ZingTruyen.Info

Dam Chua Hoan Mat Trang Co Dep Khong Anh Heni

Truyện được đăng tải duy nhất trên watt.pad @asheniee

Chú ý : bé Ninh sẽ xưng hô là mẹ - con với con mình, ai không thích thì drop ngay còn kịp. Tại tác giả thích vậy, hông muốn sửa.

-

Phùng Ninh "lén" đáp máy bay về thành phố, hôm nay lịch trống cả ngày, cậu nói dối với Giang Tiểu Đào rằng muốn ngủ bù, sau đó sáng sớm liền xuất phát.

Phùng Ninh ngụy trang cẩn thận, vào khoa phụ sản làm xét nghiệm.

Lúc có kết quả, bác sĩ mời cậu vào. Ông hỏi. "Alpha của cậu đâu? Không đi theo sao?"

Phùng Ninh hắng giọng. "A, anh ấy hôm nay bận ạ."

Bác sĩ đẩy gọng kính. "Có một tin tốt và một tin xấu."

Phùng Ninh cứng người. "Sao thế ạ?"

"Tin tốt là cậu đã mang thai rồi, thai đang ở tuần thứ 7, rất khỏe mạnh."

Ông thở dài. "Tin xấu là đứa bé này, không thể giữ lại."

Sắc mặt Phùng Ninh phút chốc trắng bệch, hai bàn tay dưới bàn xoắn chặt lại với nhau. "T-Tại..sao ạ? Không phải bác sĩ đã nói nó rất khỏe mạnh hay sao?"

"Có phải trong thời gian mang thai cậu thường xuyên thấy chóng mặt, đau bụng không?"

Phùng Ninh gật đầu.

"Theo như kết quả kiểm tra, thể chất của cậu là omega lặn, tử cung nhỏ, sức khỏe lại yếu, không thích hợp có thai. Thai càng lớn sẽ càng chèn ép tử cung, gây ra những cơn đau bụng. Ngoài ra rất dễ xuất hiện tình trạng thiếu máu, sinh non. Tỉ lệ nguy hiểm lên đến 70%, nhất là đối với cơ thể mẹ. Vì vậy, với cương vị là bác sĩ, mặc dù đứa bé có khỏe mạnh đến mấy, tôi vẫn khuyên cậu không nên giữ lại, thai để càng lâu, sức khỏe cậu sẽ càng xấu."

Phùng Ninh nghe xong lặng đi. Cậu đặt tay lên bụng, khó khăn mở miệng. "Không còn cách nào để giữ lại đứa bé sao ạ?"

"Quyết định là ở cậu. Cậu có thể lựa chọn sinh ra nó, nhưng tôi phải nhấn mạnh, tỉ lệ tử vong đến 70%. Cậu bé, cậu còn rất trẻ, cố gắng điều dưỡng thân thể tốt hơn rồi mang thai vẫn chưa muộn. Được rồi, cậu cứ về bàn lại với bạn đời của mình đi. Nhân lúc thai chưa thành hình, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Trong thời gian này tránh vận động mạnh, làm việc với cường độ cao và không được ăn đồ cay, thức uống có cồn."

Phùng Ninh không biết mình đã rời khỏi bệnh viện bằng cách nào, cậu chỉ nhớ vào khoảnh khắc đứa bé trong bụng được phán xét là không có quyền sống trên đời thì đầu óc cậu liền trống rỗng, lồng ngực đặc quánh, mỗi một hơi thở đều khó khăn.

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là sau khi xác định chắc chắn mình mang thai, Phùng Ninh sẽ đi thẳng đến công ty Diệp Hằng nói cho anh biết, nhưng bây giờ cậu không còn tâm trạng để làm việc đó nữa. Cậu bắt taxi đến sân bay, đặt chuyến bay gần nhất để trở lại đoàn phim.

Tối hôm đó Diệp Hằng gọi đến, lúc này Phùng Ninh đã về khách sạn.

Cậu vừa mới tắm xong, tóc còn nhỏ nước, Diệp Hằng thúc giục. "Đặt điện thoại trên bàn là được, em mau đi sấy khô tóc đi."

Tiếng máy sấy rất ồn, anh vừa ngồi đợi vừa nhìn cậu qua màn hình điện thoại. Diệp Hằng phát hiện hôm nay Phùng Ninh đặc biệt im lặng, không hề hoạt bát như mọi khi, mặc dù có vẻ đang tập trung sấy tóc nhưng ánh mắt lại đầy vẻ suy tư.

Diệp Hằng lo lắng hỏi. "Sắc mặt em sao lại kém như vậy? Có chuyện gì sao? Không khỏe? Hay là quay phim không tốt?"

Phùng Ninh cố gắng tươi cười, ra vẻ không sao hết. "Chắc là do hôm nay trời lạnh hơn mọi khi á, mọi việc đều ổn, anh đừng lo."

Anh có vẻ vẫn còn nghi ngờ. "Không nói dối anh chứ?"

Phùng Ninh lắc đầu.

"Bên em sắp đóng máy rồi đúng không?"

"Dạ. Ngày mốt là đoàn sẽ về thành phố, sau đó mở tiệc chia tay luôn."

"Được rồi, vậy ngày mốt ta gặp nhau nhé!"

-

Đảo không người sau gần hai tháng quay cuối cùng cũng hoàn thành, vừa khéo cảnh cuối của Phùng Ninh cũng là cảnh cuối của phim. Sau khi hoàn thành, cả trường quay đều vỗ tay ăn mừng. Mọi người thu xếp hành lý và đáp chuyến bay về thành phố lúc chiều tối.

Trong tiệc chia tay, không ít người đến mời rượu Phùng Ninh đều bị cậu lấy lý do dạ dày không khỏe để từ chối. Cậu vẫn còn trong tháng nghén rất nặng, hầu như những món có cá và thịt đều không ăn được gì, chỉ miễn cưỡng ăn chút cháo và vài món thanh đạm.

Sau khi tiệc tàn, Giang Tiểu Đào định đưa Phùng Ninh về nhưng cậu nói có Diệp Hằng đến đón. Một mình Phùng Ninh ngồi ở băng ghế trong công viên đối diện nhà hàng, cũng đã tối muộn, công viên vắng vẻ, một bóng người cũng chẳng có. Phùng Ninh ngước nhìn bầu trời, trăng hôm nay đặc biệt tròn, chỗ cậu ngồi vừa vặn có tầm nhìn khá thoáng đãng, ngắm trọn vẹn tất cả.

Phùng Ninh còn đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe tiếng khóc trẻ con. Cậu định thần, nhìn thấy gần đó có một bé trai đang ngã sấp trên mặt đất. Phùng Ninh vội vàng chạy đến đỡ lên, phủi cát đất trên người bé, sau đó dỗ dành. "Không sao, không sao rồi! Bé ngoan đừng khóc, em lạc mẹ sao?"

Bé khóc đến mặt mũi tèm nhem, nghẹn ngào trả lời. "D-Dạ phải...huhu..anh..anh gọi mẹ giúp em với."

Phùng Ninh lau nước mắt nước mũi cho bé. "Được, em nhớ số mẹ không?"

Bé gật đầu như trống bỏi. Bé trai thoạt nhìn cũng phải 7, 8 tuổi, hai má bầu bĩnh, mắt vừa tròn vừa đen, Phùng Ninh thấy đáng yêu quá chừng, véo nhẹ lên mặt bé. Phùng Ninh bế bé đến băng ghế, gọi điện thoại cho mẹ bé sau đó cùng bé ngồi đợi.

Chắc là mẹ bé cũng chỉ ở quanh đây nên khoảng chừng 2 phút sau cô ấy liền đến. Phùng Ninh giao đứa bé lại, cô ấy cúi đầu cảm ơn rối rít, cậu hơi khom người, nhẹ nhàng xoa đầu bé. "Tạm biệt bạn nhỏ nhé!"

Mẹ bé nhìn cậu hỏi. "Tôi thấy cậu đây quen như vậy, có phải là minh tinh không?"

"Không phải đâu ạ."

Cô tặc lưỡi. "Chậc, thật là đáng tiếc, nhan sắc thế này mà lại không đi làm diễn viên." Sau đó lại tiếp tục buôn chuyện. "Nhìn cậu có vẻ rất thích trẻ con nhỉ?"

Phùng Ninh nhìn bé trai sau đó cười rất dịu dàng. "Có chút xíu ạ."

"Hình như cậu là omega đúng không? Thích thì sau này tự mình sinh một đứa, cậu đẹp trai thế này, chắc chắc đứa bé sinh ra sẽ vô cùng đáng yêu."

Phùng Ninh sau khi nghe xong nụ cười lại điểm thêm một chút bi thương. "Chắc là em không có được cái phúc đó rồi."

-

Truyện được đăng tải duy nhất trên watt.pad @asheniee

Lúc Diệp Hằng đến Phùng Ninh đang ngồi ngước nhìn bầu trời. Ánh sáng nhạt nhòa từ dải ngân hà như đang bao phủ lấy cậu, dáng vẻ Phùng Ninh nhuộm một màu buồn bã. Diệp Hằng chạy lên trước, thình lình nắm lấy tay của cậu, bởi có một thoáng anh giống như bị ảo giác, rằng Phùng Ninh sẽ rời bỏ anh, tan biến theo ánh trăng trên bầu trời.

Phùng Ninh giật mình, theo bản năng rút tay ra, quay người mới thấy là Diệp Hằng, cậu thở ra một hơi. "Làm em sợ hết hồn, còn tưởng là mấy kẻ bám đuôi."

"Xin lỗi, mình về thôi em." Nói rồi, Diệp Hằng kéo tay Phùng Ninh muốn cậu đứng lên, ai ngờ Phùng Ninh không hề nhúc nhích còn kéo ngược anh lại.

Diệp Hằng nhìn cậu đầy nghi hoặc.

"Mình ở đây thêm một chút đi ạ. Thật ra em có chuyện muốn nói."

Diệp Hằng ngồi xổm xuống, đối diện với Phùng Ninh, nói với cậu. "Được rồi, em nói đi."

"Em.." Hai bàn tay Phùng Ninh đều xoắn xuýt vào nhau, Diệp Hằng biết cậu đang căng thẳng, nắm lấy tay cậu trấn an. "Không sao hết, cứ nói đi em. Có anh ở đây, chuyện gì anh cũng sẽ cùng em giải quyết."

Phùng Ninh đối diện với Diệp Hằng, nhìn thấy trong mắt anh là sự kiên định. Cậu tự nói với lòng mình, phải rồi Phùng Ninh, alpha của mày đang ở đây, mày sợ cái gì chứ.

Mặc dù đã tự cổ vũ như vậy nhưng Phùng Ninh vẫn nhát gan sợ sệt, cậu rũ mắt không dám nhìn anh, giọng nhỏ như muỗi kêu. "Em có thai rồi."

"...."

Trong lòng đã tưởng tượng ra hàng trăm hàng ngàn phản ứng của Diệp Hằng nhưng không ngờ tới anh lại im lặng như vậy, Phùng Ninh sốt ruột ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Hằng đang ngẩn người nhìn cậu, ngơ ra như tượng.

Cậu nôn nóng lay lay cánh tay anh. "Nè, Chủ tịch Diệp, anh nói gì đi chứ?"

Lúc này Diệp Hằng mới bừng tỉnh, luống cuống trả lời. "À, xin lỗi em. Là do anh bất ngờ quá." Nói rồi anh nắm chặt lấy tay cậu, vẻ mặt ngập tràn hối lỗi. "Ninh Ninh, thật ra..hôm đó em phát tình, lúc bắn vào bao cao su bị rách, sau khi thắt nút kết thúc, anh đã lập tức lấy ra, không nghĩ rằng.."

"Anh không vui sao?" Phùng Ninh ngắt lời Diệp Hằng, có thể vì đang có thai nên khá nhạy cảm, cậu nghĩ tới anh chán ghét đứa trẻ mà cậu mang, cảm giác bị ruồng bỏ nổi lên, hơi nước vờn quanh hốc mắt, Phùng Ninh bĩu môi, hai má cũng phồng lên, bây giờ chỉ cần Diệp Hằng chạm nhẹ một cái, tin chắc rằng omega nhất định sẽ òa lên khóc nức nở.

Thấy bé con của anh sắp khóc, Diệp Hằng càng thêm căng thẳng. Anh vội vàng rút chiếc khăn lụa trên túi áo vest ra, nhẹ nhàng thấm nước mắt đọng trên lông mi cho cậu. "Không có, Ninh Ninh. Anh không phải là không vui, chỉ là đứa bé đến quá đột ngột, anh không biết nên phản ứng như thế nào."

Từ trước đến giờ, anh chưa hề tiếp xúc với trẻ con, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mình có con sẽ ra sao. Thậm chí sau khi lấy Ninh Ninh rồi, anh vẫn không hề suy xét cẩn thận rằng hai vợ chồng khi nào thì nên có một đứa bé. Nhưng mà nghĩ đến rồi hình như cũng không tệ lắm. Một đứa bé mang dòng máu của cả hai, do chính Ninh Ninh sinh ra. Hai người sẽ cùng nhau nuôi lớn, nhìn bé trưởng thành.

Phùng Ninh cắn môi, một giây trước còn giận dỗi vì Diệp Hằng không phản ứng như cậu mong đợi, một giây sau lại ra quyết định phải nói với anh về việc bỏ đứa bé.

Bé con này đến đúng là rất đột ngột, nhưng Phùng Ninh không hề chán ghét nó. Giá như cậu là một omega bình thường, hoặc giá như bé xuất hiện muộn hơn một chút, có phải hai mẹ con cậu sẽ có cơ hội gặp được nhau hay không?

Phùng Ninh nghĩ kĩ rồi. Nếu đã không thể giúp con nhìn thấy ánh mặt trời, giúp Diệp Hằng có một cục cưng, thì chuyện này nên để một mình cậu gánh chịu.

Diệp Hằng, là em vô dụng, không thể giữ được con của chúng ta. Cho nên, chỉ cần em đau khổ là đủ. Chỉ cần không nói cho Diệp Hằng biết chuyện cậu không thể mang thai, ít nhất thì anh cũng sẽ bớt đi cảm giác tuyệt vọng, bất lực khi không cách nào giữ lại đứa bé.

Bé cưng, xin lỗi con, rõ ràng có thể giữ con ở lại nhưng mẹ lại ích kỷ, mẹ luyến tiếc cuộc sống này, mẹ muốn ở bên ba con lâu hơn một chút. Vậy nên, con tha thứ cho mẹ lần này nhé.

Ít nhiều gì Phùng Ninh cũng là diễn viên, biết làm sao để che giấu cảm xúc của mình. Cậu lau nước mắt còn dính trên mặt, nhắm mắt lại, nuốt hết tất cả bi thương vào lòng. Khi mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên bình thản, nhưng chỉ có cậu biết, giờ phút này lồng ngực đang run rẩy đến mức nào. Khó khăn lắm Phùng Ninh mới tìm được giọng của mình.

Trước sự vui mừng và phấn khích đang nhen nhóm của Diệp Hằng, cậu dập tắt đi bằng những lời tàn nhẫn.

"Nhưng mà Diệp Hằng, em lại không muốn đứa nhỏ, làm sao bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info