ZingTruyen.Com

[Đam Mỹ cao H/Edit] Nhóm Thú Phu Của Ta/Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 36: Thiên Thiên phát sóng trực tiếp

LamNguyen132

Dưới sự ngàn hô vạn gọi của các fan, Thời Dĩ Thiên cuối cùng phát sóng trực tiếp.

Trước màn hình, bụng Thời Dĩ Thiên đã nhô lên độ cung nho nhỏ, song điều này cũng chẳng ảnh hưởng tới thân hình y, thậm chí khí chất y còn vì vậy mà thân thiện hơn.

Thời Dĩ Thiên đã sớm chuẩn bị tâm lý bản thân sẽ mang thai. Mang thai là chuyện mà ai ở lam tinh cũng hâm mộ, điều đó khiến y vứt bỏ mấy cái tưởng tượng không tốt, thản nhiên đối mặt với cái bụng lớn.

Dẫu chưa có kinh nghiệm mang thai, song dường như y có thể cảm nhận được liên kết giữa mình và sinh linh trong bụng càng lúc càng rõ ràng qua từng ngày.

Thời Dĩ Thiên chào hỏi với máy quay: “Xin chào mọi người! Bị mấy giống đực nhốt ở nhà thiệt nhiều ngày, cuối cùng qua ba tháng bất ổn, hôm nay đã được ra cửa rồi nè!”

“Thuỵ Nặc và Quý Quân đi với tôi đó, sao tướng quân không tới à? Tướng quân đại nhân có chuyện cần giải quyết.”

“Hỏi tôi tướng quân đại nhân không tới tôi có không vui không hả? Tại sao phải không vui a? Bên cạnh tôi đã có giống đực đi cùng rồi, cũng đâu phải làm chuyện nguy hiểm tới tính mạng, đâu cần thiết hy sinh thời gian làm việc để đi cùng tôi.”

Thời Dĩ Thiên, Thuỵ Nặc và Quý Quân bước xuống xe huyền phù. Nơi họ tới là một cửa hàng quần áo thủ công tư nhân.

Robot camera có cánh theo sát họ.

Màn hình robot chỉ hiển thị được vài chữ, nên đều là những câu hỏi được sàng chọn từ vô số tin nhắn.

Nếu lúc này Thời Dĩ Thiên mà thấy được đoạn phát sóng trực tiếp của mình, y sẽ phát hiện toàn bộ màn hình đang bị bao phủ bởi dòng chữ dày đặc! Cả võng lộ (tương đương Internet) cũng xuất hiện hiện tượng kẹt cứng.

“A a a a Thiên Thiên sau khi mang thai còn đẹp hơn!!!”

“Thiên Thiên vẫn thiện giải nhân ý như ngày nào!!”

“Da đẻ cũng rất đẹp, ăn nhiều thêm chút, mập lên tí!”

Người thợ may ở cửa hàng quần áo có vẻ quen biết Thuỵ Nặc. Anh ta lịch sự chào hỏi Thuỵ Nặc, sau khi nhìn thấy Thời Dĩ Thiên, mặt anh ta kích động tới đỏ bừng.

“Ngài Dĩ, Dĩ Thiên! Tôi tên Harriman! Là fans của ngài đó!”

“Chào anh.” Thời Dĩ Thiên mỉm cười gật đầu.

Harriman trông như sắp té xỉu, “Phụ Thần tại thượng! Nụ cười của ngài thiệt đẹp!”

Thời Dĩ Thiên rất kinh ngạc vì sự khoa trương của anh, song vẫn lễ phép nói một câu: “Cảm ơn.”

Ai ngờ sau khi nghe xong mặt Harriman càng đỏ hơn nữa.

Ngại đang ở bên ngoài, Thời Dĩ Thiên không tiện mở miệng hỏi Thuỵ Nặc.

Harrim ân cần dẫn bọn họ vào tiệm.

Trước mặt họ là những bộ quần áo dành cho trẻ con.

Tất cả đều là phong cách do Thời Dĩ Thiên và Thuỵ Nặc vẽ lúc trước.

Thời Dĩ Thiên gần như thích chúng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Những hoạ tiết trên quần áo nhỏ do Thuỵ Nặc vẽ rất phấn nộn và dễ thương. Có lẽ là do tư tâm quấy phá, hắn dùng rất nhiều họa tiết hình bươm bướm, song thiết kế rất ngắn gọn và sẽ không khiến người ta thấy hoa cả mắt.

Hầu hết các bức tranh Thời Dĩ Thiên vẽ luôn có những họa tiết mang ý nghĩa cát tường vào thời cổ xưa ở kiếp trước. Thuỵ Nặc đã giúp y sửa chữa một phen, cuối cùng làm ra vài bộ quần áo nhỏ mang sắc đậm và trông khá vui mắt.

“May ra thiệt ư, quá tuyệt vời!” Thời Dĩ Thiên cầm một cái áo lớn không quá hai bàn tay, đưa vải dệt mềm mại tới bên má để cảm thụ, “Loại vải này cũng mềm nữa, bảo bảo của chúng ta mà mặc vào chắc chắn rất đẹp!”

Thời Dĩ Thiên tưởng tượng ra cảnh em bé trắng trẻo mập mạp mặc quần áo do mình thiết kế, trong lòng tức khắc dâng lên cảm giác thỏa mãn.

“Cảm ơn ngài……” Harriman xoa hai tay phía sau, vẻ mặt như sắp khóc.

Thời Dĩ Thiên cau mày, chỉ khen vài câu thường thường thôi mà, tới nỗi vậy sao?

Trong mắt Thời Dĩ Thiên, biểu hiện của Harriman rất kỳ quái, còn trong mắt Harriman, Thời Dĩ Thiên chẳng khác gì thiên sứ hạ phàm.

Tính cách Harriman trước đây cũng không phải như vậy. Anh xuất thân thế gia, nhiều thế hệ gia tộc luôn phục vụ cho các quý tộc đế đô, may trang phục phù hợp cho họ.

Thậm chí bây giờ cha anh vẫn đang phục vụ cho hoàng thất, cũng bởi vậy nên được Hoàng đế bệ hạ phong làm nam tước.

Trong giới quý tộc ở đế đô, phạm vi giao tiếp của Harriman rất rộng. Các thế gia như bọn họ đã quen giao tiếp với nhiều quý tộc khác nhau, các quý tộc luôn thể hiện phong phạm của bản thân bằng cách mặc trang phục do họ thiết kế riêng.

Harriman vốn tốt nghiệp trường đại học nghệ thuật Hoàng gia. Sau khi tốt nghiệp thì mọi việc diễn ra khá suôn sẻ và dần trở thành một ngôi sao mới trong giới thiết kế.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi kể từ khi anh kết hôn với một giống cái xuất thân quý tộc.

Anh đầy lòng mong đợi mà kết hôn với giống cái kia, nhiệt tình nói về ý tưởng thiết kế của bản thân với giống cái, hận không thể lập tức đi thực tiễn chúng. Nhưng anh thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, giống cái kia vẫn chống cằm mờ mịt nhìn anh.

Giống cái gượng cười, nói: “Này, không bằng…… Không bằng chúng ta đi giao phối ha?”

Harriman tưởng đối phương bị linh cảm của mình đả động nên gấp gáp mời mình giao phối. Họ đã có một đêm vui vẻ.

Khi ấy Harriman còn chưa phát hiện sự thiếu kiên nhẫn của giống cái.

Lần thứ hai, Harriman cầm quần áo mình thiết kế cho giống cái tới tìm em. Loạt quần áo kia chứa đựng tất cả tình yêu của anh, và anh sẽ mang những tác phẩm này tham gia thi đấu.

Song giống cái chỉ nhìn thoáng qua chúng và chẳng có bất kỳ biểu hiện yêu thích nào, càng không hiểu được tình cảm của Harriman.

Em kiêu căng hếch cằm, nói: “Được rồi, tôi biết anh làm vậy vì muốn thu hút sự chú ý của tôi. Nhưng quần áo của tôi đã nhiều tới nỗi mặc không hết, không bằng anh cứ dành tinh lực cho việc cần dùng đi.”

Em vứt mị nhãn về phía Harriman, quấn lấy cổ anh: “Thời gian tuyệt vời như này, làm tí việc khác không tốt ư?”

Bản năng sinh lý của giống đực khiến Harriman rơi vào dục vọng. Anh nhanh chóng vứt nỗi thất vọng ra khỏi đầu, lăn lộn trên giường với giống cái.

Lần thứ ba, giống cái chủ động tới tìm Harriman, Harriman liền dẫn em tham quan nơi làm việc của mình, song giống cái vẫn chẳng quan tâm.

Em nói: “Đừng nói mấy cái này nữa, tôi không hiểu đâu. Tôi tới tìm anh chẳng qua vì để xử lý công bằng thôi, kẻo các anh lại nói tôi bất công.”

Tiếp đó, Harriman dần hết hy vọng.

Anh không hiểu, tại sao anh và giống cái của mình chẳng thể giao tiếp một cách bình thường.

Harriman luôn nghĩ, nếu giống cái của anh cũng có thứ mình thích và sẵn sàng nói với anh, thì dù đó có là việc nhỏ nhặt nhất, anh vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe.

Anh mang một trái tim đầy nhiệt tình để yêu giống cái, giống cái lại vô tình tới tàn nhẫn.

Cuộc hôn nhân giữa Harriman và giống cái của mình chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Vào mấy ngày hội cả hai mới gặp nhau, gặp rồi thì cũng là giao phối. Ngoài đó ra, chẳng còn giao tiếp nào khác.

Thân thể được thỏa mãn, song trái tim lại trống rỗng.

Nhiều năm qua, Harriman đã gặp quá nhiều giống đực trải qua tình trạng tương tự như mình.

Bề ngoài gia đình ở lam tinh rất hòa thuận, thực tế nội bộ đã sớm vỡ nát.

Chính vì có sự tương phản mảnh liệt như vậy, Thời Dĩ Thiên mới trông rất khác biệt.

……

Sau khi lấy quần áo cho trẻ con, Thời Dĩ Thiên và hai giống đực đi xuống quảng trường thương mại.

Mặc dù hoạt động mua sắm trực tuyến ở lam tinh rất phát triển, phần lớn người chỉ cần đưa danh sách cho người máy gia dụng, người máy sẽ tự mua hàng trực tuyến những thứ cần mua về.

Nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là các cửa hàng thật thể ở lam tinh kém phát triển.

Đôi khi, người ta cũng sẵn sàng tới tận các cửa hàng để mua đồ, bởi như vậy có thể nhìn tận mắt và sờ tận tay.

Như mấy đồ dùng cho trẻ em, Thời Dĩ Thiên cảm thấy phải tự đi mua mới yên tâm.

Có một cửa hàng đồ trẻ em quy mô lớn ở quãng trường thương mại. Trong đó có mọi thứ, hầu như tất cả các sản phẩm dành cho trẻ sơ sinh đều mua được ở đây.

Người quản lý nơi này chưa từng thấy giống cái vào tiệm. Lúc thấy Thời Dĩ Thiên, kinh hỉ tới độ chẳng biết làm sao, lắp bắp nói:

“Ôi! Chúa ơi! Ngài Dĩ Thiênnnnnn! Tôi vừa nãy đang xem phát sóng trực tiếp của ngài đấy!!”

Anh ta không kìm được hét lên đầy phấn khích với camera đang bay bay: “Mấy người thấy chưaaaaa! Ngài Dĩ Thiên đang ở trong tiệm của chúng tôi! Ngài ấy tới mua đồ cho con mình đóóóó!”

Thời Dĩ Thiên: “……”

Bởi vì tiếng quát của người quản lý, tất cả những giống đực vốn tò mò về Thời Dĩ Thiên đều tập trung xung quanh.

Giống cái đến cửa hàng để mua đồ dùng hằng ngày cho con ư?!

Cảnh tượng như này chỉ xuất hiện trong mơ!

“Ngài Dĩ Thiên!”

“Thiệt là Thời Dĩ Thiên kìa!”

“Ký tên cho anh cái nha?”

“Cầu chụp ảnh chung! Thiên Thiên!”

……

Cửa hàng phút chốc chật như nêm cối, may nhờ có Quý Quân ra mặt trách cứ nhóm giống đực đó, đừng làm bị thương tới Thời Dĩ Thiên, bọn họ mới nhường đường ra.

Đồ chưa còn mua xong, Thời Dĩ Thiên đã phải về nhà trước.

Đúng lúc này, phòng phát sóng trực tiếp Thời Dĩ Thiên bỗng nhiên có rich kid tặng quà, hơn nữa còn theo hình thức spam.

Thật ra hễ Thời Dĩ Thiên phát sóng trực tiếp, luôn có không ít người tặng quà. Giá trị quà tặng có nhiều có ít, song chưa bao giờ xuất hiện hiện tượng điên cuồng spam như bây giờ.

“W.S đưa 999 vạn tinh tệ ở phòng phát sóng trực tiếp của Thời Dĩ Thiên.”

“W.S đưa 999 vạn tinh tệ ở phòng phát sóng trực tiếp của Thời Dĩ Thiên ×2”

“W.S đưa 999 vạn tinh tệ ở phòng phát sóng trực tiếp của Thời Dĩ Thiên ×3”

“W.S đưa 999 vạn tinh tệ ở phòng phát sóng trực tiếp của Thời Dĩ Thiên ×4”

……

Thông tin này chiếm trọn màn hình và còn đi kèm hiệu ứng, cái trước biến mất thì cái sau nhảy lên, như thể tinh tệ do nhà anh ta sản xuất ra vậy. Cực kỳ điên cuồng, tất cả các fan xem phát sóng trực tiếp đều thấy rõ điều đó.

“6666666!”

“Rich kid a!!!!!”

“Ai dám lớn mật muốn khiêu chiến tướng quân Erick?”

“66666 không sợ tướng quân đại nhân đánh tới cửa hả?”

Đế quốc lam tinh quy định, các giống cái có nghĩa vụ hẹn hò với fans tặng nhiều quà nhất trong phòng phát sóng trực tiếp.

Chủ nhân của ID tên là “W.S” này hiện đang đứng đầu bảng fans của Thời Dĩ Thiên.

Trước đây, tướng quân Erick đã từng nói, không một giống đực nào được tiếp cận Thời Dĩ Thiên trước lúc y 20 tuổi.

Hành động của “W.S” rõ ràng là đang trắng trợn khiêu khích tướng quân Erick.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com