ZingTruyen.Com

[ĐAM MỸ] - ÂM DƯƠNG PHU PHU

Chương 27: Tạm biệt (Ba)

yibo_8591




"Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy. Không nhanh sẽ bị trễ mất!"

Lại là mi, mi là ai?

"Không nghe ra ta là ai sao?"

Rốt cuộc mi là ai?

"Ta chính là cậu đó ~"

Tôi sợ hết hồn bật mở hai mắt, nhìn quanh tứ phía, không một bóng người. Mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.

Bà má giấc mơ quái quỷ gì vậy không biết!

Tôi nuốt ngụm nước bọt thấm cổ họng đang khô khan. Cả người mệt mỏi, đầu óc váng vất.

Tôi lau mồ hôi lạnh trên đầu, kêu lên, "Sư phụ."

Không ai đáp lại.

Thấy là lạ, tôi ngó ra ngoài nhìn, mới buổi chiều mà sư phụ đã đi đâu rồi?

"Nhất Bác"

"Vương Nhất Bác"

Vương Nhất Bác  cũng không đáp lời.

Tôi chợt nhớ ra, hình như trước khi ngủ thiếp đi, sư phụ đang cùng Vương Nhất Bác  nói chuyện gì đó. Tôi còn mang máng nghe được hai người nhắc tới Vương  gia. Chẳng lẽ người của Vương  gia tới?

Tôi nhanh chóng bò dậy.

Vừa đứng lên, trước mắt đột nhiên trở nên mờ nhoà, chân cũng xuất hiện cảm giác lâng lâng. Mất một lúc tôi mới mò ra được tới cửa. Đẩy cửa ra, lại phát hiện trong sân không có một bóng người.

"Sư phụ."

Tôi gọi lại lần nữa.

Kỳ lạ, lão đầu này rốt cuộc là đi đâu rồi?

Tôi bước về phía trước mấy bước, đang định lục tung sân lên để tìm thì đã thấy lão đầu đang lếch đôi giày nát tươm của mình đi về phía tôi.

Trông thấy tôi, ông cười toe toét để lộ ra hàm răng đen vàng ố của mình, "Còn tưởng con ngủ thẳng đến tối luôn chứ."

Tôi đỏ mặt, "Người đi đâu đó?"

Lão đầu nâng bình rượu trong tay lắc lắc, "Mua rượu chứ còn làm gì."

"Vương Nhất Bác đâu ạ?"

"Mới tách ra đã vội tìm người ta rồi? Lần này người ta phải đi xa, chắc con phải khóc đến mù mắt mất."

Tôi ngớ ra, "Đi đâu cơ ạ?

Lão đầu rút nút bình, ực một hớp rượu, quệt miệng nói, "Hôm nay người của Vương gia tới, báo là lão thái thái sắp không qua khỏi, nên muốn gặp con trai mình."

"Lão thái thái nào cơ?"

"Có phải con chưa từng gặp đâu?" Lão đầu lườm tôi một cái.

Lúc này tôi mới nhớ ta, cái đêm mấy tháng trước, chính là cái vị Vương phu nhân không biết là người hay quỷ đó.

"Bà ấy không phải là quỷ sao?"

"Đã bảo con rồi, là sinh hồn, sao đầu óc con cứ không chịu nhớ gì hết trơn vậy!"

Lão đầu nhìn tôi với vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Tôi cười gượng một tiếng, "Nếu vậy thì cứ để cho anh ấy về thôi, vài ngày chứ mấy đâu."

"Linh tinh! Trấn Lạc Dương cách nhà chúng ta bao xa, con quên rồi phỏng?"

Lão đầu gườm tôi, "Đi đi về về cũng phải mất chừng mười ngày, con đã quên mười ngày sau chính là ngày con tròn hai mươi rồi à?"

Tôi sững người, suýt thì quên thật.

"Không lẽ còn định mang con đi theo?"

Lão đầu lắc đầu, "Mơ đi. Người ta nói rồi thây, muốn gặp mặt con trai, không có phần của con đâu."

Tôi ù ù cạc cạc.

"Thế thì sao ạ?"

Lão đầu thở dài, "Đôi lúc ta lại nghĩ, nuôi con chẳng thà đi nuôi một cái đầu heo cho rồi!"

Tôi lườm ông một cái.

"Vương phu nhân vốn là muốn tìm một người mới chết cho con trai mình, nếu không phải Vương thiếu gia sống chết nhìn trúng con, con tưởng hai đứa kết được minh hôn chắc?"

Lúc này tôi mới vỡ lẽ, hoá ra vị Vương phu nhân này muốn nhân dịp tôi tròn hai mươi, tách Vương Nhất Bác ra để dồn tôi vào chỗ chết!

"Trời má, lão thái thái này ác ghê! Nói gì thì con cũng được xem như là vợ của con trai bà ta, thế mà bà ta cũng hạ thủ được?"

Lão đầu lại lườm tôi, "Nhà cao cửa rộng, hơi đâu mà đi quản chuyện sống chết của người khác? Chưa kể, con có chết thì con trai bà ta mới có lợi. Giờ con vẫn còn sống, lại còn trời sinh dương thể, sẽ làm hao mòn âm khí của Vương thiếu gia"

Tôi nuốt ngụm nước bọt, lo lắng hỏi, "Sư phụ, vậy con phải làm sao?"

"Ta có một cách, chỉ là không biết con có nguyện ý hay không thôi?"

Tôi vội hỏi, "Cách gì?"

"Thi thể của Vương thiếu gia còn ở chỗ con đúng không?"

Tôi gật gật đầu.

Lão đầu vuốt chòm râu, "Đêm nay lúc Vương gia đến khiêng Vương thiếu gia về, con vào nằm quan tài thay cho cậu ta đi."

Tôi sợ hết hồn, chân đứng cũng không yên.

"Sư phụ, con mà vào đấy nằm thì phải mấy ngày sau mới ra được, thế thì chả cần đợi quỷ đến ăn con, con cũng sẽ bị chết trong quan tài vì đói mất!"

"Sợ gì! Trước đó ta sẽ thả một ít đồ ăn vào trong cho con, con chịu khó nhịn một chút là được."

"Có giỏi người nhịn thử cho con xem!"

Lão đầu cười khì khì, lộ ra hàm răng ố vàng, "Đừng nóng, ta còn có một cách khác, chỉ là không được tốt như cái đầu tiên."

"Người mau nói đi!" Tôi cuống cuồng bảo.

"Con bảo Vương thiếu gia để lại cho con thứ gì đó dính quỷ khí của cậu ta, có lẽ may ra sẽ chống đỡ được đến lúc cậu ta trở về."

"Sao người không sớm nói? Để con đi lột quần áo trên người anh ấy ra là được." Nói xong tôi quay người chạy phắt về phòng.

Lão đầu kéo tôi lại, "Chạy cái gì mà chạy? Con tưởng thứ tốt mà dễ tìm được hả? Phải là vật bất li thân với cậu ta, hoặc không thì phải là thứ gì đó có linh khí thì mới được. Chứ quần áo thì nói làm gì!"

Nghe thế tôi dừng chân lại, "Linh khí là gì cơ ạ?"

"Chính là bảo bối đó, càng quý càng tốt! Thứ gì mà người ta dùng để ngắm ấy, thế mới dễ có linh khí được."

Tôi cau mày nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng dè dặt hỏi, "Thế, dạ minh châu được không?"

Lần này đến lượt lão đầu ngớ ra, "Cái gì? Con còn có thứ đó sao?"

Tôi không đáp lời mà quay về phòng mình. Xác của Vương Nhất Bác vẫn đang nằm lẳng lặng trên giường.

Tôi nhẹ nhàng bò lên, mở miệng anh, cẩn thấy lấy viên dạ minh châu ra.

Xong xuôi tôi đưa cho sư phụ, "Người xem cái này thế nào?"

Sư phụ cầm dạ minh châu nhìn nhìn, "Cái này chắc đắt lắm này, có vẻ như là vật thuộc về tiền triều." (~ triều đại trước)

"Vương Nhất Bác bảo con đây là vật truyền gia bảo của nhà anh ấy, anh ấy ngậm trong miệng suốt đó."

Sư phụ vui sướng gật đầu, "Cái này là thích hợp nhất! Tiểu Tán, con được cứu rồi."

Nghe thế tôi cũng thấy mừng trong lòng. Nhưng nghĩ nghĩ, mặt lại xụ xuống.

"Sao đấy?" Lão đầu khó hiểu nhìn tôi.

Tôi cau mày nhìn hạt châu, "Sư phụ, Vương Nhất Bác bảo hạt châu này có tác dụng chống phân huỷ, con mà lấy dùng, xác anh ấy sẽ không còn giữ được mất."

Lão đầu nheo mắt nhìn tôi, "Tiểu Tán, con cứ nghĩ mà xem. Nếu như không có hạt châu này, con sẽ bách quỷ phân thây đó. Đến lúc ấy, e là đến ta cũng không giữ nổi toàn thây cho con được."

Tôi cắn chặt môi.

Sư phụ nhẹ nhàng đặt lại hạt châu vào trong tay tôi, "Quyết định thế nào, tự con nghĩ kỹ đi."

Tôi nhận lấy dạ minh châu, hết nhìn sư phụ rồi lại nhìn Vương Nhất Bác.

Trong lòng hốt hoảng, đây quả đúng là sự lựa chọn khó khăn nhất đời tôi.

"Tối nay Vương gia sẽ tới đón người đó." Dứt lời ông quay người bước đi.

Tôi nhìn dạ minh châu, trong lòng rối tung, tay như đang nắm phải củ khoai lang bỏng.

Một đôi tay lạnh lẽo từ sau lưng duỗi tới, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm dạ minh châu của tôi, "Để ta giúp em quyết định."

————///————

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com