ZingTruyen.Com

Dam Hoan Sau Khi Ket Thu Voi Chu Than

Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Lười quáaa.

Lúc Cố Minh Hoài đi ra Dung Dữ đã quét sạch cả bàn thức ăn, phần của anh cũng sạch trơn không chừa lại chút gì.

Cố Minh Hoài: "...Của tôi đâu?"

"Tôi ăn rồi." Dung Dữ tỏ vẻ vô tội nói, "Anh nói không có khẩu vị mà, không được lãng phí thức ăn nên tôi mới ăn dùm."

Cố Minh Hoài cảm thấy hết sức tưởng tượng: "Nhiều như thế cậu ăn nổi hả?"

Dung Dữ cắn đũa: "Nổi chứ. Anh muốn ăn hả? Thế gọi thêm một phần nhé?"

Cố Mnh Hoài nhắm mắt: "Tôi không ăn nữa."

Tức no rồi.

Chuông điện thoại di động bỗng vang lên, Cố Minh Hoài nghe máy, là thư kí hỏi anh có phải hôm nay có việc riêng nên mới không đến công ty không. Là chủ tịch của một công ty lớn, rất nhiều chuyện phải cần anh ra quyết định.

Cố Minh Hoài liếc nhìn chàng tiên cá trên giường, lạnh nhạt nói: "Mấy ngày sau tôi cũng không đến công ty, có việc gì thì họp online."

Sau đó không chút chần chừ cúp điện thoại.

Đúng chuẩn hình tượng chủ tịch lạnh lùng trong truyền thuyết.

Chỉ có điều gặp Dung Dữ, dù núi băng mấy ngàn năm cũng biến thành núi lửa.

Cố Minh Hoài cất điện thoại vào túi quần, đột nhiên cả người khựng lại: "Cậu lại làm gì đấy?"

Dung Dữ ôm anh từ phía sau, nhẹ nhàng ngửi mùi hương bên cổ Cố Minh Hoài: "Trên người anh có mùi gì, thơm quá."

Cố Minh Hoài bình tĩnh đáp: "Là mùi sữa tắm." Nhưng lỗ tai đỏ bừng đã bán đứng tâm trạng anh lúc này.

Chủ tịch Cố từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên gặp cảnh này, không khỏi luống cuống tay chân.

Dung Dữ cúi đầu, môi gần như hôn lên dái tai Cố Minh Hoài: "Tôi thích mùi hương này, để tôi ngửi một lát."

Để hắn ôm xíu tăng giá trị linh khí nào.

Yết hầu Cố Minh Hoài lên xuống, bỗng chật vật đẩy hắn ra lạnh lùng nói: "Đủ rồi. Cậu thích thì tôi đưa cả bình sữa tắm cho cậu, tha hồ ngửi."

Dung Dữ bị đẩy ra dựa vào gối mềm sau lưng như không xương nằm thẳng xuống, môi nở nụ cười.

Cố Minh Hoài bị nụ cười này chọt trúng, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Dung Dữ: Ồ hắn bối rối kìa, ngây thơ thật nha.

Vòng Huyết Ngọc: ...

Dung Dữ nói, âm cuối như móc câu câu lấy trái tim người ta: "Ngài Cố à, anh xin nghỉ là vì ở nhà với tôi hả~?"

Cố Minh Hoài không thể phản bác.

Anh không yên tâm để Dung Dữ ở nhà một mình, dù là người cá hay yêu tinh bị người phát hiện thì cá nhỏ sẽ vô cùng nguy hiểm, không thể để chuyện bất trắc xảy ra.

Nhất định phải tự anh trông nom mới yên tâm được.

Nhưng anh sẽ không thừa nhận. Không thể nuông chiều cá nhỏ, bằng không hắn sẽ leo lên mái nhà lật ngói.

Cố Minh Hoài đáp: "Công việc áp lực tự tôi nghỉ mấy ngày, không liên quan đến cậu."

Nếu không nói năm chữ cuối còn được, nói ra càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Dung Dữ cũng không vạch trần anh: "Vậy cũng không sao, thế ngài Cố xem tivi với tôi đi."

...

Cố Minh Hoài hai mắt vô thần, vai kề vai tay trong tay tựa vào đầu giường xem phim kinh dị với Dung Dữ.

Anh đang suy ngẫm tại sao anh lại lùi một đống việc để ở nhà chơi với cậu cá này.

Dung Dữ căng thẳng nhìn chăm chú màn hình, một tay bám cánh tay của Cố Minh Hoài, tay kia nắm chặt tay còn lại của anh.

Căn phòng hơi u ám vì không mở rèm, chỉ có nhạc nền kinh dị vang trong phòng ngủ. Đột nhiên nhạc nền chợt lớn, một gương mặt trắng bệch của ma hiện ra màn hình.

"Á!!!"

Nữ chính yếu đuối trong phim chưa kịp hét thì Dung Dữ đã hoảng sợ la toáng lên. Cố Minh Hoài ngồi sát bên phải bịt tai lại.

Dung Dữ sợ đến mức rúc cả người vào ngực Cố Minh Hoài, ôm chặt lấy anh dụi mặt vào lồng ngực anh: "Ghê quá à, tôi không dám xem luôn."

Cố Minh Hoài lặng lẽ chớp mắt: "Cậu là yêu còn sợ ma à?"

Hợp lý không?

"Không được hả?" Dung Dữ ấm ức nói, "Người ta nhát gan mà."

Cố Minh Hoài mới cầm remote lên: "Thế đổi kênh."

"Không được!" Dung Dữ lập tức giật lại remote nhét xuống dưới gối, "Tôi muốn xem."

Cố Minh Hoài cụp mắt nhìn hắn: "Nói không dám xem mà?"

Dung Dữ ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Anh ôm tôi tiếp cho tôi dũng khí và sức mạnh, tôi sẽ dám."

Cố Minh Hoài: "..."

Vòng Huyết Ngọc châm chọc: Anh thèm thuồng linh khí của người ta thì có, có cần diễn đến mức đó không.

Cố ý chọn phim ma là vì âm mưu nhào vào lòng Chủ Thần đại nhân chứ gì.

Dung Dữ: Đâu có diễn, ta có lý do chính đáng, ta rất sợ ma.

Vòng Huyết Ngọc lạnh lùng nói: Ồ, thế cái lúc âm binh mượn đường đó, người còn làm cho ma người ta nhường đường là ai?

Chuyện này phải kể đến lúc Dung Dữ bị Chủ Thần đuổi giết chạy tới một thế giới ma quái, đúng ngay lúc ma quỷ mượn đường. Đội quân ma quỷ đông nghịt khí thế ngút trời, ban ngày mà mây đen giăng kín, người đi đường đều phải nép sang một bên. Nhưng Dung Dữ vì muốn sớm thoát khỏi Chủ Thần đã ngang ngược phách lối kêu âm binh nhường đường, bị khí thế của Dung Dữ dọa mất mật đám ma quỷ mới dẹp cho hắn con đường, trở thành "Ma Vương mượn đường".

Một tên Ma Vương quét sạch cả ngàn quân giờ nói sợ ma. Vòng Huyết Ngọc tin mới lạ.

Cố Minh Hoài không biết cậu cá trong ngực là một nhân vật hung ác đến cỡ nào. Anh cũng không đẩy người ra, chỉ kéo chăn lên đắp cho cả hai che kín đuôi của cậu cá.

So với phim kinh dị, Cố Minh Hoài cảm thấy cái đuôi này còn đáng sợ hơn.

Cả hai đắp chung chăn ngồi tựa vào nhau, bầu không khí thân mật mà ai nhìn vào cũng cảm thấy hai người là một đôi.

Dung Dữ tựa vào vai Cố Minh Hoài xem phim, xem một chút đã ngủ mất.

Cố Minh Hoài cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt điềm tĩnh say ngủ của cậu thanh niên, khi ngủ hắn mới không ầm ĩ nữa.

Anh nhẹ nhàng lấy remote chỉnh tiếng nhỏ lại, kéo chăn lên cho hắn. Cả người không nhúc nhích sợ Dung Dữ lại bị đánh thức như lúc sáng.

Cố Minh Hoài cầm điện thoại di động mở Baidu bắt đầu tra.

Đổi mấy lần từ khóa, gì mà cá chép tinh, nhân ngư, giao nhân... Kết quả tìm kiếm đều là truyền thuyết không có thật, chỉ có cá nhỏ đang nằm bên cạnh anh mới là thật.

Không có chút giá trị tham khảo nào.

Vẫn là nghĩ xem tối ăn gì thì hơn.

Tuyệt đối không thể để hắn muốn ăn gì thì ăn được giống trưa nay.

Cố Minh Hoài đổi phương thức thanh toán từ mật mã sang vân tay, sau đó để điện thoại xuống nhắm mắt nghỉ trưa.

Vòng Huyết Ngọc nhìn cảnh này tự nhiên cảm thấy có chút ấm áp.

Chắc chắn là ảo giác.

Trước kia hai người này hễ gặp là đánh nhau!

—-

Dung Dữ bị cơn đói chọc tỉnh.

Hai mắt hắn lim dim, vừa mở miệng đã hỏi: "Đói quá, có gì ăn không?"

Cố Minh Hoài ngủ không sâu, nghe vậy mở mắt: "Ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, cậu là heo à?"

Trong phòng đã không còn chút ánh sáng nào, Cố Minh Hoài bật đèn bàn, giờ là sáu giờ tối.

Đèn vừa bật, khuôn mặt Dung Dữ như được phủ thêm một tầng ấm áp từ ánh đèn vàng, cổ xưa lại tinh xảo, trong nét đẹp lạnh lùng lại lẫn chút lười biếng.

Hắn lười nhác nói: "Tôi là cá."

Trả lời đứng đắn thế này làm Cố Minh Hoài không còn gì để nói.

"Đưa điện thoại cho tôi, tối nay tôi muốn ăn tiệc lớn." Dung Dữ chìa tay.

Cố Minh Hoài thoải mái đưa điện thoại cho hắn, một vẻ đợi trò hay.

Để xem cậu trả tiền bằng cách nào.

Dung Dữ lại chọn một đống đồ ăn, đến lúc thanh toán hắn phát hiện phương thức đã đổi thành quét vân tay.

Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Minh Hoài: "Vân tay là cái gì? Ngón tay à?"

Cái này chạm đến điểm mù tri thức của Đại Ma Vương.

Đúng như Dung Dữ đã nói, đối với sinh hoạt hằng ngày hắn còn thiếu sót nhiều lắm.

Có điều hắn có thể "đuổi hình bắt chữ".

(*ý là Dung Dữ đọc đến chỗ vân tay là có thể mò dần ra được, một kiểu nói khác là "nhìn hình thức đoán được nội dung")

Cố Minh Hoài không đáp, Dung Dữ liền tự cầm tay trái của anh đè ngón tay lên.

Màn hình hiện "Sai mật khẩu".

Dung Dữ lẩm bẩm: "Sao không được nhỉ."

Cố Minh Hoài lén nhếch môi: Vì tôi dùng vân tay của tay phải.

"Chẳng lẽ phải nhỏ máu nhận chủ à?" Dung Dữ lại lầu bầu.

Cố Minh Hoài: "?"

Ngay sau đó, Dung Dữ cúi đầu ngậm ngón tay của Cố Minh Hoài vào miệng.

Hết chương 9.

Ultr nhỏ máu nhận chủ =)))))).
Đúng là chiều vợ quá xong vợ nó lật ngói =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com