ZingTruyen.Asia

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Phùng Ninh vô cùng thích thú với chuyến đi lần này. Dù cậu đã đi qua rất nhiều nước, nhưng đến Thụy Sĩ thì là lần đầu tiên. 

Trước khi lên chuyên cơ, cậu có gọi thông báo cho Phùng lão gia biết. Phùng lão gia tuy giận nhưng có muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ đành cắn răng dặn dò cậu chăm sóc bản thân cho tốt. Phùng Ninh cười híp mắt, được Diệp Hằng nắm tay dắt lên chuyên cơ.

Chuyên cơ của Diệp Hằng có đầy đủ tiện nghi từ phòng ngủ, nhà ăn đến phòng tắm. Phùng Ninh dạo hết chỗ này đến chỗ khác, ăn uống no nê, còn quấn lấy Diệp Hằng quậy một trận. Sau khi chơi mệt, cậu ngủ thiếp đi trên sô pha, được Diệp Huyên bế lên giường, dém chăn cẩn thận.

Phùng Ninh không biết ngủ bao lâu, lờ mờ tỉnh dậy, bất giác không biết mình đang ở đâu. Diệp Hằng đang dựa đầu giường vừa làm việc vừa bồi cậu ngủ, thấy bé con tỉnh dậy ngơ ngác vô cùng đáng yêu. Alpha vuốt tóc mái cậu qua một bên, dịu dàng hỏi. "Ngủ đến ngốc rồi?"

Phùng Ninh chậm chạp phản ứng. "Em không có ngốc." Sau đó rướn người về phía Diệp Hằng, gối đầu lên đùi anh, hai tay ôm chặt eo anh dụi dụi.  "Chưa tới nữa hả anh?"

Diệp Hằng hôn nhẹ lên trán omega rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay. "Còn khoảng hai tiếng nữa, em ngủ thêm một lát đi."

Phùng Ninh gật đầu rồi lại dụi thêm vài cái vào người alpha, vùi mặt vào người anh, giọng mềm mại như bông. "Pheromone anh thơm ghê."

Anh bật cười, nhéo mũi cậu. "Mèo ngốc."

Phùng Ninh lại chìm vào giấc ngủ. Trong mơ hồ, có người vỗ nhẹ lên má cậu, giọng trầm thấp vô cùng êm tai. "Ninh Ninh, dậy thôi em, chúng ta đến rồi."

Tiểu thiếu gia gắt ngủ, phủi bàn tay đang chạm trên mặt mình. Diệp Hằng có gọi thế nào cũng không chịu dậy. Cuối cùng, anh phải xốc cậu lên, bế một đoạn, nhưng vì sợ cậu tỉnh dậy sẽ xấu hổ, chỉ có thể để người xuống, nửa lôi nửa kéo xuống chuyên cơ.

Bé con bị xách đi một đoạn, sau đó nhờ gió lạnh thổi vào mặt mà tỉnh dậy. Phùng Ninh thấy ở phi trường có rất nhiều người, bất giác có hơi ngượng ngùng núp sau lưng Diệp Hằng. Cậu nhón chân hỏi nhỏ vào tai Diệp Hằng. "Sao anh lại không nói cho em biết có nhiều người như vậy! Có phải bây giờ em nhìn trông xấu xí lắm không? Mất mặt quá đi à."

Diệp Hằng xoa đầu cậu. "Không xấu, Ninh Ninh nhà ta lúc nào cũng rất đẹp."

Phùng Ninh vì một câu "Ninh Ninh nhà ta" mà đắc ý, vênh mặt lên hẳn. Cậu nghe vài người đàn ông cao to đang đứng gần Diệp Hằng nói gì đó với anh bằng thứ tiếng cậu nghe không hiểu. Cậu chỉ có thể biết lờ mờ hình như là tiếng Ý.

Phùng Ninh hồi còn đi học vô cùng lười, mặc cho Phùng lão gia có khuyên bảo cỡ nào, chỉ nhất quyết học tiếng Anh mà thôi. Bây giờ đến một đất nước xa lạ, nghe một ngôn ngữ xa lạ, cậu chỉ có thể dựa vào alpha trước mắt.

Diệp Hằng nói chuyện xong thì quay qua nói với Phùng Ninh. "Bạn tôi đã dọn dẹp lại biệt thự rồi. Chúng ta đi theo họ thôi."

Một nhóm người mặc áo vest đi trước, giúp hai người kéo vali. Diệp Hằng và Phùng Ninh đi sau. Phùng Ninh tò mò hỏi. "Bạn anh là một trong số mấy người này sao?"

Diệp Hằng nắm tay cậu, trả lời. "Đây chỉ là bảo tiêu cậu ấy phái tới đón chúng ta thôi. Cậu ấy tên là Doãn Hạo, là một kiều bào. Vài hôm nữa em sẽ gặp được cậu ấy."

Phùng Ninh lại hỏi. "Vậy biệt thự đó cũng là của bạn anh sao?"

Diệp Hằng. "Ừm, thật ra đó là nơi hằng năm bọn tôi cùng họp mặt." Diệp Hằng nói tới đây nhìn Phùng Ninh, rồi đưa tay xoa đầu cậu. "Nhưng năm nay bọn họ nghe nói tôi dẫn theo vợ đến nên nhường biệt thự cho chúng ta rồi."

Phùng Ninh thoáng đỏ mặt vì xưng hô của anh, lấy tay chỉnh lại tóc bù xù để che bớt ngượng ngùng.

Trong vòng hai ngày, Phùng Ninh được Diệp Hằng dẫn đi rất nhiều nơi, Phùng Ninh tuổi còn nhỏ, chơi không biết chán, đến khi về biệt thự mới kiệt sức nằm sấp lên giường.

"Mệt quá đi~"

Diệp Hằng tay xách một đống đồ mà cậu mua về, đặt lên sô pha, sau đó đi đến vỗ lên mông cậu. "Biết mệt rồi sao? Dậy rửa mặt rồi ăn lót dạ, buổi chiều tôi dẫn em đi đến một nơi."

Phùng Ninh lười động, chỉ ngóc đầu dậy hỏi. "Đi đâu vậy anh?"

Diệp Hằng hôn lên môi cậu một cái. "Đến chỗ bọn tôi hay tụ họp."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia