ZingTruyen.Info

[Đam Mỹ cao H/Edit] Nhóm Thú Phu Của Ta/Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 18: Hồi ức và khúc nhạc dạo

LamNguyen132

Mười năm trước, phủ Tổng đốc ở tỉnh hệ thứ chín.

Trời đã khuya, đêm nay phủ Tổng đốc vừa tổ chức một bữa tiệc tối. Các vị khách đi hết, để lại mấy cái bàn đầy lộn xộn, mấy chục người máy đang dọn dẹp sảnh tiệc.

Áo gió bị tướng quân Erick khoác tùy tiện trên vai. Hắn đứng trên lan can lầu hai, tựa lưng vào cột, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, ánh mắt tịch liêu nhìn phía dưới.

Thư ký của Erick Trình Dĩ Phong đi tới, thấp giọng hỏi: "Tướng quân, vẫn chẳng có giống cái nào làm ngài thuận mắt ư?"

Mục đích chính của bữa tối hôm nay là chọn một giống cái thích hợp để kết hôn với tướng quân, tiếp theo mới là trao đổi vấn đề khác với các quý tộc ở tinh hệ thứ chín.

Trình Dĩ Phong đã bí mật tung tin ra từ trước, nên bữa tiệc tối nay có rất nhiều giống cái tham gia. Phần lớn bọn họ đều chưa đủ chính phu, hoặc vừa từ "Thần Hi" đến, còn chưa kịp chọn chính phu.

Tất cả giống cái đó đều đạt cấp A và có cả một cấp S cực hiếm.

Nhóm giống cái ăn mặc vừa soái khí vừa gợi cảm, trang điểm kỹ càng, làm nổi bật những ưu điểm trên khuôn mặt, với hy vọng được vị tướng quân truyền kỳ Erick ưu ái.

Đáng tiếc, tướng quân vẫn chẳng coi trọng ai.

Trình Dĩ Phong thầm thở dài. Kể từ khi tinh hệ thứ chín chính thức thuộc quyền quản lý của tướng quân, cục diện hỗn loạn ban đầu nhanh chóng bị tướng quân dùng thủ đoạn lôi đình (sét đánh) bình định. Sau khi tướng quân tương đối rảnh rỗi rồi, cha mẹ hắn bắt đầu thúc giục hắn kết hôn.

Bữa tiệc ban nãy đã là bữa tiệc thứ ba trong năm nay, nhưng rõ ràng cũng chẳng có hiệu quả.

Nói thật, tướng quân đã sớm qua tuổi kết hôn, bởi vì phí quá nhiều thời gian cho việc tấn công tinh hệ thứ chín, hắn quả thật nên kết hôn ngay.

"Trước tiệc tối lão phu nhân có gọi video cho tôi, dặn tôi nhớ giục ngài chọn một giống cái."

Trình Dĩ Phong đành bất đắc dĩ đề nghị: "Tướng quân, ngài biết mà, đế quốc quy định mỗi giống cái phải phát sóng trực tiếp theo định kỳ, nhằm an ủi nhóm giống đực không cưới đươc giống cái. Vậy nên —— hay ngài thử đi xem phát sóng trực tiếp của nhóm giống cái đi? Nói không chừng sẽ gặp được giống cái hợp ý thì sao?"

Nửa gương mặt điển trai Erick bị che khuất trong bóng cây cột, đường cong hoàn mỹ kéo dài từ cằm và biến mất trong áo sơ mi, hắn giơ tay hút điếu thuốc, hầu kết hoạt động lên xuống, một đoàn sương trắng bay lên.

"Được." Hắn nói.

Ngay sau đó đứng thẳng người, đi về phía phòng ngủ của mình.

Trong phòng ngủ, Erick đăng nhập Tinh Võng, tiến vào phát sóng trực tiếp lớn nhất của đế quốc.

Đứng đầu chương trình phát sóng trực tiếp luôn luôn là kỳ động dục của nhóm giống cái, tiếp theo mới tới phát sóng trực tiếp sinh hoạt hằng ngày.

Trên thực tế, chỉ xem kỳ động dục thì rất khó để nhìn ra tính cách, bởi vào thời kỳ này phần lớn giống cái luôn bị bản năng điều khiển, chỉ một lòng muốn giao phối với giống đực.

Erick trực tiếp che đi phát sóng trực tiếp kỳ động dục, chọn kênh phát sóng trực tiếp cuộc sống hằng ngày.

Giống cái giữ top 1 vô cùng xinh đẹp, cậu ta đang đi dạo trong trung tâm mua sắm, mỗi tay kéo một giống đực, thỉnh thoảng trò chuyện với người xem.

"Nghe nói ở đây mới mở một cửa hàng cao cấp, ông xã dẫn tôi tới mua nè, nhân tiện cũng cho mọi người xem!"

Hai giống đực của cậu ta cũng vẫy vẫy tay về phía màn hình.

Erick lướt qua cái tiếp theo.

Ở phòng phát sóng tiếp theo, giống cái đang học nhạc trong phòng âm nhạc.

"Bài hát khó lắm luôn! Tôi học nửa tháng rồi mà mới được một nửa, đợi tôi học xong hết sẽ hát cho mọi người nghe nha."

"Một nửa cũng muốn nghe? Vậy được rồi, tôi bắt đầu hát đây."

Giọng hát rất êm tai, song Erick vẫn lướt qua.

Giống cái phòng phát sóng trực tiếp này đang chơi đánh tennis cùng nhóm giống đực cậu ta. Kỹ năng giống cái rất kém, nhóm giống đực luôn nhường cậu ta, nhưng ngay cả khi bản thân đánh thắng mãi, giống cái vẫn không vui.

"Đã nói không được nhường em rồi mà!" Giống cái ảo não hô to.

Ngặt nỗi, khi nhóm giống đực lấy thực lực thật sự ra, đánh tới lúc giống cái thua, cậu ta lại càng không vui, thậm chí sắp khóc, giận dỗi không ngừng. Nhóm giống đực tới an ủi, giống cái ngược lại càng khóc lớn y chang đức con nít, khiến tất cả giống đực của cậu ta phải ném vợt xuống chạy tới dỗ cậu.

Kế tiếp.

"Hôm nay là ngày đầu tiên sau đám cưới, vị trượng phu thứ ba đã tự tay làm bữa sáng cho tôi đó nha!"

"Có người máy nấu ăn? Tôi biết chứ! Nhưng trước giờ giống đực cộng sinh của tôi luôn tự tay nấu, người máy nấu sao sánh được người iu tự mình làm chứ? Nếu cả việc nhỏ nhặt vậy cũng làm chẳng xong thì có tư cách gì làm chồng tôi? Hai vị chính phu kia của tôi cũng đã thông qua khảo nghiệm òi đó nhe."

"Được rồi, để tôi nếm thử miếng đầu coi nào!"

"Ừm...... Oẹ! Cái quỷ kinh khủng gì thế hả!"

Giống cái trong màn hình cau mày, phun hết thức ăn trong miệng ra, hất tất cả chén đĩa trên bàn xuống sàn. "Loảng xoảng" một trận, trên mặt đất đầy mảnh vỡ sứ.

Giống cái tức giận đến mặt đỏ bừng, mắng vị chính phu thứ ba: "Làm lại cho tôi! Làm không tốt thì ly hôn!"

Trong mắt Erick hiện lên một tia chán ghét, dựa cả vào ghế sô pha đơn, chân dài bắt chéo, một tay gác đầu, nhàm chán ấn nút tiếp theo.

Giống đực phòng phát sóng này đang tắm cho giống cái của mình. Giống cái tự nhiên hưởng thụ sự phục vụ. Lúc gội đầu, giống đực lỡ tay kéo tóc giống cái, giống cái liền giơ tay tát giống đực.

Giống cái lam tinh luôn luôn như thế, tất cả họ đều bị chiều hư, quen được chăm sóc, quen được giống đực coi như trân bảo. Bọn họ chẳng cần trả giá bất cứ cái gì, chỉ cần mở hai chân là có được mọi thứ.

Bọn họ là lỗ trống không có linh hồn, như những bản sao đi ra từ nhà máy, ngoại trừ vẻ ngoài khác nhau, bản chất đều giống nhau.

Kế tiếp.

Phòng phát sóng trực tiếp vừa mở, thứ xuất hiện trước mắt Erick là hình ảnh trong game thực tế ảo, giống cái đang điều khiển một cơ giáp trong game.

Erick hơi hơi ngoài ý muốn, nổi lên chút hứng thú với giống cái này.

Có rất ít giống cái thích chơi loại game chiến tranh thực tế ảo như này.

Nhưng ngay sau đó Erick hoàn toàn thất vọng.

Giống cái điều khiển cơ giáp không phải để chiến đấu, mà là để thông đồng một vài giống đực cường đại đi hẹn hò với mình ở ngoài đời.

Erick nhắm mắt, giữa mày nhiễm chút phiền muộn, mở mắt bấm nút tiếp theo.

Phòng cuối cùng. Nếu phòng phát sóng trực tiếp này vẫn y chang mấy cái trước, Erick sẽ không tiếp tục xem.

Phòng phát sóng trực này quả thực khác những phòng kia, bởi vì nhóm nhân vật chính là một đám trẻ con.

Thời Dĩ Thiên 6 tuổi, Quý Quân, Chris 13 tuổi, Thuỵ Nặc 10 tuổi, họ đang bái phỏng (thăm hỏi) hàng xóm Thiệu Thuyền Phi.

Lúc đó Thiệu Thuyền Phi mới sáu tuổi, nhóm giống đực cộng sinh của cậu cũng trạc tuổi bọn Quý Quân.

Mấy đứa nhỏ choai choai chơi đùa cùng hai tiểu giống cái.

Hôm nay là cuối tuần, nhóm tiểu giống đực và hai giống cái không cần tới trường.

Ở "Thần Hi"  có trường học dành riêng cho nhóm giống đực, nội dung dạy cũng y chang các trường bình thường ở đế quốc.

Còn nhóm giống cái thì sẽ tới trường đặc biệt dành cho giống cái. Chương trình học rất đơn giản. Học chữ, học toán đơn giản, biết một ít về lịch sử lam tinh là được. Hầu hết những thứ khác thì thiên về nghệ thuật, ca hát, nhạc cụ, mỹ thuật, khiêu vũ, biểu diễn, nhiếp ảnh và các khóa học khác, vã lại cũng chẳng yêu cầu giống cái học tốt như nào.

Bởi dẫu ở đâu, luôn sẽ có người nói với nhóm tiểu giống cái: các cậu không cần cố gắng, giống cái vốn là tồn tại quý giá, chỉ cần khỏe mạnh lớn lên đã là cống hiến lớn nhất cho đế quốc rồi.

Thời Dĩ Thiên đưa điểm tâm cho tiểu Thiệu Thuyền Phi, trời đã sắp giữa trưa, song Thiệu Thuyền Phi vừa mới thức dậy.

Tiểu giống cái ngơ ngác dụi dụi mắt, trên cổ đeo cái yếm, ngồi vào bàn ăn. Giống đực cộng sinh đưa cái muỗng tới bên miệng cậu, cậu nhắm mắt ngáp một cái, chầm chậm há mồm.

Ba giống đực cộng sinh vây quanh Thiệu Thuyền Phi, một người một muỗng thay phiên đút cậu.

Tiểu Thuỵ Nặc nhìn cảnh này, lộ ra chút hâm mộ. Bảo bảo của họ trước giờ luôn tự mình ăn cơm, bọn họ chưa từng cảm nhận được niềm vui khi đút cho bảo bảo đây nè.

Thời Dĩ Thiên đưa điểm tâm trong tay, giọng điệu mềm mại: "Đây là bánh kem làm bằng mật ong hoa sen do ong nhà Thuỵ Nặc nuôi thu thập đó nha, mình xem qua phát sóng trực tiếp rồi, vừa thơm vừa ngọt nữa."

Tiểu Thiệu Thuyền Phi mở to mắt, hai mắt sáng ngời ngó bánh kem tên bàn, nãi thanh nãi khí* mệnh lệnh giống đực cộng sinh của mình: "Em muốn ăn cái kia!"

(*): tiếng con nít ngây ngô

Một trong ba giống đực cộng sinh dỗ dành: "Thuyền Phi, chúng ta ăn sáng xong rồi ăn bánh kem nhé?"

"Không! Em muốn ăn cái kia liền cơ!" Thiệu Thuyền Phi trừng mắt ngó bánh kem trên bàn.

Chiếc bánh nhỏ cách cậu không quá một cánh tay, cậu ta duỗi tay cái là lấy được, ngặt nỗi tiểu giống cái lại tùy hứng chẳng muốn tự lấy, bắt nhóm giống đực mở hộp, đưa tới miệng mới chịu.

Giống đực cộng sinh chưa kịp trả lời, chỉ vài giây như vậy, tiểu Thiệu Thuyền Phi đã "Oa" một tiếng khóc lên.

Tiếng khóc rất thảm thiết, song nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy chẳng có bao giọt nước mắt.

Ba giống đực cộng sinh Thiệu Thuyền Phi lập tức kinh hoảng tới luống cuống chân tay, dùng đủ cách dỗ cậu. Tiểu giống đực nói chuyện lúc trước cầm bánh kem tới miệng cậu, lại bị Thiệu Thuyền Phi vỗ rớt, bánh kem thơm ngọt rớt xuống đất, biến thành một vũng bùn.

Một giống đực cộng sinh khác oán giận: "Tại cậu hết đó! Cho Thuyền Phi ăn một miếng ngay từ đầu là được rồi! Cắn một miếng thôi làm gì no tới nỗi chẳng ăn nổi cơm sáng!"

"Nói hay quá ha? Cậu thông minh thế thì sao hồi nãy cứ im ỉm vậy?"

"Đừng cãi nhau nữa lo dỗ Thuyền Phi kìa!"

Rõ ràng chỉ có bốn người, lại quậy ra một trận binh hoang mã loạn*.

Binh hoang mã loạn(*):  rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn.

Thuỵ Nặc rụt rụt cổ, nắm chặt tay nhỏ của Thời Dĩ Thiên.

Hắn vẫn đừng hâm mộ nhóm giống đực Thiệu Thuyền Phi, loại tiểu giống cái này có lẽ hắn, à không, nào phải có lẽ, mà là nhất định không chăm sóc được.

Vẫn là bảo bảo nhà hắn ngoan nhất.

Chris đứng đằng sau xoa xoa đầu Thời Dĩ Thiên, "Bảo bảo, anh thấy chúng ta nên đi thôi, hôm nào lại tới tìm Thiệu Thuyền Phi chơi."

Chris 13 tuổi đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng khàn khàn, chói tai y chang giấy ráp chà vào nhau. Tiểu Thiệu Thuyền Phi khóc thút thít không khỏi ngẩng đầu ngó Chris một cái, từ góc độ ấy vừa lúc thấy vết sẹo trên mặt Chris.

Tiểu Thiệu Thuyền Phi run lên, khóc càng lớn: "Oa —— oa hức —— quái vật tránh ra! Quái vật cút xa ra!"

Thời Dĩ Thiên biến sắc, lập tức dắt tay Chris, lạnh lùng nói: "Chúng ta đi."

Một hàng bốn người rời khỏi chẳng thèm quay đầu lại.

Dọc đường đi Thời Dĩ Thiên luôn im lặng xụ mặt nhỏ, ba giống đực cộng sinh tưởng y đang tức giận, nào dám ra tiếng, yên lặng theo sau y.

Khoảng cách hai biệt thự khá gần, bọn họ rất nhanh đã tới nhà.

Cảm xúc Thời Dĩ Thiên ổn định lại một tẹo, thoáng nhớ phát sóng trực tiếp của mình còn chưa kết thúc.

Y ngồi trên sô pha, nhìn thoáng qua cameras, ôm cánh tay nói: "Hôm nay là lần đầu tiên tôi tới bái phỏng nhà người khác, nếu tất cả giống cái trạc tuổi tôi đều có tính tình như này, vậy trừ phi vạn bất đắc dĩ*, tôi sẽ không bao giờ vào nhà giống cái khác nữa."

Vạn bất đắc dĩ(*):  từ chối không tiện, bất đắc dĩ phải nhận.

Dáng vẻ bé con nho nhỏ mặc âu phục champagne, ngồi nghiêm chỉnh cực kỳ moe moe.

Erick vô thức lòng vươn ngón tay, vuốt ve gương mặt của tiểu giống cái trong hình chiếu.

Đợi Erick nhận ra mình đang làm gì, hắn dừng một tẹo, tiếp theo vội vã giật tay về.

Bởi vì vết sẹo trên mặt, Chris đã quen bị người khác chán ghét. 13 tuổi hắn đã cao hơn 1m7, thân hình cao lớn nửa ngồi xổm bên chân Thời Dĩ Thiên, đôi tay cầm tay phải Dĩ Thiên, nhìn thẳng y.

"Bảo bảo, đều tại anh hết. Lần sau em ra cửa anh sẽ không theo em nữa, nếu em không vui thì cứ đánh anh đi."

Thời Dĩ Thiên hỏi ngược lại: "Đâu phải lỗi của anh, em đánh anh làm chi?"

Bọn Chris đã sống ở "Thần Hi" hơn ba năm, ngày thường cũng gặp qua rất nhiều giống cái lớn tuổi hơn. Phần lớn giống cái hơi không vừa ý, thường thích đánh giống đực cộng sinh của mình để phát tiết.

Thời Dĩ Thiên thuộc số ít giống cái tính cách ôn hòa, gần như sẽ không phát giận, hơn nữa vô cùng độc lập, thích tự làm mọi thứ.

Chris biết lần này tiểu giống cái của họ giận thật rồi, cho nên hắn nguyện ý để Thời Dĩ Thiên đánh, chỉ cần Thời Dĩ Thiên nguôi giận.

"Em nói rồi không phải lỗi của anh," Thời Dĩ Thiên đem một tay khác đặt lên vết sẹo trên mặt Chris, cong môi giảo hoạt nói, "Chờ vết sẹo của anh trị hết, anh sẽ là giống đực xinh đẹp nhất của em."

Nói là nói thế, song có giống cái nào lại không ngại Chris trước khi trị hết sẹo đâu? Bọn họ chỉ biết chùn bước trước vết sẹo đáng sợ ấy.

Trên mặt thiếu niên Chris hiện ra ý cười nhợt nhạt, cúi người đặt một nụ hôn lên trán Thời Dĩ Thiên.

Quý Quân nói: "Vậy bây giờ bảo bảo muốn làm gì nào? Người trong phòng phát sóng còn đang xem em đấy."

Thời Dĩ Thiên hỏi: "Các anh muốn làm gì?"

Cuộc sống ở "Thần Hi" cực kì đơn điệu, tất cả luôn quay quanh nhóm giống cái, suy nghĩ của giống cái vĩnh viễn đứng đầu.

Cơ mà chức năng thành thị "Thần Hi" đã hoàn thiện, có rất nhiều địa điểm vui chơi và các thắng cảnh du lịch hấp dẫn. Vào những ngày nghỉ, nhóm giống cái có thể ra ngoài chơi với giống đực cộng sinh.

Ở khu Thời Dĩ Thiên, mấy tiểu giống cái trạc tuổi y thích nhất là tới công viên trò chơi.

Nhưng linh hồn y vốn là người trưởng thành, tất nhiên chẳng còn hứng thú với mấy trò ấy.

Thuỵ Nặc nói: "Bảo bảo muốn làm gì, bọn anh sẽ làm cùng em."

Nếu đổi thành giống cái khác, căn bản sẽ không hỏi ý kiến của giống đực cộng sinh, họ chỉ biết buộc giống đực nghe theo ý mình.

19 giống cái cùng trang viên với Thời Dĩ Thiên, không ai không phải như thế.

Sống ba năm ở "Thần Hi", bọn Thuỵ Nặc đã sớm nhận thấy sự khác biệt của tiểu giống cái nhà mình. Sự khác nhau ấy thể hiện ở rất nhiều mặt, nếu phải kể ra, có lẽ qua hết một ngày cũng chẳng đủ nói.

Trong mắt Thuỵ Nặc, Thời Dĩ Thiên là thiên thần nhỏ đáng yêu nhất trên đời.

Thời Dĩ Thiên chống cằm nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hồi lớp 1, mấy anh học gì thế? Em cũng muốn học."

Năm nay y vừa tròn sáu tuổi, học xong mẫu giáo và vào tiểu học, ngặt nỗi chương trình học lại là viết chữ và toán học cực đơn giản. Mỗi ngày chỉ cần bỏ ra hai giờ để học, thời gian còn lại các giáo viên sẽ dẫn giống cái đi chơi trò chơi.

Giống đực thì chẳng có cái số hưởng đấy. Kiến thức cần học từ nhỏ là rất rộng, trong thời gian học tiểu học, họ sẽ được dạy một ít lịch sử, địa lý, vật lý, thiên văn học,v.v... đơn giản.

Ba thiếu niên giống đực liếc nhau, đều rất kinh ngạc.

Bọn họ không biết tiểu giống cái của họ là do hứng thú nhất thời hay thật sự muốn tìm hiểu kiến thức khác.

Trong ấn tượng của các thiếu niên, giống cái chẳng cần chăm chỉ học tập và tìm công việc làm. Thư phụ của họ cũng thế đấy thôi.

Quý Quân và Chris do dự, nhưng Thuỵ Nặc đã nhiệt tình mở vòng tay, sẵn sàng nói về nội dung họ học lúc nhỏ cho Thời Dĩ Thiên.

Mấy khóa học cơ bản này có hết trong các video dạy học trên Tinh Võng và tất cả chúng đều miễn phí, nếu không muốn tới trường thì có thể tự học ở nhà.

Thời Dĩ Thiên 6 tuổi tỏ ra hết sức hứng thú với lịch sử.

Y từ lâu đã sớm muốn tìm hiểu một ít về lịch sử đế quốc lam tinh, ngặt nỗi bản thân còn quá nhỏ nên chẳng thể tự đăng nhập Tinh Võng. Nếu muốn lên Tinh Võng thì phải có dục anh sư hoặc giống đực cộng sinh giám sát, mà y thì lại không muốn tỏ ra quá mức thông minh để tránh bị chú ý.

Thứ hai, giai đoạn này trường học giống cái không dạy lịch sử, y chưa được học mấy thứ này.

Tới tận bây giờ, Thời Dĩ Thiên mới dám đưa ra yêu cầu này.

Cuốn sách điện tử tương tự thực tế ảo mở ra, đấy là trang màu dành cho trẻ em, Thời Dĩ Thiên lập tức phải lòng cuốn sách ngay từ cái nhìn đầu tiên, gấp gáp lật vài tờ, rồi ngẩng đầu lên nói với ba giống đực cộng sinh của mình:

"Được rồi, mấy anh không cần lo lắng cho em, để em tự xem, nếu giáo viên của các anh có giao bài tập về nhà thì làm nhanh đi nga."

Các giáo viên ở trường giống cái chưa bao giờ giao bài tập về nhà, nhưng việc học của nhóm giống đực thì lại cực kỳ nặng, đặc biệt là niên cấp của Chris và Quý Quân. Họ phải học rất nhiều môn cùng lúc, nếu không làm bài tập củng cố kiến thức sau giờ học thì thành tích sẽ theo không kịp.

Giống cái ở lam tinh không có khái niệm về "Bài tập về nhà", càng chớ nói tới việc nhắc nhở giống đực hoàn thành bài tập. Bọn họ lúc nào cũng cần giống đực ở bên, xa giống đực một cái giống cái thậm chí chẳng thể tự lo sinh hoạt hằng ngày của bản thân.

Nếu nhóm giống đực ở "Thần Hi" muốn có thành tích cao, thi đậu trường đại học tốt nhất, họ phải đợi giống cái của mình mệt mỏi đi nghỉ ngơi, hoặc ban đêm tiểu giống cái ngủ rồi, mới rảnh hoàn thành bài tập.

Điều ấy đã trở thành nhận thức chung của những giống đực sống "Thần Hi".

Thiếu niên Quý Quân nghe xong lời Thời Dĩ Thiên, cảm thấy trong ngực nóng lên. Chắc chắn là kiếp trước hắn đã cứu vớt cả thế giới, Phụ Thần mới ban cho hắn một giống cái tốt đẹp nhường này.

Dẫu Chris không nói song ánh mắt nhìn Thời Dĩ Thiên lại dịu dàng như nước.

Thuỵ Nặc nhỏ tuổi hơn một tí, chưa biết che dấu tâm tư, "Bẹp" hôn lên trên má nộn nộn Thời Dĩ Thiên, "Bảo bảo, anh thích em lắm lắm luôn, em nhanh nhanh lớn lên nga!"

Thời Dĩ Thiên thúc giục giống đực cộng sinh của mình: "Nhanh lên nào, chúng ta cùng học thôi!"

Phát sóng trực tiếp dần dần biến thành cảnh bốn người cùng học tập nhàm chán. Người xem tới rồi đi, chẳng ai dừng lại. Coi một đám trẻ con làm bài tập nào hấp dẫn bằng coi phát sóng trực tiếp kỳ động dục? Có thể vừa coi phát sóng trực vừa thủ dâm nữa là.

Chỉ có Erick, hắn cứ thế coi xong toàn bộ quá trình học tập mà chẳng nói một lời.

Hắn không thấy buồn tẻ, ngược lại còn cảm thấy tiểu giống cái này đang sáng lấp lánh lên.

Mỗi khi có chỗ không hiểu, y luôn sẽ ngẩng đầu dùng giọng điệu mềm mại hỏi các thiếu niên bên người.

Y thật sự đang đọc sách rất nghiêm túc.

Có một câu nói xa xưa lăn giữa răng môi Erick hồi lâu. Những giống cái và giống đực cộng sinh khác căn bản không xứng dùng từ ấy để hình dung, chỉ có Thời Dĩ Thiên và ba thiếu niên kia mới là —— thanh mai trúc mã chân chính.

......

Quay về hiện tại.

Erick nhìn chăm chú Thời Dĩ Thiên nói: "Vào lúc cậu không biết, ta đã dõi theo cậu rất nhiều năm."

Mười năm, Erick nhìn Thời Dĩ Thiên lớn lên, ngoại trừ không làm bạn bên Thời Dĩ Thiên, còn lại chẳng khác giống đực cộng sinh tẹo nào.

Trong mười năm nay có vô số giống cái cấp cao muốn Erick làm trượng phu, Erick luôn trả lời:

"Ta đang đợi vương tử điện hạ của ta lớn lên."

Người khác tưởng Erick đang chờ vị vương tử giống cái nào đó thuộc hoàng thất. Nhiều loại suy đoán không ngừng xuất hiện, thậm chí đem hoàng thất hiện có bao nhiêu vương tử vị thành niên liệt thành một phần danh sách, cả chi thứ hơi dính ít huyết mạch thuộc bạch kim Long tộc cũng nằm trong danh sách ấy.

Ngặt nỗi qua tròn mười năm, mọi người vẫn éo thấy bên cạnh Erick xuất hiện giống cái thuộc hoàng tộc nào.

Bây giờ, Erick nói với Thời Dĩ Thiên: "Từ lần đầu tiên thấy em qua phát sóng trực tiếp, đến khi gặp em ngoài đời thật, ta đã đợi em mười năm."

Thời Dĩ Thiên: "!!!"

Bị shock rồi!

"Tôi?" Thời Dĩ Thiên chỉ vào bản thân với vẻ khó tin, nói năng lộn xộn, "Tôi, tôi hình như đâu có chỗ nào đặc biệt đáng giá —— đáng giá để ngài chú ý."

Erick lại không tiếp tục đề tài này, hắn đứng dậy vươn tay về phía Thời Dĩ Thiên, "Đi thôi."

Thời Dĩ Thiên hết sức cẩn thận cầm tay tướng quân đại nhân, ngón tay thon dài bị bàn tay to Erick bao bọc lấy.

Khi tới cửa, Thời Dĩ Thiên nhìn thấy giống cái nói muốn ly hôn kia. Đám người còn đang cãi cọ ầm ĩ, giống cái quyết ly hôn, dẫu giống đực cộng sinh cầu xin thế nào cũng vô dụng.

Ánh mắt Thời Dĩ Thiên hết sức phức tạp, giống cái lam tinh, thật sự vừa đa tình lại vô tình.

Erick đưa Thời Dĩ Thiên lên xe bay và bay về phía ngoại ô khu tây.

Họ càng bay càng cao, cuối cùng đáp xuống một vách núi cao.

Thiên nhiên được tạo tác tuyệt vời, nơi họ đang đứng nhích lên xíu nữa chính là vực sâu vạn trượng, một bên núi trông y chang bị một cái rìu khổng lồ bổ ra, tạo thành một góc vuông 90 độ thẳng với đường chân trời.

Mặt trời cam đỏ nhuộm cả bầu trời thành một màu ấm ấp, đứng trên vách đá, khiến ta có loại cảm giác duỗi tay là có thể chạm đến mặt trời lặn.

Gió vén tóc Thời Dĩ Thiên, ngó thành phố thu nhỏ bên dưới, tự nhiên Thời Dĩ Thiên muốn mở hai tay và hét lớn một tiếng.

"Vương tử điện hạ của ta."

Sau lưng, giọng nói lạnh lẽo Erick truyền đến.

Thời Dĩ Thiên đầy đầu chấm hỏi xoáy người lại, chỉ thấy Erick quỳ một gối xuống đất, đôi tay nâng một thanh quyền trượng khảm đá quý, ngửa đầu chăm chú nhìn Thời Dĩ Thiên.

"Lấy tinh hệ thứ chín làm sính lễ, xin cho ta trở thành trượng phu của em."

Thời Dĩ Thiên hôm nay đã shock tới mức không còn shock được nữa.

Quyền trượng đó tượng trưng cho sự thống trị tuyệt đối tinh hệ thứ chín, giống đực trước mặt này thiệt dám tặng quyền lợi chí cao vô thượng như vậy cho một giống cái nhỏ nhoi như y.

Thời Dĩ Thiên chưa bao giờ dám tin chuyện trên trời tự nhiên rơi xuống một cái bánh*.

(*): Mọi người có thể hiểu câu này theo nghĩa 'trên đời không có bữa trưa miễn phí' cũng được. Tới đây tự nhiên tôi nhớ đến một câu tổng kết khá hài hước: không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống, có rơi cũng phải là bánh xe =)))))))))

Thấy Thời Dĩ Thiên do dự, Erick lại nói: "Em muốn giúp ba giống đực cộng sinh của mình trở thành chính phu không?"

Thời Dĩ Thiên tất nhiên muốn, cả nằm mơ còn muốn nữa là.

Nhưng từ thời điểm y thức tỉnh trở thành giống cái cấp X, bọn Thuỵ Nặc cấp A đã định sẵn chẳng thể trở thành chính phu của y —— dẫu y có đi xin quốc hội, quốc hội cũng tuyệt đối không đồng ý.

Đế quốc sẽ tối đa hóa giá trị giống cái, chính phu của giống cái cấp X nhất định phải là những giống đực có cấp bậc cao nhất.

Biết ý nghĩ trong đầu Thời Dĩ Thiên, Erick nói: "Trở thành bạn đời của ta, ta sẽ ngăn giống đực khác tiếp xúc đến em, đồng thời giúp nhóm giống đực cộng sinh của em cho đến khi bọn họ cũng trở thành chính phu."

Hắn vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, "Gả cho ta, Thời Dĩ Thiên."

Đây là một cuộc mua bán siêu siêu lời.

Thời Dĩ Thiên tin tướng quân Erick dư năng lực ngăn cản mấy giống đực khác. Về việc liệu có thể giúp được bọn Thuỵ Nặc hay không, Thời Dĩ Thiên không dám hy vọng xa vời.

Chỉ nói tới sự chân thành mà Erick biểu hiện ra, Thời Dĩ Thiên chẳng có lý do gì để từ chối.

Nói y lợi dụng người khác cũng được, ích kỷ cũng tốt, song vì bọn Thuỵ Nặc, Thời Dĩ Thiên chấp nhận lời cầu hôn này.

Y bước tới không chút do dự, cầm quyền trượng lên.

Đôi mắt đại bàng Erick càng thêm thâm thúy, hắn đứng dậy và đột nhiên ôm lấy eo Thời Dĩ Thiên, dẫn y về phía trước, thả người nhảy, cả hai cùng lúc rơi xuống vực.

"A ——! A ——!" Thời Dĩ Thiên sợ tới mức hét lên, ôm chặt lấy Erick trong sự hoảng loạn tột cùng.

Có tiếng gió hú bên tai, tim Thời Dĩ Thiên đập loạn xạ không kiểm soát được.

Y sắp chết!

Tên Erick là kẻ điên chắc!!!

Nếu biết hắn sắp phát điên, y sẽ chẳng chán sống mà chấp nhận lời cầu hôn kia đâu!

Thời Dĩ Thiên hoàn toàn không dám mở mắt và gần như dùng hết sức lực cuốn lấy Erick.

Bọn họ liên tục rơi xuống, rơi xuống, Thời Dĩ Thiên phẫn hận há miệng hung hăng cắn cổ Erick.

Trong đầu cứ hiện lên đủ loại chuyện khi tới lam tinh, khuôn mặt Thuỵ Nặc, Quý Quân và Chris lần lượt hiện về.

Người ta thường nói trước lúc chết con người sẽ nhớ về quá khứ, Thời Dĩ Thiên nghĩ, y còn chưa chuẩn bị để chết thêm lần nữa mà.

Rất không cam lòng a......

Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe một tiếng "phành phạch", Thời Dĩ Thiên mở hai mắt, ánh sáng vàng chói lọi vọt thẳng vào đôi mắt. Phía sau Erick là một đôi cánh thật lớn đang phóng đãng duỗi ra.

Chưa đợi Thời Dĩ Thiên hoàn hồn, bọn họ đã đáp xuống mặt cỏ mềm mại.

Thời Dĩ Thiên thở phì phò từng ngụm từng ngụm, vẫn chưa hoàn hồn từ trải nghiệm kinh hoàng vừa nãy, ôm chặt lấy Erick không dám buông tay.

Một tay Erick chế trụ sau đầu Thời Dĩ Thiên, hôn lên môi y, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, hung hăng cướp đoạt hơi thơ của y.

Song vào lúc này Thời Dĩ Thiên giống như là người chết đuối bắt được khúc gỗ, dùng sức hôn đáp lại, tham lam hấp thu hơi thở trong miệng Erick.

Quần của y bị xé nát một cách thô bạo, vòng eo thon chắc Erick chen vào giữa hai chân y, giây tiếp theo là cảm giác đau đớn khi hoa huyệt bị đâm vào.

Thời Dĩ Thiên chưa từng chịu qua loại đau đớn này, lối vào hoa huyệt của giống cái không có thứ gọi là "Màng", nhưng loại đau đớn này lại khiến Thời Dĩ Thiên sinh ra cảm giác đây là lần đầu tiên mình bị cắm vào.

Nước mắt trào ra khóe mắt, hoa huyệt theo bản năng co rút lại bài xích dị vật.

"Vương tử điện hạ của ta," giọng nói Erick vang lên bên tai Thời Dĩ Thiên, như nước đá sôi trào, "Nhớ kỹ, là ta mang đến cho em nỗi đau này."

Editor: chương này dài hơn 5000 từ nên mới kéo tới bây giờ chứ hông phải là do tui lười đâu nha( ꈍᴗꈍ)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info