ZingTruyen.Com

[Đam Mỹ cao H/Edit] Nhóm Thú Phu Của Ta/Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 29: Hư lang (H)

LamNguyen132

Thịt nướng là thịt của một loài chim nào đó, Thời Dĩ Thiên ăn ngấu nghiến, ngoài thịt chim còn có cá nướng, cũng ngoài giòn trong mềm.

Thời Dĩ Thiên nhìn quanh, phát hiện họ không còn ở gần căn nhà gỗ đêm qua nữa mà ở bên một cái hồ.

Hồ mọc đầy những loài cây lá to như lá sen, điểm xuyết vài bông hoa rải rác trong đó, tất cả đều trông rất xanh tươi.

Bốn phía là những ngọn núi cao thấp vây quanh thung lũng, trên sườn đồi xa xa là những bụi hoa lớn màu tím nhạt, mờ ảo. Hương thơm được gió đưa đến, sảng khoái và có chút hương vị thế ngoại đào nguyên.

"Ăn xong chúng ta sẽ đi du hồ." Thuỵ Nặc nói.

"Đi thế nào? Chúng ta có thuyền ư?"
Khóe miệng Thời Dĩ Thiên dính đầy dầu, quai hàm phình phình, trông y chang sóc con ngẩng đầu hỏi Thuỵ Nặc.

Thuỵ Nặc lấy khăn lau dầu mỡ bên khóe miệng giúp Thời Dĩ Thiên, mỉm cười trả lời: "Đương nhiên là có."

Chờ Thời Dĩ Thiên ăn xong, Thuỵ Nặc nắm tay y đi tới bên hồ.

Tới gần, Thời Dĩ Thiên mới kinh ngạc phát hiện, bộ phận nhô khỏi mặt nước của loài cây giống lá sen còn cao hơn cả người. Hồ cũng lớn hơn nhiều so với những gì y thấy.

"Cái này......là cái quái gì vậy?"

"Đó cũng là một chiếc lá sen," Thuỵ Nặc giải thích, "Nó là một dạng đột biến, nên cực kỳ to lớn."

Quý Quân nói thêm: "Nghe người ta nói một số loài thực vật đột biến có thể biến thành hình dạng con người."

Sư tử lớn đi theo họ nói tiếp: "Vũ trụ rất lớn, nó bao trùm tất cả, các dạng sống tự nhiên hết sức đa dạng."

Thời Dĩ Thiên không khỏi cảm thán: "Thiệt lợi hại."

Thuỵ Nặc lôi ra một chiếc thuyền nhỏ từ trong lá sen khổng lồ, chiếc thuyền có lẽ đã vài năm tuổi, song xem ra chất lượng rất tốt. Trên thuyền có một cabin được trang trí với nội thất đơn giản, không đủ tinh xảo, nhưng trông vô cùng thoải mái.

Hiển nhiên đây là một con thuyền tư nhân.

Thời Dĩ Thiên hào hứng nhảy lên thuyền dưới sự giúp đỡ của Quý Quân, ngay sau đó Thuỵ Nặc cũng đi lên.

Trước khi sư tử lớn lên thuyền, thuyền đã bắt đầu di chuyển.

Thời Dĩ Thiên vội nói: "Chris vẫn chưa lên!"

Thuỵ Nặc ôm y từ sau lưng, "Bảo bảo, Chris sẽ không đi cùng chúng ta."

Hắn cúi đầu cắn, liếm mút cái dái tai nhỏ xíu trong miệng.

Thời Dĩ Thiên mẫn cảm rụt rụt cổ, "Hừm......"

Y hiểu ý của Thuỵ Nặc, thời gian hôm nay của y sẽ thuộc về Thuỵ Nặc và Quý Quân.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra tiếp theo, trái tim Thời Dĩ Thiên liền rung động một trận, luồng điện từ tai truyền xuống bụng dưới. Dương vật giữa hai chân có xu hướng ngẩng đầu.

Hệ thống điều khiển tự động của thuyền tự động vận hành. Quý Quân xuất hiện bên cạnh Thời Dĩ Thiên, hôn lên môi y rồi cười khẽ: "Bảo bảo mẫn cảm quá đi. Anh ngửi được hương vị của em, rất ngọt, em đang dụ dỗ anh à?"

Mặt Thời Dĩ Thiên đỏ bừng.

Y hiểu rõ mũi của sói thính cỡ nào. Hoa huyệt Thời Dĩ Thiên đã sớm ươn ướt, đối với Quý Quân mà nói, mùi vị này chẳng khác nào bạn lữ tiến vào kỳ động dục, lấy ra để thu hút phối ngẫu của mình.

Thuỵ Nặc hôn môi Thời Dĩ Thiên, chiếc lưỡi linh hoạt xâm nhập dọc theo đường viền môi, câu lấy đầu lưỡi Thời Dĩ Thiên mút vào, liếm hết tất cả nước bọt trong miệng y, khiến Thời Dĩ Thiên ngọt ngào rên rỉ.

"Thật sự rất ngọt." Kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Thuỵ Nặc cố ý liếm môi mình, như thể đang dư vị hương vị của Thời Dĩ Thiên.

Thời Dĩ Thiên đỏ mặt trừng hắn một cái.

Cái liếc mắt này chẳng có chút lực uy hiếp nào, ngược lại như đang làm nũng. Dáng vẻ này khiến yết hầu hai giống đực như thắt lại, ánh mắt ngó Dĩ Thiên ngày càng nóng bỏng.

"Tôi đi hái mật ong cho bảo bảo, đợi tôi chút." Thuỵ Nặc lại hôn Thời Dĩ Thiên, gian nan kìm chế dục vọng của bản thân, xoay người bay đi.

Thuyền đi giữa những tán lá sen khổng lồ, những tán lá xanh rậm rạp như một chiếc ô khổng lồ che nắng trên đầu. Chỉ còn những đốm sáng rải rác trong các khe hở của lá.

Thời Dĩ Thiên ngơ ngác ngó bóng lưng bay xa của Thuỵ Nặc, há miệng thở dốc: "Hút...... Mật? Anh ấy sẽ hút mật ư?"

Quý Quân ôm Thời Dĩ Thiên vào ngực, giọng hơi khàn: "Bướm vốn ăn mật hoa, em quên rồi à, đồ ngốc?"

Trong thực đơn ngày thường của Thuỵ Nặc, mật hoa được ăn khá nhiều, cơ mà ——

"Em cứ tưởng tộc bướm đã biến thành hình người thì năng lực thu thập mật hoa sẽ thoái hóa."

Thời Dĩ Thiên chẳng thể tưởng tượng, một con bướm to như Thuỵ Nặc hút mật kiểu gì?

Quý Quân bật cười, Thời Dĩ Thiên có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động.

"Em nghĩ Thuỵ Nặc sẽ đậu trên bông hoa và vươn miệng ra để thu thập mật hoa như những con bướm bình thường à?"

"Chẳng lẽ không phải?" Thời Dĩ Thiên mở to hai mắt, "Nếu không thì làm sao hái được?"

"Việc kia đã tiến hóa thành một loại kỹ năng thiên phú của tộc bướm," Quý Quân ôn nhu nói, "Tựa như bất kỳ thiên phú nào của các giống đực khác. Chỉ là một số chủng tộc có thiên phú chiến đấu, và một số chủng tộc thì có các loại thiên phú khác."

Thì ra là vậy, Thời Dĩ Thiên hiểu rõ gật đầu, y tất nhiên biết chuyện giống đực có thiên phú chủng tộc.

Chỉ là đế quốc tôn sùng thực lực, những chủng tộc có thiên phú chiến đấu càng có ưu thế, mà những thiên phú khác lại không được coi trọng.

"Em không cần quá hiểu mấy việc ấy," Quý Quân lấy cần câu ra từ nút không gian, "Muốn câu cá không bảo bảo? Cá chúng ta vừa ăn chính là sản xuất từ trong hồ này."

Thời Dĩ Thiên hứng thú cầm cần câu, "Vậy để em đây thử xem."

Con thuyền dừng di chuyển dưới sự điều khiển của Quý Quân.

Quý Quân dạy Thời Dĩ Thiên cài mồi, Thời Dĩ Thiên đứng ở mạn tàu, hai tay cầm cần câu, nhìn lưỡi câu chìm xuống nước.

Trong ký ức của Thời Dĩ Thiên, đây có lẽ là chuyến câu cá lần thứ hai của y.

Lần đầu tiên là ở kiếp trước. Lúc ấy y vẫn còn nhỏ, bị bọn nhỏ trong nhà kéo đi câu cá. Trẻ con mà, đâu bình tĩnh được, dĩ nhiên cả nửa con cá cũng chẳng câu được.

Bây giờ nhìn lại, những kỷ niệm đó đã xa lắm rồi.

Hôm nay, lại câu cá thêm lần nữa làm Thời Dĩ Thiên có chút phấn khích.

"Anh nói xem em có câu được không? Cá có cắn câu không nhỉ? Tối nay em muốn ăn cá em câu được!" Thời Dĩ Thiên vừa nói vừa không nhịn được giơ cần câu lên.

"Í, miếng mồi hình như bị ăn một ít! Nhưng chẳng thấy cá cắn câu a!"

"Đổi mồi lần nữa đi," Quý Quân giúp Thời Dĩ Thiên thay mồi câu mới, "Bảo bảo, mới qua vài phút mà em đã kéo lưỡi câu tất nhiên sẽ không có cá rồi, hãy kiên nhẫn chút."

"Là em quá nóng vội." Thời Dĩ Thiên thừa nhận sai lầm của mình. Sau khi thay mồi câu mới, y quyết tâm kiên nhẫn lần này.

Quý Quân vòng Thời Dĩ Thiên lại từ sau lưng, giúp y nắn cần câu, đặt môi vào tai y và nói: "Em hông được cử động nga, bảo bảo."

Hắn hôn cổ Thời Dĩ Thiên, lẩm bẩm: "Em cử động một cái —— cá sẽ chạy mất đó."

Theo những lời này, bàn tay to Quý Quân vòng về phía trước, dễ dàng mò vào quần của Thời Dĩ Thiên, giữ lấy dương vật y.

"Ưm......" Thời Dĩ Thiên khịt mũi, chân lập tức mềm nhũn.

"Không được động nha......" Quý Quân thè lưỡi vói vào tai Thời Dĩ Thiên mà liếm, Thời Dĩ Thiên cảm thấy nửa người mình đều tê dại.

"Anh, a...... Anh, anh bắt nạt em......" Hai tay cầm cần câu Thời Dĩ Thiên rung lên.

Bàn tay hư hỏng Quý Quân vuốt ve dương vật y, như thể đang chơi với trân bảo đáng yêu nào đó, từ quy đầu đi xuống, lặp đi lặp lại động tác nhẹ nhàng, ngón tay cố tình vuốt ve những mạch máu nổi lên trên thân cây.

"Hừ...... A......" Thời Dĩ Thiên thở gấp, hoàn toàn chẳng thể đứng vững, nếu không có Quý Quân ôm y từ đằng sau, y chắc chắn đã ngồi quỳ trên mặt đất.

"Bảo bảo......" Quý Quân cúi đầu hôn gáy Thời Dĩ Thiên, trầm giọng nói, "Bọn anh còn chờ ăn cá em câu đó, cho nên...... Nhất định không được cử động."

"Anh...... Ahhh...... Anh, anh buông ra......" Giọng Thời Dĩ Thiên như muốn khóc, lỗ nhỏ trên quy đầu tràn ra dịch nhờn, giúp Quý Quân chơi đùa dương vật y dễ dàng hơn.

Y chưa bao giờ nghĩ Quý Quân sẽ hành hạ y như thế này, y thật sự không thể cầm cần câu được nữa, dây câu lắc lư trong nước, tạo ra hàng loạt gợn sóng. Cá chắc đã sợ chạy từ lâu.

"Em thật sự muốn anh buông tay ư?" Hô hấp Quý Quân nặng nề hơn, khứu giác nhạy bén khiến hắn mỗi lần ngửi được hương vị ngọt ngào của Thời Dĩ Thiên đều như được phóng đại vô số lần, chỉ cần một ít như vậy thôi cũng đủ kích thích dương vật hắn cương cứng tới mức sắp nổ tung rồi.

Quý Quân buông tay và từ từ rút khỏi quần Thời Dĩ Thiên.

"Không, đừng mà......" Cảm giác sung sướng chợt biến mất, Thời Dĩ Thiên gấp đến độ sắp khóc. Y muốn bắt lấy tay Quý Quân, ngặt nỗi bản thân đang cầm cần câu, tay chẳng thể cử động.

"A Quân......" Giọng Thời Dĩ Thiên mang theo vẻ ủy khuất.

Quần của y bị Quý Quân cởi bỏ, rơi xuống đất, dương vật thẳng tắp bật ra, hương hoa trong không khí chợt nồng đậm.

Quý Quân thô suyễn một tiếng, hầu kết hoạt động lên xuống, cởi quần dài và thả con cu to gớm ghiếc của mình ra.

Hắn đút dương vật to lớn vào giữa hai chân Thời Dĩ Thiên, quy đầu áp sát hậu huyệt, ngoáy ngoáy từ nếp gấp miệng huyệt rồi cọ xát tới hoa huyệt.
Nghiền áp đến âm hạch mẫn cảm, cả hai không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

"Ahhh......"

"Tê...... Bảo bảo......"

Hoa huyệt của Thời Dĩ Thiên vốn đã đói khát, hai môi âm hộ căng đầy quấn lấy, mút một cách thèm thuồng.

Quý Quân bắt đầu di chuyển, cứ như thế đẩy vào giữa hai chân Thời Dĩ Thiên, mỗi lần quy đầu lớn đều nghiền qua hoa huyệt, đè ép âm đế sung huyết.

Hoa huyệt của Thời Dĩ Thiên chảy ra chất lỏng khiêu dâm, làm cho dương vật Quý Quân ướt đẫm, quá nhiều nước nhờn trượt xuống theo đùi Thời Dĩ Thiên.

"Um...... Ha ahhh...... A...... A Quân...... Anh là đồ...... Hư, sói hư......"

Quý Quân dùng một tay lẻn vào vạt quần áo Thời Dĩ Thiên, véo một bên núm vú nhỏ, sắc tình đùa giỡn nó, tay kia lại vòng đến trước, cầm dương vật đứng thẳng của Thời Dĩ Thiên.

Thân thể Thời Dĩ Thiên run lên, "Ahh......"

"Em không thích sói hư ư?" Quý Quân thở phì phò bên tai Thời Dĩ Thiên, hít sâu mùi hương của y, "Hửm?"

"Là ai đã nói, lớn lên sẽ làm cô dâu của anh?"

Hai tay Thời Dĩ Thiên đã sớm không cầm nỗi cần câu. Chiếc cần câu dài treo lơ lửng trên thành tàu, một nửa đã ngâm vào trong nước, Thời Dĩ Thiên chỉ theo bản năng không buông tay thôi, đến nỗi giờ này ai còn để ý chuyện câu được cá hay không chứ?

Thời Dĩ Thiên đứt quãng trả lời: "Là...... Ahhh...... Là, em......"

Thời Dĩ Thiên còn nhớ rõ, chuyện ấy diễn ra khi họ còn ở "Thần Hi", lớp học diễn xuất của trường yêu cầu mỗi tiểu giống cái phải chuẩn bị một kịch bản.

Trong kịch bản mà Thời Dĩ Thiên chuẩn bị, y đóng vai cô dâu gả cho Vua Sói, còn Vua Sói, tất nhiên là do Quý Quân thủ vai.

"Bảo bảo......" Quý Quân thở gấp, dương vật cứ di chuyển giữa hai chân Thời Dĩ Thiên, như thể sẽ chèn vào một trong hai tiểu huyệt bất cứ lúc nào.

"Em biết không? Anh luôn muốn giống như kịch bản của em vậy, Vua Sói kết hôn với cô dâu của mình. Từ đây hai người vĩnh không chia lìa, chỉ có hai người, chỉ có anh và em."

Hắn vừa dứt lời, quy đầu khổng lồ áp vào hoa huyệt của Thời Dĩ Thiên, thâm nhập thật sâu.

"Ahhh...... Ha a...... Quân...... A Quân...... A a......"

Thời Dĩ Thiên cao trào, tinh dịch phun đầy tay Quý Quân, dâm thủy trào ra từ hoa huyệt làm ướt sàn nhà, tụ thành từng vệt nước nho nhỏ.

"Bảo bảo......" Quý Quân kêu một tiếng, trán nổi gân xanh, hắn tạm dừng, chờ đợi khoái cảm dịu đi.

Thời Dĩ Thiên theo bản năng kết nối với thế giới tinh thần của Quý Quân. Có kinh nghiệm make love lần trước với Chris, y rất nhanh đã liên kết được với Quý Quân.

"Sói hư......"

Thời Dĩ Thiên lên án Quý Quân trong thế giới tinh thần.

Quý Quân có lẽ vẫn chưa rõ tình hình hiện tại, những ý nghĩ trong lòng hắn cứ truyền hết vào đầu Thời Dĩ Thiên.

"Anh ghen tị với tất cả những giống đực xung quanh em, bao gồm Thuỵ Nặc và Chris, và thậm chí cả em trai Quý Ngạn Hi của anh. Anh càng không thích Erick chen vào giữa chừng, còn có tên cữu cữu của Chris mới gặp được một lần kia nữa."

"Ghen ghét mọi thứ có thể chạm vào em, quần áo, đồ dùng, thậm chí là cả không khí xung quanh em."

"Anh hư hỏng như vậy đấy."

"Nhưng anh yêu em nhiều lắm...... Bảo bảo."

Những lời tâm tình của Quý Quân khiến Thời Dĩ Thiên hết sức áy náy.

Dưới hoàn cảnh tỉ lệ sống mái chênh lệch nghiêm trọng như ở đế quốc lam tinh, y đã định không thể cho Quý Quân một tình yêu trọn vẹn, là y cô phụ Quý Quân.

Y cô phụ tất cả giống đực bên cạnh mình.

Trái tim y được chia thành nhiều cánh hoa, nhưng mỗi người trong họ đều chiếm một vị trí quan trọng.

"A Quân, em yêu anh."

Cơ thể Thời Dĩ Thiên thăng trầm trong khoái cảm, cả một câu hoàn chỉnh cũng chẳng nói xong được, chỉ đành dùng tinh thần lực nói cho Quý Quân suy nghĩ của bản thân.

Thời Dĩ Thiên chủ động xoay đầu hôn môi Quý Quân, Quý Quân đáp lại y ngay lập tức. Hai người môi răng triền miên, hô hấp giao hòa, bên chóp mũi đều là hơi thở của đối phương.

"Bảo bảo...... Dĩ Thiên...... Thời Dĩ Thiên...... Tình yêu của anh......"

Lời tỏ tình trìu mến của Quý Quân vang lên trong đầu y, theo một tiếng thở dài, tốc độ đâm rút Quý Quân nhanh hơn hẳn.

Hết lần này tới lần khác, thân cây thô to vuốt phẳng từng tấc nếp uống của hoa huyệt, chảy ra lượng lớn chất lỏng khiêu dâm.

"A Quân...... Ahhh...... Ừ, sắp...... Ahhh......"

Cùng với cú nấc mạnh mẽ của Quý Quân, Thời Dĩ Thiên hét lên và bắn ra, hoa huyệt co thắt, gắt gao ngậm lấy dương vật to lớn, hơi nóng phả trên quy đầu, Quý Quân cũng không kìm được kêu thành tiếng.

"A...... Bảo bảo...... Anh cho em, anh cho em hết, chúng ta hãy sinh một nhóc sói con, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com