ZingTruyen.Info

[Đam mỹ Edit Hoàn] Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 29: Ba hợp một (2)

diepchieunhi

Lận Bạch lén nhìn Tiêu Cảnh, lại thấy Tiêu Cảnh dáng vẻ thản nhiên, đối với thất lễ vừa rồi của Ôn Thanh Lan không thèm để ý chút nào, cậu bỗng nhiên cảm thấy thất vọng, trong bụng nhanh chóng trù tính lí do thoái thác.

Lại nói dù sao Tiêu Cảnh từ nhỏ tới lớn vẫn luôn hầu hạ sư tôn, cũng hiểu rõ tính tình của sư tôn, tuy vui lòng nhìn sư tôn chơi trò tranh sủng, nhưng biết rõ quá tay không may chính là mình.

Không muốn buổi tối thụ huấn Tiêu Cảnh lập tức nhanh nhảu nói với Lận Bạch: "Hắn không muốn uống rượu thì quên đi, ngày ấy ngươi cũng quả thực lỗ mãng, đi xuống đi."

Vừa lúc Lận Thu Ý cũng lên tiếng: "Lận Bạch, nếu biết mình lỗ mãng còn không mau lui ra, ngươi há có thể đụng chạm khách quý."

Không giáo huấn được tên nam nhân không biết xấu hổ kia, trái lại bị thúc phụ và Tiêu Cảnh cùng trách móc, Lận Bạch nhất thời cảm thấy thất bại, đồng thời trong lòng càng đại hận, liền phẫn nộ lui xuống.

Mà những người khác nhìn toàn bộ trò hay vừa rồi, đều âm thầm kinh ngạc nuông chiều của Tiêu Cảnh đối với công tử kia.

Có kẻ đầu óc linh hoạt đến nỗi nghĩ, lấy lòng Tiêu Cảnh không được, vậy thì lấy lòng công tử bên cạnh y, để đối phương thổi gió bên gối cũng được.

Không đề cập tới những suy nghĩ lung ta lung tung trong lòng những kẻ này, sau khi ăn xong vẫy lui yến tiệc, mọi người phải nghỉ ngơi và chỉnh đốn xuất phát.

Mọi người thu dọn tốt trang bị vũ khí, Tiêu Cảnh ôm sư tôn trở lại xe lăn, đẩy sư tôn ra cửa.

Ngay lúc Tiêu Cảnh đẩy Ôn Thanh Lan ra cửa, một bóng người đột nhiên vọt tới đây, âm thanh quen thuộc vừa kêu vừa khóc.

"Hu hu hu, lão gia, van cầu ngài đừng bỏ A Lữ, A Lữ cũng muốn đi cùng lão gia, lão gia lão gia........"

Khóe miệng Tiêu Cảnh co quắp, cạn lời nhìn A Lữ dưới chân ôm chặt cổ chân mình, trực giác tên này nhạy cảm, nhất là đối với chủ nhân, chắc ý thức được hai người Tiêu Cảnh rời đi sẽ không quay về nữa, liền vội vã đuổi theo.

Thấy Tiêu Cảnh thật lâu không nói tiếng nào, A Lữ đột nhiên thông minh một lần vội vàng chùi nước mắt, sửa thành nằm bò dưới chân Ôn Thanh Lan.

Đoán chừng là vô cùng sợ hãi bị vứt bỏ, A Lữ đã ném cảnh cáo của Ôn Thanh Lan ra sau đầu.

"Phu nhân, phu nhân, cầu xin ngài khuyên bảo lão gia đi phu nhân, ngài dẫn ta đi, tiểu nhân sẽ nấu cơm nấu nước chạy vặt, còn có thể trông chừng trạch đấu, chắc chắn là công cụ cần thiết khi đi xa cho phu nhân, phu nhân dẫn tiểu nhân theo, ngài tuyệt đối sẽ không hối hận, phu nhân......"

Ôn Thanh Lan bị gã gào đau đầu, nhịn không được xoa xoa thái dương, sắc mặt tái xanh lạnh lùng mắng: "Câm miệng!"

"Không, phu nhân, tiểu nhân không câm miệng, ngài và lão gia đều không cần tiểu nhân, tiểu nhân câm miệng sẽ bị vứt bỏ, phu nhân, ngài là một người tốt mềm lòng, ngài khuyên lão gia đi, lão gia rất nghe lời ngài." A Lữ liều chết ôm chân Ôn Thanh Lan.

Những người khác đều bị màn bất thình lình này làm cho sửng sốt, sau khi nghe A Lữ xưng hô, sắc mặt càng kì dị nhìn Ôn Thanh Lan, bên cạnh Lận Bạch nghe thấy tiếng xưng hô này, sắc mặt đã sớm hóa xanh trắng.

Ôn Thanh Lan bị A Lữ khóc kêu đau cả đầu, hắn một chân đá văng A Lữ, không ngờ đối phương kiên cường bò tới.

Nhìn đối phương bò ra từng vết đường trên mặt đất, Ôn Thanh Lan vô cùng sa mạc lời khoát tay: "Thôi, cho ngươi đi cùng."

Nguyên bản A Lữ còn đang kêu rên nghe thấy Ôn Thanh Lan đồng ý, tức khắc nhảy dựng lên, vui mừng đứng dậy phủi tay, chân chó đi theo sau hai người, trong miệng còn nói: "Phu nhân phu nhân, tiểu nhân biết ngài tốt nhất mà, lão gia có ngài thật là phúc khí ba đời."

Ôn Thanh Lan cảnh cáo liếc A Lữ, A Lữ lập tức thức thời câm miệng, một đoạn nhạc đệm này qua đi, mọi người liền xuất phát tới Thiên Giáo.

Đại bản doanh của Thiên Giáo ở Bàn Long Sơn, mà Bàn Long Sơn đồng không mông quạnh ngay cạnh ngoài Lạc Châu.

Lạc Châu là vùng nội địa rộng lớn ở chân núi, vừa ra thành Lạc Châu, bốn phía là chân núi thật lớn kéo dài không dứt, dãy núi có vị trí tốt một chút đều bị chiếm dụng, thành nơi dừng chân của một số giáo phái.

Thiên Giáo xây hành cung ở lưng chừng núi, dễ thủ khó công, lại có trọng binh canh gác, nếu không có giáo chủ Lận Thu Sinh làm hại thôn trấn xung quanh, muốn gây tai họa võ lâm, những người này cũng thực sự không muốn đi công Thiên Giáo.

Lúc trước Lận Thu Ý mang theo Lận Bạch chạy ra khỏi Thiên Giáo, Thiên Giáo đã loạn xà ngầu, bây giờ cũng không biết đến nông nỗi nào rồi.

Song khi mọi người mở đường vào thôn trấn dưới chân Thiên Giáo, liền đối với Lận Thu Sinh điên cuồng có trực quan (*) lý giải.

(*) trực là trực diện, toàn diện, rõ ràng, toàn bộ, sự thật hoàn toàn; quan là quan sát, nhìn thấy bằng mắt, tức đang quan sát 1 sự vật, hiện tượng thật. Trực quan tức là có thể nhìn rõ các vấn đề bằng mất, tức là nó được hiểu, được biết một cách rõ ràng và đầy đủ.

Nói dân chúng lầm than đã là còn nhẹ, nơi đây hoàn toàn là địa ngục trần gian.

Ban ngày đổ nát hoang vu, khói xanh quỷ mị một đường bao phủ toàn bộ thôn trấn, người sống nơi này ban ngày đều lộ ra quỷ khí âm hàn dày đặc.

Trên cọc ngoài trời tùy ý quẳng một xác chết khó coi, phụ nhân mang thai bị trói hai tay sau lưng, hai chân mở rộng như ếch, áo quần rách rưới bị cọc đâm xuyên vào đầu, định giữa không trung, moi bụng phá ruột, đứa trẻ trong bụng sớm đã không thấy bóng dáng.

Trong góc phòng còn có vật thể hình người trạng thái than cốc, từng chút từng chút bò ra ngoài, nhìn kỹ, lại là người bị thiêu hơn phân nửa còn chưa chết.

Một con quái con (*) bốn chân chạm đất đường hoàng bò qua trước mặt mọi người.

(*) quái anh: quái vật trẻ con. Con trẻ mới đẻ gọi là anh.

Đứa trẻ da như cây khô, đầu lớn như đấu, tứ chi dị dạng, ngũ quan bị gọt mất, cái miệng rộng trên đỉnh đầu há mở đầy răng nhọn.

Nơi này là nhân gian, giáo nhân (*) còn nghĩ mình vào lầm cái quỷ vực gì.

(*) người trong giáo

Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, thậm chí có thiếu niên chưa trải qua sự đời trực tiếp nôn khan thành tiếng.

"Súc sinh, súc sinh Lận Thu Sinh này!" Một tiếng gầm đột nhiên vang lên, hóa ra là Lận Thu Ý nhìn mọi thứ trước mắt, không thể nhịn được nữa tức giận mắng chửi.

Sắc mặt Lận Bạch nhìn cũng không tốt, dù sao người làm ra những việc này là phụ thân ruột thịt của cậu, cậu thậm chí dâng lên một chút áy náy hổ thẹn, chung quy cậu là con trai của Lận Thu Sinh.

Nhưng ngay sau đó, Lận Bạch bỗng nhiên nhớ tới phụ thân điên lên ngay cả cậu cũng hành hạ đến chết, nơi nào xem cậu là con trai của mình, chút áy náy ấy cũng liền biến mất.

"Sư tôn, người ở chỗ này đợi một lát, đồ nhi điều tra tình hình bên dưới rồi quay lại." Tiêu Cảnh cúi người thấp giọng nói bên tai Ôn Thanh Lan.

"Ngươi đi đi." Ôn Thanh Lan nhàn nhạt gật đầu, nhìn thảm trạng trước mặt, sắc mặt Ôn Thanh Lan cũng không tốt lắm.

Tiêu Cảnh chào Ôn Thanh Lan rồi đi tới thôn, A Lữ thấy chủ nhân rời đi, liền có mắt tiếp nhận vị trí của chủ nhân, đi đến bên người Ôn Thanh Lan, thay Tiêu Cảnh đẩy xe lăn.

Lận Bạch chấn động trong chớp mắt, lực chú ý lại dời lên người Ôn Thanh Lan.

Dẫu sao thúc phụ cậu Lận Thu Ý mời Tiêu Cảnh tới, có Tiêu Cảnh ở đây, Lận Bạch không chút lo lắng, nên sẽ nhớ tới chuyện nói khi trước muốn đuổi Ôn Thanh Lan đi.

Vừa lúc Tiêu Cảnh và các môn chủ đi tra xét tình hình trong thôn, thấy Ôn Thanh Lan một mình ngồi trên xe lăn, chỉ có A Lữ đứng bên cạnh, Lận Bạch đảo mắt, ra hiệu cho một người trong số các võ lâm đệ tử.

Võ lâm đệ tử này chính là một trong những công tử ca uống rượu ngày ấy, cũng là con trai môn chủ của một môn phái.

Ôn Thanh Lan đang suy tư chăm chú nhìn dị trạng trong thôn, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một giọng nói ôn nhã trầm thấp, chỉ nghe người nọ nói: "Ngươi không sợ à, ở đây không phải là Lạc Châu ôn hương nhuyễn ngọc, hơi lơ là, sẽ chết không có chỗ chôn, nhưng ngươi một chút võ công cũng không có nha."

Ôn Thanh Lan quay đầu, chỉ thấy một thanh niên áo trắng cầm quạt mỉm cười nhìn mình, thanh niên kia lớn lên ôn nhã phong lưu, rất dễ dàng hấp dẫn trái tim thiếu nữ vô tri.

Trong mắt Ôn Thanh Lan, đối phương cũng chỉ là một đứa con nít giả ngầu, hắn ngay cả hứng thú phản ứng đối phương cũng không có, liền trực tiếp quay đầu nhìn Tiêu Cảnh lục xét ở trong thôn.

Trong mắt thanh niên áo trắng lóe lên một tia khinh thường, gã thấy, Ôn Thanh Lan chỉ đang giả vờ thanh cao mà thôi, có lẽ một lát nhìn thấy máu me và giết chóc, nhất định sẽ sợ tới mức mất hồn mất vía run bần bật.

"Ngươi biết không, tuy mọi người đều hướng tới giang hồ khoái ý ân cừu, nhưng kỳ thật giang hồ cũng không tốt đẹp như vậy, chỉ cần hơi sơ suất, sẽ đầu rơi xuống đất, máu tanh và chém giết cũng sẽ thường xuyên bầu bạn với ngươi, ngươi không nên theo Tiêu tiên sinh tới nơi này, ngươi và chúng ta cũng không phải bạn đường, Thiên Giáo là một quái vật khổng lồ, một lát Tiêu tiên sinh đối chiến, cũng không thể phân tâm chiếu cố ngươi, ngươi sẽ không toàn mạng, mỹ nhân giống như ngươi vậy, chết ở loại địa phương này, rất đáng tiếc."

Ôn Thanh Lan thật sự bị đối phương lầm bầm lải nhải làm phiền không chịu nỗi, hắn mất hết tu vi, tính nhẫn nại không bằng trước kia, tiếng cằn nhằn không hiểu ra sao (*) khiến hắn không cách nào tĩnh tâm quan sát.

(*) mạc danh kì diệu

Vì vậy hắn không khỏi quay đầu lạnh giọng khiển trách nói: "Tiểu tử, câm miệng!"

Hắn thật sự phiền chết, uy áp trên người thuộc về tu sĩ không tự chủ được thoát ra, công tử ca kia dù sao tuổi còn trẻ, nhìn không ra sâu cạn, chỉ biết mình chẳng hiểu tại sao (*) đột nhiên hoảng sợ.

(*) mạc danh kì diệu

Bị Ôn Thanh Lan quở mắng một trận, tuy tự tôn bị tổn thương căm tức không thôi, nhưng cũng không dám mạo phạm nữa, mà ảo não rời đi.

Công tử áo trắng đi rồi, A Lữ liền một bộ người từng trải kinh hãi thấp giọng giải thích nói: "Phu nhân, đây là những tiểu yêu tinh không có mắt muốn đối phó ngài đấy, bọn họ nhìn ngài chiếm sủng ái của lão gia không vừa mắt, muốn hù dọa đuổi ngài đi, nhưng phu nhân yên tâm, trên trạch đấu A Lữ ta chính là một tay cao thủ, bảo đảm để mấy tiểu yêu tinh thấy được lợi hại, không dám nhảy nhót làm loạn dưới mí mắt của phu nhân nữa, thành thành thật thật lại đây thỉnh an ngài."

Mấy thứ loạn thất bát tao này là cái quỷ gì.

Ôn Thanh Lan xoa xoa mi tâm, tức giận nói: "A Lữ, ngươi nói nhảm một câu nữa, thì lăn đi làm bạn với những thi thể đó đi."

A Lữ lập tức thức thời ngậm miệng, gã tin tưởng với tính của phu nhân tuyệt đối sẽ làm được, với lại gã một chút cũng không muốn làm bạn với những thứ dơ bẩn này, sẽ héo úa.

Mấy người Tiêu Cảnh cũng kết thúc điều tra, Tiêu Cảnh nhấc tay lên, toàn bộ thôn trang bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt.

Thân thể Tiêu Cảnh sau khi trải qua cải tạo của Tôi Hỏa Liệt Thiên, lại sót lại một ngọn lửa của Tôi Hỏa Liệt Thiên, Tôi Hỏa Liệt Thiên có thể đốt sạch mọi thứ, thôn xóm quỷ quái này tất nhiên không có chút sức chống cự, liền biến thành tro tàn.

Đoàn người cứ như vậy càn quét vài thôn trấn, một đường tới gần hành cung Thiên Giáo giữa sườn núi, đến khi trăng sáng lên cao mọi người mệt mỏi không chịu nỗi, mới quyết định dọn dẹp một thôn xóm đặt chân nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info