ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Diệp Hằng sáng sớm đã xuống lầu. Hình như vẫn còn sớm nên anh chưa thay âu phục, chỉ mặc áo thun và quần ống rộng thoải mái, tóc rủ xuống trán, thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi.

DÌ Tạ giúp việc mang một tách cà phê từ phòng bếp đi ra. Bình thường Diệp Hằng không có thói quen ăn sáng, chỉ uống cà phê và đọc báo. Nhưng hôm nay dì Tạ lại mang liên tiếp cháo và bánh quẩy ra. Diệp Hằng nhướn mày, hỏi. "Dì, nay là làm sao?"

Dì Tạ mỉm cười, còn chưa kịp nói đã có một bóng dáng lăn tăn đi ra. "Là em bảo dì dọn lên á. Anh chỉ uống cà phê làm sao mà được. Từ bây giờ em sẽ ăn sáng cùng anh."

Phùng Ninh đặt bát đũa xuống, cười tươi rói nhìn Diệp Hằng. Cậu mặc một bộ pijama ngắn tay, tóc hơi bù xù, nhưng nhìn rất có tinh thần.

Dì Tạ. "Thiếu gia hôm nay đặc biệt dậy sớm giúp tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu đó." Sau đó còn vô cùng hài lòng với sự hòa thuận của hai vợ chồng mà rời đi.

Phùng Ninh ngồi xuống cạnh Diệp Hằng, múc cho anh một chén cháo. Diệp Hằng mỉm cười nhìn Phùng Ninh, rồi đưa tay xoa lên mái tóc mềm mại của cậu. "Sao tự nhiên lại dậy sớm?"

Phùng Ninh vui vẻ ăn cháo, có vẻ tâm trạng cậu rất vui, cười vô cùng ngọt ngào. "Em đã tính toán hết rồi. Anh bận như vậy, chúng ta ở chung mà chẳng mấy khi em mới gặp được anh. Cho nên, từ nay em sẽ dậy thật sớm, vừa có thể làm bữa sáng cho anh, vừa có thể gặp anh nữa."

"Dạo này tôi đã hết bận rồi. Em cũng không cần mỗi ngày đều dậy sớm và chờ tôi trở về nữa. Bù lại, tôi sẽ đón em tan làm, thế nào?"

Phùng Ninh tròn mắt. "Thật sao? Vậy thì tốt quá, đúng lúc chiều nay em có buổi quay quảng cáo, tối anh đến đón em được không?"

Diệp Hằng đáp lời. "Đương nhiên là được."

Sau đó, anh thấy ánh mắt Phùng Ninh sáng lên, cong cong như hình trăng non. Cậu vừa ôm chén cháo, vừa đung đưa chân trên ghế như trẻ con, trông sinh động vô cùng.

-

Ăn sáng xong, Phùng Ninh lên lầu đánh răng. Diệp Hằng mặc âu phục, tay cầm cặp công văn, chuẩn bị đến công ty. Đang đứng ở huyền quan đổi giày thì Phùng Ninh gấp gáp chạy ra, ôm theo một bình nước giữ nhiệt.

Diệp Hằng hỏi. "Làm sao vậy?"

Phùng Ninh đưa bình nước cho anh. "Trà chanh mật ong. Em chính tay làm đó. Buổi sáng uống cái này tốt hơn, anh đem đến công ty uống nha."

Diệp Hằng không nhận lấy, cậu lấy làm lạ, ngước mắt nhìn. "Anh không thích sao?"

"Không phải. Chỉ là tôi không thích đồ ngọt."

Phùng Ninh dẫu môi, rõ là không vui. "Vậy thì thôi, em đem đổ."

Diệp Hằng kéo tay Phùng Ninh lại, nhận lấy bình. "Được rồi, tôi uống."

Phùng Ninh đắc ý. "Vậy còn được." Sau đó, cậu rướn người, chu môi về phía alpha. Diệp Hằng lại không hiểu. "Gì đây?"

Phùng Ninh giữ nguyên tư thế, chỉ chỉ vào môi mình. "Hôn tạm biệt á. Không phải trong kịch bản, chồng trước khi đi làm đều hôn tạm biệt vợ sao?"

Diệp Hằng thấy cậu đáng yêu quá, làm sao nỡ cự tuyệt, cánh tay ôm lấy eo cậu, kéo vào lòng mình, hôn lên đôi môi mềm mại của omega.

Hôn hôn một lúc, hai người tách ra. Phùng Ninh còn choàng tay qua cổ Diệp Hằng, kề sát vào tai alpha, nhỏ giọng. "Chồng đi đường cẩn thận."

Diệp Hằng từng tuổi này, lần đầu tiên được người ta gọi là chồng, kì lạ là anh không thấy bày xích, trái lại còn rất hưởng thụ. Lại hôn lên trán omega một cái nữa mới thật sự đi làm.

-

Phùng Ninh trải qua một buổi sáng ngọt ngào nhất 20 năm cuộc đời. Đến Gia Đằng đều trưng ra bộ mặt tươi cười. Không may là cậu quay quảng cáo với chủ đề thất tình, quay mười mấy lần ánh mắt vẫn rất rạng rỡ. Đạo diễn tức giận nhưng ngại thân phận của cậu, nên chỉ nói vài ba câu rồi cho nghỉ ngơi 10 phút.

Giang Tiểu Đào mắng. "Tiểu thiếu gia à, cậu tập trung vào công việc giúp anh có được không? Cậu cũng không phải là đi quảng cáo kem đánh răng, sáng giờ cứ cười suốt là cho ai nhìn?"

Phùng Ninh đang được thợ trang điểm dặm lại phấn, nhìn qua gương khinh bỉ Giang Tiểu Đào. "Người độc thân ngàn năm như anh thì làm sao hiểu được."

Giang Tiểu Đào. "???"

Phùng Ninh quay xong đã là 9 giờ tối. Buổi tối mùa thu nhiệt độ xuống rất thấp, Diệp Hằng bảo cậu đừng ra ngoài, đợi trong công ty, khi nào anh đến sẽ gọi cậu xuống.

Phùng Ninh ngồi ở phòng chờ của nghệ sĩ chơi điện thoại, đợi Diệp Hằng.

Giờ này công ty đa số đã về hết. Chỉ còn lại vài người làm ca đêm. Có người bước vào. Vốn dĩ Phùng Ninh không để tâm lắm, chẳng buồn nhìn xem là ai, nhưng đối phương đã lên tiếng gọi cậu. "Phùng Ninh."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info