ZingTruyen.Info

[Đam Mỹ cao H/Edit] Nhóm Thú Phu Của Ta/Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 34: Một quả trứng

LamNguyen132

Ngay khi phiên bản truyện tranh của truyện ngắn được đăng tải, nó đã thu hút rất nhiều nghị luận của cư dân Tinh Võng.

“Đáng yêu đáng yêu đáng yêuuuu!!!”

“Vẽ thêm điiii!! Ngồi xổm chờ cập nhật!!”

“Thiên Thiên là nam thần của tôi! Không được phản bác!”

“Thiên Thiên mang thai cũng rất đáng yêu!! Cầu vẽ thêm!!”

“Mấy ông đoán coi cái thai trong bụng Thiên Thiên là con của ai nà?”

“Chắc chắn là của tướng quân đại nhân!!”

“Mặc kệ là của ai, dù sao tui cảm thấy hẳn là ba vị cộng sinh!!”

“Có lẽ là của Quý Ngạn Hi?”

“Nói một câu công bằng, giống cái ở lam tinh chưa bao giờ thích học tập. Thiên Thiên thế nhưng nói muốn đi học đại học, thiệt sự là một thiên sứ!

Còn có truyện ngắn này! Văn phong tươi mát đáng yêu, nội dung ngọt ngào đời thường, ai tinh mắt cũng nhìn ra được tình cảm giữa Thiên Thiên và các giống đực của mình cực kỳ tốt! Quan trọng nhất, câu chuyện ngắn này được Thiên Thiên và Thuỵ Nặc cùng nhau vẽ! Thật sự quá lợi hại!”

“Đồng ý lầu trên, lấy hết can đảm nói một câu, hy vọng thư phụ không nhìn thấy. Tui rất yêu thư phụ, nhưng nhìn theo góc độ lý trí, thư phụ quá kiêu ngạo, thậm chí tới mức làm ra vẻ. Tui không hy vọng giống cái tương lai của mình sẽ giống thư phụ, ngoài việc giao phối, tui muốn tìm một bạn đời hợp tính nữa.”

“Lầu trên còn chưa đến tuổi trưởng thành đúng chứ? Chờ cậu thành niên rồi sẽ hiểu, cả giống cái để giao phối còn chẳng tìm được, nói chi là đến bạn lữ hợp ý, muốn thì cậu tự tìm trong mộng ấy.”

“Giơ tay, tôi không đồng ý. Thiệt sự là tôi chưa từng có bạn lữ giống cái, song sau khi chứng kiến sự điêu ngoa của thư phụ, tôi thật sự sắp mất hết ảo tưởng với giống cái.”

“Tôi nghĩ tôi là người có quyền lên tiếng nhất. Tôi là một giống đực bị giống cái vứt bỏ. Đúng vậy, không sợ bị các cậu chê cười, giống cái của tôi đã ly hôn với tôi.

Lý do ly hôn vô cùng nực cười, chỉ vì một buổi sáng nọ tôi đưa cho em ấy bộ quần áo mà em ấy không thích. Giống cái thiệt quá khó lấy lòng. Từ lúc ấy, tôi không còn ôm bất kỳ ảo tưởng gì với giống cái, cứ thế nản lòng thoái chí định một mình vượt qua quãng đời còn lại.

Nhưng ngài Dĩ Thiên đã cho tôi một tia hy vọng. Chỉ mong các giống cái khác ở đế quốc cũng có thể ấm áp như ngài Dĩ Thiên.”

“Chẳng giấu diếm gì, giống cái của tôi cũng đang mang thai, là đứa con thứ hai. Nói thật, năm chính phu chúng tôi đều khá giàu có, hoàn toàn đủ khả năng chu cấp đầy đủ cho giống cái của mình.

Từ khi em ấy mang thai, chúng tôi đều rất cẩn thận hầu hạ, ngày nào cũng có thể làm ra hàng trăm chiêu trò, ngặt nỗi em ấy vẫn cứ bắt bẻ, cảm xúc cực kỳ không ổn định.

Hơi chút không như vừa ý liền khóc thút thít, phát giận. Lúc có đứa con đầu tiên tôi đã thấy tinh bì lực tẫn, bây giờ lại có thêm đứa thứ hai.

Lẽ ra tôi nên vô cùng mong đợi đứa bé chào đời, nhưng sâu trong nội tâm lại rất sợ việc mang thai, thậm chí hy vọng không bao giờ có đứa thứ ba.

Bạn bè xung quanh cũng nói giống cái của họ khi mang thai rất khó hầu hạ, ban đầu tôi cứ nghĩ tất cả giống cái đều như thế, không ngờ còn một người như ngài Dĩ Thiên! Ta thiệt sự…… ghen ghét nhóm giống đực của ngài Dĩ Thiên từ sâu trong nội tâm.”

……

Thời Dĩ Thiên đọc những bình luận đó, song không hề vui vẻ vì mọi người đang khen mình.

An Thầm thở dài: “Nếu không nhờ truyện tranh nhỏ này, tôi sẽ chẳng bao giờ ngờ tới nhóm giống đực ở lam tinh lại oán hận giống cái nhiều đến thế.”

“Thông tin do bộ liên hợp nắm giữ cho thấy, chỉ số hạnh phúc của các gia đình đang giảm dần qua từng năm. Chúng tôi biết nhóm giống đực bất mãn, song không ngờ lại có nhiều người oán giận sâu đến thế.”

“Có vẻ như các chính sách bảo vệ giống cái hiện có ở lam tinh ngày càng bộc lộ nhiều mối nguy hiểm tiềm tàng. Đã tới lúc cần cải cách.”

Nếu cứ để điều này tiếp tục diễn ra, một khi oán khí của nhóm giống đực đạt tới đỉnh điểm, sớm muộn gì đế quốc cũng sẽ gặp rắc rối.

Một ngày nào đó giống đực không còn chịu nổi sự ngang ngược ương ngạnh của giống cái, họ sẽ vùng lên phản kháng, nô dịch và cầm tù giống cái, coi giống cái thành công cụ tiết dục, cuối cùng dẫn tới số lượng giống cái giảm mạnh. Tới lúc đó, tỉ lệ giữa sống mái sẽ chỉ càng lúc càng lớn, nhân dân lam tinh không thể tiếp tục kéo dài huyết mạch theo cách thông thường. Mà đế chế khổng lồ này cuối cùng sẽ đi vào con đường diệt vong.

“Tôi không hiểu,” Thời Dĩ Thiên cau mày hỏi, “Nếu nghị viện và Cecil bệ hạ đã nhìn ra vấn đề thì tại sao không cải cách?”

Tướng quân Erick xoa đầu Thời Dĩ Thiên và nói: “Bệ hạ già rồi, mất đi sự quyết đoán khi trẻ. Mà phe phái trong nghị viện thì luôn tranh chấp, kiềm chế nhau, trói chân trói tay, dù muốn cải cách cũng chẳng thể thực hiện được.”

An Thầm bất mãn liếc Erick, “Tướng quân đại nhân, ngài không nên chỉ trích bệ hạ, bị người khác nghe được sẽ rất phiền toái.”

“Cảm ơn vì đã nhắc nhở.” Tuy Erick miệng nói cảm ơn, song rõ ràng không để những thứ ấy vào mắt.

Hắn ôm eo Thời Dĩ Thiên, “Thiên Thiên, chúng ta nên đi kiểm tra rồi.”

Trong phòng y tế, tiến sĩ Simon xem xong kết quả kiểm tra của Thời Dĩ Thiên, ngẩng đầu nhìn mấy giống đực xung quanh, dừng trên người tướng quân Erick lâu hơn một ít, rồi chầm chậm nói:

“Là —— là một quả trứng.”

Quý Quân và Thuỵ Nặc ngó nhau, đều nhìn thấy sự ảm đạm từ trong mắt đối phương, tiếp theo họ lại nhìn về phía tướng quân Erick.

Nếu là trứng thì chỉ có thể là con của tên bạch kim Long tộc kia hoặc là tướng quân Erick.

Song đứa trẻ này được thụ thai vào thời kỳ động dục, hiển nhiên không thể là của Erick.

Vậy chỉ có thể là của tên Long tộc kia.

Cả Quý quân lẫn Thuỵ Nặc dường như đều nếm được hương vị chua xót trong miệng.

Con rồng kia chỉ tới giúp bảo bảo vượt qua kỳ động dục thôi. Từ đầu tới đuôi chỉ dừng lại ba ngày ngắn ngủn, sau thì chẳng thấy bóng dáng, đối phương căn bản không để bụng bảo bảo.

Ngặt nỗi vận mệnh luôn thích trêu cợt người như vậy.

Chẳng ai ngờ rằng, đứa con đầu lòng của Dĩ Thiên lại là con của con rồng bí ẩn ấy.

Dĩ Thiên thậm chí còn chẳng biết đối phương trông thế nào.

Giờ phút này Thời Dĩ Thiên đặt tay lên bụng mình, sắc mặt cũng phức tạp.

Một quả trứng?

Là tên Xà tộc tóc dài kia ư?

Y vốn mong chờ cái thai của mình là một sói con, sư tử con hoặc là một quá trứng trùng. Dù là ai trong ba giống đực cộng sinh cũng được, thậm chí là tiểu sói con của Quý Ngạn Hi cũng ok.

Chỉ duy nhất không tính tới tên Xà tộc cả mặt cũng chưa thấy kia.

Y không muốn sinh con cho người lạ.

Làm sao bây giờ?

Đế quốc lam tinh tuyệt không bao giờ cho phép phá thai, đó là phạm pháp.

Không khí trong phòng nhất thời có chút nặng nề, An Thầm vỗ tay cười nói: “Mọi người làm sao vậy? Lần này không phải con của các cậu, thì còn lần sau mà. Dĩ Thiên dễ mang thai như vậy, tin chắc sẽ sớm tới lượt các cậu thôi.”

“Tới nỗi chuyện không phải con của mình thì có gì phải rối rắm? Mặc kệ thế nào, thì trên người đứa bé này vẫn chảy dòng máu của Dĩ Thiên a.”

Erick là người đầu tiên di chuyển. Hắn hôn trán Thời Dĩ Thiên, giọng vẫn lạnh băng, song lại có sức mạnh xoa dịu trái tim mọi người.

“Đừng khổ sở, em đã quên lời ta nói rồi ư? Em còn có thời gian rất dài, lần sau có thể sinh ba đứa bé cho bọn họ, tin tưởng bản thân chút.”

“Còn đứa nhỏ này ——” Bàn tay to của Erick nhẹ nhàng đặt lên bụng Thời Dĩ Thiên, “Như ngài An Thầm đã nói, nó cũng là con của em, có quan hệ huyết thống với em. Dẫu hùng phụ là ai, vẫn không ảnh hưởng tới tình yêu của em dành cho nó mà, phải không?”

Thời Dĩ Thiên sững sờ nhìn Erick.

Tướng quân đại nhân luôn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng y, luôn bao dung y vô bờ bến, cứ như một trưởng bối cưng chiều hài tử, bảo vệ y dưới cánh chim của mình mà không cần báo đáp.

“Tướng quân……” Hai tròng mắt Thời Dĩ Thiên run run, dựa vào lòng Erick, vùi đầu vào lồng ngực dày rộng của hắn.

Tuy đã được an ủi, nhưng Thời Dĩ Thiên vẫn cảm thấy chua xót, ủy khuất tới muốn khóc.

Cánh tay mạnh mẽ của Erick ôm lấy Thời Dĩ Thiên, vuốt ve lưng y như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Ngoan, đừng khóc.”

Thời Dĩ Thiên buồn đầu không nói lời nào.

Erick bế ngang y lên, giải thích với Quý Quân và Thuỵ Nặc: “Ta đưa Thiên Thiên đi giải sầu.” Rồi ôm người xoay người ra cửa.

Erick ôm Thời Dĩ Thiên vào phòng mình, để Thời Dĩ Thiên ngồi trên đùi mình như một đứa trẻ.

“Không có người ngoài, muốn khóc thì khóc đi.” Erick cúi đầu hôn sợi tóc của Thời Dĩ Thiên.

Thời Dĩ Thiên cuối cùng vẫn không khóc. Chỉ là y rất khổ sở, dựa sát vào Erick, cuộn tròn trong lòng hắn.

Erick cũng không nói chuyện nữa, chỉ nhẹ vỗ về lưng Thời Dĩ Thiên hết lần này đến lần khác.

Không biết qua bao lâu, Thời Dĩ Thiên thì thào: “Tôi không muốn sinh con cho con rắn đó.”

Tay vuốt ve Thời Dĩ Thiên hơi dừng, hắn không hỏi Thời Dĩ Thiên đang nói về ai, chỉ nói: “Giống đực kia thuộc Xà tộc ư?”

Thời Dĩ Thiên gật đầu: “Ừm.”

Erick hỏi: “Gã khiến em không vui?”

Thời Dĩ Thiên lắc đầu: “Không có.”

Erick: “Em ghét Xà tộc?”

“…… Cũng không phải,” Thời Dĩ Thiên vẫn dựa đầu vào ngực Erick, tức giận nói, “Tôi không quen những Xà tộc khác, chẳng biết mình có thích hay không nữa, nên không thể tùy tiện kết luận. Nhưng con rắn kia…… Hắn, hắn không cho tôi nhìn thấy gương mặt của hắn. Hắn căn bản không thích tôi, tại sao tôi phải sinh con cho hắn chứ?”

Erick nói: “Nếu em không thích, vậy đứa nhỏ này sẽ chẳng liên quan gì tới gã, nó chỉ là con em.”

“Ta sẽ làm hùng phụ của bé, ghi tên ta vào cột cha ruột. Ta sẽ coi đứa bé như con ruột của mình, dạy dỗ nó một cách tốt nhất, nuôi nấng nó.”

“Tướng quân?!” Thời Dĩ Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, mở to mắt ngó Erick.

Erick cúi đầu nhìn chằm chằm y, giọng nói vẫn lạnh băng như mọi khi: “Ta ở đây.”

Thời Dĩ Thiên lắp bắp: “Ngài, ngài không cần phải thế……”

Erick nói: “Ta tình nguyện.”

“Tướng quân……” Thời Dĩ Thiên cảm thấy cổ họng như thắt lại, một câu cũng chẳng nói ra được.

“Ngài sẽ không cảm thấy ——” không cam lòng ư?

Những lời còn lại bị Erick nuốt hết ở giữa môi, hắn cúi đầu hôn Thời Dĩ Thiên.

Thời Dĩ Thiên nhắm mắt, đầy cõi lòng kích động mà ngẩng đầu đón nhận nụ hôn này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info