ZingTruyen.Com

(Đam mỹ)[ĐANG BETA] Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần

Chương 95: Khôi phục

hoacuc_dualeo_555

Tha cho anh đấy

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Sau khi Tư Mã Phục hoàn thành nhiệm vụ rồi cáo lui, Kỳ Dạ nhìn bóng đêm thê lương, cuối cùng cũng không thể không đối mặt với một sự thật đáng sợ.

Sớm hay muộn gì cũng sẽ tới, giai đoạn hắn bị mất trí nhớ làm những việc đó với Trà Trà, lúc này cũng nên hoàn lại rồi.

Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, thực ra hắn cũng không làm nhiều chuyện quá đáng với Trà Trà.

Chỉ là ——

Đem cậu về thần điện nhốt lại, nói vài câu trung nhị, xé bộ đồ cậu thích nhất, không phân biệt ngày đêm đòi hỏi quá độ ——

Càng nghĩ càng khủng bố.

Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Kỳ Dạ ôm quyết tâm chắc chắn phải chết bước vào thần điện, đối diện với thiếu niên đang an tĩnh ngủ say.

Tuyết Thần thuần khiết xinh đẹp đang nhắm mắt ngủ say, toàn thân đồ trắng, tóc dài buông xoã, chuông bạc trên cổ chân cũng rất an tĩnh, vẻ mặt nhu hoà, tựa như một bức tranh tĩnh.

Vẻ mặt Kỳ Dạ lập tức dịu xuống.

Thực ra hắn cũng không ngờ rằng, sau khi hắn mất đi nửa viên thần cách, nguyên khí bị tổn hại trầm trọng, suy yếu đến nỗi phải ngủ say vạn năm tại thế giới này.

Ánh mắt đầu tiên khi vừa tỉnh dậy đã chịu sự chỉ dẫn của thần cách, hướng tới nhân gian.

Nhìn thấy tuyết trắng của hắn vẫn còn đó.

Từ đó trở đi lại là một vạn năm nữa.

Kỳ Dạ nhớ tới quá khứ dài đằng đẵng, ánh mắt nhìn thiếu niên càng thêm nhu hoà. Ngay vào lúc này, Thích Bạch Trà lại đột nhiên mở cặp mắt màu xanh băng ấy ra, đáy mắt tồn tại một tia lạnh lẽo không tan đi được.

Kỳ Dạ: ". . . . . ." Sao, sao đấy?

Thích Bạch Trà lạnh lùng nhìn hắn: "Anh còn biết về cơ đấy."

Kỳ Dạ trầm mặc.

Hắn chợt nhớ tới, tuy rằng vượt qua mấy tháng trong quãng thời không hồi tưởng, thời gian ở hiện thực vẫn không hề nhúc nhích. Nhưng hắn dung hợp thần cách của Lê Tẫn, lại dung hợp tận bảy ngày bảy đêm......

Trước đó hắn hạ phàm đánh tàn hồn của đám hung thú thượng cổ để phát tiết lệ khí, nhiều nhất chỉ cần một hoặc hai ngày là đủ, nhưng lần này biến mất khoảng bảy ngày.

Bỏ lại một mình Trà Trà ở nơi này.

Trà Trà còn không thể đi ra ngoài.

Thôi rồi, lại thêm một chuyện sắp mất mạng nữa.

"Nếu em mà là người thường, anh trở về chỉ có thể nhìn thấy thi thể của em thôi đấy." Thích Bạch Trà không mặn không nhạt nói.

Cậu bị bỏ quên suốt bảy ngày trời!

Tuy rằng bảy ngày này cậu có điện thoại để cầm, có thể xem phim đọc tiểu thuyết chơi trò chơi, ngày ngày trôi qua cũng không quá nhàm chán, nhưng vẫn cực kỳ khó chịu vì hành vi không đánh một tiếng đã biến mất lâu như vậy của Kỳ Dạ.

Đặc biệt là Thích Bạch Trà đúng lúc vừa đọc một cuốn tiểu thuyết viết về tình yêu cưỡng chế, công ở trong đó cũng cầm tù thụ, đem nhốt thụ vào một chỗ không cho phép thụ ra ngoài. Ban đầu mỗi ngày đều đúng giờ đưa cơm đưa nước tới, hai người chỉ giao lưu thân thể, sau đó mới chậm rãi bắt đầu nói chuyện phiếm rồi thổ lộ tình cảm nói chuyện yêu đương, cuối cùng đều động chân tình, chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên công chịu nói với thụ ba chữ "anh yêu em".

Nhìn thế nào cũng giống như tiến độ phát triển của cậu với tiên sinh. Tiên sinh mất trí nhớ, tiên sinh chiếm đoạt cậu, tiên sinh lại yêu cậu. Cảm xúc nhập ý thức vô cùng cao, Thích Bạch Trà cảm thấy áng văn này rất có giá trị tham khảo.

Ngay khi Thích Bạch Trà cho rằng sự phát triển tiếp đó sẽ là một bầu trời HE ngọt sủng, tác giả lại không biết bị cái gì kích thích, văn phong đang từ cổ tích ngọt ngào bỗng dưng nổi gió chuyển thành hướng tả thực hắc ám. Trong nhà công xảy ra chuyện bận tối tăm mặt mũi, đến nỗi quên mất thụ, suốt một tuần không tới gặp thụ, cũng không đưa cơm tới.

Kết cục là thụ đang sống sờ sờ lại bị chết đói, công trở về chỉ có thể nhặt xác cho thụ.

Khu bình luận đương nhiên bùng nổ, trong đó có một bình luận được khen ngợi nhiều nhất viết rằng: Công căn bản là không yêu thụ, bản tính chỉ biết đoạt lấy chiếm hữu trước sau không đổi, nếu như hắn ta thực sự có một chút quan tâm tới thụ, dù có việc gấp đi chăng nữa cũng sẽ không quên mất một người đang sống sờ sờ như vậy.

Thích Bạch Trà: ". . . . . ."

Cậu không cảm xúc gạt bộ tiểu thuyết này ra khỏi thư viện.

Cảm xúc nhập ý thức cực kém.

Kỳ Dạ chột dạ không dám nói gì, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Hắn nên giải thích trước, hay là quỳ trước, hay là quỳ trước, hay là quỳ trước......

Thích Bạch Trà ngồi dậy, lười biếng duỗi cổ tay vào trong còng tay treo trên đầu giường, chủ động tự trói mình lại: "Đương nhiên, giả làm xác chết thì anh cũng không phải không làm, dù sao em cũng chỉ là công cụ tiết dục của anh thôi. Xin cứ tự nhiên, Tà Thần đại nhân."

Kỳ Dạ quyết đoán quỳ xuống: "Trà Trà......"

Thích Bạch Trà nhướn mày.

Thiếu niên lại rút tay mình ra khỏi còng tay, hồ nghi hỏi: "Lần này anh thực sự khôi phục ký ức rồi sao?"

Kỳ Dạ nhìn cậu, gật gật đầu.

Khôi phục hết rồi.

Không chỉ là ba năm nay, vạn năm nay.

Mà còn có những ký ức từ kiếp trước, rất nhiều rất nhiều năm.

Hắn đều nhớ lại rồi.

Kỳ Dạ hít sâu một hơi, dứt khoát trôi chảy bắt đầu nhận sai: "Anh sai rồi, anh thật ngu ngốc, Trà Trà đại nhân muốn đánh muốn mắng thì......"

Giọng hắn bỗng im bặt.

Thiếu niên nhanh chóng bật người xuống giường, nhào vào lòng hắn, cánh tay thon dài mảnh khảnh dùng sức ôm lấy hông hắn, cả khuôn mặt đều vùi vào ngực hắn, ôm rất chặt.

Cơ thể trong lòng ngực hắn đang run rẩy.

Kỳ Dạ ngẩn người, rũ mắt nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài trắng tuyết của thiếu niên.

"Tha cho anh đấy." Thích Bạch Trà nhẹ giọng nói, "Tiên sinh trở về là tốt rồi."

Đó là nắm tuyết mềm mại nhất thế giới này, nhẹ nhàng vùi mình trong lòng ngực đêm đen, không bao giờ nguyện tan biến.

_

"Thực ra, anh nhớ lại không chỉ có bốn năm ký ức gần đây." Kỳ Dạ nói, "Còn có một số chuyện rất lâu rất lâu trước kia."

"Rất lâu rất lâu trước kia?" Thích Bạch Trà hỏi, "Chẳng phải trước kia anh đều đang ngủ à?"

Kỳ Dạ: ". . . . . Thật ra cũng không hẳn."

Muốn để Trà Trà nhớ lại chuyện quá khứ thực ra rất đơn giản, chỉ cần làm thần cách của Trà Trà cũng hoàn chỉnh trở lại là được.

Một nửa thần cách của Lê Tẫn đã dung hợp với hắn, một nửa còn lại đang ở chỗ Yến Chiêu.

Cái tên Yến Chiêu kia không muốn đích thân chủ động tới tìm hắn, ngồi chờ hắn tự động dâng mình tới cửa. Dường như cứ ai tới tìm đối phương trước thì người đó phải cúi đầu nhận thua.

Kỳ Dạ cười nhạt, vì Trà Trà, nhận thua thì nhận thua, để ý chút mặt mũi này làm gì chứ.

Hắn tạm thời lược qua những mẩu chuyện rất lâu rất lâu trước kia, lấy ra hai viên long châu từ phạm vi của thần: "Em còn nhớ rõ cái này không?"

"Sao lại không nhớ? Nhẫn kết hôn em tặng cho anh...... Nhưng mà, sao lại có hai viên?" Thích Bạch Trà bắt đầu nghi ngờ.

Một viên long châu khác không có ở nơi này của cậu, đã bị vị thần áo đen mà cậu đã tìm kiếm rất lâu kia mang đi. Vị thần áo đen đó rốt cuộc là ai, đến nay vẫn là một dấu chấm hỏi chưa thể giải đáp.

Hai viên long châu trong tay Kỳ Dạ bây giờ rõ ràng chính là một đôi.

Kỳ Dạ nói: "Trước đó khi em giết con rồng kia, có phải có một vị thần áo đen đã cứu em đúng không?"

Thích Bạch Trà kinh ngạc: "Sao anh biết vậy?" Cậu chưa từng nhắc tới chuyện này với tiên sinh.

Kỳ Dạ nói: "Anh không chỉ biết, mà anh còn biết hắn đã móc ra hai viên long châu, để lại cho em một viên bảo rằng sau này hãy đưa cho người em yêu, một viên khác bị hắn mang đi, lúc đi còn sửa lại xiêm y cho em, chính là bộ đã bị anh xé rách ấy."

Kỳ Dạ nói được chi tiết như vậy, Thích Bạch Trà trầm mặc, hai mắt mở lớn: "Anh gặp được hắn?"

Kỳ Dạ nhịn cười: "Ừ. Hắn tới tác hợp cho chúng ta đó."

Thích Bạch Trà vội hỏi: "Hắn đâu rồi?"

"Trà Trà để ý hắn vậy sao?" Kỳ Dạ giả vờ ghen, "Thậm chí còn không chịu cởi bộ xiêm y hắn cho em."

"Lúc trước hắn đã cứu em, em tìm hắn rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy." Thích Bạch Trà kiên định nói, "Thế gian đều có nhân quả, em nhận ân của hắn, phải báo đáp lại hắn. Ân cứu mạng ——"

"Nên lấy thân báo đáp?" Kỳ Dạ hỏi tiếp.

"Anh đừng có nói bậy." Thích Bạch Trà liếc hắn, "Ân tình với tình yêu, em phân biệt rõ được. Nếu em biết hắn là ai, nhất định phải báo đáp hắn hết sức có thể."

"Em đã báo ân rồi." Kỳ Dạ nhìn cậu, lòng bàn tay chậm rãi xoa xoa sống lưng Thích Bạch Trà.

"Nào có? Ngay cả hắn là ai em còn không biết ——" Thích Bạch Trà rũ mắt, tầm mắt bỗng khựng lại.

Xiêm y trên người cậu đã trở nên giống hệt như bộ lúc trước.

Trên đời này không bao giờ có hai mảnh bông tuyết tương đồng nhau, dù cho cậu có dùng thần lực phục chế như thế nào, đều không thể chế tạo lại một bộ xiêm y giống như bộ đã bị xé nát đó. Nhưng Kỳ Dạ lại có thể khôi phục hoạ tiết hoa văn đó nguyên vẹn.

"Anh chính là vị thần áo đen kia." Kỳ Dạ cười nói, "Trà Trà, em đã lấy thân báo đáp rồi."

Thích Bạch Trà khó có được khi chớp mắt đầy mờ mịt.

Tại sao lại —— hồi tưởng thời không đó chẳng phải là năng lực chỉ Chủ Thần mới có được sao? Sao Kỳ Dạ có thể xuất hiện trước lúc cậu được sinh ra?

Thích Bạch Trà ngước mắt lên lẳng lặng nhìn hắn.

Sau một hồi lâu, cậu hỏi: "Kỳ Dạ, có phải anh nói dối tuổi đúng không?"

Kỳ Dạ: ". . . . . ."

"Biết ngay là em không tin mà." Kỳ Dạ lại nói, "Vậy anh lại nói với em thêm sự kiện nữa."

"Hửm?"

Kỳ Dạ mở miệng: "Ngươi cứ để mặc bọn chúng khi dễ ngươi vậy sao?"

Thích Bạch Trà không hiểu. Tư nhiên buông ra một câu không đầu không đuôi như vậy, cậu nhất thời nghe không hiểu lắm.

Kỳ Dạ khẽ cười nói: "2500 năm trước, ở một lều trà, anh gặp được một tiểu công tử bạch y đang bị ba gã thổ phỉ cướp đồ. Tiểu công tử kia rõ ràng là thần minh, nhưng bị mạo phạm cũng không ra tay, anh vừa nhìn đã tức giận, liền giết chết thổ phỉ, nói với cậu ấy một câu này."

Sự kinh ngạc của Thích Bạch Trà càng lúc càng dày hơn, hiển nhiên là đã nhớ ra.

Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của cậu và Kỳ huynh......

"Tiểu công tử kia tên là Lục Thanh Hoan, cậu ấy nói nơi đây hẻo lánh, hỏi anh tại sao lại đi ngang qua đây, lúc ấy anh nói, lưu lạc thiên nhai, đúng lúc đi ngang qua, thuận tay mà làm thôi."

"Thực ra anh nói dối đó." Kỳ Dạ nhìn đôi mắt Thích Bạch Trà, khẽ cười, ánh mắt dời đi, "Anh phải nói là ——"

"Anh đặc biệt tới tìm em."

Thích Bạch Trà mặt đối mặt với Kỳ Dạ.

Một hồi lâu không lên tiếng.

"Cho nên, anh mất trí nhớ?" Thích Bạch Trà hỏi, "Lúc trước em đã từng hỏi anh, anh nói anh tuyệt đối không phải Kỳ huynh."

"Khi đó anh thực sự không biết." Kỳ Dạ ho nhẹ một tiếng, "Bảy ngày vừa qua, anh đã về lại ba lần. Nguyên nhân cụ thể sẽ nói với em sau."

"Ồ, cho nên anh biết rõ anh nấu cơm cực kỳ khó ăn, hiện tại đầu độc em vẫn chưa đủ, còn phải lượn về 2500 năm trước lưu lại bóng ma tâm lý năm đó cho em sao?" Thích Bạch Trà cười lạnh, "Em đã bảo là hai người rất giống nhau mà, nào có người thứ hai có thể làm ra thứ đồ khó ăn như vậy chứ."

Kỳ Dạ: ". . . . . ." Đây là trọng điểm sao?

"Anh nói có ba lần hồi tưởng." Có lẽ do một lần phải tiếp thu quá nhiều tin tức có tính gây nổ mạnh, Thích Bạch Trà ngược lại càng thêm bình tĩnh, "Nói đi, còn áo choàng nào nữa?"

". . . . . Cũng không có gì, lần thứ ba rất gần đây thôi." Kỳ Dạ chậm rãi nói, "Chính là, em còn nhớ sự kiện về tên Pascal kia không?"

Thích Bạch Trà: "Lại sao nữa? Anh là Pascal? Vậy thì em có thể giải thích được vì sao tự dưng hắn mất tích, là bởi vì anh đã rời khỏi thời không đó?"

Kỳ Dạ: "Anh sao có thể là hắn chứ! Hắn khiến em bị thương thành như vậy! Là anh qua đó làm thịt hắn!"

Kỳ Dạ vừa nói vừa đau lòng: "Em cũng chưa từng nói cho anh biết em bị thương thành như vậy......"

"Anh, giết, Pascal?" Thích Bạch Trà đánh giá hắn, "Kỳ Dạ, anh đây là dùng thời gian bảy ngày học cấp tốc một khoá trở thành Chủ Thần à?"

Lợi hại ghê, đây là lần đầu tiên cậu biết Chủ Thần còn có thể học cấp tốc mà ra được.

Kỳ Dạ gật đầu thừa nhận: "Có thể nói là vậy."

"Nhưng cũng không phải là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống." Kỳ Dạ bổ sung thêm, "Anh vốn dĩ chính là Chủ Thần."

Thích Bạch Trà gật đầu, sau đó nói: "Nghe không hiểu, nhưng cảm giác có vẻ rất lợi hại."

"Nghe không hiểu là được rồi." Kỳ Dạ nói, "Ký ức hiện tại của em không hoàn chỉnh, những thứ anh nói em có thể chưa hiểu hết được toàn bộ. Không sao cả, chờ anh lấy được nửa viên thần cách Chủ Thần kia về, để em cũng đột phá Chủ Thần, là em có thể nhớ ra rồi."

Thích Bạch Trà chần chừ nói: ". . . . . Em nhớ rõ Chủ Thần hình như là một cảnh giới rất khó đột phá."

Không biết vì sao trong miệng tiên sinh nhà mình, Chủ Thần tựa như cải trắng ven đường, giá bán tuột dốc không phanh vậy.

++++++

Hai vị nhà này nói chuyện với nhau vẫn là gây ấn tượng đặc biệt nhất :)))))

24/10/2021

Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com