ZingTruyen.Info

[Đam mỹ - Cao H] Thôn đàn ông - Kiêm Chức Tự Dưỡng Viên

Chương 11: Lén lút yêu đương trong phòng khách, bị cưỡng gian còn chảy nước

yohasuisen

Chương 11

Lén lút yêu đương trong phòng khách, bị cưỡng gian còn chảy nước

Edit: Yoha Suisen

Mặc dù chẳng đem lại chút hiệu quả nào, Bạch Linh Đông vẫn gắng sức vùng vẫy. Lúc này, gương mặt xấu xí của Lý Đại Trụ dán sát không quá năm xăng ti mét, hơi thở ấm nóng của gã phà vào mặt y. Có lẽ là do hiệu ứng tâm lý nên y ngửi thấy một mùi hôi xộc đến, làm y cực kỳ muốn nôn mửa.

Ghê tởm quá... Buồn nôn quá...

Bạch Linh Đông chưa từng lại gần Lý Đại Trụ như thế này. Những lúc khác cũng cố gắng tránh né cả nhà gã. Nhưng hiện tại, khi bị tên đàn ông mặt mũi xấu xí này áp trên sàn, chân của y đã bủn rủn, sức lực giãy dụa chẳng khác nào một con mèo quơ quào lung tung, càng khiến dục hỏa của Lý Đại Trụ rực cháy dữ dội hơn.

"Chả trách thằng chồng không thèm cậu nữa." Bàn tay của Lý Đại Trụ như hóa thành nhện, bò vào bên trong áo sơ mi của Bạch Linh Đông. Làn da mịn màng ma sát cùng bàn tay thô ráp, y lập tức nổi một lớp da gà.

"Đã gả vào thôn, nhưng tính tình còn khó chiều thế này đây." Lý Đại Trụ nói tiếp.

"Đừng... Đừng có mà sờ soạng tôi! Rút cái tay bẩn đó về mau! Ư... a..."

Tiếng rít chói tai thoát khỏi cổ họng của thiếu niên. Cảm giác bị làm nhục khiến Bạch Linh Đông trở nên xấu hổ, đến mức cả người phiếm hồng, đôi mắt cũng ngập nước mơ màng.

Cho dù là bị cưỡng hiếp, Bạch Linh Đông cũng không hề muốn một người xấu như thế cưỡng hiếp mình! Người này, có khác nào một con cóc cơ chứ?!?

Hình ảnh bị động vật cưỡng dâm làm Bạch Linh Đông khóc lóc. Lý Đại Trụ thưởng thức vẻ đấu tranh thống khổ của y, động tác tay từ từ cuộn áo sơ mi lên, để cơ thể chưa đủ thành thục của thiếu niên hoàn toàn bại lộ.

"A a... Anh làm gì ấy! Biến thái! Làm gì với quần áo của tôi... A... Đừng có sờ... Hức, hức..."

Da thịt ít ra nắng nên trông trắng bợt như có bệnh, núm vú đỏ hồng tô điểm giữa phần ngực gầy gò. Ngoài trừ cái mông hơi lộ ra ngoài khi bị đè ép, thì Bạch Linh Đông chẳng hề giống một người đã từng mang thai. Thậm chí, y càng giống một học sinh trung học không hề có chút kinh nghiệm giường chiếu nào.

"Dường như Hoàng Trạch không chơi cậu nhiều lắm nhỉ? Thế thì trùng hợp, nhường lại cho tôi khai phá..." Lý Đại Trụ cười lên, lại trông giống một loài động vật khổng lồ đang thở dốc hơn nữa.

Bạch Linh Đông bị áp dưới cơ ngực săn chắc nọ, đã khóc đến mức sắp ngất. Thế nhưng mỗi lần y sắp bất tỉnh, Lý Đại Trụ sẽ dùng cách thức vuốt ve ám muội ở eo của y, cứ thế vuốt lên vuốt xuống.

Nhìn từ đằng xa, tên đàn ông đen đúa vạm vỡ xoa nắn vòng eo của thiếu niên trắng nõn, còn dùng cái tay khác cố định cẳng tay mảnh khảnh của y. Tên này trông đô con gấp đôi thiếu niên nọ, vì thế càng khiến y trông yếu đuối hơn bao giờ hết.

Một kẻ phóng đãng như Dương Tề, Lý Đại Trụ chơi chán từ lâu rồi. Giờ nghĩ lại, khoảnh khắc tại quán bar năm đó, cậu đánh hông đến bắt chuyện, đôi khi còn liếc xuống dưới háng mình. Gã đoán chừng, khi đó hẳn là cậu đã chơi với rất nhiều đàn ông. Chuyện đáng ra phải khiến gã phẫn nộ, giờ đây lại hưng phấn vô cùng.

Lý Đại Trụ ngậm vào một bên núm vú, Bạch Linh Đông ở bên dưới lại cất cao tiếng khóc, toát ra hơi thở tình sắc ái muội ngập tràn. Gã biết, suốt quá trình mang thai Hoàng Trạch chẳng chịu động đến y, chính vì thế mới làm cho đứa trẻ chết yểu, không phải mọi trẻ con trong thôn Đồng Khánh đều cực kỳ khỏe mạnh.

Nói chung do tên công tử này không muốn làm, cái đồ rác rưởi Hoàng Trạch cũng nghe theo. Thế nhưng loại thiếu gia này không nên yêu chiều y, mà nhất định phải đè y từ trong ra ngoài, khiến y biết thực tủy biết vị (nếm rồi sẽ biết), rồi mê đắm hương vị của dương vật!

Lý Đại Trụ luồng tay vào trong quần của thiếu niên. Bạch Linh Đông không hề giống Dương Tề, vén quần là mùi khai liền xộc ra. Ở y chỉ có hương vị tuổi trẻ thơm lừng. Nắm tay của gã dần trượt ra sau. Dù trong hôn lễ, trong lúc vô ý mà gã phát hiện cái mông của y khá tròn khá vểnh, lại không nhiều thịt như Dương Tề, nhưng vô cùng đàn hồi, đánh vào có cảm giác rất sướng.

Lý Đại Trụ không muốn chờ thêm nữa, dò ngón tay dọc theo khe mông mà đi xuống.

"Cậu ướt đấy à?"

Ban đầu, Lý Đại Trụ muốn để Bạch Linh Đông nếm chút mùi vị đau khổ, khiến y phải nếm trải cái giá khi không khuất phục mình. Nhưng kết quả là đầu ngón tay cảm nhận được sự dính nhớp, thậm chí, khi ma sát còn phát ra tiếng nước nhóp nhép.

"A... Không không! Đừng đụng đến chỗ ấy của tôi! Ưn... Bị tay bẩn của đồ xấu xí chạm vào rồi, a a hức... a... Đừng chơi huyệt nhỏ của tôi... Chồng sẽ không cần tôi nữa hức... hức..."

"Đồ lẳng lơ này, bị người cưỡng gian còn ướt được thế này, chồng cậu chắc chắn sẽ không cần cậu nữa đâu."

Lý Đại Trụ tức giận mắng Bạch Linh Đông. Có lẽ bi thương quá khủng bố, làm cho thiếu niên trở nên hỗn loạn, hoặc vì nguyên nhân nào đó khác, lúc đầu y còn giãy dụa kịch liệt, rồi sau đó giảm dần, chỉ chừa lại tiếng khóc vẫn dai dẳng cao ngất.

Từ từ nào, lẽ nào tên nhóc này thích bị ngược đãi à? Đột nhiên suy nghĩ này nảy ra trong đầu của Lý Đại Trụ.

Lý Đại Trụ chưa hề ngược đãi Dương Tề lần nào, nhưng đối diện một cậu nhóc khóc sướt mướt thế này, lại khiến người khác xuất hiện loại dục vọng ở phương diện này. Gã túm tóc Bạch Linh Đông, khiến y ngẩng đầu hôi môi cùng gã. Đầu lưỡi tròn đầy lướt một vòng quanh khoang miệng thơm mát của cậu trai trẻ. Y chợt trừng to mắt, tiếng khóc nghẹn lại trong cuống họng, nhưng giọt nước mắt vô tri vẫn nhỏ xuống từ khóe mắt.

"Hưm... ưm... Hức... A... Ưm...m...m..."

Lý Đại Trụ chẳng màng đến thiếu niên bày tỏ nỗi tuyệt vọng đến mức sắp ngất đi. Gã vẫn dùng ngón tay tìm kiếm ở huyệt sau, thử thăm dò... Được lắm, y cứ như nhập vai một cái suối phun vậy.

Nếu không phải có con cặc xinh xắn đang giương cao ở đây và quần cũng ướt một mảng lớn, Lý Đại Trụ còn tưởng tên nhóc này là một đứa con gái có thể dùng lồn dâm đi tiểu cơ.

Lý Đại Trụ vừa moi móc ma sát bên trong lỗ thịt, vừa hôn môi với thiếu niên, phát ra âm thanh chùn chụt. Trước giờ Hoàng Trạch vẫn đối đãi cực kỳ dịu dàng ấm áp với Bạch Linh Đông, chưa từng cưỡng ép y phải hôn hít ái ân, đoạn thời gian mang thai thì càng không đụng vào người y. Chính vì thế mà kiểu hôn gần như muốn cướp lấy lưỡi của mình thì Bạch Linh Đông có bao giờ được thử đâu. Đầu lưỡi nóng ấm càn rỡ cọ tứ tung bên trong khuôn miệng, hết lướt qua hàm răng, lại vòng về quấy lấy cái lưỡi...

Lý Đại Trụ nhận ra, vốn Bạch Linh Đông vẫn ngậm chặt hàm, nhưng giờ thì đã thả lỏng. Cái lưỡi thơm mềm không còn khước từ mà mềm nhũn, mặc cho gã đùa bỡn.

Bất tri bất giác, Lý Đại Trụ đã lột sạch quần áo của Bạch Linh Đông. Y hãy còn bị dìm trong cơn say đắm của nụ hôn cuồng nhiệt đầy tính xâm lược, những tiếng nấc nghẹn ngào như mèo bật ra khỏi cuống họng, cả khuôn mặt đỏ bừng ái muộn. Bạch Linh Đông chẳng để ý là người đang có ý định cưỡng gian mình đã chuẩn bị lấy sức, trường thương đã chờ chiến, chỉa thẳng vào lỗ thịt non mềm của y.

"Hưm... ừm..." Bạch Linh Đông thậm chí còn bất giác vòng tay qua cổ của Lý Đại Trụ. Chỉ cần nhìn kỹ, y chắc chắn sẽ thấy tên này xấu đau xấu đớn, sẽ làm y muốn nôn tới mức nào. Thế như đối diện với cơn khoái cảm, e là người bên trên có là con cóc ghẻ, y vẫn sẽ ôm lấy.

Lý Đại Trụ ôm Bạch Linh Đông – người đã quên bẵng tình cảnh của bản thân, đẻ y ngồi lên đùi mình. Đối chiếu với cơ đùi săn chắc dày dặn của gã, cơ thể của Bạch Linh Đông trông gầy nhỏ xinh xắn khác thường. Cặp mông đẫy đà mà non mịn của y bị ép lên đùi gã, vô tình hoặc cố ý uốn éo trượt lên trượt xuống, tạo điều kiện cho con cặc sưng đau của Lý Đại Trụ đâm thẳng vào trong.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info