ZingTruyen.Info

[ĐAM MỸ] ĐIỆN HẠ KHUYNH THÀNH - PHONG HÀ CỬ NGA

Chương 32: Họ Bùi ngươi không coi ai ra gì!

BoMiracle

Chương 32: Họ Bùi ngươi không coi ai ra gì!

Bùi Tranh ngồi trong đại đường Túy Xuân Lầu, sắc mặt âm trầm đáng sợ, quanh thân tràn ngập băng khí lạnh buốt áp tới chặt chẽ bao phủ toàn bộ lầu các.

Vây quanh trước mặt hắn là màn phong chắn, phân tách hắn cùng đám người náo nhiệt ngoài kia thành hai thế giới.

Phía sau Bùi Tranh là 2 thị vệ mặc áo giáp lạnh lùng, mỗi người mắt tựa như hổ đói gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động từng người trong phòng.

Hồng y nam tử của Túy Xuân Phường sớm đã bị thế trận này dọa cho sợ mất mật, hắn chỉ biết Bùi Tranh là người có thế lực trong triều, nhưng cụ thể đảm nhận chức quan gì cũng không biết.

Mà ở đại đường mọi người phóng túng vui đùa ầm ĩ, khi hai thị vệ đi vào liền đình chỉ động tác, chân tay co cứng, lặng ngắt như tờ.

Vài người có gan lớn nhìn xuyên phía sau màn trướng liền thấy ánh mắt nham hiểm lạnh băng hung ác, liền sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.

Không một ai còn dám động, vài tên nhát gan sợ tới mức hét thất thanh liền bị đám thị vệ nhah tay lẹ mắt trực tiếp lôi ra ngoài.

Tất cả không ai dám động, toàn bộ đại đường giống như chim cút co rúm lại thành một đàn, mấy thị vệ bên ngoài chuẩn bị tùy thời kéo người đi.

Bùi Tranh giơ ngón tay, bọn thị vệ liền nhah chóng tiến vào, phân tán khắp các gian tìm tòi tỉ mỉ.

Trên lầu không ngừng có người hoang mang rối loạn chạy xuống tới, vừa chạy vừa mặc quần áo.

Đám thị vệ kia lục soát một lúc lâu cũng không tìm thấy nửa bóng dáng người cần tìm, phía hậu viện trong ngoài cũng lúc soát vài lượt vẫn là không tìm được.

Bùi Tranh ngồi không nhúc nhích, nắn vuốt ngón tay, hạ nhân hộ tống Kỳ Trường Ức không biết từ nơi nào đã bị xách ra tới, ném dưới chân Bùi Tranh.

"Chuyện vừa rồi, lặp lại lần nữa."

Trán của hạ nhân toàn là mồ hôi.

"Ta, ta nhìn tiểu điện...... Tiểu thiếu gia vào nhà xí, sau đó ta liền, ta liền ở bên ngoài chờ, không biết như thế nào ta đột nhiên bị người đánh hôn mê, lúc tỉnh lại đã không thấy tăm hơi tiểu thiếu gia! Ta đi tìm khắp nơi không được liền, liền chạy nhanh đi ra ngoài bẩm báo."

Một đôi ủng đen dẫm lên lưng hạ nhân, Bùi Tranh hơi hơi dùng sức, người nọ liền thống khổ quỳ rạp trên mặt đất không thể cử động, bên miệng tràn đầy máu tươi.

Bùi Tranh như không thấy, đối với toàn bộ người trong đại đường nói "Đều nghe thấy chứ? Hôm nay nếu không tìm thấy người, toàn bộ các người đừng nghĩ sống ra khỏi cửa".

Nam tử phấn y run run rẩy rẩy nói, "Bùi, Bùi công tử, hắn ở trong phường không phải nhân vật gì quan trọng, ngài liền vì một tiểu nhân nhi không biết tên động can lớn như vậy, chỉ sợ, chỉ sợ không quá thích hợp đi".

Lời này vừa nói ra, mấy thị vệ liền trộm liếc Bùi Tranh một cái, cư nhiên khóe miệng hắn cong lên, hướng phấn y lão bản nhìn.

Phấn y nam tử còn tưởng Bùi Tranh không nói lời nào chính là cam chịu, tiếp tục nói "Ngài chỉ cần nói một câu, tiểu nhân như giống như vậy ta khẳng định có thể tìm được cho ngài một người không đủ, ta có thể kiếm thêm mười tám người. Nhưng là đêm nay ở đây cũng có một vài công tử phú quý, nếu xảy ra chuyện thật không tốt a!"

"Xong chưa?" Bùi Tranh ý cười mang theo mười phần khinh miệt, "Nếu là ta nguyện ý, toàn bộ đế đô đều có thể xử trí, ngươi cho rằng ta sẽ để ý việc Túy Xuân Phường nhỏ nhoi sẽ ra sao?"

Phấn y nam tử tức khắc trên mặt một mảnh màu đất, mồ hôi lạnh đầy đầu, hắn hiện tại có thể xác nhận, Bùi Tranh nhất định là ở trong triều có chỗ dựa lớn lao, bằng không sao dám kiêu ngạo ương ngạnh nói ẩu nói tả như thế!

Lúc này trong đám người lại có thanh thô khí thô vang lên,

"Lão tử chịu đủ rồi, họ Bùi ngươi không coi ai ra gì! Còn dám đem chúng ta giam giữ lại! Cha ta chính là mệnh quan trong triều, tiểu ngốc tử kia là bị ta cho hôn mê ném trên giường, ngươi có thể khiến lão tử thành thế nào!"

Mọi người trong đại đường đồng loạt nhìn về người vừa nói, đúng là Vương công tử quần áo xộc xệch, trừng mắt, vẻ mặt một bộ tức đến hộc máu.

Họ Bùi này vừa đoạt tiểu quan đầu bài của hắn, hắn cũng sẽ đoạt người của y để trả thù, tuy rằng ngốc tử kia đầu óc có chút vấn đề, nhưng không thể không nói đúng là tuyệt sắc.

Mấy thị vệ từ trong đám người bắt hắn tới, ném đến cạnh hạ nhân kia, bức hắn quỳ trên mặt đất.

Vương công tử kia giống đầu heo đực không chịu khuất phục, giãy giụa lung tung, còn không ngừng phát ra tiếng tru chéo nghe như heo sắp bị thịt, Bùi Tranh trực tiếp một chân đá hắn.

Vương công tử lăn lộn mấy vòng mới dừng lại, trong miệng phun đầy huyết, còn rơi mất hai cái răng, hắn đến mức phát khóc.

"Ta muốn nói cho cha ta! Ta muốn nói cho cha ta! Trị tội ngươi! Đem ngươi bắt đến đại lao!"

Bùi Tranh liếc mắt, mấy thị vệ lôi Vương công tử đang kêu khóc ra hậu viện, cũng lôi theo hạ nhân kia đi, Bùi Tranh cất bước đến hậu viện.

"Bạch bạch bạch bạch" vài tiếng thanh thúy tiếng vang lên, mặt Vương công tử thật sự sưng đến mức nom giống như đầu heo.

"Người đâu?"

"Ô ô ô ta nói ta còn không có tới kịp ngủ cùng hắn, ta quần cũng chưa thoát xong liền ngất đi rồi, ta thật sự không biết a ô ô ô......"

"Ngất như thế nào?"

"Ô ô ô ta, ta giống như ngửi được một mùi hương, là mùi hương rất kỳ quái, sau đó liền ngất đi rồi ô ô ô......"

Bùi Tranh híp híp mắt mắt, kỳ hương?

"Bạch bạch bạch bạch bang" lại là vài tiếng giòn vang, Vương công tử quang quác lại phun ra hai cái răng, khóc thảm hại hơn.

"Ô ô ô ô ta đều nói rõ công đạo như thế nào còn đánh ta?"

Bùi Tranh ý bảo thị vệ tiếp tục đánh đừng có ngừng, "Đánh tới khi hắn biết nguyên nhân mới thôi."

Thủ lĩnh thị vệ nôn nóng đi lên hỏi, "Đại nhân, hiện tại làm sao bây giờ?"

Đôi mắt Bùi Tranh vững vàng, thấp giọng nói "Tiếp tục âm thầm điều tra, tìm không thấy liền không cần trở về gặp ta."

"Tuân mệnh."

Từng hàng thị vệ trong chớp mắt liền ẩn vào trong bóng đêm.

Bùi Tranh đứng tại chỗ, nhéo nhéo giữa mày.

Lần đầu mang ngươi ra khỏi cung liền để lạc mất, tiểu ngốc tử kia đíng là một khắc cũng không được rời, thật nên đem hắn trực tiếp buộc vào người, hắn còn mang gương mặt vô tội kia khắp nơi rêu rao.

Đường phố đế đô giờ phút này người tới người lui không ít, Bùi Tranh ngước mắt nhìn đầu đường.

Sớm biết vậy đã không sai Thừa Phong đi Thái Y viện tìm Mỗ thái y, hiện tại yêu cầu hắn trở về chỉ sợ là say mê đến không biết đường về.

Đột nhiên ở con đường cách đó không xa trong đám người có một thân ảnh quen thuộc chợt lóe, Bùi Tranh không kịp nghĩ, lập tức đuổi đến.

Đám người vây quanh kia chính là một đám nhỏ nghệ sĩ tạp kỹ dân gian, chốc lát nhào lộn cùng trường thương, thậm chí còn có thể uống miếng nước rồi phun ra lửa, làm xung quanh hoan hô liên tuc.

Bùi Tranh cau mày bị đám người tới lui, vừa ngẩng đầu chính mình ở đám người cực khổ tìm kiếm tiểu nhân nhi, hắn một bên cùng một nam tử thân hình cao lớn vỗ tay hoan hô vừa cười vừa nói.

Bùi Tranh nhìn hai người dựa vào nhau gắt gao, đôi mắt dường như cũng muốn phun hỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info