ZingTruyen.Info

[Đam Mỹ cao H/Edit] Nhóm Thú Phu Của Ta/Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 41: Tiểu vương phi của ta

LamNguyen132

Trong lúc cao trào liên tục, Thời Dĩ Thiên đột nhiên cảm giác được một cổ lực lượng khác.

Đó là chấn động đến từ sâu trong linh hồn, tình yêu mãnh liệt quét qua, giống như lũ quét, cả người Thời Dĩ Thiên run lên, tiếng rên rỉ không tự chủ tuôn ra khỏi cổ họng.

“Ahhh……”

“Tướng quân……”

Đại não choáng váng.

Làm sao hắn có thể…… làm sao có thể……

Khoái cảm vượt quá sức chịu đựng, trước mắt Thời Dĩ Thiên tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh.

Khi Thời Dĩ Thiên tỉnh dậy, mấy giống đực và tiến sĩ Simon đều vây quanh y, và một tay của y vẫn đang bị tướng quân Erick nắm chặt.

“Thiên Thiên!” Thuỵ Nặc kinh hỉ tiến tới.

Quý Quân thở dài nhẹ nhõm, “Cuối cùng em cũng tỉnh, em làm bọn anh sợ lắm đó.”

Gương mặt Thời Dĩ Thiên đỏ lên, y biết nguyên nhân khiến mình hôn mê.

Lúc làm tình với tướng quân Erick, bọn họ đã xảy ra liên tiếp tinh thần. Tuy đó chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn, song y vẫn cảm nhận được tình yêu nhiệt liệt điên cuồng dưới vẻ ngoài lãnh đạm của tướng quân Erick.

Khoái cảm từ linh hồn vượt xa khoái cảm từ thân thể, nên y mới mất mặt hôn mê.

Thời Dĩ Thiên nhìn về phía tướng quân Erick, Erick cũng nhìn y, đôi mắt vàng kia chứa đầy tình yêu, rực rỡ lung linh.

Nếu y có thể liên tiếp tinh thần với tướng quân đại nhân, đã nói lên tình cảm của y dành cho tướng quân Erick đã vượt qua cả thích.

Làm sao mà Erick không vui được chứ?

Tiến sĩ Simon cắt ngang màn liếc mắt đưa tình giữa Thời Dĩ Thiên và tướng quân Erick, nói: “Tôi có một tin muốn nói cho mọi người, hy vọng mọi người chuẩn bị tốt tâm lý.”

“Dĩ Thiên có dấu hiệu sinh non.” Vẻ mặt tiến sĩ Simon ngưng trọng, “Đã biết cha ruột là ai, có thể rõ ràng một ít vấn đề.”

“Thời gian mang thai của bạch kim Long tộc là từ 28 tới 30 tuần, tức khoảng 7 tháng. Từ tháng thứ 5, đứa bé sẽ nhanh chóng lớn lên, hấp thu dinh dưỡng của thư phụ. Dĩ Thiên hiện còn hai tuần nữa là đủ 5 tháng, hơn nữa cấp bậc đứa bé này chắc chắn rất cao, nên nó cần nhiều dinh dưỡng hơn nữa.”

“Nếu không cung cấp đủ dinh dưỡng trong thời kỳ mang thai, khả năng cao sẽ sinh non. Mà các cậu hẳn cũng biết, hậu quả của việc sinh non là thể chất của đứa bé sẽ rất suy yếu, phát dục không tốt……”

“Ngoài ra, còn tổn thương rất lớn cho cơ thể mang thai.”

Tướng quân Erick ra hiệu cho tiến sĩ Simon nói tiếp.

Trong lúc Thời Dĩ Thiên hôn mê, tiến sĩ Simon đã biết trứng trong bụng y là của ai.

Quý Quân và Thuỵ Nặc còn biết sớm hơn cả tiến sĩ Simon. Quân viễn chinh chiến thắng trở về rầm rộ như vậy, bọn họ đâu thể không chú ý, cũng bởi vậy nên thấy Ortar thân vương, thế mới biết thì ra con rồng đã giúp bảo bảo vượt qua kỳ động dục kia chính là hắn.

Sau đấy Thời Dĩ Thiên cũng đã hiểu rõ vì sao trong bữa tiệc tối qua, Ortar thân vương lại đột nhiên thẳng thắn thân phận của mình.

Nếu Ortar thân vương không nói, sau khi Thời Dĩ Thiên về nhà, Quý Quân và Thuỵ Nặc cũng sẽ nói cho y.

Tự mình nói tất nhiên tốt hơn là biết từ người khác.

Thời Dĩ Thiên cảm thấy, nếu tiến sĩ Simon đã nêu ra vấn đề sinh non, bằng sự hiểu biết của ông, chắc hẳn đã tìm ra biện pháp giải quyết.

Quả nhiên tiến sĩ Simon còn nói thêm: “Trên thực tế, có khá nhiều quần thể ở lam tinh sở hữu đặc tính này. Đó là trong quá trình giống cái dựng dục đứa bé, cần lực lượng của cha ruột để giúp nó phát triển.”

“Vì vậy…… Trong vài tuần tới, tốt nhất nên để Ortar thân vương tới làm bạn với Dĩ Thiên.”

Thời Dĩ Thiên lộ ra vẻ kháng cự.

Quý Quân và Thuỵ Nặc liếc nhau, ngập ngừng không lên tiếng.

Tướng quân Erick đang định mở miệng, song hắn còn chưa kịp nói chuyện, quản gia đã tiến vào thông báo rằng Ortar thân vương đã đến.

……

Đối mặt Ortar thân vương, Thời Dĩ Thiên chẳng thèm cho sắc mặt tốt.

Song Ortar thân vương cũng không để tâm, mỉm cười bảo: “Thiên Thiên, tôi có một món quà muốn tặng cho em —— tặng một mình, coi như là lần hẹn hò thứ ba được không?”

Thời Dĩ Thiên gật đầu: “Được thôi.”

Y cũng có vài lời muốn nói với Ortar thân vương.

Tạm biệt những giống đực trong nhà, Thời Dĩ Thiên rời đi cùng Ortar thân vương.

Họ vẫn tới trang viên lần trước.

Sau khi xuống xe, Thời Dĩ Thiên nói: “Điện hạ ——”

Y còn chưa kịp nói hết, Ortar thân vương đã nâng một ngón tay và đặt nó lên môi Thời Dĩ Thiên, “Suỵt…… Hãy nghe tôi nói.”

Ortar đưa Thời Dĩ Thiên vào một căn phòng. Căn phòng rộng mở sáng sủa, rộng chừng vài trăm mét vuông, bên trong y chang một phòng trưng bày, bày biện đủ thứ đồ đạc. Ở một góc phòng, có máy chiếu đang chiếu video.

Vật thể kim loại hình chữ nhật bị rỉ sắt - đấy là một chiếc điện thoại con người thường sử dụng ở kiếp trước của Thời Dĩ Thiên.

Vỏ xe rách tung toé đã bị ăn mòn tới thay đổi hoàn toàn.

Một số đồ sứ có hình dạng khác nhau, cái chén bị thiếu một góc, cái đĩa bị vỡ thành hai nửa.

Xương của một loài động vật nào đó, đôi giày cao gót bị biến dạng của phụ nữ, đồng tiền xu bám đầy gỉ, hạt của một loại cây nào đó, linh kiện kim loại của một cổ máy lớn, một miếng da xám xịt……

Linh tinh vụn vặt, không dưới trăm loại.

Khi Thời Dĩ Thiên nhìn lại, máy chiếu ở một góc đang chiếu một bộ phim, có nam có nữ, đàn ông mặc vest và đi giày da, phụ nữ hoa hòe lộng lẫy, một khung cảnh náo nhiệt phồn hoa.

—— là đồ trên trái đất!

Thời Dĩ Thiên kích động không thôi, run tay cầm một đồng xu bẩn thỉu, một mặt của đồng xu có viết chữ “5”, mặt còn lại là chân dung của một người.

Y cũng không rõ vị vĩ nhân trên tiền xu là ai.

Những thứ quen thuộc này khiến mắt Thời Dĩ Thiên thoáng chốc đỏ hoe.

Nền văn minh loài người đã biến mất.

Y sẽ chẳng bao giờ quay về được nữa.

Cha mẹ y, bạn bè y……

Chuyện gì đã xảy ra với trái đất?

Trong đầu Thời Dĩ Thiên không khống chế được hiện ra đủ loại tai nạn. Thời kỳ băng hà tiến đến, tiểu hành tinh va chạm, hay virus bùng nổ?

“Thiên Thiên,” Giọng nói trầm thấp của Ortar vang lên bên cạnh Thời Dĩ Thiên, “Tôi nghĩ em có lẽ có chút hiểu lầm về tôi.”

Suy nghĩ của Thời Dĩ Thiên bị kéo trở về, y ngơ ngẩn nhìn Ortar thân vương.

“Cả em và đứa nhỏ đều cần anh.” Ortar từ phía sau ôm eo Thời Dĩ Thiên, một cổ lực lượng ôn hòa tràn vào cơ thể y, Thời Dĩ Thiên tức khắc cảm giác cả người dễ chịu hơn rất nhiều.

“Trong lúc em phát sóng trực tiếp đánh thưởng cho em, khiến em không vui. Chuyện này là lỗi của anh, anh xin lỗi.”

“Anh không hề muốn khiến em bối rối, anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của em, song anh chưa từng nghĩ…… phương pháp ấy cũng không thích hợp.”

“Anh nói thích em, cũng là thật,” Ortar thở dài, tự giễu cười, “Từ lúc bắt đầu, dường như cách quen biết giữa chúng ta đã sai rồi.”

“Sống ngu ngốc hơn em nhiều tuổi như vậy, lại không biết hiểu làm sao theo đuổi giống cái mình yêu.”

“Đừng cười nhạo anh. Giống cái trước kia của anh là một cuộc hôn nhân chính trị. Sau khi cậu ta qua đời, bên cạnh anh chưa bao giờ xuất hiện giống cái nào nữa. Tất nhiên, bây giờ anh có em rồi.”

“Nếu bây giờ em không muốn làm Vương phi của anh, anh sẽ chờ, chờ tới lúc em 20 tuổi, hoặc lâu hơn,” Khóe môi Ortar cong lên ẩn chứa ấm áp, điều này càng làm khuôn mặt vốn tuấn mỹ của hắn trông hấp dẫn người hơn, “Thứ anh không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.”

“Nhưng —— những ngày kế tiếp, mãi cho đến khi em sinh sản, phải cho anh ở bên cạnh em.”

“So với con, cơ thể em quan trọng hơn.”

“Và trước khi được em đồng ý, anh sẽ không mang con về hoàng thất, em có thể tự nuôi nấng nó.”

“Anh tin có một thư phụ như em, con chắc chắn sẽ trưởng thành thành một giống đực ưu tú.”

Nghe được mấy câu cuối, Thời Dĩ Thiên không khỏi hỏi: “Làm sao ngài chắc nó là giống đực? Lỡ là một bé giống cái thì sao?”

Ortar cười, “Nếu là tiểu giống cái, thì cũng sẽ là một giống cái hoàn mỹ nhất đế quốc như em vậy.”

“Tốt hơn đừng là giống cái,” Thời Dĩ Thiên lắc đầu, “Tuy chính sách phúc lợi của đế quốc dành cho giống cái rất tốt, nhưng từ nhỏ đã phải rời xa người thân, sống ở ‘Thần Hi’, phương thức giáo dục cũng có nhiều vấn đề, tôi không mong con mình biến thành như vậy.”

“Nói vậy là ——” Nụ cười Ortar sâu hơn, “Em đồng ý với đề nghị của anh?”

“Ngài sẽ chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói chứ?” Thời Dĩ Thiên hoài nghi.

Ortar bất đắc dĩ: “Cần anh lấy danh nghĩa thân vương đăng một tuyên bố tới toàn đế quốc không?”

Thời Dĩ Thiên gật đầu: “Được thôi, vậy không còn gì tốt hơn.”

Ortar lắc đầu thở dài, song con ngươi lại tràn đầy sủng nịch.

“Vậy được, ngày mai…… À không, tối hôm nay anh sẽ đăng.”

“Ngài biết rõ, vị trí chính phu của tôi không thể cho ngài,” Thời Dĩ Thiên nghiêm túc hỏi, “Kể cả như thế, điện hạ cũng đồng ý à?”

“Đồ ngốc,” Ortar ngoéo cằm Thời Dĩ Thiên một cái, “Với thân phận của anh, có phải chính phu hay không thì khác gì nhau? Chẳng lẽ những giống đực khác của em dám chậm trễ anh?”

Ờ……

Thời Dĩ Thiên chớp chớp mắt.

Nghe cũng hợp lý phết……

“Rồi thì ——” Ortar kéo dài giọng, mang theo ý dụ hoặc, nhấc cằm Dĩ Thiên, cười hỏi, “Tiểu vương phi của anh, anh được phép hôn em chứ?”

Thời Dĩ Thiên suýt nữa đã bị nụ cười của hắn làm cho đỏ bừng, song vẫn kiên quyết lắc đầu, “Không được!”

“Vậy được rồi.” Ortar hơi tiếc nuối, song cũng không dám cưỡng hôn Thời Dĩ Thiên như trước, chỉ hỏi, “Bao giờ thì Vương phi điện hạ mới bằng lòng bố thí cho anh một cái hôn thế?”

Mặt Thời Dĩ Thiên càng đỏ hơn.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, y phải thừa nhận Ortar thân vương là một giống đực cực kỳ có mị lực.

Vốn dĩ giữa họ cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì.

Thân vương điện hạ đã giúp y vượt qua kỳ động dục, lúc sau ngoài việc cưỡng hôn y vài lần, cũng đâu có làm gì bắt nạt y.

Thời Dĩ Thiên đã từng lo lắng hắn sẽ cướp con mình đi, cũng chẳng xảy ra.

Bây giờ y chẳng còn gì để lo lắng nữa.

“Tôi không phải Vương phi của ngài!” Thời Dĩ Thiên nói.

“Vương phi điện hạ hông chịu hôn anh……” Đôi mắt xanh trong veo Ortar nhìn chằm chằm Thời Dĩ Thiên, đáy mắt chứa chút giảo hoạt, “Hông thì…… Gọi anh một tiếng cữu cữu nghe chơi chơi?”

Thời Dĩ Thiên: “……”

Nghe được hai từ “Cữu cữu”, y liền phản xạ có điều kiện nhớ tới hai thứ đồ chơi đáng sợ của rồng khác hẳn người thường kia.

Tuy hai thứ ấy rất đáng sợ, song khiến y đặc biệt thoải mái……

Thời Dĩ Thiên chột dạ mà hung tợn trừng Ortar một cái, mím môi không nói.

Cái liếc ấy chẳng những không có vẻ hung dữ, ngược lại còn rất hoạt bát động lòng người, Ortar được một tấc lại muốn tiến một thước, giọng nói từ tính khiến tai Thời Dĩ Thiên tê dại.

“Xin Vương phi điện hạ rũ lòng thương……”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info