ZingTruyen.Info

[Đam Mỹ cao H/Edit] Nhóm Thú Phu Của Ta/Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 45: Chris về rồi

LamNguyen132

“Chris tới chưa?!” Thời Dĩ Thiên ăn diện lộng lẫy, căn bản chẳng thể ngồi yên một chỗ, nôn nóng đi qua đi lại ở phòng tiếp khách.

“Bảo bối, em đi tới nỗi mắt anh muốn choáng váng rồi đây này.” Ortar bất đắc dĩ than một tiếng, ôm eo Dĩ Thiên, giam y vào trong ngực mình.

“Ưm……”

Môi Ortar áp xuống, không kiêng nể gì hôn Thời Dĩ Thiên tới thở hồng hộc, tạm thời quên mất Chris.

Nụ hôn kết thúc, Thời Dĩ Thiên oán trách trừng hoàng đế bệ hạ một cái, đỏ mặt bảo: “Còn có người đang nhìn đó!”

Dùng danh nghĩa đế quốc để tiếp đãi ngoại nhân chính là chuyện đại sự quốc gia. Trong trường hợp nghiêm túc như vậy, con rồng này không thể rụt rè một tí à?

“Để tránh em suy nghĩ miên man.” Ortar ôn nhu cười, vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Thời Dĩ Thiên.

Các quan đại thần có mặt đều mỉm cười, lộ ra vẻ thiện ý. Quan hệ giữa bệ hạ và Hoàng Hậu tốt, đây là thứ mọi người luôn muốn nhìn thấy, còn đội danh dự thì đành bất lực làm bộ mình không thấy gì hết.

Không để mọi người phải đợi lâu, hoàng đế tân nhiệm của đế quốc Sư Viêm - Chris và một số quan chức bước vào đại sảnh.

Khi bóng dáng cao lớn ấy xuất hiện ở cửa, ánh mắt Thời Dĩ Thiên lập tức rơi trên người đối phương, chẳng thể dời mắt.

“Chris……” Hốc mắt Thời Dĩ Thiên đỏ lên, thấp giọng nỉ non.

Mấy năm không gặp, sư tử lớn của y càng ngày càng ổn trọng, khí chất cứng cỏi quanh thân khiến người không dám nhìn thẳng.

Do đây là một trường hợp trang trọng nên Chris mặc một bộ vest màu xanh đen được cắt may vừa vặn, trên vai có tua vàng. Phần eo của chiếc áo tạo nên một đường eo thon, hai chân thon dài hữu lực, trên chân là ủng quân đội đến đầu gối.

Tuy nhiên, thứ hấp dẫn tầm mắt mọi người nhất lại là một nửa chiếc mặt nạ hoa lệ trên mặt hắn.

Nửa gương mặt chưa bị che bởi mặt nạ hoàn mỹ không tì vết, đôi mắt xanh lục bảo chứa ý cười, nho nhã lễ độ trò chuyện cùng Ortar bệ hạ.

Thời Dĩ Thiên dùng thân phận hoàng hậu đi theo Ortar, song y hoàn toàn chẳng nghe rõ Ortar và Chris đang nói gì, hai mắt cứ si ngốc nhìn chằm chằm Chris.

Cuộc gặp gỡ giữa hai vị hoàng đế kết thúc từ lúc nào, Thời Dĩ Thiên không biết, y máy móc dựa theo sự nhắc nhở của lễ quan mà làm xong chuyện mình nên làm, tâm trí sớm đã dính chặt trên người Chris.

Mọi người đã đi hết, bây giờ trong phòng khách chỉ còn Thời Dĩ Thiên và Chris.

“Bảo bảo……” Chris cuối cùng cũng không khống chế được bản thân, đột nhiên ôm chặt Thời Dĩ Thiên, như thể muốn ấn y vào máu thịt, cả giọng nói cũng đang run rẩy.

Người hắn ngày đêm thương nhớ, cuối cùng đã trở về trong ngực hắn.

Chris gấp gáp hôn môi Thời Dĩ Thiên. Nụ hôn rất nóng bỏng, liếm mút từ đủ loại góc độ, không chừa lại một khoảng trống nào, như thể muốn nuốt luôn Thời Dĩ Thiên vào bụng.

“Ưm…… ahh……”

Thời Dĩ Thiên nhiệt tình đáp lại Chris, đáng tiếc lực bất tòng tâm, dưới sự kích động của Chris, y chỉ đành bị động thừa nhận.

Chỉ một cái hôn nồng nhiệt, Thời Dĩ Thiên đã động tình, thân thể ướt át vì Chris.

“Chris……”

Không biết hôn bao lâu, Chris cuối cùng lưu luyến buông tha Thời Dĩ Thiên.

Thời Dĩ Thiên thở hổn hển, nhìn chằm chằm Chris, “Em rất rất rất nhớ anh, anh đi lâu như vậy cũng không chịu liên lạc với em, cả chút tin tức cũng chẳng ——”

Lời còn chưa dứt, nước mắt Thời Dĩ Thiên đã rơi xuống.

Chris cau mày, đau lòng hôn nước mắt của Thời Dĩ Thiên, “Đừng khóc, bảo bảo. Rất xin lỗi.”

Nước mắt là mặn, rồi lại như nóng lên trong tim Chris, lồng ngực vừa chua xót vừa nóng bỏng. Nụ hôn của hắn rất thành kính, hôn từng chỗ trên gương mặt Thời Dĩ Thiên, sau đó lại dừng ở môi y.

Lần này Chris hết sức kiên nhẫn, như thể muốn bù đắp cho bao nhiêu năm vắng bóng, nói hết tưởng niệm vô tận.

Thời Dĩ Thiên có thể cảm nhận được hạ thân mình đang cháy nước róc rách, y kìm lòng không đặng kẹp chặt hai chân, dương vật sớm đã ngóc đầu chạm vào phần bụng dưới của Chris.

Rất muốn Chris……

Y không kìm được cầu Chris thao vào, lấp đầy hai lỗ nhỏ hư hỏng của y.

Đầu lưỡi Chris rút khỏi miệng Thời Dĩ Thiên, thở hổn hển nắm lấy tay Thời Dĩ Thiên đặt lên chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt mình, nói:

“Bảo bảo…… Giúp anh gỡ nó xuống.”

Thời Dĩ Thiên hoàn hồn, ánh mắt rơi trên chiếc mặt nạ.

Y đã quá quen thuộc với họa tiết của chiếc mặt nạ, bởi chính tay Thời Dĩ Thiên đã vẽ nó trong truyện tranh 《 sư tử nhỏ của ta 》.

Chiếc mặt nạ Chris đang đeo giống hệt chiếc mặt nạ mà nhân vật chính trong truyện tranh đeo.

Nhưng Chris khác với nhân vật chính kia. Sư tử trong truyện tranh lo lắng giống cái vương không thích gương mặt bị thương của hắn, còn Thời Dĩ Thiên thì sẽ không bao giờ vì dung mạo mà ghét bỏ Chris.

Y chỉ thấy đau lòng Chris.

Thời Dĩ Thiên di chuyển những ngón tay thon dài và nhẹ nhàng gỡ bỏ một nửa chiếc mặt nạ trên mặt Chris.

Dưới lớp mặt nạ, một khuôn mặt hoàn hảo từ từ hiện ra trước mắt Thời Dĩ Thiên.

Thời Dĩ Thiên tròn mắt ngạc nhiên.

“Chris?!” Ngay sau đó y nhỏ giọng kinh hô một tiếng.

Chris cười, nụ cười đó khiến trái tim Thời Dĩ Thiên đập rộn ràng.

“Thích không?” Hắn hỏi.

“Ừ!” Thời Dĩ Thiên gật mạnh đầu.

Chris đặt tay y lên mặt mình, trong ánh mắt là tình yêu say đắm vô tận.

“Vết thương đã trị hết từ lâu, nhưng anh không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy gương mặt này, ngoại trừ em.”

Vẻ đẹp của Chris siêu việt giới tính, Thời Dĩ Thiên không chút nghi ngờ rằng chỉ cần nhìn thấy gương mặt này, cả giống đực lẫn giống cái đều sẽ điên cuồng vì hắn.

Giống như bây giờ, được đôi mắt xanh lục kia nhìn chăm chú, Thời Dĩ Thiên đã nóng bừng cả người, cảm giác như mình sắp tan chảy.

Vào lúc này, sao Chris có thể để bảo bối yêu dấu của mình chờ đợi được chứ?

Hắn không chút do dự kéo quần Thời Dĩ Thiên xuống và đè y xuống tấm thảm mềm, dang rộng hai chân Thời Dĩ Thiên, dương vật căng phồng đâm mở hoa môi non mềm, thắt lưng hạ xuống, cắm vào thật sâu.

“Ahhh ——!”

Trong cổ họng Thời Dĩ Thiên tràn ra rên rỉ, quá thoải mái……

“Chris…… sâu hơn đi…… Thao hư em…… Ahh……”

Thời Dĩ Thiên vui vẻ tới rơi nước mắt, y cũng chẳng rõ là do thân thể sảng khoái hơn hay là do tâm trí thỏa mãn hơn.

“Tê…… Bảo bảo…… Thả lỏng nào……”

Lâu lắm chưa làm, Chris suýt nữa bắn ra, hắn chỉ cảm thấy sống lưng tê dại, chưa kịp động đậy thì cái lồn nhỏ của Thời Dĩ Thiên đã tự động hút lấy dương vật của mình, cảm giác này thật là rất sung sướng.

Chris cắn răng, chịu đựng đến độ trán nổi gân xanh, “Bảo bảo, em muốn bấm gãy anh à?”

“Em…… ưm…… Em muốn anh……” Mặt Thời Dĩ Thiên đỏ bừng, đáy mắt đầy dục vọng sâu thẳm.

Câu nói này hoàn toàn kích động Chris, đôi mắt màu ngọc lam của hắn chợt tối hơn, mạnh mẽ thọc vào rút ra.

“Ahhh…… Ahhh…… Ha a……”

Thời Dĩ Thiên cứ như một chiếc thuyền đang phiêu diêu, ôm chặt Chris, dâm thủy từ hoa huyệt chảy ra không ngừng.

“Chris……”

“Anh đây.”

Thời Dĩ Thiên ngẩng đầu, chủ động đòi hôn, đầu lưỡi của y bị đầu lưỡi của Chris cuốn lấy ngay sau đó.

Không biết khi nào, dương vật bị kẹp giữa hai người của Thời Dĩ Thiên đã bắn ra, làm ướt bụng nhỏ.

Y căn bản chẳng khống chế được sự cao trào của bản thân, chỉ cần nghĩ tới việc người đang cắm mình là Chris, thì thân thể y như rằng mỗi thời mỗi khắc đều đang cao trào.

Thời Dĩ Thiên và Chris dễ dàng thành lập liên kết tinh thần.

“Em nhớ anh lắm…… Chris.”

Giọng Chris vang lên trong đầu Thời Dĩ Thiên: “Anh đã ở bên cạnh em rồi.”

“Em vẫn nhớ anh.” Giọng Thời Dĩ Thiên hết sức ủy khuất.

Dương vật của Chris đâm mạnh vào thịt mềm chỗ sâu nhất.

“A……! Quá chua…… Ahhh……”

Nhưng cũng rất thoải mái……

Thật muốn không bao giờ xa Chris như thế này.

Thời Dĩ Thiên nghe Chris cười khẽ trong đầu, hắn cúi đầu hôn môi Thời Dĩ Thiên, “Vậy thì cứ để thế này, đừng tách ra.”

Như thể muốn thực hiện lời hứa của mình. Suốt bảy ngày, Chris chưa từng để Thời Dĩ Thiên xuống giường.

Cấp bậc thật sự của Chris là cấp SSS, thể lực tốt tới biến thái, lại bởi vì xa Thời Dĩ Thiên quá lâu, tình cảm mãnh liệt tuôn trào, làm tới mức Thời Dĩ Thiên cũng phải xin tha.

May mắn thay, phòng ngủ do Ortar đặc biệt chuẩn bị cho họ đủ lớn và cũng đầy đủ hết công năng, có người máy gia dụng túc trực, làm Thời Dĩ Thiên không đến nỗi đói bụng.

Tại bàn ăn, Thời Dĩ Thiên trần trụi ngồi trong lòng Chris, hay nói đúng ra là ngồi trên dương vật lớn của Chris.

Chris dùng nĩa đưa một miếng thịt chín vàng đến bên miệng Dĩ Thiên.

“Hừm……” Thời Dĩ Thiên bỏ thịt nướng vào miệng, quai hàm bị căng tới phình phình.

Chờ y ăn xong thịt nướng, Chris liếm liếm bờ môi y, tiếp tục đút y một miếng rau.

Một bên đút ăn, một tay khác của Chris thì nhào nặn đầu vú nho nhỏ của Thời Dĩ Thiên, dưới háng thong thả di chuyển.

Loại khoái cảm này tuy không mãnh liệt nhưng lại khiến người ta có một cảm giác thoải mái khác.

Côn thịt của Thời Dĩ Thiên không cứng nỗi nữa, đáng thương gục đầu, trông cực kỳ ủy khuất.

“Ưm…… Từ bỏ……” Thời Dĩ Thiên yếu ớt cầu xin.

Chris nói: “Ăn thêm chút đi.”

Thời Dĩ Thiên hung dữ trừng hắn, “Anh biết rõ em đang nói gì mà! Anh đi ra đi!”

“Rõ ràng là do em không cho anh đi,” Chris mổ nhẹ y một cái, cười bảo, “Cái miệng nhỏ phía dưới quá tham ăn, cắn anh không buông……”

Vừa nói vừa đẩy mạnh eo.

“Đó không phải…… ừm…… không phải thứ em có thể khống chế……” đôi mắt Thời Dĩ Thiên chứa đầy hơi nước, lên án ngó Chris.

“Nếu không ra ngoài, bọn họ sẽ lo lắng……”

“Được rồi, lần này tha em đó,” Chris trao cho Thời Dĩ Thiên một nụ hôn nồng nhiệt, thấp giọng ái muội nỉ non, “Nhưng em ăn no, anh còn chưa ăn no mà ——”

Nói xong, Chris giữ chặt eo Thời Dĩ Thiên, bắt đầu đưa đẩy……

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info