ZingTruyen.Com

[Đam Mỹ cao H/Edit] Nhóm Thú Phu Của Ta/Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 35

LamNguyen132

Nụ hôn của Erick rất dịu dàng, song cũng rất nhiệt liệt.

Chưa hôn được bao lâu Thời Dĩ Thiên đã thở hồng hộc, dục vọng thân thể bị khơi dậy, vô thức dựa vào lòng tướng quân đại nhân.

“Ừm……”

Y có thể cảm giác được bộ phận nào đó giữa hai chân đang ngóc đầu, để trên người tướng quân Erick.

Mấy ngày nay nhóm giống đực cứ sợ làm y bị thương nên chẳng chạm vào y, thân thể mẫn cảm của Thời Dĩ Thiên đã sớm dục cầu bất mãn.

Dưới nụ hôn nồng nhiệt của tướng quân đại nhân, hoa huyệt của y kích động tới nỗi chảy dâm dịch, làm ướt cả quần lót, ướt át dính sát thịt huyệt.

Hương hoa thoang thoảng bay trong không khí, lẫn với tin tức tố của Thời Dĩ Thiên, khiến máu Erick dâng trào.

Quần Thời Dĩ Thiên bị lột, Erick dang hai chân y ra, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm hoa huyệt phấn nộn. Thời Dĩ Thiên ngượng ngùng dùng cánh tay che mắt lại. Tuy y đã từng tiếp xúc 'sâu sắc' với tướng quân đại nhân, song khi mở ra cơ thể trước mặt đối phương thế này, vẫn cứ thấy xấu hổ.

Hoa huyệt kia rất xinh đẹp. Chung quanh trơn bóng, một cọng lông cũng chẳng có, dương vật phấn nộn thẳng tắp, đỉnh tràn ra nước mắt trong suốt. Dưới ánh mắt chăm chú của Erick, miệng huyệt phía dưới từng chút co rút lại.

Ánh mắt Erick hơi ám, cúi đầu vươn đầu lưỡi liếm liếm.

“A……!”

Thời Dĩ Thiên thở hổn hển, theo bản năng định kẹp chặt hai chân, nhưng bàn tay to của Erick lại đỡ lấy đùi y và dang rộng hai chân y hơn.

“Không……Ư…… Tướng quân……” Thời Dĩ Thiên khó nhịn rên rỉ.

Hai mảnh môi âm hộ được liếm láp cẩn thận, đầu lưỡi linh hoạt liếm mở miệng huyệt, bắt chước động tác đâm rút, hơi chọc chọc vào trong.

Thời Dĩ Thiên khó thể tưởng tượng được hình ảnh vị tướng quân đại nhân luôn luôn nghiêm túc liếm huyệt cho mình.

Chỉ vừa nghĩ tới thôi là y đã kích động đến đỏ bừng cả người, hoa huyệt không khỏi co rút lại.

“Ahhh…… Tướng quân…… Ah……”

Tiếng kêu từ giống cái mình yêu chẳng khác gì xuân dược hàng đầu đối với Erick, hơi thở hắn dần dần nặng nề hơn, đầu lưỡi liếm liếm thịt viên nho nhỏ trốn trong môi âm hộ.

“A ——!” Thời Dĩ Thiên tức khắc run rẩy, khoái cảm quá mãnh liệt khiến miệng huyệt phun ra lượng lớn nước sốt.

Viên đậu nhỏ sưng to kia mẫn cảm tới mức chỉ bị liếm vài lần thôi mà hoa huyệt đã liên tục phun ra dâm dịch, làm ướt cả cằm Erick và sô pha.

Ngón chân Thời Dĩ Thiên cuộn tròn, đôi mắt ngấn lệ, y cắn ngón tay, cố che giấu tiếng rên rỉ của mình, một tay khác nhéo chặt sô pha.

“Ưm…… ưm~~……”

Y nghe được tướng quân Erick nói: “Kêu lên đi, ta thích nghe.”

Thời Dĩ Thiên vẫn cảm thấy xấu hổ.

Tốc độ liếm láp của Erick dần dần nhanh hơn, bựa lưỡi thô ráp không ngừng lướt qua âm vật mẫn cảm, thỉnh thoảng lại chọc vào hoa huyệt.

Khoái cảm tích tụ càng nhiều, cuối cùng hợp lại với nhau, đạt tới đỉnh điểm.

“A a……!”

Thời Dĩ Thiên rốt cuộc không nhịn được kêu lớn. Cùng lúc đó, một lượng lớn chất lỏng trong suốt phun ra từ hoa huyệt, dương vật ngẩng cao phía dưới cũng bắn ra tinh dịch trắng đục, rơi xuống bụng mình.

Sau cao trào, má Thời Dĩ Thiên đỏ bừng, ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, không ngừng thở dốc.

Erick lại cúi người hôn lên bờ môi quyến rũ ấy.

Giống như ăn một loại kẹo ngọt, lưỡi Thời Dĩ Thiên bị quấn lấy, liếm liếm mút hôn, tất cả dịch thể trong miệng đều bị Erick hút sạch.

Nụ hôn sau cao trào làm Thời Dĩ Thiên uể oải lười biếng, đôi mắt nheo lại trông như một chú mèo con được thoả mãn.

Erick nhẹ nhàng lau người cho y, giúp y thay bộ đồ ngủ mềm mại.

Thời Dĩ Thiên nghi hoặc chớp chớp mắt: “?”

“Tướng quân……?”

Cứ vậy là xong rồi? Không tiếp tục ư?

Y đánh bạo duỗi tay chạm vào thứ vũ khí to lớn giữa hai chân tướng quân.

Dương vật thô to nhảy lên một cái.

“Tướng quân…… Tôi, tôi có thể giúp ngài……”

Y đã thoải mái rồi, nhưng tướng quân vẫn còn cứng, cứ nghẹn không phát tiết như vậy sẽ rất khó chịu.

Tuy bây giờ y không tiện dùng hoa huyệt, nhưng còn hậu huyệt mà. Nếu tướng quân đại nhân lo dùng hậu huyệt cũng sẽ làm bị thương đứa bé trong bụng y, vậy y có thể dùng tay hoặc miệng……

“Không cần.” Erick từ chối.

“Nhưng……” Thời Dĩ Thiên còn định nói gì đó, song lại bị Erick đánh gãy.

Vẻ mặt Erick vẫn khiến người nhìn không ra cảm xúc, đôi mắt vàng nhìn Thời Dĩ Thiên, thấp giọng nói: “Trước khi cái thai ổn định, nếu muốn thì cứ tới tìm ta, không cần tự chịu đựng.”

Mặt Thời Dĩ Thiên đỏ bừng ngay lập tức.

Gần đây y cứ cảm giác dục vọng của cơ thể mãnh liệt hơn trước, song nhìn dáng vẻ cẩn thận của nhóm giống đực, y không khỏi ngượng ngùng nói ra, nào ngờ tướng quân Erick lại phát hiện.

“Tôi, tôi……” Thời Dĩ Thiên cúi đầu, không dám ngó tướng quân Erick.

Dẫu y muốn, cũng chẳng dám tìm tướng quân đại nhân a.

“Không sao đâu,” Erick xoa đầu Thời Dĩ Thiên và ôm người vào lòng, “Em có thể dựa dẫm ta, tin tưởng ta một chút.”

Xét cho cùng, Erick không như Quý Quân và Thuỵ Nặc. Hắn và Thời Dĩ Thiên có chỗ trống tình cảm mười mấy năm, Thời Dĩ Thiên không thể trong thời gian ngắn như thế đã đặt Erick vào vị trí ngang hàng với nhóm giống đực cộng sinh.

Ít nhiều gì, Thời Dĩ Thiên vẫn cảm thấy ngăn cách.

Nhưng những gì tướng quân Erick đã làm càng ngày càng khiến Thời Dĩ Thiên không thể làm ngơ, sự bao dung của tướng quân dành cho y gần như không đáy, mỗi lần luôn khiến Thời Dĩ Thiên thấy vô cùng yên tâm.

“Được rồi, chúng ta nên ra ngoài,” Erick nắm tay Thời Dĩ Thiên, “Đi an ủi hai người họ đi.”

Thời Dĩ Thiên quả thật nhớ Quý Quân và Thuỵ Nặc, lời của Erick lại lần nữa nói trúng tâm tư của y.

Thời Dĩ Thiên ngoan ngoãn gật đầu, lại nhích tới gần trong ngực Erick.

Vài ngày sau, Thời Dĩ Thiên đăng tập truyện tranh thứ hai, 《 thời gian mang thai hằng ngày (2) 》.

“Tiến sĩ Simon nói tôi đang mang thai một quả trứng, không biết hùng phụ là ai. Sói lớn và bướm lớn nhà tôi hết sức không vui, nhưng sau khi tôi an ủi họ thì mọi người cũng không để ý nữa!”

Hình đính kèm đầu tiên là một bức ảnh vẽ tay đủ kiểu trứng, có hình tròn, có hình bầu dục, trên vỏ trứng vẽ các loại hoa văn khác nhau, Thời Dĩ Thiên còn viết chữ kế bên.

“Đấy sẽ là một quả trứng ra sao nhỉ? Nhưng dẫu trông thế nào, thì cũng nhất định là một bé con xinh đẹp.”

Nội dung bên dưới vẫn là một số việc vặt hằng ngày.

Thời Dĩ Thiên không còn phiền não vì đứa nhỏ trong bụng là Xà tộc nữa. Thay vào đó, y an ủi Quý Quân và Thuỵ Nặc:

“Cha ruột là ai không quan trọng. Quan trọng nó là con em, dẫu không có hùng phụ, em vẫn sẽ một mình nuôi nấng nó, em sẽ chẳng khóc sướt mướt bắt người ta phụ trách đâu.”

Thuỵ Nặc lập tức cau mày: “Bảo bảo, em đang nói gì thế? Một mình nuôi con? Em làm thế bọn anh sao mà chịu nổi?”

Chưa kể tới chuyện đế quốc không cho phép giống cái một mình nuôi con, những giống đựa bên cạnh giống cái nào sẽ để giống cái chịu khổ như vậy a.

Thời Dĩ Thiên chột dạ cúi đầu, y vừa nhớ về kiếp trước, cũng đâu phải không có người mẹ đơn thân, nên lỡ lời thuận miệng nói ra.

“Em, em không có ý đó……” Thời Dĩ Thiên nhỏ giọng giải thích.

Quý Quân ôm Thời Dĩ Thiên vào lòng và hôn lên tóc y: “Bọn anh biết em đang nghĩ gì. Em không cần tự trách, anh không ngại đứa trẻ trong bụng em là con ai. Chỉ cần do em sinh, anh sẽ coi nó như con đẻ của mình.”

“Lần sau……” Thời Dĩ Thiên sờ khuôn mặt điển trai của Quý Quân, nghiêm túc bảo, “Lần sau chắc chắn em sẽ sinh sói con cho anh. Tất nhiên còn có bướm con cho Thuỵ Nặc nữa!”

“Đồ ngốc, đừng nóng nảy.” Quý Quân bật cười.

Thuỵ Nặc nói: “Đúng vậy, bọn anh không quan tâm sinh cho ai, xem ai may mắn hơn vậy.”

Chuyện về quả trứng ngoài ý muốn trong bụng, coi như hạ màn.

Thuỵ Nặc vui vẻ cầm bản nháp cho Thời Dĩ Thiên xem, “Nhìn này, đây là trang phục anh thiết kế cho nhóc con của chúng ta, có cả nôi và đồ chơi nữa, đẹp không?”

Thời Dĩ Thiên gật đầu, “Em cũng sẽ thêm vài nét bút.”

Các hoa văn trên giấy đều nhỏ hơn bàn tay một tẹo, phấn nộn đáng yêu. Không chỉ có quần áo nhỏ, quần nhỏ, mà còn có nguyên bộ vớ, giày, mũ.

Thời Dĩ Thiên nghĩ nghĩ, nhắc bút lên, vẽ vài bộ quần áo lên trên giấy.

Y vẫn luôn thích những họa tiết của phong cách cổ đại Trung Quốc, thế là liền trộn những yếu tố đó vào quần áo nhỏ.

Thời Dĩ Thiên cứ nghĩ mấy thứ này chỉ là những bức tranh bình thường của Thuỵ Nặc, thế là dùng mấy màu đậm, vẽ vài hệ liệt, tất cả đều tượng trưng cho hàm ý cát tường.

Hai mắt Thuỵ Nặc sáng rực, chờ Thời Dĩ Thiên vẽ xong, hắn hào hứng nói: “Anh đi nhờ người may hết ra!”

Gì?

Thời Dĩ Thiên ngốc, “Đây…… Đây không phải vẽ chơi chơi à? Ai mà đồng ý làm chứ?”

“Cái này em không cần lo,” Thuỵ Nặc hôn mặt Thời Dĩ Thiên, “Tới lúc đó anh sẽ đưa thành phẩm cho em coi!”

……

Sau khi xem xong truyện tranh kỳ này, cư dân trên Tinh Võng ngoài việc không ngớt lời khen ngợi Thời Dĩ Thiên, còn cho ra đủ loại suy đoán về quả trứng trong bụng y.

“Một quả trứng? Chẳng lẽ không phải của tướng quân đại nhân ư?!”

“Không biết cha ruột là ai là sao? Vậy tôi có thể suy đoán theo hướng, vào kỳ động dục, ngài Dĩ Thiên còn giao phối với giống đực khác không?”

“Còn chưa nói đó là loại trứng gì a!!!”

“Tướng quân đại nhân tức điên luônnnn!!”

“Rốt cuộc là ai đã nhúng chàm Thiên Thiên nhà chúng ta hảảảả! Mau đứng ra thừa nhận đi!!!”

“Theo tôi được biết, trong số những giống đực hiện tại của Thiên Thiên chỉ có mỗi con của tướng quân là dạng trứng, song rõ ràng quả trứng này không phải của tướng quân đại nhân, vậy cuối cùng là của ai?!”

“Nếu là trứng thì phạm vi quá rộng! Thiệt khó đoán!!”

“Ô ô ô ô ô nói lại lần nữa, Thiên Thiên là giống cái tôi yêu nhất!”

“Tôi muốn mua quần áo nhỏ!!!”

“Lầu trên chẳng có con thì mua làm chi?”

“Cút, ai nói bố mày không có con!”

“Tôi muốn thu thập! Chờ khi có con rồi sẽ cho nó mặc!”

“Tôi điên cuồng muốn biết quả trứng trong bụng Thiên Thiên là con ai!”

“Như trên! Cả con ruột cũng éo cần, cuối cùng là giống đực nào tra như thế?!”

Trong không gian giữa các vì sao xa xôi, Chris luôn chú ý Thời Dĩ Thiên nhìn thấy tin tức này.

Sắc mặt hắn phức tạp, cuối cùng thở dài một hơi, gửi một tin nhắn cho vị cữu cữu kia của mình.

“Dĩ Thiên mang thai một quả trứng.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com