiêu Cảnh là Xiāo, Ôn Thanh Lan là Wēn

Khí chất của hắn khác với Tiêu Cảnh, mặc áo len màu đen, có vẻ thanh quý, nhìn qua tuy rằng đẹp trai, nhưng lại có cảm giác như tiểu vương tử.

Trông thấy hai người đàn ông có ngoại hình xuất sắc như vậy, cô nhân viên nhịn không được khen ngợi: "Hai vị cảm tình thật tốt, nhất định là bạn tốt đi, mới chọn cùng một kiểu quần áo, mặc vào thực sự là mỗi người mỗi vẻ, đều rất đẹp trai."

Tiêu Cảnh im lặng nắm tay Ôn Thanh Lan, nắm chặt, sau đó nhe răng nói với cô nhân viên: "Chúng tôi là người yêu, cô gái."

Sau đó vẹt thẻ trong vẻ mặt ngạc nhiên của cô nhân viên bán hàng.

Mua xong quần áo, hai người dắt nhau đi ăn cơm, cơm nước xong suất chiếu phim điện ảnh ở rạp phim cũng không nhiều, đang chiếu chỉ có một bộ phim tiên hiệp nổi tiếng, một bộ phim hoạt hình tương đối nhạt và một bộ trinh thám.

Tiêu Cảnh có chút thất vọng chọn một hồi, cuối cùng do dự hỏi: "Sư tôn, không thì khỏi coi?"

"Tại sao, không phải nói muốn xem phim điện ảnh sao?" Ôn Thanh Lan có chút buồn bực nhìn Tiêu Cảnh, quay đầu nhìn tựa phim: "Tôi thấy 《 Chí Thần Truyện 》 rất được, chọn cái này đi."

《 Chí Thần Truyện 》 là phim điện ảnh tiên hiệp hot nhất, nghe nói sự phát triển của game có liên quan đến bộ phim được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết này.

Tiêu Cảnh ở bên cạnh có chút rầu rĩ không vui, nhưng nó làm Ôn Thanh Lan tò mò, muốn biết phim thế nào khiến tiểu đồ đệ tình nguyện tối nay không coi, cũng không muốn đi vào: "Vậy cái này đi."

"Sư tôn.... Chúng ta xuống dưới chơi game nha." Đôi mắt Tiêu Cảnh lóe lên một cái, muốn dời đi lực chú ý của Ôn Thanh Lan.

Bộ dáng này của y, càng làm Ôn Thanh Lan tò mò.

Cuối cùng hai người mua một phần bỏng ngô và coca đi vào rạp chiếu phim.

Trước khi bước vào, vì vẻ ngoài xuất sắc của hai người, quần áo giống nhau, hành động nắm tay không hề cố kỵ đã gây ra một trận rắc rối nho nhỏ.

Khi bắt đầu chiếu phim, Ôn Thanh Lan không thể không bật cười, cuối cùng cũng biết vì sao tiểu đồ đệ chết sống không muốn đi vào.

Trên màn ảnh, diễn viên đóng vai Tiêu Cảnh đang mắt sáng quắc vô cùng thâm tình nhìn nữ diễn viên cổ trang đối diện, phông chữ màu bạc hoa lệ bên cạnh nữ diễn viên được viết là Ngân Sa thần nữ.

Hình ảnh chuyển đổi, 'Tiêu Cảnh' trong phim vẻ mặt tà mị thâm trầm cùng nữ nhân tướng mạo đẹp đẽ giao phong, bên cạnh nữ nhân viết hai chữ 'Mị Âm'.

Cuối cùng trong cảnh hồ nước mờ mờ ảo ảo, Tiêu Cảnh vẻ mặt tò mò bước vào, chỉ thấy mỹ nhân tuyệt sắc khoác áo lụa nhảy ra khỏi nước, bên cạnh mỹ nhân viết Thương Lan Các Qúy Nhược Thần.

Sau đó lần lượt xuất hiện thêm vài khuôn mặt tuấn nam mỹ nữ, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Tiêu Cảnh bước lên vương tọa.

"Đồ nhi thật đúng là diễm phúc không cạn nhỉ." Ôn Thanh Lan nhìn bài hát mở đầu, đặt ly coca xuống ý vị thâm trường nhìn Tiêu Cảnh bên cạnh: "Bản tôn không biết đồ nhi có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, là bản tôn suy xét không chu toàn."

"Sư tôn!" Tiêu Cảnh bất mãn liếc nhìn đôi mắt sâu thẳm của Ôn Thanh Lan, cáu giận nói: "Bên người Tiểu Cảnh có ai, chẳng lẽ sư tôn không biết sao, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình sư tôn, ngược lại sư tôn thì sao, không biết có mấy người, Qúy Thiếu Quân rõ ràng có quan hệ thân thiết với sư tôn."

Mắt thấy chiến hỏa sắp đốt trở lại trên người mình, sắc mặt Tiêu Cảnh càng ngày càng nghiêm túc, thậm chí bắt đầu bẻ ngón đếm, Ôn Thanh Lan vội vàng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Trong rạp phim cấm tiếng động lớn ồn ào, im lặng, có người nhìn kìa."

Hai người nói chuyện đã dẫn tới người bên cạnh bất mãn nhìn chằm chằm, Ôn Thanh Lan đúng lúc dựa vào lý do này dẫn khỏi đề tài tìm đường chết.

Không lâu lắm, Tiêu Cảnh nở nụ cười, hóa ra phim không có tiết tháo, ngại ngăn trở JQ giữa thầy trò hai người, để câu chuyện bùng nổ, dứt khoát cho nhân vật Ôn Thanh Lan đổi thành nữ.

Nhìn nữ nhân trên màn ảnh, Tiêu Cảnh cười nói: "Kỳ thực sư tôn nữ trang đẹp hơn người này vô số lần, ở trong lòng đồ nhi, sư tôn là đẹp nhất."

Ôn Thanh Lan tất nhiên cũng nhìn thấy nữ chính trên màn ảnh, trong lòng cười mắng điện ảnh thật đúng là thay đổi lộn xộn, trách không được đồ đệ không muốn xem.

Nghe đồ đệ nói xong, cũng nhớ lại những ngày tháng lẻn vào Thương Lan Các, nhớ đến hình dáng thanh thuần xinh đẹp khi Tiêu Cảnh giả nữ, trong lòng cũng nóng lên, thấp giọng nói: "Tiểu Cảnh cũng rất đẹp."

Tiêu Cảnh cũng nhớ lại một màn điên đảo trong phòng khách Thương Lan Các, lập tức mặt đỏ ửng.

Sau đó hai người nhớ lại những kỷ niệm, tâm trí không đặt trên phim, nhưng lại lặng lẽ xem đến cuối.

Ngày thứ hai, Ôn Thanh Lan dựa theo ước định, lấy tư liệu của Tiêu Cảnh đến phòng làm việc, cuối cùng thu Tiêu Cảnh làm môn hạ.

Tiêu Cảnh vui vẻ hưởng thụ cảm giác sư tôn chỉ có một mình mình, vui vẻ theo sát Ôn Thanh Lan, đóng đạt mười phần hình tượng đồ đệ ngoan hiếu thuận, hoàn toàn chiếm đoạt sư tôn, cùng với sự dạy dỗ nuông chiều của sư tôn.

Từ sau khi hai người vạch trần quan hệ, Ôn Thanh Lan đã không biết bao lâu mới được hưởng thụ đồ đệ hầu hạ, Tiêu Cảnh đi theo làm tùy tùng bưng trà rót nước, thật ra khiến hắn nhớ lại những ngày đầu ở Tĩnh Bình Phong, nhiều ít vẫn có chút hoài niệm, hơn nữa bây giờ Tiêu Cảnh dung nhan tuấn mỹ, lại càng thêm săn sóc ngọt ngào, càng hầu hạ Ôn Thanh Lan thoải mái, hắn coi như chuyện đương nhiên hưởng thụ phần hoài niệm này, còn thường thường dạy bảo hai câu.

Nhưng chuyện này rơi vào mắt người ngoài thì mười phần chấn động.

Diễn đàn R đại, tuy người quản lý đã khóa bài viết, nhưng đề tài giữa thầy trò hai người tuyệt đối không bao giờ hết hot, bây giờ Tiêu Cảnh đi theo làm tùy tùng, càng kích thích diễn đàn mở một bài viết.

"Ngạc nhiên tiểu nam thần quỳ liếm giáo sư Ôn!". jpg kèm theo hình ảnh.

Phía dưới lập tức vô số bình luận:

Hu hu hu, nam thần của tui rốt cuộc bị sao vậy, có phải có việc gì khó nói không, làm sao không có tôn nghiêm bị Ôn ma ma gọi tới quát đi như thế.

LS mắt mù, giáo sư Ôn đại nam thần của tui, chỗ nào là Ôn ma ma, bạn mới là Ôn ma ma, cả nhà bạn mới là Ôn ma ma!

LS+1

+1+10086

....

Nói không chừng là tiểu nam thần sợ không có cách nào tốt nghiệp cho nên mới khuất nhục lấy lòng Ôn ma ma.

Lầu trên nói bậy bạ gì đó, bị giáo sư Ôn trừ vài điểm thì làm sao, tiểu nam thần ở chuyên ngành nào, tự thay đổi lớp, ai thấy gương mặt đó mà học được a!

Cho dù LS là màu đen, tiểu nam thần của tui sao có thể chỉ dựa vào khuôn mặt!

Các người có điều chưa biết, tiểu nam thần được Ôn ma ma thu làm đệ tử.

Lâu chủ tung bom, làm vô số người ẩn núp giật mình:

Trời ạ, lầu trên đừng dọa tui

Trời ạ, lầu trên đừng dọa tui +1

Lầu trên đừng gạt tui, tiểu nam thần có điều khó nói, nên mới tìm Ôn giáo sư cố vấn.

Tui lừa bạn?

Lâu chủ lập tức ném ra mấy bức hình Tiêu Cảnh đến phòng làm việc của Ôn Thanh Lan bưng trà rót nước, làm giật mình vô số người ái mộ.

Phía dưới lâu chủ lại im hơi lặng tiếng bất ngờ tung ra một đoạn video ngắn.

Trong phòng học, Ôn Thanh Lan không khách khí sai bảo Tiêu Cảnh mang ghế, rót nước, cầm sách, lau bảng, Tiêu Cảnh đều im lặng làm theo, dáng vẻ cô vợ nhỏ dù bị khi dễ cũng không dám hé răng.

Tiêu Cảnh cố gắng làm việc như vậy, trên mặt Ôn Thanh Lan không có bao nhiêu nụ cười, mặt lạnh như trước, thỉnh thoảng còn nhíu mày, lộ ra vẻ mặt bất mãn.

Video vừa tung ra, những người yêu mến Tiêu Cảnh đều bùng nổ.

Nam thần tui đây là thế nào, có phải bị Ôn ma ma uy hiếp không, trời ạ, đau lòng quá.

Tiểu nam thần sợ cái gì a, ghét lão ma ma tuổi già sắc suy, chúng tui đều là hậu cần của anh.

Nếu Ôn ma ma không uy hiếp tiểu nam thần, thì tại sao tiểu nam thần lại chịu đựng sỉ nhục như thế, làm chị gái thiện lương đau lòng.

Tất nhiên có người mến mộ Ôn Thanh Lan trồi lên nói chuyện:

Ha ha, tiểu nam thần mấy người rõ ràng là tự nguyện, bản lĩnh của nam thần mấy người cho rằng ai cũng có thể học được hay sao, không lấy ra chút thành ý thì sao có thể chứ.

Buông giáo sư, để cho tui tới.

Mấy người không vui, thì còn rất nhiều người cam tâm tình nguyện, tiểu nam thần nhà bạn không muốn, hoàn toàn có thể cự tuyệt mà, dựa vào cái gì suy đoán lung tung như thế, theo tui, giáo sư của tui có phương pháp lợi hại, cố ý thử lòng.

....

Bài post chiến mấy ngày cũng chưa ngừng lại, còn có người không ngừng đào bới bối cảnh của Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan.

Sau cùng người ái mộ Tiêu Cảnh tức giận nói: Không thể nhịn được nữa, tui phải đến trước mặt Ôn Thanh Lan, ủng hộ Tiêu Cảnh.

Ném ra ảnh chụp Tiêu Cảnh ôm đầu gối ngồi trước cửa phòng làm việc của Ôn Thanh Lan, trong ảnh chụp, phòng làm việc của Ôn Thanh Lan đóng kín cửa, nhưng từ trên cửa sổ có thể mơ hồ thấy người ở bên trong, mà Tiêu Cảnh đáng thương ngồi ở bên ngoài, ôm đầu gối, khuôn mặt tuấn mỹ có chút mờ mịt, không biết làm bao nhiêu người đau lòng.

Bài viết kết thúc ở đây, phía dưới có người trả lời: Trông vào bạn, cố lên, cô gái!

Thầy trò hai người tiếp tục chơi không biết mệt tự nhiên không cảm thấy cái gì, trên thực tế, ngại nơi này là Thiên Vũ phàm thế, hai người đã thu liễm không ít, chí ít không có phạt quỳ và quở trách như trên Tĩnh Bình Phong.

Chỉ là có chút buồn bực, vì sao thường xuyên có người cố ý đi qua trước mặt hai người, tuy nói những người đó giả vờ vô ý, nhưng hai người dù gì cũng là tu sĩ, cảm giác nhạy bén, làm sao có thể không phát hiện được.

Thẳng cho đến một ngày, một cô gái mặt mũi dịu dàng cổ điển nhưng tính tình lại không cổ điển dịu dàng ngăn cản Ôn Thanh Lan.

"Giáo sư Ôn, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện." Cô gái ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ôn Thanh Lan, sắc mặt ửng đỏ dũng cảm nói.

Trong nháy mắt nhìn thấy thiếu nữ, Ôn Thanh Lan thần tình hoảng hốt một chút, đôi mắt thâm trầm nhìn đối phương, gật đầu.

Tiêu Cảnh bên cạnh nhịn không được đố kị nhìn thiếu nữ kia, trong mắt thậm chí xẹt qua một chút u ám.

Bởi vì thiếu nữ chặn đường, giống với Bạch Tố Khanh đã chết.

Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, nhìn Tiêu Cảnh đứng ở xa xa, lập tức lấy dũng khí nói: "Giáo sư Ôn, em biết ngài là người có địa vị ở phương diện số liệu giả lập quang não, đối với sự chuyên nghiệp của ngài cũng vô cùng ngưỡng mộ, nhưng em nghĩ phương thức giáo dục của ngài có vấn đề."

"A, như thế nào?" Nhìn thấy thiếu nữ dung mạo giống Bạch Tố Khanh sinh cơ bừng bừng chất vấn, tâm tình Ôn Thanh Lan rất tốt hơi hơi cong khóe môi, rất có kiên nhẫn hỏi.

Thiếu nữ cắn môi một cái: "Giáo sư ngài vô cùng chuyên nghiệp, chỉ là trong cách dạy thiếu sự kiên nhẫn, em nghĩ ngài quá mức nghiêm khắc đối với học trưởng Tiêu Cảnh, học trưởng Tiêu Cảnh làm việc nghiêm túc như vậy, rất không công bằng với học trưởng?"

Ôn Thanh Lan nhíu mày, có chút ngoài ý muốn nhìn tiểu đồ đệ, không ngờ tiểu đồ đệ được hoan nghênh như thế, còn có người đặc biệt đến trước mặt hắn nói tốt cho tiểu đồ đệ.

Nhưng hắn lại hỏi một vấn đề không chút liên quan: "Em tên là gì?"

Thiếu nữ hiển nhiên không ngờ nhận được một đáp án như thế, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan, lúc này mới chú ý tới bài post thảo luận Ôn ma ma tuổi già sắc suy thực ra rất anh tuấn, một chút cũng không liên quan đến tuổi già sắc suy, quan trọng nhất là khí chất vô cùng đặc biệt, trầm tĩnh quý khí, làm người ta nhịn không được liên tưởng tới quân tử như ngọc.

Thiếu nữ không khỏi đỏ mặt, khí thế trước đó cũng biến mất vô tung, cúi đầu lắp bắp nói: "Em .... Em là Bạch Tố Khanh."

"Tố Khanh à.... Tên thực sự rất hay..... Cũng là cô gái tốt ....." Ôn Thanh Lan hơi nheo mắt, có chút buồn buồn thở dài, không rõ mà cảm thán một tiếng.

Bạch Tố Khanh có chút không hiểu nhìn về phía Ôn Thanh Lan, không rõ giáo sư Ôn luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng, tại sao lại lộ ra vẻ mặt phức tạp như thế.

Nhưng Tiêu Cảnh đứng ở một bên len lén quan sát lại nhịn không được, y đi đến cạnh Ôn Thanh Lan, chiếm hữu dục cực mạnh ôm lấy cánh tay Ôn Thanh Lan, cười ngọt ngào với Bạch Tố Khanh, cố ý nói: "Sư tôn nói chuyện gì vậy, cùng cô gái này nói chuyện vui vẻ như vậy, bỏ đồ nhi qua một bên, đồ nhi ghen." Nói xong lại liếc Bạch Tố Khanh.

Cái nhìn này ý tứ ám chỉ vô cùng rõ ràng, Bạch Tố Khanh cũng không phải đứa trẻ, nào không rõ, nhất thời không dám tin mở to hai mắt, mặt đỏ bừng, lắp bắp giải thích: "Điều không phải, em .... em ..... không có ....."

Ôn Thanh Lan cười như không cười nhìn Tiêu Cảnh, sao không biết đồ đệ ghen cái gì chứ, tuy có thể nhìn thấy Bạch Tố Khanh chuyển thế trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng hắn và Tố Khanh duyên phận đã hết, cô sống ở phàm thế cũng tốt.

Chỉ là đột nhiên nhìn thấy, nhịn không được cảm thán một phen, cuối cùng để bình giấm chua nhỏ nhen thành hũ giấm lớn.

"Tố Khanh suy nghĩ nhiều, Tiêu học trưởng của em là tiểu đệ tử quan môn của tôi, tôi đau y còn không kịp, yên tâm đi, Tiêu học trưởng của em ở chỗ này của tôi, rất tốt."

Biết không làm sáng tỏ, đồ đệ trở về lại không biết nhắc đi nhắc lại bao lâu, khóe miệng Ôn Thanh Lan co rút, giải thích.

Nghe sư tôn ở trước mặt Bạch Tố Khanh nói những lời này, mặt Tiêu Cảnh nháy mắt vui tươi hớn hở, nếu không phải sợ sư tôn tức giận, e rằng sẽ nhào tới hung hăng hôn môi mới được.

Dù thế, y cũng nắm chặt tay sư tôn, một đôi con ngươi đen láy nhìn Ôn Thanh Lan.

"Xin lỗi, giáo sư Ôn, là em hiểu lầm." Bạch Tố Khanh giờ còn có thứ gì không hiểu, thế mới biết tất cả mọi người náo loạn long trời lở đất thế nào, nói xin lỗi, vội vã rời đi.

Thấy Bạch Tố Khanh rời khỏi, Ôn Thanh Lan mới vỗ mặt Tiêu Cảnh, cười như không cười nói: "Thế nào, hài lòng chưa?"

"Sư tôn, em... em yêu thầy." Tiêu Cảnh nhịn không được thốt ra, sau khi nói xong, đỏ mặt khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cánh môi đỏ sẫm.

Ôn Thanh Lan bỗng nhiên nghe được một câu như thế, cũng ngây ngẩn cả người, lập tức hắn cười đáp: "Ừ, tôi cũng vậy."

Về phần diễn đàn R đại lại nhấc lên dạng tinh phong huyết vũ gì, không phải là chuyện thầy trò hai người quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info